(Tiểu thuyết dựa trên những sự kiện có thật,có bao gồm một vài tình tiết hư cấu)
Kẻ cắp:
-“Theo thuyết lượng tử học của Nicola Tesla ,con người có thể di chuyển tức thời qua không gian 3 chiều rồi từ đó có thể du hành thời không.Vậy sẽ ra sao nếu 1 người quay ngược thời gian và giết ông nội của một người ở mốc thời gian hiện tại ,đây là nghịch lý “Grandfather paradox” và từ đó có thể rút ra rằng du hành thời gian là bất khả thi”.
Dũng ngồi xuống,mặt xấc lên sự tự tin về bài thuyết trình vừa rồi,người đạt giải nhất bài thuyết trình này sẽ đại diện trường quốc tế AF tham gia cuộc thi hùng biện được liên hiệp các trường quốc tế tổ chức nhằm chọn ra cá nhân xuất sắc nhất nhận học bổng tuyển thẳng vào Đại học Havard.
-“Bravo,Bravo,…Bài thuyết trình trên cả tuyệt vời,học bổng Havard chắc chắn thuộc về Đặng Minh Dũng của chúng ta rồi,vỗ tay,vỗ tay.”
Thầy Chris vỗ tay đôm đốp,ổng dường như dồn hết cả bữa cơm sáng để vỗ tay cho bài thuyết trình này vậy,theo quán tính cả lớp cũng vỗ tay theo,rõ ràng là phải vậy vì nếu có ai đó không vỗ tay bài thuyết trình của “Con ông Năm” người tặng “nhẹ” trường 100 héc ta đất trung tâm thủ đô để trở thành trường quốc tế lớn nhất Việt Nam này thì cuối buổi sẽ bị Dũng với mấy thằng đệ dần cho tơi tả.
-“Dũng của chúng mình đã đẹp trai,rồi còn giỏi nữa,hâm mộ quá đi”.
-“Dũng chắc phải đi lùi mới thấy vạch đích quá,con của ông Năm rõ ràng là không đơn giản mà.
-“Gia đình có tổng tài sản 10 tỉ đô có khác,hoàn hảo”.
-“Đâu,nghe nói sau lần mở khu du lịch ở Phú Quốc vừa rồi,giá trị công ty DANO là 12 tỷ đô đấy”.
Thầy Chris gằn giọng “Có ai thắc mắc nữa không,nếu không thì chúng ta sẽ chọn Dũng làm người đại diện trường mình tham gia cuộc thi hùng biện nhé”
-“Làm gì có ai dám phản đối cơ chứ,thuyết lượng tử học vớ vẩn gì chứ,nghe cái này thà tao mang con vịt ra bảo là nó vừa đẻ ra trứng gà còn dễ tin hơn”
-“Vậy là mày nói dối đó”
-“Mày đi mà kêu con gà chứng minh tao nói dối”
Cả lớp cười phá lên,dưới góc lớp,Trí,người luôn luôn đứng thứ 2 lớp sau Dũng,người luôn luôn được 9,5 điểm sau mỗi bài thi,ai cũng biết Trí giỏi nhưng so với Dũng thì Trí chẳng là gì cả,bài thi của Dũng luôn luôn là 10.Trí vào trường quốc tế AF với học bổng toàn phần,gia đình Trí không có điều kiện,ba mẹ Trí là giáo viên với truyền thống gia đình từ thời chiến tranh chống Pháp đến hiện tại “chính trực,liêm chính” là những gì mà mọi người nói về gia đình Trí.Nhưng chẳng ai quan tâm Trí cả vì rõ ràng Dũng mới là trung tâm của mọi sự chú ý.
Trí đang ngủ bỗng nhấc đầu khỏi gối: “Dù gà hay là vịt thì vẫn phải đấu tranh để thoát ra ngoài vỏ trứng,chứng minh?Mình hơi thắc mắc một chút:Các hạt Neutrino chỉ được sinh ra khi sảy ra vụ nổ vũ trụ và phóng lên bề mặt trái đất nhưng Neutrino ở Nam Cực lại quay ngược lại với các hạt Neutrino ở ngoài vũ trụ,vậy không phải thời gian của Neutrino ở Nam Cực đang đảo ngược lại hay sao?,bạn Đặng Minh Dũng giải thích cho mình được không?”
Cả lớp lao xao,thầy Chris ngơ ngác một lúc rồi bảo “Phần tranh luận kết thúc,chúng ta cứ chốt như thầy đã nói nhé”
Dũng liếc xuống Trí với ánh mắt hình viên đạn,Trí không tham gia thi cử gì cả,tất cả đều để Dũng tham gia đó là lý do mà Trí luôn được yên ổn trong lớp,nhưng Dũng cũng chẳng ưa gì Trí,tất cả con gái trong trường đều thích Dũng,Dũng luôn tự hào và tự tin về điều này,Dũng thích Tình,Tình xinh đẹp,Tình hay cười và mắt Tình phát sáng,gia đình Tình là tập đoàn Elizabeth giàu thứ 2 cả nước chỉ sau gia đình Dũng với tổng tài sản là 5,8 tỷ đô,mọi người luôn cho rằng Tình và Dũng là thanh mai trúc mã sớm muộn gì cũng thành 1 đôi nhưng Tình chẳng bao giờ quan tâm Dũng cả,Tình thích Trí,điều này động tới sự tự tôn của Dũng ,hộc bàn của Trí luôn có hộp sữa mà Tình để trong đó mỗi ngày nhưng Trí chưa bao giờ uống nó cả.Trí biết Dũng thích Tình và Trí cũng biết nếu muốn sống yên ổn thì không bao giờ được tham lam bất cứ thứ gì Dũng muốn nhưng Trí cũng không hiểu vì sao hôm nay có một thứ gì đó khiến Trí không kìm nổi mà làm Dũng khó chịu.
Đám đàn em của Dũng cũng chẳng ưa gì Trí,đơn giản bọn nó phải biết ý của Dũng và bọn nó không chấp nhận được việc thành tích đứng dưới một đứa nhà nghèo và quan trọng hơn tất cả:Chúng phải làm theo những gì Dũng muốn nếu muốn được yên ổn trong cái trường này.
Tan học,Dũng vẫy Đạt lại,tháo chiếc Rolex trên tay ra đưa nó rồi nhếch mép bảo “Tao muốn thấy cái đồng hồ này trong cặp thằng Trí”.
-“Tớ hiểu rồi”
Đạt nhe răng cười nham hiểm như nó đã đợi ngày này lâu lắm rồi.
-“Tớ?”
-“Sao vậy?”
Dũng lấy cây bút bi cài trên túi áo ra,dí vào cổ Đạt.
-“Mày nghĩ người thừa kế tập đoàn DANO lại bạn bè với mày hả?”
Mặt Đạt trắng bệch,miệng lắp bắp:
-“Dạ em biết rồi,từ nay em không dám nữa,em xin lỗi,em xin lỗi”
Dũng cười phá lên:
-“Tớ đùa đấy,cậu căng thẳng vậy,thoải mái lên nào”.
…
-“Con về rồi”
Trí nói vọng vào nhà,mùi thịt kho tiêu của mẹ cùng với mùi hương trên bàn thờ ba Trí phảng ra ngoài,Trí chạy vào nhà,ôm chầm lấy mẹ,cầm bàn tay thô ráp của người giáo viên đã gần 40 tuổi
-“Mai sinh nhật con, con muốn mẹ tặng gì?”
-“Rolex”
Trí tít mắt cười,mẹ cũng ngây người ra một lúc.
-“Con đùa á,mẹ đừng tặng gì cả,nay giỗ ba con chỉ muốn mẹ đừng khóc như mọi năm nữa là được,con muốn ngày nào mẹ cũng thật vui,đó là món quà lớn nhất cuộc đời con”
Mắt mẹ Trí ngấn lệ,nở một nụ cười đầy tự hào.
-“Con trai của mẹ lớn thật rồi”
-“Sao vậy,mẹ lại khóc hả”
-“Mẹ không khóc,mẹ mừng”
…
-“Tiết học thể dục sẽ bắt đầu vào 30 phút nữa,các em thay đồ rồi tập trung trước sân trường nhé” thầy Chris nói.
-“Cậu tìm gì vậy Dũng”
-“Đồng hồ của mình,mình không thấy đâu cả”
-“Hả chiếc Rolex cậu hay đeo á hả?,cậu tìm kĩ chưa?”
Dũng liếc mắt nhìn Đạt,nhấn mạnh
-“Kĩ rồi”
-“Thưa thầy,bạn Dũng mất đồng hồ ạ”
Thầy Chris lúng túng.
-“Tất cả ở yên trong lớp,đặt balo lên bàn cho thầy,Đạt với Dũng kiểm tra balo các bạn”
Đạt lóc cóc kiểm tra từng cái balo,đến lượt Trí,Đạt dốc ngược chiếc balo,chiếc Rolex rơi ra,cả lớp bàng hoàng,Trí cũng ngơ ngác.
-“Tại sao em lại ăn cắp đồng hồ của bạn”
…
Buổi họp hội đồng kỉ luật được tổ chức,mẹ Trí ngồi im lặng nghe những lời trách móc,chửi rủa.Ông Năm bước vào,hiệu trưởng lúi húi chạy lại xách ghế.
-“Mời ông Năm ngồi ạ,đây là một trường hợp không thể tha thứ của trường AF,chúng tôi sẽ xử lý thật nghiêm minh ạ,Trí,quỳ xuống xin lỗi Dũng ngay”
-“Quỳ?em làm gì sai để phải quỳ chứ?”
-“Đồng hồ trong cặp em thì là em ăn cắp chứ còn gì nữa?em còn cãi nữa hả,em có chứng minh được là mình không ăn cắp không?”
-“Chứng minh?”
Ông Năm đứng dậy
-“Con người luôn tham lam những gì mình không có,con trai chị đây vào trường bằng học bổng mà tôi chi trả lại còn tham lam đồng hồ của con trai tôi,chị đây nghĩ tôi nên làm như thế nào mới phải phép đây?”
Mẹ Trí im lặng mặt cúi gằm xuống,khuôn mặt đầy những vết nhăn của những đêm thức muộn soạn giáo án,mẹ Trí đẹp,khuôn mặt của một người phụ nữ có tri thức.
-“Nể tình chúng ta từng là bạn bè,chỉ cần con trai chị quỳ xuống xin lỗi con trai tôi,mọi thứ tôi không truy cứu nữa”.
-“Ba đuổi học nó liền đi ba,thứ ăn cắp không biết trên dưới phải trái”
Ông Năm nhìn mẹ Trí,ánh mắt có chút dao động,thời còn là học sinh, ông đã từng yêu cô.
Mẹ Trí im lặng,nước mắt rơi lã chã.
-“Vậy thì chắc là phải xin lỗi chị rồi,từ ngày mai cháu Trí không cần phải đến trường AF nữa đâu”
-“Mẹ à,con không có lấy chiếc đồng hồ đó,con không hiểu sao nó lại có trong balo của con”
Mẹ Trí nhìn Trí, ngẩng mặt cao lên,ánh lên sự tự hào và niềm tin tuyệt đối vào người con trai cô đã cất công nuôi dưỡng 18 năm:
-“Tôi luôn nuôi dạy con trai mình sống một cách trong sạch,liêm chính,đó là truyền thống gia đình tôi,tôi tự tin là con trai tôi không làm việc này,cách giáo dục của gia đình Nguyễn Lương là thứ chúng tôi luôn tự hào,là đức tin của chúng tôi,tôi không biết tại sao chiếc đồng hồ đó lại nằm trong balo của con tôi,cho rõ ràng hơn thì chúng ta bắt đầu từ việc kiểm tra camera nhé?
Ông Năm liếc nhìn qua hiệu trưởng.
-“Không phải quá rõ ràng rồi sao,cần gì check camera nữa chứ,khoảng thời gian đó phòng bảo vệ bị mất điện nênnn…” Thầy hiệu trưởng lắp bắp.
Mẹ Trí cười khẩy,kéo tay Trí ra về ánh mắt vẫn tràn đầy tin tưởng về người con trai bà đã 18 năm nuôi dạy.
-“Dũng à,nghe ba nói này”
-“Dạ?”
-“Lũ hèn kém luôn dùng sự trong sạch,thanh cao làm rào chắn che đi sự tự ti rẻ mạt của bản thân,con chỉ cần cho chúng chút đồ ăn chúng sẽ vẫy đuôi ngoan như những con chó ở trước mặt con thôi,con hiểu ý ba chứ?”
-“DDD..ạ,nhưng nếu nó không chịu nghe lời thì biết làm sao được chứ?”
-“Vậy thì phải đành giết chúng thôi,nghĩa vụ của một con chó là nghe lời và trung thành mà”
Ông Năm đứng im lặng một hồi lâu,nhìn theo bóng lưng người phụ nữ vừa bước ra khỏi phòng “Đức tin?mấy con chó này có vẻ khó thuần đây”.
Còn tiếp…
-“Mẹ à,con xin lỗi”
Mẹ quay lại nhìn Trí,ánh mắt hiền từ,cương trực của người phụ nữ đã một mình nuôi con được 12 năm,mẹ nhẹ nhàng:
-“Sao lại phải xin lỗi,con đã làm gì sai sao?”
-“Nếu như con phải nghỉ học thì không thể trở thành giáo viên như mẹ muốn nữa rồi,hay bây giờ con quay lại xin lỗi nhé,nếu vậy mọi thứ sẽ ổn mà”
-“Quay lại xin lỗi à?con đã ăn cắp chiếc đồng hồ đó sao?”
Trí cúi mặt xuống im lặng một lúc lâu:
-“Dạ không…nhưng…”
-“Con xin lỗi xong mọi thứ sẽ như chưa bao giờ xảy ra sao?,nếu con quay lại đó quỳ gối xin lỗi,nghĩa là trong mắt mọi người con sẽ trở thành 1 kẻ ăn cắp,mẹ đã giáo dục con trở thành một kẻ cắp sao?Con có chắc là sau này con sẽ không phải quỳ gối 1 lần nào nữa không,1 lần rồi 1 lần cuối cùng rồi sẽ bao nhiêu lần nữa?cúi đầu là xong sao?con nói mẹ nghe,chỉ cần thừa nhận mình là kẻ cắp dù mình không làm là xong sao??”
Trí đơ người,cậu chưa bao giờ thấy mẹ lớn tiếng như vậy cả.Mẹ thở dài,đặt hai tay lên vai Trí,nhẹ nhàng nói:
-“Có một điều quan trọng hơn nghề giáo viên,con biết là gì không?”
Mẹ Trí cầm tay Trí,áp lên phía ngực trái của Trí
-“Là trái tim của con, đây là đức tin của con,hãy sống mà không phải cúi mặt với trái tim của mình, miễn là con có trái tim trong sạch,nghề gì còn quan trọng nữa sao?”
Trí im lặng một hồi,có lẽ anh đã nhận ra được một điều gì đó,tuy không rõ ràng nhưng Trí đã có đáp án từ trái tim của mình.
Mẹ mỉm cười, kéo tay Trí lao vào dòng người tấp nập,con đường về đêm đầy những bóng người qua lại,đường tối,phía xa xa có một vài ngọn đèn đang trực chờ được bật sáng.
…
Tiếng chuông bấm cửa vang lên,Trí đang dở tay sửa lại cây đèn bàn mà mẹ hay dùng mỗi tối soạn giáo án,tuy có chút tiếc nuối nhưng sinh nhật 18 tuổi với Trí chỉ cần có mẹ cũng đã gần như đã trọn vẹn,Trí thấy thiếu một chút,chỉ một chút thôi nhưng có lẽ ổn vì Trí vốn dĩ không được tham lam đến thế.Trước cổng,một bó hoa cúc hoạ mi cùng với một tấm thiệp với dòng chữ chỉ nhìn vào thôi Trí cũng biết là của ai,nét chữ được dán lên bao sữa hàng ngày ở trong hộc bàn của Trí
-“Trí à,sinh nhật vui vẻ nhé,tớ biết cậu không phải là người trộm đồng hồ của Dũng,tớ tin cậu,tớ sẽ tìm cách để cậu đi học lại,cậu chờ tin từ tớ nhé!”
Trí nắm chặt tấm thiệp,nước mắt Trí rơi xuống,nhoè đi dòng chữ nắn nót mà Tình đã viết, Trí không muốn kìm nén nữa,Trí lao ra,gọi với theo:
-“Tình,Tình ơi,đợi tớ một chút”
Tình mặc một chiếc váy màu vàng mỏng phấp phới giữa thời tiết mùa đông Hà Nội,tóc Tình dài,có thắt một chiếc nơ trắng,chân đeo đôi guốc màu trắng cao khoảng 5 phân nhìn ra dáng một cô công chúa cành vàng lá ngọc.
-“hm??Tớ tưởng cậu không muốn gặp tớ chứ,tớ hỏi mấy bạn trong lớp rồi buổi thể dục giữa giờ không có Đạt ở đó,tớ biết mấy bạn trong lớp kiếm cớ hại cậu,nếu yêu cầu coi camera có thể chứng minh là cậu không ăn trộm,cậu đừng lo nha,tớ sẽ nhờ b…a…a…”
Trí ôm Tình vào lòng,siết chặt hai bàn tay lại
-“Trời lạnh quá”
Tình cười mĩm,cô cũng đợi khoảnh khắc này lâu lắm rồi,tay cô xoa nhẹ tấm lưng của người con trai mà cô đã theo đuổi suốt 3 năm qua:
-“Tớ có điều muốn hỏi?
-“hmm??”
-“Tại sao cậu lại thích hoa cúc hoạ mi vậy?”
-“Cậu nghĩ là vì sao?”
-“Vì nhìn nó giản dị ,thuần khiết?
Trí cười:
-“Lúc nhỏ ba tớ có tặng mẹ một bó hoa cúc hoạ mi dại ba hái sau nhà,tớ nhìn thì giận lắm,lẽ ra nên mua một bó hoa ở ngoài tiệm để tặng chứ,nhưng lạ là mẹ tớ thích nó cực,tớ không hiểu nên mới hỏi ba:
-“Tại sao ba không mua hoa ở tiệm ấy?tặng mẹ thì nên đầu tư chứ?Ba tặng quà cùi bắp vậy?”
Thế là ba xoa đầu tớ:
-“Con nghĩ giá trị của một món quà là nằm ở đâu?”
-“Dạ…?”
-“Là nằm ở trái tim của con…Con biết hoa cúc hoạ mi có ý nghĩa gì không?Chúng không cần chăm sóc nhưng vẫn mọc ở mọi nơi,chúng sinh sôi mạnh mẽ,ba hi vọng mẹ và con trai của ba đều khoẻ mạnh như những bông cúc hoạ mi đó,đó là món quà lớn nhất của ba,là khi ba tặng một món quà ba cũng đã nhận được một món quà là nụ cười của mẹ con,còn nữa,đó là lời hứa thuỷ chung trọn đời,là tình yêu vĩnh cữu ba dành cho mẹ,là giá trị của hoà bình mà ba con mình nhận được từ sự hi sinh của những người đi trước.”
-“Nói thế này chắc con sẽ thấy khó hiểu,…hmm…sau này lớn lên con sẽ hiểu thôi!”
-“hmm…nhưng mà con vẫn thấy cùi bắp ”
Ba vỗ vai Trí cười lớn:
-“Haha…tại vì mẹ con cầm hết tiền của ba rồi”
-“Hai ba con tớ cười,trời hôm âý đẹp lắm,đầy sao,giống như hôm nay vậy”
…
Phía xa,Dũng đã vô tình nhìn thấy cảnh tượng ấy,vốn dĩ Dũng muốn chạy xe qua nhà Tình rủ Tình đi chơi và khoe chiếc Porsche 911 vừa được ba tặng nhân dịp đại diện trường đi thi cuộc thi hùng biện và ăn mừng gỡ được cái gai từ lâu ở trong mắt.Máu điên nổi lên, Dũng rồ ga lao đi,vẫn là Trí,cái gai trong mắt Dũng mà Dũng tưởng chừng là đã loại bỏ được rồi, trong đầu hắn giờ là hình ảnh Tình và Trí ở cạnh nhau.
“Đùng”,Dũng vừa tông phải một thứ gì đó,vẻ mặt khó chịu,chiếc xe mới mà Dũng mới được ba tặng lại bị móp làm hắn nổi điên lên,hắn lê chân lại nhìn rõ xem mình vừa tông phải cái gì “mẹ Trí”,trên tay vẫn đang cầm chặt túi bánh kem sinh nhật cùng hộp quà đã được gói lại cẩn thận.Dũng ngơ ngác,mặt Dũng đờ đẫn thở không ra hơi,chân bủn rủn đi không vững.Hắn hấp tấp lao lên xe,để lại người phụ nữ đang hấp hối bên vệ đường.
…
-“Dạ,có phải số điện thoại của anh Nguyễn Lương Trí không?”
-“Dạ đúng rồi có chuyện gì vậy ạ??”
-“Chúng tôi vô cùng thương tiếc báo tin,bà Lê Huyền Diệu qua đời vì tai nạn giao thông vào lúc 9 giờ đêm nay”
Trí choáng váng,Trí nghĩ mình nghe nhầm ở đâu đó
-“Dạ mình có nhầm lẫn gì không ạ,dạ alo ạ??
-“Chúng tôi…chân thành xin lỗi!”
…
Đám của mẹ Trí được tổ chức ngay sau đó,Trí ôm di ảnh của mẹ trong tay,hình ảnh người phụ nữ có nụ cười hiền dịu,mặt Trí lạnh tanh đờ đẫn như cái xác không hồn.
Ông Năm bước vào,nghiêm trang cúi mặt trước di ảnh của mẹ Trí,miệng thì thầm một điều gì đó…đi sau ông là cảnh sát,họ gửi lại Trí hộp quà,và chiếc thiệp của mẹ để lại cho Trí.
“Trí à,con trai của mẹ sinh nhật vui vẻ nhé,mẹ xin lỗi vì đã không cho con cuộc sống đầy đủ như bao đứa trẻ khác,không bảo vệ được con trước những oan ức mà con không đáng gánh phải,con của mẹ hiểu chuyện sớm quá,ước gì đứa trẻ này có thể hiểu chuyện muộn hơn một chút,mẹ vẫn muốn che chở cho đứa bé của mẹ thêm vài năm nữa,nhưng con biết không,con trai của mẹ lớn thật rồi,biết nghĩ cho mẹ rồi,y chang như ba con vậy,tài giỏi ,ngoan ngoãn,trưởng thành.Con thấy chiếc tạp dề này đẹp không?mẹ biết con trai mẹ thích nấu ăn nhưng vì mẹ mà giấu đi ước mơ đó mà cố gắng trở thành giáo viên như truyền thống của gia đình mình,từ nay con trai mẹ hãy sống vì ước mơ của bản thân mình nhé!mẹ yêu con trai của mẹ nhiều”
Trí mở hộp quà ra,là chiếc tạp dề với hoạ tiết hoa cúc hoạ mi,cổ trí nghẹn lại,nấc rõ từng tiếng,thét lên:
“Mẹ ơi,mẹ ơi con xin lỗi,mẹ ơiii….”
…
Căn nhà trống không,vắng tanh,không còn mùi thịt kho tiêu của mẹ nữa,chỉ còn lại mùi nhang thắp bay quanh nhà,mùi hương trước đây Trí nghĩ là ấm áp,là mong đợi mỗi khi về nhà giờ chợt lạnh lẽo đến lạ,ngày sinh nhật của Trí cũng là ngày giỗ của mẹ,Trí lơ đãng,lết thết bước đến bàn thờ,nơi di ảnh của ba và mẹ đặt cạnh nhau,hai người có nụ cười đẹp,nụ cười mà Trí vẫn hay cười khi nhìn thấy mẹ nấu món thịt kho tiêu mà Trí yêu thích,Trí nằm trước bàn thờ,ôm chặt lấy chiếc tạp dề mẹ mới tặng,cuộn người lại,ngủ thiếp đi.
Còn tiếp…
Ting,ting,…tiếng chuông cửa vang lên,Trí thức dậy lê những bước chân nặng trĩu đến mở cửa.Là Tình,Tình lao vào ôm chầm lấy Trí,những thứ kinh khủng nhất cuộc đời đã đồng loạt xảy ra trong ngày sinh nhật thứ 18 của Trí.
-“Tớ nghe tin mẹ cậu trên đài,tên tông vào mẹ cậu đã ra đầu thú rồi,hắn bảo hắn say rượu nên không kiểm soát được tốc độ rồi vô tình đâm phải mẹ cậu.”
Trí chạy thục mạng đến đồn cảnh sát,là chú Lương,bảo vệ trường AF,chú không có gia đình,khuôn mặt chú như cái tên vậy,chú ấy lương thiện,tốt bụng, người mà Trí coi như người ba thứ hai, chú là người bảo vệ Trí mỗi khi những đứa trẻ trong xóm kêu Trí là đứa không có ba,là người đã thay ba tặng Trí những bịch cốm sữa khi mùa thu đến,là người nặn cho Trí con tò he hình Tôn Ngộ Không mà Trí vẫn trân trọng nó mà cắm trong lọ gốm Bát Tràng ba để lại suốt 12 năm qua,là người đã đúc cho Trí con quay mà Trí luôn tự hào là nó hơn đứt mấy con quay điện tử của mấy đứa trong xóm,là người luôn giúp đỡ mẹ con Trí mỗi khi trái gió trở trời hay nhà có việc nặng hai mẹ con không làm được.Trí ngơ ngác,hét thật to,cả đồn công an ai cũng giật mình quay lại nhìn Trí:
-“Không phải đâu,không phải người này,đây là chú Lương cơ mà,bất kì ai tôi cũng có thể giết chết hắn được nhưng tại sao lại là chú chứ”
Trí nắm lấy cổ áo chú Lương
“Chú nói đi,ai là người đứng sau vụ này,chú có biết chạy xe đâu,kể tôi nghe,là ai,là ai,là ai hả,là aiii?”
Tình cùng với một chú công an khác lôi Trí ra ngoài,Trí khuỵ người xuống,mặt đờ đẫn,bất lực,khẽ dựa vào Tình,Tình xoa đầu,nhẹ ôm Trí vào lòng.
…
-“Công chúa của ba về rồi à”
-“Ba,chuyện con nhờ ba lúc sáng sao rồi ạ”
-“Ba nghe nói thủ phạm đã đầu thú rồi mà,theo thông tin thì hắn chạy chiếc Porsche 911 màu trắng do quá tốc độ nên gây ra tai nạn”
Nói xong,ông Trung cầm ly trà sâm còn đang nóng hổi lên,hớp một ngụm,chính ông cũng thấy lạ vì một người bảo vệ như ông Lương thì làm sao có thể đủ khả năng chạy chiếc xe ấy chứ?
-“Rồi không thấy mặt hung thủ sao ba?”
-“Ở đấy tối và không có CCTV nên không thể nhìn thấy mặt hung thủ được ,là xe mới nên cũng không có biển số luôn công chúa của ba à,nhưng mà sao con lại muốn tìm hiểu chuyện này vậy”
-“Người mất là mẹ của bạn con nên muốn tìm hiểu thôi ạ”
-“À,hmm…,chuyện học của con gái có gì khó khăn không?”
-“Con lên hạng 2 toàn trường nhưng là do bạn hạng 2 nghỉ học ạ”
-“Không sao,công chúa của ba học ít thôi,dành thời gian mà đi mua sắm nhé”
-“Dạ con biết rồi”
Tình cười,nụ cười rạng rỡ,trong sáng như bông cúc hoạ mi vào mùa nhưng chỉ chợt thoáng,ông Trung cũng nhận ra điều này
-“Con bé…biết yêu rồi”
…
Ting…tiếng chuông cửa nhà reo lên,Trí thầm nghĩ : “Đến nhà mình giờ này chắc là Tình rồi”,nhưng không,đó là một người đàn ông lạ,ông ta đưa Trí giấy đồng ý chuyển nhượng đất đã có dấu tay của mẹ cậu.
-“Số tiền chuyển nhượng đất là 50 tỉ đồng đã được chuyển vào tài khoản của cậu,chúng tôi sẽ bắt đầu khởi công vào tuần tới,mong cậu sắp xếp sớm để chúng tôi kịp thời khởi công”
Trí nhìn lại xung quanh ngôi nhà đầy ắp những kỉ niệm gia đình nơi Trí đã ở cùng ba,cùng mẹ,đến giờ thì chỉ còn mình Trí trong ngôi nhà này.Những hình ảnh kỉ niệm cùng ba và mẹ như một cuốn phim tua lại thật nhanh trong đầu Trí.Gia đình Trí không giàu nhưng mảnh đất nhà Trí nằm ở phố cổ và sắp tới có dự án nên giá trị tăng đột biến, miếng đất phố cổ Phùng Hưng gia đình Trí đã để lại từ thời tổ tiên đến giờ,công ty nhận thầu công trình là gia đình nhà Dũng,tất cả gia đình khác đã nhận tiền và chuyển đi chỉ còn nhà Trí vẫn ở đây vì mẹ không đồng ý sang nhượng đất,đã có thời điểm ông Năm đề nghị lên tới 100 tỷ nhưng mẹ Trí vẫn cương quyết không đồng ý nhưng giờ mẹ lại đồng ý với mức giá này ư?
Ngày Trí chuyển nhà,Tình cũng tới phụ,Tình đề nghị Trí có thể đến nhà Tình ở một thời gian trước khi tìm được nơi ở mới
-“Cậu có thể qua nhà tớ ở một thời gian trước khi tìm được chỗ ở mới,tớ xin phép ba tớ rồi”
Trí mỉm cười gật đầu cô cũng ôm Trí thật chặt.
…
(5 năm sau)
Đại dịch Covid 19 bùng phát trùng với thời gian Trí chuyển qua nhà Tình,do vậy Trí đã ở lại tại nhà Tình cũng đã 5 năm,mọi chuyện vẫn rất ổn gia đình Tình quý Trí,Trí lễ phép và phụ giúp công việc của ba Tình được rất nhiều,số tiền đền bù đất từ ông Năm,Trí đã dùng nó đầu tư bất động sản tại Đồng Nai,oan gia ngõ hẹp,dự án lần này của tập đoàn DANO lại cần đến mảnh đất ấy,nhưng với những chuyện đã xảy ra lần này Trí quyết không nhượng bộ và nếu không có được miếng đất ấy,quyền thầu sẽ thuộc về công ty gia đình Tình.Đây là dự án vực dậy cả một tập đoàn cả DANO lẫn Elizabeth sau đại dịch Covid 19,ai giành được quyền thầu sẽ nghiễm nhiên trở thành doanh nghiệp số 1 Việt Nam.Giá trị mảnh đất đã lên tới 2300 tỷ đồng.
…
-“Cậu đi đâu vậy,bữa cơm nấu sắp xong rồi”
-“Tớ muốn đi dạo một chút”
-“Tớ đi với cậu nhé”
-“Tớ muốn đi một mình,tớ sẽ về sớm thôi”
Tình mỉm cười gật đầu
“Vậy cậu về sớm nhé,tớ với ba sẽ đợi cậu,tớ cũng có chuyện muốn nói với cậu sau bữa cơm”
-“Tớ biết rồi,tớ chỉ đi một chút thôi,à mà…tớ có chuyện muốn hỏi”
-“Sao vậy?”
-“Tại sao…hmm… cậu thích tớ?”
Tình đỏ mặt,miệng ấp úng
-“Vì…vì…tớ cũng không biết nữa,vì…vì…vì Trí là Trí thôi”
-“Vậy nếu tớ là một người khác thì cậu có thích tớ không?”
-“Tớ thích Trí vì Trí là Trí,dù Trí trở thành ai thì tớ vẫn sẽ thích Trí thôi!”
Trí mỉm cười bước đi,bầu trời hôm ấy đen mịt,bóng đèn con đường Trí đi hôm nay cũng chập chờn đến lạ,Trí ngẩn ngơ suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra,
-“Mẹ à,sau khi lật đổ DANO,con sẽ sống thật hạnh phúc”
Cậu rút chiếc tạp dề đã gấp thật cẩn thận trong túi áo ra,cậu nhớ mẹ,ngửa mặt lên trời,cố kìm đi những giọt nước mắt đang trực chờ trào ra.
“Títttttt…ầm”
Trí ráng mở con mắt nhìn vào chiếc xe đã tông mình,nở một nụ cười nhẹ,cậu nếm được vị mặn ở đầu môi,tay vẫn nắm chặt chiếc tạp dề mẹ tặng,bên trong túi áo là chiếc nhẫn Trí đã chuẩn bị từ trước,hôm nay,Trí dự định sẽ cầu hôn Tình.
“Mình lại khóc rồi,thì ra mẹ đã ra đi như thế này.Tình à,tớ xin lỗi nhé,tớ không kịp về ăn cơm với cậu rồi”
Bóng đèn đường tắt hẳn,phía đường bên sáng lên,đó là một con đường mới xây,có một người đàn ông đang nhìn về phía Trí…
…
Trí mở mắt tỉnh dâỵ …
“Đây là bệnh viện mà,mình vẫn còn sống ư?”
Ý tá bước vào:
-“Cậu Huy,đến giờ ăn rồi”
Trí nhìn xung quanh :
“Còn ai ở trong phòng này đâu nhỉ,Huy nào vậy,mình là Trí mà,chắc là mình bị tai nạn nên mình bị lãng tai rồi”
-“Cảm ơn nhé,tôi sẽ ăn thật ngon!”
Y tá giật mình
-“Cậu Huy,cậu…”
-“Cô nói gì vậy,tôi tên là Trí mà,cô nhầm tôi với ai rồi.”
-“Ơn trời,thì ra vẫn bệnh,làm người ta giật cả mình,haizz…mình nhạy cảm quá rồi”
Nói xong,cô quay đi
Trí ngờ nghệch một lúc rồi tặc lưỡi kệ,cậu cảm giác đói nên cũng chẳng muốn quan tâm điều gì nữa cả,cậu chén sạch phần cơm sắp xếp gọn gàng rồi nói vọng ra gọi y tá ở ngoài.Y tá bước vào,miệng lèm bèm:
-“Ăn thì ăn đi nói gì nhiều vậy”.
-“Tôi ăn xong rồi”.
Y tá ngạc nhiên:
-“Nay ăn nhanh vậy”
Cô nhìn vào bàn ăn,thấy chén dĩa được sắp xếp gọn gàng làm cô có đôi chút ngạc nhiên.
-“Sao nay ăn gọn vậy,cậu làm tôi sợ đó”
-“Bình thường tôi ăn bừa lắm hả”
-“Đúng vậy”
Cô dọn phần cơm của Trí trong đầu nghĩ thầm
“Nay mình cũng rảnh quá,đi nói chuyện với…à mà thôi”
-“Cho tôi hỏi nhà vệ sinh ở đâu vậy?”
-“Sao tự nhiên lại hỏi,bình thường tôi toàn dắt cậu đi mà?Haizz…Ra ngoài cửa,rẽ trái”
Trí bước ra ngoài,ở ngoài là ngập tràn tiếng cười và hú hét,Trí nghĩ thầm:
“Mọi người ở đây vui nhỉ”
Giải quyết nỗi buồn xong xuôi,vừa rửa tay Trí vừa nghĩ thầm:
“Sao sáng giờ không thấy Tình đến thăm mình nhỉ,thế mà bảo thích mình,ghét thế nhỉ”
Cậu mỉm cười nhìn lên gương rồi đơ người một lúc,trước mặt Trí là một đứa trẻ con mới chỉ 6 tuổi:
-“Khuôn mặt này?là ai vậy?...”
Còn tiếp…
Download MangaToon APP on App Store and Google Play