Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ HỢP ĐỒNG HÔN NHÂN ] Âm Thầm Bên Người

Chapter 1 Khởi đầu

Chapter 1 Khởi đầu

Tử Vĩ trên gương mặt nhỏ nhắn xuất hiện nhiều vết bầm, đau đớn cả thể xác cũng chỉ im lặng, ôm lấy nỗi đau mà chịu trận trước người đàn ông đang quát tháo, đánh mình. Lục Hứa Lâm sắc mặt lạnh lẽo, một tay cầm côn một tay cầm vài bức ảnh kì lạ sớm đã bị vò nát giận dữ vô cùng. Hắn la mắng đến đỏ mặt, đổ mồ hôi

" Tử Vĩ đừng tưởng có ông nội chống lưng liền lên mặt với tôi. Cậu định phá cả gia sản của tôi để trả thù phải không ? "

"..."

" Còn dám buôn tin tức của công ty cho phe đối thủ. Cậu tưởng tôi không thể giết được cậu sao ? "

Tử Vĩ ngoài nước mắt giàn giụa, thân thể mệt mỏi chẳng thể đáp lại lời nào. Lục Hứa Lâm vứt đống ảnh vào mặt của Tử Vĩ, vứt luôn chiếc côn trên tay, nhanh chóng vào thư phòng chẳng thèm nhìn lại. Tử Vĩ chầm chậm đứng dậy, toàn thân máu đổ khiến cậu lảo đảo, thím Lưu trong nhà sợ hãi nấp từ nãy chạy nhanh bước ra đỡ lấy. Giọng nói run rẩy

" Vĩ Vĩ à, sao con không giải thích với thằng Lâm ? Sao cứ im lặng chịu trận, sao cứ để nó hiểu lầm con như vậy ? "

" Thím Lưu...con mệt rồi, thím giúp con về phòng..Đừng nói gì với anh ấy hết.."

" Đứa nhỏ ngốc nghếch này "

Thím Lưu nhìn Tử Vĩ vết thương chằng chịt liền dìu về phòng, cũng băng bó lại vết thương. Bà không ngừng càm ràm, trách Tử Vĩ ngốc nghếch, cứ giữ im lặng. Tử Vĩ cười khẽ lắc đầu. Băng bó xong, thím Lưu xuống lầu làm vài món bồi bổ cho cậu, Tử Vĩ ngồi trên giường nhìn trái phải tay chân, chỉ toàn là băng gạc. Lại nhìn mình trong gương, thật thảm hại, Tử Vĩ vuốt ve gương mặt bầm tím

" Phải chịu đựng, mình phải chuộc lại lỗi của mình..Chỉ cần anh ấy vui, mình không còn gì hối hận nữa "

Tử Vĩ tự trấn an mình, nằm ngã xuống giường nhắm mắt. Những kí ức không mấy vui vẻ lại ùa về

Tử Vĩ là một đứa con hoang của Tử gia do gia chủ và một người hầu sinh ra, ngay từ khi khẳng định được sự tồn tại của mình, Tử Vĩ là nỗi ô nhục, là vết nhơ lớn trong đời của gia tộc. Một tạp chủng dơ bẩn đáng lẽ không nên được sinh ra. Để giữ thể diện cho gia chủ và khiến Tử phu nhân nguôi giận, gia chủ nhà đó vẫn giữ Tử Vĩ lại làm kẻ hầu cho toàn bộ Tử gia mặc ai cũng có thể hành hạ, sai khiến, còn người mẹ thì diệt khẩu ngay lập tức

Từ lúc nhận thức được, Tử Vĩ đã chịu đựng mọi sự giày vò, bắt nạt từ trong ra ngoài. Bị các anh chị em cùng cha khác mẹ không coi ra thành cái thứ gì, bị sỉ nhục, lăng mạ. Bản thân cũng chẳng thể phản kháng, âm thầm chịu đừng giày vò cho đến năm hai mươi tuổi

Năm ấy Tử Vĩ gặp được một tiểu thư lớn hơn vài tuổi tên là Lục Hứa Lam. Là Lục Hứa Lam đã cứu rỗi đời cậu, Lục Hứa Lam trong một lần đến Tử gia đã bắt gặp Tử Vĩ đang bị bắt nạt, bản tính thiện lương của cô đã đánh đuổi những kẻ bắt nạt, đưa tay cứu lấy cậu, cho Tử Vĩ một ánh sáng để sống tiếp. Lục Hứa Lam xem Tử Vĩ không đơn thuần chỉ là bạn mà còn là một người em trai, Tử Vĩ biết ơn vô cùng, nguyện dành cả đời để bảo vệ người chị này

Nhưng cứ như bất hạnh luôn vây bám Tử Vĩ, năm kế tiếp Lục Hứa Lam qua đời trong một vụ tai nạn ngoài ý muốn, mà Tử Vĩ chính là nguyên nhân diễn ra tai nạn ấy. Khi cả Lục gia đến hiện trường, khung cảnh máu me ấy khiến ai cũng sợ hãi. Chỉ những người còn chút tỉnh táo mới nhìn ra. Chiếc xe to lớn dính máu sớm đã lật bánh, người lái xe ngất xỉu, ở vũng máu không xa chính là một hình ảnh tàn khốc. Một thiếu niên nước mắt hòa lẫn với máu, đôi mắt thẩn thờ đến vô hồn, miệng lắp bắp ôm lấy một thi thể sớm đã chẳng thể nhìn ra là ai. Cứ ôm lấy không thể khóc thành tiếng

" Chị Hứa Lam....chị Hứa Lam...chị ơi.."

Lục Hứa Lam nằm bất động, hơi thở đã ngừng nằm trong vòng tay của Tử Vĩ. Em trai của Lục Hứa Lam- Lục Hứa Lâm bước đến đẩy Tử Vĩ ra, ôm thi thể mà khóc lớn. Hắn giận dữ không hỏi trước sau, không phân trắng đen liền mắng nhiếc Tử Vĩ

" Tử Vĩ đây là cách cậu trả ơn chị tôi sao ? "

" Tôi...anh khoan..tôi "

" Tử Vĩ nhớ lấy. Nếu Lục gia kéo cậu ra khỏi địa ngục được thì cũng chính Lục gia có thể đẩy cậu quay về...TÔI TUYỆT ĐỐI KHÔNG THA THỨ CHO CẬU !!! "

Sau khi an táng cho Lục Hứa Lam, Lục Hứa Lâm không chậm trễ cho người kéo Tử Vĩ ngã xuống trước mặt hắn, âm sắc hắn trầm lắng đáng sợ, đạp một cái vào bụng Tử Vĩ khiến cậu ho sặc sụa, nằm run rẩy. Lục Hứa Lâm bóp chặt gương mặt nhỏ của Tử Vĩ gằng giọng

" Cậu đã cướp đi cuộc đời của chị tôi. Tôi bắt cậu lấy cuộc đời của mình trả giá. Ký vào đây "

Lục Hứa Lâm vứt một tờ giấy kì lạ vào mặt Tử Vĩ, cậu chậm chạp đón lấy đọc từng chữ

" Hợp đồng...hôn nhân..? "

" Đáng lẽ phải là hợp đồng nô lệ nhưng đất nước này cấm nô lệ nên tôi sẽ đổi thành một hợp đồng hôn nhân. Nhưng nó...chỉ có ở trên mặt chữ mà thôi "

Tử Vĩ im lặng đọc tờ hợp đồng, có rất nhiều điều khoản vô lý không thể chấp nhận. Nhưng Tử Vĩ nào có lựa chọn, cậu định sẵn rằng cả đời mình sẽ mãi mãi không có tự do rồi, sẽ mãi bị ràng buộc bởi bất hạnh, giờ bị ràng buộc bởi một hợp đồng thì cũng chẳng khác gì nhau. Tử Vĩ nhìn không có cảm xúc gì, cầm bút ký tên. Lục Hứa Lâm mới đầu còn có chút nghi hoặc, không nghĩ Tử Vĩ sẽ dễ dàng ký như vậy, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều làm gì. Giật lấy tờ hợp đồng rồi đi mất, trước đi còn không quên nói thêm vài câu

" Tử Vĩ, giờ có kháng cự cũng muộn rồi. Cả đời của cậu, tính mạng cậu, cơ thể của cậu hay bất cứ thứ gì của cậu giờ đây sẽ mãi nằm trong lòng bàn tay của tôi. Cậu định sẵn là không có tự do và lựa chọn "

Tử Vĩ không phản đối, không đáp trả, cứ vậy sống trong một cuộc hôn nhân đầy đau đớn và nước mắt. Dù bị vu oan, bị sỉ vả, bị đánh đập thể nào Tử Vĩ cũng chưa một lần than oán lấy, cứ sống trong bóng tối lạnh lẽo và lặng lẽ đến hết đời. Tử Vĩ mãi vẫn sống trong tội lỗi của năm đó. Cũng may cả nhà họ Lục ai cũng tốt bụng, đặt biệt là Lục lão gia gia, ông nội của hai chị em họ Lục là người hiểu sự việc tàn khốc này nhất, cũng là người chứng kiến cuộc tai nạn đó. Ông vô cùng thương tiếc cho cháu gái mình, cũng thương cho số phận của Tử Vĩ. Ông thường xuyên xoa dịu, chuyện trò với Tử Vĩ khi rảnh

" Vĩ Vĩ của ông...xin lỗi vì đưa con vào cuộc hôn nhân đau khổ này...Người làm ông như ta lại không thể cứu lấy cháu gái, cũng không khuyên được cháu trai mình..."

" Ông ơi, ông đừng xin lỗi, là con có lỗi với chị Hứa Lam và anh Hứa Lâm...Con chuộc tội thôi.."

" Ông là người chứng kiến, ông hiểu. Nếu khi nào con không chịu được nữa, cứ đến tìm ông hoặc ai trong Lục gia này, chúng ta sẽ giúp con "

" Vâng "

Lục lão gia gia là người chứng kiến mọi thứ. Vì tuổi già mắt kém, ông sang đường không nhìn rõ mà gặp nguy hiểm, Tử Vĩ đã lao ra đẩy ông khỏi chiếc xe tải lớn ấy. Còn Lục Hứa Lam khi phát hiện cũng chỉ kịp chạy ra xô ngã Tử Vĩ, tự mình hứng chịu rồi rời xa Lục gia và trần thế. Khi Lục lão gia gia biết tin cháu gái đã mất, ông đã khóc đến suy tim, phải cấp cứu. Khi khỏe hơn ông cũng đã giải thích cho mọi người trong Lục gia, duy chỉ có Lục Hứa Lâm vì đau buồn đến cố chấp, không chấp nhận được sự thật liền đem mọi tội lỗi đổ lên người Tử Vĩ, mà Tử Vĩ lại không phản bác, một mình chịu đựng. Dù cả Lục gia thay phiên khuyên bảo, hắn vẫn giữ mãi chấp niệm ấy, trở nên độc đoán, máu lạnh và tàn nhẫn, đày đọa, chà đạp lấy Tử Vĩ không ai mà ngăn cản được

Và rồi hai năm sống trong cuộc hôn nhân ấy, Tử Vĩ cũng chẳng còn vui vẻ như xưa, trở nên trầm lắng và ít thể hiện cảm xúc hơn. Tử Vĩ trở nên đa cảm, nhút nhát, thu chính mình vào trong không còn ai có thể nhìn ra cậu nữa

Hôm nay Tử Vĩ lại bị Lục Hứa Lâm đánh vì bị gán tội ăn cắp thông tin mật đem bán cho công ty đối thủ của hắn, hắn không phân định đúng sai, không điều tra liền vì những tấm ảnh không biết từ đâu mà có chạy về xả hết giận dữ lên người Tử Vĩ, buông lời sỉ vả, mắng cậu không bằng súc sinh. Xả đủ liền dứt khoát rời đi, bỏ mặc tấm thân mảnh khảnh, ốm yếu kia nằm trên sàn

Nhưng Tử Vĩ sớm đã quen rồi

Chapter 2 Điều tra

Chapter 2 Điều tra

Tiếng thím Lưu đã đánh thức Tử Vĩ trở về với thực tại, cậu khó khăn ngồi dậy, đón lấy một bát yến đã được chưng nấu, chậm rãi múc từng muỗng. Thím Lưu nhìn Tử Vĩ không khỏi đau xót, tuy bà là một người giúp việc trong nhà nhưng cũng là người nhìn Lục Hứa Lâm lớn lên, bà hiểu Lục Hứa Lâm như con đẻ của mình, cũng biết được câu chuyện đằng sau của Tử Vĩ. Bà thương Tử Vĩ hệt như với Lục Hứa Lâm nhưng cũng không thể giúp gì được, đứa trẻ họ Lục ngày trước bà từng chăm sóc giờ đã không còn nữa rồi, giờ là một cậu chủ họ Lục ngang tàn, lãnh khốc

" Vĩ Vĩ à, con nghỉ ngơi đi, thằng Lâm nó giận rồi hết. Đến lúc đó con thử đi giải thích xem "

" Vâng, thím Lưu nghỉ ngơi đi ạ "

Thím Lưu ra khỏi cửa, khẽ lắc đầu. Bà không biết đây là lần thứ bao nhiêu bà khuyên Tử Vĩ nên gỡ bỏ hiểu lầm rồi, nhưng cũng chỉ là lời nói mà thôi, Tử Vĩ dù nghe nhưng cũng không đi giải thích lần nào, bà cảm thấy Tử Vĩ cố chấp giống hệt Lục Hứa Lâm

Tử Vĩ ăn xong khẽ xuống lầu, trời cũng đã khuya, cậu không muốn làm phiền thím Lưu vào trời tối như thế này. Bưng bát yến đã trống trơn xuống bếp, Tử Vĩ nghe tiếng lục đục, khẽ nhìn hóa ra là Lục Hứa Lâm đang nấu bữa khuya. Dù tính cách hắn có tệ nhưng quả thực hắn hoàn mĩ đến biến thái. Việc gì cũng giỏi, chẳng bù cho Tử Vĩ cậu, việc gì cũng vụng về, hậu đậu. Tử Vĩ không định xuất hiện trước mặt Lục Hứa Lâm, sợ làm hắn không vui nên cứ đứng nấp sau bức tường, chờ hắn rời đi mới cất bát. Mùi hương thức ăn mà hắn làm thơm đến người đang no cũng phải đối, bụng của Tử Vĩ đã bán đứng cậu, kêu lên một tiếng. Lục Hứa Lâm giật mình

" Đừng có đứng đó, cậu muốn gì ? "

" Xin lỗi anh...em định cất bát thôi..."

Lục Hứa Lâm im lặng, sự im lặng của hắn khiến Tử Vĩ bối rối không biết nên đi cất hay là đứng nguyên tại chỗ, bụng cậu lại lần nữa biểu tình khiến Tử Vĩ vừa hoảng sợ vừa xấu hổ

" Đi cất bát đi rồi lấy hai cái dĩa lại đây "

" Ơ...à dạ..."

Tử Vĩ không dám chậm trễ, nhanh chóng rửa bát đem cất rồi lấy hai cái dĩa đặt kế bên Lục Hứa Lâm. Lục Hứa Lâm vừa đúng lúc cũng nấu xong, đổ đồ ăn ra hai dĩa đồng đều, lấy thêm hai cái muỗng rồi bưng dĩa ra bàn ngồi xuống. Tử Vĩ cũng không nghĩ gì nhiều, trực tiếp cúi đầu xin phép lên phòng ngủ. Lục Hứa Lâm đang ăn động tác cũng dừng lại, khó hiểu

" Không phải đang đói sao ? Ngồi đi "

" Em..em không dám...anh cứ ăn đi.."

" Tôi không thể ăn những hai dĩa được, một phần làm cho cậu. Ăn đi "

" Em..cảm ơn "

Tử Vĩ thận trọng ngồi xa Lục Hứa Lâm, cặm cuội ăn thật nhanh, cậu cũng chẳng dám nhìn lên hay là lén nhìn. Lục Hứa Lâm động tác ăn chậm rãi, vừa ăn vừa nhìn Tử Vĩ ăn uống cũng bối rối tay chân, trong lòng có chút kì lạ

" Làm gì ngồi xa vậy ? Lại đây "

Tử Vĩ nhích từng chút một lại gần, không có tí gì là phản kháng. Lục Hứa Lâm nhìn cậu, sao tên nhóc này giống chuột vậy, cứ lặng lẽ, khẽ nhẹ như lén lút trộm đồ. Một chút suy nghĩ thoáng qua đầu hắn, một người nhút nhát, thận trọng và dễ sợ hãi như Tử Vĩ liệu có làm những điều liều mình như trộm thông tin công ty hay không? Hắn bỗng cảm thấy hơi tội lỗi nhưng không dám thừa nhận mình trách oan Tử Vĩ

" Vết thương được thím Lưu xử lí rồi à "

" Dạ..dạ.."

" Còn đau không ? "

Tử Vĩ giật mình, bàn tay to lớn và ấm áp của Lục Hứa Lâm đang khẽ chạm vào vết thương ngay gò má của cậu, Tử Vĩ xấu hổ, xua tay

" Em..không đau...Anh đừng để tâm, em ăn xong rồi, em xin phép lên lầu trước...Anh ngủ ngon "

Tử Vĩ vội cất rửa dĩa đồ ăn rồi cúi chào Lục Hứa Lâm, lật đật chạy lên phòng đóng cửa. Lục Hứa Lâm nhìn Tử Vĩ luống cuống đến sợ hãi như vậy, chỉ là chạm vết thương cũng khiến cậu nhóc ấy hoảng loạn vô cùng..Xem ra là có người đổ oan cho Tử Vĩ thật

" Alo, ngày mai đi điều tra xem ai là người đã gửi những tấm ảnh giả dối hôm nay cho tôi "

Nói rồi hắn cúp máy, lại vô thức nhìn lên phòng ngủ của con chuột nhắt kia. Lục Hứa Lâm cũng chẳng buồn ăn tiếp, đứng dậy về lại thư phòng

Tử Vĩ ở trong phòng trùm kín chăn, cuộn tròn mình mà nấp, trời đã khuya hơn nhưng Tử Vĩ lại không ngủ được, vô cùng tỉnh táo. Trong đầu cậu xuất hiện nhiều câu hỏi không có lời giải đáp, Tử Vĩ rối trí vô cùng, liệu có phải là do "anh Hứa Lâm" đang có tâm trạng tốt, còn mời cậu ăn cùng, hỏi thăm về sức khỏe của cậu nữa. Tử Vĩ vừa vui vừa không khỏi hoang mang, rõ ràng mới nãy còn tức giận đánh Từ Vĩ bầm tím, giờ lại dịu dàng, ân cần. Tử Vĩ nghi hoặc liệu đây là sự trả thù của Lục Hứa Lâm dành cho cậu hay không. Cứ vậy suốt đêm Tử Vĩ liền không thể chợp mắt

Tờ mờ sáng, Tử Vĩ ở dưới nhà trò chuyện vui vẻ với thím Lưu, Lục Hứa Lâm với đôi mắt thâm quần bước ra khỏi thư phòng, trông hắn lượm thượm không giống với phong độ thường ngày. Tử Vĩ lén nhìn, vô tình chạm ánh mắt với hắn, cậu bối rối quay đi, cắt trái cây không tập trung liền vô tình cắt vào tay mình

" A.."

" Ôi trời Vĩ Vĩ à, con cẩn thận chứ ? Để đấy, thím lấy băng keo cá nhân cho con "

" Con..con cảm ơn "

Thím Lưu chạy đi lấy hộp sơ cứu, Tử Vĩ đứng yên tại chỗ, mắt và tay đều hành động vụng về không biết nên làm sao để cầm máu, cứ để rơi vài giọt thế này thì không ổn. Lục Hứa Lâm nhìn Tử Vĩ cảm tưởng cậu không khác gì trẻ lạc, ngây ngô, đơn thuần nhưng cũng ngốc nghếch. Hắn bước đến, cầm lấy tay cậu, đưa ngón tay bị đứt vào miệng mình

" Á..anh Hứa Lâm.."

" Đến cầm máu thô sơ kiểu con nít thế này mà cũng không biết. Không có Lục gia chắc cậu đã chết ở xó nào rồi "

" Em...cảm.."

" Đừng có suốt ngày cảm ơn thế, tôi nghe đến chán rồi, đổi câu đi "

" Dạ.."

Thím Lưu vừa đúng lúc quay về, nhìn vẻ bối rối của Tử Vĩ và vẻ bình thản của Lục Hứa Lâm bà cũng không hiểu gì. Thím Lưu kéo ghế xử lí vết thương cho Tử Vĩ, không ngừng nhắc nhở như một bà mẹ đang mắng con vì sự bất cânt

" Con đó mong manh thế này sau này con phải sống thế nào đây ? Thím biết con tốt bụng muốn giúp nhưng con cũng phải chú ý chứ. Nhìn con vết thương đầy mình thế này khiến lòng bà già này xót biết bao "

" Con xin lỗi...con sẽ chú ý hơn "

Thím Lưu sơ cứu xong, nhờ Tử Vĩ đem cất hộp cứu thương, còn bà tranh thủ pha một ly cà phê cho Lục Hứa Lâm. Hắn cầm máy tính bảng vừa làm việc vừa uống cà phê cho tỉnh táo. Tiếng chuông điện thoại của hắn reo lên trong thư phòng, có lẽ thư phòng và nhà bếp có hơi xa nên Lục Hứa Lâm không nghe thấy, lại vừa đúng lúc Tử Vĩ đi ngang qua. Tử Vĩ nhẹ mở cửa thư phòng, đã lâu rồi không vào nơi đây khiến cậu nhìn đến ngở ngẩn. Tử Vĩ cầm lấy điện thoại, chạy ra khỏi thư phòng để đưa cho Lục Hứa Lâm. Chẳng biết cầm như thế nào mà điện thoại đã được bắt máy, giọng nói ấy cất lên

" Alo thưa sếp, chúng tôi đã điều tra xong mấy bức ảnh ngày hôm qua rồi.Anh muốn nghe báo cáo luôn hay không ? "

" A ừm...xin lỗi tôi.."

Tử Vĩ chưa nói hết câu thì điện thoại đã bị giật lại, Lục Hứa Lâm nói nhanh rồi cúp mấy sau đó sắc mặt giận dữ nhìn Tử Vĩ. Tử Vĩ rùng mình, cúi mặt xuống sàn run rẩy

" Anh..anh Hứa...Hứa Lâm..Em không.."

" Cậu định nói là không cố ý nghe trộm điện thoại của tôi ? Cậu nghĩ tôi tin sao ? Xem ra hôm qua tôi đã nương tay nên cậu cho rằng cậu đã có thể làm long trời lở đất cái nhà này rồi đúng không ? "

" Em..em không có..em không có ý định như vậy..."

" Đã trộm hết một lần bây giờ lại muốn trộm nữa. Uổng công Lục gia xem cậu như người nhà, cậu đền ơn thế này phải không ? Đúng là nuôi ong tay áo. Tối tôi tính sổ với cậu sau "

Lục Hứa Lâm rời đi, Tử Vĩ nước mắt lả chả khốc đến không dám lên tiếng, chỉ có nghẹn lại trong họng. Lục Hứa Lâm đang tức giận, cậu phải cố không làm phật lòng hắn, nếu không hắn sẽ đánh Tử Vĩ mất. Bị mắng oan uổng là vậy, song Tử Vĩ cũng chưa một lần căm ghét Lục Hứa Lâm. Nghe được cuộc điện thoại kia cậu đã biết, du cho hắn có tức giận, tin vào những việc sai trái kia là do Tử Vĩ làm. Nhưng hắn vẫn còn tỉnh táo, cho người điều tra lại, tức là hắn tin cậu nhưng lại không thể hiện ra mặt. Nghĩ đến thế thôi, Tử Vĩ đã không thể căm ghét Lục Hứa Lâm nữa rồi

" Không sao...Nếu đánh mình mà anh ấy...giải tỏa được...thì có oan uổng cũng không sao ...Mình chịu được mà.."

Thím Lưu từ trong bếp nghe tiếng cãi vả liền chạy ra, chờ Lục Hứa Lâm đi mới đến chỗ Tử Vĩ đang khóc thầm. Bà thật sự muốn giúp nhưng Lục Hứa Lâm lại quá cố chấp, chỉ tin vào đôi mắt mà hắn đã nhìn thấy. Còn Tử Vĩ lại ngốc nghếch lại quá khép kín, khuyên thế nào cũng không chịu mở miệng giải oan cho chính mình, thật khiến người ta cảm thấy bế tắc

Chapter 3 Ra ngoài

Chapter 3 Ra ngoài

Tử Vĩ từ lúc bị ràng buộc bởi hợp đồng hôn nhân, Lục Hứa Lâm chỉ cho phép Tử Vĩ đi ra ngoài khi có thím Lưu hoặc có hắn, hiển nhiên Tử Vĩ cũng không có thu nhập riêng, sinh hoạt trong nhà đều là Lục Hứa Lâm chi trả, Tử Vĩ ở nhà cả ngày với thím Lưu làm việc vặt giết thời gian, hôm nào nhớ Lục lão gia gia thì cùng thím Lưu trở về nhà chính thăm hỏi

Sáng ra tâm tình của Lục Hứa Lâm không được tốt, đi làm trong bực tức khiến hắn quên một số tài liệu ở nhà. Hắn gọi điện nhờ thím Lưu mang lên giúp nhưng khổ nỗi bà đã đi chợ mất rồi, giờ cử về một người đi lấy thì lại không có ai. Công ty Lục Hứa Lâm đang trong giai đoạn phát triển đột phá, nhân viên bận tối mặt tối mũi chẳng người nào rảnh tay. Hôm nay Lục Hứa Lâm bất đắc dĩ, cho phép một ngoại lệ, hắn gọi điện kêu Tử Vĩ mang tài liệu đem đến công ty

' Cậu vào thư phòng trên bàn có một tệp tài liệu màu xanh lục, mang lên công ty cho tôi '

" Dạ..em được động vào...sao ? "

' Tôi cho phép, nhanh chân lên '

" Dạ em...biết rồi "

Tử Vĩ bình tĩnh lại cảm xúc, cậu đang đọc một cuốn sách nấu ăn để giải trí, thình lình Lục Hứa Lâm gọi đến khiến Tử Vĩ sợ đến xanh mặt, tưởng bản thân lại làm gì sai, do dự hồi lâu mới dám nhấc điện thoại lên nghe. Hóa ra là nhờ mang tài liệu, khiến Tử Vĩ một phen hú vía, cậu không dám chậm trễ, nhanh chóng thay đồ rồi chạy vào thư phòng lấy tệp. Nhanh chóng ra khỏi nhà

Trên đường đi, Tử Vĩ vô cùng vui vẻ, đã lâu rồi cậu không được ra ngoài đi đây đi đó, đây cũng là lần đầu tiên Lục Hứa Lâm cho phép Tử Vĩ ra ngoài một mình khiến Tử Vĩ hạnh phúc khôn xiết. Cảnh quan trên đường nhộn nhịp, tấp nập như cảm xúc vui sướng lúc này của Tử Vĩ. Tử Vĩ thầm nghĩ nên nhanh chóng đưa tệp tài liệu cho Lục Hứa Lâm, nếu làm tốt biết đâu hắn lại cho cậu ra ngoài chơi như hôm nay thì sao? Không gì sướng hơn được tự do làm điều mình muốn. Tử Vĩ cứ theo suy nghĩ của mình, càng vội vàng nhanh chóng đi tiếp

Đên đoạn đường đông người đến ngạt thở, Tử Vĩ chen lấn bị đẩy vào đám đông khó khăn lắm mới thoát ra được, khi nhận thức được thì Tử Vĩ đã chẳng còn biết bản thân đang ở chỗ nào, cậu lạc mất rồi. Tử Vĩ lo sợ, tự nhiên còn mỗi mình cậu đứng nơi hẻm tối khiến Tử Vĩ vốn đã không rành đường giờ còn mù quáng chẳng biết đi đường nào mới đúng. Tử Vĩ đi trong sợ hãi, điện thoại cũng để quên ở nhà, xúi quẩy, thật xúi quẩy mà !

Tử Vĩ vụng về đi được một lúc, không cẩn thận va phải một người đàn ông to lớn, gương mặt đầy sẹo, thân hình lực lưởng, cách ăn mặt khá giống những tên "đầu đường xó chợ" mà thím Lưu hay nhắc đến. Tên mặt sẹo ấy cau mày, xô ngã Tử Vĩ yếu ớt, cậu sợ hãi, người run rẩy, tay chân cũng mềm nhũn không đứng dậy nổi. Dù vậy, tay Tử Vĩ vẫn giữ chặt lấy tệp tài liệu, không để rớt cũng cũng không bị tổn hại. Tên mặt sẹo định chơi đùa thiếu niên yếu ớt trước mắt, thấy cậu ôm khư khư, trân quý cái tệp xanh lục kia liền nảy sinh ý xấu

" Mày đưa cái tệp trong tay ra đây "

" Cái...cái này không được...Tôi không đưa đâu "

" Thằng ranh, ông kêu mày đưa thì đưa, để tao xem xem mày giấu thứ gì mà trân quý như vậy. Có khi nào là giấy tờ, tài sản gì không ? "

" Dù...dù là cái gì...tôi không đưa...Là thứ quan trọng nhất định phải đưa cho anh ấy..."

Hứng thú lên đến đỉnh điểm, hai bên giằng co vì một tệp tài liệu. Tên mặt sẹo không sao lấy được, tức giận đổ lên người Tử Vĩ, động tay động chân đánh cậu như đánh bao cát. Tử Vĩ đau đớn là vậy, nhưng cậu dùng cả cơ thể để bảo vệ tệp tài liệu, bị đánh đau đến khóc cũng không dám kêu rên tiếng nào, Tử Vĩ bỗng chốc quật cường chịu trận. Tên mặt sẹo tốn sức mãi vẫn không làm gì được Tử Vĩ, tên đó nắm tóc cậu, dùng sức giành lấy tệp tài liệu rồi vứt Tử Vĩ va vào tường

" Không...đừng mà "

" Hừ để xem..."

Khi tệp tài liệu sắp được mở ra, tên mặt sẹo liền bị đạp ngược từ phía sau, ngã đau điếng. Một người đàn ông lạ mặt cầm tài liệu đưa lại cho Tử Vĩ rồi cho người áp giải tên côn đồ mặt sẹo đến đồn cảnh sát. Tử Vĩ khẽ nhìn

" Anh Hứa Lâm ? "

" Hứa Lâm ? Ý cậu là Giám đốc Lục à ? Cậu là người quen của anh ta sao ? "

" Anh..anh không phải ...anh Hứa Lâm..."

" Tôi không phải nhưng tôi đang trên đường đến gặp anh ta, cậu muốn đi cùng không ? "

Tử Vĩ nghi hoặc, rồi nhìn sắc trời, trời cũng sắp chiều rồi. Có lẽ là nãy giờ Tử Vĩ đã chậm trễ đưa tài liệu cho Lục Hứa Lâm, nếu giờ mà còn không đi thì sẽ bị mắng mất. Tử Vĩ loạng choạng dựa tường đứng dậy, xin phép người đàn ông trước mặt cho đi nhờ đến công ty. Người đàn ông ấy cười dịu dàng, dìu cậu lên xe

Vừa đến nơi, Tử Vĩ đã không màng đến vết thương, chao đảo chạy vào trong mà không kịp để người trong xe nói lời nào. Người đàn ông đó nhìn cười nhẹ rồi cũng chậm rãi xuống xe. Đi vào đến đại sảnh, Tử Vĩ còn chưa kịp hỏi lễ tân phòng làm việc của Lục Hứa Lâm thì hắn đã xuất hiện rồi. Khí nộ bao quanh lấy hắn, đi nhanh trực tiếp đến chỗ Tử Vĩ. Tử Vĩ thoáng vui mừng nhưng ngay lập tức bị ăn một cái tát giáng trời, vang cả đại sảnh. Tử Vĩ đau đớn, đứng không vững ngã xuống, tay ôm lấy gương mặt khóc thỏ thẻ

" Tôi kêu cậu nhanh đưa tài liệu cho tôi, cậu đến giờ này mới chịu đến. Làm phản rồi phải không ? "

" Anh..anh Hứa Lâm...em không có..em "

" Tôi gọi cậu cả chục cuộc cũng không nghe, lời nói của tôi hết giá trị với cậu rồi đúng không? Cậu xem tôi là trò đùa à ? "

Tử Vĩ không dám đứng dậy, cũng không dám biện mình, biện minh thì hắn cũng không nghe, với một phần tính cách của Tử Vĩ đã khép kín từ trước, chỉ im lặng bị Lục Hứa Lâm đánh mắng

" Tôi ngồi chờ cậu đến, tới mức mà giờ phải xuống đón đối tác mà trong tay không có tài liệu, xém chút thì hợp đồng của tôi với người ta bị Tử Vĩ cậu phá thành tro rồi "

" Em..em xin lỗi..."

" Đưa tài liệu rồi đi về đi, vô dụng "

Tử Vĩ đưa tài liệu rồi đứng dậy khó khăn, loạng choạng đi ra khỏi cửa công ty, vừa hay lại đụng mặt với người đàn ông ban nãy

" A xin lỗi.."

" Không sao, cậu gặp Giám đốc Lục rồi à ? "

" Ừm..giờ..giờ tôi phải về "

Tử Vĩ còn đang đứng nói chuyện với người đàn ông kia thì Lục Hứa Lâm vẫn chưa rời đi, chạy đến lôi về

" Giám đốc Hạ anh tới rồi, vừa hay chúng tôi định ra đón anh "

" Giám đốc Lục không cần khách sáo, vị thiếu niên này vừa nãy tôi bắt gặp đang gặp chút khó khăn. Biết là người của Giám độc Lục nên có ra tay tương trợ, không biết cậu này là ...? "

Tử Vĩ khẽ nấp sau lưng Lục Hứa Lâm, không dám mở miệng trả lời. Nghe Tử Vĩ gặp khó khăn từ trong miệng của Giám đốc Hạ, hắn lại bắt đầu nghi hoặc, nhìn cậu tức giận khiến Tử Vĩ càng khép nép

" Cậu này là Tử Vĩ là người trong nhà tôi. Tử Vĩ, sao Giám đốc Hạ hỏi còn không mau trả lời ? "

" Em..em xin lỗi..."

" Không cần phải nặng lời như vậy, chào Tử Vĩ, tôi là Hạ Kiến Sơ là đối tác với Giám đốc Lục "

" Dạ..."

Tử Vĩ lễ phép, không dám làm phiền hai olng lớn bàn công việc, lặn lẽ ra về. Lục Hứa Lâm không yên tâm, sợ cậu lại lạc đâu hay la cà ở chốn nào không chiuh về liền cho người đưa Tử Vĩ về nhà. Hai vị Giám đốc lên phòng bàn họp, cuộc họp bàn làm ăn cũng ước chừng hơn ba tiếng cũng đã kết thúc. Hai bên ký kết thành công khiến Lục Hứa Lâm vô cùng hài lòng, mời Hạ Kiến Sơ một bữa tối xem như tạo thêm tình hữu nghị của đôi bên. Hạ Kiến Sơ cũng vui vẻ đồng ý, cùng nhau đến một nhà hàng nổi tiếng đã đặt bàn sẵn. Giờ là thời gian ăn tối nên cả hai chỉ nói về vài việc vặt, không bàn đến công việc

" Hồi chiều tôi có nghe anh mắng cái cậu Tử Vĩ kia, mạn phép không biết cậu ấy đã làm gì sai à ? "

" Cũng chẳng có gì, tôi kêu cậu ta đưa tài liệu từ nhà lên cho tôi nhanh nhất, nhưng đến khi anh có mặt thì tên nhóc đó mới đến. Làm chậm trễ công việc thôi "

" Vậy anh không thấy cậu nhóc ấy đến với bộ dáng thể nào sao ? "

Lục Hứa Lâm dừng động tác uống rượu, đến giờ hắn mới nhớ lại. Tử Vĩ đến công ty với đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch, bẩn đất, toàn thân bầm tím bầm đỏ chằng chịt, tinh thần có chút hốt hoảng lo âu. Nhưng lúc đó Lục Hứa Lâm lại quá tức giận, hắn không để ý nhiều như vậy, dù thân tàn ma dại là vậy nhưng tệp tài liệu vẫn vẹn nguyên như mới, không chút sước mẻ nào. Hắn dự cảm có gì đó ẩn khuất

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play