Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Bán Nhân Sát Giới

Chương 1

Mọi thứ gần như dừng lại...

Đứa bé khóc nấc lên từng hồi

Một tiếng hét hối hận vang lên như xé toạt không gianhướng về phía người đang từ từ rơi xuống

Hiroshi càng ôm chặt đứa bé hơn và nhìn lên bầu trời lúc này thầm nghĩ

"Bầu trời lúc nào cũng xanh và đẹp đến thế này à...."

Tiếng “Rầm” phát lên chua chát

Yuito Hiroshi, 16 tuổi đang học ở cấp 3 năm 2 ,là một học sinh ưu tú,luôn đứng trong top đầu của khối. Không những học giỏi mà thể thao cậu cũng đạt được nhiều danh hiệu cấp thành phố.

Tiếng chuông hết tiết reo lên inh ỏi và kéo dài trong vài chục giây

"Hiroshi...đem bài kiểm tra xuống phòng giáo viên trước hộ cô đi,cô mới nhìn sơ qua bài làm của em thôi nhưng thấy gần như đúng hết rồi. Hứ...người gì đâu quá đáng,ai mà cũng như em thì chắc không cần giáo viên như cô đâu nhỉ "

Cô giáo liếc nhẹ qua,phùng má giả bộ hờn dỗi hướng về phía cậu học trò ruột của mình

Cô cứ đùa hoài,nhờ có những người thầy,cô giỏi như cô thì em mới được như ngày hôm nay chứ ! Thôi mà,cô đừng dỗi nữa,lại có nét nhăn sớm đấy,cô mau mau sửa bài cho mọi người đi nè"

Hiroshi cầm sấp bài kiểm tra ra chỗ có cô bạn A ngồi gần cửa ra vào,tỏ vẻ chăm chú lắng nghe làm cô cũng phải bật cười,rồi quay lên sửa bài.

"Cậu cho mình ngồi ké một chút nghe cô giảng bài xong nhé,hì"

Hiroshi nở một nụ cười tỏa nắng cùng với giọng nói trầm ấm nói  với cô bạn học ngồi kế

Cô gái đỏ hết cả mặt rồi ngại ngùng trả lời không thành tiếng

"À...ừ...cậu ngồi đây với mình là một vinh...à không mình vui lắm"

Những tiếng xì xào xung quanh lớp ngày càng lớn hơn và cũng đủ làm Hiroshi biết được họ đang nói về mình,khen cũng có, chê cũng có thì cô giáo lại gắt lên:

"Nè mấy đứa có chịu noi gương Hiroshi không mà cứ ngồi khen cậu ấy rồi không để ý nghe sửa bài vậy hả,các cô các cậu có tin là tôi cho học phụ đạo đến tối không"

Mọi người đồng thanh reo lên :

"Iyaaa....Cô giáo ác quỷ"

"Cái gì cơ,các cô các cậu chuẩn bị tinh thần đi nhé"

Cô giáo lại phụng phịu vờ dọa nạt,cầm viên phấn huơ huơ

Cả lớp cười phá lên,rồi cũng tập trung lại và tiếp tục quay lại tập trung nghe giảng

Hiroshi nhìn bọn họ mĩm cười...nhưng sâu bên trong nụ cười ấy lại ẩn chứa nhiều tâm tư

Đối với mọi người, Hiroshi là một học sinh gương mẫu,học giỏi,hoạt bát,luôn giúp đỡ bạn bè.Đó là tất cả những gì người khác thấy ở cậu và ai cũng muốn được trở thành một người hoàn hảo như vậy.

NHƯNG RIÊNG BẢN THÂN HIROSHI THÌ KHÔNG !

Bọn họ chỉ có thể thấy được bề nổi của một tảng băng chìm mà thôi. Không một ai biết rằng để đổi được sự ngưỡng mộ từ người khác. Cậu đã phải đánh đổi như thế nào

***

Giờ ra chơi sau đó,

Tiếng điện thoại Hiroshi rung lên từng nhịp khiến tim cậu như muốn rớt ra ngoài.Lúc nào cũng vậy,như một thói

quen,sẽ có "người đó" gọi đến cho cậu vào giờ này để nhắc nhở từng thứ lặt vặt cậu phải chuẩn bị trong ngày.

"Alo mẹ gọi con có gì không ạ..."

Hiroshi nhấc máy lên mà tâm trạng thấp thỏm không thôi

"À mẹ gọi để nói con ông là thầy dạy toán nâng cao mà chiều nay con đi học ấy có việc bận rồi nên mẹ có nhờ một giảng viên ở trường đại học sáng dạy cho con rồi đấy nên nhớ chạy qua địa chỉ mà mẹ gửi. Nhớ đừng để người ta chờ lâu"

Bà mẹ vừa lật cuốn lịch học hàng ngày của Hiroshi vừa nói

"Dạ con biết rồi mẹ"

Hiroshi cố gắng không ngáp dù mí mắt cậu gần sâp mở không lên rồi

"Ừm màsẵn tiện dặn luôn chiều học toán xong đến 7h15 thì lịch chơi thể thao hôm naylà ở CLB cầu lông đó nha con. Bơilội,bóng chuyền,bóng rổ ,cầu lông,bóng bàn, bóng đá với cờ vua nhớ lần này phải đạt giải cao cho mẹ đấy,dù có một môn không qua được vòng loại cấp quốc gia chứ như lần trước là không được đâu đấy”

Bà mẹ gắt gỏng

"Vâng....Lần này con sẽ không làm mẹ thất vọng đâu!"

Hiroshi  buồn bã trả lời

"Con là tất cả niềm hi vọng,tự hào và là mặt mũi của mẹ với mọi người đấy. Con nên nhớ,con không tầm thường như những đứa khác. Trời sinh con ra là một thiên tài ,con sẽ làm được những điều mà chưa chắc là người khác làm được,giống như ông ấy nói vậy..."

Mẹ Hiroshi nghẹn lại như muốn khóc,kể lể với cậu về việc bà kì vọng về cậu như thế nào

Hiroshi ánh mắt nhìn về phía xa xăm,người vẵn dựa vào tường một cách mệt mỏi mà không nói gì

Thấy vậy mẹ cậu tiếp tục nói

" Con biết đó,ba con mất vì tai nạn từ lúc con còn chưa biết nói,mẹ chỉ còn mình con,con là tất cả của mẹ,mẹ cũng làm mọi thứ đều là vì con thôi,nên con cũng phải cố gắng hết sức. Để ba con ở chín suối cũng yên lòng nữa"

"Dạ...con hiểu mà... "

"Tốt lắm,nên là nay chơi cầu lông xong thì tầm 21h con nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục học lập trình với làm bài tập về nhà đi đấy. Một ngày ngủ 4 tiếng là được rồi,ngủ nhiều thì lại mất hết bao nhiêu thời gian vô bổ"

"Vâng...con hiểu rồi,vậy nha mẹ con tự nhớ lịch học mà,con cúp máy đây,đến tiết tiếp theorồi ạ".

Hiroshi cố gắng kết thúc cuộc điện thoại này càng sớm càng tốt,bây giờ cậu chỉ muốn đánh một giấc để lấy lại sức lực được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu để chuẩn bị "chiến đấu" tiếp thôi

"Nhớ những lời mẹ dặn đó nha con,thôi vô học đi"

Mẹ cậu ngắt máy

"Tịt"

Tiếng cúp máy làm Hiroshi cảm thấy nhẹ nhõm đến nhường nào.

"Hờ,cuộc sống vẫn sẽ tiếp tục vô vị như thế này đến khi nào nữa đây"

Hiroshi thở dài lưng dựa vào tường trượt dần đến khi cậu ngồi bệt xuống đất,lúc này cậu cảm giác như bản thân chẳng còn một tí sức lực nào nữa

Một làn gió nhẹ thơm thổi qua,thì thầm vào tai cậu..."Mọi thứ sẽ khởi đầu...bằng sự kết

thúc...sớm thôi"

"Mình phải vô lớp....thôi..."-----Mí mắt Hiroshi dần khép lại và chìm vào giấc mộng sâu dù cho lí trí cậu có cố gắng vùng vẫy như thế nào đi nữa.

Tiếng chuông báo hiệu giờ vào học lại reo lên đầy ai oán thêm một lần nữa,Hiroshi chợt bừng

tỉnh,câụ đứng dậy,phủi phủi mông rồi vô nhà vệ sinh rửa mặt cho tươi tỉnh lại.

Cậu thật sự rất yêu quý ngôi trường này,với người khác ,đi học là một cực hình thì với cậu trường chính là nơi để giải toả tính thần bằng việc học tập một cách "giải trí"  những thứ đúng với lứa tuổi của cậu sau những "cơn ác mộng" về việc học thật sự khi về nhà.Nơi cậu cảm thấy thật trống rỗng và vô vị.

Chương 2

Khi Hiroshi vềnhà...

"Lại một ngày thật dài đằng đẵng như bao ngày khác sắp trôi qua ,vẫn là cái bàn đầy các sách vở khoa học ấy,vẫn là cái thời khóa biểu chết tiệt dán ngay đầu giường đấy,liệu tôi có đang sống ? Hay chỉ là tồn tại ? Tôi cố gắng làm những điều mà mình không thích như vậy là đúng đắn? Tôi cũng không rõ nữa,ai đó hãy giải thích cho tôi đi,....Thậm chí là...."

 Hiroshi giật mình khi nghe bước chân của mẹ ngày một đến gần hơn

"Nay chỉ được 5 phút thôi à."

 Cậu liền nhanh tay cất nhanh cuốn nhật kí củamình vào sâu trong đóng sách trên bàn và tiếp tục nghiên cứu về lịch sử Hi Lạp

Cuộc sống của Hiroshi cứ diễn ra như vậy,cho đến ngày định mệnh ấy...

"Sao rồi  nhà báo đã đến chưa ?"

Hiệu trưởng đi qua đi lại,tay cứ lâu lâu lại đưa tay lên để xem đồng hồ

“Chắc là sắp  rồi ,15 phút nữa là đến  giờ hẹn, thầy yên tâm"

Phó hiệu trưởng vừa bưng một khây đựng bánh trái,ấm trà đã được chuẩn bị sẵn vừa trấn an

Hiệu trưởng bỗng đứng lại cười to mà quay qua thầy hiệu phó rồi nói trong sự tự tin

"Đúng là hãnh diện mà,không ngờ em Hiroshi lại giỏi đến như vậy,hà hà. Sắp tới chỉ tiêu tuyển sinh của trưởng mình lại tăng cho mà xem"

Mẹ của Hiroshi thì đã ngồi bắt chéo chân một cách sang chảnh ngay ở chỗ dành cho khách trong phòng hiệu trưởng khẽ mĩm cười tự đắc

Hiroshi lúc này ánh mắt đã có chút thâm quần,gương mặt phờ phạt sau khi vừa phải học để đạt điểm cao trong kì thi cuối kì đã phải tiếp tục chuẩn bị tham gia các giải đấu thể thao quốc gia sắp tới

***

20 phút sau...Một người mặc một bộ đồ với áo sơ mi tay dài kèm theo một cái quần tây cùng màu, đeo thêm một cái túi nhỏ đựng sổ sách ghi chép bên hông,trên tay đeo tận mười cái nhẫn trong thật kì lạ ,ông ta bước vào phòng hiệu trưởng cuối chào mọi người một cách lịch sự.

Hiệu trưởng,phó hiệu trưởng cùng với mẹ của Hiroshi cũng cuối đầu chào lại cho phải phép

"Do phỏng vấn sẽ làm tốn thời gian học của cháu nó nên tôi xin phép tôi sẽ là người trả lời phỏng vấn thay,(Nhà báo dạo này giàu quá nhỉ,đeo tận mười cái nhẫn trên tay,ổng khoe vậy mà không sợ bị cướp à ? ) "

Mẹ Hiroshi mở lời sau đó nhìn chằm chằm vào bàn tay của nhà báo mà thầm nghĩ

"Tôi hiểu rồi ,dù gì thì cũng không tốn thời gian lắm đâu. Hôm nay tôi đại diện cho báo XYZ đến phỏng vấn cháu Hiroshi,người đã có thể giành được không những là luôn giành được Hạng 1 toàn trường mà còn có thể lọt vào được khá nhiều giải đấu cấp quốc gia,và được đối thủ đặt biệt danh là"Tử Thần Hiroshi".

Người nhà báo uống một ngụm trà sau đó tiếp tục hỏi

“Chị có thể chia sẻ bí quyết giúp cậu ấy gần như càn quét mọi đối thủ ở các môn thể thao như vậy được không ?"

Sau đó ông ta lấy sổ và bút ra,lật lật vài trang sau đó nhìn lên bà mẹ của Hiroshi và chăm chú lắng nghe từng lời của bà ấy nói

"Hiroshi là một đứa con đáng tự hào của tôi.Có một điều không thể bàn cãi,đó là việc con tôi là một thiên tài,nên những thành tựu mà cháu ấy đạt được thì tôi cũng không bất ngờ lắm.Nhưng tôi cũng không phủ nhận nổ lực của con mình.”

Mẹ Hiroshi trả lời trong tư thái rất vui nhưng gương mặt cố nén lại nụ cười mà tỏ ra như không có chuyện gì to tát

Sau đó bà ấy tiếp tục thao thao bất tuyệt,kể về chiến tích của con mình trong 15 phút nữa mà vẫn không hề có ý định dừng lại

 "Đến đây là được rồi chị à,tôi xin phép,vì sắp tới tôi còn phải săn thêm những tin hot nữa"

 Ông nhà báo chủ động ngắt lời mẹ Hiroshi vì ông cảm thấy mình không còn gì để có thể thu thập nữa,cất bút và sổ tay vô chuẩn bị đi về thì hiệu trưởng  A chạy tới nắm tay nhà báo và hỏi

"Ủa vậy còn tôi thì sao anh ?  Tôi còn phải quảng bá về trường..."

 Hiệu trưởng định nói tiếp thì bị mẹ Hiroshi ngắt ngang

"Còn tin gì mà  hot hơn là việc đoạt nhiều giải thưởng của con trai tôi nữa vậy ?"

 Mẹ Hiroshi khoanh tay,nhìn hướng về phía nhà báo hỏi với một cách bực dọc,chân thì dậm mạnh xuống đất nhiều tiếng kêu lên lốc cốc

 "Vậy là chị không biết thị hiếu của người dân ngày nay rồi,câu chuyện của con chị đúng là có thú vị đấy nên bên trên mới cử tui đến để phỏng vấn,nhưng tui nói thật với chị,chẳng mấy ai quan tâm mấy về những thông tin về học vấn như thế này đâu”.

Ông ta uống nốt ngụm trà dang dở trong cốc và đứng dậy nói tiếp:

 “Bây giờ thị hiếu người dân chính là những người trong giới idol đang làm gì thôi. Trừ khi con chị còn có thể làm được gì đó chấn động"

Ông nhà báo bất giác cười một cách nham hiểm và nhún vai tỏ vẻ mình chỉ vô tình nói ra thôi

 "Ý anh là,...."

Mẹ Hiroshi ngờ vực hỏi lại

"Trời ơi ai đó cứu con tôi với"

Một người phụ nữ  ở dưới đất nhìn lên ngôi nhà đối diện ngôi trường mà hét lên

Ở toà nhà đối diện với trường học có một đứa bé...đang bò ngoài lan can hành lang tầng 6.

 Mẹ Hiroshi đang hoang mang khi thấy cảnh trước mắt mà không biết làm gì.Một bàn tay bỗng chạm nhẹ vào bà ta và nói

" Quyết định là ở chị đấy"

Người nhà báo khẽ,mĩm cười quỷ dị rồi... chạy hết tốc lực qua toà nhà đối diện hóng tin,để lại hiệu trưởng và bà mẹ đang đứng thẫn thờ

Bỗng như có dòng suy nghĩ đáng sợ chạy ngang qua đầu của bà :

 "Đúng rồi, nếu Hiroshi cứu được đứa bé ấy cộng với thành tích của nó thì chắc chắn những cái đứa idol gì ấy sao mà có thể so sánh bằng được. Đúng vậy con mình là thiên tài, chuyện gì mà nó lại chẳng làm được. "

Mặc dù nghĩ vậy nhưng bà cũng hơi đắn đo một chút vì nó cũng hơi nguy hiểm,nhưng cũng chỉ 1 thoáng thôi,bà ta đã đưa ra quyết định...đó là gọi cho Hiroshi để cậu có thể thực hiện kế hoạch của bà.

Ông Hiệu trưởng dường như hiểu ý nghĩ của bà mẹ và đã cố ngăn lại để bà ấy không đưa ra những quyết định dại dột

"Chị nghĩ cái gì vậy ? Chuyện này nguy hiểm lắm chúng ta nên đợi cứu hộ đến,chứ đừng tự ý hành động như vậy không ổn đâu"

Hiệu trưởng hốt hoảng nhìn mẹ Hiroshi và thét lên

" Bộ ông không muốn con tôi tạo thêm danh tiếng cho trường à, chỉ cần con tôi cứu được cậu bé ấy thôi thì chắc chắn ai cũng sẽ đều ngưỡng mộ nó,tôi cũng nở mày nở mặt vì có một người con hoàn hảo,còn ông sẽ có cả danh dự và uy tín,không phải sao ? Với tui thấy cái chuyện này như chuyện trẻ con ấy mà,chỉ cần đưa đứa bé từ ngoài lan can vô thôi,có gì đâu mà"

Mẹ Hiroshi quyết tâm vói tham vọng của mình,dường như lúc này trong mắt bà chỉ còn lại những danh vọng mà Hiroshi sẽ mang lại được mà thôi.

"Nhưng....nhưng mà..."

Hiệu trưởng cũng dần từ bỏ việc ngăn bà ta lại,vì chính ông cũng rất muốn trường được hưởng lợi ích từ tiếng tăm của Hiroshi.

"Reng...reng...con nghe mẹ ơi"

Hiroshi vừa mới xin phép thầy ra ngoài ban công nghe điện thoại. Với một người tốt bụng như Hiroshi thì  khi mới nghe mẹ mình nói sơ qua tình hình thôi thì cậu đã lao đi như vũ bão từ tầng 3 của trường để qua tầng 6 nhà

kế bên.

Chưa đến 10 phút sau...

Nhờ việc tập luyện cho các giải đấu nên cậu có thể lực tốt ,nên không bị hụt hơi khi lên tầng 6.

" Nè em,ngoan,đừng có bò qua đó,bò về hướng anh nè"

Hiroshi vừa cầm đồ chơi mà đứa bé thích vừa ra dấu làm đứa bé chú ý,cuối cùng cậu  cũng dụ được bé gái bò dần đến phía cậu. Mọi thứ dường như đang thuận lợi,mọi người quan sát cũng đều thở phào nhẹ nhàng.

Nhưng....

"Ôi chết"

Hiroshi hét lên khi cậu bắt đầu mất điểm tựa và rơi xuống từ tầng 6

"Rắc...rắc..."

Tiếng lan can của hành lang bị gãy và óc nối của lan can và toà nhà không biết vì sao đã không còn ở đó nữa.

Hiroshi đang trong thế 1 tay với lấy đứa bé 1 tay nắm vào tay vịn lan can để làm trụ thì nó bị rớt ra. Dù là tính huống sống còn,cậu vẫn quên mình mà cố gắng cứu lấy sinh linh bé nhỏ kia, cậu đã nhanh tay kịp kéo đứa bé vào lòng và ngã xuống.

Đứa bé sợ hãi khóc ré lên vì có người nằm lấy em ấy quá mạnh

Mẹ Hiroshi đứng đối diện bên trường chỉ kịp kêu lên :

"Không!!!"

 Rồi vô hồn ngồi phịch xuống đất,không tin vào mắt mình,còn đội cứu hộ vẫn chưa kịp tới

"Vậy là...mình sẽ chết à"

Dòng suy nghĩ vội chạy qua đầu Hiroshi. Cậu nhớ lại những khoảnh khắc giúp đỡ người khác,hình ảnh người mẹ ân cần bế cậu khi còn bé,lúc còn có ba cậu kế bên mẹ ,tất cả cùng nhau vui đùa,cậu cảm thấy lúc đấy thật hạnh phúc,thứ hạnh phúc mà lâu lắm rồi cậu không cảm nhận được. Sau đó là nhớ đến việc cảm nhận được những giọt nước mắt của mẹ rơi xuống má cậu khi lần cuối cùng nhìn mặt ba...

Bất giác cậu mở mắt ra nhìn lên khoảng không mênh mông và vô định :

"Bầu trời lúc nào cũng xanh và đẹp đến thế này à...."

"Mẹ à,con không làm mẹ thất vọng phải không ?"

"Giờ mẹ đã có tất cả rồi đó ạ,chắc mẹ mình đã hạnh phúc  khi có một đứa con như con lắm phải

không..."

"Nên mẹ à...con...nghỉ ngơi được rồi chứ...."

"Rầm..."

Chương 3

“Đây là…A…đau đầu quá“

Hiroshi tỉnh dậy với cảm giác như thân thể không còn là của mình nữa,tứ chi của cậu như chưa từng tồn tại

“Sao,cuối cùng cũng chịu dậy rồi à”

Một âm thanh bí ẩn được truyền trưc tiếp vào não cậu

“Ông là ai,đây là đâu vậy ? Chuyện gì đã xảy ra với tôi thế ? Đúng rồi đứa trẻ mà tôi cứu,em ấy an toàn rồi chứ ?"

Hiroshi hỏi dồn giọng nói bí ẩn ấy

“Đứa trẻ mà cậudùng cả mạng sống cứu à, giờ nó đã an toàn mà không có 1 chút xây xước nào dùlà rơi từ tầng 6 ! Nhờ việc tập luyện đều đặn mà cậu cóthể làm một cái nệm chắc chắn để cứu sống con bé rồi.Nên việc cậu ra đi không phải vô ích đâu"

Giọng nói bí ẩn trấn an cậu

“Phù thật sự là tốt quá,vậy à,tôi đã…”

“Đương nhiên là chết queo rồi chứ sống kiểu gì được?”

“Vậy à không biết mẹ tôi như thế nào nữa…hờ”

“Mới đây mà đã thấy nhớ mẹ rồi à“

“À không,tôi cũng buồn vì từ giờ không thể gặp bà ấy  nữa…nhưng mà...cũng một phần nào đó  tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn ấy,tôi có vô tâm quá không ông ?”

Hiroshi không thể giải thích được cái cảm giác lúc này trong bản thân mình.Một mặt cậu vẫn muốn làm một con rối,để làm vui cho người khác,nhưng cũng một phần nào đó trong cậu muốn được giải thoát,được đi tìm bản thân mình.

Giọng nói ấy chỉ im lặng mà không đưa ra bất kì nhận xét hay khuyên ngăn gì.

Hiroshi thấy khó xử nên đổi chủ đề hỏi tiếp

“Mà nãy giờ nói chuyện rồi mà chưa biết ông là ai ?Tôi tên là Hiroshi ,mà ông đang ở đâu thế sao tôi chỉ nghe được tiếng thôi vậy ? “

“Xin tự giới thiệu,ta là Phila Gya,là người sẽ giúp cậu tái sinh ở thế giới này"

“Ông là người quản lý địa đàng này à”

Hiroshi lại tiếp tục hỏi dồn

“À không ta chỉ là người ăn trực nơinày thôi,với cậu ảo phim quá rồi đấy,nơi này chẳng qua chỉ là một “vùng không gian khép kín” chứ địa đàng gì tầm này,tui nói là cậu đã chết là chết ở thế giới cũ thôi,còn nếu nói về cái chết thật sự thì nó đáng sợ hơn cậu nghĩ nhiều"

Giọng nói bí ẩn kiên nhẫn giải thích

"Vùng không gian khép kín ? Cái chết thật sự ?"

Hiroshi vẫn chưa hiểu rốt cuộc ý giọng nói là gì

 “Đúng vậy,cậu cứ tưởng tượng đơn giản nơi này như là những bong bong xà phòng mà hồi nhỏ cậu hay nghịch đi cho dễ hiểu.Nơi này dùng để bảo vệ năng lượng còn sót lại của cậu để nó khỏi bị chuyển hóa thành dạng năng lượng khác thôi”

“Năng lượng còn sót lại? Ông đang lại nói cái gì nữa vậy ? “

Hiroshi tiếp tục hoang mang

“Hờ...nói chung là gương này,cậu tự xem lại bản thân đi”

 Giọng nói dùng năng lượng tạo ra cái gương và đưa cho Hiroshi nhìn lại bản thân

 “Hể...cái thứ nhìn như bãi nôn của mấy ông bợm nhậu này là tôi đấy à ? “

Dù trong rất gớm ghiếc nhưng bất giác cậu lại cảm thấy buồn cười khi nhìn bản thân mình

“Đúng rồi đấy,do là  cậu rơi xuống từ tầng 6 nên thân thể nó cũng nát ra trong như thế đấy,lúc ta nhìn thấy cái cảnh đỏ tự nhiên lại thèm sinh tố dâu à,nhưng đừng lo,ta đang kiếm cho cậu một sinh vật phù hợp để cậu có thể dung hòa và sống lại đây”

 “Sao cơ,tôi có thể sống lại à? Ông không đùa chứ”

“Đúng rồi nhưng do thế giới cũ của cậu có năng lượng ý thức nó cùi bắp hơn cả ở cái toilet của ta nữa nên không thể nào hồi sinh ở thế giới đấy được”

“….“Ủa mà khoan “năng lượng ý thức” là gì vậy? “

“Là mọi thứ xung quanh cậu đấy,tất cả đều được cấu thành từ nó cả”

 “Vậy cho tôi hỏi câu cuối cùng,tại sao ông lại cứu tôi ? “

“ Chuyện này….về sau cậu sẽ hiểu thôi,à kia rồi ta thấy một vật thể rất hợp với cậu rồi. Thôi thế nhá,ta chỉ

giúp cậu đến đây thôi còn lại cậu tự sinh tự diệt vậy”

“Khoan đã,ông cũng phải nói cho tôi biết là từ giờ tôi có nhiệm vụ….”

Hiroshi bừng tỉnh ở giữa khu rừng hoang vu hẻo lánh với một thân xác mới dù nó có vẻ như bị đâm một nhát chí mạng ở ngay tim

“Ôi trời cái thân gì mà lủng 1 lỗ ở giữa ngực còn to hơn cả cái bánh inh thế này,rồi sao mình sống đây trời”

Hiroshi đang chưa biết làm thế nào thì cái vết đâm đấy nó sáng lên,từ từ hồi phục lại với trạng thái ban đầu của nó. Là một cái xác khá trẻ,giống với loài người

“Vết thương có thể lành lại như thường à,ko biết giọng nói ấy là ai mà lại có sức mạnh đến như thế này nhỉ”

Hiroshi tò mò về thân phận của giọng nói với tên gọi là Phila ấy

“Hầy,mình còn chưa kịp hỏi ông tathêm về thông tin thế giời này nữa,thôi kệ nếu có dịp gặp lại mình sẽ hỏi sau,giờ thì trước mắt  phải kiếm con sông hoặc suối cái đã,để nhớ xem mấy cuốn hướng đạo mà hồi đó mỗi khuya mình phải đọc một chút trước khi ngủ giờ có tác dụng rồi này,đầu tiên là kiếm cây cao nhất rồi trèo lên đó xem coi gió thổi hướng nào này.

Nhanh như một con sóc Hiroshi leo lên tận gần đỉnh cây

Hừm công nhận thân xác mới này của mình khỏe thật,để xem gió theo hướng này,vậy là nó chắc sẽ có dòng suối ở đó mình đi theo thử xem sao”

Hiroshi vừa đi vừa quan sát cảnh vật xung quanh,mọi thứ đều rất lạ mắt với cậu vì đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy có thể để bản thân mình quyết định làm một điều gì mà không phải sợ đến “ai đó” kiềm kẹp và ngăn cản

Đột nhiên cậu có vẻ như nghe một tiếng gì đó,giống như là tiếng tin nhắn của điện thoại

“Gì ấy nhỉ”-Hiroshi ngó xung quanh nhưng lại chả thấy ai

“Xin chào chủ nhân,tôi là Hệ thống Worldex,là một chức năng đặc biệt của những người được chuyển sinh như chủ nhân,có nhiệm vụ thu thập và phân tích thông tin.Đã thu thập được dữ liệu quan sát từ Hiroshi”

Một cái bảng hiện ra :

Bản thông tin về sinh vật

Tên: Kautus

Đặc điểm nhận dạng :  Một cây cổ thụ có chiều cao trung bình từ 5-10 mét

Tộc : Cây

Cấp độ : lv 1

SE: 5

Kỹ năng : dùng để làm thuyền bè

Chúc Phúc : Thần Mộc

,Hiroshi cảm thấy rất hứng thú và tò mò nên tiếp tục hỏi

 “ Có cả tính năng tiện lợi như thế này à,ra là vậy thế thì mình có thể thu thập thông tin dễ dàng hơn rồi,cho ta

hỏi Worldex thông tin về thế giới…”

“Ề….xin lỗi chủ nhân,Worldex chỉ có chức năng là phân tích và truyền đạt từ dữ liệu mà cậu có thể thu thập được bằng cách nhìn thấy,cảm nhận hoặc được truyền đạt từ người khác. Worldex không có thẩm quyền

để có thể cho chủ nhân biết được về những thứ chủ nhân chưa có thông tin”

 “Cái chức năng gì sida vậy trời,vậy mi vô dụng thế à”

  Hiroshi thở dài chán trường,hai tay vắt ra sau gáy bước đi từ từ

“Ơ kia là…”

Hiroshi hết hồn khi thấy một thứ to lớn ở phía trước,đó là một cái cây…nhưng nó lại có thể cử động và di chuyển được.

“Đã thu thập thông tin :”

Bản thông tin về sinh vật

Tên: Carn

Tộc : Quái thú

Đặc điểm nhận dạng :  Một loài thực vật ăn thịt có nhiều tua cao từ 1-2m

Cấp độ : lv 2

SE: 14

Kỹ năng : Cảm nhận rung động,tấn công bằng xúc tu,gây ảo giác,có thể di chuyển từ 15-20 km/h

Chúc Phúc : không

“Ra là ngươi có tác dụng thế này à,mở ta xem thông tin bản thân nào”

“Vâng chỉ số chủ nhân”

Bản thông tin về sinh vật

Tên: Yato Hiroshi

Tộc : Bán Nhân

Đặc điểm nhận dạng :  có chiều cao 1m8

Cấp độ : lv 1

SE: 1

Kỹ năng : Không

Chúc Phúc : không

“Giờ mới để ý,chỉ số tấn công phòng thủ máu sao ta không thấy,có mỗi cái SE là gì vậy ?”

“Thưa chủ nhân ở thế giới này,tất cả các chỉ số sức mạnh mà cậu nói trên đều hợp nhất lại 1 chỉ số duy nhất là SE(Spirit Energy)là năng lượng ý thức  đấy ạ, từ cấp 1 đến cấp 100 mỗi khi tăng cấp sẽ cần đạt 10 điểm ý thức,và mỗi điểm ý thức tương đương với 1 sức mạnh,nghĩa là cậu muốn tính được chỉ số ý thức của người/vật khác so với cậu là bao nhiêu thì chỉ cần lấy 2 chỉ số đó chia cho nhau là tính được”

“Uả, mình mới có 1 mà nó tới 14 rồi, thế chẳng khác nào giờ mình đấm với 1 đứa mạnh gấp 14 mình à,thôi bỏ đi,kiếm cách thoát khỏi nó cái”

Hiroshi bước đi nhẹ nhàng quay ngược lại và kiếm đường khác

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play