Ánh sáng ban mai phủ xuống cánh rừng xanh mướt, từng con thú từ to đến nhỏ, kích thước đều đủ cả, chúng nó nô đùa vờn vũ với nhau, khung cảnh tươi vui hiếm thấy ở nơi tĩnh mịch sâu xa, rừng thiêng nước độc như vậy.
Những con vật kiêu ngạo nâng cao đầu nhỏ, thi nhau hưởng thụ ấm áp của ánh dương, mang theo đó là rất nhiều linh lực mỏng manh.
Phía góc sâu trong rừng, động vật có thể hình đặc biệt, bộ dạng kiều kiều đáng yêu tập hợp lại cùng nhìn vào bên trong hang động. Chúng nó tựa hồ có linh trí cao, đi đến gần hang rồi dừng lại, cuộn tròn thân người bé nhỏ.
Bộ dạng ưu thương ủy khuất từ biệt.
Đại yêu bảo hộ khu rừng của chúng nó, sắp rời đi.
Hốc hang bạc màu, bám rong rêu nhiều vô số kể, giọt nước đọng lại cũng đã hình thành một khối những sự sống mới mẻ.
Có thứ gì đó trắng đục cao lớn đang ngoe nguẩy động đậy.
Thứ vốn dĩ luôn mềm mại vậy mà cứng đờ, thô ráp một cách hôi hám, vừa ướt áp lại vừa bẩn thỉu, màu trắng mướt trước kia được ân cần tỉa tót, được chủ nhân ưa thích bây giờ Hồ Diệp Mạc đều mặc kệ nó.
Nếu chủ nhân không còn, thì cậu chăm chuốt nó để làm gì.
Cậu hơi nâng tay lên, thở dài khi nó đã tan biến gần như là trong suốt.
'' Ngài, nghĩ kỹ chưa? Ngài sẽ bỏ rơi chúng con sao..... '' Bên cạnh Hồ Diệp Mạc vang lên tiếng kêu.
Cậu xoay chuyển đôi mắt, mắt nhắm mở ra một hồi mới có thể thấy rõ được nó. Cậu vuốt nhẹ lên trán hổ con một đường, từng dòng linh lực thuần khiết nồng đậm chảy vào nó, cậu cười nhẹ '' Ừm, dù sao, ta cũng không còn cảm nhận được, linh hồn chủ nhân nữa ''
Hổ con rưng rưng, nó gặm nhẹ lên trên ngón tay đang dừng trên trán nó của Hồ Diệp Mạc. Ấm ức gầm vài thanh, sau đó lại dụi vào bàn tay đang mất dần đi độ ấm.
'' Ngài rõ ràng có thể quên đi, tại sao cứ tự gượng ép bản thân chứ!! ''
Hồ Diệp Mạc cười trừ.
Che đi đôi mắt của hổ con '' Tiểu thủ vệ bé nhỏ, ta chỉ bảo hộ đến đây, xin lỗi, con.....nhớ kỹ, bảo vệ, rừng..... ''
Giọng nói vừa dứt, ánh sáng lóe lên đồng nghĩa với việc nguyên thần vỡ vụn, dần dần trở về với thiên địa.
Hổ con ngơ ngác vồ lấy thứ ánh sáng cuối cùng trong vô vọng, nó gào lên thứ tiếng khô khóc, tuyệt vọng và thù hận.
Nó hận con người, hận vì sao cướp đi nơi ở, gia đình, và vị thần của nó.
Từng tiếng nức nở thê lương của con thú bị bỏ rơi, đau đến nghẹn ngào.
__
' Ân? '
Hồ Diệp Mạc mơ hồ thức tỉnh, cảm thấy toàn thân nửa nâng lên nửa chìm xuống, từ từ, dòng nước ấm áp dần ôm trọn lấy cậu, nhấn chìm thần hồn của cậu xuống ngày một sâu hơn.
Vốn dĩ sợ nước, Hồ Diệp Mạc cố muốn vùng vẫy để không bị chìm xuống.
Bất chợp nhận ra.
' !? Mình không cần thở? '
Hơn nữa, cả cơ thể đều không nghe theo sự điều khiển!! Q^Q.
Dù có muốn biết xung quanh là gì, thế nhưng đôi mắt vẫn nhắm nghiền chẳng thể nào mở ra.
Thời gian lâu, rất lâu sau, Hồ Diệp Mạc vẫn giữ vững được thần trí nhận biết, điều đó khiến cậu sắp hỏng đến nơi rồi có được không.
Thời gian không có, ngày giờ không hay, dù có là hồ yêu linh trí vững chắc, nhưng cái nghẹn ứ này quá khủng hoảng!!
Graooo ~ Bảo bảo sợ hãi nha!!!!
Chủ nhân mau đến cứu sủng vật đi a!!
Không ai đáp lại khẩn cầu, Hồ Diệp Mạc hóa thành một bảo bảo an tĩnh ngoan ngoãn hấp thụ dưỡng chất chữa trị linh hồn.
❝ Tí ~ tách ~ ~ ❞
' ........điên mất '
Hồ Diệp Mạc tuy buông bỏ sự gượng ép giẫy giụa, vẫn luôn có hàng vạn câu tục tĩu muốn chửi cái tiếng nước kia, nhưng rồi lại phải chấp nhận số phận, an tĩnh lắng nghe âm thanh bức bối ấy.
Hừm....... Giống như một giọt nước rơi xuống biển nguyên rộng lớn vậy.
Nghe kỹ cũng hay hay
' Ah? '
Cậu dần dần cử động ngón tay, tiếp đó là nhấc được mí mắt nhìn xung quanh.
[ Kí chủ ~ ]
Một sinh vật vụt chạy đến, thoải mái bám vào trên người cậu.
'' ? ''
Hồ Diệp Mạc không hiểu nó nói gì, cũng chẳng có ấn tượng nó là ai, nhưng đinh ninh đây chẳng phải là ý gì tốt đẹp, cho nên mặc kệ nó báu vài ống quần, đẩy nó ra.
[ Huhu!! Kí chủ ghét bỏ ta!! ] Thấy không được như ý nguyện, mèo nhỏ đành bày ra kế nước mắt cá sấu, khóc......như diễn kịch, hừ, giả trân cực kỳ :v.
'' Khóc cái gì mà khóc, nhìn liền biết giả trân!! '' Cậu nổi cáu lên, vạch trần nó thẳng thừng, còn dùng giọng điệu để uy hiếp chỉ thẳng nó '' Đừng để anh đánh mông! Nín! ''
Mèo nhỉ ngơ ngác ngậm mồm, đôi mắt miêu giảo hoạt cong cong lên, đánh giá Hồ Diệp Mạc.
Kiềm không được liền thốt lên trầm trồ khen ngợi [ Oa a, kí chủ ta thật đẹp!! Ngài là hồ yêu hay hồ tiên nha ]
Cậu chớp mắt ngọc, lộ rõ biểu cảm không hiểu '' Hồ ly còn có phân chia yêu - tiên à? ''
[ Ủa? ] Mèo con nhìn cậu vài giây [ Ngài thật sự không biết? ]
Hồ Diệp Mạc gật đầu, cậu thật sự không có định nghĩa về yêu - tiên nha.
Bản thể của cậu xuất hiện bất thường ở những năm cổ đại linh khí ngập trời đến khi hiện đại ô nhiễm.
Một mình một chủng loại có linh trí như nhân loại từ khi chưa hóa hình, kể cả lúc chủ nhân lịch kiếp ở hiện đại thì vẫn như cũ đơn độc.
Mèo con tự xưng là 4870 suy ngẫm rất lâu.
Hồ Diệp Mạc không có ý phiền đến nó, nhìn xung quanh bản thân trong giây lát, không gian là một mảnh linh tuyền xanh đen, giọt nước cậu nghe mỗi ngày chính là từ phía trên cao kia nhỏ xuống. Không hề có điểm dừng, chậm rãi, cùng với mặt nước trải dài đến vô tận.
Mèo con hừ một tiếng, duỗi mông cong eo, chậm chạp nằm trên đùi của Hồ Diệp Mạc.
Lần này giới thiệu [ Chào ngài! Em là hệ thống vai phụ toàn năng, số hiệu 4870 ]
Nhưng Hồ Diệp Mạc nhìn nó tự nhiên như thế liền ngứa ngáy, muốn hóa nguyên hình cào cấu nó một hồi mới chịu được.
4870 nhận thấy sát ý nồng đậm, nó vung vẩy đuôi tròn, nhe răng đe dọa [ Anh đừng có đuổi nữa, anh bây giờ là con nợ của em! Còn muốn phạm thượng là em cộng dồn nợ đấy! ]
Cậu mê mang nhìn nó, con nợ? Chủ nợ?
Nghe cái này rất quen.
Hồ Diệp Mạc ngộ ra, vỗ tay một cái như đã hiểu rõ.
Đuôi mềm mại mướt mát vung lên xuống hứng thú, tay thuần thục xoa đầu 4870 '' Hảo nha đồng loại, anh thích ăn cá nướng, khoai hấp và cháo hàu!! ''
'' Nhớ nuôi anh tốt hơn nhe :33 ''
4870 [ ……? ]
________________________________
4870 từ mộng bức liền trở mặt, bực bội cào lên linh hồn thể của Hồ Diệp Mạc một dấu.
Hồ Diệp Mạc ngẩn người trong giây lát.
Tuy không mấy ảnh hưởng lớn lao đến linh hồn thể cả, nhưng bất ngờ không chỉ vậy, cậu cảm thấy dòng nước phía dưới hơi động một chút, ôm bọc lấy tay cậu chữa lành.
'' Thứ này là gì? '' Hồ Diệp Mạc lật xem bàn tay của mình, không hề thấy vết sẹo đâu cả, vui vẻ hứng thú với linh trì này.
4870 bật cười khanh khách, âm thanh của đứa trẻ trong veo thuần khiết đến đáng ngờ đang phát ra từ một con mèo.
Cậu thoáng nhìn bộ dạng cười sặc sụa của nó, cau mày.
Nó cười đủ, liền phất lên cái chi mèo đáng yêu.
[ Số nợ của anh lại cộng thêm 1 khoảng rồi đấy ]
Hồ Diệp Mạc mê mang, cậu theo đó chăm chú nhìn bảng lam trong suốt trước mặt.
【 Tên: Hồ Diệp Mạc
Tuổi: 900+
Linh hồn chi thủy: 186.926.630.729
Danh tự: Con nợ mạt hèn 】
Bất ngờ thay, lần nữa con số của 【 Linh hồn chi thủy 】 lại biến chuyển, tự động cộng thêm!!
【 Tên: Hồ Diệp Mạc
Tuổi: 900
Linh hồn chi thủy: 186.926.630.800
Danh tự: Con nợ mạt hèn 】
Hồ Diệp Mạc: '' ??? ''
Đây là cái quỷ gì??
Còn danh tự?? Cậu nợ thứ gì bao giờ???
Lại còn có thể cộng thêm!!!
4870 đánh một cái ngáp dài, mèo béo cơ thể mềm nhũn dẫm dẫm lên đùi Hồ Diệp Mạc, sau đó dụi dụi một hồi, thõa mãn khi tìm được vị trí có thể làm ổ, còn gầm gừ vài tiếng.
Hồ Diệp Mạc gõ gõ trên trán 4870 hai cái, ngơ ngác chỉ bảng hệ thống '' Thứ gì đây? ''
4870 phe phẩy đuôi [ Anh không thấy à, thứ anh hấp thụ và trầm trồ vừa rồi là linh thủy trân quý, tên gọi khác là 【 linh hồn chi thủy 】. 10 thế giới nhiệm còn chưa tích đến 1 giọt linh thủy, ấy vậy mà em lại mượn dùng để chữa cho linh hồn của anh, hệ thống đã rất - khổ - bức nga ~ ]
'' Cho nên?? ''
4870 [ Cho nên anh bây giờ chính là con nợ, làm c* li cho tổng bộ để trả lại ]
[ Trả cả đời! ]
[ Trả cho đến khi linh hồn tẫn vong yếu ớt cũng phải trả!! ]
'' ????? ''
Hồ Diệp Mạc quanh đầu hàng vạn dấu chấm hỏi cùng với đàn thảo nê mã* chạy qua, vẫn còn chưa tiêu hóa quá những câu này của 4870, nhưng, cậu hiểu rõ một điều, ước mơ làm sủng vật được bao nuôi của cậu hình như đã tạm thành mây khói rồi nha!!
Làm con nợ, trả nợ, không thể lười biết, không thể câu dẫn chủ nhân, mất tự do, bị ràng buộc........
Hồ Diệp Mạc: QAQ
Cậu nước mắt lưng tròng, trừng mắt nhìn mèo béo trắng muốt mỹ mãn như vậy, được, nhóc được lắm.
Cậu nhấc nó lên.
4870 trợn tròn mắt [ Ey ey, phạm thượng!! Bỏ bố xuống!! ]
'' Hừ!! Bắt ép, lừa lọc hồ ly là hành động không có nhân tính!! '' Hồ Diệp Mạc vừa nói, vừa đè con mèo trên mặt nước của linh hồn chi thủy.
Dường như có một quy tắc đặt biệt Hồ Diệp Mạc vừa ngộ ra trong phút chốc, chính là ngoại trừ bị thương, nặng là chìm vào trong chi thủy chữa trị. Còn một loại chính là bị thương nhẹ, linh trì sẽ bao bọc và chữa trị.
Thế nên cả hai loại thú vật là Hồ Diệp Mạc và 4870 không hề có vết thương, sẽ bị nâng tách, dẫm được trên mặt nước.
4870 nhìn Hồ Diệp Mạc nghiêm túc, nháy mắt sợ hãi hô hoán lên, chi nhỏ cào cào lên không trung [ Phạm thượng!! Kí chủ phạm thượng!!! Không được đối xử với hệ thống như vậy!!! Ngao!!! ]
Cậu chẳng để tâm, bắt hai chi trước của nó cầm lại, sau đó.....loát bụng......
[ Ngô!! Grừm!!! Nha nha!!! Thả ra!!! ]
4870 vừa thoải mái, nhưng cũng vừa phản kháng lại hành động của cậu, chi sau không bị khóa, nó đá loạn lung tung để từ chối hành vi bất nhân bắt nạt miêu của cậu.
Chợt.....
Hồ Diệp Mạc ngừng tay, dường như nhìn thấy một thứ thú vị, khóe môi đã cong lên, nụ cười cực sâu.
Cậu nhấc bẵm nó lên, bụng trắng phau phì phì, có dư chút mỡ thừa, ừm..... không phải là một chút nữa, 4870 là một con mèo béo, rất béo!!
Mà hệ thống hình như cũng biết được câu tiếp theo Hồ Diệp Mạc nói là gì, nó gào lên [ Không!! Im đi!! Kí chủ không được nói!! ]
Nhưng Hồ Diệp Mạc đâu có dễ dãi nha, cậu thù rất dai, nhớ rất kỹ!!
Đôi ngươi xanh lam của cậu lóe lên, cố ý để âm thanh kéo lên chói tai để trêu chọc nó.
Đại loại như:
'' Ai nha, đồng loại, ngươi vậy mà là con đ*c a ~ ''
'' Mèo đ*c thường sẽ bị thiến, đồng loại, ngươi có khi nào ở một ngày không xa nào đó bị thiến không? ''
'' Hazzzz, kỳ động d*c bình thường của người trải qua như thế nào vậy đồng loại? ''
Còn có body samsung đả kích nó như:
'' Hừm.....bụng thật béo, hóa hình làm sao đẹp trai nha!! ''
'' Ấy, hình như ngươi 9 kí hơn đó đồng loại!! Giảm béo đi!! ''
'' Chậc chậc, đồng loại à, ngươi xem, ta hóa hình đẹp trai như này này, không có chút mỡ ~ ''
'' Giảm cân đi, đồng loại ~ ''
4870 khóe môi co giật liên hồi, Hồ Diệp Mạc dựa vào nguyên hình cao dài, bàn tay đề phòng mà giơ nó đặt biệt xa với mặt của mình.
Nếu không, nếu không......
4870 thật sự đã nhịn không được cào cái mặt đó bầy hầy thịt vụn!! Để linh hồn chi thủy chữa trị!! Trả đến mọt gông luôn!!!
_______________________________
Hồ Diệp Mạc chọc một hồi, nhìn thấy 4870 khí không hề nhẹ, cả khuôn mặt miêu đều đanh lại, đôi ngươi chuẩn bị vào trạng thái cuồng hóa, màu lam mắt y hệt đôi ngươi Hồ Diệp Mạc.
Có điều, nó chọc thẳng một đường, sẵn sàng ngay mọi lúc nếu cậu buông lỏng nó ra.
'' Thôi, không đùa em nữa '' Cậu nhẹ nhàng buông nó xuống, dùng tay ấn gáy của nó, có trời mới biết nó có nhảy cẳng lên cào nát mặt của cậu không.
Đề phòng là trên hết :3!
Nếu có thể, 4870 chính là muốn Hồ Diệp Mạc trả 【 Linh hồn chi thủy 】 này đến đời đời kiếp kiếp.
4870 gầm gừ khó chịu [ Buông! ]
* Bốp! *
Hồ Diệp Mạc thẳng tay cho nó một cái đánh!!
4870: [ ??? ]
'' Bây giờ có thể nói rõ ràng được chưa? '' Cậu nghiêm cẩn nhìn nó.
4870 uất nghẹn, rõ ràng có thể dịu dàng khuyên bảo nó!!!
Nhưng cũng thật sự có tác dụng, 4870 bình tĩnh trở lại, nó ngoan ngoãn nằm tựa xuống linh thủy này.
[ Thả đi....đau..... ]
Hồ Diệp Mạc buông tay đi, cơ thể mềm oặt ngã xuống, lần nữa rơi vào sâu trong kí ức, nhàm chán đong đưa đuôi mềm mại xù xù, thậm chí còn đếm thử mình có thiếu đuôi hay không.
'' 1 cái đuôi bự, 2 cái đuôi cong, song song lắc lư, 3 cái đuôi bự, loạn loạn lắc lư, 4 cái đuôi bự, có đôi có cặp, 5 cái đuôi bự, lạc lõng ghen tị, 6 cái đuôi bự, gia đình đủ đầy, 7 cái đuôi bự, chủ nhân bất lực, 8 cái đuôi bự, hạnh phúc lắc lư, 9, 9 cái đuôi bự........ ''
4870 nhìn Hồ Diệp Mạc ngân nga ngữ câu vô nghĩa, có chút.....buồn cười.
Nam hồ ly xinh đẹp ôm thu lại 8 cái đi, chừa lại 1 đuôi, giơ chân, ôm vào lòng, sờ lên mềm mại lông to lớn như thú nhồi bông.
'' 9 cái đuôi bự.....hức.....tạm biệt chủ nhân ''
Hồ Diệp Mạc nhớ chủ nhân, thấp thấp tai trắng run run.
4870 thu lại móng vuốt, chậc, bỏ đi, là nó sai, nhưng nó sẽ ghi mấy lời đó của kí chủ.
Quân tử báo thù! 10 chưa muộn!!
Hồ Diệp Mạc trầm tĩnh rất lâu, 4870 cũng không dám nhiều miệng, nó đi đến, nằm xuống cùng với cậu.
Chi mèo nhỏ nhắn vỗ vỗ động vật bi thương, khung cảnh hài hòa đến bất thường.
'' Đồng loại, nợ, trả như thế nào '' Cậu vùi mặt vào đuôi, hỏi 4870.
[ Trước hết, kí chủ cần biết 【Linh hồn chi thủy】 là thứ gì ]
'' Để chữa trị? ''
[ Một phần nhỏ ]
'' Vậy sao lại tốn như thế, kiếm cực khó, mà dùng lại mau!!! ''
4870 thở dài [ Cùng lắm chỉ dùng một chút, đối với linh hồn nhân loại thì 1 giọt là đủ, nhưng kí chủ anh là chủng loại đặc thù, lại sinh từ pháp tắt thiên địa, chữa trị rất tốn ]
Hồ Diệp Mạc nghe thế liền muốn cắn 4870 ngay, tốn thế ai mượn cứu!!!
Cậu cóc thèm!!
4870 xoa xoa mũi đã ngứa ngáy, nhìn Hồ Diệp Mạc tay cáu lên lông đuôi, nó bất lực.
[ Không cứu không được ]
'' Cóc thèm!! ''
4870 [ ....... ]
Nó dừng lại một chút, thầm tự nhủ với bản đây là người tổng bộ yêu cầu chăm sóc, không thể đấm, không thể đấm!!
4870 nghiến từng suy nghĩ, nó cận lực không nổi nóng ' Mày có thể làm được, cố lên 4870, cố lên!! '
Rồi tiếp tục nói.
[ Tổng bộ điều ý chỉ xuống, không phải do em ]
'' Ai? '' Hồ Diệp Mạc lóe sáng, chòm tới 4870, dường như, cậu mong đó sẽ là chủ nhân.
'' Đồng loại, ngươi nói a, có phải chủ nhân ta không!! ''
4870 lạnh lẽo dùng âm thanh máy móc trả lời [ Không biết, không đủ quyền hạn, hệ thống từ chối tiết lộ ]
'' Ta..... ''
Hồ Diệp Mạc lại ủ dột, cậu mong đó sẽ là chủ nhân, nhưng, lời của 4870 nói hoàn toàn không phủ nhận cũng không thừa nhận.
[ Nếu có duyên kiếp, ngài sẽ gặp lại ]
Hồ Diệp Mạc ậm ừ vài tiếng, ôm đuôi tự kỷ.
'' À, phải rồi, vậy ta phải làm như thế nào để trả nợ ''
4870 trả lời [ Xuyên vào tiểu thuyết ]
'' Truyện tranh? ''
[ Đúng thế ]
'' Để làm cái gì? ''
[ Duy trì ]
'' Hưm? ''
[ Mỗi thế giới ít nhiều cũng có quy tắc và áp chế riêng, liên kết với 1 thế giới chủ, có hàng nghàn hàng vạn thế giới chủ, một câu chuyện nếu đủ quyền hạn hình thành tiểu thế giới được gọi là cốt truyện.
Có linh khí, non sông và cảnh vật tựa như một thế giới thật ]
'' Cốt truyện là gì? Gặm được không? Ăn ngon không? ''
4870 dở khóc dở cười, nó cũng không biết kí chủ nó đang giả ngốc, hay là ngốc thật nữa.
[ Cốt truyện là một cuốn sách, có tình tiết, có bối cảnh, và dĩ nhiên sẽ có vai chính ]
Hồ Diệp Mạc nhớ lại lời mà 4870 đã nói '' Vậy vai phụ toàn năng là gì nha ''
[ Con người có linh trí, so với vai chính được trời sủng ái, thì vai phụ càng đáng thương hơn.
Nếu họ thức tỉnh ý thức và nhận ra cuộc đời của họ chỉ là vai phụ của một bộ kịch tình, họ trốn tránh, trái lại số mệnh, hãm hại vai chính.
Khi quy tắc thế giới phát hiện, họ liền bị tiêu diệt, linh hồn quy về thiên địa, không có kiếp sau ]
Hồ Diệp Mạc lại không đồng ý với cách làm việc này của thế giới, cậu ngồi dậy. Ôm lấy 4870 vuốt ve '' Vai phụ trong cốt truyện cũng là người, cũng mang sinh mệnh, cớ gì phải đối xử với họ như vậy? ''
4870 phì cười, nó thoải mái đón nhận bàn tay của Hồ Diệp Mạc vuốt ve mình, thật sự thoải mái.
[ Bởi quy tắc thế giới không cần thứ vô dụng, nếu như thoát khỏi khống chế, liền bị trừ khử, thay thế bằng một con rối mới, nghe lời hơn.
Vì thế vai phụ mới cần đến cứu rỗi, chúng ta sẽ thay họ nhận lấy sứ mệnh đó ]
Hồ Diệp Mạc '' ?? ''
'' Nhận thay? Chúng ta được lợi? ''
4870 gật gù [ Đúng, thay vì chọn một kiếp đau khổ, như ch* như ăn chim theo đuổi vai chính. Họ thà mình giao nộp một phần linh hồn để rời đi, còn hơn tự ghê tởm chính hành động của bản thân ]
Cậu ninh mi, có cái gì đó lấn cấn ở đây '' Nếu anh thay họ chịu đựng, thì cùng lắm cũng chỉ đổi cá nhân thôi mà?? Còn nữa, vai phụ đó sẽ đi đâu? ''
[ Kiếp sau viên mãn hơn, nói như thế nào nhỉ, chính hệ thống cũng chưa đủ quyền hạn lớn như vậy ]
'' Nghĩa là em cũng không biết? ''
4870 chân thật gật cái rụp, nó do dự nhìn Hồ Diệp Mạc, sợ, cậu sẽ mắng nó.
Nhưng Hồ Diệp Mạc như cũ ôn hòa, cậu tiếp tục vuốt ve mèo béo trên tay vừa ngẫm.
'' Vậy 【 linh hồn chi thủy 】, điều kiện để hình thành nó dựa vào thứ gì? ''
_______________________________
Download MangaToon APP on App Store and Google Play