[Văn Hiên] Lưu Diệu Văn Lo Mà Quản Tốt Fanboy Của Cậu
1.Giới thiệu nhân vật
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên : Quảng Đông. Gia cảnh bình thường ba làm luật sư mẹ làm giáo viên, tính tình hoạt bát đáng yêu, dễ hòa đồng. Mẹ mắc bệnh ung thư phổi do hít bụi phấn quá nhiều. Hai cha con gồng gắng cùng nhau chạy tiền thuốc thang. Ba vay mượn được một khoản lớn nửa trả viện phí cho vợ, nửa đưa con đi học đại học. Bắt cậu đi vì tương lai của cậu. Tống Á Hiên ngày đêm làm thêm kiếm tiền. Cậu đã từng cứu mẹ của anh trước đây và được bà tặng một sợi dây chuyền. Cậu là người đã thích một ai sẽ hết lòng vì người đó.
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn: Bắc Kinh. Là con trai của Lưu Minh - chủ tịch công ty giải trí Hải Khoan. Từ nhỏ đã được dạy dỗ đàng hoàng, thích nhảy và rap, hát biết một chút. Tính tình khá bướng, khó ưa, thích sự im lặng. Có ân trả ân có oán báo oán. Cảm kích người cứu mẹ mình năm xưa nhưng cũng ghét cậu ta vì mẹ lúc nào cũng nhắc đến, suốt ngày đạo lí anh phải học cậu ta, thế nọ thế kia. Đã thích ai liền tặng họ những món quà mình trân trọng nhất, chung thủy một lòng.
Lâm Cảnh
Lâm Cảnh: Người bạn luôn nhiệt tình giúp đỡ Tống Á Hiên, thích cậu ngay lần đầu gặp. Là người dễ gần, hiểu chuyện nhưng hay nông nổi. Là người phui bày mọi chuyện của cậu cho cả trường biết vì ghen khi cậu đi cùng anh.
Lý Nhi
Lý Nhi: Nữ minh tinh thầm thương trộm nhớ Lưu Diệu Văn, ngỏ ý muốn được hợp tác nhưng không được anh chấp nhận. Tính tình bốc đồng, thù dai, lắm chiêu nhiều trò.
2. Bắc Kinh
Tống Á Hiên
Ba à con không đi đâu
Tống Hàn
Á Hiên ngoan, nghe lời ba đi con!
Á Hiên nhìn sấp tiền ba đưa mà nhói lòng. Này không phải muốn đuổi cậu đi sao.
Tống Hàn
Giờ mẹ con bệnh tình như vậy ba không thể bắt con từ bỏ mơ ước, muốn làm gì thì làm nhất định phải học cho xong đã./vừa nói vừa nhét tiền vào tay cậu/
Tống Hàn
Mẹ con chắc chắn cũng sẽ ủng hộ quyết định của ba.
Tống Á Hiên
Nhưng con..con...
Tống Hàn
Được rồi Á Hiên à nghe lời đi mà con.
/ xoa đầu/
Tống Á Hiên
Vâng con biết rồi ạ
/ngậm ngùi/
Tống Hàn mỉm cười hài lòng nhìn cậu con trai một lát rồi cũng rời đi. Trở về với phòng bệnh nơi vợ ông nằm trong đó.
Đã hai tháng kể từ ngày phát hiện bệnh tình, nghe bác sĩ nói ông còn giật mình không tin. Cầm phiếu khám trên tay mà lòng đau như cắt, vợ ông như vậy mà bấy lâu nay ông chẳng hay biết.
Kể từ cái ngày đó Á Hiên cũng nghỉ học đi kiếm tiền chữa trị cho mẹ, vừa thương vừa tự hào khi có thằng con như vậy. Song, ông vẫn luôn áy náy việc cậu bỏ học.
Đã bàn trước với mẹ nó rồi, dù có sao đi nữa cũng phải cho thằng bé ăn học đàng hoàng. Học xong đại học muốn làm gì kệ nó.
Á Hiên mở cửa phòng bệnh bước vào nằm khoanh tay bên giường bệnh của mẹ.
Tống Á Hiên
mẹ à mẹ đuổi con đi thật sao?
Tống Á Hiên
con muốn kiếm tiền chữa cho mẹ trước đã, con bỏ học cũng không sao mà.
Cậu cứ như thế nắm lấy bàn tay nhợt nhạt của mẹ, nói linh tinh đủ chuyện trên đời. Mãi lúc sau cậu im lặng vài giây lại nói tiếp
Tống Á Hiên
mẹ à, ngày mai con phải đi rồi.
Tống Á Hiên
mẹ nhớ chăm sóc bản thân tốt nha, bảo ba giữ gìn sức khỏe nữa nhá!
Dứt lời cậu nhắm mắt lại, thiếp đi lúc nào không hay.
Người phụ nữ trung niên trên giường bệnh bỗng mở mắt, nhìn xuống cậu con trai say sưa ngủ mà tay vẫn siết chặt lấy tay bà. Nhẹ nhàng xoa đầu thằng con quý hóa, chỉ biết cười vì cái lòng hiếu thảo của nó.
Dương Miễn
Con đúng là ngốc mà
Dương Miễn
mẹ chỉ mong con sống hạnh phúc được bằng bạn bằng bè, đừng vì mẹ mà cản trở tương lai của con.
Tống Á Hiên một mình kéo vali ra sân bay, trước khi đi còn không quên tạm biệt cha. Ôm ông rất lâu, rất lâu mới chịu buông. Cười nói trò chuyện đôi lời, dặn dò lẫn nhau.
Người đi người ở lại. Tống Hàn nhìn bóng con trai mình dần khuất vào trong hàng người đông đúc. Mới cảm thấy con mình thật sự nhỏ bé biết bao.
Ở cái xã hội này, không có tiền, không có kiến thức sẽ đời đời kiếp kiếp bị sỉ nhục lăng mạ.
Ánh mắt người cha già dần đỏ lên, mấp máy môi mấy tiếng:
Tống Hàn
Á Hiên thượng lộ bình an.
Á Hiên nhìn một lượt khung cảnh xung quanh, khắc ghi từng chút một khi còn có thể.
Tống Á Hiên
Sơn Đông tạm biệt, ta sẽ trở lại vào một ngày không xa!
Nói rồi quay đầu lên máy bay
Suốt chuyến bay Á Hiên đều chống cằm nhìn ra cửa sổ, ngắm lại mảnh đất thân thương nơi mình sinh ra và lớn lên. Nhắm mắt lại cậu lờ mờ nghĩ về những kỉ niệm ngày xưa mà thiu thiu ngủ.
Dương Miễn
Á Hiên lại đây nào, mẹ mua màn thầu cho con rồi nè.
Cậu nhóc mới 10 tuổi lon ton chạy đến chỗ mẹ cầm cái bánh cắn cắn, nhai nhồm nhoàm đến độ hai má phồng lên trông cực kì đáng yêu.
Dương Miễn
Á Hiên ngoan đứng im đây nhé mẹ sang bên kia lấy tài liệu rồi về ngay.
Dương Miễn
Nhớ không được chạy lung tung đâu đấy!
Tống Á Hiên cắm cúi gặm nhắm cái màn thầu, mắt long lanh lấp lánh.
Tiếng động lớn thu hút sự chú ý của cậu, một người phụ nữ tầm 30-40 tuổi đột nhiên ngất ra đường.
Á Hiên giật mình đánh rơi màn thầu, vội chạy đến lay người phụ nữ
Tống Á Hiên
Cô ơi cô tỉnh lại đi ạ
Tống Á Hiên
cô ơi dậy đi cô ơi!!
Thấy gọi mãi không được, cậu sốt ruột tính chạy đi tìm mẹ mà không biết mẹ ở đâu.
Cậu nhóc mắt rưng rưng chạy vào cửa hàng gần đó nhờ người giúp. Mọi người bấy giờ mới để í đến chuyện này, thay nhau đến hỗ trợ, người gọi cấp cứu, người xoa dầu gió bấm huyệt.
Một lát sau xe cứu thương tới, chuyển người phụ nữ đó đi. Tất cả mới thở phào nhẹ nhõm, riêng cậu vẫn đứng thất thần nhìn chiếc xe lăn bánh ngày một xa.
Cùng lúc đó mẹ cậu chạy đến
Dương Miễn
Á Hiên làm sao đấy
Dương Miễn
mẹ nghe thấy tiếng xe cấp cứu có chuyện gì vậy con
Á Hiên tính mở miệng mà bị bác chủ tiệm bên cạnh nói trước
Bác chủ tiệm
Ôi cô là mẹ cháu nó à
Bác chủ tiệm
cô biết không cháu nó vừa cứu người đấy
Bác chủ tiệm
may mà thằng bé chạy vào gọi chúng tôi, nếu không cũng chả biết làm sao để cứu người đó.
Bác chủ tiệm
thằng bé ngoan lắm đó, tương lai có triển vọng nha cháu
mọi người xung quanh vừa khen vừa cười nhìn cậu.
Dương Miễn chỉ biết cười cười nói lời cảm ơn, tạm biệt rồi dẫn con về.
Dương Miễn
Á Hiên ngoan quá, biết gọi các bác đến cứu người cơ đấy.
Tống Á Hiên
Hiên Hiên làm rơi màn thầu rồi
/mếu máo/
Dương Miễn cười bất lực, vội dỗ dành đứa nhỏ mít ướt này.
Dương Miễn
Nào, ngoan ngoan giờ mẹ con ta đi mua cái khác cho Hiên Hiên ăn nhá?
10h25 máy bay chính thức hạ cánh
Tống Á Hiên đứng dậy thu dọn hành lý đi xuống.
Cái nắng đầu hạ quả không thể coi thường, vừa nóng vừa chói như vậy.
Cầm trên tay chiếc vali ba tặng, cậu hít một hơi thật sâu bình tĩnh nói
Tống Á Hiên
Bắc Kinh ta tới rồi! Hãy để lại trong nhau những kỉ niệm đẹp và ấn tượng nhá!!
3. Nhận phòng
Tống Á Hiên bắt taxi đến trường mà ba cậu sắp xếp.
Ngồi trên xe mà tâm trí cậu đã nơi nào, vẫn nhớ về người mẹ đau ốm nằm trên giường bệnh, lại nhớ về người ba già gồng mình kiếm tiền chăm lo cho gia đình. Bất giác thở dài đầy khó khăn.
Chiếc xe đỗ trước cổng của một ngôi trường vang danh lừng lẫy đã lâu, ngước mắt lên nhìn cái biển tên trường còn chói hơn cả những tia nắng ngoài kia.
Chỉ vỏn vẻn bốn chữ đơn giản nhưng thực lực nội tình bên trong không đơn giản một chút nào.
Á Hiên trả tiền, cúi chào nói lời cảm ơn với bác tài rồi kéo vali vào trường.
Hiện tại đang trong giờ học, sân trường vắng vẻ lạ kì. Nhìn quanh nhìn quẩn chỉ có mình cậu đi giữa không gian tĩnh mịch đến đáng sợ.
Là tiếng mở cửa phòng vệ sinh.
Bước từ trong ra là một anh chàng đẹp trai, với vẻ ngoài ôn hòa đâu đó lại toát lên khí chất của một nam thần.
Tống Á Hiên ngơ ngơ nhìn cậu trai đó, chả hay rằng cậu trai kia cũng tiến đến mình ngày một gần. Đến khi chỉ cách nhau một bước chân, người kia mở lời nói trước.
Lâm Cảnh
Chào, cậu cũng đi vệ sinh sao?
Tống Á Hiên
A? À không, không, tôi..tôi...
Lâm Cảnh
Sao thế cậu không khỏe à
Tống Á Hiên ngại ngại mỉm cười nhìn cậu ta nói
Tống Á Hiên
Tôi là học sinh mới chuyển đến
Tống Á Hiên
Giờ đang đến gặp hiệu trưởng để nhận phòng kí túc xá
Lâm Cảnh
Thảm nào tôi thấy cậu lạ lắm chưa gặp bao giờ
Lâm Cảnh
Vậy cậu đã biết phòng hiệu trưởng ở đâu chưa
Tống Á Hiên
Cái này..../khó mở lời/
Nhìn thái độ của người trước mặt, Lâm Cảnh biết ngay cậu ta không biết đường
Lâm Cảnh
Haha không sao, không sao
Lâm Cảnh
Người mới không biết cũng phải để tôi dẫn cậu đi nha
Tống Á Hiên
Ừm, cảm ơn cậu
Lâm Cảnh dẫn Tống Á Hiên đi một vòng cuối cùng cũng tới nơi cần đến. Dừng ở trước cửa Lâm Cảnh nói
Lâm Cảnh
À mà đúng rồi nãy giờ tôi vẫn chưa biết tên của cậu, tôi là Lâm Cảnh.
Tống Á Hiên
À, tôi là Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Sau này mong cậu giúp đỡ nhiều hơn
/cúi đầu/
Lâm Cảnh
Không thành vấn đề
/vỗ vai cậu/
Tống Á Hiên hít thở đều ba lần mới dám gõ cửa
Á Hiên hồi hộp đẩy cửa đi vào
Hiệu trưởng nhìn thấy cậu liền hiểu ra
Hiệu trưởng
Cậu là học sinh mới?
Hiệu trưởng
Tống Á Hiên? Đúng không?
Tống Á Hiên
Vâng thưa thầy
Hiệu trưởng
Tạm thời em đến kí túc xá nam khu C nhá
Hiệu trưởng
Sau này có gì thầy sẽ thu xếp sau
Hiệu trưởng
Nhớ lên weibo trường đọc hết nội quy, tuyệt đối không được tái phạm quá ba lần.
Hiệu trưởng
Nó ảnh hưởng trực tiếp đến kết quả học tập của em đấy
Á Hiên vừa run vừa rén cúi đầu lễ phép
Tống Á Hiên
Dạ em cảm ơn thầy đã nhắc nhở ạ
Hiệu trưởng
Ừ được rồi giờ đi lấy chìa khóa về cất đồ đi
Hiệu trưởng
Mai lên đây làm thủ tục nhập học
Tống Á Hiên
Vậy em đi trước, chúc thầy buổi sáng tốt lành!
Tống Á Hiên ì ạch kéo vali đi tìm phòng
May nhờ sự trợ giúp của bác bảo vệ mà cậu nhanh chóng tìm thấy phòng.
Mở cửa vào phòng, Á Hiên ngạc nhiên về nội thất bên trong
Quả không hổ danh là một trong những trường thuộc hạng Top của Trung Quốc
Nội thất mới mẻ, không gian thoáng đãng thoải mái. Phù hợp để học sinh thư dãn và học tập đan xen nâng cao hiệu quả.
Mà giờ mới để ý hình như ở cùng phòng với cậu là một người nữa thì phải.
Tống Á Hiên
Có tận hai chiếc giường
Không suy nghĩ vẩn vơ nữa, Á Hiên sắp xếp đồ đạc ngay ngắn vào bên giường của mình. Xong xuôi cậu nằm phịch xuống giường tận hưởng những gì còn sót lại trước khi bước vào năm học mới.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play