Chương 1
3 năm trước
"Yến Nhi chạy đi em,chị ở lại với ba mẹ."
"Không được có đi thì hai chị em ta cùng đi."
"Ngoan nghe lời chị đi em,bây giờ em chạy thì mới có một con đường để sống và trả thù cho chị và ba mẹ."
"Không,không em không đi đâu."
"Em gái..em nghe chị nói đây,ba mẹ chúng ta và vợ chồng chú Trần là bạn bè thân thiết,em hãy đến đó tìm họ giúp đỡ,chỉ có họ mới giúp đỡ được cho gia đình ta."
"Không có đi thì chị em mình cùng đi,chị cố lên em đưa chị đến bệnh viện."
"Ngốc quá,chị không qua khỏi đêm nay đâu,nghe lời chị đi đi em."
"Nhưng..Chị ơi."
Yến Trang cố gắng sức lực cuối cùng của mình để nói vài lời với cô em gái của mình,nhưng vừa nói xong Yến Trang đã buông lỏng tay cô để trên má của Yến Nhi. Yến Trang và vợ chồng ông Trần đã rời xa Yến Nhi mãi mãi.
Chỉ trong một đêm Võ gia đã bị sát thủ ám sát,giết hết tất cả mọi người ở Võ gia. Cũng may lúc bọn sát thủ chưa đến, Vợ chồng ông Võ đã bảo Yến Nhi và Yến Trang đi lên phòng tìm chỗ trốn. Còn ở dưới này để ông bà giải quyết. Yến Trang nghe lời của ba mẹ mà đưa Yến Nhi lên phòng tìm chỗ trốn. Cho đến khi Yến Trang và Yến Nhi nghe tiếng súng phát ra từ phía dưới nhà. Cả hai chị em định chạy ra,nhưng nghe được tiếng bước chân đang tiếng lại gần. Yến Trang vì muốn bảo vệ đứa em gái nên đã liều mình chạy ra và kết quả bị họ bắn một phát ở ngực.
Bọn họ không dừng lại ở đó,mà càng đi sâu vào bên trong hơn. Khi không còn nhìn thấy ai nữa bọn họ mới quay lưng rời đi.
Ngoài trời mưa lớn,ông trời là đang trêu đùa Yến Nhi sao,ba mẹ và chị gái đã bỏ cô đi. Cô gái chỉ mới 17 tuổi là chứng kiến cảnh những người cô yêu thương nhất lần lượt rời bỏ cô. Võ gia giờ đây chỉ còn lại sự yên ắng,chỉ nghe tiếng khóc thương tâm của cô gái nhỏ 17 tuổi.
Trần gia.!
"Ông bà chủ,có chuyện lớn rồi."
Lúc này ở Trần gia vợ chồng ông Trần đứa con trai của họ là Thiên Vũ xem tivi uống trà,thì quản gia đi vào với vẻ mặt hốt hoảng.
"Quản gia có chuyện gì sao."
Thiên Vũ nhìn nét mặt lo lắng của quản gia,anh liền hỏi.
"Thiếu gia cậu hãy mở sang kênh tin tức xem đi ạ. Võ gia bị ai đó ám sát."
Nghe quản gia nói vậy,anh liền mở qua kênh tin tức,vừa mở ra họ không tin vào mắt của mình,cảnh sát đang bao vây Võ gia.
"Không được rồi,tôi phải đi đến đó."
Ông Trần xem được tin tức liền đứng dậy,ông nôn nóng muốn đến đó để xem tình hình như thế nào.
"Ba,con đi với ba."
Nói rồi Thiên Vũ và ông Trần cùng nhau đi ra khỏi nhà,lúc này bà Trần lên tiếng.
"Đưa con bé Yến Nhi về đây nha ông,tôi sẽ thay họ chăm sóc con bé."
Nghe câu nói của vợ mình,ông Trần mỉm cười,quả nhiên vợ ông có tấm lòng nhân hậu,luôn giúp đỡ những ai đó gặp khó khăn. Ông nhìn vợ mình rồi cùng Thiên Vũ rời đi.
3 năm sau.
"Hàn Quốc ơi,tôi đã trở về."
Thời gian cứ thế mà mà trôi qua,mới đó mà đã 3 năm. 3 năm không dài cũng không ngắn,nhưng cũng làm cho mỗi con người đều thay đổi.
Ở sân bay Hàn Quốc,Yến Nhi đi ra từ cửa lớn của sân bay,cô nhìn mọi cảnh vật ở đây,đã từng ấy năm mà mọi cảnh vật vẫn không thay đổi gì. Yến Nhi nhớ lại cái năm đó,cái năm mà ba mẹ chị gái rời xa cô. Cũng nhờ cái năm đó sau khi lo hậu sự cho ba mẹ và chị gái xong. Yến Nhi cũng xin vợ chồng ông Trần đi du học ở Úc. Giờ đây,Yến Nhi đã 20 tuổi và đã hoàn thành xong việc học và trở về trả nợ ân tình mà vợ chồng ông Trần đã giúp đỡ cô.
Trần gia.!
"Yến Nhi mừng em trở về."
Người vừa lên tiếng là Thiên Vũ,năm nay hắn cũng 23 tuổi. Ở cái tuổi 23 mà hắn đã kế nghiệp ba của mình lãnh đạo một tập đoàn Thiên Vũ lớn mạnh như vậy,ngoài ra hắn còn là một ông trùm mafia khét tiếng,nhưng chỉ có một mình hắn biết tất cả mọi người còn lại không biết kể cả ba mẹ của hắn.
"Anh Thiên Vũ."
"Sao vậy,thấy tôi không vui à."anh đưa tay xoa đầu cô.
"Dạ không có."
Yến Nhi nhìn hành động của Thiên Vũ dành cho cô,nhưng cô chỉ xem hắn giống như người anh trai thôi. Ngoài ra cô không có ý gì với hắn cả,giờ cô chỉ mong muốn một điều rằng là tìm ra hung thủ giết chết ba mẹ và chị gái.
"Thôi vào nhà đi ba mẹ tôi đang chờ em đó."
"Dạ."
Thiên Vũ giúp Yến Nhi kéo hành lý vào bên trong,Yến Nhi cũng đi theo anh vào trong nhà.
"Con chào chú dì."
"Ôi Yến Nhi con về rồi sao,mới đó mà lớn thật đấy."
Bà Trần mỉm cười dịu dàng nhìn cô, bà xem Yến Nhi như là cô con gái của mình vậy."
"Bấy lâu nay dì có khỏe không ạ."
"Dì vẫn khỏe,thôi con lên phòng nghỉ ngơi đi,một lát nữa sẽ xuống ăn cơm."
Yến Nhi gật đầu rồi nhận hành lý từ tay của Thiên Vũ,ông Trần lúc này lên tiếng.
"Thiên Vũ con đưa Yến Nhi lên phòng đi."
"Dạ ba."
Nghe theo lời của ba,Thiên Vũ đưa Yến Nhi lên phòng. Vừa đi hắn vừa hỏi.
"Tôi nghe nói ở bên đó,em đã có người yêu rồi à."
Nghe Thiên Vũ nói vậy,Yến Nhi rất bất ngờ,tại sao hắn lại biết cô ở bên đó có bạn trai chứ. Yến Nhi nhìn Thiên Vũ nói.
"Sao anh lại biết."
Thiên Vũ cười nhẹ rồi nói.
"Em không cần biết đâu,vã lại em cũng lớn rồi,cũng nên yêu đi. Thôi em nghỉ ngơi đi tôi ra ngoài,lát nữa nhớ xuống ăn cơm đấy."
Nói rồi Thiên Vũ rời khỏi phòng của Yến Nhi,đi về phía của mình. Yến Nhi nhìn theo hướng của hắn rồi thở dài,sau đó cô đóng cửa phòng lại.
Bên phòng của Thiên Vũ.
Hắn vừa vào tới phòng đã hất đổ đồ có mặt ở trên bàn,hắn chửi thề một cái.
"Chết tiệt."
Thiên Vũ không hiểu tại sao bản thân mình lại khó chịu,khi nghe Yến Nhi có người yêu,không lẽ hắn đã yêu Yến Nhi. Phải hắn đã yêu Yến Nhi,yêu cô từ cái nhìn đầu tiên,yêu cô từ cái ngày Võ gia bị ám sát. Yêu một con người nhỏ nhắn,xinh đẹp bên trong là một nỗi mất mát lớn nhất.Lúc Yến Nhi đi nước ngoài,Thiên Vũ đã âm thầm cho đàn em qua bên đó để theo dõi và bảo vệ cô.
Cho đến khi Thiên Vũ nghe đàn em báo lại,Yến Nhi ở bên đó có người yêu và đang sống chung với nhau. Thiên Vũ không tin lời của tên đàn em đó nói. Hắn đợi cô đi du học trở về sẽ tỏ tình cô,cưới cô làm vợ. Bây giờ cô đã trở về, hắn buột miệng hỏi cô,thì khuôn mặt của cô bất ngờ,nhìn thấy nét mặt của cô hắn đã hiểu lời tên đàn em nói hoàn toàn là đúng.
"Võ Ngọc Yến Nhi,nếu tôi không có được em thì bất cứ thằng nào khác cũng đừng hòng có được."
Tính chiếm hữu của Thiên Vũ đã kìm nén 3 năm qua,bây giờ nó nổi dậy chỉ một người con gái. Thứ mà hắn không có được thì bất kể người nào cũng không có. Thứ gì là của hắn thì mãi mãi là của anh,kể cả Yến Nhi.
Chương 2:
Tối hôm đó.
"Yến Nhi tiểu thư,ông bà chủ bảo cô xuống ăn cơm."
Yến Nhi nằm ở trên giường nhắn tin cho bạn trai của cô ở bên đó, thì nghe tiếng quản gia gọi.
"Vâng,bác xuống nhà trước đi,con xuống liền."
Nghe tiếng phản hồi ở phía trong quản gia cất lời.
"Vậy tôi xuống trước,tiểu thư cũng mau xuống đi ạ,đừng để ông bà chủ chờ lâu."
Quản gia nói xong thì quay lưng đi về phía cầu thang mà đi xuống nhà. Lúc này Yến Nhi cũng mở cửa đi ra khỏi phòng,trước khi xuống nhà là phải đi qua căn phòng của Thiên Vũ nữa.
Yến Nhi đi ngang qua đó,định gõ cửa kêu hắn xuống ăn cơm với nhưng rồi thì thôi,cô cất bước đi xuống nhà.
Dưới bếp.
"Chú dì,xin lỗi con xuống trễ ạ."
Ông Trần nhìn Yến Nhi nói.
"Không sao,con ngồi xuống ăn đi,đồ ăn nguội rồi."
Yến Nhi gật đầu rồi ngồi xuống ghế bên cạnh bà Trần.
"Anh Thiên Vũ,không xuống ăn cơm hay sao ạ."
Bà Trần nghe Yến Nhi nói thế,bà mỉm cười dịu dàng nhìn cô nói.
"Thằng Vũ nó đã đi qua Pháp từ sớm rồi con."
"Dạ."
Yến Nhi không hiểu sao khi nghe bà Trần nói,Thiên Vũ đã đi qua nước ngoài,lòng cô trở nên hụt hẫng,khó chịu nữa. Không lẽ cô đã có cảm tình với hắn. Không đâu cô chỉ xem hắn như là người anh trai thôi.
Yến Nhi nhìn bà Trần nói.
"Anh Vũ đi qua làm gì vậy ạ."
"Công ty con ở bên đó có một số việc cần nó giải quyết,nên nó qua bên đó."
Yến Nhi gật đầu,rồi cuối xuống dùng bữa,trong suốt bữa ăn,không ai nói câu nào cả.
Sau khi ăn xong ông bà Trần và Yến Nhi đi ra phòng khách ăn trái cây tráng miệng,bỗng Yến Nhi lên tiếng.
"Chú dì,con xin phép chú dì cho con dọn ra ngoài sống."
Ông bà Trần đang ăn trái cây,nghe cô nói vậy thì khựng lại,bà Trần nhìn cô nói.
"Sao con lại muốn dọn ra ngoài sống,ở đây không tốt với con sao."
Yến Nhi cười nhẹ trả lời bà.
"Dạ không,tại con không muốn làm phiền chú dì đâu ạ."
Ông Trần người đứng đầu ở Trần gia,lúc này mới lên tiếng.
"Nếu con muốn dọn ra ngoài sống,thì chú và bà ấy sẽ không cấm. Nhưng bây giờ con đã tìm ra chỗ để ở chưa."
"Dạ chưa,giờ còn sớm con tranh thủ đi,để kiếm nhà để ở ạ."
"Nếu con chưa tìm được nhà,thì ở lại đây đi,khi nào tìm được rồi hẳn đi."
Nghe ông Trần nói vậy,Yến Nhi khó sử nhìn ông nói.
"Dạ thôi,con sợ làm phiền chú dì lắm,chú dì đã cưu mang con,cho con ăn học như vậy là đủ rồi ạ."
Bà Trần nghe vậy nhìn cô dịu dàng nói.
"Con bé ngốc này,ta đã hứa lúc mẹ con còn sống là khi bà ấy có chuyện gì thì hãy thay bà ấy chăm sóc cho con,vã lại dì thấy thằng Vũ có tình cảm với con,sớm muộn gì con cũng là con dâu của dì rồi."
Vợ chồng ông bà Trần và vợ chồng ông bà Võ trước đây là bạn bè thân thiết với nhau,khi vợ chồng bà Võ còn sống,hai vợ chồng đã từng nói. Nếu sau này bọn họ có xảy ra chuyện gì thì hãy thay họ chăm sóc cho hai đứa con gái của họ.
Khi vợ chồng ông Võ nói ra câu đó,cứ tưởng đâu mọi chuyện sẽ không xảy ra, nhưng nào ngờ đâu sau cái ngày mà vợ chồng ông Trần và vợ chồng ông Võ cùng nhau nói chuyện với nhau thì đêm hôm đó cũng là ngày ông bà Võ bị sát thủ ám sát,cứ ngỡ là hai đứa con của họ vẫn còn sống. Nhưng ngờ đâu đã có một đứa đã ra đi cùng họ,cũng chính là chị gái song sinh của Yến Nhi là Yến Trang.
Khi Yến Nhi nghe bà nói vậy thì cô bất ngờ,cô làm sao xứng làm con dâu của Trần gia,làm vợ của Thiên Vũ trong khi đó cô đã có bạn trai và lần đầu tiên của cô đã thuộc về người con trai mà cô đã yêu 3 năm trời ở nước ngoài. Yến Nhi mím chặt môi nhìn bà Trần nói.
"Dì,dì đừng nói như vậy,thật ra con chỉ xem anh Vũ là anh trai thôi."
"Được rồi cũng trễ rồi,lên phòng nghĩ ngơi thôi."
Ông Trần nhìn đồng hồ ở trên tường thì đã hơn 9h tối. Ông đứng dậy trước,theo đó là bà Trần và Yến Nhi.
Yến Nhi đi vào phòng,cô cầm điện thoại lướt web thì vô tình lướt thấy người bạn trai của cô,chụp hình vui vẻ,lại còn thân thiết với một người con gái khác. Tim của Yến Nhi chợt đau thắt lại. Cô bấm một dãy số dài,rồi bấm nút gọi.
Lần đầu gọi thì không nghe máy,lần hai thì vẫn vậy,đến cuộc gọi lần thứ ba mới bắt máy.
"Alo,Yến Nhi em gọi anh có chuyện gì,anh đang bận."
Đang bận,bận làm việc hay bận đi chơi,ăn nhậu với bạn bè. Đó là những dòng suy nghĩ của Yến Nhi. Yến Nhi im lặng không nói gì. Đầu dây bên kia có hơi tức giận khi không nghe câu trả lời.
"Yến Nhi,em đừng có mà làm mất thời gian của anh."
Yến Nhi lúc này mới lên tiếng.
"Minh Kiên,người con gái anh chụp hình chung với anh là ai vậy."
Minh Kiên ở đầu dây bên kia nghe Yến Nhi hỏi thì có hơi bất ngờ,anh ta im lặng một hồi lâu rồi mới trả lời cô.
"À đó nhân viên của anh,hôm nay cô ấy lên chức trưởng phòng nên mời mọi người đi ăn,anh là chủ tất nhiên anh phải đi chung với cô ấy rồi."
"Đi chung đâu nhất thiết phải chụp hình chung rồi đăng lên web đâu,anh hãy nhớ anh đã có bạn gái rồi đấy."
Minh Kiên nghe Yến Nhi nói thế anh ta có chút tức giận mà quát cô.
"Yến Nhi,đừng nói vì tấm ảnh này mà gọi điện thoại trách móc anh. Em lớn rồi chứ không phải trẻ con đâu. Và em nên nhớ đó là quyền tự do của anh,em chỉ mới là bạn gái của anh. Chứ không phải là vợ của anh."
Yến Nhi nghe Minh Kiên quát mình,cô có hơi bất ngờ. Từ trước đến nay,anh ta chứ hề trách mắng cô. Vậy mà hôm nay lại,cô kìm nén nước mắt nói.
"Anh này,từ lúc em trở về Hàn,anh chưa có một lần nào nhắn tin hay gọi điện thoại cho em. Chỉ toàn là em gọi cho anh,có khi em gọi,nhắn tin anh cũng không trả lời,anh.."
Chưa để Yến Nhi nói hết câu,anh ta đã tắt máy,Yến Nhi bấm gọi lại một lần nữa. Nhưng kết quả là máy bận. Cô vào nhắn tin thì anh ta đã block cô. Yến Nhi không kìm nổi nước mắt nữa. Cô để cho nước mắt cứ rơi tự do xuống. Khóc được một lúc Yến Nhi ngủ đi lúc nào không hay.
Chương 3:
Lúc này ở phía của Thiên Vũ.
Cốc Cốc..
Thiên Vũ ngồi ở trong thư phòng tập trung làm việc,thì ở ngoài có tiếng gõ cửa.
"Vào đi."
Người ở phía cửa nghe bên trong cho phép,mở cửa bước vào cuối đầu chào.
"Lão đại,đàn em ở Hàn Quốc gọi báo cho em rằng. Yến Nhi tiểu thư muốn dọn ra Trần gia để sống riêng."
Nghe tên thuộc hạ nói vậy,Thiên Vũ dừng lại công việc của mình,ngước lên nhìn.
"Ba mẹ tôi đã đồng ý cho cô ấy đi chưa."
"Thưa lão đại,lúc đầu thì lão gia cho phép tiểu thư đi,nhưng vì tiểu thư chưa tìm được căn hộ,nên đã ở lại một thời gian ngắn nữa."
"Được,làm việc tốt lắm,theo dõi cô ấy 24/24 cho tôi,còn nữa chuẩn bị vé máy bay tôi sẽ về Hàn vào sáng mai."
Tên thuộc hạ gật đầu,rồi đi ra ngoài,đợi tên thuộc hạ ra ngoài hắn mới tiếp tục làm công việc còn dang dở của mình.
Một lát sau,Thiên Vũ cũng làm xong công việc của mình. Hắn rời khỏi phòng làm việc,đi về phòng ngủ của mình. Phòng ngủ của hắn có hai màu chủ đạo màu trắng và màu đen,đối diện với giường nằm là một tivi to. Bên cạnh là một quầy rượu như ở bar,đủ thứ loại rủ.
Sáng hôm sau.
"Lão đại,vé máy bay em đã đặc xong rồi ạ,giờ bay là 11h trưa hôm nay."
Thiên Vũ ngồi uống trà buổi sáng ở ngoài vườn thì một tên đàn em đi vào thông báo việc của hắn dặn đã làm xong. Thiên Vũ uống một ngụm trà rồi nhìn tên đàn em đó.
"Được,lui đi."
Tên đàn em cuối đầu rời đi,Thiên Vũ cũng rời khỏi bàn trà mà đi vào nhà chuẩn bị hành lí để trở về Hàn.
***
Sân bay Hàn Quốc.
Thiên Vũ kéo hàng lí của mình tiến ra cửa chính. Một tên áo đen đã đứng ở đó đợi sẵn. Thấy Thiên Vũ bước ra,cậu ta liền đi đến cuối đầu chào.
"Thiếu gia."
Hắn gật đầu rồi đưa hành lí cho tên áo đen đó. Rồi tự mở cửa bước vào trong xe. Đầu hắn tựa ra thành ghế sau,mắt nhắm lại có vẻ như hắn rất mệt mỏi vì công việc ở chi danh con.
Sau khi tên áo đen kia bỏ hành lí ở sau dớp xe. Cậu ta tiến về phía trước,ngồi vào trong khỏi động xe,rời đi ngay sau đó.
Trần gia.
Chiếc xe Lamborghini chỉ có một chiếc trên thế giới được hắn mua với giá 10 tỷ. Dừng lại ở trước sân Trần gia. Tên áo đen vội đi nhanh mở cửa và cầm hành lí cho hắn. Thiên vũ nhận hành lí từ tên đó rồi đi vào nhà.
Vừa bước vào đã thấy ba mẹ anh cùng với Yến Nhi xem truyền hình. Hắn lên tiếng.
"Ba mẹ,con mới về."
"Anh Vũ chào mừng anh đã về."
"Con về rồi thì lên phòng nghĩ ngơi đi,mẹ kêu quản gia hâm đồ ăn lại cho con ăn."
Bà Trần lên tiếng nói,Thiên Vũ chỉ gật đầu rồi kéo hành lí của mình lên phòng. Hắn không quan tâm cũng không để ý đến Yến Nhi cũng không để ý đến câu mừng hắn trở về
Yến Nhi thấy hắn không hề để ý đến câu nói của cô. Yến Nhi cảm thấy khó chịu vô cùng. Nhưng rồi cũng cho qua. Cô xin phép ông bà Trần cho cô lên phòng thu dọn đồ đạc chuẩn bị chuyển qua căn hộ mới cô đã mua.
Sau khi thu dọn xong,Yến Nhi mở cửa phòng bước ra. Cũng là lúc Thiên Vũ bước ra từ phòng của mình. Cả hai ánh mắt nhìn đối phương nhưng rồi hắn lại làm ngơ lẳng lặng đi xuống cầu thang. Cô cũng kéo hành lí đi xuống.
Vừa xuống cầu thang cô thấy ông bà Trần vẫn còn ngồi ở sofa.
"Chú,dì."
"Giờ con đi luôn à Yến Nhi,thằng Vũ nó có biết con đi không." Bà Trần đi lại chỗ cô,bà dịu dàng nói
"Dạ vâng,bây giờ con đi luôn ạ. Còn anh Vũ cũng vừa mới biết thôi. Thôi con đi nha,chú,dì giữ gìn sức khỏe ạ."
Nói rồi cô kéo hành lí rời khỏi biệt thự,ra tới cửa cô quay đầu lại nhìn,thấy ông bà Trần đứng ở cửa vẫy tay tạm biệt cô.
Còn Thiên Vũ,hắn ở trong bếp đã nghe cuộc trò chuyện của cô và mẹ hắn. Hắn cũng không hỏi,cũng không quan tâm,nà chỉ tập trung vào bữa ăn của mình.
Đau khi ăn xong,Thiên Vũ đứng dậy rời khỏi phòng ăn,hắn di chuyển lên phía cầu thang. Vừa đặc chân lên thì ông Trần lên tiếng.
"Tập đoàn dạo này ổn không con."
Thiên Vũ nghe ba hắn hỏi,hắn quay lưng lại nhìn ông.
"Dạ ổn ba."
Chỉ với ba chữ sau đó hắn quay người lại đi về phía cầu thang. Một lát sau hắn bước xuống với một bộ đồ khác. Ông bà Trần cũng lên phòng nghĩ ngơi.
Lúc này tiếng chuông điện thoại của hắn reo lên.
"Nói."
"Lão đại,đã tìm ra căn hộ của cô Tử Yên."
"Gởi địa chỉ qua đây."
Không để đầu dây bên kia nói,hắn đã cúp điện thoại. Đầu dây bên kia cũng quá rõ con người lão đại của họ. Nên cũng làm theo lời hắn.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong,bắn đi thẳng vào gra để xe. Lấy đại một chiếc rồi phóng đi.
Phía Yến Nhi cũng vừa tới căn hộ mà cô đã mua. Căn hộ của cô nằm gần phía trung tâm thành phố,còn nằm ở tầng 7. Ở trên này cô có thể nhìn thấy mọi thứ. Đặc biệt ở đây mỗi khi về đêm nó rất đẹp.Cô mở bữa bước vào,nhìn xung quay căn hộ. Nó cũng không quá nhỏ cũng không quá to,nhưng đầy đủ tiện nghi đủ cho cô ở. Nhưng cô nào hay biết căn hộ của cô đã bị Thiên Vũ biết.
Cô kéo hành lí đi về phía cửa phòng của mình,mở cửa bước vào. Trong phòng cũng đầy đủ tiện nghi. Cô để hành lí của mình qua một bên. Rồi tiến đến phía cửa kính được che bởi tấm màn lớn,cô kéo ra rồi nhìn xuống phía dưới.
Khi cô nhìn xuống điều mà cô không ngờ rằng người yêu của cô Minh Kiên tay trong tay đi cùng với người con gái khác.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play