Tiến Đạt đập tay xuống bàn quát lớn.
“Hạ Vy. Cô dám nói bản thiết kế mới nhất của Như Ngọc là bắt chước cô sao?”
“Tôi lại cho rằng cô mới là người không trung thực đấy.”
Hạ Vy nhìn người trước mặt khẽ thở dài.
Cô mới vào làm tại HPJ chưa được bao lâu mà đã vướng phải rắc rối rồi. Rõ ràng hai bản vẽ giống nhau tới hơn chín mươi phần trăm, có khác cũng chỉ là loại đá được sử dụng mà thôi.
Mới hôm trước, chính Như Ngọc còn than thở với cô rằng chị ta chưa có ý tưởng cho dịp lễ Tình nhân sắp tới.
Chỉ ít ngày sau khi nói chuyện cùng Hạ Vy, mẫu vòng tay cho cặp tình nhân do Như Ngọc thiết kế đã ra đời. Không những thế Hạ Vy còn nhớ lúc nói chuyện cùng Như Ngọc, cô đang hoàn thiện những nét vẽ cuối cùng. Thật không ngờ cô có việc phải xin nghỉ phép để về quê mấy ngày, khi quay lại bản thiết kế của cô đã trở thành đạo phẩm.
Tiến Đạt thấy Hạ Vy im lặng liền tiếp lời:
“Như Ngọc là người được đào tạo bài bản ở nước ngoài. Đâu giống như cô, tốt nghiệp trường làng mà cũng dám so sánh.”
“Nếu cô nói mình vẽ theo mẫu của Như Ngọc thì tôi còn tin được. Đừng ở đó mà bày ra cái bộ mặt như đưa đám nữa.”
Vân Anh mang cà phê vào cho trưởng phòng Tiến Đạt rồi lén nháy mắt ra hiệu cho Hạ Vy rút lui.
Vừa ra bên ngoài, Vân Anh lập tức thì thầm vào tai Hạ Vy.
“Cậu mới tới nên không biết. Như Ngọc chính là bồ nhí của trưởng phòng đó.”
Hạ Vy há hốc miệng. Chẳng lẽ vì bênh vực cho nhân tình mà Tiến Đạt sẵn sàng đổi trắng thay đen sao?
Hạ Vy nói với Vân Anh:
“Thiết kế này mình đã từng vẽ vào sổ từ khi còn là sinh viên. Chỉ tiếc là mình đã đánh mất nó.”
Vân Anh vỗ nhẹ vào vai Hạ Vy để an ủi cô:
“Chúng ta đâu có bằng chứng gì đúng không?”
“Tớ nghĩ chúng ta chỉ cần cố gắng hoàn thành nhiệm vụ được giao rồi lãnh lương hàng tháng mà thôi. Đừng tranh hơn thua với người khác nữa.”
Hạ Vy không nói gì, cô quay lại bàn làm việc thì bắt gặp vẻ mặt đầy thách thức của Như Ngọc.
“Ngu ngốc.” Như Ngọc nhếch môi cười.
Hạ Vy mới vào công ty nên không biết Như Ngọc có người chống lưng. Kẻ yếu thế như Hạ Vy thì có thể làm gì Như Ngọc kia chứ? Nếu không học được cách ngậm miệng lại có lẽ Hạ Vy sẽ bị tống cổ khỏi HPJ trong nay mai mà thôi.
…
Hạ Vy cho rằng dù Như Ngọc có nhìn thấy bản vẽ của cô nhưng chỉ thoáng qua như vậy cũng không thể nhớ được chính xác từng chi tiết. Có khả năng cao là cô ta đã mở máy tính của Hạ Vy khi cô không có ở công ty.
Sau giờ làm, Hạ Vy tới phòng bảo vệ của toà nhà nhờ kiểm tra lại camera thì bị từ chối.
Còn chưa biết phải làm sao thì một giọng nói vang lên từ phía sau Hạ Vy.
“Camera trong phòng làm việc của em bị hỏng. Trùng hợp là những ngày em xin nghỉ phép dữ liệu đều mất hết.”
Cả Hạ Vy và những người ở đó đều giật mình khi nhận ra Hải Phong - tổng giám đốc của HPJ.
Hạ Vy ấp úng:
“Chào… chào sếp.”
Hải Phong bật cười:
“Tôi nghĩ em sẽ muốn nghe tin tốt lành này đấy Hạ Vy.”
Hạ Vy ngạc nhiên hỏi:
“Tin tốt lành gì ạ?”
Hải Phong tủm tỉm cười, đưa một chiếc đĩa CD vào tay Hạ Vy.
“Em nói nhân viên an ninh mở thử lên xem.”
Hạ Vy lập tức gật đầu, đưa đĩa CD cho một nhân viên gần đó.
“Phiền anh mở giúp tôi.”
Hình ảnh hiện lên trên màn hình khiến cho những người ở đó há hốc miệng.
Hải Phong nói camera bị hỏng nên mất dữ liệu kia mà. Tại sao lại có đoạn phim này kia chứ?
Hải Phong giải thích với Hạ Vy:
“Nếu không phải Thiên Minh tới tìm tôi rồi vô tình quay được đoạn phim này có lẽ tôi đã thưởng cho Như Ngọc vì thiết kế mới nhất rồi.”
“Công ty chúng ta cần những bản thiết kế xuất sắc nhưng không ai được phép làm ăn gian dối.”
“Thiên Minh đã cho tôi xem một cuốn sổ mà cậu ấy vô tình có được. Nếu em không phiền thì thiết kế vòng tay đá Sapphire xanh trong đó rất hợp để ra mắt vào dịp 8/3.”
Mặc dù không biết Thiên Minh mà Hải Phong nhắc tới là ai nhưng Hạ Vy thầm cảm ơn vì đã có người đứng ra giúp cô. Hơn nữa, quyển sổ đã bị mất trước kia cũng có cơ hội tìm lại được.
Hạ Vy nhìn Hải Phong không chớp mắt, cô nói:
“Tổng giám đốc… anh… anh đã thấy quyển sổ của em sao?”
“Anh có thể cho em xin lại được không?”
Đúng lúc này, một giọng nói ấm áp vang:
“Em muốn lấy lại quyển sổ đó thì trả tiền sửa xe cho tôi đi.”
Hải Phong bật cười, ra hiệu cho Thiên Minh và Hạ Vy đi theo mình.
“Lên tầng thượng toà nhà nói chuyện. Cà phê ở đó ngon nhất thành phố này đấy.”
Hạ Vy còn chưa kịp nói gì thì Thiên Minh đã đi về phía thang máy.
“Nhanh một chút. Tôi không có nhiều thời gian đâu.”
Ngay sau khi ba người bọn họ rời đi, đám nhân viên trong phòng trực không thể nhịn được mà mở miệng bàn tán.
“Nghe đồn Như Ngọc là bồ nhí của Tiến Đạt nên mới có thể lộng hành như vậy. Thật không ngờ Hạ Vy còn cao tay hơn. Có thể được đích thân tổng giám đốc Hải Phong và Thiên Minh coi trọng như vậy xem ra bản lĩnh của cô ta cũng lớn lắm.”
“Anh không nói cũng không ai dám bảo anh câm đâu. Chuyện riêng của họ đâu tới lượt người như chúng ta bàn luận chứ.”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thiết kế bông tai Hoa Tuyết của Hạ Vy chính là sản phẩm bán chạy nhất mùa Giáng sinh vừa rồi. Người tài như vậy được coi trọng cũng rất xứng đáng mà.”
Đám đông vô tư bàn luận, không hề biết Mỹ Dung - em gái của Hải Phong đã nghe được tất cả.
Cô vội vàng đi về phía thang máy ở gần đó để xem cô gái vừa được nhắc tới mặt mũi ra sao mà lại được cả Thiên Minh và Hải Phong ưu ái như vậy.
Tuy rằng Hạ Vy là nhân viên của HPJ nhưng đây là lần đầu cô đặt chân tới Rooftop Pool Coffee. Vẫn biết quán cà phê trên sân thượng toà nhà HPJ là chỗ dành cho giới thượng lưu nhưng Hạ Vy vẫn không khỏi bất ngờ trước vẻ đẹp của nơi này.
Rooftop Pool Coffee được chia thành hai phần tách biệt là phòng máy lạnh và chỗ ngồi ngoài trời. Đặc biệt, không gian bên ngoài được trang trí bằng rất nhiều hoa hồng với đủ sắc màu làm cho bầu không khí trở nên lãng mạn. Không những thế, những người đặt chân tới đây còn bị thu hút bởi bể bơi vô cực sang chảnh nằm ở góc bên trái của quán.
Hạ Vy đưa mắt nhìn quanh. Lúc này, thành phố đã lên đèn khiến cho khung cảnh nơi này càng trở nên lung linh, huyền ảo.
Thiên Minh nói với Hạ Vy và Hải Phong:
“Chúng ta chọn một phòng riêng được không?”
Hải Phong lập tức gật đầu. Anh biết bạn của mình không muốn xuất hiện ở nơi đông người.
Thấy rõ vẻ tiếc nuối trong mắt của Hạ Vy, Thiên Minh nhỏ giọng nói:
“Xin lỗi.”
Hạ Vy ngạc nhiên:
“Tại sao phải xin lỗi chứ?”
Thiên Minh cười cười, không trả lời câu hỏi của Hạ Vy.
Anh thừa biết cô gái kia muốn ngồi bên ngoài để ngắm khung cảnh lãng mạn nơi đây nhưng hôm nay quá khá đông, anh không muốn mình và cô trở thành tâm điểm chú ý.
…
Vừa vào phòng riêng, Thiên Minh tháo bỏ khẩu trang, đưa quyển sổ ra trước mặt Hạ Vy rồi nói:
“Em muốn lấy lại quyển sổ đó thì mau trả tiền sửa xe cho tôi.”
Hải Phong nghe những lời này liền cười thành tiếng còn Hạ Vy thì sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu.
Người đứng trước mặt cô lúc này chẳng phải là ca sĩ JK sao? Nói như vậy thì chiếc xe ô tô màu trắng mà cô đâm trúng rồi bỏ chạy chính là của anh ta.
Thấy xe máy của mình tạo ra vết xước nhỏ xíu nên Hạ Vy cho rằng hậu quả không quá nghiêm trọng, cô dùng bút xoá tô vẽ một cách cẩn thận để xe ô tô kia trắng đều như trước. Vì ngày hôm đó cô có buổi phỏng vấn quan trọng tại HPJ nên đã nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Hạ Vy hít sâu một hơi rồi nói:
“Chắc là có hiểu lầm rồi.”
“Em chưa gặp anh bao giờ.”
Thiên Minh nhếch môi cười:
“Em chưa gặp tôi nhưng xe của tôi thì em gặp rồi đấy.”
“Em có biết cái xe đó đáng giá bao nhiêu không?”
Bỗng nhiên, Thiên Minh dừng lại vì phát hiện một điểm bất thường. Anh là một ca sĩ nổi tiếng, mỗi lần ra MV mới, lượt xem trên Youtube đều nhanh chóng cán mốc một triệu trong vòng chưa đầy hai mươi tư giờ. Vậy mà một cô gái trẻ như Hạ Vy lại không biết anh là ai hay sao. Thiên Minh không nhịn được mà nói ra suy nghĩ của mình.
“Khoan… khoan đã… em không biết tôi là ai ấy hả?”
Hạ Vy lắc đầu như trống bỏi.
“Chẳng phải anh là Thiên Minh - người vô tình nhặt được quyển sổ của em sao?”
Vừa nói, Hạ Vy vừa nhìn Hải Phong, mong tổng giám đốc nói vài lời giúp cô.
Hải Phong tủm tỉm cười:
“Hạ Vy chắc hẳn bận rộn tới mức không có thời gian đu idol rồi.”
“Giới thiệu với em. Cậu này tên thật là Thiên Minh, nghệ danh JK.”
Nói xong, Hải Phong quay sang Thiên Minh:
“Có lẽ hợp đồng quảng cáo sắp tới tôi sẽ phải suy nghĩ lại. Ngay cả nhân viên phòng thiết kế của HPJ cũng không biết cậu là ca sĩ nổi tiếng. Nếu tôi dùng hình ảnh của cậu quảng bá sản phẩm có phải là sai lầm lớn hay không.”
Đúng lúc này, Mỹ Dung mở cửa phòng, bước tới bên cạnh Thiên Minh. Cô quay sang nói với Hải Phong:
“Anh đã hứa quảng cáo dịp lễ Tình nhân năm nay là do em và JK đảm nhận mà.”
“Anh mà nuốt lời em sẽ giận anh đó.”
Hải Phong nhìn em gái rồi nói:
“Được rồi. Được rồi. Ai dám động vào JK của cô chứ.”
Hải Phong quay sang nói với Hạ Vy:
“Người này thì em biết chứ?”
Hạ Vy khẽ gật đầu. Đương nhiên là cô nhận ra Mỹ Dung, cô ấy là người mẫu nổi tiếng như vậy không biết mới là lạ đấy.
Hạ Vy đứng dậy, đưa tay về phía Mỹ Dung:
“Chào cô Mỹ Dung. Tôi là Hạ Vy - nhân viên phòng thiết kế của HPJ. Rất hân hạnh được làm quen với cô.”
Mỹ Dung nở một nụ cười tươi rói nhưng trong lòng cảm thấy khó chịu. Rõ ràng cô là người được hứa hôn với Thiên Minh mà anh chưa từng dành cho cô ánh mắt dịu dàng như vậy. Nhưng dù sao cô là người của công chúng, phải luôn giữ hình ảnh đẹp trước mặt mọi người.
“Thiết kế Hoa Tuyết của cô thực sự rất xuất sắc.”
Hạ Vy ngạc nhiên nói:
“Cô nhớ được Hoa Tuyết là thiết kế của tôi sao?”
Mỹ Dung khẽ gật đầu rồi đáp:
“Lúc đó, nếu không phải tôi đang lưu diễn ở nước ngoài, người mẫu quảng cáo cho Hoa Tuyết nhất định là tôi.”
Nói xong, Mỹ Dung quay sang Hải Phong nói bằng giọng nũng nịu:
“Đúng không anh hai?”
Hải Phong cười thành tiếng:
“Vẫn còn nhiều cơ hội cho em mà.”
Mỹ Dung nhoẻn miệng cười:
“Không biết mọi người có chuyện gì mà giờ này lại tới đây uống cà phê vậy?”
Hải Phong vui vẻ đáp:
“Cũng không có gì. Chỉ là gặp nhau để xoá bỏ một số hiểu lầm thôi.”
Dứt lời, anh quay sang hỏi Mỹ Dung:
“Anh mới phải hỏi em đó. Làm sao em vào được đây?”
Mỹ Dung tủm tỉm cười:
“Em muốn tới uống chút cà phê vô tình thấy anh đi vào đây. Ở Rooftop Pool Coffee này có ai không biết em là em gái của Tổng giám đốc Hải Phong chứ.”
Nói xong, Mỹ Dung quay sang Thiên Minh:
“Còn anh nữa. Em lưu diễn nước ngoài, anh không có lấy một cuộc gọi nào. Em gọi thì anh không chịu nghe máy.”
Thiên Minh dường như không để ý tới những lời trách móc của Mỹ Dung. Anh giải thích qua loa:
“Anh rất bận. Sắp tới sẽ ra MV mới.”
Dứt lời, Thiên Minh quay sang nói với Hạ Vy:
“Em tuỳ ý chọn đồ uống đi. Hôm nay tôi mời.”
Hạ Vy vội xua tay:
“Nhờ anh và tổng giám đốc Hải Phong mà tôi được minh oan. Để tôi mời coi như lời cảm ơn tới hai anh.”
Thiên Minh nhoẻn miệng cười:
“Tôi nhận đồ uống của em không có nghĩa là chuyện cái xe được cho qua đâu.”
“Xe của tôi có camera giám sát 24/24 đấy. Gương mặt ngơ ngác của ai đó hiện giờ vẫn còn trong máy điện thoại của tôi đây này.”
Dứt lời, Thiên Minh đưa điện thoại ra cho Hải Phong xem.
Hải Phong cười thành tiếng:
“Cái này tôi có thể giúp cậu đó Thiên Minh. Chuyển hoá đơn qua cho tôi, tôi sẽ trừ dần vào lương của Hạ Vy.”
Hạ Vy nghe vậy chỉ biết câm nín. Xong rồi. Vậy là tiền lương của cô sẽ không cánh mà bay. Chẳng lẽ những tháng ngày ăn mì tôm cầm hơi sắp quay trở lại?
Hạ Vy quay sang nhìn Thiên Minh thành thật nói:
“Tôi… tôi sẽ… trả dần cho anh. Tôi… đang gom tiền để làm quà cưới cho anh trai nên sẽ chậm một chút.”
Thiên Minh tủm tỉm cười:
“Được. Có Hải Phong làm chứng cho tôi. Em hứa sẽ trả là được rồi.”
Hải Phong đưa điện thoại ra trước mặt Hạ Vy:
“Tôi ghi âm lại rồi. Nhân viên của HPJ nói được làm được nha Hạ Vy.”
Hạ Vy khẽ gật đầu, nói một tiếng:
“Vâng.”
Mỹ Dung nhìn ba người bọn họ cảm thấy bản thân cô giống như người thừa ở đây vậy. Rõ ràng cả Hải Phong và Thiên Minh đều rất vui vẻ khi trò chuyện cùng Hạ Vy, họ dường như không quan tâm tới sự có mặt của cô ở đây.
Lúc này, giọng nói nhẹ nhàng của Hạ Vy cắt ngang mạch suy nghĩ của cô:
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô thích Capuchino phải không ạ?”
Mỹ Dung bất ngờ khi Hạ Vy nói trúng sở thích của mình. Cô cá là ngay cả Hải Phong cũng không biết cô muốn chọn đồ uống loại nào chứ đừng nói là Thiên Minh.
“Làm sao cô biết tôi thích uống gì chứ?”
Hạ Vy thành thật trả lời:
“Mẹ tôi là fan hâm mộ cô Mỹ Dung. Tất cả những bài báo có hình cô mẹ đều cất giữ cẩn thận. Tôi nhớ có lần mình vô tình đọc được thông tin này. Hình như khi đó cô tới tuần lễ thời trang Milan. Cô đã nói bản thân mình thích nhất là Capuchino.”
Câu trả lời của Hạ Vy khiến cho Mỹ Dung hài lòng. Cô nói lời cảm ơn với Hạ Vy rồi quay sang nhân viên phục vụ:
“Cho tôi một ly Capuchino nóng.”
Nhân viên của Rooftop Pool Coffee nhanh chóng ghi thông tin lên máy rồi gửi yêu cầu tới bộ phận pha chế.
Anh ta cúi đầu chào mọi người rồi rời đi.
“Các anh chị chờ một lát. Đồ uống sẽ được mang vào ngay.”
Đúng lúc này, điện thoại trong túi xách của Hạ Vy đổ chuông, cô xin phép ra ngoài để nghe điện.
“Mẹ à, mẹ gọi con có chuyện gì không ạ?”
Từ phía đầu dây bên kia, tiếng khóc không ngừng vang lên:
“Về… về nhà ngay đi. Thằng Vĩnh bị tai nạn giao thông, phải vào viện cấp cứu rồi.”
Khoé mắt Hạ Vy nóng dần lên:
“Anh Vĩnh không sao phải không mẹ?”
Người phía bên kia gắt lên:
“Còn không mau về. Nếu không phải vì mày thì thằng Vĩnh đã không xảy ra chuyện.”
Nước mắt Hạ Vy lăn dài trên má. Cô ngồi xuống ghế gỗ gần đó, trong đầu vang vọng câu nói của bà Lan:
“Thằng Vĩnh vì muốn mua xe máy mới cho mày nên làm thêm bất kể ngày đêm. Nó bị tai nạn là do kiệt sức.”
…
Thấy Hạ Vy mãi không quay lại, Thiên Minh liền đi ra ngoài tìm cô. Nhìn vẻ mặt thất thần của Hạ Vy anh đoán được nhất định có chuyện chẳng lành. Thiên Minh ngồi xuống bên cạnh cô rồi hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
Hạ Vy mếu máo:
“Anh trai tôi bị tai nạn giao thông. Tôi phải về quê gấp. Nhờ anh nói lời xin lỗi với tổng giám đốc và cô Mỹ Dung giúp tôi. Số tiền tôi nợ anh và cả tiền cà phê lần này nữa khi nào quay về thành phố nhất định tôi sẽ trả cho anh.”
“Tôi xin lỗi. Thành thực xin lỗi.”
Nói xong, cô vội vã đứng dậy để rời khỏi quán, hy vọng bản thân có thể kịp bắt chuyến xe khách cuối cùng để về quê.
Thiên Minh khẽ nhíu mày, anh nhận ra sự hoảng loạn trong lời nói của Hạ Vy. Ắt hẳn tai nạn kia đặc biệt nghiêm trọng, nếu để Hạ Vy một mình đi tới bến xe khách sẽ rất nguy hiểm.
Thiên Minh gọi điện cho Hải Phong báo lý do rời đi của Hạ Vy đồng thời nói bản thân mình mới nhớ ra là có cuộc hẹn khác. Anh xin lỗi Hải Phong và Mỹ Dung rồi lập tức chạy theo sau Hạ Vy.
Mỹ Dung nghe vậy liền bĩu môi:
“Cái cô Hạ Vy kia liệu có phải thấy hoá đơn rồi choáng tới mức phải tính bài chuồn không?”
Hải Phong tỏ vẻ không hài lòng với em gái:
“Hạ Vy không phải kiểu người đó đâu. Em không nghe thấy Thiên Minh nói anh trai cô ấy bị tai nạn à?”
Mỹ Dung thở dài:
“Cô ta nói cái gì chả được.”
Dứt lời, Mỹ Dung quay sang Hải Phong:
“Còn cả Thiên Minh nữa. Đang yên đang lành tự nhiên nói có cuộc hẹn khác là sao?”
Hải Phong không nói gì. Anh thừa biết trong lòng bạn thân của mình cô gái có tên Hạ Vy kia mới là người quan trọng. Chắc hẳn Thiên Minh đã để ý cô từ lâu, không những thế nhất định phải có tay trong mới có thể giúp được Hạ Vy như vậy. Nếu không phải dõi theo Hạ Vy từ trước làm sao Thiên Minh biết chiếc bàn kê sát cửa sổ phòng thiết kế là nơi Hạ Vy ngồi làm việc.
Mặc dù Mỹ Dung và Thiên Minh được hứa hôn nhưng Thiên Minh chỉ coi Mỹ Dung như em gái mà thôi. Hải Phong không ít lần khuyên Mỹ Dung từ bỏ tình cảm với Thiên Minh nhưng em gái anh là đứa cứng đầu cứng cổ, nghe nói vậy liền khóc lóc, giận dỗi mất mấy ngày.
Anh có thể đoán ra Thiên Minh vì đuổi theo Hạ Vy nên mới bịa ra một lý do cho phải phép. Nếu Mỹ Dung biết được sự thật nhất định sẽ tìm cách gây khó dễ cho
Hạ Vy. Bản thân anh luôn quý trọng người tài như Hạ Vy, nếu như bạn của anh thật lòng yêu mến cô gái này cũng không có gì là lạ, anh không có lý do gì phản đối họ đến với nhau.
Về phía Mỹ Dung, anh tin rằng có rất nhiều người muốn làm quen với em gái của anh. Cô việc gì phải phí hoài thanh xuân chỉ vì tình cảm đơn phương với Thiên Minh kia chứ.
Lúc này, tiếng thìa va vào cốc khiến cho Hải Phong giật mình. Có lẽ em gái anh sắp sửa nổi giận rồi.
“Anh nói thử xem, có phải Thiên Minh và cô Hạ Vy kia đi cùng nhau hay không?”
Hải Phong mỉm cười, trấn an em gái:
“Thiên Minh bận rộn như vậy làm sao lại đi cung Hạ Vy chứ?”
“Anh thấy giữa hai người bọn họ là quan hệ con nợ và chủ nợ.”
Hải Phong giải thích thêm:
“Nghe nói chiếc BMW trắng của Thiên Minh phải sửa tốn không ít tiền. Hôm nay vô tình gặp được thủ phạm nên cậu ta mới theo anh và Hạ Vy tới đây.”
Mỹ Dung nheo mắt:
“Vậy là anh định hẹn riêng với Hạ Vy?”
“Anh đừng nói là…”
Hải Phong bật cười:
“Em bớt suy diễn đi. Anh chỉ muốn an ủi nhân viên của mình thôi.”
Mỹ Dung bĩu môi:
“Nghi lắm.”
Hải Phong cầm ly cà phê trên tay:
“Tình cảm của anh và Lan Phương rất tốt. Tuyệt đối không có người thứ ba.”
Mỹ Dung xị mặt:
“Giữa em và anh Thiên Minh cũng không có ai xen vào. Vậy tại sao lại không được như anh và chị Phương chứ?”
Hải Phong nhấp một ngụm nhỏ cà phê rồi nói:
“Anh từng nói với em là Thiên Minh chỉ coi em giống như em gái trong nhà. Anh nghĩ em nên sớm buông bỏ đoạn tình cảm này. Tốt cho em, tốt cho cả cậu ấy nữa. Một khi người ta không có ý với em, cho dù em có làm gì đi nữa họ cũng không quan tâm đâu.”
Mỹ Dung đứng bật dậy:
“Anh lại sắp nói linh tinh rồi đó. Em không muốn nghe.”
Dứt lời, Mỹ Dung rời khỏi phòng riêng, ra bên ngoài sân thượng hóng gió.
Vừa thấy cô, một vài bạn trẻ lập tức nhận ra người mẫu nổi tiếng. Họ tiến đến xin chữ ký của Mỹ Dung.
Một người trong số đó thì thầm với bạn của mình:
“Ngày gì mà may mắn thế không biết. Vừa rồi thấy JK cùng một cô gái bước lên xe hơi, bây giờ lại gặp được người mẫu Mỹ Dung ở đây.”
Người bạn kia há hốc miệng:
“Thật sao? JK có bạn gái?”
“Không biết nữa. Chị kia cũng xinh gái lắm. Trên người còn mặc đồng phục của HPJ. Tôi nhớ đã từng nhìn thấy gương mặt đó ở đâu rồi.”
Nói xong, cô ta im lặng một hồi rồi hô lớn:
“Hoa Tuyết. Người thiết kế Hoa Tuyết.”
Nghe mấy lời này mặt Mỹ Dung liền biến sắc. Thì ra linh cảm của cô không hề sai.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play