Sắc trời ở thành phố A đã tối sầm dần ngả về đêm , từng cơn mưa phùn của mùa xuân đang không ngừng rơi xuống .
Cảnh vật dưới lòng đường cũng thật tĩnh lặng , người người nhà nhà đều đã chìm vào trong giấc ngủ dưới thời tiết ẩm ướt khó chịu này .
Ấy vậy mà trong một hẻm tối của khu nhà ổ chuột , Cố Lam Chi vẫn đang chật vật cùng mẹ chạy trốn khỏi người ba sâu rượu đang đuổi theo muốn chém giết mình .
Có lẽ nó chính là mặt tối của thành phố này - nơi người ta luôn ca tụng nó tươi đẹp nhưng lại tồn tại một thứ vô hình mà những người giàu không hề biết đến .
Từng cơn mưa phùn lất phất phả vào mặt cô và người mẹ gầy yếu của mình , mưa đọng lại thành từng hạt rơi trên trang phục ướt sũng . Bọn họ liên tục chạy mãi , chạy trong nỗi tuyệt vọng , cổ họng cũng khàn đi để hô cứu nhưng giờ này còn ai thức nữa chứ ? Trong cái khu ổ chuột tối tăm này ?
Sẽ có người nghe thấy . Nhưng căn bản họ chỉ là sợ phiền phức . Họ sợ họ sẽ bị liên luỵ , chính vì vậy mà họ chọn cách lặng im và vờ ngủ . Mặc cho có chuyện gì xảy ra bên ngoài .
Ánh đèn điện chập chờn như muốn hỏng ở góc đường trông thật tồi tàn , đến soi sáng cho rõ cũng chẳng được . Hại cô và mẹ bị va vấp đến bàn chân bật cả máu .
Cố Lam Chi đột nhiên dừng lại , cứ chạy như này không phải là cách hay . Bọn họ sẽ rất nhanh sau đó mất sức , cô sợ mẹ của cô sẽ không chịu nổi mà ngất đi . Cô phải đối diện với ông ta , người mà đang cầm dao tiến đến chỗ mình .
- “ Mẹ à , mẹ cứ chạy trước đi “ . Cố Lam Chi gấp gáp nói .
- Con làm gì vậy , mau chạy theo mẹ . Con định phản kháng nữa sao ? Lại muốn ông ấy đánh đập đến thân tàn ma dại , không rõ sống chết à ?
Chỉ với một từ “ lại “ đã khiến cho cô thật chua xót , đủ để thấy rõ bọn họ chịu cảnh này không phải là lần đầu tiên nữa rồi .
Mẹ cô đôi mắt đỏ hoe , nước mắt hoà quyện vào mưa kéo cô cùng chạy . Bà ấy không thể để chuyện này xảy ra lần nào nữa , đây là lần đầu tiên trong đời bà ấy quyết tâm phản kháng đến vậy . Dù có chết cũng phải đưa con gái mình thoát khỏi đây .
Thật ra hồi trẻ ông ta không hề vậy , ông ta cũng là một người luôn tràn đầy sức sống . Ông ta có ước mơ , có khát vọng , có hoài bão riêng của mình . Ông ta lúc đó rất yêu vợ mình , lại càng yêu đứa con trong bụng . Tình yêu đó duy trì đến năm Cố Lam Chi lên 10 tuổi .
Nhưng rồi hiện thực quật ngã ông ta , đưa ông ta trở thành dáng vẻ hiện giờ ngày ngày chỉ biết đến rượu và rượu . Ông ta đòi tiền , không có tiền ông ta lại nổi cơn điên muốn chém muốn giết .
Trong những năm qua mẹ cô từng có ý định bỏ đi nhiều lần nhưng đều không có cơ hội trốn thoát , nhưng cô biết trong tim bà vẫn còn một phần yêu ba mình . Bà cũng nhiều lần chờ ông quay trở lại như trước kia , cuối cùng cũng chẳng còn tia hi vọng gì .
Cố Lam Chi nắm chặt lấy tay mẹ mình tiến tới ngã rẽ , ánh đèn lấp lánh dần hiện ra . Bước qua khỏi nơi này bọn họ không còn trong khu ổ chuột nữa , phía trước chính là đường phố rộng lớn . Là nơi sẽ cứu cô và mẹ cô .
Trên đường chỉ lác đác vài xe , không hiểu vì lí do gì khi thấy Cố Lam Chi tiến đến lại lảng xe cách xa cô ra . Là vì chê bộ dạng bẩn thỉu này của cô sao ?
Cố Lam Chi không từ bỏ hi vọng ra sức vẫy tay . Cô muốn nhờ bọn họ đưa cô và mẹ mình thoát khỏi người ba bạo lực này .
- Lam Chi , đừng cố sức nữa . Bọn họ sẽ không giúp chúng ta đâu , ai lại giúp người trông thảm hại như này chứ ?
Cô quay đầu nhìn bà ấy , đôi vai gầy không ngừng run lên vì lạnh . Bọn họ không thể đứng như này mãi được , ba cô sẽ rất nhanh đuổi tới đây thôi .
Cơn say rượu khiến ông cô không biết mệt , có thể chạy một con đường dài mà không ngừng nghỉ .
Chuyện rời khỏi đây cứ để tính sau vậy ? Tìm được chỗ trú cho mẹ cô mới là điều quan trọng nhất .
- Vậy chúng ta ráng đi thêm một chút nhé mẹ , đợi thêm chút nữa thôi là trời về sáng . Lúc đó sẽ có nhiều người , họ sẽ giúp đỡ chúng ta thôi .
Cố Lam Chi tiến tới dìu mẹ mình , bọn họ đều đã thấm mệt không thể đi nhanh như lúc nãy . Vết thương ở chân càng khiến việc đi lại của họ thêm khó khăn hơn .
- “ Mẹ mau lên lưng con đi , để con cõng mẹ . Chúng ta đừng đi tiếp nữa , phải tìm chỗ trú mưa nếu không sẽ chết vì lạnh mất “ . Cô ngồi xuống , hướng lưng về phía mẹ mình .
- “ Mẹ đâu ốm yếu đến vậy , mẹ còn nhiều sức lắm . Không mệt chút nào hết “ . Nụ cười yếu ớt theo câu nói liền nở ra nhưng bà ấy không biết trông bà ấy lại càng đáng thương biết bao , khó tránh khỏi sống mũi Cố Lam Chi cay cay .
Sau khi Cố Lam Chi tìm được một chỗ trú thích hợp , cô khom cả người xuống lau mấy vết bẩn ở chân cho bà , tránh để cho mấy vết thương nhiễm trùng . Xong xuôi mới ôm bà ấy ngồi co ro .
Đôi mắt mệt mỏi mất ngủ bao ngày không biết từ khi nào chợp xuống .
“ Rầm “
Tiếng động lớn vang lên khiến cô từ cơn mê man mở choàng mắt đứng dậy .
Cố Lam Chi ngay lập tức quay sang nhìn mẹ lại phát hiện chỗ bên cạnh trống trơn , dường như có một tia thôi thúc xoẹt ngang não cô . Cố Lam Chi lập tức đứng dậy tiến tới âm thanh đó .
Bàn chân cô chạy nhanh hết sức , thầm nhủ trong đầu phải thật bình tĩnh . Chắc chắn không có chuyện gì đâu .
Nhưng khi nhìn người phụ nữ đang nằm hấp hối cạnh chiếc xe hơi sang trọng , cả người cô như nghìn tảng đá đè nặng làm cho chân cô phải lê bước nặng lề .
Cố Lam Chi muốn bước đến thật nhanh , nhưng cô không làm được , cả người cô đều run . Cô không biết tại sao tại như vậy , thầm chửi bản thân mình mấy câu . Tại sao cô lại vô dụng đến vậy ?
Cố Lam Chi không thể chịu nổi sức nặng ngã xuống , cô gấp gáp bò đến bên mẹ , chỉ sợ là lỡ một giây thôi mẹ cô sẽ tan theo gió bay đi .
Hốc mắt cô đỏ sọng lại , cả người run lên bần bật trong mưa . Cô khóc lóc , khóc một cách thảm thiết , từng tiếng khóc nấc lên đầy thống khổ và tuyệt vọng . Cô ôm cơ thể đẫm máu của mẹ , dòng máu ấm nóng đó dường như khiến tim cô bị hàng vạn ngọn lửa thiêu cháy .
Mẹ của cô nằm trong lòng con gái mình , đưa bàn tay đầy máu vuốt ve má cô một lần , yếu ớt nói :
- “ V . . . Vốn còn chút tiền muốn mua gì đó cho con lót dạ . . . không ngờ . . . không ngờ lại không kịp mất rồi “ Bà ấy nói đến đây rồi trút hơi thở cuối cùng .
- “ Mẹ à . . . Hu hu . . . mẹ mau tỉnh lại đi . Không phải mẹ nói chúng ta sẽ thoát khỏi đây rồi sống một cuộc sống hạnh phúc sao ? “ Cố Lam Chi ôm thi thể của người mẹ dần lạnh ngắt , liên tục gọi muốn mẹ bà ấy tỉnh dậy .
Tại sao ông trời lại luôn bất công với bọn họ như vậy ? Đây là lần đầu tiên Cố Lam Chi trách cứ số phận , chẳng lẽ cứ dồn con người ta vào bước đường cùng mới hài lòng sao ? Cô ngẩng mặt lên trời muốn gào thét thật to , cơn mưa vẫn lất phất như nỗi buồn trong lòng cô . Mà ngoài tiếng mưa rơi cũng chẳng còn thứ gì hồi đáp cho câu hỏi trong cô tự đặt ra .
Chiếc xe hơi sang trọng khởi động muốn rời đi , không quan tâm người bên ngoài có ra sao . Như thể chuyện vừa đâm chết người không liên quan đến mình vậy , dù cho vết tích in rõ mồn một trên xe . Có mắt nhắm mắt mở cũng có thể thấy được .
Cố Lam Chi sao có thể để người đó rời đi dễ dàng như vậy .
Cô nhẹ nhàng buông mẹ mình xuống , đi đến chắn đầu xe . Cố Lam Chi đập mạnh vào cửa kính mặc cho bàn tay bị trầy xước rồi bật máu .
- Mau xuống đây , không phải tôi kêu mấy người xuống hay sao ?
Dường như người trong xe thấy cô ngoan cố quá mới đành hạ kính xe xuống , vẻ mặt cáu gắt khó chịu nói :
- Không phải chỉ là đâm chết một người thôi sao , cô muốn bao nhiêu tiền ? Tôi đền cho cô .
Giọng nói hách dịch kèm theo mùi rượu nồng nặc khiến Cố Lam Chi càng tức giận nắm chặt tay , muốn lôi anh ta ra giết chết .
- Đồ khốn , anh không biết uống rượu không được lái xe hay sao ? Anh nghĩ ai mà thèm mấy đồng tiền dơ bẩn đó . Là anh đã hại mẹ tôi mất mạng , tôi phải giết chết anh .
Cô tức giận nghiến chặt răng nói , đôi mắt thấu hận nhìn anh ta . Bàn tay gầy yếu thông qua khe hở của cửa kính đưa vào nắm lấy cà vạt của người ngồi trong xe , cô thật muốn cào cấu anh ta thành trăm mảnh . À không , nhất định phải khiến anh ta chết không toàn thây .
- “ Chẳng có chuyện gì là tiền của Tần Cảnh tôi không giải quyết được , mà những loại người thấp kém như cô thì không phải tiền quan trọng hơn mạng sống hay sao ! Biết đâu mẹ con cô lại đang ăn vạ ? Thôi cũng coi như là bố thí đi . “ .
Anh ta vừa dứt lời liền tỏ vẻ hào phóng ném một sấp tiền xuống , chẳng thèm chút ăn năn phóng xe rời đi . Từng đồng tiền bay phấp phới trước mặt cô rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất , rất nhanh mà bị nước mưa thấm ướt .
Cố Lam Chi chua xót nhìn chúng , bị hành động của hắn chọc cho tức giận đến sắc mặt trắng bệch , cô đảo mắt nhìn xung quanh , vơ lấy cục đá to bằng quả cam , dùng hết sức ném mạnh vào chiếc xe của Tần Cảnh .
Nhìn cửa kính vỡ toang khiến cô thở một hơi mệt mỏi , lại đờ đẫn buông thõng hai tay quay về bên thi thể của mẹ .
Người đàn ông trong xe ngồi phía đối diện vẫn luôn quan sát cảnh tượng vừa nãy , khuôn mặt âm trầm không để lộ bất cứ cảm xúc nào .
- “ Giám đốc Phó . Anh muốn giúp cô gái đó sao ? “ Thư kí của hắn ta thấy giám đốc mình chăm chăm quan sát Cố Lam Chi , không nhịn được thắc mắc hỏi .
Chiếc xe của bọn họ đã đậu ở đây từ lúc vụ tai nạn xảy ra đến giờ nhưng Phó Bách Diên lại không có bất cứ hành động nào , thư kí quả thật rất khó hiểu với hành động của hắn .
- “ Không vội ! “ . Phó Bách Diên hút điếu thuốc dở đang kẹp trong tay , làn khói bay ra ẩn hiện trước khuôn mặt nam tính điềm đạm . Thật khó để nhận ra suy nghĩ hiện tại trong đầu hắn là gì .
. . . . . . . . .
Cố Lam Chi tìm một chiếc xe kéo đưa mẹ rời khỏi đây đến một cánh đồng lớn , cô luyến tiếc nhìn thi thể mẹ lần cuối , lặng lẽ hôn lên trán bà ấy thay cho một lời tạm biệt như thường ngày . Chỉ tiếc rằng lần tạm biệt này sẽ là mãi mãi !
- “ Mẹ à ! Ở nơi này mẹ có thể được tự do rồi . Mẹ sẽ không phải cần nhìn sắc mặt ba mà sống nữa , mẹ của con phải lên thiên đường nhé ! “
Cô cắn chặt môi lấp đầy đất xuống , dần dần che phủ người phụ nữ đang tái nhợt ngủ say . Cuối cùng thành một nấm mồ cao .
Nước mắt đã cạn một lần nữa trào dâng , cô thẫn thờ tựa vào gò đất cao khóc nấc lên trong mưa . Âm thanh văng vẳng nghe đến nao lòng .
Người mẹ thương yêu cô vĩnh viễn không thể quay trở lại , không còn ai sẽ lặng yên nghe cô tâm sự . Không còn ai có thể trở che cô , yêu thương cô vô điều kiện nữa !
Chiếc xe vừa nãy đi đến dừng lại ven đường , đối diện với chỗ Cố Lam Chi .
Người đàn ông trên xe với vóc người cao lớn , mặc âu phục nghiêm chỉnh bước xuống . Dáng người thẳng tắp toát ra sự bí hiểm .
Khuôn mặt lạnh như băng mở chiếc dù trên tay mình , hắn híp mắt nhìn bóng lưng gầy yếu của Cố Lam Chi rồi lãnh đạm bước đến .
- “ Chào em ! “ . Giọng nói trầm khàn phát ra từ phía sau , đồng thời chiếc dù cũng từ từ nghiêng về phía Cố Lam Chi . Cảm tưởng như lúc ấy người này có thể che đi cả giông tố cuộc đời cho cô vậy .
Cô quay người lại , đôi mắt sưng húp nhìn hắn . Đây là lần đầu tiên Cố Lam Chi bắt gặp một người đẹp như vậy , khuôn mặt đẹp như điêu khắc nhưng đôi mắt lại sâu thẳm như vực sâu không đáy .
- “ Anh . . . Anh là ai ? “
Cô có chút hoảng sợ , nhìn trang phục đắt tiền trên người Phó Bách Diên thầm đoán hắn không phải là một người bình thường . Mà những người thuộc tầng lớp thượng lưu như này sao có thể quen biết một người tầm thường như cô được .
- “ Tôi là người sẽ giúp em trả thù . Muốn hợp tác cùng với tôi chứ ? “ . Phó Bách Diên khoé môi hơi cong lên , giọng nói trầm khàn lạnh đi vài phần .
Cố Lam Chi không dấu nổi sự kinh ngạc , nghi hoặc nhìn hắn . Sao hắn biết được chuyện cô đang có ý định tìm tên Tần Cảnh trả thù , nhưng rất nhanh cô đã lấy lại sự bình tĩnh trả lời hắn .
- Không cần . Tôi tự sẽ tìm tới tên đó tính sổ .
Phó Bách Diên như nghe một câu nói chuyện cười , cười lạnh :
- Em định tìm anh ta rồi đâm anh ta một nhát , sau đó tự tử tìm đến mẹ mình hay sao ? Theo tôi , tôi không chỉ giúp em trả thù mà cũng sẽ cho em cuộc sống tốt hơn . Thậm chí cho người chăm sóc người ba nát rượu đó của em , cả phần mộ của mẹ em cũng được chôn cất cẩn thận hơn . Nghe tôi , nếu mẹ em còn sống bà ấy chắc chắc sẽ muốn em có cuộc sông tốt hơn .
Hắn nói rồi hướng bàn tay về phía Cố Lam Chi , không quan tâm đến bộ dạng rách rưới dơ bẩn đầy bùn đất của cô .
Cố Lam Chi hơi do dự nhìn bàn tay to lớn , tuy không biết hắn đã sai người điều tra mình hay không nhưng trong đầu cô chỉ suy nghĩ đến đây chính là lần đầu tiên trong đời ngoại trừ mẹ sẽ hướng tay về phía cô . Cô nhìn hắn , không hiểu sao trong lòng lại ấm hơn vài phần .
Cố Lam Chi nắm lấy tay Phó Bách Diên đứng dậy , ánh mắt cũng trở nên kiên định với lựa chọn của mình .
- Được , vậy một lời đã định .
Phó Bách Diên nhếch một bên mày , đôi mắt ẩn chứa đầy suy tính lẫn sự hài lòng .
- “ Một lời đã định “ . Hắn lặp lại câu nói của cô .
Cố Lam Chi được Phó Bách Diên đưa đến biệt thự nơi hắn ở , đường đi khá xa . Trên đường đi , bọn họ đi qua một đồn cảnh sát .
- “ Dừng xe lại được không “ . Cô ngập ngừng nói .
- “ Có vẻ như cô ấy vẫn chưa hoàn toàn chấp thuận lời giám đốc nói “ . Thư kí Viễn ngồi ghế lái đợi khi Cố Lam Chi rời đi mới nói với hắn .
- “ Mặc kệ cô ấy đi , rồi cô ấy cũng sẽ tin tưởng chúng ta thôi . Đến lúc đó cùng cô ấy hợp tác mà chơi Tần Cảnh một vố “ . Phó Bách Diên nhìn ra ngoài cửa sổ , vẻ mặt ung dung ngắm cảnh .
Cố Lam Chi cứ nghĩ nếu mình báo cảnh sát thì bọn họ ít nhất sẽ bắt giữ Tần Cảnh , không ngờ điều đó chỉ khiến cho cô tốn thời gian . Vừa nghe đến cái tên đó đã bị bọn họ đuổi đi , cô ôm nỗi thất vọng trở về xe .
- Sao ? Bọn họ không dám hành động đúng chứ .
Cố Lam Chi mím môi , cúi xuống lơ đãng nhìn đôi chân trần .
- Anh biết hết rồi sao ?
Phó Bách Diên quay mặt đi không trả lời , mà cô cũng im lặng ngồi trên xe .
- “ Đi giày của tôi đi . Nhìn em như vậy ai khác lại tưởng tôi bắt nạt em “ . Hắn mãi lúc sau mới lên tiếng nhưng vẫn không trả lời câu hỏi của cô .
Cố Lam Chi yên lặng xỏ vào , giày rất rộng , ấm hơn những đôi giày cũ của cô nhiều .
Phải mất hơn một tiếng chiếc xe mới dừng chân trước cổng , thư kí Viễn lái xe tiến vào rồi dừng hẳn trong sân .
Cô bước xuống , choáng ngợp nhìn căn nhà xa hoa tráng lệ trước mặt mình . Nó còn lớn hơn cả một khu ổ chuột mà Cố Lam Chi từng ở , đèn điện được bật sáng trưng . Đứng từ bên ngoài vào đã thấy thật lộng lẫy .
- “ Thiếu gia đã về ! “ . Giọng nói xuất hiện sau cánh cửa chính , người đàn ông tóc đã ngả màu ra nghênh đón .
- “ Quản gia Thôi , giúp tôi chuẩn bị một căn phòng cho cô ấy “ . Phó Bách Diên đưa chiếc cặp da cho ông , dáng người cao thẳng bước lên một bậc gạch lát vào trong nhà .
Download MangaToon APP on App Store and Google Play