Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Cô Dâu Âm Giới Của Quỷ Vương

# 1

Tô Mẫn Tranh là con gái của Tô gia. Năm cô mười tuổi có một lần cô sốt nặng, phải nằm nửa tháng trên giường. Bỗng nhiên sau lần đó cô liên tục nhìn thấy những vong hồn vưởng vất trong nhân gian. Mỗi lần nhìn thấy vong hồn là cô lại kêu lên, ngồi gấp người vào một góc rồi cứ xua xua tay như muốn đuổi vong hồn kia đi. Mọi người thấy cô như vậy rất sợ hãi, lo lắng cho cô. Tô gia đã mời thầy cúng về trừ tà nhưng không hiệu quả.

Ông thầy cúng nói với người nhà của Tô gia: "Lần sốt lần trước của cô bé đã có một âm khí đã theo cô, âm khí này rất nặng không có cách nào đuổi đi được."

"Không còn cách nào sao thầy?" ba mẹ Tô Mẫn Tranh hỏi

Thầy cúng lắc đầu. Vì vong người chết nhìn rất đáng sợ nên khi cô ở đâu mà thấy vong cũng đều hét lên vị sợ hãi. Khi biết cô có thể nhìn thấy người chết, mọi người đều nhìn cô bằng ánh ghê sợ, xa lánh cô. Đến những người hầu trong nhà không ai dám hầu hạ. Sợ bản thân mình động vào cô sẽ giống cô nhìn thấy ma và sẽ bị điên. Bạn bè lớp cô lúc nào cũng bắt nạt cô, gọi cô là ma nữ. Những học sinh đó dội nước lên người cô rồi còn dùng những chiếc dao lam cạo lên bàn của cô với những dòng chữ như 'Ma nữ cút đi', ' Đồ ác quỷ mau cút khỏi thế giới này', trên ghế của cô toàn keo. Có lần cô ngồi vào, khó khăn lắm mới gỡ ra được. Họ thậm chí còn dùng muối ném vào cô, xua đuổi cô. Tô Mẫn Tranh ngày nào cũng nhẫn nhịn, chỉ khi về đến nhà cô mới lặng lẽ khóc trên giường.

Quá mệt mỏi Tô Mẫn Tranh liền thiếp đi. Bỗng chốc cô chìm vào giấc mơ. Trong giấc mơ cô mơ thấy một người con trai mặc âu phục đen ngồi trên ghế, hắn vắt chéo chân nhìn cô cười.

"Chào em, cô dâu tương lai của anh." Hắn nói

Tô Mẫn Tranh nhíu mày hỏi: "Anh là ai? Đây là đâu?"

Hắn chỉ cười không trả lời. Cô bước tiến phía trước thì phát hiện trên đầu hắn có hai chiếc sừng cong trên đầu. Tuy không nhìn rõ mặt nhưng cô lại rất sợ, lùi về phía sau thì vấp phải cục đá liền ngã xuống.

"Cô dâu, em không sao chứ?" Hắn hỏi

"Anh là quỷ sao. Tại sao lại gọi tôi là cô dâu?" Tô Mẫn Tranh cau mày nói

Hắn phất tay một cái, một ngọn lửa bỗng hiện lên tạo thành một dòng chữ. Tô Mẫn Tranh nhìn thấy chữ đó liền ngạc nhiên.

"Anh tên Bạch Dực?" Cô hỏi

"Tên của anh, cô dâu phải nhớ kĩ." Hắn cười nói

Tô Mẫn Tranh đứng dậy, phủi quần áo "Sao anh cứ gọi tôi là cô dâu hoài vậy. Tôi mới mười tuổi làm gì đã đến tuổi có chồng?"

Hắn búng tay một cái, trên Tô Mẫn Tranh cổ tay xuất hiện một chiếc vòng có hình thù kì lạ. Chiếc dây màu đỏ và treo một chiếc hộp thủy tinh, bên trong thủy tinh đó có chứa một chất dịch màu đỏ.

"Quà này tặng em. Chúng ta rồi sẽ gặp lại." Hắn mỉm cười rồi phất tay một cái

"Này....khoan đã..." Cô hét lên

Chưa kịp nói gì Tô Mẫn Tranh liền tỉnh dậy. Mồ hôi trên người cô nhễ nhại. Cô lấy tay lau chán thì phát hiện ra chiếc vòng. Lúc này Tô Mẫn Tranh mới phát hiện đó không phải một giấc mơ bình thường.

 Sau giấc mơ lần đó Tô Mẫn Tranh không còn mơ thấy người con trai lúc đó nữa. Thời gian trôi đi, cô cũng dần quên chuyện chiếc vòng tay bí ẩn kia. Bây giờ cô đã là một sinh viên trong trường đại học Pháp Y, nghành của cô là nghiên là khám nghiệm , mổ xác nhưng ngoài mổ xác còn giám định xác chết. Vì là sinh viên nên Tô Mẫn Tranh phải ở kí túc xá của trường. Phòng của cô có thêm hai người bạn cùng phòng là Đường Ninh Tuyết và Cố Giai Di, hai cô bạn này cũng cùng khoa với cô. Tối đến cả ba đứa đều nằm trên một chiếc giường.

Đang nửa đêm, Tô Mẫn Tranh bỗng thức giấc bởi những tiếng ‘ tí tách...tí tách....’ ở đâu đó. Cô ngồi dậy, mở cửa phòng đi về phía phòng WC. Tô Mẫn Tranh nghĩ chắc hai đứa bạn thân mình tắm xong quên không tắt nước đây. Cô vừa mở của ra thì có tiếng ‘ Quác’ của một con quạ vừa sà xuống cành cây bên ngoài phòng WC làm cô giật mình ngước mặt lên. Ngay lúc đó, cô lại nghe tiếng bước chân từ phía sau.

“Tranh Tranh, nửa đêm nửa hôm cậu ra đây làm gì” Người đó hỏi

Tô Mẫn Tranh giật mình quay người lại thì thấy Cố Giai Di : “Cậu có có nghe thấy tiếng tí tách không?”

“Cậu cũng nghe thấy sao. Tại cái tiếng đó làm mình không ngủ được nên mới thức dậy xem ai làm gì trong WC đây.” Cố Giai Di nói

Bỗng nhiên lũ quạ càng ngày càng kêu lên inh ỏi, chúng phản ứng như vậy khi nghe thấy…mùi tử thi. Không biết từ đâu đến tanh tửi ,hôi thối và khiến người ta buồn nôn xộc vào mũi của hai cô. Tô Mẫn Tranh và Cố Giai Di liền bịt mũi lại, cái mùi đó ngày càng nồng nặc. Tô Mẫn Tranh quyết định tìm hiểu xem mùi đó ở chỗ nào. Hai cô lần đến các phòng của WC, đến phòng cuối tiếng ‘ tí tách’ lại lớn hơn. Tô Mẫn Tranh mở cửa phòng đó ra thì thấy một dáng người nhỏ nhắn của một cô gái ,ướt đẫm và nhếch nhác với làn xa trắng bệch, đôi mắt đỏ ngàu, mái tóc loà xoà che khuất mặt.

Tô Mẫn Tranh và Cố Giai Di sợ quá liền bỏ chạy, nhưng chẳng may cửa WC bị một thế lục nào đó làm cho hai cô không mở được cửa. Người con gái ướt sũng kia từ từ đi về phía hai người bọn họ, Cố Giai Di sợ quá liền ngất đi. Cô gái người ướt sũng kia bay đến chỗ Tô Mẫn Tranh. Cô sợ quá liền ngồi thụp xuống đất, khóc.

“Làm ơn.....tha cho tôi đi....làm ơn.” Tô Mẫn Tranh nói.

“Đưa cho tao cái vòng mày đang đeo. Nếu không mày phải chết” Cô gái kia nói.

Tô Mẫn Tranh nghe vậy liền giựt chiếc dây kia ra, nhưng không thể nào tháo được, cô vừa sợ vừa khóc nói: “Tôi không tháo được chiếc dây, làm ơn....tha cho tôi đi....”

“Mày nói dối, mày phải chết.” Cô gái kia nói

Thế rồi cô ta giơ tay ra định bóp cổ Tô Mẫn Tranh, cô nhắm nghiền mắt lại. cô gái kia vừa chạp vào cổ của cô. Cô gái kia liền bị một lực gì đó giữ lại, thấy không có gì Tô Mẫn Tranh liền mở mắt ra thì thấy cô gái kia đang bị ai đó túm tóc giật lại. Phía sau cô gái đó hình như là một người con trai, cô không tài nào nhìn thấy mặt hắn được. Hắn dùng linh lực bóp lấy cô gái kia, chỉ trong chốc lát cô gái kia tan thành tro. Hắn tiến lại gần chỗ cô, nhìn cô mỉm cười nhưng lúc này mắt của Tô Mân Tranh cứ từ từ cụp lại.

# 2

Hôm sau Tô Mẫn Tranh tỉnh lại thì thấy mình ở trên giường, cô thắc mắc rõ ràng là tối qua cô cùng với Cố Giai Di còn ở trong WC. Nhắc đến Cố Giai Di cô vội ngó nhìn tìm cô ấy, không thấy Cố Giai Di đâu cô vô cùng lo lắng. Tô Mẫn Tranh liền xuống giường vội chạy đến cửa phòng thì thấy cửa phòng mở ra. Đập vào mắt cô là Cố Giai Di, cô ấy bê đồ ăn sáng vào phòng.

"Di Di cậu....đi mua đồ ăn sáng hả?" Tô Mẫn Tranh hỏi

Cố Giai Di đặt đồ ăn trên bàn rồi nói : "Tất nhiên rồi. Mình có mua phần cho cậu và tiểu Tuyết này."

Nhìn Đường Ninh Tuyết vẫn còn đang ngủ, Cố Giai Di liền lật chăn ra, đá vào mông cô ấy một phát.

"Aida.....đau!" Đường Ninh Tuyết kêu lên

"Mặt trời mọc lên tận mông rồi, còn không mau dậy. Cậu muốn trễ học hả?" Cố Giai Di nói.

Đường Ninh Tuyết lề mề ngồi dậy rồi cầm đồ tư nhân của mình vào WC. Sau khi Đường Ninh Tuyết đi khỏi phòng, Tô Mẫn Tranh bám vào tay của Cố Giai Di.

"Di Di tối qua ai đưa chúng ta về phòng?" Cô hỏi

"Tối qua bọn mình vẫn ở nguyên trong phòng mà. Có đi đâu đâu mà về phòng." Cố Giai Di nói

"Cậu không nhớ những gì xảy ra tối qua sao?" Tô Mẫn Tranh hỏi

Cố Giai Di lắc đầu, nhún vai nhìn Tô Mẫn Tranh: "Hôm này cậu cư xử hơi kì nha."

Tô Mẫn Tranh cười gượng, không hiểu sao Cố Giai Di lại quên đi chuyện đáng sợ tối qua. Bỗng nhiên điện thoại của cô kêu lên, là mẹ cô gọi, cô liền bắt máy.

"Alo....mẹ ạ." Tô Mẫn Tranh nói

"Tranh Tranh, đến bao giờ mới xem mắt hả? Hai mươi tuổi đầu rồi, nên nghĩ đến chuyện yêu đương rồi lập gia đình đi. Mẹ đã sắp xếp cho con rồi. Chiều nay nhớ đi." Mẹ Tô Mẫn Tranh nói

"Mẹ...con còn trẻ mà, hơn nữa con rất bận." Tô Mẫn Tranh nói

"Không cần giải thích. Cứ làm theo lời mẹ." Mẹ Tô Mẫn Tranh nói

"Mẹ...."

Chưa kịp nói thêm gì thì bà đã tắt máy đi. Cô ngồi xuống ghế thở dài. Đường Ninh Tuyết đi vào rồi cùng hai người bọn họ ăn sáng. Sau bữa sáng Tô Mẫn Tranh có buổi học thực hành thí nghiệm mổ tử thi, xác nhiệm máu. Cô cùng hai đứa bạn đến phòng thí nghiệm, trên đường đi thì bọn cô đi qua phòng bơi. Thấy có nhiều người tụ tập ở đó, lại có thêm cảnh sát nên các cô liền đi vào xem sao. Vừa lách được qua mọi người thì Tô Mẫn Tranh nhìn thấy một cái xác con gái nổi lềnh bềnh trên mặt nước. Chiếc xác được cảnh sát vớt lên, cô nhận ra cái xác đó giống hệt cô gái mà tối hôm qua cô gặp trong WC. Tô Mẫn Tranh bỗng nhiên rủn người, cô bất giác mà lạnh sống lưng.

Một lúc sau đó các pháp y tiến lại gần chiếc xác của cô gái đó, họ bắt đầu mặc đồ rồi bắt đầu khám nghiệm tử thi. Vì đây là trường đại học Pháp Y nên mọi giáo viên để cho mọi học sinh của mình đến xem những tiền bối làm thực hành trên xác chết rồi đúc rút cho mình bài học. Sau khi khám nghiệm, các pháp y đưa ra lí do tử vong. Cô gái này chết sau khi bị bạo hành tình dục, màng trinh của cô gái kia rách hết, trên cánh tay có rất nhiều vết tím, ngoài ra cô gái này bị chuốc thuốc mê trước khi bị giết, trên cổ cô ta còn một có vệt rạch dài, hình như là dùng dao rạch của phòng thí nghiệm. Cảnh sát tra ra cô gái này tên Mạc Tưởng Vy cũng thuộc khoa Pháp Y của cô nhưng lại là đàn chị. Chiếc xác của cô gái đó được đưa về nhà. Ba mẹ của Mạc Tưởng Vy biết con gái của mình bị giết, khóc lóc không ngừng.

Tô Mẫn Tranh thắc mắc, một ngôi trường nghiêm ngặt như vậy làm sao có thể để học viên chết như vậy. Nghĩ lại về xác chết kia, Tô Mẫn Tranh cho rằng hung thủ đã lấy đồ trong trường để thực hiện kế hoạch giết người, điều quan trọng hơn là hắn chắc vẫn còn ở trong trường. Cố Giai Di thấy cô thờ thẫn người liền lay lay cô.

"Tranh Tranh, cậu không sao chứ. Không phải bị cái xác chết kia làm cho sợ rồi chứ?" Cố Giai Di nói

Tô Mẫn Tranh lắc đầu: "Không có. Cậu quên rằng chúng ta vào ngành này sẽ thường xuyên những thứ như vậy sao. Chỉ là mình đang nghĩ....."

"Aizzza Các cậu đang nói gì thế? Có phải đang nói về cái xác của chị Vy không?" Đường Ninh Tuyết bỗng dưng xen vào cuộc trò chuyện

Cố Giai Di cốc vào đầu Đường Ninh Tuyết một cái: "Tiểu Tuyết, Tranh Tranh còn chưa nói hết đã xen vào rồi. Tranh Tranh cậu nói đi, cậu đang nghĩ gì?"

Đường Ninh Tuyết xoa xoa đầu, mặt phụng phịu. Tô Mẫn Tranh không khỏi nhịn cười nhìn dáng vẻ trẻ con của Đường Ninh Tuyết.

"Mình đang nghĩ Mạc Tưởng Vy chết ở đây thì chắc chắn hung thu giết chị ấy vẫn còn ở trong này." Tô Mẫn Tranh nói

"Cái....cái gì...hung thủ vẫn còn ở trong trường." Cố Giai Di và Đường Ninh Tuyết đều ngạc nhiên.

Tô Mẫn Tranh gật đầu nhẹ. Bỗng chốc có người đàn ông lướt qua bọn cô, trông mặt người đó rất căng thẳng. Cô thấy vậy liền quay sang Cố Giai Di rồi chỉ về phía người đàn ông kia.

"Di Di cậu biết người đàn ông đó chứ?" Tô Mẫn Tranh hỏi

"A...Đó là thầy Khiêm." Cố Giai Di nói

Đường Ninh Tuyết bỗng khoác tay vào vai hai người bọn họ nói nhỏ: "Các cậu có điều không biết, ông thầy này chuyên gia quan hệ với các nữ sinh. Rất nhiều nữ sinh của trường mình là nạn nhân của ông ta rồi."

"Sao cậu lại biết?" Tô Mẫn Tranh hỏi

"Đương nhiên là biết rồi. Ông ta làm như vậy thì rất có nhiều gia đình phải kiện cáo ông ta rồi. Nhưng họ không có chứng cứ nên không thể nào làm được gì, đành bất lực bỏ qua. Ba mình là luật sư nên biết rất rõ, luôn bảo mình tránh xa ông ta ra." Đường Ninh Tuyết nghiêm túc nói

Cả ba người đều đang căng thẳng thì bỗng nhiên có tiếng vỗ vai, cả ba người đều quay người lại thì thấy chủ nhiệm. Chủ nhiệm bảo ở đây đã hết chuyện rồi nên quay về lớp học.

#3

Cả ba người trở về phòng học, Tô Mẫn Tranh về vị trí của mình. Cô ngồi xuống vừa nhìn lên bảng thì thấy vong của Mạc Tưởng Vy đứng ngay cạnh chủ nhiệm. Cô ta nhìn cô nở một nụ cười, miệng rộng đến mang tai, mắt đỏ ngàu cười khúc khích. Tô Mẫn Tranh hất sách vở đi rồi đập bàn.

"Chị mau cút đi, đừng ám tôi nữa." Tô Mẫn Tranh nói

Tất cả mọi người đều nhìn Tô Mẫn Tranh bằng ánh mắt kì quái. Vong Mạc Tưởng Vy vẫn cứ cười, cô ta cười một lúc càng to hơn.

Tô Mẫn Tranh bịt tai lại, khóc nói: "Đừng cười nữa, cầu xin chị.....đừng cười nữa được không?"

Thấy cô như vậy Cố Giai Di và Đường Ninh Tuyết đến gần cô, khẽ ôm lấy cô.

"Tranh Tranh à, cậu không sao chứ?" Cố Giai Di hỏi

Tô Mẫn Tranh sợ hãi chỉ tay về phía chủ nhiệm, người run run nói : "Mạc Tưởng Vy....chị ta....đang đứng cạnh chủ nhiệm."

Cố Giai Di và mọi người đều hướng về phía chủ nhiệm, nhưng ngoài chủ nhiệm ra mọi người không thấy gì cả. Lúc này vong Mạc Tưởng Vy nở nụ cười man rợn, tóc của cô ta bắt đầu bao chùm lấy chủ nhiệm.

Tô Mẫn Tranh Thấy vậy liền hét lên : "Không được làm hại chủ nhiệm."

Vong Mạc Tưởng Vy giận giữ nhập vào thân vào chủ nhiệm, khiến chủ nhiệm mang đôi mắt đỏ ngàu và mái tóc bù xù của cô ta. Chủ nhiệm lao đến bóp lấy cổ của Tô Mẫn Tranh, nhấc cô lên cao. Cô ho khan, giẫy giụa cầm lấy tay của chủ nhiệm. Mọi học viên trong lớp cố gắng gỡ chủ nhiệm ra khỏi Tô Mẫn Tranh, nhưng bà ta quay lại gào lên một cái, một thế lực gì đó làm mọi người bay xa, người đập vào bàn. Cộng thêm đôi mắt đỏ ngầu của bà ta khiến một số người không dám đến gần. Tất cả giáo viên trong trường liền chạy đến xem.

Tô Mẫn Tranh khó khăn nói: "Đừng....làm hại...mọi người....mọi người đều vô tội. Chị...cũng có nỗi oan ức của mình đúng không?"

Nghe vậy bà ta càng giận giữ hơn bóp chặt cổ của cô hơn, mặt mũi Tô Mẫn Tranh bắt đầu tím tái. Nước mắt của cô chảy dài xuống tay bà ta.

"Xin chị.....chị tha cho tôi....tôi nhất định sẽ giúp chị....tìm ra hung thủ....được không?" Tô Mẫn Tranh nói

Chủ nhiệm lúc này mới nhẹ thả lỏng cô ra. Cô lấy lại được hơi rồi nói tiếp: "Yên tâm tôi sẽ giúp chị, hãy mau ra khỏi cơ thể của chủ nhiệm đi."

Vong Mạc Tưởng Vy nghe vậy liền thoát ra khỏi thân thể của chủ nhiệm. Vong vừa ra, chủ nhiệm liền ngã ra sàn, Tô Mẫn Tranh cũng ngã theo. Mọi người đỡ hai người đó dậy, họ đưa chủ nhiệm đến bệnh viện, còn cô thì về phòng nghỉ. Cảnh sát thấy đây không phải là chuyện bình thường nên họ phối hợp với nhà trường để tìm hung thủ.

Tô Mẫn Tranh vừa về đến phòng cô liền ngả lưng xuống giường ngủ. Bỗng nhiên hơi lạnh bao quấn quanh cô, hơi thở của cô một lúc càng thở gấp, lồng ngực cô vô cùng khó chịu. Không thể ngủ được Tô Mẫn Tranh liền tỉnh dậy thì thấy mình ở một không gian khác. Ngoài ra cô còn thấy một người con trai túm tóc của một người con gái. Cô nhận ra người con gái kia chính là Mạc Tưởng Vy. Người con trai đó tiến lại gần cô.

"Cô dâu ơi, hôm nay nó làm hại em. Anh giết nó cho cô dâu nhé." Người con trai đó nói.

Tô Mẫn Tranh ngạc nhiên há hốc mồm, tròn mắt nhìn hắn. Trước mắt cô là một người con trai vô cùng đẹp trai và cô nhận ra hắn không phải là con người. Hắn mặc âu phục lịch lãm, trên cổ tay còn có đeo một chiếc đồng hồ hàng hiệu trông giống như một tổng tài, rất giống một con người chỉ khác mỗi là khuôn mặt trắng bệch, nhợt nhạt, một lúc sau cô mới hoàn hồn hỏi hắn: "Anh là ai?"

"Mới có vài năm thôi, mà em đã quên anh rồi. Thực sự buồn đấy." Người con trai đó nói

"Tôi thực sự không nhớ và cũng không biết anh là ai. Người con gái anh đang cầm tóc cô ấy là đàn chị của tôi. Mau thả chị ấy ra." Tô Mẫn Tranh nói

"Em không nhớ anh cũng chả sao cả, dù gì em cũng là cô dâu của anh, anh nguyện bảo vệ em cả đời. Mà con nhỏ này hôm nay nó suýt giết em, mà em vẫn muốn tha cho nó à?"

Tô Mẫn Tranh trừng mắt nhìn hắn: "Tôi không phải cô dâu của anh, anh đừng có mà mơ tưởng, ma quỷ các người đều không có tình cảm."

"Ai nói với em là bọn anh không có tình cảm." Người con trai đó hỏi.

Hai người nói chuyện mà dường như đã quên mất đi chuyện chính. Mạc Tưởng Vy bị túm tóc, khóc lóc.

"Hai người à, nói chuyện thì đừng lôi tôi vào chứ." Mạc Tưởng Vy nói

Lúc này Tô Mẫn Tranh mới nhớ ra, cô nhìn người con trai kia nói: "Đừng giết chị ấy, chị ấy bị chết oan, chỉ là muốn tìm hung thủ mà thôi."

"Cô dâu, em đừng lo chuyện bao đồng quá." Người con trai cau mày nói

"Không liên quan tới anh." Cô lạnh lùng nói

Người con trai đó mặt tối sầm lại : "Vậy được, tùy em. Nhớ phải cận thận."

Nói rồi hắn biến mất chỉ trong một cái chớp mắt. Mạc Tưởng Vy cảm ơn cô. Tô Mẫn Tranh ngồi xuống bên cạnh cô ta.

"Nói đi. Tại sao chị lại muốn có chiếc vòng trên cổ tay của tôi." Tô Mẫn Tranh hỏi

Mạc Tưởng Vy nhìn tay của cô rồi nói: "Vì trong đó có chứa máu của Quỷ Vương, nếu ai có được giọt máu của hắn thì lập tức trở thành Quỷ Hậu."

"Tại sao cô không đi đầu thai mà lại muốn trở thành quỷ?" Tô Mẫn Tranh hỏi

"Sau khi tôi chết đi, có ai đó nói với tôi rằng chỉ cần có máu của Quỷ Vương thì tôi mới có khả năng trả thù người đã giết chết tôi." Mạc Tưởng Vy nói

"Chị thực sự muốn trả thù?" Cô hỏi.

Mạc Tưởng Vy gật đầu. Tô Mẫn Tranh an ủi cô ta hứa sẽ giúp tìm ra hung thủ, an ủi linh hồn của Mạc Tưởng Vy.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play