... "Hôn nhân là kết của tình yêu."...
...[TUẦN THỨ NĂM THAI KỲ]...
"Làm mẹ là một việc thiêng liêng, chúc mừng cô."
Lời khẳng định này như một cây đinh vô tình đóng sâu vào cổ họng, đồng thời làm cô gái nhỏ chết đứng.
....
"Reng reng reng."
Tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên. Người đàn ông lạnh nhạt không có ý định nhấc máy.
"Reng...reng..." điện thoại vẫn kiên trì gọi đến.
Đợi rung lên hồi thứ tư, hắn buồn bực ấn nghe.
Đầu dây bên kia im lặng như tờ.
Cô gái nhỏ nuốt xuống uất ức, ngậm ngùi nói: "Tôi có thai rồi."
"Tút túttt…"
Âm thanh lạnh băng như một con dao sắc nhọn, thản nhiên đâm vào quả tim đang đập loạn.
Đau đớn điều khiển cô buông thả vật trong tay, yếu ớt chôn mặt vào đầu gối gầy gò.
Trong màn đêm tĩnh lặng, tiếng khóc thê lương nấc lên từng hồi.
Cô gái nhỏ giấu mình vào bóng tối, sợ hãi - run rẩy.
Mâu thuẫn - bàng hoàng và hụt hẫng quấn lấy hơi thở mong manh, hăm he sẽ cướp đi bất cứ lúc nào.
...----------------...
...Nhật ký: Thai Kỳ Tuần Thứ Mười....
"Phôi thai đang dần ổn định. Cô yên tâm nhé."
"Đừng tiếp tục vận động mạnh. Nhất định phải nghỉ ngơi đầy đủ, cẩn thận chăm sóc tinh thần cùng sức khỏe thật tốt."
"Phôi thai chỉ mới mười tuần tuổi mà thôi, cô đừng ỷ lại mà bỏ ngơ. Sảy thai cũng vào giai đoạn này càng ngày càng nhiều."
"Đừng quá lo lắng, chú ý kỹ lưỡng khẳng định không sao."
Tiếng nói của vị bác sĩ trẻ mạch lạc trong đầu cô gái nhỏ.
Đắm mình trong làn nước mát lạnh. Khải Uy nhắm nghiền mắt chôn sâu hơi thở cay xé.
Nếu bản thân biết trước, nhất định ngày đó không cố chấp.
Hối hận quá muộn màng không cách nào cứu vãn.
Ngày đó thứ cô không bao giờ ngờ đến chính là...
...HÔN NHÂN...
...Một tờ giấy CỐ ĐỊNH hai con người độc lập....
...Hoàn toàn mất tự do....
...Một người nhẫn nhịn làm vợ hiền dâu thảo....
...Một người lạnh lùng đùn đẩy trách nhiệm....
Căn nhà vắng bóng người chồng.
Chiếc giường thiếu hơi ấm an toàn.
Cùng bào thai đang hằng ngày xói mòn ý chí sống của chính mình.
Liệu có đáng cho cô khi phải một mình chịu tội thế này không?!
Tình yêu cùng hôn nhân của họ thật đẹp. Còn của cô chỉ tiếng thở dài thê lương.
Sự ngạt uất ở ngực chợt cứu vớt linh hồn đang phiêu bạt, lang thang không có chốn về.
Khải Uy tức nghẹn bật dậy khỏi làn nước oái oăm.
Trầm cảm mang thai càng ngày càng mãnh liệt. Quấn lấy sự sống chới với của cô gái nhỏ.
Haiz...
Nhẹ tuông ra nặng nhọc đè nén, đôi tay mảnh khảnh sờ lên chiếc gương bị sương che phủ.
Hệt như con người cô lúc này, mù mịt - chông chênh và cùng cực.
Khải Uy lạnh nhạt để màn hơi nước mờ nhạt ám sát quấn quanh tấm thân thon thả.
…
"Phu nhân, hãy để em lau khô tóc cho người."
Thiếu nữ ngước nhìn người phụ nữ mang theo hơi nước chậm rãi bước đi.
Mái tóc đen tuyền suôn mượt xoã phía sau.
Trên thân đơn bạc váy trắng bồng bềnh, tô điểm làn da trắng sáng hồng hào.
Một thân khí chất thuần khiết, sạch sẽ như ngọc.
Cô thanh tao nhã nhặn, điềm tĩnh xinh đẹp.
Thiếu nữ ngẩn ngơ trước vẻ đẹp thanh thoát tinh khiết này.
...Không ngoa khi nói...
...Nàng như Tiên Nữ phiêu diêu chốn hồng trần....
...Điềm đạm kinh qua thói đời bạc bẽo....
Khải Uy không biết rằng bản thân đã được tôn làm thần tiên, lẳng lặng đáp: "Cảm ơn em."
Thiếu nữ nuốt một ngụm khí lạnh, nhẹ đi đến dịu nhàng nói: "Phu nhân, hôm nay thiếu gia sẽ về."
"Nếu người khó chịu, em sẽ báo lại với thiếu gia. Phu nhân không cần cố ép bản thân."
Có vẻ gần đây cô khá xúc động, khiến người bên cạnh thấp thỏm không yên.
Khẽ cười vỗ về thiếu nữ: "Ta sức khỏe rất tốt, khiến em lo lắng rồi."
Hoan Hoan mấp máy môi muốn nói thêm vài câu.
/Cạch/
Cánh cửa trắng tinh bỗng mở ra. Khiến hai người trong phòng giật mình.
Khải Uy quay đầu, ánh mắt nghiêm nghị, lạnh nhạt nói: "Phép tắc được vứt vào sọt rác rồi?"
Người đàn ông thân hình vạm vỡ đứng dựa vào cửa, lặng lẽ quan sát.
Bộ âu phục tối màu tôn lên làn da trắng bệch. Mái tóc ánh bạc được tỉ mỉ vuốt gọn, bồng bềnh chẻ bảy ba.
Người đàn ông khí chất đạm bạc, xen lẫn kiêu ngạo cùng phong lưu. Thần sắc lạnh lùng sát khí quẩn quanh áp chế các ánh nhìn lộ liễu.
Vì âm trầm, hắn tuy tuấn mỹ nhưng không mấy ai dám tiến gần làm quen.
Duy lại có một biến số.
Khải Uy - Cô chính là ngoại lệ của hắn.
Mặc Thần trầm mặc, sải bước đi vào.
"Ra ngoài."
Hắn lạnh lùng liếc nhìn thiếu nữ. Không có chút thiện cảm đuổi người.
Hoan Hoan lộ rõ sợ hãi, thân thể cứng đờ, như bị một thực thể vô hình nhắm đến. Đôi tay run rẩy cố nắm chặt chiếc khăn lau.
Khải Uy nhẹ dỗ dành: "Em ra ngoài một lát."
Thiếu nữ tuy bị doạ đến. Nhưng vẫn lấy hết dũng khí dâng chiếc khăn lau trên tay, lắp bấp nói: "Phu nhân…cần làm khô tóc ạ."
Khoảng không rơi xuống đáy. Sự tĩnh lặng như đang ghì triết tâm hồn thiếu nữ, như đang thiêu rụi sự sống nhỏ bé.
Hắn lại lần nữa mở miệng: "Cút."
Khải Uy nhíu mày vỗ tay thiếu nữ, dịu dàng nói: "Ngoan em ra ngoài một lát."
Hoan Hoan đã sớm sợ đến nhũn chân. Chợt ứa nước mắt nhỏ giọng nói: "Em xin lỗi ạ."
Cô yêu thương nhìn thiếu nữ rụt rè chạy đi. Bản thân không hay biết, đã may mắn hơn rất nhiều người.
"Cái thai thế nào?"
Hắn lại lên tiếng ngắt đứt mạch suy nghĩ của người đang suy tư.
Âm thanh không chứa một chút cảm xúc.
Cô ngước nhìn người đàn ông sắc đẹp ngút trời. Ngoài cái mã này ra, hắn còn rất giàu. Tính khí được ví là thứ bỏ đi. Nổi tiếng tàn nhẫn không có tình người.
Đôi môi hồng hào khẽ nhếch, cụp mắt xuống che giấu sự ghét bỏ, bình thản đáp: "Rất tốt, tạm thời không chết được."
Mặc Thần nheo mắt nhìn kỹ người phụ nữ trước mặt.
Cô gái nhan sắc tuyệt mỹ lại dịu dàng thanh tao. Dáng vẻ mềm mỏng tựa cánh hoa nhưng lời nói lại mang theo gai nhọn, đâm lòng người ngứa ngáy.
Hắn ngồi xuống bên cạnh phu nhân kiều diễm.
Hơi thở lạnh lẽo ập tới khiến cô không kịp thích nghi.
Đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, khó chịu nói: "Mặc tổng không cần thiết nhiệt tình như vậy."
"Lau tóc mà thôi, tôi tự mình làm."
Đôi tay muốn với lấy khăn lau bị nắm gọn. Đồng tử to tròn không giấu nổi kinh ngạc.
Mặc Thần mạnh mẽ tách đôi môi mọng nước, lắp đầy sự trống rỗng bên trong.
Thân hình rắn chắc ôm cô vào lòng, bộ dạng chiếm hữu vô cùng rõ ràng.
Khải Uy bàng hoàng trước hành động lưu manh đột ngột này, khó khăn bắt kịp nhịp điệu.
Khoé mắt thoáng chốc phiếm hồng. Màn sương che lấp sự mông lung. Đôi đồng tử ngập tràn chán ghét cùng…tuyệt vọng.
Hắn quyến luyến mỹ nhân, nếm được mùi vị ngọt ngào lại càng tham lam muốn nhiều hơn.
Như một thế lực thôi miên, Khải Uy lại mặc cho hắn tùy ý càn quấy.
Nhìn người mềm nhũn trong lòng. Đôi môi kiêu ngạo nhếch lên: "Mặc phu nhân yếu đến khó tin."
Giọng điệu châm biếm khiến cô bừng tỉnh. Khải Uy nhẹ nhàng hít thở, khinh thường đáp: "Hôn thú làm sao có nhiệt huyết."
Hắn nụ cười càng đậm, ngông cuồng khiêu khích mỹ nhân: "Uỷ khuất cho em, kết hôn cùng thú rồi."
Đồng tử nâu đỏ hiện rõ chán ghét. Khải Uy đứng phất dậy.
"Uy Uy em cẩn thận chút."
Hắn đưa tay ôm lấy cái eo nhỏ, cẩn thận bảo vệ. Cô hiện tại đang mang cốt nhục của hắn, sơ suất chút là đi tông.
Giọng điệu lo lắng khiến cô đứng hình. Chưa kịp ổn định thân thể quay ngoắc đầu nhìn người phía sau.
"Anh vừa gọi tôi là gì?"
"Mặc phu nhân, tên em là Uy Uy?"
"Chậc. Không cho phép anh gọi." Suy ra cái Mặc phu nhân còn êm tai. Khải Uy phản cảm quay đi.
Hắn một tay giữ lấy mỹ nhân muốn chạy thoát, đồng thời lại nhanh nhẹn ôm hôn, quấn quýt bờ môi gợi cảm.
Điều này như một ngọn lửa, đốt cháy rơm khô trong người mỹ nhân. Khải Uy tức giận trừng mắt. Nơi nào đó đã không tuân mệnh đập vỡ tan tát.
"Chậc, em dám cắn tôi."
Mùi máu tươi ngập tràn trong khoan miệng, hương vị đặc trưng làm cô tỉnh táo hẳn. "Anh đừng động vào tôi. Đừng khiến tôi thêm ghê tởm."
Mặc Thần chẳng những không giận, dáng vẻ cô quật cường trong mắt hắn càng thêm quyến rũ. "Khiến em thất vọng rồi. Tôi lại rất thích động chạm em."
Lời này bất giác lôi đêm đen cấm kỵ khơi gợi. Cô nhíu mày nhớ lại bản thân đã đau đớn rên rỉ dưới thân hắn.
---Cô gái nhỏ mếu máo cắn chặt đôi môi đỏ mọng. Dương đôi mắt ngập nước mê man nhìn nam nhân tuấn mỹ đang hưng phấn.
Hắn vui vẻ vuốt ve khuôn mặt ửng hồng, nhễ nhãi mồ hôi, dụ hoặc nói: "Bảo bối, em trên giường đặc biệt gợi tình." ---
Mặc Thần hờ hững quan sát mỹ nhân đang ngầm ngầm bão tố trước mặt, nhếch mép cười khinh: "Thế nào, nhớ lại rồi à."
Khải Uy ngước mắt cực kỳ khinh thường đáp: "Cùng thú làm tình đúng là khác lạ."
Hắn nghe rõ lời nói, từ từ thu hồi ý cười.
"Anh yếu ớt đến nổi khiến tôi nhớ mãi không quên."
Khải Uy hài lòng nhìn nam nhân hàn khí âm trầm. Lại nhếch mép kiêu ngạo nói: "Quả thật đặc biệt khó quên."
"Cảm ơn khích lệ."
Vòng tay rắn chắc giam cầm cô, hạ thấp giọng đùa bỡn cợt nhả: "Em muốn thể nghiệm cảm giác sung sướng khó quên đó lần nữa không?"
"Khẳng định đặc sắc hơn lần đầu."
Dưới giọng nói mê hoặc, dụ dỗ của người đàn ông. Cùng thân hình cường đại đầy nam tính của anh ta, cô bỗng chốc đầu óc theo nhiệt độ cọ sát mà bắt đầu nóng lên.
Khải Uy biết rõ, miếng bánh mật ngọt luôn được đặt trên một cái bẫy sắc bén và tàn bạo.
Con hổ lớn lặng lẽ ẩn mình trong bóng tối đợi chờ con mồi béo bở.
Hắn sẽ kiên nhẫn đợi, sẽ bất chấp mọi khả năng để lấy tới thứ bản thân muốn có.
Hắn có đủ nham hiểm và tàn ác để thực hiện điều không tưởng này.
"Tôi sẽ không bị lừa lần hai."
Cô nhẹ nhàng thoát khỏi móng vuốt nguy hiểm. Bước lớn tiến về phía cửa phòng.
"Cô sẽ chết nếu ra khỏi đây."
Bàn chân muốn tiến lại chậm rãi hạ xuống. Khải Uy đứng im tại chỗ, tai lắng nghe giọng điệu uy hiếp ngạo mạn.
Hắn ngạo nghễ nhếch mép, thân chìm vào bóng tối, âm trầm dùng đôi mắt băng lãnh không độ ấm nhìn mỹ nhân ngoan ngoãn nghe lời.
Gió thu lạnh lẽo âm thầm thổi.
Bầu trời đen kịt đang treo lên chiếc lưỡi liềm sắc bén.
Ánh trăng tuy khuyết nhưng lại đẹp đẽ mê hoặc lòng người. Đồng thời kiêu hãnh ở trên cao quan sát sinh linh cố gắng trường tồn.
...----------------...
...Đồng hồ điểm bảy giờ tối....
Khải Uy vừa xuống sảnh liền gặp gỡ người quen.
Cậu trai trên người áo vest giày da chỉnh tề ngồi ở sofa. Điềm đạm cúi đầu đọc văn kiện trong tay, dáng vẻ thư sinh, trưởng thành hiện rõ.
Cảm thấy có người đến cậu ngước nhìn, phát hiện là ai lại đứng dậy chuẩn chỉnh cúi đầu chào hỏi: "Mặc phu nhân."
"Ừm, cậu có việc sao?"
"Vâng, Mặc tổng cho gọi."
"Dì Đồng sẽ dẫn cậu đến thư phòng."
Khải Uy ung dung ngồi vào bàn ăn, sau lại nói với: "Một lát ở lại dùng bữa nhé?"
Thôi Khiên Dư gãi đầu, khéo léo đáp: "Cảm ơn phu nhân. Hôm nay tôi còn có việc không tiện ở lại ạ."
Cô không khó khăn khẽ gật đầu: "Được rồi. Cậu làm việc thong thả."
"Vâng ạ."
Thôi Khiên Dư nhanh chóng đáp, quay người theo dì Đồng rời đi.
...
"Phu nhân, người dùng thử món này nhé."
"Món này dì Đồng tự tay mình làm đó ạ. Là canh gà rất tốt cho thai nhi."
Hoan Hoan nhỏ giọng gọi mời, cô khẽ cười đáp ứng.
Trên chiếc bàn sang trọng để đầy các món ngon bổ dưỡng.
Khải Uy từ tốn ăn ăn uống uống. Một hồi lại ôm bụng no căng chạy đến phòng khách.
Thoải mái buông mình trên sofa, tay xoa bụng nhỏ vui vẻ hưởng thụ cảm giác bình yên.
Hắn đi xuống vừa hay thấy cảnh này. Mỹ nhân không chút phép tắc nằm dài trên ghế bông mềm mại.
Mặc Thần đưa tay kìm hãm mi tâm đang đau nhức.
"Mặc phu nhân muốn dễ sinh nên thường xuyên vận động."
Lời nhắc nhở quen thuộc đến khiến cô sinh lòng ám ảnh. Giọng nói này đặc trưng âm trầm lạnh lẽo. Khải Uy nhíu mày khó chịu. Bầu trời yên bình của cô bị phá nát rồi!
"Tôi ăn no quá không đi nổi."
Hắn kiên nhẫn nhìn cô, lại nói: "Như vậy không tốt. Em mau đứng dậy đi lại."
"Tôi không muốn." Khải Uy chỉ bình thản đáp, không quá để tâm.
"Em phải đi!"
"Tôi không đi!"
"Chậc."
Tiếng nói bất mãn của ai kia làm cô bỗng thấy vui sướng, lại tiếp tục nằm êm ái không quan tâm.
Hắn không có thời gian ở lại nói chuyện với người cứng đầu trước mặt. Lẳng lặng đến gần bên.
"Aaa anh muốn làm gì!!"
Khải Uy bất ngờ chới với ôm chầm lấy hắn. Cô như đeo bám lên người đàn ông cao lớn.
Ôm vật mềm mại nhỏ nhắn, hắn tưởng như ôm một con mèo nhỏ. Cô nhẹ đến nổi hắn chỉ cần nhấc tay đã có thể bồng bế.
"Em không ăn uống mà lớn sao? Nhẹ như vậy."
"Cũng có phải lần đầu anh bế đâu mà bất ngờ."
Khải Uy sau khi thích ứng lại ung dung đáp. Dửng dưng như đây là điều hiển nhiên.
Hắn trong lòng như bị người nắm lấy, nhíu mày nói: "Trước kia không sao. Nhưng hiện em đang có thai."
"Thì sao? Lo cho bảo bảo đến thế cơ à."
Cô nhếch mắt nhìn hắn. Vẫn một bộ dạng âm trầm không mò ra sắc thái. Không hiểu vì sao, cô lại có ý định điên rồ.
Mặc Thần nheo mắt nhìn bàn tay trắng nõn đang đưa đến. Hắn chỉ thắc mắc không có ý định ngăn chặn.
Khải Uy hài lòng véo khuôn mặt lạnh lùng, vui vẻ bóp bóp vài cái lại thả ra.
"Mau bỏ tôi xuống."
Cô trấn tĩnh vực hắn dậy. Mặc Thần miệng lưỡi khô khốc tức giận nhìn cô vợ nhỏ. "Em thật biết cách tìm chết."
"Haha anh đâu có giết được tôi."
Sao phải sợ! Cô có kim bài hộ mệnh là bảo bảo nhỏ. Ai cũng đừng hòng diệt cô! Nghĩ thôi cũng đừng nên!
Hắn chỉ biết nuốt cục hận này vào trong. Ủy khuất không so đo với cô.
Mặc kệ Khải Uy kháng cự hắn vẫn ôm cô đến vườn hoa thoáng mát.
"Em ngồi một lát lại vào nghỉ ngơi."
Cô im lặng ngắm chiếc áo vest thoang thoảng mùi vani dịu ngọt.
Hắn xem ra thần kinh có bệnh không nhẹ đâu. Hôm nay là bằng chứng chứng minh anh bị điên cấp tính.
Ngước mắt thấy bóng dáng vững chãi đang dần đi xa, cô từ từ thả lỏng. Ôm lấy chiếc áo khoác, tham lam cảm nhận hơi ấm còn sót lại.
Bất giác cô mỉm cười, không biết nên làm sao đáp lại lời cầu khẩn chân thành đó đây.
Lời nói thì thầm khiến cô băn khoăn xuất hiện...vào hai tiếng trước.
...[Thời gian hai giờ trước.]...
"Mặc Thần. Anh đe doạ sẽ giết tôi?"
Mỹ nhân xoay người đối diện. Cô không sợ hãi, không rụt rè. Thậm chí còn lạnh nhạt hơn cả hắn.
Mặc Thần nhíu mày nhìn biến hoá của người trước mặt.
Một con nhím bị dồn vào đừng cùng, thì ra có thể đáng sợ như vậy.
"Ha."
Hắn nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ. "Tôi chỉ muốn nói chuyện với em thôi."
"Bằng cách ép buộc?"
Khải Uy buồn cười. Có ai sẽ mở miệng nói sẽ kết liễu bạn, chỉ vì muốn trò chuyện cùng bạn?
Trời sập cô quyết không tin tưởng.
"Tôi biết em khó chấp nhận. Nhưng đây là sự thật."
Mặc Thần lãnh đạm đối diện, thu hồi dáng vẻ cợt nhả. Hắn hiện tại nghiêm túc lại bình tĩnh.
Thái độ của anh quá khác biệt, cô hoài nghi chính mình bị hoa mắt.
"Có chuyện thì mau nói."
"Việc em mang thai."
Khải Uy khó hiểu nghiêng đầu: "Thì sao?"
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Giọng nói anh trầm lắng bên tai.
Khải Uy trợn tròn mắt. Mẹ nó? Nó vốn là con anh!
"Anh trước đó không định chịu trách nhiệm?"
"Phải."
Cô chỉ vu vơ hỏi một câu, nhưng anh thẳng thắn thừa nhận thế này...cô chưa có lường trước.
"Tôi không ngờ mình lại bồng bột đến thế này."
Sao lại vì mặt mà cưới anh? Mình điên rồi!
Mặc Thần mơ hồ nhìn cô tự lẩm bẩm. Hắn cúi đầu suy nghĩ, sau lại lên tiếng phá vỡ sự im lặng kì lạ.
"Em không cần lo lắng. Bác sĩ theo dõi cùng các chuyên gia nhất định là loại tốt nhất."
Nhận được ánh mắt kiên định từ chồng mình. Khải Uy cảm thấy mình nên là vui mừng nhỉ? Vui nổi sao?
Không nổi!
"Trước đó anh khốn nạn vậy sao?"
Đối tượng kết hôn cho đến một câu hỏi khiến hắn sững lại, nhất thời băn khoăn.
Mặc Thần nở nụ cười có chừng mực: "Tôi rất tệ sao?"
"Phải."
Khải Uy đường hoàng tự tin khẳng định.
Trên đời ai dám cướp vị trí đệ nhất khốn kiếp của anh nhất định là bị ép!
Dưới ánh mắt đã tắt liệm ánh sáng, cô dõng dạc tuyên bố thêm.
"Anh như cẩu tra nam, khốn kiếp tệ hại."
Khải Uy không dừng lại, như bật được công tắc ẩn cô liên tiếp nói.
"Không ai làm chồng như anh hết. Đêm tân hôn ăn sạch sẽ rồi chạy. Mỗi ngày đều không về nhà, không một lời hỏi han, không ngó ngàng đến ai.
Đến khi nghe tin có con cũng chỉ lạnh lùng ngắt máy. Trước đó còn cặn bã hơn, lễ thăm hỏi gia đình anh cũng không tham gia. Để một mình cô gái trẻ như tôi đối diện cả đoàn người ranh ma khốn kiếp!
Mẹ kiếp anh còn chưa dừng lại, hai tháng qua ngày nào tôi cũng bị đám yêu tinh anh trăng hoa bên ngoài làm loạn đến. Một mình tôi tự đứng lên dẹp sạch sẽ.
Anh còn cho người giam giữ tôi tại dinh thự. Đừng tưởng tôi không biết, mấy người đó hên là không quá lộ liễu, nếu không tôi đã sớm giết chết họ.
Anh còn tiếp tục ăn chơi ở bên ngoài, làm cả dinh thự gà bay chó nhảy. Nếu không phải dì Đồng khuyên ngăn, tôi đã sớm đơn phương ly hôn."
"Mẹ kiếp, ngoài phiền phức ra, anh cho tôi được thứ gì?"
Nói hết uất ức trong lòng, cô lại hiên ngang nắm lấy áo vest sạch sẽ, nghiến răng hỏi hắn.
Hắn lặng lẽ cười lắng nghe lời trách mắng. Xoa dịu mái tóc đen dài, bình tĩnh nói: "Mặc phu nhân, không ai sẽ chửi chồng công khai như em."
Khải Uy ung dung đáp: "Tôi không nói sai sự thật."
"Mặc Thần anh là tên đàn ông phụ bạc, không chút tình người. Cực kỳ xấu tính một người thật tệ hại!"
"Haha..."
Mắt thấy cô vợ nhỏ nổi giận thật đáng yêu, hắn không kiềm được cười thành tiếng.
Cô bực bội hơn gấp hai lần. Tiếng cười của hắn vẫn không dừng lại. Khải Uy tức giận giậm chân: "Anh mau ngậm mồm lại!"
"Khụ, haha...được rồi..."
Mặc Thần khó khăn lấy lại điềm tĩnh, ôm lấy mỹ nhân giận dữ trước mặt, nhỏ giọng thủ thỉ: "Sau này anh chịu trách nhiệm rồi, đừng mắng anh nữa nhé?"
Lãng tử quay đầu!?
Không! Là anh ấm não thôi!
"Cút xa tôi một chút đi." Cô nghi hoặc ngẩng đầu. Mắt thấy anh treo nụ cười ngọt ngào đột nhiên sững lại.
Hắn vui vẻ cười cười, tiếp tục vỗ về: "Chúng ta là vợ chồng. Anh nên làm những việc này trước đó mới phải."
Đâu mới là thật đây? Lạnh lùng như trước hay ôn nhu như hiện tại?
Bất giác cô cảm thấy hơi ấm trong vòng tay này quá mạnh mẽ. Có thể xua đi giá lạnh, làm tâm hồn đang vụn vỡ bỗng chốc khôi phục.
Kìm hãm tâm tình đang xao động. Khải Uy nhẹ thủ thỉ: "Đừng làm những việc vô nghĩa."
Đôi đồng tử đen tuyền có chút gập ghềnh.
Không gian lần nữa rơi vào lặng thinh.
Ai cũng không nỡ phá vỡ hay đúng hơn là không có dũng khí.
"Cho anh một cơ hội được không?"
Giọng nói trầm thấp xen lẫn tia van nài nhỏ nhẹ bên tai.
Đầu tim ai đó đã rung lên bần bật. Cô báu vào vạt áo, mân mê ngón tay sớm đỏ ngần.
Trái tim này vì anh lại nảy lên. Tâm hồn phiêu bạt vì anh mà chững lại.
...Đi về đâu nữa bây giờ?...
...Người mong đợi ở ngay trước mặt....
...Liệu có nắm lấy được hay không?...
Cô nhủ lòng tự hỏi...đáp án lại không cách nào biết tới.
Mặc Thần không nhận được hồi âm lui lại về sau. Cúi đầu nói: "Ba ngày sau lại nói anh nghe, đáp án."
Cô chỉ biết cười gượng, gỡ bỏ bàn tay mát lạnh trên vai. Dịu dàng nói: "Sẽ không như anh mong đợi."
"Đáp án nhất định khiến anh đau khổ đến cùng cực."
Như một cơn sóng cuồn cuộn ào đến. Phá tan sự phòng bị vững chắc.
"Tôi không hiền từ như anh thấy. Việc anh ban tặng, tôi khẳng định trả lại gấp đôi."
Như một thói quen, con nhím tiếp tục xù lông tấn công thợ săn ranh ma.
"Đầy đủ không thiếu sót!"
....
...Trong căn phòng hiu quạnh....
...Cái lạnh hoà hợp trái tim kẻ lang bạt....
...Sẽ không ai hiểu cho, linh hồn lỡ mang tương tư....
...Màn đêm tĩnh mịch, ánh trăng một mình lẻ loi....
...Cô đơn nghiền ngẫm sự mạnh mẽ vốn có....
...Bộ giáp cứng cáp ngỡ rằng không sứt mẻ....
...Lại đột ngột vỡ nát thành tro tàn....
...----------------...
...Tại vườn hoa dinh thự Mặc gia....
Cây dương liễu lao xao trong gió, tạo nên tiếng xào xạc như một bản nhạc du dương.
Hoa hải đường bay phất phới, như đang đáp lại lời gọi mời, cánh hoa mềm mỏng bay nhảy. Vui vẻ khiêu vũ dưới điệu nhạc êm tai.
Nguyện hoà quyện vào đất trời, cùng lòng vì nhau đắm say.
"Phu nhân, trời đã trở lạnh. Người vào trong nghỉ ngơi nhé?"
Giọng nói ngọt ngào kéo cô về hiện tại. Khải Uy đưa tay xoa bụng nhỏ. Mắt thả vào khoảng không đạm bạc.
"Dì Đồng...anh ấy muốn con tha lỗi..."
Dì Đồng đối diện ôm lấy áo khoác bông ấm áp, nghe cô nói thì vui vẻ đáp: "Như vậy không phải tốt sao ạ!"
"Thiếu gia từ nhỏ đã trầm tính, sẽ không vì ai mà cúi đầu."
Khải Uy nhẹ nhàng cười, anh đã từng nói...cô là ngoại lệ duy nhất.
Mắt thấy cô buồn phiền, dì Đồng tới gần ngồi kế bên, dịu dàng nói: "Phu nhân. Người muốn nghe chuyện lúc nhỏ của thiếu gia không?"
Khải Uy như cô cháu gái tâm tình phiền muộn dựa vào vai bà. Thì thầm bên tai: "Dì Đồng, cho con tựa một lát nhé."
Bà buồn cười xoa đầu cô, giở giọng hồi tưởng chậm rãi kể lại.
"Tôi gặp thiếu gia lúc ngài ấy mới năm tuổi. Thân hình gầy gò, ốm yếu tưởng chừng như không sống nổi. Không biết nghị lực từ đâu đến, thế mà mạnh mẽ lớn lên."
Khải Uy im lặng lắng nghe tâm hồn lại thả đến tám tầng mây.
"Thiếu gia từ nhỏ không có cha mẹ. Được lão gia chủ nhận nuôi. Tôi lúc đó mới ba mươi, lại không có kết hôn vì vậy liền đem cậu chủ làm đứa nhóc nhỏ mà nuôi nấng dạy dỗ."
"Thằng bé thoáng chốc lớn nhanh như thổi. Hiện tại đã làm chồng làm cha rồi."
...Ký ức được đúc kết như một bộ phim đầy sắc thái - cảm xúc....
...Khi vừa muốn nhớ đến, não bộ đã tự phát tất cả thước phim của một đời người....
...Suy xét một chút, lại có những vài việc tiếc nuối khiến bản thân phải chững lại nghiền ngẫm....
Dì Đồng khẽ cười nhìn cô gái nhỏ đã nhắm mắt nằm trên đùi. Nhẹ chạm vào khuôn mặt xinh đẹp bà thủ thỉ: "Phu nhân, người đừng đi đến Nghi Hà."
"Xin người...đừng rời bỏ thiếu gia."
...----------------...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play