Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Xuyên Không Vào Tiểu Thuyết Của Tôi

Chapter 1: Triệu tập!

Các bạn có bao giờ từng nghĩ, câu chuyện do chính tay các bạn viết ra, nó đã và đang hình thành và vận hành tại một thế giới song song nào đó?

Và các bạn có bao giờ nghĩ rằng, có một lối vào thế giới đó hay chưa.

Nó không hiện hữu trước mặt chúng ta, mà tồn tại ở một dạng thực thể nào đó chẳng hạn.

_____________

Tiếng gõ phím lạch cạch vang lên liên hồi như một hợp âm, những ngón tay điêu luyện lướt trên bàn phím đang sáng đèn, trong bóng đêm tĩnh mịch không một tiếng động, chỉ có hơi thở nhẹ nhàng nhưng lại hối thúc điều gì đó cùng với tiếng phím nhảy.

Khựng lại một nhịp, ngón tay ấy gõ nhẹ vào phím Enter, cạch!

Sau tiếng động cuối cùng ấy, ánh sáng từ chiếc laptop dần dần khép lại. Cậu ngã người ra chiếc giường êm ái nhưng bừa bộn của mình. Đôi mắt mệt mỏi mà lịm đi. Miệng nhẹ nhàng thốt:" Xong rồi..."

Ánh sáng tinh mơ chiếu vào mí mắt Bakura làm cậu giật giật rồi tỉnh dậy. Thứ cậu nhìn thấy đầu tiên, chính là hai chiếc ghế trên xe hơi, bên ngoài kia, cảnh vật đang không ngừng chuyển động. Nhận thấy điều lạ thường, cậu tròn mắt bật dậy miệng hớ một tiếng trong hoang mang vô cùng. Ngó quanh, thấy khung cảnh lạ đến mơ hồ, hai kẻ nào đang ở trên kia?

1 người phụ nữ nhan sắc quyền quý quay xuống nhìn Bakura bằng ánh mắt sắc bén ấy, môi bà đỏ và nhỏ nhắn, đôi mắt chau xuống trong rất hung dữ, gương mặt góc cạnh trong vô cùng quý phái. Bà cất tiếng hỏi:" Baruka? Con tỉnh lại rồi à?."

Miệng còn há hốc ra, cậu cứng đơ chẳng biết phải đáp lời như nào. Trong đầu cậu lúc bây giờ chạy tứ tung những câu hỏi bấn loạn:" Gương, gương mặt này, giống y đúc bản phác thảo ấy."

Người phụ nữ ấy có vẻ khá lo lắng, xoa đầu Bakura rồi từ tốn cất giọng hỏi:" Con sao vậy? Gặp ác mộng sao?"

Miệng cậu run lên vì sợ hãi, mồ hôi tay từ khi nào đã ướt đẫm, miệng mím lại rồi gượng nhếch 2 khoé môi, nhưng không thể che đi sự lo lắng và hoang mang của mình:" D– Dạ phải, con vừa gặp ác mộng."

Bà Nyoko mỉm cười rồi chồm tới, hôn vào trán Bakura. Cậu dường như cảm nhận được sự ấm áp và an toàn mà đã lâu rồi bản thân chưa cảm nhận được, gương mặt cậu thả lỏng ra, miệng hớ không thành lời.

" Chúng ta sắp tới thành phố rồi. Con ráng chờ thêm chút nha."

Bakura gật đầu, hai tay đan vào nhau, dựa lưng vào ghế, vẻ mặt trầm tư hiện rõ, thoáng qua đầu Bakura là một dòng suy nghĩ:" Không sai, đây chính là thế giới đó, thế giới do chính tay mình tạo ra, nhưng mà...điều gì khiến mình bước vào đây? Còn cơ thể này, là của nhân vật chính phải không nhỉ?"

" À phải rồi...theo như những tình tiết đầu tiên, thì..."

Bakura chỉ vừa nghĩ tới một điều gì đó thì ngay lập tức đầu cậu lên cơn đau dữ dội, cứ như có thứ gì đó hay có thế lực nào đó không cho cậu nghĩ về câu chuyện này vậy:" Ư!!! Đau, đau quá...!" Cậu rên rỉ trong dòng nội tâm, ôm đầu như đau đớn tột cùng.

Sau một lúc thì cơn đau đó cũng đi qua, cậu thở như không ra hơi, mặt mày đỏ ửng lên như quả ớt:" Tại sao, tại sao mình không thể nhớ được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Đầu mình...đau quá!" Bakura nghĩ.

Thứ 7 ngày 25 tháng 3 năm XXXX

Thành phố Yokohama của tỉnh Kanagawa.

Xe bắt đầu tiến vào thành phố, hai bên đường là hàng cây hoa anh đào đang đua nhau nở rộ, cánh hoa rơi lả tả xuống mặt đường trải dài như 1 tấm lụa hồng.

Đôi mắt xao xuyến của Bakura nhìn ra ngoài như ánh mắt của chú chim muốn được tự do, có lẽ cậu đã cảm nhận được bản thân sắp phải đối mặt với những gì.

Dừng lại trước một ngôi nhà mái Nhật hai tầng trong rất hiện đại và to lớn, còn được xây ở lộ lớn, qua đó ta cũng thấy nhà của nhân vật chính cũng không tầm thường.

Ban công hướng thẳng ra ngoài, hàng rào đá cao bao bọc ngôi nhà, trong sân vườn cũng trồng nhiều loại cây và hoa, có lẽ chủ cũ của ngôi nhà này là một người yêu thích thiên nhiên. Cổng vào đen được thiết kế theo phong cách bên Tây trong rất sang trọng. Màu chủ đạo là xanh đen và trắng thể hiện rõ sự bí ẩn kèm theo đó là màu sắc của quyền lực.

Đôi chân nõn nà trắng nhũ mang đôi giày cao gót đen bước đến và đứng cạnh Bakura. Là quý bà Watanabe, đặt tay lên vai cậu, bà nói:" Hôm nay, đây sẽ chính là nhà mới của chúng ta."

Lúc bấy giờ, ông Watanabe, tức cha Bakura cũng từ trong xe bước ra. Thân hình cao to lực lưỡng, cũng trong tuổi trung niên, mái tóc trắng vuốt ra sau như một nhà doanh nghiệp thực thụ, gương mặt khá phúc hậu đã xuất hiện vài vết chân chim, cao hơn bà Nyoko nửa cái đầu.

Đứng cạnh 2 mẹ con, ông cất giọng nói đầy đặn và mạnh mẹ nhưng trầm ấm:" Hai mẹ con cứ đi xung quanh để làm quen đi, đồ đạc thiết bị sẽ được chuyển đến trong trưa nay và cũng sẽ có người phụ chúng ta sắp xếp."

Bà Nyoko nhón lên hôn vào má ông Watanabe khiến Bakura, người trước giờ chưa từng nhìn thấy được nụ hôn một cách cận cảnh trở nên bàng hoàng.

" Yêu ông xã nhiều." Giọng nói mật ngọt ấy có lẽ chỉ dành cho mỗi ông Watanabe, ông cũng mỉm cười khoái chí hôn đáp trả lại bà. E thẹn, Nyoko thích thú nói:" Bakura còn ở đây mà anh làm gì vậy? Con thấy là không hay đâu."

Ngại ngùng quay qua, bà Nyoko tít mắt nói:" Bakura...con đừng để ý—"

Tự bao giờ, Bakura đã rời đi mất, có lẽ không muốn thấy cảnh sởn gai ốc kia mà cậu đã nhanh chóng đi khuất cho họ có không gian riêng.

Lê bước ra công viên Yamashita, là nơi có hướng nhìn trực tiếp ra cảng biển, cỏ hoa mọc rực rỡ vô cùng, nhất là khi mùa xuân, chúng nở như những màn pháo bông lung linh ánh sắc.

Ngồi trên ghế đá, cậu ngán ngẫm nhìn ra cửa biển, ánh mắt thất thần mà vô vọng đến tận đáy lòng:" Mình cứ tưởng...xuyên không chỉ là chuyện hư cấu, Hz... không ngờ nó lại xảy ra với chính mình.” Bakura nghĩ.

Lúc bấy giờ, tại một nơi tối đen như mực, không gian không lấy một tiếng gió thổi, những ngọn tháp cũ kỹ và sập xệ. Ánh đèn lồng đỏ không biết ai thắp nên làm cả vùng trời nơi đây hoá đỏ tươi như máu nhuộm, trong kinh dị vô cùng.

Bầu trời như hưởng ứng chuyện chẳng lành, gầm gừ như rồng thở rồi giáng xuống ngọn tháp cao kia một tia sét đỏ ngầu. Nó đang dự báo cho một tai ương sắp đến, hay chính nó là thứ tạo ra cái tai ương ấy?

Bên trong toà tháp kia, lần lượt mười đôi mắt tím mở lên, đôi mắt ấy chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đoán ra được không phải người. Nó tím sẫm, sâu hun hút mà vô cảm. Nhưng có hay rằng, ở chính giữa những đôi mắt kia, lại xuất hiện một cặp mắt khác, nhưng lần này, nó màu đỏ, màu của máu.

Từ trong bóng tối, một cái chân bước ra, nó hiện rõ mạch máu đen đang chảy cuồn cuộn bên trong, sức mạnh này dường như có thể bộc phát bất cứ khi nào.

Một khu vườn thoáng đãng, mát mẻ và yên bình, tiếng chim muông hót vang khắp sân. Những viên đá nhỏ lót đường còn đang bám sương, cành cây trĩu nặng nước đọng lại trên đó, mái ngói nghiêng màu xanh lục bảo như hứng trời. Là một toà thành cao lớn mọc ngoài rìa thành phố, cứ ngỡ người khổng lồ bảo vệ lãnh thổ nơi này.

*hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ, ý tưởng từ lâu đài Osaka.

Trước cổng thành, cô gái với mái tóc hồng mơ mộng cùng gương mặt mĩ miều, cứ ngỡ tuyệt sắc giai nhân. Nụ cười mỉm và đôi mắt trắng hồng như hút hồn người nhìn, khoác trên người bộ Kimono hồng nhạt đẹp như tiên nữ.

Trên tay cầm chổi, cô quét những chiếc lá khô và cánh hoa rơi dưới đất một cách nhẹ nhàng, tiếng chổi xào xạc giữa không gian hữu tình thế này cũng khiến người khác luyến lưu.

Nấm lấy cán chổi, cô gái ngẩng nhẹ lên nhìn những cánh hoa anh đào đang bay nhẹ nhàng trước gió kia, đẹp làm sao.

Một cơn gió nhẹ lướt qua mặt và tóc cô làm bay cánh hoa vướng trên tóc. Gương mặt cô mới nãy còn xinh tươi rạng rỡ chợt hoá ngạc nhiên trong phút chốc. Có chuyện gì sao?

Vội vứt cây chổi xuống đất, quay đầu phóng như bay vào bên trong, miệng không ngừng gọi lớn, tiếng vọng vang khắp toà thành như chuẩn bị cho điều gì đó ập đến:" Ngài Fumio!"

Trở lại với Bakura, cậu vẫn ngồi đó ngẩn ngơ nhìn về một phía vô định, đôi mắt cậu nói rõ sự tình trong lòng lúc này. Một cảm giác không thể nào tệ hơn:" Phải làm sao đây...?" Bakura hỏi lấy chính mình làm cách nào để thoát khỏi cái nơi này.

" Thật tội nghiệp..."

Giọng nói lạ lẫm ấy cất lên ngay sau lưng Bakura, nó yếu ớt và run rẩy, khàn đặc như một cụ già.

Bakura giật mình quay lại, bà lão bước chậm chạp lên nhìn cậu, tay chống gậy và khẽ lắc đầu, lập lại câu đó:" Thật quá tội nghiệp mà...."

Nói xong, bà khập khiễng bước đi, để lại Bakura với vẻ mặt bàng hoàng phía sau, chắc hẳn cậu không hiểu được ý mà bà lão muốn nói gì. Vội đứng dậy, gọi bà lão kèm cử chỉ tay đưa tới:" Khoan đã, bà nói vậy là có ý gì ạ?"

" Ý trời đã định, những thứ chắc chắn mất đi thì có giữ cũng vô ích, chi bằng cứ để nó đi, biết đâu...sẽ thay đổi được gì đó. Thuận theo y trời đi, cậu bé."

Bà vừa nói vừa đi ngày một xa với Bakura, không biết vì điều gì giữ chân cậu lại, không để cậu đuổi theo, nhưng cậu hiểu được rằng những câu nói đó hoàn toàn không phải vô nghĩa, rụt tay về, nhìn bóng lưng bà khuất mất kèm với dòng suy nghĩ vi mô một cách mơ hồ:" Thuận theo...ý trời?"

Đằng sau, một bàn tay đặt lên vai Bakura làm cậu sững người, cậu giật mình rồi quay lại.

Bà Nyoko đứng phía sau nhìn cậu mỉm cười thương yêu, tít mắt hỏi:" Con trai, đang đứng đây làm gì đó?"

Bakura lấp bấp, đáp:" Dạ... chỉ ngắm cảnh thôi ạ." Bà cười rồi thu tay lại:" Con trai mẹ không ngờ lại có tâm hồn yêu thiên nhiên cây cỏ vậy đó."

" D— Dạ..." Bakura ngập ngừng đáp lời

Không biết vì điều gì, vì đây không phải là mẹ của cậu hay vì điều gì khác mà cậu chẳng thể quá cởi mở với bà, luôn giữ bản thân trong trạng thái khép kín như con bướm sợ bay ra thế giới bên ngoài, chỉ nép mình bên trong cái nhộng mong manh ấy. Nyoko sờ má cậu rồi nói:" Ba kêu mẹ dẫn con tới trường gần đây để đưa giấy đăng ký nhập học. Con có muốn đi với mẹ không?"

Dù không phải mẹ ruột, cũng chẳng phải nhân vật chính, nhưng tại sao cậu lại cảm thấy ấm áp từ từng lời nói, cử chỉ nhẹ nhàng của bà. Vậy mà lại trách bản thân sao chẳng thể vượt qua được vách ngăn vô hình đang ở giữa ấy. Nhìn mẹ một hồi lâu, cậu gật đầu.

Quay lại chỗ toà thành khổng lồ ấy, không gian bên trong thành là những căn phòng cổ kính, được thiết rất tối giản, nó giống như 1 ngôi nhà bình thường được thu nhỏ lại hơn. Những vách ngăn được thiết kế bằng giấy và khung gỗ trong rất thẩm mỹ và nghệ thuật. Chiếu Tatami trải rộng theo kiểu hình xoắn ốc gần như chiếm diện tích cả căn phòng, ánh sáng bên ngoài chiếu vào có lẽ khá yếu và dần ngã sang màu vàng, chiếc bàn đặt giữa phòng cùng với mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng dễ chịu.

Xếp bằng trên tấm nệm đỏ êm ái, chiếc áo Yukata trắng với hoa văn kẻ sọc dọc, cánh tay không quá nhỏ cũng chẳng quá lớn, nước da khá trắng, gương mặt cũng đầy đặn ở mức bình thường nhưng lại có đôi mắt huyền ảo như có thể thao túng con người, mái tóc trắng phủ qua trán với thân hình nhỏ con. Cứ ngỡ qua những lời diễn tả rằng người này là con gái, nhưng thật ra, là con trai. Miệng cậu đang nở nụ cười bí ẩn như biết được điều gì đó thú vị.

Trên chiếc bàn gỗ là một bàn cờ vây, tay cậu vừa hạ xuống một quân màu đen thì cánh cửa mỏng manh trượt qua nhanh chóng. Cô gái tóc hồng ấy đang thở hổn hển như sắp đứt hơi, mồ hôi chảy nhỏ xuống sàn, tay còn đang nắm chặt cửa trượt. Điều đó không làm cậu, người con trai bí ẩn kia thấy lạ mà ngưng lại việc đang làm, miệng vẫn nét nụ cười hỏi:" Chuyện gì làm cô hối hả vậy, Akina?"

" Chúng...trở lại rồi!" Akina gấp gáp bảo.

Cạch!

Quân cờ vừa hạ, nét mặt cậu ta cũng biến sắc ngay, ánh mắt ngạc nhiên mở tròn quay qua nhìn Akina.

Bốn mắt nhìn nhau, im lặng nhưng dường như nỗi lo lắng cả hai đều thấy rõ. Hai người biết điều gì sắp xảy đến. Cậu quay vào, miệng mím lại:" Triệu tập!" Giọng nói đanh thép cất lên.

Chapter 2: Trận chiến cổ xưa

Tại trường Bahayashi

* Trường Bahayashi chỉ là trường trong trí tưởng tượng và không có thật.

Bakura đi xung quanh trường trong khi đợi bà Nyoko đăng ký nhập học.

Ngôi trường có ba tầng( không tính tầng trệt). Được thiết kế theo hình chữ O. Cổng trường bước vào là khu A, bên trái là B, đối diện là C và phải là D. khu A và C, khu B và D, cả bốn khu đều được nối với nhau bằng đường đi hình dấu cộng ở giữa sân trường khi nhìn từ bên trên. Có thể thấy ngôi trường này cũng không phải dạng ngôi trường bình thường.

Đi dạo ở tầng một, ánh nắng chiếu vào từng khe cửa rọi vào bên trong lớp học, mọi người đều đang tập trung vào buổi học, đi qua từng lớp học, cũng đến ngã rẽ qua khu C, cậu khựng lại khi thấy ở phía bên kia có người. Nép mình vào một bên, thấy mang máng rằng ở đó còn thêm một người nữa. Tò mò là bản năng, cậu im lặng nghe lén:" Tới khi nào mày mới chịu dừng ngay lại cái hành động đó đây hả?!"

Giọng nói ấy khá lớn và tức giận, là của con gái.

" Này nói nhỏ một chút đi! Bộ muốn tôi bị người ta phát hiện mới chịu à?!"

Ngay sau câu nói lớn tiếng kia, là một giọng nói lo lắng cố gắng ngăn chặn lại người con gái ấy, cậu nam sinh tiếp cận gần hơn với cô gái, lấy tay bịt kín miệng cô. Có lẽ là chuyện gì đó mờ ám mà cả hai cùng che giấu, một chuyện cam go.

Cô dùng lực đẩy tay cậu nam sinh ra, nhăn mặt nhíu mày khó chịu hiện rõ trách mắng:" Mày nghĩ mày có thể trốn tránh được không? Nếu không nhờ tao giúp thì mày có thoát khỏi việc bị người ta nghi ngờ không?!"

Cậu ta lúng túng tạch lưỡi, nét mặt bộc lộ rõ sự sợ hãi nhưng cứ giả vờ kìm nén, trả lời:" Biết là không, nhưng mà —" Cô vội chen lời cậu ta cùng giọng điệu chỉ trích thậm tệ, tay chỉ vào ngực cậu như muốn cậu khắc cốt ghi tâm những gì cô sắp nói, một lời răng đe:" Nhưng mà vì mày cứ nghĩ rằng sẽ không ai phát hiện, mày nghĩ những gì mày làm là kín đáo lắm hay sao? Hả?! Tao đã nhắc mày bao nhiêu lần rồi? Tao đã nói với mày là đừng có giở cái thói biến thái ấy, đi rình mò mấy đứa học sinh nữ trong trường, bộ lổ tai mày làm bằng cây à?!" Câu cuối cùng dường như chẳng kiềm chế nỗi sự phẫn nộ mà nói to lên.

Câu nói đó khiến Bakura đứng từ xa cũng có thể nghe rõ mồn một, cậu giật mình, mở tròn mắt vì vừa biết được một chuyện rất lớn, Bakura quay đầu nhìn thẳng như tự trấn an tinh thần lại:" Cái, cái gì?! Biến thái sao?" Cậu ngạc nhiên suy nghĩ.

Cậu ta hoảng hốt bịt miệng cô lại, bấn loạn nhìn xung quanh như đang rà soát xem có ai không:" Trời ơi im dùm cái!"

Cô ấy lại dùng tay đẩy cậu ra, chùi miệng, bực nhọc nhìn tên con trai phiền phức và ngu dốt trước mặt, cứ như chẳng muốn nhận lấy làm quen.

" Chị là chị của tôi đó, tôi mà bị phát hiện thì chị cũng không yên đâu. Chị là đồng loã đấy!" Cậu ta thốt ra những lời đe doạ như muốn cô nhớ và tiếp tục giúp đỡ che giấu đi hành vi biến thái, bỉ ổi mà hắn làm.

Ánh mắt chán ghét hiện rõ trên mặt cô.

Bakura nghe cũng đã hiểu được phần nào, trầm âm suy nghĩ trong khi vẫn lắng nghe cuộc nói chuyện căng thẳng ở ngoài kia:" Vậy ra...họ là chị em."

Bộp!

Bàn tay nõn nà đặt lên vai Bakura làm cậu thót tim, quay phắt lại. Mẹ cậu cất lời hỏi:" Bakura, có chuyện gì sao con?"

Bọn họ có vẻ nghe thấy tiếng nói đó, bốn mắt hoảng hốt nhìn về một phía, miệng há hốc vì sợ hãi, cậu ta lấp bấp nói to:" Ai, ai ở đó vậy?!"

Không thấy tiếng trả lời, cậu lấy hết can đảm phóng đến nhưng lại chẳng thấy một bóng người nào ở hành lang dài, Bakura đã vội kéo bà Nyoko vào một góc, tim cậu đập nhanh vì sợ bị nhìn thấy, cứ như chỉ chậm một bước là có thể bị phát hiện. Thấy thế, mẹ cậu khó hiểu hỏi:" Có chuyện gì thế con?"

Bakura chỉ im lặng, và lắc đầu, nhưng chẳng lẽ một người lớn lại chẳng thể nhận ra biểu cảm hoang mang lo lắng ấy trên mặt con trai mình, nhưng bà cũng chẳng muốn gặng hỏi gì thêm.

Tại toà thành của Fumio

Cậu đứng ngay đỉnh tháp cao, nhìn về phía xa xăm như trông đợi một điều hay một thứ gì đó sắp đến, cảm giác bồn chồn chẳng biết giấu đi đâu mà nắm chặt lấy lòng bàn tay. Ngẩng cao đầu, hít một hơi thật sâu cứ thể đây sẽ là lần cuối cùng, ánh sáng rọi vào gương mặt thanh tú ấy, khẽ nở nụ cười.

Vùng đất chết.

Từ trong bóng tối, một giọng nói trầm như âm thanh vang vọng từ địa ngục phát ra, căn phòng bùng lên những ngọn lửa đỏ tươi như máu, làm lộ rõ hình hài của những kẻ quỷ dị:" Đã 500 năm rồi...cuối cùng... ngày này cũng đã tới. Cái ngày mà ta chờ cuối cùng cũng tới, ta sẽ cho các ngươi...nếm thử những cảm giác mấy trăm năm qua ta đã phải chịu!"

Ngày hôm sau.

Sáng chủ nhật, ngày 26 tháng 3 năm XXXX

Bầu trời đen cuồn cuộn lại như những vòng xoáy khổng lồ trên bầu trời thành phố Yokohama. Bakura đứng trong phòng nhìn ra ngoài qua khung cửa kính trong suốt. Tay nhẹ đặt lên cửa, biểu cảm chợt hoá lo âu, trầm ngâm suy nghĩ:" Đã là ngày thứ hai kể từ khi mình xuyên vào thế giới này, tuy rằng mình không biết sắp tới sẽ xảy ra những chuyện gì, nhưng mình có linh cảm rằng... đây chính là điềm báo."

Bakura kéo rèm lại, quay người bước ra khỏi căn phòng.

Xuống nhà dùng bữa sáng, ti vi đang phát về tình hình thời tiết khí hậu ở tỉnh Kanagawa:[ Thời tiết hiện nay ở tỉnh Kanagawa đang dần trở nên diễn biến xấu, tỉnh thành tiếp giáp chúng ta là Tokyo cũng đang nằm trong danh sách đáng lo ngại, chúng tôi dự báo trong nay hoặc mai sẽ có mưa và bão, người dân tránh hạn chế ra ngoài để tránh một số thiệt hại không lường trước.]

Bà Nyoko bày đồ ăn ra bàn, nghe thấy vậy cũng bĩu môi chán chường nói:" Thời tiết dạo gần đây cứ nắng mưa thất thường, còn là trong mùa xuân nữa chứ."

Lau tay, ngồi vào bàn một cách thanh lịch, bà nhìn về phía cầu thang, thấy Bakura cũng cất giọng nói:" Con trai dậy rồi hả, mau xuống đây dùng bữa đi. Đồ ăn nguội hết rồi này."

Bakura ngồi vào bàn, không biết nên nói gì, làm gì với những diễn biến đang diễn ra xung quanh. Thấy vậy, Nyoko bèn bắt chuyện:" Bakura, con thấy ổn không?"

Cậu ngước lên nhìn bà với vẻ mặt ngơ ngác, bà tiếp tục nói:" Hôm qua tới giờ mẹ thấy con cứ thất thần sao sao á, có chuyện gì sao, nói mẹ nghe đi."

Bakura gượng cười, nhẹ nhàng lắc đầu trấn an mẹ mình:" Không có gì đâu mẹ, chỉ là con chưa quen được chỗ ở mới thôi."

" Có chuyện gì thì nhớ nói mẹ biết, có nghe chưa?" Nyoko khuyên Bakura bằng giọng điệu quan tâm.

"Dạ!" Bakura gật đầu.

Ăn xong, Bakura đi ra ngoài để làm quen với đường xá. Đi trên đường, viên đá màu đỏ được xâu vào sợi dây chuyền mang trên cổ cậu không ngừng phát ra ánh sáng, nhưng có lẽ cậu cũng chẳng để ý lắm.

Bầu trời ngày một đen lại,có lẽ là sắp mưa, cậu thấy vậy cũng nhanh chóng chạy vào một siêu thị cạnh đó, một phần là để mua nước, một phần là để tránh mưa.

Đúng như cậu đoán, vừa vào tới nơi thì bên ngoài mưa đổ xuống ào ào như thác. Bakura thở phào rồi đi quanh để mua ít đồ, tới trước một kệ hàng bán đầy loại sách, phía trên cùng cậu thấy một quyển có tiêu đề là " Truyền Thuyết Vùng Kanagawa". Vừa đưa tay lên tính lấy thì ở bên kia cũng có một người muốn có được nó. Bên kia có vẻ cảm nhận được có người cần liền buông tay ra, Bakura đi vòng qua bên ấy xem đó là ai.

Trùng hợp thay, người đó chính là cô gái tóc hồng đã xuất hiện ở toà thành, cô nhìn Bakura, trên tay cậu còn cầm quyển sách, nét mặt ngây thơ và trong trắng đáng yêu lạ thường. Bakura cũng không khỏi xao xuyến đi lại gần hơn hỏi:" Khi nãy...bạn nhường cho mình quyển sách này sao?" Vừa nói cậu vừa đưa quyển sách lên. Cô khẽ gật đầu rồi ừm một cái, dường như bản tính hiền lành tốt bụng của Bakura bộc phát, cậu mím chặt môi lại như vẫn thấy tiếc nuối rồi đưa tới trước cho cô quyển sách ấy.

Ánh mắt trong sáng ấy nhìn quyển sách rồi ngước lên nhìn Bakura. Cậu thấy vậy cũng mỉm cười đưa tới bảo:" Bạn cứ cầm đi, mình cũng không cần nó lắm."

Akina đưa tay nhận lấy, cười tươi cảm ơn Bakura.

Cậu ngại ngùng xoa đầu.

Akina ôm quyển sách ấy vào ngực, ngước nhìn lên thì bất chợt ánh mắt va phải thứ gì đó đang ở trên cổ Bakura khiến cô bất ngờ không khỏi trầm trồ. Đầu cô nhảy số, dường như cô đã biết nó là gì:" Cái, cái viên đá ấy."

Akina như nhớ lại những chuyện ngày hôm qua.

Akina chạy nhanh lên những bậc thang, kéo mạnh cánh cửa và thông báo rằng thứ gì đó đã trở lại.

Fumio cất giọng kêu gọi triệu tập.

Sau câu nói ấy, một đàn bồ câu lông xám cất cánh bay đi, mỗi con một phương. Fumio vẫn ngồi thản nhiên chơi cờ vây, nhưng làm sao có thể che giấu đi sự lo lắng ấy, tay cậu ta đổ mồ hôi, run rẩy mà hạ quân cờ. Giọng cố trụ vững không run nói:" Đã 500, đúng như lời tiên tri đã dự báo."

Akina cũng bận tâm bèn cất tiếng nói:" Tuy thần là người nối tiếp dòng họ Senjou, nhưng lại ít khi nghe kể hay biết đến về những sự kiện cách đây 500, chỉ biết rằng lúc ấy đã có một trận chiến chấn động cả vùng lãnh thổ này."

Akina như mong muốn được biết lý do hay một câu trả lời từ Fumio:" Rốt cuộc lý do là gì vậy ạ? Tại sao ngày ấy trận chiến lại diễn ra?"

Fumio im lặng một hồi lâu rồi cũng cất tiếng, có lẽ cậu biết đã đến lúc, biết rằng sự thật này có thể sẽ cần thiết cho những chuyện sắp xảy ra:" 500 năm trước, tại vùng đất Kanagawa này, lúc đó thuộc thời kỳ Edo, một vương triều nắm quyền đột ngột bị một thế lực bí ẩn nào đó thao túng, một nửa thì bị bóng tối chiếm đoạt linh hồn, còn một nửa thì mượn sức mạnh của thần linh để chống chọi lại, bảo vệ mảnh đất này. Trận chiến trải qua mấy chục năm nhưng chưa có hồi kết. 5 vị pháp sư, cũng như là 5 vị thần bảo hộ của vương triều lúc bấy giờ nhìn thấy hậu quả mà trận chiến ác liệt đó gây ra cũng không thể ngồi yên nữa. Họ đã hội tụ sức mạnh của mình, tạo nên 1 viên đá màu đỏ, nó là thứ đã phong ấn toàn bộ bọn quỷ bị ăn đi linh hồn ở 1 chiều không gian riêng biệt. Sau đó viên đá được giao cho một gia tộc, đã góp phần lớn lao trong công việc trấn át đi bọn phản loạn, là gia tộc Watanabe. Với điều kiện phải rời đi khỏi nơi này và không bao giờ được trở lại, vì khi đó lớp phong ấn chịu ảnh hưởng ngược với viên đá sẽ khiến nó bị nứt và vỡ ra, giải thoát phong ấn bao nhiêu năm của bọn quỷ. Có lẽ...người nắm giữ viên đá, đã quay lại đây rồi." Vừa nói cậu vừa toát mồ hôi. Akina đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Quay lại hiện tại.

Akina biết rằng người trước mặt mình là người đã phá vỡ lớp phong ấn, cũng như là người có thể giúp nhân loại trong tương lai. Ánh mắt thất thần ấy của cô làm Bakura thấy lạ, cậu kêu cô vài lần mới thấy động tĩnh, Akina xin lỗi và rồi nhanh chóng đi nhanh. Bỏ lại Bakura với vẻ mặt khó hiểu.

Cậu ngồi một mình ở siêu thị, cạnh cửa sổ ngắm trời mưa, cảm giác thư giãn này thật tuyệt vời.

Một lúc sau trời cũng tạnh, nhưng mây đen thì vẫn còn, Bakura tranh thủ phóng thật nhanh trên đường về nhà. Vừa về tới nhà, cậu mở cửa bước vào:" Con về rồi...!"

Đáp lại câu nói của Bakura là sự im lặng đến đáng sợ, một khoảng không vắng lặng khiến Bakura thấy bất an trong lòng.

Bước vào vừa muốn mở cửa phòng khách, thì bên trong phát ra tiếng rên rỉ đáng sợ, cậu giật mình, biểu cảm bất ngờ xuất hiện, tay nắm chặt lấy tay nắm cửa, vặn nhẹ và mở toang ra.

"Huh!" Ánh mắt của Bakura lúc này kinh hoàng đến tột độ, mặt mày tái nhợt lại như chẳng còn giọt máu nào, người run lên vì hoảng sợ.

Trước mặt cậu, cơ thể của ba cậu, ông Watanabe đang bị treo lủng lẳng trên trần bằng chiếc cà vạt của mình. Tay, chân, mặt trắng nhợt như chẳng còn lấy một giọt máu, sau gáy ông là hai mạch máu đen nhô ra và kéo dài xuống, nhìn theo thì cậu thấy phía bên dưới, mẹ của cậu, bà Nyoko đang hút hết máu của ông bằng cách hút nó vào sau cổ. Cơ thể bà mọc ra những cái chân như một con bọ cạp màu đen. Nghe thấy âm thanh vừa rồi, bà từ từ quay đầu lại 180° làm lộ ra đôi mắt trắng dã vô hồn, chiếc miệng ngậm đầy máu đen đang cười toe toét, cất giọng nói man rợ và quỷ dị:" Về rồi hả, con trai?"

Chapter 3: Nỗi đau thấu trời

Bakura như không tin vào mắt mình, kinh hãi tột độ với những gì xảy ra trước mặt. Máu đen chảy nhễ nhại xuống sàn nhà rồi từ từ chảy lại gần cậu, run rẩy lùi về sau, cậu dùng hết sức lực và ý chí còn lại quay đầu phóng ra ngoài mong muốn thoát khỏi cảnh tượng kinh hoàng cũng như bảo toàn mạng sống.

Mới nắm vào tay nắm cửa, một chiếc xúc tu đen ngòm ưỡn ẹo lao ra và xiết mạnh vào cổ cậu, lôi cậu vào phòng.

Bakura cố gắng vùng vẫy trong vô vọng, mặt cậu đã tím lại, tay cứ không ngừng cào cấu vào chiếc xúc tu trơn trượt và nhớt nhát. Rên lên vài tiếng:" Bỏ...ta...ra!"

Bà nện mạnh Bakura xuống sàn khiến cậu đau điếng người, bà ta lè cái lưỡi dài ngoằn ra và liếm vào mặt Bakura như thèm thuồng lắm vậy:" Ngươi có biết...ta đã chờ cái ngày này lâu lắm rồi chưa?"

"Ngươi không phải là mẹ của ta!" Bakura như dồn hết sức bình sinh hét lên câu nói đầy uẩn khúc.

" Hớ!" Bà ta bật cười, tiếng cười nghe chói tai làm sao, lấy tay che lấy cái miệng kinh tởm ấy, bà cất tiếng mỉa mai, châm chọc:" Tới giờ ngươi vẫn nghĩ kẻ đã nuôi ngươi từ nhỏ đến lớn là mẹ của ngươi sao, ngây thơ quá nhóc à... Để ta nói cho ngươi nghe, từ lúc sinh ngươi ra bà ta đã chết luôn rồi, chính ngươi là kẻ đã khắc chết bà ta, ta nghĩ với cái thể xác trắng trẻo và xinh đẹp này mà chết đi thì uổng quá, nên ta đã mượn nó và sống đến tận bây giờ, kẻ đã nuôi ngươi trong suốt khoảng thời gian qua, không ai khác mà là ta! Cảm thấy thế nào khi bản thân được nuôi dưỡng bởi một con quỷ? Hả?!" Bà áp sát mặt với cậu, nhìn thấy cậu sắp chẳng thể thở nổi, bà cười toe toét, khoé miệng dài tới tận mang tai:" Ta quên mất...ngươi sắp chết rồi, làm sao mà trả lời được... phải không?"

Nyoko thấy trong áo cậu có thứ gì đó phát ra ánh sáng, liền luồn tay vào và lấy nó ra, nhìn ngắm một hồi rồi hỏi Bakura:" Cái này... chắc là thứ mà ngài ấy cần nhỉ? Nếu ta mang nó về với ngài, thì ta chắc chắn sẽ được ngài ấy trọng dụng và đưa ta lên một bậc cao hơn." Giọng điệu hạnh phúc đến mãn nhãn, cặp mắt say xưa như đang tưởng tượng đến những cảnh tượng đó.

Mắt Bakura đã trợn trắng, tay chân chẳng còn sức phản kháng:" Mình...chẳng lẽ lại chết như vậy sao? Mình chỉ mới tới thôi mà." Bakura chìm vào ảo mộng tâm can, tiếng nói tuyệt vọng cứ vang vẳng bên trong đầu cậu. Cảm giác mất đi từng giác quan bắt đầu xuất hiện, tay chân cứng đờ lại, mắt trắng dã vô hồn, miệng há hốc sùi bọt mép. Cuộc hành trình của cậu chẳng lẽ lại kết thúc chỉ mới hai ngày?

Xoảng!

Âm thanh xé gió lao thẳng vào phòng kèm theo đó là cánh cửa kiếng vỡ ra thành từng mảnh, chỉ nghe một tiếng vút, chiếc xúc tu đang nắm chặt cổ Bakura đứt lìa ra làm đôi, bàn tay cầm sợi dây chuyền đính viên đá cũng bị cứa đứt mà giãy dụa trên đất như một con cá mắc cạn.

Bà ta ngạc nhiên với những gì vừa diễn ra liền quay xung quanh để xem thứ đó là gì, nhưng chẳng lấy một tâm hơi. Trong lúc Nyoko lo ngại ngó nghiêng khắp nơi, bên trên trần nhà từ khi nào đã xuất hiện bóng dáng của một cô gái khoác trên mình chiếc áo Haori tím sẫm với hoạ tiết chấm trắng nhỏ, chiếc váy ngắn chưa qua gối màu đen cùng với đôi Geta được làm bằng gỗ khiến cho khả năng bám dính được chắc chắn hơn. Không ai khác, chính là cô gái ấy, Senjou Akina. Trên tay cô là hai thanh kiếm có chuôi kiếm màu tím và đen là chủ đạo, đưa qua hai bên. Cô lao xuống như một cơn lóc, miệng gầm lên:" Uỷ Thiên!"

Hai thanh kiếm cuồn cuộn lại những luồng gió mãnh liệt, Akina chém thẳng xuống đầu Nyoko nhưng chưa kịp chạm vào cổ thì cô ta đã vụt mất.

Căn phòng đột nhiên trở nên bừa bộn, Bakura như bị kẹt vào chính tiềm thức của mình, cố gắng để thức dậy nhưng mọi sự cố gắng đều vô ích:" Bakura! Dậy mau! Mau dậy đi, mày không được chết! Mày tuyệt đối không được chết! Dậy đi!!"

Mắt Bakura trừng lên, bật dậy rồi thở vào một cái như vừa từ cõi chết trở về, mặt mày cậu còn không khỏi thất thần và sợ hãi.

Akina nhìn qua thấy cậu tỉnh dậy, liền cắn chặt răng, hét lớn, thúc đẩy cậu mau thoát khỏi nơi nguy hiểm này:" Cậu còn chạy nổi không?! Mau chạy đi!"

Bakura hoang mang nhìn qua, thấy Akina đang ở đó liền cất tiếng hỏi:" Sao cậu lại ở đây?"

" Mau rời khỏi đây đi còn ở đó hỏi nữa!" Akina hét lớn làm Bakura giật mình. Nhìn nhận lại chuyện đang xảy ra, cậu bèn nghe theo cô, đứng dậy và chạy đi vội vã.

Nyoko thì sao có thể để Bakura chạy thoát một cách dễ dàng như vậy, bà ta vung mạnh hai tay và kéo dài chúng ra khiến chúng bám chặt vào tường, những ngón tay như chục con rắn dị thường bao phủ lấy căn phòng:" Trung Lưu Bát Nguyệt!" Sau câu nói ấy, ngôi nhà chấn động dữ dội một cách lạ thường, họ tự hỏi sẽ có chuyện gì xảy ra, mắt ngó nghiêng trong lo sợ vô cùng. Điều mà ta sợ là những điều chưa xảy ra, Bakura và Akina như đang nằm trong trường hợp đó.

Từ bên dưới lòng đất, hàng vạn mạch máu đen nhô lên và tạo thành một cái lồng giam kín mít, nhốt họ bên trong.

Bakura bèn lùi lại về sau, Akina cầm chắc đôi song kiếm, chém mạnh theo quỹ đạo hình tròn, cái lồng máu đen bị phá hủy trong tích tắc. Nyoko quan ngại cắn răng, thầm nghĩ:" Chết tiệt! Trong suốt thời gian qua mình không được uống máu cũng như ăn thịt con người, sức mạnh của mình không đủ để chống lại nó!"

Từ trong mớ tơ máu, Akina lao như một con mãnh hổ khát máu ra ngoài, gió và bụi bay bám theo tạo thêm hiệu ứng ảo diệu cũng như thể hiện thấy tốc độ của Akina:" Nhất Thiên Lưu Trảm!"

Akina nhảy bật lên như đoán trước được rằng sẽ có các cái xúc tu phóng đến. Bakura né qua một bên khiến chúng cắm phập vào tường làm cho vách tường bị đâm xuyên qua nhiều lớp. Bakura cậu nuốt nước bọt trong sợ hãi, bản thân vốn viết ra những tình tiết và sức mạnh cũng như khả năng như vậy nhưng lại thấy lo sợ khi chính mình trải nghiệm thử, nó cứ như một trò chơi vậy, nhưng trò chơi này không phải ai muốn chơi cũng được và không thể hồi sinh hết lần này đến lần khác. Cậu biết rõ điều đó, phải. Bakura nhận ra rằng nếu để bị kết liễu thì mãi mãi chẳng thể trở về, chẳng thể sống trở lại được. Ngồi trong góc tường, cậu gắng nhớ những điều mà nhân vật chính đã làm trong tình huống này:" Nhớ lại đi Bakura, nhớ lại đi! Mình đã đưa ra giải pháp nào để giúp nhân vật chính?"

" Huh! Mình nhớ rồi!" Bakura nhớ lại liền thốt lên. Mạch máu trong đầu cậu như lại một lần nữa bị tắt nghẽn, trong giây phút sinh tử này, đầu cậu lại nhói lên như lần ở trên xe. Ôm đầu đập xuống đất, đau đớn đến mức không thể thốt nên lời, mắt như muốn rơi ra tới nơi. Răng nghiến chặt tạo ra âm thanh như móng tay khứa vào bảng, nghe chói tai vô cùng. Bakura rên lên những tiếng " ư ư".

Akina xoay vòng trên không rồi vung đôi kiếm chém mạnh xuống, cắt đứt số xúc tu gớm ghiếc ấy. Nyoko la lên đau điếng làm náo động căn phòng. Nữ kiếm sĩ Akina không chùn bước, mắt mở to hết cỡ, bắt chéo song kiếm ra sau, phóng xuống, cứ ngỡ sẽ chém bay đầu được ả độc phụ giả tạo kia nhưng lại không ngờ được rằng, ngay khoảnh khắc ấy, tiếng vọng vang lên bên tai Nyoko, là hắn, là giọng nói của hắn, của kẻ mang tên Reiketsuna Garuda:" Nyoko!"

Nyoko sững sốt trước lời kêu gọi đáng sợ mà suốt hàng trăm năm qua cô chưa hề nghe lại, cảm giác quen thuộc ấy khiến cô thổn thức.

" Trở về, Nyoko."

Nghe thấy vậy, Nyoko cuốn lấy cơ thể bằng những chiếc xúc tu, rồi ngay lập tức tan biến vào hư không.

Khói bụi vẫn chưa tan khi vừa mới chịu nhát chém rung trời lở đất ấy của Akina:" Ả ta đâu rồi?" Cô thầm nghĩ, cơ thể đã ở trong thế chuẩn bị.

Nhưng khi lớp bụi mù mịt ấy tan đi, cô sững sờ khi Nyoko đã biến mất, biết đã đánh mất mục tiêu, Akina tạch lưỡi rồi đáp xuống. Đưa đôi song kiếm vào bao kiếm. Quay sang, Bakura vẫn còn đang đau đớn quằn quại dưới nền nhà. Thấy lo lắng, cô đi tới chậm rãi, khụy xuống, tha thiết và trìu mến nhìn Bakura rới ánh mắt đầy sự quan tâm lo lắng:" Cậu có sao không?"

Sau vài tiếng thở dốc, Bakura như lấy lại được nhịp thở bình thường, gượng gạo ngước lên nhìn cô với hai khoé mắt rướm lệ. Akina tiếp tục hỏi:" Cậu không bị thương ở đâu chứ?"

" Là...cô ấy, cô gái ở siêu thị." Bakura nghĩ, chống tay xuống đất và từ từ khập khiễng đứng dậy, tay còn lại đỡ lấy cái đầu đang chao đảo vì đau buốc. Thấy cậu loạng choạng như vậy Akina cũng vội dìu cậu ngồi vào ghế, nhặt lấy ấm trà còn đang lăn lông lốc dưới sàn và đút vào miệng cậu, mong cậu lấy lại ý thức.

Ánh mắt cô bỗng lia qua sợi dây chuyền đang nằm dưới đất kia, dựa người Bakura vào ghế rồi nhanh chân chạy lại nhặt lấy:" Đây... là viên đá mà ngài Fumio đã nói đến sao? Nếu như vậy, thì cậu ấy đích thị là người nối tiếp của gia tộc Watanabe." Nét mặt cô trầm ngâm suy nghĩ. Nhìn lại Bakura, cậu vẫn còn đang ngồi mệt mỏi dựa vào ghế:" Nhưng mà mình vẫn thấy lạ, ả ta đã ẩn mình sao lớp vỏ bọc là mẹ cậu ấy. Vậy tại sao trong suốt thời gian qua, ả lại không ra tay mà đợi tới ngày hôm nay, và còn những năm qua, người nắm giữ viên đá là cha cậu ta, với danh nghĩa là một người vợ, ả có thể dễ dàng lấy được viên đá. Nhưng sao hôm nay mới làm vậy? Akina hình dung ra hơn một vạn hình ảnh, một vạn câu hỏi hóc búa mà bản thân không thể hiểu ra được, trong đầu cô lúc này chỉ còn lại sự rối bời bởi các câu hỏi đó.

" Quên mất, còn cái xác kia..." Nhìn qua, Akina ngạc nhiên khi cái xác vừa khi nãy khô khốc lại đột ngột biến mất:" Nó đâu?!" Bối rối ngó quanh.

" Nó...biến mất rồi, cái xác biến mất rồi." Akina tức tói nắm chặt hai bàn tay.

Lúc này, Bakura cũng dần dần tỉnh lại, đôi mi nặng nề nhấc lên, miệng thoi thóp như muốn nói gì đó, thấy thế, Akina vội chạy lại:" Cậu tỉnh rồi!"

Bakura liếc nhìn qua, ánh nhìn ấy khiến mắt cậu nhứt nhói vô cùng, ngồi dậy và hỏi:" Cậu là...cô gái mà mình đã gặp ở siêu thị?"

Akina từ tốn gật đầu và nói "phải" Bakura hỏi:" Mẹ mình...đâu rồi?" Câu nói ấy khiến Akina khựng lại một nhịp, tay cậu rụt lại, tha thiết và thương cảm nhìn Bakura trả lời:" Ả ta không phải mẹ của cậu, ả ta là một con quỷ. Mẹ cậu đã chết từ khi cậu vừa ra đời rồi."

Nghe thấy vậy, Bakura cũng không khỏi bàng hoàng mặc dù vừa nãy đã bị tấn công, chắc do cú sốc quá lớn nên cậu tạm thời chưa thể chấp nhận được sự thật phũ phàng này. Thật đáng thương. Khàn đặc hỏi lại:" Vậy còn...ba mình đâu?"

Akina đứng dậy, nghiêm mặt trả lời:" Dù có đau đớn đến đâu, có yếu lòng đến mức nào thì tốt nhất vẫn là tự đứng lên mà chấp nhận sự thật. Ba cậu đã chết, đâu phải cậu không thấy, mà là cậu không chấp nhận được sự thấy ấy. Tỉnh táo lại đi. Ý trời đã định rồi."

" Ý trời...đã định...?" Trong đầu Bakura dường như khơi dậy những hình ảnh quen thuộc. Hình ảnh của một bà lão tóc trắng phơ, chóng gậy lom khom cất tiếng nói:" Ý trời đã định rồi."

Ý trời đã định, câu nói làm tâm trí Bakura thổn thức như có gì đó tác động, thanh âm của Akina dường như sát bên tai nhưng lại tựa nhỏ như vô hình. Thấy nét mặt cậu vô hồn và đơ cứng cũng khiến cô phần nào lo lắng:" Này!" Akina gọi lớn khiến cậu giật mình. Bakura cất tiếng nói u sầu:" Vậy... mình phải làm sao bây giờ đây? Tại sao mọi chuyện xui xẻo đều ập đến với mình, mình đã gây ra tội gì?"

Akina như thấu hiểu được lòng Bakura, cô đau sót nhìn người trước mặt, chỉ một buổi sáng mà lại mất đi toàn bộ người thân. Cảm giác thương tâm ấy ai mà không đau cho được.

Cô nhìn cậu, hỏi:" Cậu có muốn theo tôi không?"

Câu nói ấy làm Bakura khó hiểu, cậu ngước lên nhìn, khoé mắt ửng đỏ cả rồi, sắp rơi lệ luôn rồi, ngỡ như chỉ cần chớp mắt là cả một dòng suối trào ra. Akina hỏi lại:" Cậu có muốn theo tôi không? Cậu muốn trả thù ả ta mà phải không? Mạnh mẽ lên, đứng dậy và chiến đấu đi!" Cô đưa tay ra.

Lúc này, cô biết cần có người chìa tay ra kéo Bakura từ dưới vực thẳm trở lên với ánh sáng, cô sẽ làm điều đó, sẽ làm điều nên làm. Cô tin với quyết định của mình, tin rằng Bakura sẽ có đủ ý chí đứng lên đối mặt với hiện thực tàn khốc ấy.

" Mình từ chối."

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play