Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

HỆ LIỆT: MẬT TÌNH

CHAP 1: CƠN MỘNG.

Trên chiếc giường lớn trong một căn phòng sa hoa, người đàn ông ngủ say đang bị cơn ác mộng vây quanh đến hít thở khó khăn.

"Ba ơi đừng mà!"

Cậu nhóc gầy gò khóc nức nở cố dằn khỏi cánh tay như gông xiềng của người đàn ông.

"Mày khóc cái? Yếu đuối như mày không phải con tao! Chỉ mới giết một con mèo mà mày đã khóc như tao chết không bằng! Đi, đi tập quyền anh cho tao!"

"Không mà ba ơi con không muốn đâu!"

Người đàn ông kia nổi giận, tay lại hung hăng đánh lên người cậu.

"Không muốn cũng phải đi, yếu đuối như mày thì chết quách đi xong!"

Cho dù cậu khóc lóc thế nào thì vẫn bị người kia lôi ra khỏi phòng như một bao cát vô dụng.

"Anh đừng thế mà! Quyền anh bắn súng gì đó con không thích, anh cũng đừng ép con!"

"Mẹ ơi, huhu."

Người phụ nữ bụng bầu đã lớn nghe được tiếng khóc của con thì vội đi ra ngăn cản. Nhưng chỉ rước lại tiếng quát giận của chồng.

"Cô im miệng cho tôi! Nếu là con của tôi thì phải mạnh mẽ, chứ không phải suốt ngày chỉ ôm mèo vẽ tranh như nó!"

Người phụ nữ nước mắt lưng tròng cố đi đến ngăn cánh tay đang đánh liên tiếp trên người cậu nhóc của ông lại.

"Nhưng có gì thì từ từ dạy bảo con, anh đừng làm đau thằng bé mà."

"Cút! Con hư thì tại mẹ mà, cô cút cho tôi!"

Ông ta bị cản trở liền nổi điên hất tay người phụ nữ kia ra, nhưng không ngờ cái hất này đã xuýt một xác hai mạng.

Cậu thiếu niên ôm lấy thân thể đầy máu của mẹ dưới chân cầu thang, run lẩy bẩy khóc không thành tiếng.

"Mẹ ơi!"

Người phụ nữ hơi thở khó nhọc nhưng vẫn dịu dàng nhìn con, trân trối lời cuối cùng.

"A Du ngoan, phải mạnh mẽ không được khóc, sau này em trai nhờ vào con chăm sóc..."

Nói rồi bà dần lịm đi trong tiếng kêu thất thanh của cậu nhóc.

Cảnh vật trong mơ thoáng chốc đảo lộn, vẫn là người đàn ông và cậu thiếu niên đó. Nhưng bấy giờ là một người quỳ một người đứng.

"Thằng súc sinh! Tao không nên sinh ra mày!"

Chỉ thấy đôi mắt ngập lệ trước đó bây giờ lại là tràn đầy lệ khí, cậu thiếu niên cười lạnh chỉa thẳng họng súng vào người đàn ông kia.

"Không phải ông muốn tôi mạnh mẽ sao? Vậy bước cuối cùng này, đem ông tế máu cho tôi để khiến tôi càng mạnh mẽ càng tàn nhẫn hơn như ông mong đợi."

Bạc môi mỏng nhẹ cong, tay không chút do dự bóp cò súng.

Đoàng!

Lạc Cẩn Du bừng tỉnh từ cơn mộng, cả người đã thấm đẫm mồ hôi nhưng ánh mắt kia lạnh lẽo đến đáng sợ không hề giống một người vừa tỉnh ngủ chút nào.

Anh xuống giường rửa mặt rồi xuống lầu ăn sáng, thư ký Lôi Kiệt đã chờ sẵn bên cạnh liền tiến lên báo cáo công việc.

Lạc Cẩn Du vừa ăn sáng vừa lắng nghe, lâu lâu lại hỏi vài câu.

"Dự án Tịch Hy Biệt Uyển tiến hành thế nào rồi?"

Lôi Kiệt liền đáp:

"Vẫn đang tiến hanh thuận lợi ạ, đây là bản vẽ sơ lược vừa gửi đến sáng nay."

Lạc Cẩn Du nhận lấy laptop Lôi Kiệt đưa ấn xem một lúc lâu.

Lần này anh nhận lời hợp tác với Triệu Thần Huân với mục đích phát triển công ty lấn sang thị trường ở thành Bắc.

Bên anh chỉ phụ trách mỗi thiết kế và nhận lại 4% trăm lợi nhuận với điều kiện là dùng thế lực hắc đạo trong tay giúp Triệu Thần Huân khử Triệu Hoành.

Đóng laptop lại trả cho Lôi Kiệt, Lạc Cẩn Du nói:

"Theo dõi sát vào, ngày mai trở về thành Nam một chuyến."

"Vâng."

Lôi Kiệt gật đầu lập tức cho người đi đặt vé máy bay, bên tai lại nghe Lạc Cẩn Du hỏi:

"Thần Thần hôm nay có về đón Giao thừa không?"

Tay Lôi Kiệt thoáng khựng lại, trên gương mặt góc cạnh của anh ta hiện lên nét ngập ngừng nói:

"Thưa ngài, cậu chủ nhỏ nói là có việc bận nên không về ạ."

Lạch cạch.

Tiếng dao nĩa trên tay Lạc Cẩn Du thả xuống đĩa thức ăn thoáng chốc khiến Lôi Kiệt lập tức ngậm miệng cúi đầu.

Nụ cười trên môi anh tắt ngúm có chút bực có chút không biết làm gì thở dài.

"Lớn rồi liền muốn chạy đi, ngay cả lễ tết cũng không thèm về nhìn ông anh này của nó sống hay chết."

Lôi Kiệt mím mím môi nói nhiều thêm một câu.

"Chắc lo do cậu chủ nhỏ bận thật ạ, thời nay làm diễn Chu cũng bận rộn lắm ạ."

Lạc Cẩn Du liếc anh ta một cái rồi khẽ hừ lạnh.

"Đừng có mà nói đỡ cho nó, anh lui xuống đi."

Lôi Kiệt cười cười nghe lệnh lui xuống nào ngờ giữa đường lại bị Lạc Cẩn Du gọi giật lại.

"Khoan đã, nó không về thì ở đâu đón Giao thừa?"

Lôi Kiệt như đã dự đoán được anh sẽ hỏi như thế liền cười đáp:

"Cậu ấy đi du lịch suối nước nóng ạ."

Lạc Cẩn Du chép miệng lần nữa phẩy tay cho Lôi Kiệt rời đi.

30 tết không có em trai, Lạc Cẩn Du ăn sáng xong liền lái xe đi đến sòng bạc ngầm ở thành Bắc, sòng bạc là nơi ăn chơi cũng là nơi dễ mua tin tức nhất.

Lạc Cẩn Du vì giúp Triệu Thần Huân thanh tẩy công ty về sau mà xem như cũng đã hao hết sức lực cùng thể lực.

Nhàm chán ở sòng bạc cả một ngày lúc Lạc Cẩn Du muốn đứng lên ôm theo người đẹp tìm chỗ vui chơi một chút thì lại bị tin nhắn chúc tết của Triệu Thần Huân chọc cho tức đến đau thận.

"Chúc thận cậu mãi không hư."

Lạc Cẩn Du giận điên muốn gọi điện qua mắng người lại bị tên kia chặn số di động, bị chọc cho mất hứng anh ngay cả người đẹp cũng không thèm liền nhấc chân rời đi.

Nhưng tại bãi đỗ xe đêm ấy, tiếng khóc đứt đoạn của cô gái ấy, một cái xoay đầu của anh đã khiến anh vĩnh viễn phải chìm trong mật tình.

CHAP 2: ĐÊM 30 TẾT ĐỊNH MỆNH.

Men theo tiếng khóc đứt quãng của cô gái, Lạc Cẩn Du sắc mặt lạnh lùng đi qua tiện tay nhặt lên một cây gậy gỗ cạnh vách tường.

"Xin các người thả tôi ra đi mà!"

Cô gái như đã tuyệt vọng, giọng nói yếu ớt mang theo tia cầu khẩn hét lên.

Lạc Cẩn Du chậm rãi đi đến đám côn đồ đang vây quanh kia, cả đám nhìn rõ là anh thì thất kinh tránh qua một bên.

Chỉ có duy nhất gã cầm đầu vẫn đang ra sức đè cô gái dưới thân ra sức sờ soạng xé rách áo cô.

Cổ Lạc Cẩn Du hơi lắc nhẹ, anh đi đến thẳng tay dùng cây gậy đập thẳng vào đầu tên kia, chỉ nghe gã ta hét lên một tiếng rồi ngã sang bên cạnh.

"Mẹ nó, là thằng nào!"

Cô gái kia nhân cơ hội ngồi dậy rụt người vào một góc không dám nhúc nhích.

"Anh, anh Du."

Gã côn đồ lập tức như chuột thấy mèo, chút hống hách vừa nảy đã biến mất tăm. Lạc Cẩn Du lạnh lùng nhìn gã nhả ra một chữ.

"Cút."

Gã côn đồ kia vội vã dạ vâng lòm còm ngồi dậy chạy đi thật nhanh.

Lạc Cẩn Du lúc này mới nhìn tới cô gái ngồi trong góc kia khẽ chẹp miệng một cái.

Cô nhóc Đào Lâm Lâm này anh đã gặp vài lần rồi, cô có tính cách mềm yếu nhu nhược mà anh ghét nhất, vậy mà lần nào gặp mặt cũng là thấy cô gặp chuyện không may.

Đang lúc anh ngắm nhìn cô nhóc kia thì trong góc khuất một gã đàn ông trung niên bò ra, mặt mày gã bầm dập lại vẫn cố nở một nụ cười xấu đến ma chê quỷ hờn nịnh nọt nhìn anh.

"Cảm ơn ngài đã giúp đỡ."

Lạc Cẩn Du làm lơ gã ta, anh đưa chân đá đá cô nhóc kia một cái.

"Còn không đứng lên?"

Gã đàn ông kia thấy anh gọi cô mà cô không phản ứng gì liền tức giận đi qua đánh lên người cô mắng.

"Mày điếc hả? Người ta gọi mày kìa!"

Lưỡi của Lạc Cẩn Du khẽ đảo quanh hàm dưới một cái, gậy trong tay nhúc nhích muốn nâng lên lần nữa thì cô nhóc kia bỗng nhiên nổi điên đứng bật dậy đánh lại gã kia.

"Đào Dật, tôi là con gái ông đó! Tại sao ông lại đối xử với tôi như vậy?"

Cô vừa hét vừa đánh khiến gã kia la ỏm tỏi, Lạc Cẩn Du hơi nhướn mày đưa tay ôm lấy eo cô kéo vào lòng.

"Anh buông ra!"

Bị cô hét Lạc Cẩn Du chỉ thấy hơi buồn cười, thì ra con thỏ bị dồn đến đường cùng thì cũng có thể cắn người, anh lạnh nhạt nói:

"Em muốn giết hắn ta sao?"

Cô gái trong ngực bỗng ngây ngẩn, Lạc Cẩn Du lại cười khinh khỉnh nói:

"Ngay cả giết hắn em cũng không dám nghĩ, thì lấy tư cách gì tức giận!"

Bả vai của người trong lòng run run nhưng cô vẫn không đáp lại lời nào, Lạc Cẩn Du xì một tiếng cởi áo khoác bao bọc lấy cô rồi anh mới nắm tay cô kéo đi.

Nhưng trước khi đi anh lại bỏ xuống một câu, lạnh như băng nhìn gã kia.

"Đừng để tao thấy mày lần nữa."

Lạc Cẩn Du đem tiểu Đào chở về nhà của cô, trên cả đoạn đường không ai nói với ai lời nào, lúc xuống xe cô nhóc chỉ nhàn nhạt nói:

"Cảm ơn anh, áo khoác tôi mượn tạm sau này sẽ trả lại anh."

Nói rồi cô liền xoay người rời đi, Lạc Cẩn Du tức đến bật cười.

"Xem ông đây như tài xế taxi hử?"

Đêm 30 tết gió lạnh, nhà nhà đã sớm quây quần cho nên đường lớn khá vắng vẻ, Lạc Cẩn Du nhìn bóng lưng nho nhỏ đi một mình giữa đêm kia anh khẽ chửi thề một tiếng xuống xe đi theo sau cô.

Chỉ thấy cô nhóc này vậy mà đi mua gần mười lon bia thất tha thất thểu đi đến ghế đá dưới nhà ngồi xuống khui ra tu ừng ực.

Lạc Cẩn Du hứng thú đứng nhìn hồi lâu lúc anh muốn bước qua chỗ cô thì lốc cốc một tiếng, vậy mà cô nhóc kia dám ném lon bia qua chân anh.

Lạc Cẩn Du thong thả bước tới ngồi xuống bên cạnh dưới ánh nhìn ngạc nhiên của cô nhóc.

"Sao anh còn ở đây?"

Tiểu Đào hai mắt đỏ hoe nhìn anh, Lạc Cẩn Du cười cợt đáp:

"Đi theo trông chừng thỏ con tôi vừa cứu được, chỉ sợ em lại lạc vào hang cọp thôi."

"Ai là thỏ hả?"

Bị ví như thỏ tiểu Đào rất không vui hỏi ngược lại anh, chỉ thấy Lạc Cẩn Du cong môi ghé sát mặt lại gần nói nhỏ.

"Là em đó."

Nhìn theo ánh mắt anh, tiểu Đào rất không tự nhiên níu lấy áo khoác đang mặc trên người mình.

Cô mím môi âm thầm nhích mông cách xa anh một chút, sau đó tiếp tục im lặng uống bia của mình.

Và sau khoảng thời gian im lặng đó Lạc Cẩn Du vẫn luôn ở cạnh cô, cùng cô uống bia cùng cô đón gió lạnh đêm giao thừa.

Qua một lúc lâu tiểu Đào bỗng thút thít khóc nức nở, Lạc Cẩn Du hơi khựng lại nhìn bả vai run run của cô.

"Tại sao? Ông ta không có một ngày nuôi nấng tôi tử tế, bây giờ hết bòn rút của tôi còn muốn bán tôi để gán nợ!"

Là con gái lại xuýt chút bị ***** *** nếu nói không có sợ hãi thì là giả, chẳng qua là do cô cố tỏ ra bình tĩnh mà thôi.

Lạc Cẩn Du hơi chớp mi nhìn cô nhóc khóc đến là uất ức, hình như những lúc bị anh trêu chọc bắt nạt cô quá lắm chỉ là đỏ mắt mà thôi chứ chưa từng thật sự rơi nước mắt đến tê tâm liệt phế thế này thì phải?

Không hiểu sao thấy nước mắt của cô anh cực kỳ cảm thấy không vui, nên giọng nói ra lại lạnh nhạt vô cùng.

"Nếu chán ghét thì cứ giết ông ta đi, kẻ chết rồi mới an phận."

Không biết nghĩ đến cái gì ánh mắt anh thoáng chốc khát máu đến đáng sợ.

Tiểu Đào một lần nữa nghe thấy câu này từ anh, cô nhóc ngước đôi mắt đẫm lệ nghi hoặc hỏi:

"Anh thích giết người lắm sao?"

Lạc Cẩn Du hồi thần, hơi buồn cười mà cong môi đáp:

"Không thích, chỉ là đám người kia chán sống mà thôi."

Tiểu Đào hít mũi bĩu bĩu môi lắc đầu nói:

"Có thể họ đáng chết nhưng không đáng để bản thân gây ra tội nghiệt vì họ, tôi sống chỉ muốn ngày một tốt hơn chứ không phải sống một lần rồi thôi. Giết họ... Bẩn tay lắm!"

Nụ cười hờ hững trên môi Lạc Cẩn Du cứng đờ, bên tai dường như nghe thấy tiếng khóc yếu ớt xa xôi.

(Ba, con không muốn chết!)

(Yếu đuối như mày, thì sống làm gì? Tao không có đứa con như mày!)

Bốc! Tiểu Đào tiếp tục khui một lon bia tu ừng ực.

"Tôi cũng hận ông ta lắm, nhưng tôi phải sống, sống tốt hơn thế, tốt đến mức khiến ông ta tức chết mới thôi."

Nói rồi cô cười hì hì như đứa ngốc, nụ cười đơn thuần tràn đầy ý chí thoáng chốc khiến Lạc Cẩn Du phải nghiêm túc nhìn kĩ cô nhóc mà anh luôn xem thường là kẻ yếu đuối này.

"Tất cả cũng chỉ vì muốn sống thôi sao?"

Lạc Cẩn Du tự hỏi tự suy nghĩ, bất tri bất giác cũng đã uống vài lon bia vào bụng. Tiểu Đào đã sớm ngủ gục chỉ có anh là mơ màng ngồi đó nhìn cô.

"Đứa ngu, say rồi hả?"

Lạc Cẩn Du đưa tay chọc vào má tiểu Đào nhưng cô chỉ chép miệng vài cái không thèm mở mắt, Lạc Cẩn Du cười khẽ lần nữa đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cô.

"Một đứa ngu thấu rõ sự đời, cái dáng vẻ ngây thơ thường ngày thì ra là lừa ông đây."

Một người chịu khổ chịu đói, chịu hết sự ghẻ lạnh của cuộc đời thì có thể ngây thơ được sao? Nếu có cũng chỉ là cô nhóc muốn tự lừa mình dối người hoặc là vì hiểu rõ nên mới hững hờ.

Một giờ sáng ngày mùng 1 tết ở ghế đá lạnh lẽo dưới chân rải rác lon bia, Lạc Cẩn Du bất chợt phát hiện ra mình vậy mà lại trải qua một đêm Giao thừa với cô nhóc này.

Bực bội đem người đang nằm trên đùi mình đẩy một cái, anh gọi:

"Này, mau về nhà đi."

Tiểu Đào đang ngủ ngon chỉ chép miệng một cái, mặt lại áp sát vào bụng anh còn không có tiền đồ lèm nhèm nói:

"Lạnh."

Lạc Cẩn Du hừ một một tiếng.

"Áo đều cho em mặc vậy mà còn than lạnh? Tiểu phiền phức dậy đi!"

Lạc Cẩn Du lại lây lây tiểu Đào dậy nhưng vẫn vô tác dụng và cái tiểu phiền phức này chỉ mới là bắt đầu với anh mà thôi.

CHAP 3: SAY RƯỢU.

Lây mãi người cũng không chịu tỉnh Lạc Cẩn Du nổi cáu không khách khí vả bôm bốp lên gò mà tròn ủm của tiểu Đào.

"Số nhà bao nhiêu hả con nhóc kia?"

Tiểu Đào bị đánh đau nhíu mày lại mơ mơ hồ hồ trả lời:

"109."

Nói rồi cô lại tiếp tục ngủ, Lạc Cẩn Du hít vào thở ra ngửa mặt nhìn trời một lúc lâu mới đem người nằm trên đùi vác lên lưng ôm lên nhà.

Khu chung cư cũ kỹ với bốn tầng vậy mà con mẹ nó ngay cả thang máy cũng không lắp, Lạc Cẩn Du một mạch cõng tiểu Đào đi hết 3 tầng lầu.

Đến trước cửa nhà anh liền thả con ma men trên lưng xuống, tiểu Đào mắt nhắm mắt mở đứng không vững xuýt thì té ngửa, vẫn là Lạc Cẩn Du nhanh tay đem cô áp lên cửa giọng điệu anh bất hoà hỏi:

"Chìa khoá nhà đâu?"

Tiểu Đào hé mắt mờ mịt nhìn anh, còn không quên chớp mắt ngu một cái. Lạc Cẩn Du một tay đỡ eo cô một tay bóp má nâng mặt cô lên, anh cố giữ kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.

"Chìa khóa ở đâu?"

Lần này tiểu Đào đã có phản ứng lại nhưng là một cái lắc đầu mờ mịt.

"Không biết."

Lạc Cẩn Du hít sâu một hơi đè xuống tiếng chửi bậy bên miệng, nhìn cô nhóc lại có dấu hiệu nhắm mắt tiếp anh cũng mặc kệ thò tay sờ khắp người cô tìm chìa khoá.

Khi tay anh sờ đến eo, tiểu Đào bị nhột lập tức cười khúc khích hô.

"Đừng, nhột quá."

Lạc Cẩn Du tìm một hồi cũng không thấy chìa khoá đâu, ngược lại cả người anh đã nóng rứt đến khó chịu.

Cả người tiểu Đào lại mềm như bún trượt dần xuống đất, Lạc Cẩn Du chỉ đành cắn răng ôm cô vào lòng.

Có lẽ động tĩnh hai người gây ra hơi lớn cho nên người hàng xóm vẫn còn ngái ngủ đi ra trách mắng.

"Hai người muốn làm gì thì vào nhà mà làm, ồn ào như thế còn cho người khác ngủ hay không?"

Lạc Cẩn Du xoay đầu mỉm cười hoà nhã nói:

"Ngại quá, vậy làm phiền anh thêm chút nữa nhé."

Chỉ thấy dứt lời, Lạc Cẩn Du đã nhấc chân đạp bay cánh cửa trong sự ngỡ ngàng của người hàng xóm.

Anh trực tiếp bế ngang tiểu Đào lên đi vào nhà, cánh cửa đã hỏng chỉ có thể khép lại mà không khoá được nữa.

Đem người đặt trên sofa cả người Lạc Cẩn Du đã nhể nhại mồ hôi, anh nhìn cô nhóc ngủ ngon lành kia mà tức đến bật cười.

Lạc Cẩn Du anh cả đời chơi gái đều là được người hầu hạ, nào có đi hầu hạ một con nhóc miệng còn hôi sữa thế này.

"Nước."

Tiểu Đào nằm trên sofa khó chịu trở mình lẩm bẩm kêu.

"Được, coi như ông đây hôm nay làm từ thiện một hôm."

Anh xoay người đi vào bếp rót một cốc nước đi ra, đem tiểu Đào ôm dậy để tựa lên người mình anh chậm rãi đút nước cho cô.

Tiểu Đào đang khát lại được cho uống nước liền tham mà uống khá vội kết quả là sặc nước ho đến chảy cả nước mắt.

"Khụ khụ."

Lạc Cẩn Du giật mình vội thu tay về lại vô tình làm vươn không ít nước ra áo cô, tiểu Đào vẫn cứ ho không ngừng.

Anh hơi nhíu mày đưa tay vỗ lưng cho cô.

"Em bớt hành ông đây chút đi."

Tiểu Đào chớp chớp mắt men theo giọng nói trầm thấp xoay người lại nhìn anh, Lạc Cẩn Du thấy cô nhìn mình chăm chú như thế thì hơi nhướn mày.

"Em lại làm sao nữa?"

Tự dưng tiểu Đào cười hì hì một tiếng nhào lên ôm cổ anh.

"Tiểu thịt tươi ở đâu mà đẹp trai vậy hả?"

Cơ thể mềm mại dán sát lên người Lạc Cẩn Du khiến anh khẽ hít vào một hơi, tiểu Đào say vào gan lớn hơn rất nhiều tay không chút lưu tình xoa nắn gương mặt anh.

Ánh mắt Lạc Cẩn Du hơi tối anh khẽ nhếch môi vươn tay ôm lấy eo cô kéo sát vào người mình hơn, hứng thú mà nhìn cô hỏi:

"Nhà em còn có tiểu thịt tươi nào sao?"

Tiểu Đào sờ đã rồi liền mệt mỏi gục đầu lên vai anh lầm bầm.

"Tiền đâu mà bao nuôi tiểu thịt tươi!"

Lạc Cẩn Du hơi ngã lưng ra ghế trực tiếp xem tiểu Đào như gấu bông mà ôm chặt, tay rất vô lại mà dời xuống mông cô vỗ vỗ.

"Vậy có tiền thì em sẽ bao nuôi tiểu thịt tươi sao?"

Tiểu Đào cọ cọ mặt vào hõm vai anh đúng lý hợp tình đáp:

"Chứ sao! Có tiền thì phải tìm tiểu thịt tươi thật đẹp về bao nuôi, ít nhất phải đẹp như Lạc Thần."

Nụ cười trên môi Lạc Cẩn Du nhạt đi, đem người kéo đến trước mặt hỏi:

"Em thích Lạc Thần à?"

Tiểu Đào lắc lư không yên òm òm hỏi ngược lại.

"Tại sao lại thích Lạc Thần?"

Nghe được đáp án, Lạc Cẩn Du khá hài lòng cười cười hỏi tiếp:

"Vậy em thích ai?"

Tiểu Đào lắc lư đến choáng váng lại ôm chặt lấy cổ anh, cô hé mắt nhìn chăm chú gương mặt như yêu nghiệt trước mặt này mà không hề suy nghĩ đáp:

"Anh nha, tiểu thịt tươi đẹp trai."

Nói rồi cô lại cười hì hì, Lạc Cẩn Du nhìn cái má lúm đồng tiền nho nhỏ bên má phải của cô mà nhịn không được cũng cười theo dịu giọng nói:

"Vậy em có muốn làm gì đó với tiểu thịt tươi không?"

Tiểu Đào chớp mắt ngu ngơ hỏi:

"Làm gì?"

Khoé môi Lạc Cẩn Du lại cong lên một chút, khiến tiểu Đào nhìn mà ngất ngây. Anh nói:

"Em, há miệng."

Tiểu Đào nghe lời há miệng, chỉ thấy Lạc Cẩn Du híp mắt lại như hồ ly một tay ấn lấy cổ cô xuống chuẩn xác hôn lên môi cô.

Tiểu Đào há miệng lại cảm nhận được cái gì đó mềm mềm ấm ấm luồng vào dây dưa cùng lưỡi của cô, hơi thở đàn ông mạnh mẽ tràn ngập ở khoang mũi khiến cô nhíu mày kháng cự.

Nhưng vô tác dụng vì tay người đàn ông đã luồng vào trong áo cô thăm dò.

"Ưm."

Tiểu Đào rùng mình khó chịu kêu lên một tiếng nức nở, Lạc Cẩn Du cuối cùng cũng rời khỏi môi cô.

Ánh mắt anh nóng rực nhìn cô nhóc hai mắt ngập nước trong lòng, anh cười khẽ.

"Luôn nói em là con nhóc, thì ra cơ thể phát triển không tệ nhỉ?"

Tay anh đã đặt trước nơi mềm mại của cô nhẹ xoa, tiểu Đào thở hỗn hển dựa lên người anh mềm nhũn như bún.

Cảm nhận hơi thở như lan của cô gần kề, ở nơi bàn tay là xúc cảm vô cùng tuyệt vời, cô gái trong lòng lại không ngừng uốn éo, Lạc Cẩn Du mà còn nhịn được thì cạo đầu đi tu cho rồi.

Anh rút tay về trực tiếp cởi áo trên người cô ra ném sang một bên để lộ ra bầu ngực trắng noãn được bao bọc bên trong áo lót màu đen.

Hơi thở Lạc Cẩn Du dần nặng nề anh đưa tay tháo dây buộc tóc của cô ra, để mái tóc dài bung xoã sau lưng.

Lý trí Tiểu Đào vẫn còn bị chất cồn điều khiển khiến cho thần trí mơ hồ, nên cô không nhận ra được ánh mắt của người đàn ông trước mặt có bao nhiêu nguy hiểm.

Tay anh không chút do dự tiếp tục đưa ra sau lưng cởi móc khóa áo lót của cô ra, hiện tại bầu ngực hoàn toàn lộ ra trước mắt anh.

Lạc Cẩn Du anh chạm qua vô số phụ nữ, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên thèm muốn một cô nhóc còn đang trong tình trạng thần trí không rõ ràng.

Nhưng anh cũng không phải chính nhân quân tử gì, mỡ đã dâng tới miệng thì làm sao anh có thể bỏ qua?

Lạc Cẩn Du cúi đầu há miệng ngậm lấy nụ hồng nhỏ xinh kia, thoáng chốc khiến cả cơ thể tiểu Đào cong lên nức nở một tiếng.

"Ân."

Theo động tác của cô càng khiến anh dễ dàng ngậm lấy thứ mềm mại kia hơn, Lạc Cẩn Du như một con cáo già gian xảo thành thục từng bước nuốt trọn con thỏ nhỏ.

Anh ngẩng đầu lên nhìn gương mặt nhỏ nhắn hồng nhuận vì nhiễm sắc tình của cô gái, anh rất hài lòng cười cười tay lại chưa từng rời khỏi ngực cô.

"Hy vọng sáng hôm sau, em sẽ không khóc toáng lên. Cưng à!"

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play