Số phận là ngày được sinh ra người định đoạt chúng ta đau khổ, hạnh phúc, sống trong gia đình đầy đủ hay thiếu mất cha, mẹ chính là đều thuận theo ý trời.
Nhưng mãi mắc kẹt trong sự sắp đặt đó liệu có phải là ý trời?
Giai Kỳ từ khi chỉ vừa mới có nhận thức đã bị số phận trêu ngươi. Ba thì ngoại tình đi theo người phụ nữ khác sống bên ngoài, mẹ vì quá đau lòng mà phát bệnh tim qua đời.
Bỏ lại cô con gái lẻ loi không chốn dung thân.
Nhà cửa sớm đã cầm cố để trả nợ.
Nếu không nhờ có người đàn ông tốt bụng nhận nuôi, nói không chừng thứ mà Giai Kỳ để lại trên thế giới này cũng chỉ có tấm bia khắc tên cô.
"Giai Kỳ, Giai Kỳ..."
Âm thanh văng vẳng bên tai không ngừng gọi tên cô gái nhỏ.
Thoắt một tia điện vô hình kéo Giai Kỳ về thực tại.
Hoá ra anh bạn cùng bàn có trò muốn chơi cùng cô.
"Cậu thẫn thờ cái gì vậy? Kêu mấy tiếng cũng không trả lời.'' Thiếu Giang khươ tay đến khi Giai Kỳ chịu nhìn mình mới ngừng lại. Cậu tiếp tục luyên thuyên trách móc một hồi rồi vào chủ đề chính, "Mà tiết sử thiệt tình chán quá, hay chơi cờ caro đi, Giai Kỳ?"
"Tôi mới thiệt tình sẽ tức chết đó, chưa từng thấy ai nói nhiều như cậu."
Mới quở mấy câu đã thấy cầm bút lên đánh "x".
Đúng là tuổi học trò chẳng tránh được những lần lén lúc ham chơi mà.
Nhắc đến Thiếu Giang đã biết ngay con nhà gia thế.
Gặp phải họ Thiếu ở ngôi trường này không cúi đầu kính nể cũng là muốn được làm bạn với đại thiếu gia.
Nói như vậy sở dĩ đều do tập đoàn nhà họ Thiếu có sức ảnh hưởng không nhỏ, hơn nữa còn nhiều lần đầu tư cơ sở hạ tầng cho trường học, ngay cả giáo viên cũng không dám mạo phạm, chứ chẳng nói đến đám nữ sinh luôn tìm cách lấy lòng và vây quanh cậu ấy.
Nhưng thay vì vui vẻ tiếp nhận sự quan tâm của mọi người, Thiếu Giang lại ngày càng tỏ ra khước từ và xa cách hơn.
Cho tới một ngày gặp được Giai Kỳ.
Cô gái có thân hình nhỏ nhắn, ước chừng chỉ vừa cao tới ngực cậu. Mái tóc hạt dẻ xoã dài hơn vai bồng bềnh, mỗi đợt gió đến lại kéo theo sự mềm mại lướt qua gương mặt ngọt ngào, khiến cậu không nở rời mắt.
Nhờ cơ duyên giữ những người học thuộc top trường đã đẩy cả hai trở nên thân thiết với nhau.
Thời gian tiếp xúc càng lâu, Thiếu Giang lại càng cảm nhận được tính cách hoạt bát, mới mẻ của Giai Kỳ, hứng thú đối với cô nàng trong lòng cậu cũng một lúc một rõ ràng hơn.
Nhưng họ... đều chỉ xem nhau là bạn thân.
...----------------...
Chơi cờ được chốc lát tiếng chuông đã reo lên.
Tiết sử kết thúc.
"Đi căn tin thôi. Có muốn ăn trưa cùng không?"
Như mọi ngày Giai Kỳ đi cùng Thiếu Giang xuống khu nhà ăn. Cô chỉ chọn cái sandwich rẻ nhất, ngược lại lúc nào cũng thấy Thiếu Giang ăn phần đắt nhất...
"Lần nào cũng mua phần nhiều nhất nhưng kết quả đều không ăn hết. Lãng phí."
Giai Kỳ chỉ có thể trách bằng miệng chứ làm sao dạy được người giàu cách sài tiền chứ?
"Không hết thì cậu ăn cùng tôi. Chứ cậu ăn mỗi cái sandwich sống qua ngày, tôi thấy cậu sắp thành da bọc xương rồi.''
"Được rồi nói mãi thôi."
Cô nàng thở dài thường thược như rằng mỗi ngày đều phải nghe câu nói này.
Thiếu Giang bị biểu cảm cạn lời đó chọc cho ôm bụng cười phá lên.
Giai Kỳ cũng chẳng thua kém, hung hăng lao tới đánh loạn xạ người bạn thân của mình.
Trong lúc cả hai dằn co, không may cô trược chân ngã vào một học sinh khác.
Nhưng chưa kịp chạm phải, anh ta đã khiêm tốn né sang một bên, khiến cô gái nhỏ không có điểm tựa cứ vậy mà ngã xuống trước bao nhiêu ánh mắt đang trực trông về hướng này.
Suýt quên mất mình đang đi bên cạnh đại thiếu gia họ Thiếu, bảo sao ai cũng nhìn, cô cảm thấy xấu hổ tăng gấp đôi, gấp ba cũng được đấy.
Thiếu Giang thở dài bó tay, còn tưởng sẽ được chiêm ngưỡng màng anh hùng cứu mĩ nhân, nhưng hoá ra chỉ tiểu thuyết mới có cảnh tượng đó.
Mới ngưng cười được một chút, bộ dạng xộc xệch của Giai Kỳ khi vừa đứng dậy lại khiến mồm cậu chẳng ngậm lại được nữa.
Cô nàng không thèm đôi co, nhìn cậu ấy bằng ánh mắt khinh bỉ xong thì chỉnh đốn đồng phục cho ngay ngắn.
"Con đường bằng phẳng như vậy mà ngã trúng vào tôi được, đúng là có tài.''
Anh ta... nói khoáy cô đó hả?
"Vâng?"
"Lần sau đến trường nhớ đặt mắt cho cẩn thận, để dưới đầu gối thì chả va phải ai đó là đúng rồi."
"Ơ..."
Vừa dứt câu anh ngoảnh mặt bỏ đi, dù trước đó một cái liếc mắt cũng không buồn trao.
Nụ cười trên môi Thiếu Giang chỉ trùng xuống được vài giây đã nhanh chóng kéo căng hết cỡ, tay còn chỉ vào cái sandwich bị dẫm nát dưới sàn.
"Haha!! Không ngờ sẽ có ngày Giai Kỳ của chúng ta bị người khác sỉ nhục đấy! Xem trưa nay cậu nhịn đói thế nào?"
"Chậc." - Giai Kỳ tặc lưỡi tức giận.
Dù gia đình cô quả thật không được khá giả nhưng chưa từng có ai sỉ nhục cô như vậy, nhất là khi đang ở trước mặt bao nhiêu người.
"Tức chết mà!"
Cô nàng dậm chân hậm hực, nhặt chiếc sandwich lên mà lòng đau như cắt.
Mỗi ngày chỉ ăn được hai buổi trưa và xế chiều... Xem ra hôm nay phải nhịn một buổi rồi.
Muốn vứt chiếc bánh nhưng tay thì không nỡ, thấy vậy Thiếu Giang giật lấy, dứt khoát quăng vào thùng rác mặc kệ phản ứng đau khổ của Giai Kỳ ra sao.
"Này! Sao làm thế?"
"Nó bị dẫm nát rồi, cậu tiếc cái gì. Hôm nay tôi khao một bữa xem như xin lỗi, được chưa?"
"Thật sao? Aydaaa... thật là lương thiện." - Thái độ cô thay đổi nhanh chóng từ tức giận sang phục tùng Thiếu Giang, cứ đấm hết vai bên này lại chuyển sang vai bên kia, làm thế nào để cậu ấy cảm thấy thoải mái nhất.
Sau khi mua bữa trưa đền bù, cả hai tiếp tục ngồi ở bàn ăn vừa rồi. Tuy phong thuỷ không tốt, nhưng cũng chẳng còn chỗ nào khác vì nhà ăn sớm đã chật kín người.
Giai Kỳ xúc muỗn cơm lên cảm thấy lòng vẫn chưa nguôi được nổi uất ức.
"Trời! Đúng là làm ơn mắc quán."
"Cậu làm ơn ai mà mắc quán?"
"Cậu không nhớ sao? Lúc tôi ngã đã lách qua để không trúng người hắn ta vậy mà hắn lành lặn rồi quay sang mắng tôi để mắt dưới đầu gối.''
Thiếu Giang mường tượng lại tình huống khi nảy thì quả thật... "Không có chuyện đó. Tôi thấy anh ta mới là người né.''
"Cả cậu cũng không đứng về phía tôi?" - Giai Kỳ tức đến nghẹn ở cổ họng.
Không nói thì e là Giai Kỳ sẽ ghi thù anh ta suốt đời, Thiếu Giang không đành lòng nhìn con đường phía trước của cô ấy vì chuyện nhỏ này mà tối đèn, cậu liền hạ giọng nhắc nhở, "Thôi được, nhưng mà Chu An đó, cho dù cậu có hận cũng không chọc nổi đâu.''
"Đừng có doạ.''
"Nói không tin.''
Cô đúng là không tin, "Chẳng lẽ hắn ta có gia thế đến nổi cậu cũng không dám chọc?"
Thiếu Giang gật gật đầu.
"Đó là Chu An, nhị thiếu gia của Chu Phong Đoàn. Hoạt động trên mọi mặt trận kinh doanh, không nơi nào ở Trung Quốc là không thấy thương hiệu của nhà cậu ta.''
"Ghê gớm vậy sao?" - Giai Kỳ thở phì, gia thế khủng thì đã sao? Chẳng ảnh hưởng đến mối thù sandwich của cô đối với Chu An đó.
Khi tỉnh dậy đã là hôm sau rồi.
"Tiểu Kỳ, xuống ăn sáng, cha có làm bánh kếp mà con gái thích đây.''
Nghe tiếng gọi vọng lên từ dưới lầu, Giai Kỳ hớn hở sách cặp chạy vội xuống, "Vâng ạ! con xuống ngay."
Vào bếp, nhìn bàn ăn được bày trí gọn gàn, đẹp mắt, nhất là món bánh kếp đặt ngay ngắn trước mặt khiến cô nàng sắp chảy cả nước dải.
"Nào, ăn đi con. Còn nóng đó.''
Cha cô ngồi xuống bàn, chăm chú nhìn con gái gắng vét hết đĩa bánh đến nổi chẳng chừa lại giọt sốt nào mà lòng thấy rất yên tâm.
"Ăn từ từ thôi, mắc nghẹn thì hỏng. Hôm nay sẽ không đói nữa.''
"Vâng ạ!"
Bữa ăn thịnh soạn như vậy vốn dĩ không phải lúc nào cũng có đối với gia đình Giai Phùng, nhưng khi biết Giai Kỳ ở trường làm rơi chiếc sandwich lo con bé có lẽ đã nhịn cả buổi trưa hôm qua rồi, ông sợ hôm nay con gái mình sẽ lại nhịn như vậy nên mới đặc biệt chuẩn bị thức ăn nhiều hơn bình thường.
Đến trưa dù không ăn gì cũng không còn thấy quá đói nữa.
Sau đó cố gắng chờ tới xế chiều về nhà, ông nấu cho con bé một bữa thật ngon để bù lại.
Dù không biết được suy nghĩ chu toàn của cha, nhưng Giai Kỳ vẫn luôn biết ơn ông vì tất cả những điều mà ông đã làm cho cô.
"Con xong rồi ạ."
Thoáng chốc đã ăn xong. Cô đặt đĩa xuống và dọn dẹp.
"Giỏi lắm. Mau đi học đi, hay hôm nay có muốn cha đưa đi không?"
Giai Kỳ cười cười, dù rất muốn nói "Có" nhưng cha còn công việc, cô không muốn vì mình mà cha trễ giờ làm, bị người ta mắng, "Không sao đâu ạ, cha mau đi làm đi, sắp trễ rồi.''
Sau bữa ăn cả hai tạm biệt nhau ở trước cửa nhà, mỗi người đi một hướng.
Giai Phùng đến công trường, Giai Kỳ đến trường học.
Ngồi trên xe hơi, Thiếu Giang nhìn ngoài cửa kính, thấy bóng dáng cô bạn thân cùng bàn liền bảo tài xế chạy chậm lại. Cậu hạ kính xe thò đầu ra, "Có muốn đi nhờ không?"
Bước chân hoảng hốt ngừng lại, trái tim Giai Kỳ suýt thì văng ra ngoài rồi.
"Đừng làm mấy chuyện doạ ma nữa có được không? Tôi có ngày cũng sẽ bị cậu doạ cho ngất thôi.''
"Được rồi lỗi tôi, lên xe đi.''
Cứ mỗi lần đi bộ tới trường là gặp Thiếu Giang trên xe hơi, thò đầu ra nói mấy câu tương tự.
Nhưng miệng cô chỉ mắng vậy thôi chứ chân thì vẫn nhanh nhẹn trèo lên xe cùng tên đần này tới trường.
Được một đoạn cả hai gặp chiếc Roll Royce xám bạc cổ điển chạy cùng hướng.
"Đừng nói chiếc xe đó đang cùng chúng ta tới trường nha, đẹp thật đó.'' - Giai Kỳ không ngớt lời khen ngợi, tưởng chừng đôi mắt cũng sắp phát sáng rồi.
Nhưng lời tiếp theo của Thiếu Giang khiến cô nàng không còn thấy chiếc xe kia đẹp nữa, "Vậy sao? là của Chu An đó, chắc cậu thích lắm.''
"Này? Thật hả?"
"Tự cậu xem." - Dứt lời Thiếu Giang nghiên đầu vẫy tay với Chu An đang ngồi ghế phụ chiếc Roll Royce.
Giai Kỳ theo quáng tính cũng nhìn theo, lập tức trong đầu liền chỉ nghĩ tới mối thù sandwich, ánh mắt hừng hực thể hiện rõ sự ghét bỏ.
Có lẽ anh ta xem hai người chỉ như đám ruồi nhặn cần tránh xa nên chẳng buồn liếc một cái đã nâng kính lên, chiếc xe cũng nhanh chóng vượt xa.
Nếu không lầm cô còn đoán được khẩu hình miệng mà anh ta nói với tài xế là "Chạy nhanh lên" nữa đó.
"Đúng là tức chết tôi!" - Cô nàng dùng nấm tay nhỏ giáng xuống khiến cặp đùi trắng nõn hằn lên hai vệt đỏ.
Thiếu Giang nhìn thấy mà sót, "Cậu thật không biết yêu bản thân, đôi chân đẹp như vậy, nếu là tôi tôi sẽ không làm như cậu.''
"Nhà cậu giàu như vậy thì đi chuyển giới luôn đi rồi bảo vệ cặp chân ấy.''
"Chuyển giới thì liên quan gì tới đôi chân đẹp?"
Cả đoạn đường Giai Kỳ vẫn luôn khó chịu, vào đến lớp đã treo cặp bên bàn, ngã lưng thở dài, "Từ ngày gặp hắn tôi lúc nào cũng mệt mõi cả."
"Không phải chỉ mới hôm qua thôi sao?"
Vào cái lúc cần được an ủi thế này mà đi nói chuyện với tên đần Thiếu Giang đúng là sai lầm.
Giai Kỳ chẳng thèm đôi co, lẵng lặng lấy sách vở ghi chép cho môn học tiếp theo.
Lúc này bên ngoài đột nhiên xôn xao tiếng nữ sinh hô hào.
"Gì mà ồn vậy?"
Nhìn qua Thiếu Giang cũng chỉ thấy cậu ấy lắc đầu.
Tiếng reo hò càng lúc càng gần hơn, ồn đến nổi khiến người ta vừa tò mò vừa khó chịu.
Cô định bước ra xem sao nhưng chưa đầy hai phút hơn, đám nữ sinh đã như nước tràn vào lớp, đông đến mức suýt thì có người bị dẫm ngất, đi phía trước họ là dáng người thiếu niên cao ráo, đôi vai rộng rãi cứng cáp ai nhìn thấy cũng sẽ muốn tựa vào, gương mặt thanh tú lạnh lùng, cả cơ thể toát lên một vẻ đẹp thoát tục.
Ngược lại với đám đông, biểu cảm của cô nàng khi đối diện với thiếu niên này chỉ có khó coi đến không muốn nhìn.
"Tên dẫm sandwich..."
Hoá ra sự reo hò đó là dành cho Chu An.
Lẽ ra cô nên đoán được chứ, trời ạ.
"Anh tới đây làm gì?"
Chu An cao quý khi nảy còn chẳng thèm liếc nhìn cô nữa cái, bây giờ lại đứng ngay trước mặt cô, vây quanh còn là biết bao nhiêu học sinh tò mò có, thần tượng anh ta có...
"Tìm đồ."
"Đồ anh mất thì có liên quan gì đến Giai Kỳ? Anh tìm cô ấy làm gì?" - Thiếu Giang phía sau sợ rằng cô bị ức hiếp, cậu liền chen vào giữa đám đông đứng bên cạnh Giai Kỳ nhằm hậu thuẫn cho cô nàng.
"Không liên quan đến cậu." - Chu An phũ định sự góp mặt của Thiếu Giang không lưu tình, anh tiếp theo vẫn giữ thái độ lạnh lùng đó chất vấn Giai Kỳ, "Cô có phải đã cố tình va phải tôi hay không?"
"Anh đang nói gì...?"
Gợi nhớ lại ký ức khi xảy ra vụ va chạm, "...Rõ ràng lúc đó chẳng phải anh đã né rồi sao?"
"Một vật rất quan trọng của tôi bị mất vào hôm qua, nhưng nghĩ kỹ thì không ai tiếp xúc gần nhất với tôi ngoài cô cả."
Xung quanh không còn thái độ ngưỡng mộ hay reo hò nữa, tất cả dường như đang bàn tán về vấn đề mà chàng hot boy này mang đến hôm nay.
"Bạn học Chu, cậu là đang đỗ oan cho người khác đó. Chính mắt tôi cũng thấy hai người không hề có va chạm."
Thiếu Giang thấy thế trận chênh vênh đành liều chết xông vào.
Dù biết chọc phải Chu An kết cục chẳng tốt đẹp gì, nhưng làm sao cậu có thể bỏ mặc cô bạn thân bị vùi vào đường cùng mà không giúp?
Vật mà nhị thiếu gia Chu Phong Đoàn dùng ít nhất cũng bằng ba tháng lương làm chạy bàn của Giai Kỳ.
Còn nói tới "đồ quan trọng" của anh ta, dù Giai Kỳ có làm lụng cả vài năm vẫn chưa chắc đền nổi.
"Từ khi nào tìm đồ bị đánh cắp lại bị ngăn cản vậy?"
"Tôi không có ý này, nhưng tôi nói Giai Kỳ không lấy tức là không lấy.''
Chu An nhướng cặp chân mày sắc xảo, "Cậu có gì để bảo đảm."
"...Chuyện này."
Đám đông nữ sinh bắt đầu xôn xao hơn nữa, như sắp náo loạn đến nơi.
"Đây là tình huống gì, cả hai thiếu gia có tiếng thuộc top trường đều đang cãi nhau vì cô ta sao?"
"Hình như không phải, đó là Chu An mà, anh ấy đang chất vấn bạn học nữ đó.''
"Đúng đúng, còn đại Thiếu là đang bênh vực."
"Chuyện này là sao? Cô ấy lấy trộm thứ gì của bạn học Chu thật hả?''
Tuy mỗi người mỗi cách nghĩ nhưng số đông đều là có phản cảm đối với Giai Kỳ.
Cô không thể nghe thêm nữa, bất chấp chen ngang lời hai vị thiếu gia.
"Tôi không làm cũng chẳng có gì để đảm bảo." - Giai Kỳ bước lên đối diện với Chu An, ánh mắt càng trở nên cứng rắn, "Vậy anh buộc tội tôi, có bằng chứng không?"
"Cần bằng chứng sao? Không phải quá rõ ràng rồi?"
"Không có bằng chứng? Hoá ra những gì anh nói đều mới là nghi ngờ?"
"Ừm... chắc vậy rồi.''
"Anh định bắt tôi đền bù vì anh nghi ngờ tôi lấy cắp?"
"Không. Tôi chỉ muốn đòi lại món đồ bị đánh cắp." - Chu An xoa xoa dưới cánh môi, khoác tay làm ra bộ dáng suy tư, "Cách đây một hôm là ngày xảy ra vụ va chạm, dù thật ra không hẳn đã va phải nhau đi nữa thì người tiếp xúc gần nhất với tôi vẫn là cô.''
"Suy đoán của anh cùng lắm chỉ là suy đoán vô căn cứ. Nếu không tìm được bằng chứng thì đừng luôn miệng buộc tội tôi như thế, tôi có thể tố cáo anh tội vu khống đấy.''
"Tôi sợ đó." - Chu An nghiêng mái tóc ánh kim pha chút màu trà, khoé môi hơi hướng lên, "Nghe danh học bá Giai Kỳ đã lâu mới được dịp gặp mặt nhưng không nghĩ sẽ gặp trong tình cảnh này.''
"Hôm qua... không phải đã gặp rồi sao?"
"Là cô gặp tôi chứ tôi thì vẫn là lần đầu gặp cô."
"Anh!"
Nói vậy chẳng khác nào chỉ có Giai kỳ đơn phương nhìn anh ta còn anh ta chưa từng nhìn thấy cô tức là chưa từng gặp sao?
"Tóm lại cô nên nghĩ cho kỹ, trả lại đồ cho người bị thất lạc mất vẫn hơn, bằng không cô không yên với tôi đâu."
Chu An thay đổi tông giọng từ khiêu khích sang đe doạ.
Nhưng đến vật mà anh ta làm mất là gì cô còn không biết thì phải trả thế nào đây?
"Anh đúng là không nói lý lẽ..."
Chưa nói hết câu Chu An đã xoay lưng đi cùng với điệu bộ thắng cuộc, "Nếu nghĩ kỹ rồi thì hãy trả nó cho tôi vào ngày mai ở con hẽm A gần trường học, tôi sẽ tha thứ cho cô.''
"Lấy cái gì mà trả? Không định nói lý lẽ hả? Này!"
Cái ngoảnh mặt ấy khiến Giai Kỳ chìm vào sự bối rối.
Sau khi Chu An rời khỏi, đám đông dần tản ra, nhưng những lời bình phẩm về cô thì xuất hiện một lúc càng nhiều hơn.
"Không ngờ Giai Kỳ lại trộm đồ của Chu An, đúng là chê cuộc sống quá nhàm chán."
"Nhà cô ta nghèo khổ, tôi sớm biết sẽ có lúc táy máy chân tay nhưng trộm đồ của Chu An thì thật chưa nghĩ tới.''
"Xem ra lần này Thiếu Giang cũng không thể bảo vệ được ả.''
Từng câu từng chữ đều có tính công kích, hết tràn từ tai bên này đến tai bên kia như đang gậm nhấm lấy não bộ cô gái nhỏ, ký ức không mấy vui vẻ lại tuông về.
Nữ sinh trong trường vốn có thành kiến với Giai Kỳ bởi ngoại ngọt ngào, nhu mì nhưng ngược lại tính cách mạnh mẽ được nhiều nam sinh yêu thích, song toàn là thành tích tốt luôn đứng đầu các bảng,
Đỉnh điểm khi cô và Thiếu Giang - đại thiếu gia của tập đoàn Thiếu Hầu chơi cùng nhau, sự đố kị của họ không còn nằm trong phạm vi ý thức mà trực tiếp thể hiện qua từng cử chỉ, hành động.
Lúc thì ném rác vào người, sau còn nhiều lần đỗ hồ sữa lên ghế ngồi, khiến Giai Kỳ phải đứng suốt cả buổi học.
Nếu ở mức độ đó cô miễn cưỡng vẫn có thể nhắm mắt nhẫn nhịn.
Nhưng hiện tại không phải một hay hai người mà dường như cô đang bị toàn thể nữ sinh trường vùi lấp bằng những lời phê phẫm vô căn cứ.
Giai Kỳ lần đầu đối mặt với việc bị bạo hành tinh thần nhiều đến vậy, cũng chỉ biết dùng đôi tay nhỏ ôm lấy cơ thể run rẫy không kiểm soát nổi, chạy một mạch lên tầng thượng.
Thiếu Giang lo lắng đuổi theo phía sau, nhưng chậm một bước đã mất dấu cô ấy ở giữa hành lang.
Vừa mở cửa liền bị ánh sáng chói chang của mặt trời soi tới, cô che lại tầm nhìn sau đó từ từ hé mắt thích nghi với cái nắng ray rức ấy.
Tìm cho mình bóng mát, ngồi trên nền gạch.
Sự mạnh mẽ khi nãy bỗng dưng đỗ sầm xuống vai cô gái nhỏ, cơ thể nặng nề đến mức ngồi thôi cũng cảm thấy mệt mõi.
Dù có nghĩ kĩ thế nào kết quả vẫn như ban đầu, cô không hề lấy thứ gì...
Cho tới lúc này mọi chuyện đều chỉ giống như trò hề, mối thù của mình còn chưa kịp trả đã bị người ta trả thay rồi.
Nhưng là trả thay cho Chu An.
Thả mình ngồi dưới bóng râm cặp vách tường, sự tuổi thân phai mờ theo cơn gió giu điều, Giai Kỳ thiếp đi lúc nào cũng không hay.
Ngay khi đó, nữ sinh có dáng vấp cao ráo, cơ thể mảnh mai cùng mái tóc đen mượt xoã dài qua eo đứng phía sau cánh cửa dẫn tới tầng thượng.
Lén nhìn Giai Kỳ chốc lát liền mĩm cười bỏ đi.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play