Xin chào ạ, mọi người có thể gọi mình là Nguyết
Mình từng viết bộ truyện này rồi và bị bay account nên mình viết lại bộ này ý, mình cũng không giỏi mấy về thơ văn nhưng cũng vài phần đam mê bộ môn nghệ thuật này.
Có gì sai sót mong được các cao nhân chỉ giáo thêm ạ!
______________________________________________
Giới thiệu nhân vật
Lục Tử Khả ( 卢克图卡 )
Giới tính : Nữ
Quốc tịch: Trung Quốc
Tuối : 20
Chiều cao : 1m65
Cân nặng : 50kg
Tình trạng : ???
Hoàng Du ( 黄杜 )
Giới tính : Nam
Quốc tịch: Trung Quốc
Tuối : 21
Chiều cao : 1m85
Cân nặng : 70kg
Tình trạng : ???
XUYÊN KHÔNG
Lấy bối cảnh thời Đường ( 618-907 )
Cốt truyện:
Lục Tử Khả tiểu thuyết gia hoạt động chủ yếu trong lĩnh vực viết lách được 3 năm, tiểu thuyết ăn khách và bán chạy nhất của cô là bộ “ Dưới ánh trăng ’’ và bộ “ Cuộc sống ’’ .
Nội dung của bộ đầu tiên chủ yếu kể về kẻ bạc mệnh thích phiêu du chân trời gốc bể tên là Cao Lãng, gã gặp vô số tai ương này đến tai ương khác.
Trớ trêu thay ông trời lại không vì thế mà rủ lòng thương hại gã mà còn đầy đọa gã, một ngày gã lang thang đến thành Viên Hổ. Nơi đó gã gặp được này Họa Châu, 1 vũ nương tài sắc vẹn toàn. Gã bị mê hoặc trước sắc đẹp của nàng, ngày đêm tìm đủ mọi cách để tiếp cận.
Cho đến khi gặp được nàng thì mới biết Họa Châu đã có ý trung nhân nhưng Cao Lãng vốn là người kiên định gã không từ bỏ vẫn kiên tâm chờ đợi . Thâm tâm thổn thức vấn vương về nàng cho đến một ngày nàng tìm đến gã và bảo rằng sẽ đồng ý theo gã. Gã vui mừng khôn xiết khiến gã quên mất rằng chẳng có chuyện gì là dễ dàng cả. Tất cả chỉ là vì mục đích cá nhân của nàng ta cả, nàng ta bị ép gả cho một lão quan già háo sắc. Vì cảnh nghèo khó của gia đình nên đành chấp nhận rồi bỏ trốn khỏi phủ của lão quan đó, nàng ta cũng vì sợ xa ý trung nhân của mình nên đến tìm gã để nương thân.
Ý trung nhân của nàng tên Liêm một chàng thư sinh của một gia đình giàu có, đặt tiền đồ của con cái gia phả trong dòng tộc lên làm hàng đầu. Liêm cũng đã nói với gia đình chuyện chàng và Họa Châu nhưng vì họ thấy gia đình nàng nghèo khó nên từ chối kịch liệt sợ tiền đồ của con trai mình bị hủy hoại. Những ngày hạnh phúc của Cao Lãng diễn ra êm đềm mà gã cũng chẳng hay biết rằng Họa Châu hằng ngày vẫn cùng Liêm tình ý mặn nồng.
Đêm đó do vô tình làm ngã cây đèn dầu trên gác bếp làm lửa phực cháy lại không để ý lửa lan đến chỗ cất rượu thì ngày càng cháy lớn hơn.Không biết làm gì nàng định chạy ra khỏi đó thì cây cột bị lửa thiêu cháy ngã xầm xuống chắn ngang cả lối vào. Hai hàng lệ chảy dài hai bên gò má , Họa Châu trước giờ vẫn chưa đối diện sinh tử lần nào đây là lần đầu tiên nên nàng sợ chết. Cố tìm cách để thoát ra ngoài nhưng vô ích, khói lửa mịt mù làm chắn tầm nhìn.
Hàng xóm kế bên hô hào mọi người cứu nàng ra, dập lửa. Gã chạy về với vẻ mặt hớn hở cầm giỏ cá trên tay, chứng kiến cảnh tượng trước mặt giỏ cá rơi khỏi tay của Cao Lãng. . Từ vui vẻ trở nên bần thần tột độ, không suy nghĩ gì mà lao vào đám lửa đang cháy phừng phực ấy cứu Họa Châu ra.
Chẳng may gã bị bỏng nặng, làm nàng ngày càng động lòng với gã dần dần nảy sinh tình cảm. Vài năm sau đó dù cho có khó khăn vất vả nhưng gã và Họa Châu từ sau vụ họa hoạn đó mà sống hạnh phúc bên nhau, Họa Châu đã chia tay Liêm bỏ lại mọi thứ để làm lại cuộc đời của mình. Chẳng bao lâu sau Họa Châu mang thai.
Thanh minh tiết trời tháng ba mát mẻ lại là một ngày đẹp trời nên cả hai quyết định đặt tên con là
“ Minh Xuân’’ nghĩa là mùa xuân tươi đẹp (đại loại vậy) .
Chưa được nhìn mặt con thì triều đình lại ban bố chiếu mệnh khắp nơi, tin quân lính ở biên cương gặp nạn lớn. Quân địch từ đâu tập kích bất ngờ không phòng bị trước nên trận ở biên cương đại bại, tổn thất hơn nửa số binh lính.
Thanh niên trai tráng ngoài 20 đều bị bắt đi lính, vào ngày từ biệt nàng. Họa Châu cầm tay nãi đưa cho Cao Lãng, gã cầm tay nàng từ biệt. Đôi mắt nàng đã rưng rưng, gã nhẹ nhàng đặt lên trán Họa Châu 1 nụ hôn rồi áp mặt xuống bụng nàng thì thầm : “ Con của ta sau này phải mạnh mẽ cường tráng bảo vệ mẫu thân con .’’
Nàng không kìm được lòng mà bật khóc thành tiếng, những người xung quanh cũng sụt sùi vì người thân của mình cũng sắp phải đi xa. Nhưng làm sao kháng lệnh triều đình, nàng không nở để gã đi mà mãi cầm tay gã không chịu buôn. Đến khi binh lính thúc giục lôi kéo nàng mới miễn cưỡng buôn tay mà lòng đầy đau xót .
Những ngày tháng thiếu Cao Lãng cuộc sống của Họa Châu nhạt nhẽo, đôi lúc nàng như sụp đổ nhưng khi nhìn lại đứa con trong bụng nàng lại có ý chí sống và tiếp tục sống những ngày tháng còn lại. Cho tới cái ngày định mệnh ấy, nàng được tin gã tử trận nơi chiến trường nơi oan hồn la liệt khắp nơi do chiến tranh tàn khốc.
Nàng như sụp đổ hoàn toàn, trong đêm tối nàng đơn thương độc mã cùng đứa con trong bụng phi ngựa đến nơi biên ải xa xôi đó. 2 tháng trôi qua khi đến nơi, này khụy chân xuống. trong mớ hỗn độn này làm sao biết được đâu là Cao Lãng người mà nàng luôn tìm kiếm và mong chờ chứ.
Gương mặt xinh đẹp bây giờ chỉ toàn hốc hác , xanh xao nàng tên gã trong tuyệt vọng. Trong đêm tối ánh trắng chiếu rọi xuống nơi lạnh lẽo cô đơn này, hình bóng Cao Lãng mờ nhạt hiện ra ôm lấy nàng…
Câu chuyện khiến đọc giả phải rơi nưới mắt, về câu chuyện thứ 2 trong list story dài của cô là bộ “ Cuộc sống” kể về cuộc sống thật sự của cô thời còn nhỏ. Cô là đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ cô bị mua đi bán lại cho các chủ buôn người nên muốn tránh khỏi việc này cũng không thể. Hằng ngày cô cũng như bao đứa trẻ con khác bị bốc lột sức lao động thậm chí có vài đứa trẻ bị chết do suy dinh dưỡng và không thể duy trì nỗi cảnh sống trong ngục tù như thế này.
Hằng ngày không phải 3 bữa như những người bình thường, họ đối xử như xúc vật và dùng đòn roi để trừng trị những đứa trẻ không làm theo ý chúng. Cô cũng không phải là ngoại lệ,buổi tối một số đứa trẻ bất hạnh bị mang đi làm con chuột bạch cho gã tiến sĩ điên.
Gã có tiền án giết người với những thí nghiệm điên rồ của gã, ở tù 7 năm ra tù giao du với bọn buôn người nên hợp tác với chúng để thu lợi nhuận. Ngày ngày phải chịu sự đau đớn tột cùng của các loại độc. Có lúc ông ta còn không cho cô uống thuốc giải, có những đứa trẻ cũng vì thế mà chết.
Ông ta chỉ liếc mắt rồi cười như kẻ tâm thần, mỗi ngày như thế cơ thể nàng dần sinh ra kháng thể . Rất nhiều loại độc được đưa vào cơ thể cô rồi cứ thế mà tích tụ, mỗi năm trôi qua đều chẳng biết khi nào sẽ chết hay sống thêm được bao lâu.
Và điều may mắn đã xuất hiện, cảnh sát đã phát hiện ra tổ chức và một lần nữa bắt toàn bộ bọn chúng. Cô và những đứa trẻ con khác được giải thoát, sau đó cô được một gia đình thượng lưu nhận nuôi.
Cứ ngỡ bản thân sẽ được đối xử như bao đứa con có gia đình khác, cô còn mộng tưởng trong giấc mộng không có thật và vĩnh viễn chỉ là giấc mộng vô nghĩa của mình thôi. Họ chỉ xem cô là công cụ là đồ chơi cho đứa con trai mà họ yêu quý.
Họ cũng chẳng phải là người bình thường gì, họ chà đạp lên người khác để có vị thế như ngày hôm nay. Cảm giác như bị đùa cợt vậy, chua chát, buồn cười, xấu hổ,…v à những cảm xúc khác. Cô tự chế giễu bản thân sao lại như nhược như vậy.
_________ Còn tiếp chuơng này !
Năm 15 tuổi cô được chuẩn đoán là bị u não, cần phẫu thuật cắt bỏ khói u nếu không toàn bộ khu vực thần kinh của não sẽ bị tê liệt.
Cô sẽ trở thành người thực vật suốt quãng đời còn lại, họ đều chi trả toàn bộ chi phí phẫu thuật và cô được chăm sóc đặc biệt.
Người ngoài nhìn vào sẽ lầm tưởng hoặc có những suy nghĩ rằng nhà này thật tốt, họ là những người cha mẹ hoàn hảo.
Đáng buồn cuời cho những suy nghĩ nông can ấy !
Nhưng chẳng qua đó chỉ là vẻ bên ngoài , họ nào biết được những con người này bên trong độc địa ra sao. Từ lúc nằm bệnh viện cô còn phải điều trị tâm lý, thời gian lúc ấy trôi qua thật chậm rãi.
Mỗi ngày trong căn phòng cứ ngày 3 bữa, mỗi sáng mở mắt ra liền đối diện với 4 vách tường trắng xóa của bệnh viện, họ bảo trong máu co chẳng có độc gì cả đã xét nghiệm kiểm tra nhiều lần rồi.
Ai mà tin được vị bác sĩ giỏi nhất ở bệnh viên Paris lại nói như vậy, sau khi đã hoàn thành xong việc điều trị . Cô bị họ bắt đi học, dù là trong việc gì cũng phải luôn đứng đầu về mọi lĩnh vực.
Họ không cần biết cô giỏi hay không tốt ở môn học nào nhưng nhất định phải đứng nhất, nếu không được họ lập tức cho cô nghỉ học ngay. Quá áp lực đến nỗi đêm nào ngủ cô cũng đều mơ thấy ác mộng,những năm học cấp 2 rồi 3 năm đại học Bắc Kinh cô luôn đứng đầu về mọi lĩnh vực như kì vọng à không là yêu cầu của bọn họ.
Vì sao họ yêu cầu cao như vậy ư, là vì danh tiếng của họ và là vì sĩ diện của họ. Thấm thoát 3 năm trôi qua thành tích của cô quá xuất sắc khiến ai nấy đều nể phục, ai cũng thắc mắc vì sao cô lại làm được như vậy.
Cô chuyển ra ở riêng nhưng không vì thế mà họ buôn tha cho cô, Hạ Nam con trai đầu của họ là một thằng ăn chơi lấy việc đánh đập người khác làm thú vu. Vẫn đến để làm phiền kiếm chuyện với cô mới chịu được.
***
“ KING KOONG… ”
Tiếng chuông cửa vang lên, cô bước đến mở cửa đầu óc vẫn quay cuồng vì mới đập đầu xuống sàn do cái tội ngồi ghế hai chân. Vừa ló đầu ra đã thấy người giao hàng cuối chào cô , cô không nối gì thấy bó hoa trên tay của anh ta rõ ràng là chẳng có gì tốt lành.
“ Cô là cô Lục ạ? ”
Người giao hàng nhìn vào điện thoại xem thông tin rồi ngước lên lên hỏi cô, cô khẽ gật đầu.
“Phải !”
Ngắn gọn như vậy là phong cách của cô, không thích nói quá nhiều với ai trừ một người, chỉ duy nhất người đó là cô có thể tự nhiên mở lời là người có thể khiến cô cảm thấy hạnh phúc nhất. Và…
“ Có người ẩn danh bảo tôi gửi những món đồ này đến tận tay cô Lục.”
Người giao hàng ấy đưa cho cô bó hoa hồng được gói thật kĩ cùng 1 thùng hàng nhỏ, tuy nhìn khá to nhưng không nặng. Cô cầm lấy, cô hơi nghi về đơn hàng kì lạ này hoặc từ phía xa một ánh sáng chói mắt khiến cô biết mình bị theo dõi.
Nhanh chóng đưa tiền lấy hàng nhanh gọi đóng cửa lại. Người giao hàng đơ như trời trồng chưa kịp nói rằng người kia đã trả phí cả rồi thì đã vội đóng cửa, anh ta hôm nay cũng hên đến như vậy gặp một vị khách phóng khoáng.
Anh ta kiểu ngày nào cũng được như vậy thì hay biết mấy, bên trong đơn hàng chỉ đơn giản là một vài bức thư bên trong đầy những từ ngữ khiến người ta cảm thấy sến súa, ớn lạnh.
Tiêu đề nội dung chỉ quay xung quanh câu chuyện “ 1000 bức thư tình cảm của tôi dành tặng em” cứ đề cập đến gì mà chờ đợi mấy năm trời. Cô ôm đóng quái quỷ ghê tởm ấy bước xuống tầng dưới vứt toàn bộ vào thùng rác, dứt khoác nhanh gọn.
Lẳng lặng bước lên thì bị bà chủ nhà trọ chung cư chặn lại, bà ta ỏng ẹo mặc bộ váy ren hở vai màu tím. Không nói cũng biết bà ta thu tiền tháng này, vừa sang tháng mới mở mắt ra là bà ta lại chạy đi thu tiền.
Có cần vì tiền mà thái quá như vậy không, nhưng cô thật sự không thể phủ nhận rằng cô không phải người không cần tiền.
“ Cô Lục đóng tiền trọ tháng này đi.”
Lời nói được phát ra từ miệng bà ta chẳng thấy lịch sự nằm ở đâu. Lấy trong túi quần ra có bao nhiêu tiền đưa cho bà ta hết, tháng này còn bao nhiêu hình như là cô đưa bà ta hết rồi thì phải.
Bà ta cầm lấy tiền đôi đồng tử sáng trưng , lấp lánh như những vì sao trên trời. Cô quay lại phòng trở lại chiếc bàn đầy đồ ăn vặt, đó là thứ cô dùng để tiếp thêm năng lượng lúc viết tiểu thuyết.
Cô ngồi vào bàn vừa ăn vừa viết chương cuối cùng của bộ “Dưới ánh trăng”.
Chương 500 này cũng chính là đánh dấu sự kết thúc của bộ novel này, là chương mà cô dành ra cả một tuần để suy nghĩ ý tưởng, nguồn cảm hứng gần gũi và thiết thực nhất để viết.
Cô cậm cụi viết như một cổ máy, từ sáng đến tối. Đồng hồ cũng điểm 6 giờ đúng, cô hạ bút đặt dấu chấm cuối cùng trên màn hình máy tính. Cô save lại rồi từ từ chỉnh sửa một cách tỉ mỉ cẩn thận, sau đó xuất gửi chúng đi cho nhà sản xuất.
___ Được 1 tiếng sau đó.
“TING TING”
Âm thanh thông báo tin nhắn từ điện thoại của cô vang lên , là từ ông nhà sản xuất.
📱 : Tôi đã đọc sơ lược chương cuối , thật sự rất tuyệt và ấn tượng. Tiện thể cô Lục, vài bộ tiểu thuyết của cô được một số đạo diễn chú ý tới. Bọn họ muốn bàn bạc với cô về việc hợp tác, cùng bọn họ sản xuất film cô cảm thấy thế nào?
⇢➤ : Cảm ơn lời khen của giám đốc Trần, về việc đó thì tôi sẽ suy nghĩ
📱 : Còn việc gặp mặt vài tuần trước cô có nói suy nghĩ vậy cô đã suy nghĩ xong chưa ?
⇢➤ : À xin lỗi tôi bất cẩn quá, tuần này với tuần sau tôi có buổi họp lớp
📱 : Không sao, cô rảnh có thể nói tôi. Chúng ta hẹn nhau ở nhà hàng nói chuyện
Cô xem xong vứt điện thoại lên giường, ông giám đốc này quả thật là kiên trì hẹn không được mà cứ hẹn.
Mẹ kiếp cô muốn văng vài ba câu chửi tục để chửi thằng cha chết bầm này, đã biện cả một đóng lý do để không đi là hiểu rồi mắc gì phải hẹn rồi lại hỏi khi nào gặp được.
Cô lắc đầu vài cái cho tỉnh táo lấy đồ đi tắm, có lẽ cô bây giờ càng nghiện viết tiểu thuyết hơn rồi.
Cô suýt thì quên hôm nay phải tăng ca đến 2 giờ đêm vội tắm rửa với tốc độ ánh sáng chạy đi còn quên khóa của phòng suýt lai vấp té cầu thang.
Quán cà phê cạnh chung cư của cô, đơn giản là thời tới chạy không kịp, có chạy cũng bị kéo lạ.
Nhớ hồi ấy ế đến mức muốn cạp đất mà ăn, tự dưng một ngày ba, bốn công ty tụ tập về đây xây dựng cũng như kinh doanh rồi quán này cũng từ đó mà phát tài lên.
Cô vừa bước vào đã tấp nập ồn ào như mọi khi, cô thoáng nhìn thấy Khả Lam cô bạn thân duy nhất của cô cũng có thể nói là độc nhất vô nhị dù đào núi mò dưới biển cũng không thể tìm ra người nào tốt như cô ấy.
Tự dưng ở phía sau có một thằng du côn to con thân hình cao lớn vạm vỡ đứng sau lưng Khả Lam định dở trò biến thái. Gã vừa đinh chạm vào người Khả Lam thì đã bị cô siết chặt tay lại, đôi mắt phượng sắc bén ánh lên tia lạnh lùng xen phần khí tức đáng sợ.
Gã dường như biết âm mưu của mình bị bại lộ liền cau mày khó chịu rút tay ra, tức giận quát.
“Con nhỏ này mày làm cái méo gì thế, tao định trả tiền cũng đéo được à ?!”
Gã lớn tiếng xưng mày-tao với cô, Khả Lam giật mình quay lại hóa ra là Tử Khả.
“Trả tiền dùng miệng gọi được rồi mày im lặng như vậy có ý đồ xấu à?”
Cô gằng giọng, người ngoài nghe vào cứ như cô đang bảo vệ người yêu của mình vậy.
“ T..tao đã gọi nhưng nó không nghe.”
Cô nhìn lên mấy chiếc camera gần đó, nhìn thằng khốn này cũng biết đang bốc phét xạo chó rồi.
Nói mà sắc mặt vẫn cứ du côn như thế, quả là khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.
“Camera ở đây ghi được âm thanh.”
Gã nghe thấy liền đập mạnh xuống bàn rời đi trong sự bàn tán của những người xung quanh, Khả Lam cầm tiền vào đưa cho ông chủ tiệm.
Ông chủ Kim chủ của tiệm cà phê này, ông đang chăm chú lau những chiếc ly trên bàn. Bất chợt nhìn thấy Lục Tử Khả liền dừng công việc của mình lại bởi lẽ trước đây khi tiệm của ông đang ế cũng là cô cùng con bé Khả Lam đến mỗi ngày.
Rồi khi phát tài đến cỡ này cũng là cô đến làm việc mỗi ngày, những ngày cô đến đây không có chuyện gì xảy ra mới là kì tích. Ông vừa coi cô là ân nhân vừa coi cô là đứa phá hoại, ngoại trừ Khả Lam ra thì chẳng nghe ai cả.
Ngoại hình con gái mà tính cách y như đàn ông, lúc nào cũng im lặng trầm tính chỉ mở lời với con nhóc Khả Lam kia thôi.
Ông hơi trầm mặt lắc đầu thở dài bất lực.
“Chỉ là cậu ấy giải quyết cái thằng cha gây chuyện mà mấy hôm trước đập bàn đập ghế tiệm mình ấy ạ.”
Khả Lam dịu dàng giải thích, đương nhiên là giúp cô rồi. Khả Lam biết tính cách của Tử Khả một khi bị người khác nói thì cũng chẳng nói là vì để tránh gây thị phi, rắc rối cho mình nên Khả Lam luôn là người giải thích cho cô những lúc như vậy, những lúc nàng gây sự cũng đều là Khả Lam giải thích cho cô tất cả cũng chỉ bởi Khả lam biết quá khứ của cô đã trải qua những gì.
Đã chịu đựng những mất mác, uất ức, đau đớn tột cùng như thế nào.
Ông chủ Kim gật gật đầu dường như đã tiếp tục công việc lau ly của mình như đã hiểu, Khả lam kéo cô đi vào bên trong.
“Sao hôm nay giận thế, ông giám đốc kia lại hẹn cậu nữa à?”
Khả Lam ân cần xoa đầu cô hỏi, cử chỉ khiến bao nhiều thằng đàn ông mê chết được. Đã xinh đẹp lại còn dịu dàng vô cùng mạnh mẽ bảo vệ người khác nữa chứ.
Cô dựa đầu vào vai Khả Lam, tinh nghịch ôm eo của cô nàng.
“Lam Lam của ta hiểu ta nhất bản vương yêu nàng nhất”
Cô nhắm đôi mắt lại ngửi mùi hương hoa hồng nhẹ nhàng từ người của Khả Lam, mùi hương dễ chịu thật.
“Được rồi, tiều tác giả tài ba của Lam Lam mau đi làm việc đi kẻo lại bị trừ lương.”
Khả Lam phì cười vẻ làm nũng này bình thường lại chỉ làm cho cô nàng thấy, còn người khác lại trầm tính khác thường. Y hệt con rô-bót được cài đặt nhận diện trước vậy, cô gật đầu đi làm cùng Khả Lam.
Thoáng chốc đã 2 giờ đêm, tiệm đần ít người hơn, thoáng nhìn qua chỉ còn mấy cái ghế trống.
Ông Kim chờ người khách cuối cùng rời đi rồi đóng cửa lại, cô, Khả Lam cùng những anh chị nhân viên làm việc chung cũng chào tạm biệt ông Kim ra về.
Về phòng vừa chạm tay vào cửa cô cứ tưởng là phòng trọ của mình bị trộm liền luống cuống cả lên, gia sản của cô toàn bộ nằm trong đó lúc lâu sau mới sực nhớ ra là lúc đi vội quá nên quên đóng cửa.
Khả Lam nằm trên giường ngủ được mấy giấc, cô mở điện thoại lên vào phần thông tin tiểu thuyết của mình số lượt xem tăng lên cũng kha khá. Vui? Tất nhiên là rất vui rồi.
Cô lẩm bẩm như một đứa tự kỉ một hồi, thông báo tin tức hiện trong điện thoại ra. Thấy đề hai chữ cảnh báo to đùng, cô nhanh chóng khóa kín cửa sổ kéo rèm cửa khóa luôn cả ra vào.
Click vào xem là giết người hàng loạt mà người bị giết lại là phụ nữa, cô chạy đến bên giường lay người Khả Lam dậy đọc cho cô nàng nghe.
Thông tin người ta còn nói, có người thấy hắn ta mặt râu ria, đội nón kết đen vào chung cư 531, đường Trần Hoàng. Đây chẳng phải là chung cư cô cùng Khả Lam đang ở à, méo gì xui xẻo dữ dằng vậy.
Khả Lam lấy điện thoại gọi cho bà chủ nhà trọ kể cho bà ta nghe, bà ta nói có người như vậy vừa thuê phòng xong còn nói sáng mai sẽ rời đi. Bà ta cũng sợ không kém liền trở về phòng báo cho cảnh sát.
Cảnh sát nhanh chóng phong tỏa khu chung cử , chờ khi trời sáng, bắt đầu hành động. Khả Lam hơi sợ ôm lấy tay cô mãi.
Tiếng ồn ào bên dưới chung cư vọng lên, cô nhìn Khả Lam.
“Này xuống dưới có cảnh sát an toàn hơn.”
Khả Lam ôm chặt lấy cổ cô run run, nên làm gì với những tình huống xảy ra ồ ạt như vậy đây. Mà nếu là trường hợp chỉ có 1 trong 2 người nữa chứ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play