[ZSWW] Yêu Em, Chỉ Mình Em.
Chapter 1
Trung học A luôn là ngôi trường lý tưởng cho các con nhà quý ông, quý bà. Được xếp hàng đầu những trường trung học danh giá nhất. Vào được trung học A đều quan trọng là phải có tiền.
Nam nhân mở cửa khẽ thò mặt vào đánh mắt một vòng, tiến vào trong, đóng cửa lại rất khẽ dường như là sợ đánh thức người còn đang 'say giấc' ngủ trên giường.
Thiếu niên trên giường dùng chăn chùm kín mít, chỉ chừa ra một chỏm tóc nhỏ đen đen khẽ đung đưa. Anh khẽ cười ra một tiếng trầm thấp đi đến ngồi xuống mép giường, kéo chăn xuống đến ngực em, lay nhẹ bạn nhỏ.
Nam nhân rất kiên nhẫn, lay nhẹ người bạn nhỏ đến khi nghe một tiếng 'ưm' nhỏ xíu, không rõ.
Tiêu Chiến
Đến giờ đi học rồi, bé lười
Tiêu Chiến ở bên tai người nhỏ hơn thì thầm, giọng nói có phần hạ xuống một chút.
Em đã thức dậy từ lâu, vì lười nên không muốn rời giường, thật ấm.
Em xoay người ôm lấy eo nam nhân, dụi dụi quả đầu hơi rối vào bụng anh, giọng nói còn mang theo vài tia âm sữa cùng ngáy ngủ.
Vương Nhất Bác
Mấy giờ rồi a
Nam nhân buồn cười xoa xoa quả đầu rối của em, dịu giọng đáp.
Lại xoa xoa chừng mấy giây anh đã ôm người rời giường, vòng đôi chân dài trắng mịn ngang hông mình đi về phía nhà vệ sinh, bạn nhỏ nào đó cũng tự giác vòng tay ôm cổ nam nhân.
Hai người Tiêu Vương năm nay đang học lớp 11, của Trường trung học A.
Châu An Khải
Lên lớp trễ vậy?
Châu An Khải hỏi hai người vừa bước vào, nam nhân cùng Vương Nhất Bác lặng lẽ đi về phía cuối lớp, lấy sách ra đọc trước bài hôm nay.
Châu An Khải
Nể mặt tôi chút đi chứ
Người vẫn im lặng nghiên cứu bài vở, một cái liếc mắt cũng không cho hắn. Châu An Khải dở khốc dở cười với hai người, xoay người (thầy đã vào) lên hậm hực đánh thằng bên cạnh.
Hạo Minh quay phắt qua liếc hắn, rồi thôi.
Giờ giải lao ở canteen luôn đông nghẹt người, Vương Nhất Bác tìm một chỗ trống gần cửa sổ đặt mông xuống, nam nhân đi lấy thức ăn cho cả hai.
Thiếu niên cầm điện thoại trên tay lướt lướt, ngày mai cuối tuần phải về nhà. Được mấy chục phút Tiêu Chiến đã quay lại với hai phần ăn trên tay.
Đâu đó có thêm hai tên điên theo cùng, Tiêu Chiến không quản, em cũng bỏ mặt quản làm gì, dù sao bọn họ cũng không quá phiền phức, đi theo cũng không sao.
Nam nhân lặng lẽ gỡ xương cá cho em, còn nhớ ngày còn bé bị mắc xương mà em khóc um trời, anh nhìn mà xót, từ ngày đó hễ mà trong bữa ăn có cá là nam nhân đảm nhận nhiệm vụ gỡ xương cá cho em.
Tiêu Chiến đẩy phần ăn qua cho cậu, giọng nói đầy yêu thương. Em cười vui vẻ đáp.
Vương Nhất Bác
Cảm ơn, Chiến ca
Châu An Khải
Cảm ơn Chiến ca,
Châu An Khải
Cảm ơn Chiến ca, A---
Châu An Khải nháy lại giọng cậu, rồi bị Tiêu Chiến đá mạnh vào đùi đau điếng bẩn một mảnh, liếc nhìn hắn, nam nhân trầm giọng nói.
Hạo Minh ngồi cạnh Châu An Khải cười như được mùa, hắn lại bực dọc thồn cơm vào miệng nhai nhai nuốt nuốt cho đỡ tức.
Em ăn uống chậm rãi, được hơn nửa phần cơm đã ngừng, đẩy về phía nam nhân.
Vương Nhất Bác
Em no rồi, anh ăn đi
Tiêu Chiến
Ăn thêm chút nữa,
Tiêu Chiến
Nhìn xem em rất ốm đó
Anh bỏ thìa xuống cầm phần cơm em, múc một thìa nhỏ đút em ăn.
Lúc đầu cậu nhất quyết cự tuyệt, rồi cũng bị Tiêu Chiến dụ dỗ mềm lòng, miễn cưỡng ăn thêm hai ba muỗng từ tay nam nhân.
Vương Nhất Bác
Thực sự không ăn được nữa a
Thìa cơm đến bên môi hồng, rồi lại để xuống, anh xoa xoa má phúng phính của em, rồi ăn hết phần cơm thừa còn lại.
Thiếu niên yên lặng ngồi nhìn anh ăn đến vui vẻ. Hai người ngồi đối diện có lẽ nhìn cảnh này nhiều cũng không nói nữa, an ổn ăn phần của mình.
Tác Giả
Để có thêm động lực viết tiếp nè
Chapter 2
Nhà Tiêu Chiến ở vùng ngoại ô cách xa thành phố nhộn nhịp, được cây xanh bao bọc quanh năm xanh tươi.
Chiếc ô tô màu đen loáng vừa vào cổng đã có người chạy ra, mở cửa, nhận lấy balo trên vai hai cậu chủ nhỏ.
Người Hầu
Vương Thiếu Gia,
Bước xuống xe, nam nhân cùng em lần lượt gật đầu xem như đáp lại.
Tiêu Chiến
Mẹ tôi có nhà không?
Nam nhân hỏi người hầu bên cạnh, âm giọng một mực lạnh lùng.
Người Hầu
Dạ, phu nhân đã ra ngoài rồi thiếu gia
Anh gật đầu như đã hiểu, nắm lấy tay em đi vào khu nhà chính. Dinh thự được trang hoàng tỉ mỉ, có thể nhìn ra được chủ nhân của nó rất kĩ lưỡng.
Vừa đặt chân vào phòng, nam nhân nhanh nhẹn đè em lên cửa mãnh liệt hôn xuống, bàn tay rắn rỏi siết chặt vòng eo thon, tay còn lại ấn sau ót em. Thiếu niên cũng ngoan ngoãn vòng tay ôm cổ nam nhân đón nhận.
Tiêu Chiến nhấm nháp đôi môi hồng hồng chán chê, luồn lưỡi vào trong tìm kiếm chiếc lưỡi non mềm no đủ. Tiếng hôn 'chụt chụt' cùng âm thanh môi lưỡi ướt át vang khắp căn phòng rộng.
Tách khỏi nụ hôn, cảm thấy chưa đủ lại liếm láp cánh môi đã hơi đỏ lên, đôi mắt phượng thiếu niên đã phủ lên một tầng sương mờ nhạt đo đỏ, lúc tách ra có một sợi chỉ bạc nối liền giữa hai đầu lưỡi đỏ hồng. Vương Nhất Bác gấp gáp thở dốc.
Nam nhân rà môi xuống hôn liếm chiếc cổ trắng ngần, mút lấy yết hầu nhô cao, em buộc phải ngẩng cổ cao lên, đôi mắt khép hờ hưởng thụ khoái cảm anh đem lại.
Vương Nhất Bác
...Ưm...Ah...
Luyến tiếc rời đi, thỏa mãn nhìn thành phẩm mình tạo nên anh, chiếc cổ trắng ngần giờ trồng trên đó có rất nhiều ô mai đỏ, Tiêu Chiến cười khẽ vuốt mũi em, khàn giọng gọi thiếu niên.
Lại hôn một cái lên môi em.
Vành tai đỏ thấu xuống ôm chặt cổ nam nhân.
Tiêu Chiến
Đói rồi đúng không?
Tiêu Chiến
Tắm đi, rồi cùng anh ăn điểm tâm
Anh hôn lên vành tai đỏ bừng em, thì thầm.
Thời điểm cặp đôi ngồi trên ghế băng xem tivi, nam nhân tựa lưng vào ghế thõa mãn xoa nắn má sữa bé con đang nằm trên đùi mình. Thì mẹ anh về.
Thiếu niên nghe thấy nam nhân gọi một tiếng 'mẹ' cũng ngồi dậy ngay ngắn.
Mẹ Tiêu
Chào con, Tiểu Bác
Mẹ Tiêu vui vẻ nựng má em, bà rất quý đứa nhỏ này, vừa ngoan, học giỏi, lại còn lễ phép ai mà không thương cho được.
Em nhắm mắt lại hưởng thụ sự cưng nựng này.
Mẹ Tiêu
Tiểu Bác đã ăn tối chưa nè
Vương Nhất Bác
Cháu đã ăn cùng Chiến ca rồi ạ
Vương Nhất Bác
Dì đã ăn chưa ạ, đầu bếp có chừa thức ăn cho dì, để con kêu người hâm lại nha
Mẹ Tiêu hôn lên mái tóc đen mượt của em, lại liếc nhìn con trai bên cạnh. Bà đã nhìn thấy mấy đóm đo đỏ trên cổ em. Đi đến khẽ đẩy nhẹ đầu anh, mắng.
Mẹ Tiêu
Con cứ mà liệu coi chừng mẹ
Tiêu Chiến
Vâng, con biết rồi
Nam nhân ỉu xìu đáp, âm cuối dường như tự mãn còn kéo dài thêm, rồi quay sang ghì chặt lấy eo nhỏ, chôn mặt vào ngực em, trốn.
Mẹ Tiêu, không biết nói gì hơn, bước lên lầu, lúc không còn nghe thấy tiếng giày cao gót nữa anh mới ngẩng đầu lên, rướn cổ cắn lên cằm em.
Dù đã bước qua tuổi 40, nhưng mẹ Tiêu vẫn giữ được nét trẻ trung của người phụ nữ tuổi đôi mươi.
Gia đình quản giáo anh khá nghiêm ngặt, nên khi nhìn thấy những đóm xanh đỏ trên cổ em bà đã khẽ nhíu mày.
Cũng chính là chưa đủ tuổi bà không cho anh vượt qua mức quy định bà cho phép.
*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Chapter 3
Kỳ thi cuối kì 1 rơi vào khoảng tháng 9.
Thư viện là nơi lý tưởng để ôn tập. Khá đông người nhưng lại rất yên tĩnh. Bàn bốn người sách vở chồng chất lên nhau nhìn từ xa có lẽ chỉ thấy mỗi chỏm tóc.
Hạo Minh
Để bọn tôi đi lấy
Tiêu Chiến
Cà phê đen, sữa dứa, một cái bánh ngọt
Nam nhân không ngẩn mặt, lạnh giọng trả lời, chăm chú ghi lời giải cuối. Quay sang nhìn xem em đã làm đến đâu, thấy lời giải em quá dài dòng (rất mất thời gian) anh chỉ cậu cách ngắn gọn và nhanh hơn, thời gian có hạn mà.
Vương Nhất Bác cười cười hôn lên má anh, giải đề tiếp theo. Hạo Minh nhìn không nổi nữa cùng Châu An Khải rời đi mua đồ ăn trưa.
Trung Quốc Đại Lục sắp xếp học sinh giỏi với giỏi, kém theo kém. Vậy nên nam nhân và em cùng một phòng thuộc loại giỏi. Anh đầu bàn dãy một, em đầu bàn dãy hai.
Tiêu Chiến đặt xuống chiếc bút bi, liếc nhìn người bên kia đã thấy chó con nhà mình vùi mặt vào cánh tay ngủ.
Khẽ cười, anh dùng bút gõ bàn em, tiếng động không quá lớn tránh làm ồn. Vương Nhất Bác mơ mơ hồ hồ ngẩn mặt, đuôi mắt có chút đỏ cùng gương mặt khó hiểu nhìn nam nhân.
Tiêu Chiến
Làm xong rồi sao?
Em gật nhẹ đầu. Tiêu Chiến đảo mắt nhìn xung quanh, không thấy giáo viên canh thi. Duỗi tay xoa má thịt.
Tiêu Chiến
Đưa bài anh xem
Bạn nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, đưa bài cho anh, nghiên đầu nằm lên cánh tay nhìn nam nhân. Tiêu Chiến lật lật xem bài em thật kĩ mới trả lại. Đưa mắt nhìn em cười.
Em cười đến đôi mắt cong thành vầng trăng non, nam nhân trong lòng nhũn ra, vuốt vuốt mũi bạn nhỏ, trả lại bài thi. Gối đầu lên cánh tay ngắm nhìn em.
Bị nam nhân nhìn quá lâu, em liền xoay đầu về phía bên kia, từ gốc độ của anh có thể nhìn thấy cái ót trắng trắng đã đỏ ngần.
Tiêu Chiến phì cười, em đáng yêu quá.
Sau ngày có kết quả thi 1 tuần.
Chủ Nhiệm
Cô có một thông báo cho lớp,
Chủ Nhiệm
Cuối tuần lớp chúng ta có buổi dã ngoại cùng lớp 11B,
Chủ Nhiệm
Địa điểm ở Quảng Châu
Chủ Nhiệm
Chuẩn bị cho tốt nhé,
Chủ nhiệm bước ra, cả lớp đã rền rú um sùm. Ồn ào đến anh phải nhíu mày, đảo mắt nhìn sang bé con. Tiêu Chiến có hơi mở to mắt nhìn bạn nhỏ đang ôm cánh tay trừng mắt nhìn mình, nhìn rõ hơn anh còn thấy vài tia sáng sáng trong mắt bạn nhỏ.
Tiêu Chiến xoa xoa ót em, dù biết vẫn hỏi.
Tiêu Chiến
Nhìn anh làm gì?
Em rướn người như muốn nằm lên người nam nhân.
Vương Nhất Bác
Em muốn đi, cho em đi đi
Vương Nhất Bác
Anh cũng phải đi nha
Âm cuối em kéo dài, nũng nịu nói, còn hôn lên môi anh lấy lòng.
Giọng nói ngọt ngọt, còn đôi mắt trong veo kia nữa, làm sao mà anh cưỡng lại được, sao mà nỡ từ chối em đây.
Em phấn khích hôn lên môi nam nhân liên tục mấy cái cười hì hì, mặt kệ đám bạn vẫn còn ồn ào trong lớp.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play