Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ Conan ] Pluviophile.

Âm dương đứt đoạn tơ hồng.

Càng yêu càng sâu đậm em càng rời xa vòng tay.
Yêu em dù nhiều bao nhiêu, cũng chẳng thể giữ nổi em.
Tôi đau đớn tựa như bị đày đọa nơi địa ngục.
Khổ ải này có khác gì địa ngục trần gian...
Em biết không.
Khi em mười tám.
Tôi đã hai mươi hai.
Khi em ngây ngô bước vào xã hội, một mình với thế giới xô bồ tấp nập lắm tội nhiều tình, lắm thị phi cùng gian dối.
Em vẫn nở nụ cười đẹp nhất, không dựa dẫm bất kỳ ai, ánh mắt lấp lánh hy vọng biết bao hoài bảo ước mong tuổi trẻ.
Dáng vẻ đó chính là đẹp nhất.
Ngoại hình bình thường, dáng vẻ không có gì hoàn mỹ.
Nhưng trong mắt tôi, em là đẹp nhất, còn lại không đáng để tôi vào mắt.
Một tháng quen em với danh nghĩa người bạn, tôi lớn em nhỏ, một tiếng anh, hai tiếng em.
Không biết lý do gì đã làm tôi thích em, chắc có lẽ biểu cảm, dáng vẻ, ngoại hình, tính cách của em, cả sự ngượng ngùng đó đều khiến tôi không thoát khỏi mê cung vô tận này.
Mà nếu là mê cung, tôi tin rằng mình chẳng muốn thoát vì hồn này, tâm trí của tôi sẽ theo em không rời.
Ngày em mặc chiếc váy cưới trông thật lộng lẫy, phủ đầu qua lớp màn xa lấp lánh, đôi môi thật đỏ, má thật hồng hào.
Đưa tay nắm lấy em đi đến con đường trải dài cánh hoa, nơi trắng tuyết, hồng xuân phủ đầu rơi xuống, nụ cười của em vẫn luôn nổi bật.
Trao em những đôi ba câu tâm tình ngọt ngào, hứa hẹn thề non, có thể sống với em đến bách niên giai lão. Đó chính là hạnh phúc của tôi.
Chỉ đáng tiếc thời gian đôi ta ngắn ngủi. Đi khắp thế gian gặp được em phải chăng là số mà kiếp này lại chẳng thể tận chữ duyên.
Ngày em đi rồi, cơn mưa phùn hòa xuống. Cố trôi rửa đi cái u sầu của em và tôi, cố làm quên đi nỗi đau đớn khi mất em.
Em thật tàn nhẫn, em biết không.
Tại sao bỏ tôi lại một mình với thế gian nhuốm sắc màu bi thương tội lỗi đến thế.
Điều tôi muốn làm đến phút cuối đời, cầm nắm tàn tro của em rải xuống đại dương.
Tro cốt của em, tôi muốn gửi về nơi biển cả, hóa thành cát rồi lặng xuống đại dương. Đưa em về nơi em từng thích, chỉ còn bình yên không nỗi đau thương.
Nhưng làm em thất vọng rồi, tôi xin lỗi.
Năm dài tháng rộng tàn nhẫn bước đi một khắc chẳng ngoảnh đầu, chỉ còn những kỷ niệm về em với tôi.
Đến ngày giỗ của em, tôi vẫn cảm nhận được gió xuân ấm áp thổi tới, tâm trí của tôi chỉ còn mỗi em như bức tường thành kiên cố vững trãi trong lòng.
Sau hôm nay, em lại rời đi để tôi một mình.
Một ngày duy nhất chỉ ở bên em, còn lại để tôi lạc lõng.
Mơ mộng nhiều hơn.
Để rồi thất vọng.
Nếu như có kiếp sau, thật muốn cùng em đi đến cuối đời, bảo hộ em một đời an nhiên, trở thành tấm lưng vững chãi để em dựa vào.
Lại là tôi mộng tưởng rồi.
Cuộc đời lắm chông chênh mưa bão, thế gian nhiều người như thế. Em tốt như vậy, rồi cũng sẽ có người vì em băng trăm sông nghìn núi một đời mang em hạnh phúc.
Hồng trần như mộng, người tỉnh mộng tan. Ái tình như kịch, người tản kịch tàn.
.
.
.
1303223 - 04542
Thân ái
Moon.
Moon.
Lỡ xóa bộ [ Conan + BSD ] Bản nhạc tô điểm đơn sắc rồi nên bù qua bộ này.
Moon.
Moon.
Viết vì đam mê, nếu không hợp xin vui lòng click back nhẹ nhàng thầm lặng.
Moon.
Moon.
Xin lỗi nhưng độc giả đã từng ủng hộ bộ truyện đó nhưng Moon thật lười viết lại lắm.
Moon.

Bệnh viện.

Bệnh viện trung ương Beika.
Phòng bệnh 356.
Lam An Hạ Miên.
Lam An Hạ Miên.
Ưm...
Khúc xạ ánh sáng chiếu vào cửa sổ lớn, gió vờn ríu rít kêu vang căn phòng bệnh với ánh nắng vàng ươm.
Mảnh khảnh thiếu nữ nhỏ nhắn độ cấp một học sinh khoảng lớp một, lớp hai.
Hai tay mệt mỏi đau nhức chống chọi đứng dậy, lại đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh.
Màu trắng với thuốc sát trùng.
Vài chiếc giường đơn bằng sắt còn trống chỗ.
Lam An Hạ Miên.
Lam An Hạ Miên.
Ưm... bệnh... viện...
Nhăn mày khi đau đớn trong cuống họng truyền đến, khát khô nước không giọt nào còn đọng lại, dường như đang ở xa mạc rộng lớn, sóng cát cứ lùa vào hút đi dưỡng khí.
Cạch!
Mori Ran.
Mori Ran.
Em tỉnh rồi? Để chị đi gọi bác sĩ.
Cô gái tóc đen, đôi mắt tím như loài hoa lavender xinh đẹp phảng phất hương vị tiến tới chỗ cô mà bay vờn quanh chóp mũi.
...
Lam An Hạ Miên.
Lam An Hạ Miên.
...
Bác sĩ.
Bác sĩ.
Chân tay bị thương nhiều phải dưỡng thương nếu không muốn để lại sẹo cùng với thân thể phải tịnh dưỡng, còn lại đều không sao?
Bác sĩ.
Bác sĩ.
Tôi sẽ kê thuốc cùng vài dược phẩm chống sẹo cho bé.
Cạch!
Quay ra nhìn hai người đang chào bác sĩ, đưa tay ho một cái.
Lam An Hạ Miên.
Lam An Hạ Miên.
Cảm... ơn... nhiều... ạ...
Người con gái tâm tư não nề bi thương đi lại chỗ cô. Hai tay chống lên đùi nhìn thẳng vào mắt cô.
Mori Ran.
Mori Ran.
Chị rất tiếc phải nói với em rằng ba mẹ em bị thương nặng nên đã không qua khỏi.
Đứa trẻ nhỏ đáng thương, mặc dù không nên nói điều này nhưng vẫn sẽ không giấu được quá lâu nếu như không thấy ba mẹ đâu.
Hạ Miên im lặng nghiêng đầu, khó hiểu trước thông tin trước mắt mà người con gái đưa ra.
Lam An Hạ Miên.
Lam An Hạ Miên.
Chị... nói gì... vậy?
Lam An Hạ Miên.
Lam An Hạ Miên.
Em... không hiểu...
Mori Ran.
Mori Ran.
...
Mori Ran.
Mori Ran.
Em bị tai nạn xe, hai người chở em đi đã mất rồi.
Thông tin có được truyền đến nhanh chóng. Cứng đờ người lại, cô im lặng nhìn không nói. Tay bất giác nắm lại.
Lam An Hạ Miên.
Lam An Hạ Miên.
...
Lam An Hạ Miên.
Lam An Hạ Miên.
Chị... lầm rồi... Em... là trẻ mồ côi.
Đơn vị thông tin không thể đo lường được, ngạc nhiên nhìn Hạ Miên đang nhẹ nhàng nói không chút sầu bi.
Lam An Hạ Miên.
Lam An Hạ Miên.
Họ chở... em đến cô nhi viện...
Lam An Hạ Miên.
Lam An Hạ Miên.
Sau đó... em...
Không nhắc lại cũng đã thôi, nhưng khi nói đến nước mắt rơi xuống lã chã, câu nói ứ nghẹn trong cổ họng.
Lam An Hạ Miên.
Lam An Hạ Miên.
Là... lỗi của em...
Nếu như không phải cô đồng ý được mời lên xe chở đến cô nhi viện một đoạn thì làm sao có chuyện này xảy ra cơ chứ.
Cô và hai người họ không quen biết nhau, chỉ là người xa lạ. Nhưng lòng tốt bụng nhỏ xíu đó đã cho cô ấm áp.
Hai người đó đã rất thương xót khi biết được cô là trẻ mồ côi, còn có ý định nhận làm con nuôi khi biết được người vợ không thể sinh con.
Hy vọng dâng trào, lòng tham lam nhỏ bé mong muốn tình thương yêu hạnh phúc đến thế nào.
Nhưng chính tay cô làm nó vỡ nát ra.
.
.
.
14032023 - 16133
Thân ái
Moon.

Lam An Hạ Miên.

Lam An Hạ Miên.
Lam An Hạ Miên.
Hức...
Mori Ran đau lòng ôm lấy tấm thân gầy gò yếu ớt đó, nước mắt nóng hổi rơi xuống má, thấm đẫm vào áo bệnh trắng. Rồi lại có khi thấm vào chiếc áo thun của Ran.
Mori Ran.
Mori Ran.
Em không có lỗi, tất cả đã qua rồi.
Mori Ran.
Mori Ran.
Em hãy quên đi.
Edogawa Conan.
Edogawa Conan.
Đúng vậy đó, dù sao tội cũng là do người ta lái xa nhanh vượt ẩu mà.
Edogawa Conan.
Edogawa Conan.
Không phải lỗi của cậu.
Hạ Miên im lặng, từ ngữ có lọt có không. Tâm trí não nề rối bời bởi đống hình ảnh trong đại não cứ thế xuất hiện không hồi kết.
Gieo vào lòng cô một nỗi sợ khủng khiếp.
Thật ra đó không phải lỗi của cô đâu.
Chỉ là lúc nào khi bị gì, cũng bất chấp số mệnh bản thân xui rủi dẫn đến câu chuyện không hay tốt đẹp.
Nhưng không phải vậy đâu.
Số mệnh là do trời định đoạt, vận xui may rủi cũng vậy. Chính ngay từ đầu Hạ Miên không có quyền quyết định nó.
Lam An Hạ Miên.
Lam An Hạ Miên.
Em... hức... cảm ơn...
Lại nhìn xuống cậu bạn nhỏ nhắn dễ thương đó đã an ủi. Hạ Miên cố gắng nở nụ cười tự cho là ổn nhất.
Edogawa Conan.
Edogawa Conan.
Ơ...
Edogawa Conan.
Edogawa Conan.
Nè nè, hay chúng ta làm quen đi.
Edogawa Conan.
Edogawa Conan.
Tớ tên Conan, Edogawa Conan. Còn cậu.
Cậu nhóc tên Conan vui vẻ hớn hở hỏi, nhướng người lên đối diện mắt với nhau.
Hạ Miên ngẩng ngơ nhìn cậu ta, phút giây sau đó nghiêng đầu.
Lam An Hạ Miên.
Lam An Hạ Miên.
Hạ... Hạ Miên.
Edogawa Conan.
Edogawa Conan.
Hả?
Lam An Hạ Miên.
Lam An Hạ Miên.
Hạ Miên, Hạ Miên là tên tớ...
Lam An Hạ Miên.
Lam An Hạ Miên.
Lam An Hạ Miên.
Edogawa Conan.
Edogawa Conan.
Ha... Min...
Hạ Miên lắc đầu, sau đó đưa tay lên bộ dáng giải thích.
Lam An Hạ Miên.
Lam An Hạ Miên.
Ạaaaaa...
Edogawa Conan.
Edogawa Conan.
Aaaa... Ạaaaaa...
Lam An Hạ Miên.
Lam An Hạ Miên.
Hạaaaa...
Edogawa Conan.
Edogawa Conan.
Ha... Hạaaaa...
Lam An Hạ Miên.
Lam An Hạ Miên.
Iiiii...
Edogawa Conan.
Edogawa Conan.
Iiiiiiii...
Lam An Hạ Miên.
Lam An Hạ Miên.
Ê...
Edogawa Conan.
Edogawa Conan.
E...
Lam An Hạ Miên.
Lam An Hạ Miên.
[ lắc đầu ] là... ê... nhấn mạnh... thêm... nữa...
Edogawa Conan.
Edogawa Conan.
Ê...
Lam An Hạ Miên.
Lam An Hạ Miên.
I ê... iên...
Lam An Hạ Miên.
Lam An Hạ Miên.
Miên...
Lam An Hạ Miên.
Lam An Hạ Miên.
Hạ Miên.
Edogawa Conan.
Edogawa Conan.
Iê... iên... iên... Miên.
Edogawa Conan.
Edogawa Conan.
Hạ Miên.
Edogawa Conan.
Edogawa Conan.
Hạ Miên.
Nhìn cảnh đứa trẻ dạy cách gọi tên với nhau, Ran không khỏi phì cười.
Mori Ran.
Mori Ran.
Còn chị là Mori Ran.
Mori Ran.
Mori Ran.
Hạ... Miên...
Conan đứng ở dưới ngồi tập đọc như mất nửa cái thanh xuân. Cái tên vừa lạ vừa khó đọc làm cậu không thể nào đọc nổi.
Edogawa Conan.
Edogawa Conan.
...
Mori Kogoro.
Mori Kogoro.
Ran, con hỏi được thêm số điện thoại họ hàng cô bé gì chưa?
Tiếng cánh cửa mở, người đàn ông bước vào đi tới giường bệnh hỏi. Hạ Miên nghe xong sắc mặt trầm xuống hẳn.
Mori Ran.
Mori Ran.
Em ấy mồ côi, hai người hồi nãy chở em ấy muốn giúp em ấy đến cô nhi viện.
Mori Kogoro.
Mori Kogoro.
Hả? Là trẻ mồ côi sao?
Mori ngạc nhiên nhìn Hạ Miên rồi nhìn Ran. Vậy thì giờ con nhóc này làm sao? Nếu đưa nó đến cô nhi viện chắc chắn sẽ không được, làm như vậy chẳng khác nào bỏ con công khai.
Megure Juzo.
Megure Juzo.
Anh Mori, chúng ta nói chuyện một chút được không?
Lại không biết thêm một ai tới căn phòng bệnh, Mori lại nhìn thấy thanh tra Megure cũng giật mình.
Mori Kogoro.
Mori Kogoro.
Thanh tra, sao ngài lại tới đây. Tên hung thủ bị xử xong rồi sao?
.
.
.
14032023 - 18123
Thân ái
Moon.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play