Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

ĐỨA CON CỦA QUỶ

GIẤC MƠ KỲ LẠ

- “Chúng ta sẽ mãi mãi là bạn thân của nhau đúng không Tiểu Hy?”

Trong một căn phòng tối màu, có hai đứa trẻ đang thi nhau vẽ những bức tranh với một mớ bút chì màu đủ sắc màu được bày biện khắp nơi, tiếng cười nói trong trẻo vang vọng. Trên nền nhà rơi vãi những vụn bút màu và những bức tranh với nét vẽ nguệch ngoạc, nhìn kĩ căn phòng thì mới thấy đây không giống như căn phòng được trang trí cho trẻ con. Bởi trên tường và nền nhà đều là một màu xi măng xám xịt, thường những căn phòng dành cho các bé gái sẽ có nhiều màu sắc xinh đẹp, có gấu bông và búp bê, bàn học cũng sẽ trang trí nhiều đồ chơi và vật dụng màu hồng. Mà nhìn quần áo, váy vóc của hai đứa trẻ thì chúng trông giống như những đứa trẻ con nhà gia giáo, khá giả. Đứa bé mang áo trắng có nước da trắng ngần, mắt to tròn đen láy, khuôn miệng trái tim chúm chím rất đáng yêu, trên mái tóc đen dài óng mượt của cô bé còn cài một cái băng đô màu hồng nổi bật. Còn bé gái mang váy đỏ thì lại có chút đỉnh đạc và trầm tính hơn, nhưng kỳ lạ một điều là cô bé này lúc nào cũng mang một chiếc mặt nạ để che đi khuôn mặt của mình, không biết vì sao cô bé lại làm như vậy, trông nó hơi kì dị và đáng sợ. Nhưng có vẻ như cô bé mặc áo trắng không hề sợ hãi một chút nào, cô bé dường như đã quen với việc bạn mình luôn mang chiếc mặt nạ kia. Hai đứa trẻ vừa tô màu vừa cười đùa với nhau rất vui vẻ, bỗng đứa bé gái mặc chiếc váy đỏ nắm lấy tay bạn lắc lắc rồi chớp chớp đôi mắt hỏi, không cần nhìn thì cô bé mang áo trắng là Tiểu Hy cũng biết đằng sau lớp mặt nạ kia của cô bé váy đỏ là một vẻ mặt nũng nịu đáng yêu. Tiểu Hy cũng không ngần ngại thả cây bút màu trong tay xuống bàn mà ôm chầm lấy bạn rồi cười tinh nghịch:

- “Tất nhiên rồi, chúng ta đã hứa với nhau rồi còn gì. Sau này khi tớ lớn lên, tớ sẽ đưa cậu ra ngoài kia chơi, cậu không phải ở mãi trong căn phòng xám xịt này nữa. Ra ngoài kia cậu sẽ được nhìn thấy những bông hoa đủ sắc màu, cậu cũng sẽ nhìn thấy bầu trời có màu xanh, đám mây màu trắng và tất nhiên chúng ta cũng sẽ đi đến công viên chơi xích đu nữa”.

- “Thật vậy không? Cậu tiếp tục kể cho tớ nghe về thế giới ngoài kia đi, kể về trường học nữa, cậu bảo ở trường có rất nhiều bạn bằng tuổi chúng ta có phải không? Ước gì tớ cũng được gặp các cậu ấy để cùng nhau chơi đùa.

Cô bé mặc váy đỏ có vẻ rất thích thú với những câu chuyện của Tiểu Hy, không biết vì lý do gì mà một đứa trẻ nhỏ tuổi như vậy chưa bao giờ được đặt chân ra thế giới bên ngoài. Thế giới của cô bé đến hiện tại là một căn phòng nhỏ xíu có màu xám xịt được bao quanh bởi bốn bức tường và người bạn duy nhất của cô bé là Tiểu Hy. Mỗi ngày cô đều trông chờ sự xuất hiện của Tiểu Hy để nghe những câu chuyện về thế giới ngoài kia với sự thích thú và tò mò. Hơn nữa, cô bé rất thích vẽ, nên nhờ có Tiểu Hy mà cô có thêm nhiều bút chì màu mới để thỏa thích niềm đam mê của mình.

- “Yên tâm đi, điều ước của cậu sẽ thành hiện thực khi chúng ta lớn lên, lúc ấy nhất định chúng ta sẽ đi chơi hết những nơi mà cậu muốn và chắc chắn cậu cũng sẽ có thêm thật là nhiều bạn mới.

- “Thật không vậy, đến lúc đấy cậu nhất định phải đưa tớ đi chơi đấy nhé. Cậu hứa đi, móc tay nào.”

Đứa bé mặc váy đỏ reo lên mừng rỡ rồi chìa ngón tay nhỏ xíu xinh xinh của mình ra một cách thích thú, Tiểu Hy cũng vui vẻ chiều theo ý bạn. Trong lúc cả hai đứa trẻ đang vui vẻ hứa hẹn về những ước mơ trong tương lai của mình thì bỗng nhiên lúc này mặt cô bé váy đỏ tối sầm lại, một nụ cười xảo quyệt lấp ló đằng sau chiếc mặt nạ. Lúc này cô bé bỗng nắm thật chặt ngón tay của Tiểu Hy, bất ngờ bị bạn của mình làm đau, Tiểu Hy nhăn nhó rụt tay lại:

- “Đau quá! Cậu làm gì vậy? Cậu làm đau tay tớ!”

Nhưng hình như cô bé mặc váy đỏ không có ý định dừng lại mà càng ngày càng dừng lực mạnh hơn để kẹp lấy ngón tay của Tiểu Hy. Một cô bé mới chừng có 5, 6 tuổi nhưng bỗng nhiên lại có một sức mạnh kỳ lạ, Tiểu Hy càng vùng vẫy thì ngón tay của cô bé mặc váy đỏ càng siết chặt, hai ngón tay nó như một chiếc kiềm sắt nóng bỏng muốn kẹp nát tay Tiểu Hy. Vì quá đau rát mà Tiểu Hy òa khóc nức nở, tay còn lại của cô bé quờ quạng trên bàn làm cho những bức tranh đủ sắc màu bay tứ tung rồi rơi vãi hết ra nền nhà. Lúc bấy giờ không biết từ đâu mà trên tay hai đứa trẻ bỗng bốc lửa, ban đầu là một ngọn lửa xanh nhỏ xíu rồi trong phút chốc một ngọn lửa lớn đã bốc lên cháy hừng hực, lửa càng lúc càng lan lên tay Tiểu Hy và bén vào chiếc áo trắng tinh của cô bé:

- “Nóng quá, nóng quá… hu…hu, thả tớ ra, thả tớ ra… mẹ ơi… đau quá… hu…hu…”

Tuy ngọn lửa ngày càng bốc cháy một cách khủng khiếp, nhưng chỉ có một mình Tiểu Hy đứng đó vùng vẫy la hét. Lửa cũng cháy hừng hực trên tay đứa bé váy đỏ, nhưng nó không hề tỏ ra sợ hai hay cảm thấy đau đớn, mà nó cứ đứng đó nhìn chằm chằm vào Tiểu Hy, hả hê nhìn cô bé đau đớn. Cái mặt nạ trên mặt đứa bé kia cũng đã bị lửa bốc lên đốt cháy một góc, rồi dần dần cả khuôn mặt nó cũng cháy hừng hực lên, nó cười một cách ghê rợn:

- “HA…HA…HA…Cậu đã hứa rồi mà, chúng ta sẽ mãi mãi là bạn thân, cậu cũng nên thử cảm giác của tớ chứ, như vậy mới là bạn thân, phải không, Tiểu Hy của tớ… Ha ha ha”

Tiếng cười ghê rợn của đứa bé váy đỏ vang vọng hết cả căn phòng tối, nó cứ đứng đó giữ chặt tay Tiểu Hy và lặp đi lặp lại câu nói “Chúng ta sẽ mãi mãi là bạn thân, mãi mãi.”. Khi ngọn lửa bắt đầu lan rộng và gần như nuốt chửng gương mặt con bé thì nó trừng đôi mắt đáng sợ lên với Tiểu Hy, khuôn mặt của nó lúc bấy giờ bị lửa đốt biến dạng không thể nhìn rõ được, từng mảnh từng mảnh mặt nạ chảy ra nhỏ giọt lên cánh tay bé nhỏ của Tiểu Hy. Cô bé dùng hết sức vùng vẫy để thoát khỏi đứa bé kia và trong lúc nó mãi cười không để ý, Tiều Hy đã dùng hết sức xô ngã nó và chạy về phía cánh cửa. Lúc đã đẩy được cửa ra, Tiểu Hy quay đầu lại nhìn về phía đứa bé kia đang bị ngọn lửa nuốt chửng, nó bị ngã sõng soài ra nền nhà rồi nằm đó lăn lộn với ngon lửa. Thấy vậy Tiểu Hy bỗng có chút chần chừ, bỗng nhiên đứa bé kia nhìn về phía Tiểu Hy mà cầu xin:

- “Tiểu Hy… cứu… tớ, cứu tớ… với… Nóng… nóng quá…”

- …

Tiểu Hy muốn chạy lại, nhưng chân cô bé không thể nào nhúc nhích, ngọn lửa ngày càng lan rộng, đứa bé váy đỏ đang vùng vẫy tuyệt vọng lấy hết sức bò về phía Tiểu Hy. Tiểu Hy quay đầu chạy đi, nhưng vừa chạy được mấy bước, không biết cô bé đã nghĩ gì mà lại chạy lại về phía đám cháy:

- “Tớ đây, tớ xin lỗi… hu…hu…mau… mau đứng dậy, chúng ta sẽ cùng ra khỏi đây…”

Tiểu Hy vừa nói vừa bất chấp lửa nóng mà kéo tay bạn của mình dậy, bỗng nhiên trong một thoáng chốc, trên khuôn mặt đứa bé kia hiện lên một nụ cười quỷ dị:

- “Bắt được rồi nhé… ha…ha…ha…lại bắt được rồi…hi…hi…”

Tiểu Hy bất ngờ bị cô bé váy đỏ ôm lấy, với sức lực của một đứa trẻ mới chỉ 5, 6 tuổi, Tiểu Hy không thể nào chống cự lại được, cô theo đà kéo mà bị ngã vật ra sàn, cho dù có vùng vẫy thế nào Tiểu Hy vẫn không thể thoát ra được, cô hét lên:

- “Cậu làm sao vậy… buông… tớ… ra… hu…hu…nóng…”

- “Chúng ta là bạn mà, phải ở cùng nhau chứ… ha…ha…ha”

- “Không!!! Không phải, cậu không phải…”

“Phừng…phừng… Lửa vẫn đang tiếp tục bừng lên, khói đen bay khắp phòng, Tiểu Hy hít phải quá nhiều khói, cô bé cảm thấy lồng ngực mình như bị một hòn đá đè nặng lên trên khiến cô không thể nào thở được. Trong lúc mơ mơ hồ hồ Tiểu Hy nghe có tiếng bước chân dồn dập như đang chạy về phía cô, một giọng nói quen thuộc nào đó hình như đang gọi tên Tiểu Hy, nhưng không kịp nữa rồi, Tiểu Hy đã không còn sức lực nữa, không thể thở được, Tiểu Hy ngất lịm đi trong đám lửa. Trước lúc ngất đi, cô bé vẫn nghe văng vẳng bên tai giọng nói ghê rợn của bạn mình, nhưng lúc này Tiểu Hy lại không dám chắc đó có phải là bạn của cô khoong nữa:

- “Chúng ta là bạn thân, mãi… mãi… Tớ sẽ bám theo cậu… cả đời… Tiểu Hy!!!”

KÝ ỨC LẪN LỘN

Tiểu Hy vừa hét lên vừa lăn qua lăn lại khua tay khua chân loạn xạ, mẹ của Tiểu Hy là bà Trần thấy con gái mình có vẻ như đang mơ thấy ác mộng, bà liền lay lay người cô rồi gọi:

- “Hy Hy, Hy Hy, con làm sao vậy, Hy Hy?” – Tiếng gọi của bà Trần dường như đã kéo Tiểu Hy ra khỏi giấc mơ, cô co giật liên hồi, trên trán mồ hôi mẹ mồ hôi con đua nhau chảy ra, cô hét lên:

- “KHÔNG!!!!”

- “Hy Hy, mẹ đây, là mẹ đây. Con làm sao vậy?”

Bà Trần vội giữ tay Tiểu Hy lại, bà vừa gọi tên cô, bấy giờ Tiểu Hy mới mơ hồ mở mắt nhìn lên trần nhà trắng toát, phảng phất trong không khí cô ngửi thấy một mùi nồng nồng như cồn xộc vào mũi mình. Lúc này Tiểu Hy mới nhớ ra là mấy ngày nay mình đang sốt cao và đang nằm trong bệnh viện. Bỗng từ cánh tay của cô truyền tới một cảm giác ngứa ngáy khó chịu, Tiểu Hy liền ngồi bật dậy kéo ống tay áo, trên cánh tay phải của cô lúc này hiện ra một vết sẹo dài lồi xấu xí, cô nhăn mặt rồi cào cào gãi gãi liên hồi vào cánh tay nơi có vết sẹo của mình. Vì cái cảm giác châm chích ngứa ngáy đó khiến cho Tiểu Hy không kiềm chế được lực tay mà gãi mạnh đến nỗi từ cánh tay cô, ngay chỗ vết sẹo đang bị trầy xước và rỉ máu ra. Bà Trần thấy con gái như vậy liền túm lấy tay cô rồi trấn tĩnh:

- “Hy Hy, bình tĩnh lại đi con. Mẹ đây, là mẹ đây, Hy Hy”.

Lúc bấy giờ Tiểu Hy như người mất hồn chợt tỉnh, cô dừng lại và ngước mắt lên nhìn bà Trần. Có vẻ như đã lấy lại được bình tĩnh, Tiểu Hy mở to mắt nhìn mẹ mình đang ngồi trước mặt với vẻ lo lắng, bấy giờ cô mới dám chắc mọi thứ khi nãy chỉ là một giấc mơ, cô dùng tay day day thái dương rồi cất giọng mệt mỏi:

- “Mẹ ơi, hình như con vừa mơ thấy ác mộng…”

- “Ừ ừ, mẹ biết, mẹ biết rồi…” – Bà Trần vừa nói vừa dùng tay xoa xoa lưng của Tiểu Hy để trấn tĩnh cô, nhìn đứa con gái mồ hôi mồ kê nhễ nhại mà bà Trần chỉ biết thở dài, bà dìu Tiểu Hy nằm xuống rồi nói tiếp:

- “Do mấy hôm nay con sốt lại suy nghĩ nhiều quá chứ gì. Mẹ đã bảo rồi, chuyện nhà cửa kia cứ để bố mẹ lo, con không phải bận tâm đâu…”

Tiểu Hy nằm ngẩn ngơ nhớ về giấc mơ kỳ lạ kia, cô không để ý lời nói của mẹ mình, còn bà Trần cứ huyên thuyên về chuyện tranh giành ngôi nhà của ông bà nội. Chả là cả gia đình bên nội cô đang tranh giành quyền sở hữu ngôi nhà mà ông bà nội để lại sau khi mất. Ông bà cô có ba người con, gồm bác cả, cô hai và bố của Tiểu Hy là con út. Xưa giờ gia đình cô sống chung với ông bà, đến khi ông bà mất thì bố cô cũng là người lo hương hỏa cũng giỗ cho ông bà. Chuyện sẽ không có gì nếu như trên giấy tờ sở hữu và sử dụng đất là tên bố mẹ cô. Nhưng bởi vì bố Tiểu Hy không nghĩ nhiều đến việc đó, nên khi ông bà mất giấy tờ vẫn chưa được sang tên đổi chủ. Bác cả và cô hai biết được việc này nên bàn mưu tính kế hòng đòi chia chát, bố Tiểu Hy nhất quyết không đồng ý nên mới sinh chuyện cãi vã, tranh giành. Vốn dĩ khi ông bà nội còn sống đã chia cho bác cả và cô hai mỗi người một mảnh đất và một sổ tiết kiệm với số tiền kếch xù khi dựng vợ gả chồng cho họ, ông bà cũng nói ngôi nhà và mảnh đất này sau này sẽ để lại cho bố Tiểu Hy. Nhưng đời mà, có ai biết được lòng tham của con người là bao nhiêu đâu, người đời cũng có câu “Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm” nghĩa là “Vẽ cọp vẽ da khó vẽ xương, biết người biết mặt khó biết lòng”. Cũng bởi vì vậy mà hồi ông bà nội cô còn sống cũng nhiều lần thúc giục bố Tiểu Hy đi sang tên đổi chủ cho ngôi nhà, nhưng ông lại chủ quan để bây giờ mới sinh ra cơ sự này. Lúc ông bà nội mất cũng là đột ngột nên cũng chẳng để lại di chúc gì cho con cháu. Giờ đúng theo luật thì đây là tài sản chung của bố mẹ nên phải được chia đều cho các con. Cũng bởi vì chuyện này mà cả tháng nay gia đình Tiểu Hy không ngày nào được yên ổn, hết người này đến người kia ra vào chửi bới, phá đám. Sức khỏe của cô vốn dĩ đã yếu ớt, lại thêm việc không được ăn ngon ngủ yên cả tháng trời nên mới sinh bệnh như thế này.

Mấy hôm nay Tiểu Hy sốt cao mê man phải nhập viện, mẹ cô luôn túc trực bên cạnh chăm sóc, nhưng từ khi nhập viện đến bây giờ cô chưa một lần nào được ngủ yên giấc. Cứ mỗi lần nhắm mắt là cô lại mơ thấy giấc mơ kỳ lạ kia. Trong mơ có hai bé gái đang chơi với nhau rất vui vẻ, cô bé mặc áo trắng chính là Tiểu Hy, còn bạn của cô là cô bé mặc váy đỏ. Tuy là bạn bè với nhau nhưng Tiểu Hy chưa bao giờ nhìn thấy mặt của bạn mình, bởi vì cô bé mặc váy đỏ luôn đeo một chiếc mặt nạ xấu xí để che đi khuôn mặt bí ẩn phía sau. Tiểu Hy cũng không thể nào nhớ nổi tên của bạn kia là gì, bởi vì mỗi lần lạc vào giấc mơ, Tiểu Hy cũng không nghe cô bé ấy nói ra tên mình thì bỗng nhiên lửa bùng lên và nuốt trọn cả hai đứa trẻ. Giấc mơ kỳ lạ này cứ lặp đi lặp lại rất nhiều lần khiến cho Tiểu Hy có một cảm giác rất quen thuộc, không biết là bởi vì mơ đi mơ lại một giấc mơ hay đó thật sự là ký ức lúc bé của cô nên Tiểu Hy mới cảm thấy quen thuộc như vậy.

- “Hy Hy, con làm gì mà nằm ngẩn người ra vậy? Ngồi dậy uống ngụm nước cho tỉnh táo đi con...”

Vừa cầm ly nước đưa cho Tiểu Hy, bà Trần vừa đưa tay sờ lên trán cô xem có còn sốt không:

- “Có vẻ như con hạ sốt rồi… Mà lúc nãy con mơ thấy gì vậy? Mẹ gọi con cả buổi trời con mới tỉnh đấy…”

Tiểu Hy ngồi dậy rồi lại bất giác sờ tay lên xoa xoa chỗ vết sẹo, cô mơ hồ nói:

- “À mà mẹ…”

- “Ừ, chuyện gì vậy, con nói đi.” – Thấy Tiểu Hy ngập ngừng, bà Trần liền hỏi.

- “Hồi nhỏ con có chơi thân với bạn gái nào không hả mẹ?”

- “Thì con chơi thân với cái Lan đấy còn gì nữa.”

Bà Trần nhìn đứa con gái với vẻ mặt khó hiểu rồi trả lời một cách hiển nhiên, bà liếc sang chỗ tay Tiểu Hy đang xoa xoa vết sẹo, bà định nói thêm gì đó thì cô vội kéo tay áo xuống để che đi, bà Trần thấy vậy cũng không nói nữa. Tiểu Hy nhăn mặt như đang cố nhớ ra điều gì đấy:

- “Tới lúc học cấp 2 con mới chơi với Lan mà, ý con hỏi là lúc con tầm 5, 6 tuổi ấy.”

- “Lúc ấy làm sao mà mẹ biết, con đi học có nhiều bạn trên trường mà, mỗi ngày về nhà con lại kể cho mẹ nghe về mỗi bạn khác nhau, sao mà mẹ nhớ nổi. Mà sao con lại hỏi vậy, có chuyện gì à?”

Tiểu Hy không trả lời câu hỏi của mẹ mà lại tiếp tục hỏi bà:

- “Hồi đó hàng xóm nhà mình có đứa trẻ con nào trạc trạc tuổi con không mẹ?”

- “Làm gì có đứa nào chứ, hồi đó trong khu nhà mình có mỗi con là bé nhất nên suốt ngày bị bọn trẻ lớn hơn bắt nạt còn gì, nên ngoại trừ lúc đi học thì con chỉ suốt ngày ru rú trong nhà chơi một mình. Nhớ lại hồi đó, ngày nào đi học về con cũng chạy lại ôm mẹ khóc tu tu rồi mách đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Mới đó thôi mà bây giờ con gái mẹ đã là một cô gái 20 tuổi lớn phổng phao như thế này rồi…”

Bà Trần mỉm cười nhớ lại mấy chuyện lúc Tiểu Hy còn bé:

- “Mà lúc nãy con mơ thấy gì mà quắn quéo hết cả tay chân rồi la đau oai oái vậy? Mẹ cứ sợ con sốt cao lên cơn co giật rồi cắn phải lưỡi ấy chứ.”

Tiểu Hy thất thần cố diễn tả lại:

- “Con cũng không rõ nữa, con mơ thấy mình lúc 5 hay 6 tuổi gì đấy, rồi mơ thấy con chơi rất vui vẻ với một bạn gái khác, nhưng lại không nhìn thấy mặt, cũng không biết tên bạn đó là gì. Hai đứa con đang chơi vui vẻ thì bỗng nhiên bạn ấy tức giận rồi nắm chặt tay con không buông ra, ngón tay con như sắp bị nghiền nát, con càng cố gắng vùng vẫy thì bạn ấy càng siết chặt hơn. Đã thế bạn ấy còn cười một cách sảng khoái, giọng cười đó thật kinh dị và ám ảnh…”

Bà Trần nghe con gái nói vậy thì vội trấn an:

- “Chắc là do con mệt mỏi quá nên mơ linh tinh thôi, đừng suy nghĩ nhiều quá…”

Như nhớ ra điều gì đó, Tiểu Hy lại hỏi mẹ:

- “Hồi đó khu nhà mình có hỏa hoạn phải không mẹ?”

Nghe Tiểu Hy nhắc đến hai chữ hỏa hoạn, bà Trần bỗng tối sầm mặt lại, bà cố tình đánh trống lảng sang chuyện khác:

- “Con làm sao vậy? Sao hôm nay cứ nói linh tinh vậy, làm gì có chuyện gì. Thôi nằm xuống nghỉ ngơi đi, mai khỏe còn làm thủ tục xuất viện nữa…”

Tiểu Hy không nhận ra sự thay đổi sắc mặt của mẹ mình, cô vừa nằm xuống vừa cố chấp hỏi tiếp:

- “Mà hồi đó có trận hỏa hoạn nào không hả mẹ? Vết sẹo trên tay con có đúng là do phỏng nước sôi không mẹ, nhìn không giống cho lắm…”

Bà Trần cố lảng tránh rồi nhắc lại một lần nữa về vết sẹo trên tay Tiểu Hy:

- “Đừng hỏi lung tung nữa, vết sẹo trên tay con đúng là do phỏng nước sôi, hồi đó con ở nhà với bà nội, trong lúc bà không để ý thì con với tay làm đổ cả cốc nước nóng lên tay…”

Có vẻ câu trả lời của bà Trần vẫn chưa thuyết phục được Tiểu Hy, dù trước đó cô có nghe mẹ nói rồi việc này rồi, nhưng Tiểu Hy vẫn thắc mắc vì sao mình không có một chút ký ức gì về chuyện đó. Dạo gần đây vết sẹo cứ ngứa ngáy châm chích làm cô rất khó chịu:

- “Mẹ còn chưa trả lời con nữa, hồi bé nhà mình không có trận hỏa hoạn nào hả mẹ? Vết sẹo trên tay con không phải là do lửa à mẹ? Hay là con gặp hỏa hoạn ở nhà người khác…”

Thấy Tiểu Hy vẫn cứ lảm nhảm hỏi hàng loạt mớ câu hỏi linh tinh, bà Trần bỗng cáu gắt lớn giọng lên:

- “Không có! Mẹ không nhớ. Con mau đi ngủ đi.”

Thái độ của bà Trần khiến cho Tiểu Hy khó hiểu, nhưng cô cũng không nghĩ gì nhiều, bởi hiện tại trong tâm trí của cô cứ hiện lên hình ảnh đứa bé gái mặc chiếc váy đỏ trong căn phòng tối. Nằm trên giường trằn trọc một hồi lâu rồi Tiểu Vy thiếp đi lúc nào không hay, cô lại mơ hồ nhìn thấy những bức tranh màu sắc sặc sỡ cùng những cây bút chì màu vương vãi khắp nơi trên nền đất ở trong một căn phòng tối om…

TRANH GIÀNH

- “Chú út đâu rồi? Mở cửa. Mở cửa.”

“ẦM, ẦMM!!! ẦM!!!”

Tiếng đập cửa liên hồi vang lên, ở bên ngoài là một nhóm người ăn mặc lịch sự, mang áo sơ mi quần tây chỉnh tề, đi đầu là hai người một nam một nữ vẻ mặt hung dữ, họ vừa đập cửa vừa la hét ỏm tỏi:

- “Tôi biết là chú đang ở trong nhà, chú mau mở cửa đi…”

- “Chú không trốn mãi được đâu chú út, nếu chú không mở cửa giải quyết đàng hoàng thì chúng tôi sẽ mời công an đến làm việc, để xem lúc ấy chú còn cứng đầu được không.”

Thì ra là bác cả và cô hai của Tiểu Hy hôm nay lại mang người đến nhà cô để tiếp tục tranh giành đất đai. Tiếng ông bác cả vừa dứt thì trong nhà liền vang ra tiếng chửi:

- “Cút, các người cút hết đi, lũ tham lam ăn tạp!”

“LOẢNG XOẢNG, CHENGGG!!!”

Hàng loạt chén dĩa xoong nồi bị vứt từ cửa sổ ra ngoài sân, mảnh vỡ văng tung tóe. Người đàn bà đứng bên cạnh bác cả là cô hai né mấy mảnh vỡ lao về phía mình mà tức giận chống hai tay lên hông phùng mang trợn mắt văng tục liên mồm:

- “Mẹ kiếp bố thằng điên, nói nhẹ nhàng mày không muốn nghe, mày muốn bọn tao phá nát cái cửa này ra phải không?”

- “Cô hai cứ bình tĩnh, người ta nói “Khôn ngoan đối đáp người ngoài, gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau”…”

Bác cả đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc muối tiêu rồi kéo tay cô hai lại, nhưng ông chưa kịp dứt lời thì cánh cửa nhà đã mở toang, một người đàn ông gầy còm với ánh mắt oán hận bước ra cắt lời ông:

- “Anh còn mặt mũi để nói câu đó sao? Tôi chính là người nên nói câu đó với hai anh chị mới phải. Sao, hôm nay anh chị lại kéo lũ đầu trâu mặt ngựa nào tới nhà tôi nữa đây?”

Nghe người đàn ông chửi mình, bà cô hai cũng chẳng vừa mà tiến lên chỉ vào mặt ông ta:

- “Nè, chú út đừng ăn nói hỗn láo. Ai là đầu trâu mặt ngựa, chú nên nhớ dù gì chúng tôi cũng là anh là chị của chú đấy. Mất dạy!”

Thì ra người đàn ông đứng chặn ngang ngay cửa chính ra vào chính là ông Trần bố của Tiểu Hy, ông mỉm cười khua tay múa chân ra vẻ xởi lởi:

- “Vâng, vâng, lỗi của em. Vậy anh chị hôm nay đến nhà em có việc gì, quý hóa quá, được hôm rồng đến nhà tôm, mời anh chị vào nhà… Ha ha, anh chị muốn tôi khom lưng kính cẩn nghiêng mình nói như vậy với anh chị sao? Anh cả? Chị hai? Thật nực cười đấy, đi ăn cướp mà muốn người ta mời chào à?”

Thấy hai đứa em cứ đứng cãi nhau choang choảng không biết bao giờ mới xong việc, ông cả liền xen xua tay:

- “Thôi, tôi không muốn tranh cãi với chú nữa. Lấy danh nghĩa là anh cả trong cái nhà này, hôm nay tôi mời mấy anh làm bên bất động sản tới đây để xem xét và định giá ngôi nhà này. Nếu chú không hợp tác thì chỉ thiệt thòi cho chú thôi.”

Cô hai lúc bấy giờ cũng nhẹ giọng xuống mà hùa theo:

- “Đúng rồi đấy chú út, đều là người nhà với nhau cả, anh chị sẽ không để chú phải chịu thiệt đâu. Phần của chú sẽ là phần hơn, được chưa?... Thì người ta nói “làm anh khó đấy” còn gì, bố mẹ cũng mất hết rồi, còn mỗi ba anh em mình thôi, chúng ta phải hòa thuận với nhau cho bố mẹ trên trời yên lòng chứ, chú nói xem có đúng không?”

Hai chữ “người nhà” được thốt ra từ miệng của hai người này thật là đáng xấu hổ, chỉ vì lòng tham mà họ sẵn sàng mặt dày để “ăn cướp” một cách quang minh chính đại của em ruột mình. Làm anh khó đấy ư? Làm anh chó má thì đúng hơn. Ông Trần cười khẩy một cái rồi hạ giọng:

- “Được rồi, anh chị đã nói như vậy thì tôi cũng muốn xem xem “phần hơn” mà anh chị nói là như thế nào. Tôi nghĩ anh chị còn sức giành giật như thế này thì chắc bố mẹ trên trời cũng yên lòng lắm đấy, giành giật khỏe như vậy thì chắc còn lâu nữa mới xuống lỗ được…”

Nghe mấy câu nói xóc họng của ông Trần mà bà cô hai tức đỏ cả mặt, bà nghiến răng trợn mắt chỉ tay vào mặt ông:

- “Chú…”

- “Sao vậy chị hai, chị có muốn vào nhà không, hay đợi tôi đổi ý đuổi mấy người đi đây?”

Sau một màn đối đáp căng thẳng, ông Trần để cho nhóm người kia đi vào nhà. Vẻ mặt của anh chị ông trông rất là đắc chí, hình như họ đang nghĩ là ông Trần lúc này đã quá mệt mỏi nên phải đành xuôi theo ý của họ. Thấy mục đích của mình sắp đạt được, anh cả của ông Trần lộ ý cười trên mặt mà thúc giục nhóm người bên bất động sản:

- “Đấy, các anh xem cho kỹ vào rồi định giá hộ tôi. Đây là nhà của bố mẹ chúng tôi để lại, là biệt thự cổ to đẹp nhất vùng đất Hà Thành này đấy, bố tôi đã chi cả mấy trăm cây vàng để mời kĩ sư bên Pháp về xây theo kiến trúc Phương Tây. Giá trị tinh thần của ngôi nhà này là vô giá, nên các anh cũng cẩn thận một chút.”

- “Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi không vội, chủ yếu là các anh phải xem kĩ càng từng chút một, có như vậy mới không xảy ra sai sót được.”

Miệng thì nói không vội, nhưng nhìn hành động của hai người lại rất hấp tấp, nhưng ông Trần cũng không quan tâm mấy. Thực ra như vậy cũng tốt, ông cũng muốn xem thử ngôi nhà mà bố ông để lại có giá trị như thế nào, bởi khi còn sống, bố ông luôn dặn dò gia đình ông không được tùy tiện thay đổi hay sửa chữa bất cứ thứ gì trong nhà. Nếu muốn thì cũng phải được ông thông qua và cho phép mới có thể làm. Bao năm vẫn như vậy, bố ông Trần giữ và rất coi trọng ngôi nhà này. Có rất nhiều chuyên gia đồ cổ và bất động sản cũng nhắm đến nơi này và ngỏ lời thẩm định cũng như mua lại, nhưng lần nào cũng bị bố ông từ chối một cách thẳng thừng và dứt khoát. Ông Trần cũng không có ý định sẽ bán ngôi nhà mà bố ông để lại, nhưng dạo gần đây công ty ông đang gặp khó khăn về vốn đầu tư, lại thêm việc hai anh chị ông ngày nào cũng đến làm phiền khiến gia đình ông không ngày nào là yên ổn. Ngày trước bố mẹ ông còn sống thì còn có người ra vào, bây giờ họ mất rồi, gia đình ông cũng chỉ có ba người, sống trong một căn biệt thự lớn như vậy cũng không mấy hợp lý. Ông Trần nói với đám người bất động sản:

- “Mấy người muốn kiểm định kiểm tra gì thì cứ thoải mái đi, ngoài phòng ngủ riêng đã bị khóa lại thì các phòng khác đều không khóa, hôm nay nhà tôi cũng đi vắng cả, chỉ có mình tôi ở nhà tôi nên cứ tự nhiên. Nhưng tôi cũng cảnh cáo trước, hãy làm đúng việc của mấy người thôi, đừng táy máy gì cả, vì nếu có gì bất trắc, mấy người không đền nổi đâu.”

Người đàn ông với vẻ mặt dày dặn kinh nghiệm là anh Tài dẫn đầu nhóm người bấy giờ mới lên tiếng, anh tự tin nói:

- “Ông bà cứ yên tâm, ở cái đất này làm gì có ai qua đội của chúng tôi được, đừng nói là cái biệt thự cổ này, mà mười cái như thế này cũng không làm khó chúng tôi được. Ngoài việc làm bất động sản thì chúng tôi cũng là những chuyên gia bên mảng kiến trúc và nội thất cổ. Việc định giá ngôi biệt thự này chắc cũng nhanh thôi, mà trước tiên chúng tôi phải xem qua mọi thứ một lượt đã.”

- “Vậy thì quá tốt rồi, nhờ cả vào các anh”.

Bà cô hai xởi lởi nói giọng hớn hở với nhóm người, sau đó bà ta đảo mắt dòm xung quanh, thấy ông Trần đang ngồi vắt chân uống trà trên phòng khách, bà liền kéo tay rồi nói nhỏ vào tai ông anh cả:

- “Anh đã đưa phong bì đầy đủ cho bọn thợ rồi chứ?”

- “Yên tâm đi, bọn làm thuê đấy chỉ cần nhét cho chúng mấy đồng là sai đằng đông bọn nó không dám đi đằng tây đâu. Cô không phải nhắc anh mấy chuyện này.”

Nghe vậy bà cô hai gật gù cười khóe miệng bà ta ngoác lên tận mang tai:

- “Vậy thì tốt quá rồi, ngôi nhà này chắc chắn thuộc về anh em mình rồi.”

- “Bé bé cái mồm thôi, cẩn thận thằng út nó nghe thì xôi hỏng bỏng không đấy, đừng có mà mừng vội, cẩn thận mồm miệng vào.”

Nhìn vào người đàn ông với cái bụng phệ và mái tóc muối tiêu này quả thật không đơn giản, ông ta có vẻ đã có suy tính cho tất cả mọi chuyện. Ông ra hiệu cho đứa em gái tham lam của mình đi lên nhà trên canh chừng ông Trần, còn ông thì chắp tay sau lưng đi vội theo đám thợ xem thế nào, vừa đi ông vừa đảo mắt ngắm nghía xung quanh ngôi nhà. Trong đầu ông lúc này thầm nghĩ: “Sao ngày trước mình không nhận ra ngôi nhà này lại có sức hút ghê gớm như vậy nhỉ? Quả không hổ danh là biệt phủ của gia tộc, ông già mình đúng là không phải dạng tầm thường, khéo ông ấy còn giấu cả kho tiền trong này ấy chứ…ha…ha…ha”.

Ông Trần thấy hai người to nhỏ với nhau ở dưới nhà thì cũng biết là họ đang âm mưu điều gì đấy chẳng mấy tốt lành rồi, nhìn bà chị mang vẻ mặt hớn hở đi lên thì ông lại ngứa mắt mà xỏ xiên vài câu:

- “Thế nào rồi chị hai? Anh chị đã mổ xẻ ngôi nhà của tôi ra làm mấy phần rồi? Chị xí phần nào vậy, có phải là cái nhà vệ sinh rách ở sau nhà không… Ha ha…”

Bà hai cũng không phải dạng hiền lành gì, làm sao mà bà ta để yên cho ông Trần đá đểu mình được, bà liền chua ngoa mà đáp lại:

- “Chú út cứ nói thế nào ấy chứ, nếu chú thích cái nhà vệ sinh ấy thì anh chị nhường cho chú. Chú không cần phải nhắc khéo chị như vậy đâu… Ơ mà hôm nay em dâu và cháu gái đi đâu rồi sao không nghe tiếng thở vậy, mọi ngày chưa tới ngõ đã nghe giọng rồi kia mà..”

- “Thì cũng nhờ công anh chị cả tháng nay tới diễn tuồng với hát cải lương mà con bé nhà tôi nó mới phải nhập viện chuyền nước đấy.”

Bà cô hai nghe vậy liền bày ra vẻ mặt giả tạo áy náy:

- “Anh chị có muốn như thế đâu, nếu ngay từ đầu chú chịu hợp tác thì làm gì có chuyện gì xảy ra chứ. Thế con bé sao rồi?”

- “Chị không phải mừng vội, con gái tôi mạnh mẽ lắm…”

“ẦMMMMMM”

Ông Trần đang nói dở câu thì một tiếng động rung chuyển cả căn phòng vang lên, hai người giật mình vội nhỏm dậy chạy lật đật về phía phát ra tiếng động. Hình như là thứ gì đó đã đổ ập xuống sàn nhà.

- “Trời ơi, mấy người làm cái quái gì vậy…”

Khi ông Trần cùng bà hai chạy đến thì thấy trước mặt họ là một đống ngổn ngang trên nền nhà.

- “Ư…Ư… cứ…u… tôi…”

Tiếng rên rỉ phát ra từ phía dưới kệ sách đang bị đổ trên nền nhà, mọi người vội vàng chạy lại bới đống sách ra rồi kéo cái kệ lên. Đây là phòng đọc sách của bố ông Trần, nơi này cũng được coi như là một thư viện thu nhỏ, bởi vì ở đây có rất nhiều cuốn sách quý hiếm, tất cả thể loại sách đều được bố ông sưu tầm và mang về. Đây cũng là nơi mà khi còn sống bố ông Trần rất coi trọng, có lẽ ông anh cả tham lam của ông nghĩ rằng ở đây sẽ có thứ gì đó quý hiếm nên mới mò vào xem thử. Chả hiểu lần mò kiểu gì mà làm đổ sập cái kệ sách to nhất trong phòng, mấy trăm cuốn sách rơi xuống kéo theo cả kệ đè ập lên người một người bên nhóm bất động sản.

Ba người nhà ông Trần và hai người còn lại phải hì hục mãi đâu gần 15 phút mới có thể nhấc một bên kệ kéo người nằm ở dưới ra. Lúc được kéo ra khỏi thì người kia đang thở hổn hển, mấy người lật ngửa hắn dậy cho dễ thở rồi vội gọi xe cứu thương. Người kia lúc bấy giờ mặt mày tái mét cắt không ra giọt máu, hắn run rẩy đưa tay chỉ lên trần nhà trên cao nói giọng đứt quãng:

- “C…ó…có…ma…a…ma…”

Hắn nói chưa xong câu thì ngất lịm đi.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play