Tôi Đã Yêu Một Tên Sát Nhân
chap 1 : sự lựa chọn sai lầm
trên con phố vắng vẻ, hình bóng một cô gái nhỏ đang tung tăng trên đường, mặc một chiếc đầm bó sát trông khá quyến rũ
đột nhiên một tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan sự yên tĩnh vốn có
_Tô Ngọc Châu_
📲 alo bạn iuu~
_Cao Thy Mẫn_
📲 sao mày lâu thế tao chờ nãy giờ đây này!
từ đầu dây bên kia, dù không rõ lắm nhưng cũng có thể nghe thấy những tiếng nhạc xập xình, náo nhiệt
_Tô Ngọc Châu_
📲 sắp tới rồi nè, ráng chờ chút đi
_Cao Thy Mẫn_
📲 tao chờ 30 phút luôn rồi đó! mày còn kêu tao chờ đến chừng nào đây
_Tô Ngọc Châu_
📲 thôi nào, làm ơn đó, ráng chờ xíu xíu thoi mà~
_Tô Ngọc Châu_
📲 xíu xíu thoi, nhe
_Cao Thy Mẫn_
📲 tin được không đây trời
_Tô Ngọc Châu_
📲 tao hứa 100% luôn, nếu không tao sẽ bao trà sữa cho mày *khẳng định chắc nịch*
_Cao Thy Mẫn_
📲 mày bao á! kèo thơm phết
_Tô Ngọc Châu_
📲 vậy chốt đi!
_Cao Thy Mẫn_
📲 haiz, được rồi cô nương
_Cao Thy Mẫn_
📲 nhanh lên đó nghen, tao ở một mình chán quá
_Tô Ngọc Châu_
📲 biết ròi mà, bạn iuu~
_Cao Thy Mẫn_
📲 ừm, nhanh lên đó *cúp máy*
_Tô Ngọc Châu_
haiz, nhanh lên mới được
_Tô Ngọc Châu_
sao tự nhiên lại cảm thấy lạnh sóng lưng quá dị chòi
từ phía sau, một người đàn ông thân hình mập mạp bước tới, trông mặt mũi ông ta thì cũng không tốt lành gì, trên người thì toàn mùi bia rượu
bí ẩn
này cô bé, đêm hôm khuya khoắc mà đi một mình thế này nguy hiểm lắm đó~ *say xỉn*
bí ẩn
hay là để ta đưa về nhà cho nha~ *túm lấy tay cô*
_Tô Ngọc Châu_
a!! buôn tôi ra *vùng vẫy*
_Tô Ngọc Châu_
bớ người ta, có biến thái!
bí ẩn
sao vậy cô bé, ta không làm gì con đâu đi~với~ta~nhé *giữ chặt*
_Tô Ngọc Châu_
buôn tôi ra, buôn ra
_Tô Ngọc Châu_
buôn tôi ra nhanh nếu không đừng trách!
bí ẩn
ngươi thì làm gì được nào?
bí ẩn
khôn hồn thì ngoan ngoãn đi cùng ta đi
_Tô Ngọc Châu_
không buôn ra!
bí ẩn
xì, con nhỏ này đúng là không biết nghe lời người lớn *cố gắng lôi cô đi*
cô cho tay vào túi và lấy ra một con dao rọc giấy mà cô vẫn thường đem theo để phòng vệ
cô cứa một nhát vào cổ tay tên biến thái, tranh thủ lúc hắn thả cô ra vì đau, cô đã cố gắng chạy thật nhanh để thoát khỏi tên đó
_Tô Ngọc Châu_
cái tên này, đang say sao chạy nhanh thế!
bí ẩn
con bé kia mau đứng lại~!!
cô chạy vào một con hẻm nhỏ, hẹp gần đó, cô nghĩ rằng với dáng hình béo ú kia thì tên đó sẽ không vào được
nhưng cô đã quá ngu ngốc rồi! hắn ta vẫn có thể vào đó được, cô chỉ còn cách chạy tiếp đến khi tên đó bỏ cuộc
_Tô Ngọc Châu_
Tô Ngọc Châu à, mày chạy vào đây chi vậy chứ, hắn ta vẫn vào được cơ mà
cô chạy đến cuối con hẻm, bóng dáng một cậu con trai tầm tuổi cô đang đứng ở đó
cô mừng rỡ, chạy đến và núp sau lưng cậu trai kia
_Tô Ngọc Châu_
này này, bạn gì ơi
_Tô Ngọc Châu_
tên đó là biến thái đấy, giúp tôi đi mà, muốn gì tôi cũng trả hết *cô vừa nói vừa thở dốc vì mệt*
cậu thanh niên đưa mắt liếc nhìn tên biến thái ấy
bí ẩn
thằng nhóc kia, tránh ra mau, không phải chuyện của mày đâu!
_Trần Thanh Tâm_
*cười nhẹ*
_Trần Thanh Tâm_
cậu lùi lại phía sau chút đi nhé~
cậu ta rút con dao làm bếp từ trong túi áo ra tiến thẳng đến phía tên biến thái
_Tô Ngọc Châu_
//sao...sao lại là dao!//
_Tô Ngọc Châu_
//có mùi bất ổn rồi//
cậu ta đâm thẳng con dao vào bụng của tên kia
cô hoảng hốt đưa mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, chân cô vô thức lùi về phía sau
một vật gì đó chạm nhẹ vào chân cô, cô nhẹ nhàng quay lại
_Tô Ngọc Châu_
ức, là... là xác chết!
_Tô Ngọc Châu_
chuyện gì thế này, tên đó*ngã xuống bên chân tường, đưa mắt nhìn cậu trai kia*
_Trần Thanh Tâm_
ông đụng phải nhầm người rồi đấy, ông già! *cười điên loạn*
hắn ta đâm liên tục những nhát dao đó xuống, đến khi tên biến thái ngừng thở
_Trần Thanh Tâm_
an toàn rồi nhỉ *quay lại nhìn*
hắn nhẹ nhàng bước đến chỗ cô
trong vô thức nước mắt cô đã rơi vì sợ hãi
_Trần Thanh Tâm_
sao lại khóc thế này~
_Trần Thanh Tâm_
a, hay là...cậu đã thấy cái xác đó rồi nhỉ? *cười nhẹ*
_Tô Ngọc Châu_
ư...hức //tên này nhìn ẻo lả vậy mà, sao lại có thể vật được tên biến thái to xác đó// *run rẩy*
khắp người hắn ta toàn mùi tanh của máu, chẳng còn một chiếc áo trắng sạch sẽ, mà báy giờ trên đó toàn là màu đỏ tươi của máu
cô nép sát vào tường, cả người co rúm lại, cô không dám nhìn thẳng mặt tên kia nữa
không chỉ một mà tận hai người đã bị hắn ta đưa tiễn sang thế giới bên kia
_Trần Thanh Tâm_
thôi nào, bình tĩnh đi tôi không làm gì Cậu đâu mà~ *dùng tay lau nước mắt cho cô*
_Trần Thanh Tâm_
tên kia làm cậu sợ hay sao?
_Trần Thanh Tâm_
hay là cảnh tượng lúc nãy?
_Trần Thanh Tâm_
hay là tôi~?
_Trần Thanh Tâm_
mà~ hình như... lúc nãy, cậu nói là tôi muốn gì cậu sẽ trả đúng không?
_Tô Ngọc Châu_
ức... ức*lắc đầu, tỏ vẻ không biết gì*
cô kinh hãy cảnh tượng lúc nãy đến nỗi nói không ra tiếng nỗi
_Trần Thanh Tâm_
lời đã nói ra, thì không rút lại được đâu nhé~
_Trần Thanh Tâm_
vậy thì... tôi chọn cưng~ *ghé sát*
chap 2 : nụ hôn đầu
tiếng chuông điện thoại vang lên, phá tan phần nào bầu không khí căng thẳng này
_Trần Thanh Tâm_
này~ cưng có điện thoại kìa, không bắt máy là vô duyên lắm đó
_Tô Ngọc Châu_
*vờ như không nghe thấy*
_Trần Thanh Tâm_
thôi nào~ đó có thể là trợ giúp đấy!
_Tô Ngọc Châu_
*cẩn thận lấy điện thoại ra*
_Trần Thanh Tâm_
nói vậy mà cưng làm theo thật à? cũng biết nghe lời đó chứ *nắm lấy tay cô*
_Trần Thanh Tâm_
nhớ nếu cưng nói gì liên quan đến ta, thì cưng sẽ giống như hai cái xát chết đang nằm la liệt kia đó, nhớ chưa
_Tô Ngọc Châu_
*gật nhẹ đầu*
_Cao Thy Mẫn_
📲 alo, mày định để tao chờ đến chừng nào đây hả!?
_Tô Ngọc Châu_
📲 ờ... ừm xin lỗi... gia đình tao có việc... nên nên tao phải về gấp, mà quên nói cho mày *nhẹ giọng*
_Trần Thanh Tâm_
*cười hài lòng*
_Cao Thy Mẫn_
📲 trời ạ con nhỏ này, làm tao chờ mòn mỏi, mà bây giờ mày mới nói cho tao biết là sao!
_Tô Ngọc Châu_
📲 xin... xin lỗi
_Cao Thy Mẫn_
📲 mà mày bị là sao đấy, giọng mày hơi kì
_Tô Ngọc Châu_
📲 a, a có gì đâu... tao tao chỉ là đang mệt tí thôi
đột nhiên tên kia cho tay vào túi của cô, làm cô rùng mình
_Trần Thanh Tâm_
à, thì ra là cưng có đem theo dao~
_Cao Thy Mẫn_
📲 ô, giọng ai thế?
_Tô Ngọc Châu_
📲 a, không là cha tao thôi không có gì hết!
_Cao Thy Mẫn_
📲 có chắc là không có gì không?
_Cao Thy Mẫn_
📲 tao chán mày ghê
_Cao Thy Mẫn_
📲 vậy thôi nhé, haiz lần sao có việc gì thì nhớ gọi cho tao, để tao đỡ mất công chờ mày như này
_Tô Ngọc Châu_
📲 biết rồi mà, vậy bye nhé
_Cao Thy Mẫn_
📲 ừ, bye *cúp máy*
hắn ta đột nhiên giật lấy điện thoại của cô rồi ném mạnh xuống đất
_Tô Ngọc Châu_
a, này, điện thoại của tôi *hét*
hắn ta không chần chừ mà lấy con dao rọc giấy lúc nãy đã lấy của cô ra rồi đâm thẳng nó vào điện thoại
_Tô Ngọc Châu_
này... này cậu là cái gì vậy hả
_Trần Thanh Tâm_
tiêu hủy những vật có thể gây nguy hiểm cho tôi~ *thản nhiên*
_Tô Ngọc Châu_
cậu...cậu muốn gì, nói nhanh đi *run sợ*
_Trần Thanh Tâm_
chẳng phải tôi đã nói rồi sao? tôi nói rằng tôi chọn cưng cơ mà~
_Tô Ngọc Châu_
này đừng đùa như thế chứ *ớn lạnh*
_Trần Thanh Tâm_
không đùa đâu, nghiêm túc đó *nâng cằm cô lên*
_Tô Ngọc Châu_
này, này buôn ra đi *nép sát vào góc tường*
_Trần Thanh Tâm_
nếu cưng không tin, thì ta, sẽ chứng minh *cười tươi*
_Tô Ngọc Châu_
sao, sao chứ
chưa kịp để cô hiểu ra vấn đề, hắn ta đã đặt một nụ hôn lên môi cô
_Tô Ngọc Châu_
ư //gì thế này, đây là nụ hôn đầu của mình cơ mà!//
cô cố gắng thoát ra, nhưng hai tay hắn đã giữ chặc đầu cô lại
hắn ta mút mát môi cô, xem nó như một món đồ chơi nhỏ bé, hoặc đúng hơn là một món đồ ăn
hắn ta nhả ra và nở một nụ cười đắc chí
_Tô Ngọc Châu_
ư *quay đi*
_Tô Ngọc Châu_
//nụ hôn đầu của mình, lại trao cho một tên giết người không gớm tay như này hay sao//
_Trần Thanh Tâm_
hừm, mùi vị của cưng cũng không đến nỗi tệ nhỉ?
_Trần Thanh Tâm_
nào, nhìn thẳng mặt tôi đi chứ bé cưng *đặc hai tay lên má cô*
_Tô Ngọc Châu_
//hắn ta còn muốn gì nữa đây//
_Tô Ngọc Châu_
//tên này, còn nguy hiểm hơn cả tên biến thái lúc nãy//
_Trần Thanh Tâm_
vạy giờ, chúng ta nên về nhà thôi nhỉ?
_Tô Ngọc Châu_
về nhà? là nhà của cậu?
_Tô Ngọc Châu_
không, không bao giờ
_Trần Thanh Tâm_
cưng cũng không có quyền quyết định đâu
hắn ta đứng lên, nắm chặc lấy cổ tay cô và lôi cô đi
_Tô Ngọc Châu_
a!! tôi không!
_Trần Thanh Tâm_
còn không nghe lời!
cô cố gắng vùng vẫy để thoát ra, nhưng cũng là vô vọng
_Trần Thanh Tâm_
cứng đầu phết nhỉ?
hắn ta vác cô lên vai mình
_Tô Ngọc Châu_
a!, bỏ xuống!
_Tô Ngọc Châu_
//cái tư thế này, nhạy cảm quá rồi//
_Trần Thanh Tâm_
không bỏ thì sao nào~
cô liên tục quơ tay múa chân loạn sạ làm cho hắn tức điên
_Trần Thanh Tâm_
đừng vùng vẫy nữa ngoan ngoãn ở yên đó đi
hắn ta đánh mạnh vào mông cô xem như lời cảnh cáo
sau một hồi vạt vã cuối cùng hắn ta cũng đã đưa cô ra đến bên ngoài
ở trước con hẻm, một chiếc xe sang đã ở đó từ bao giờ
quản gia
mời cậu chủ lên xe *lễ phép*
_Trần Thanh Tâm_
ngoan ngoãn và ở yên đấy nhé bé cưng~
chiếc xe bắt đầu lăn bánh trên con đường gồ ghề
cô nép sát vào một góc, sợ hãi không dám ngước mặt lên, mái tóc xõa dài xuống che đi gương mặt tái nhợt của cô
_Trần Thanh Tâm_
này cưng *chạm nhẹ vào gáy của cô*
_Trần Thanh Tâm_
xem ra cơ thể cưng nhạy cảm quá nhỉ
_Trần Thanh Tâm_
hừ sao lại im lặng thế *nắm tóc của cô*
_Tô Ngọc Châu_
ư... gì gì thế!
quản gia
cậu chủ, xin hãy kìm chế, người đi đường sẽ thấy đó
_Trần Thanh Tâm_
haizz, thôi được
_Trần Thanh Tâm_
mà ông có dây thừng không?
quản gia
tôi không có dây thừng, nhưng có cà vạc
_Trần Thanh Tâm_
vậy đưa ta
_Tô Ngọc Châu_
này, cậu làm gì vậy!
hắn ta đè cô xuống rồi dùng cà vạc trói tay cô lại
_Trần Thanh Tâm_
để tôi đỡ dậy cho
_Trần Thanh Tâm_
gì thế, hay là sắp khóc rồi?
_Trần Thanh Tâm_
thôi nào không khóc, ngoan nhé~
hắn ta táy máy, lấy tay vén váy của cô lên, làm lộ ra chiếc quần ren màu trắng bên trong
hắn ta định cho tay vào quần của cô, nhưng quản gia đã ngăn lại
_Trần Thanh Tâm_
hừ, thôi được rồi nhịn thì nhịn
nói rồi hắn ngã người, nằm lên đười cô
_Trần Thanh Tâm_
mềm mại thật đấy~
mái tóc của hắn chạm vào đùi cô, làm cô cảm thấy ngứa ngáy
_Trần Thanh Tâm_
tóc tôi? à là do nó chạm vào đúng không?
_Trần Thanh Tâm_
xì, có làm sao đâu
Chap 3 : món hàng
hắn ta cười tươi, trông thì có vẻ như chỉ là một nụ cười hồn nhiên bình thường nhưng sâu bên trong ánh mắt thì lại là ý đồ đen tối
_Trần Thanh Tâm_
cưng ít nói hơn lúc mới gặp nhỉ *dụi đầu*
_Trần Thanh Tâm_
*bóp mạnh vào eo cô*
_Trần Thanh Tâm_
thôi nào nói gì đi chứ~
_Trần Thanh Tâm_
dài thêm chút đi, tôi muốn nghe thấy giọng nói ngọt ngào của em~
_Tô Ngọc Châu_
cho tôi đi, thả tôi ra *gục mặt xuống*
_Tô Ngọc Châu_
làm ơn, thả tôi ra
_Trần Thanh Tâm_
tiếc quá anh không thể bỏ em được đâu cưng
_Trần Thanh Tâm_
sao nào, hay em gọi là chị nhé, chị Tô Ngọc Châu~
_Tô Ngọc Châu_
*giật thót*
_Tô Ngọc Châu_
//sao tên này biết tên mình!//
_Trần Thanh Tâm_
bất ngờ lắm đúng không? tôi đã cho người theo dõi cưng đó~
nói xong, hắn ta xoay người, mút mát cặp đuồi của cô
_Tô Ngọc Châu_
ư ưm, không
_Tô Ngọc Châu_
tha cho tôi đi
cô rất muốn đẩy hắn ra, nhưng tay cô đã bị trói chặc
hắn mân mê, liếm láp, đùi cô, làm cô cảm thấy rất khó chịu
quản gia
thưa cậu chủ, chúng ta tới rồi
trước mặt cô là một căn biệt thự to lớn
_Trần Thanh Tâm_
haiz, đi thôi em
hắn vác cô lên vai và đi một mạch vào phòng khách của ngôi nhà
_Trần Thanh Tâm_
chào~, tôi về rồi đây*vui vẻ*
bên trong, một cậu thiếu niên đang ngồi bấm điện thoại ngẩng mặt lên nhìn
_Trần Thanh Quý_
món hàng mới mà anh hay nhắc đến đây à?
_Tô Ngọc Châu_
//mấy tên này xem mình là một món hàng ư!//
hắn ta hất mạnh cô xuống bên cạnh em của hắn
_Trần Thanh Quý_
để xem nào
_Trần Thanh Quý_
*nâng cằm cô lên*
_Trần Thanh Quý_
cũng được đó
_Trần Thanh Tâm_
đương nhiên, tao chọn mà
_Trần Thanh Quý_
khoan đã, gì đây
cậu ta đã nhìn thấy, những vết ửng đỏ trên đùi cô do tên kia gây ra lúc nãy
_Trần Thanh Quý_
anh đã nếm thử trước?
_Trần Thanh Tâm_
a, xin lỗi tại anh không thể nhịn nổi~
_Trần Thanh Quý_
nhớ đừng có lần sao nữa
cậu ta đỡ cô lên đùi mình
_Trần Thanh Quý_
gì đây? em chỉ mới chạm nhẹ thôi mà
_Trần Thanh Quý_
à, em là Tràn Thanh Quý, 16 tuổi
_Trần Thanh Tâm_
Trần Thanh Tâm 18
_Tô Ngọc Châu_
Tô... Tô Ngọc Châu,...
_Trần Thanh Quý_
anh đã làm gì? *lườm*
_Trần Thanh Tâm_
anh lỡ táy máy chút thôi mà~
_Tô Ngọc Châu_
ưm ưm *dãy dụa*
_Trần Thanh Quý_
*ôm chặc*
_Tô Ngọc Châu_
//mình sắp chịu không nổi nữa//
cơ thể cô trở nên mềm nhũn, là do cậu ta hôn quá lâu sao?
_Trần Thanh Quý_
ừm, tuyệt lắm
_Trần Thanh Quý_
đây *ném cái thẻ ngán hàng xuống đất*
_Trần Thanh Quý_
nhớ lần sau đừng táy máy
_Trần Thanh Tâm_
*đi lên lầu*
cậu ta nhìn cô gái nhỏ đang nằm trong vòng tay của mình
_Trần Thanh Quý_
đáng yêu lắm~
_Tô Ngọc Châu_
*ngước mặt lên*
_Trần Thanh Quý_
à, nói như thế với người lắn tuổi hơn thì hơi không đúng lắm ha
_Trần Thanh Quý_
chị Tô Ngọc Châu, từ giờ chị sẽ là của tôi, à không còn cả tên kia nữa ha
_Tô Ngọc Châu_
//đáng sợ quá, mình muốn thoát khỏi cái nhà này//
_Trần Thanh Quý_
vậy giờ ta lên phòng thôi nhỉ*vác cô lên*
_Trần Thanh Quý_
giới thiệu với chị, đây là phòng của em *bước vào*
cậu ta nhẹ nhàng đặc cô xuống giường
_Trần Thanh Quý_
vén tóc sau gáy chị lên đi
_Trần Thanh Quý_
khi đến đây chị nên nghe lời một chút đấy
_Trần Thanh Quý_
thôi được, vậy để em tự làm*vén lên*
cạu ta nhẹ nhàng hôn vào gáy cô
cả người cô co rúm lại, một bên dây áo cô khẽ tuột xuống, để lộ bờ vai hồng hào
_Trần Thanh Quý_
chị à, thoải mái chút đi~
cậu ta chậm rãi kéo áo cô xuống
_Tô Ngọc Châu_
không đừng mà!
_Tô Ngọc Châu_
dừng lại đi
chiếc đầm bó sát của cô nhanh chóng bị cậu ta cởi ra dễ dàng
_Trần Thanh Quý_
cởi luôn cái thứ chướng mắt này luôn ha
_Tô Ngọc Châu_
không*vùng vẫy*
nhưng dù có cố gắng chống cự thế này thì cô cũng chẳng thể vật được một cậu con trai
trên cơ thể cô bây giờ chẳng còn một mảnh vải che thân
Download MangaToon APP on App Store and Google Play