[GL] Lưu Tình Khả Ái
Chapter 1
Không khí hai bên đường thật nhộn nhịp, kẻ buôn người bán, ở giữa tấp nập người qua lại, những tiếng mời gọi của thương gia vang vọng
NV Phụ
Tiểu thư đây thật có mắt nhìn
NV Phụ
Miếng ngọc bội này rất hợp với tiểu thư
Trần Ngọc Lan
-Nhị tiểu thư của phũ thừa tướng [Trần Ngọc Lan]
-Tốt bụng với mọi người, rất hay giúp đỡ người khác
-Dung mạo nghiên nước nghiên thành
Nàng ngắm nhìn miếng ngọc bội trên tay được một lúc thì bỏ xuống
Trần Ngọc Lan
Nhưng ta muốn mua một cặp để tặng người thân, ông chủ có không?
NV Phụ
A... dạ dạ "gấp rút"
NV Phụ
Tiểu thư cô xem, đây là cặp ngọc bội được làm bằng chất liệu rất đặc biệt "đưa"
Nàng cầm lấy miếng ngọc bội, trầm ngâm suy nghĩ
Trần Ngọc Lan
"Là màu xanh sao, tỷ ấy chắc chắn sẽ thích" (cười mỉm)
NV Phụ
Ta đảm bảo với tiểu thư, khắp kinh thành này không có chiếc thứ hai nào giống như vậy
Trần Ngọc Lan
Ông chủ, ta lấy cái này
Phía xa nàng có một nữ nhân dung mạo tuyệt trần đang đảo mắt xung quanh như đang tìm gì đó
Trần Nhược Hy
-Thân phận ??? [Nhược Hy ???]
-Trong mắt chỉ có nàng và thù
-Đại mỹ nhân nghìn năm có 1
Trần Nhược Hy
(Muội ấy có thể đi đâu được chứ?)
Trần Nhược Hy
(Đã bảo là ở đấy chờ ta mà lại chạy lung tung)
Trần Nhược Hy
(Đợi ta tìm được muội, xem ta xử lý muội như nào)
Nhược Hy dần mất bình tĩnh, cô chỉ muốn tìm thấy nàng thật nhanh
Bỗng phía sau vai cô có một bàn tay chạm vào, Nhược Hy đã rất nhanh bắt được nó
Cô từ từ quay lại, khá bất ngờ vì người trước mặt mình là Trần Lan
Trần Ngọc Lan
Nhược Hy tỷ mau bỏ tay muội ra (nhăn mặt)
Không biết là nàng nên cô dùng lực khá mạnh, làm tay nàng đỏ ửng
Trần Nhược Hy
"Vội buông ra"
Trần Nhược Hy
Lan Nhi t... tỷ xin lỗi, tại ta ko biết đó là muội
Trần Nhược Hy
Muộ... muội đừng giận ta, ta thật sự không cố ý... "bối rối"
Nhược Hy lúng túng thật sự trông rất giống một đứa trẻ vừa phạm lỗi
Nhìn thấy cảnh này, nàng không nhịn được mà cười phá lên
Trần Nhược Hy
Muội cười gì chứ "khó hiểu nhìn nàng"
Trần Ngọc Lan
Nhược Hy tỷ lúc nãy rất giống trẻ con~
Nàng được nước lấn tới, giơ tay nhéo hai má của cô
Trần Ngọc Lan
Tỷ xem có phải rất giống trẻ con không "vừa nựng vừa mỉm cười"
Khoảng cách của hai người đang khá gần, chỉ còn một gang tay nữa thôi là môi chạm môi
Trần Nhược Hy
(gần... gần quá)
Ấy vậy mà Ngọc Lan vẫn chưa chịu tha cho cô, cứ áp sát càng lúc càng gần
Mặt Nhược Hy lúc này đã đỏ đến tận tai
Một lúc sau nàng mới chịu thả tay ra
Trần Ngọc Lan
Thật sự rất đáng yêu a~
Bị nàng trêu chọc đến mức này, cô thật sự không chịu nổi nữa
Nhược Hy thẹn quá hóa giận, hậm hực bỏ đi
Trần Ngọc Lan
Này! chờ muội "đuổi theo"
Suốt trận đường, Nhược Hy bước đi rất nhanh, hầu như không có ý định dừng lại
Sức nàng vốn không bằng cô nên bắt đầu thấm mệt, dường như sắp không đuổi kịp nữa
Cảm thấy không còn cách nào khác, nàng dừng lại và gọi lớn tên của cô
Trần Ngọc Lan
Tỷ mau đứng lại cho muội!
Quả nhiên chiêu này có tác dụng, Nhược Hy đứng yên không cử động
Ngọc Lan chậm rãi bước đến chỗ cô
Tiếng thở hổn hển của nàng làm cô không kìm được mà quay người lại
Trần Nhược Hy
Muội!... sao lại đuổi theo ta?
Trần Ngọc Lan
Nhược Hy tỷ giận muội sao?
Chưa để Nhược Hy nói hết câu thì nàng đã lấy ra miếng ngọc bội giơ lên trước mặt cô
Trần Ngọc Lan
Muội đã mua nó tặng cho tỷ!
Nàng lấy từ trong tay áo ra một ngọc bội rất giống miếng đang cầm trên tay
Trần Ngọc Lan
Tỷ nhìn xem đây là ngọc bội của muội, nó rất giống cái của Tỷ
Trần Nhược Hy
(Muội ấy mua một cặp sao?, còn là màu mình thích)
Nhược Hy không khỏi vui mừng, đây là lần đầu nàng tặng cô thứ gì đó, huống hồ lại là đồ cặp với nàng
Trần Ngọc Lan
Vốn dĩ để tặng cho tỷ, nhưng giờ tỷ giận muội rồi
Trần Ngọc Lan
Đành để lần kh...
Chưa kịp dứt câu, Nhược Hy đã nhanh tay cầm lấy miếng ngọc bội trên tay
Trần Nhược Hy
Đồ của ta, muội còn muốn đem đi đâu "đỏ mặt"
Trần Nhược Hy
Cảm ơn "ngại"
Trần Ngọc Lan
Nhược Hy tỷ không cần khách sáo với muội
Trần Ngọc Lan
Tỷ biết không, muội từ lâu đã xem tỷ như người thân của mình
Trần Ngọc Lan
từ lúc mẫu thân mất, tỷ là người ở bên cạnh chăm sóc bảo vệ muội
Trần Ngọc Lan
Tuy chúng ta không cùng huyết thống nhưng tỷ luôn đứng về phía muội, không để muội chịu thiệt
Trần Ngọc Lan
Muội thật sự rất cảm kích, ngoài phụ thân ra, thì tỷ là người thứ hai muội tin tưởng
Trần Ngọc Lan
Hứa với muội
Trần Ngọc Lan
Chúng ta mãi ở bên cạnh nhau làm tỷ muội tốt có được không?
Nghe tới đây, cô thật sự không biết nên vui hay nên buồn
Tâm tư của cô, nàng làm sao biết được
Trần Nhược Hy
Ta hứa với muội "cười ngượng"
Nàng vì xúc động mà không kìm được nước mắt
Nhược Hy tiến lại gần, dịu dàng ôm nàng vào lòng
Ánh mắt của cô nặng trĩu nhìn nàng như có tâm sự được giấu kín
Trần Nhược Hy
(Trần Ngọc Lan)
Trần Nhược Hy
(Ta thật không dám nghĩ đến có một ngày muội biết ta có tình cảm với muội)
Trần Nhược Hy
"Liệu nàng có chấp nhận ta?, có ghét ta không?"
Trần Nhược Hy
(Ta xin lỗi, có lẽ lần này ta đành thất hứa với muội)
Trần Nhược Hy
(Nhưng ở bên cạnh muội, ta nhất định sẽ giữ lời)
Chapter 2
Thị Vệ
Đại nhân, nhị tiểu thư đã hồi phũ!
Ông không nói gì, vẫn tập trung đọc sách, chỉ xua tay ra hiệu lui xuống
Phụ Thân [Trần Lan]
-Phụ thân Trần Lan [Trần Thiên Quân - Trần Tướng Quân]
-ông đồng thời cũng là thừa tướng trong triều, nắm trong tay hàng nghìn binh lính, dưới một người trên vạn người mà bách tính đồn đại
Trần Ngọc Lan
Trần Lan thỉnh an phụ thân!
Phụ Thân [Trần Lan]
Lan Nhi mau đứng dậy!
Phụ Thân [Trần Lan]
Chả phải phụ thân đã dặn con, khi ở cạnh ta, không cần bận tâm mấy cái lễ nghi này rồi sao?
Đúng vậy! Trần Thiên Quân rất cưng chiều đứa con gái này của mình
Phụ Thân [Trần Lan]
Nào nào mau lại đây ngồi
Trần Ngọc Lan
Người gọi nữ nhi về gấp như vậy là có chuyện gì sao?
Ông thở dài với vẻ mặt ngán ngẩm nhìn nàng
Phụ Thân [Trần Lan]
Con đi ra ngoài lâu như vậy, quên luôn lão già này rồi "ủy khuất"
Phụ Thân [Trần Lan]
Không muốn về thăm ta "lau nước mắt các thứ"
Trần Lan liền hiểu ý của phụ thân mình
Nàng đứng dậy đi ra phía sau, bóp vai cho ông
Trần Ngọc Lan
Kẻ nào to gan dám nói cha ta già cơ chứ!
Trần Lan sẽ cho hắn một trận
Phụ Thân [Trần Lan]
Haha... con gái của ta dữ như vậy, sau này làm sao có tướng công đây
Trần Ngọc Lan
Hứ, nữ nhi không cần
con gái chỉ muốn ở bên cạnh phụng dưỡng người
Ông lắc đầu rồi nhâm nhi tách trà
Phụ Thân [Trần Lan]
Lan Nhi, tỷ tỷ con đâu sao ta không thấy?
Trần Ngọc Lan
Ý người là Nhược Hy tỷ?
Phụ Thân [Trần Lan]
"gật đầu"
Trần Ngọc Lan
Tỷ ấy nói có việc cần giải quyết nên chưa về phũ
"Nhược Hy là con nuôi của ông, cô được nhận nuôi khi tròn 5 tuổi, từ trước đến nay ông đối xử không tệ với cô"
Phụ Thân [Trần Lan]
Haizzz... tỷ tỷ con thật là
Phụ Thân [Trần Lan]
Có chuyện gì cũng không nói với ta một tiếng
Trần Ngọc Lan
Người cũng đừng quá lo lắng
Phụ Thân [Trần Lan]
Dù sao tỷ tỷ con là phận nữ tử, làm sao ta không lo cho được!
Trần Ngọc Lan
Phụ thân người yên tâm, tỷ ấy võ công cao cường như vậy, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu!
cùng lúc đó có một tên thị vệ chạy nhanh vào
Phụ Thân [Trần Lan]
Có chuyện gì mà ngươi gấp gáp vậy?
Thị Vệ
Bẩm đại nhân! có người tự xưng là Cao Lãng, Cao công tử muốn xin cầu kiến!
Trần Ngọc Lan
(Cao Lãng? cái tên này mình chưa từng nghe qua bao giờ)
Phụ Thân [Trần Lan]
Cho hắn vào đi!
Lúc sau có một tên nam nhân thân hình oai phong lẫm liệt bước vào
Trần Ngọc Lan
(Người này trông quen thế nhỉ?)
Ngụy Cao Lãng
-Hoàng tử nước láng giềng [Cao Lãng - Cao công tử]
-nổi tiếng đào hoa phong lưu
Cao Lãng trước đây vốn là con của một vị tướng quân, nhưng phụ thân hắn thông đồng với các đại thần trong triều, lật đổ nhà vua, từ đấy phụ thân hắn lên ngôi
Ngụy Cao Lãng
Cao Lãng bái kiến thừa tướng!
Phụ Thân [Trần Lan]
Hoàng tử không cần đa lễ
Phụ Thân [Trần Lan]
Người thân phận cao quý, lão phu không dám nhận!
Ngụy Cao Lãng
Trần tướng quân cũng thật là khiêm tốn, dù sao ngài cũng là thừa tướng của một quốc
Ngụy Cao Lãng
Ta tôn kính cũng là lẽ thường!
Ngụy Cao Lãng
Thừa tướng cứ gọi ta như mọi khi
Phụ Thân [Trần Lan]
Ha... người hôm nay cất công đến phũ của ta, ắt hẳn phải có chuyện gì rất quan trọng?
Ông vốn đã nghe tai tiếng của tên hoàng tử này từ lâu, sớm đã nhìn thấu hắn không có ý gì tốt đẹp
Ngụy Cao Lãng
Cũng không có gì quan trọng ta chỉ tình cờ đi ngang qua
"tiến đến chỗ nàng đang ngồi"
Ngụy Cao Lãng
Không biết cô nương còn nhớ ta không?
Trần Ngọc Lan
Tỷ tỷ phía bên kia có chuyện gì mà mọi người bu đông quá vậy "chỉ"
Trần Nhược Hy
Chắc là bọ...
Trần Ngọc Lan
chúng ta mau qua đó đi "nắm tay cô lôi đi"
Nàng vốn mê náo nhiệt, mê chơi, cô đành bất lực để nàng kéo
Trần Nhược Hy
Này! muội từ từ thôi, coi chừng té
người dân tụ tập khá đông, nàng cố gắng chen vào trong để xem rõ hơn
Côn đồ
Tên tiểu tử nhà ngươi!
Côn đồ
Tốt nhất là ngươi nên biết điều một chút
Côn đồ
Nếu không thì đừng trách bổn đại gia ta đây, ra tay độc ác
???
Ta đã bảo không có lấy đồ của ngươi!
???
Ngươi đừng có mà ngậm máu phun nguời!
Côn đồ
Hừ, chính mắt ta nhìn thấy tên tiểu tử này lấy bảo vật của ta
Côn đồ
Các ngươi nói xem có đúng không?
Côn đồ
Phải phải rất đúng, chúng tôi có thể làm chứng!
Người qua đường không ngừng bàn tán
NV Phụ
Không ngờ ăn mặc sang trọng vậy mà lại là loại người ăn cắp đồ của người khác!
NV Phụ
Hừ! thật là mất mặc cho nam nhân bọn ta!
Kẻ phẫn nộ, kẻ buôn lời nhục mạ
tên côn đồ kia càng vô cùng đắc ý
???
(Tên này thật phiền phức, nếu ở đây vắng người thì ta đã cho các ngươi rơi đầu từ lâu)
???
Nếu không tin thì ngươi có thể xét người của ta!
Côn đồ
Lỡ ngươi giấu đồ của ta ở đâu rồi thì sao hả?
Côn đồ
Không nói nhiều! mau giao ngân lượng ra đây!
Côn đồ
Bổn đại gia sẽ rộng lượng tha chết cho ngươi
???
Ha... bây giờ trên người ta không có ngân lượng
Côn đồ
Cái gì, không có ngân lượng? "tức tối"
Côn đồ
Người đâu mau đánh hắn cho ta, đánh tới khi nào hắn giao ra ngân lượng ra thì thôi
đám côn đồ hùng hổ bước đến, hai bên chuẩn bị lao vào nhau
Trần Ngọc Lan
Khoan đã! "đứng chắn ở giữa"
Mọi người đều dồn ánh mắt nhìn về phía nàng
Côn đồ
Cô nương ở đây không có chuyện của cô, mời cô nương tránh đường!
Trần Ngọc Lan
Các ngươi muốn ngân lượng chứ gì, trong đây có 10 vạn như vậy đã đủ chưa? "đưa"
Côn đồ
Haha tiểu cô nương đây thật hào phóng "nhận lấy"
Côn đồ
Ta có thể mời công nương một bữa... "bước tới"
Trần Nhược Hy
Nhận xong rồi thì mua cút! "chắn trước nàng"
Chapter 3
Ngụy Cao Lãng
Đa tạ hai vị ra tay giúp đỡ!
Trần Ngọc Lan
Công tử không cần khách sáo, đây là việc ta nên làm "mỉm cười"
Ngụy Cao Lãng
Không biết quý danh của cô nương đây là gì? "nhìn chằm chằm nàng"
Trần Ngọc Lan
Cứ gọi ta là Trần...
Trần Nhược Hy
Không còn sớm nữa, chúng ta mau đi thôi!
Nhược Hy nắm tay nàng mà kéo đi, mặc hắn cứ đứng yên nhìn theo bóng lưng của nàng
Ngụy Cao Lãng
(Họ Trần sao?, nàng ta cũng có chút thú vị)
Trần Ngọc Lan
Hóa ra người đó là Cao công tử "khá bất ngờ"
Ngụy Cao Lãng
Nhờ Trần Lan tiểu thư giúp nên ta mới thoát được khỏi bọn người đó!
Ngụy Cao Lãng
Ta có món quà tặng tiểu thư, coi như chút lòng thành của ta
Cao lãng lấy ra từ trong tay áo, một cây trâm cài tóc, hắn đột nhiên tiến lại gần nàng
Trần Ngọc Lan
Công tử! "lùi về phía sau"
Ngụy Cao Lãng
Tiểu thư không cần phải sợ, ta chỉ muốn giúp nàng cài nó lên thôi!
Hắn dang tay chuẩn bị cài lên thì nàng chặn lại
Trần Ngọc Lan
Ta có thể tự làm được!
Phụ Thân [Trần Lan]
Người đâu mau giúp tiểu thư một tay!
Một lúc sau nàng quay lại cùng các nô tỳ đi theo phía sau
Cao Lãng nhìn nàng đắm đuối không rời mắt, hắn dường như đã bị vẻ đẹp của nàng làm cho hút hồn
Ngụy Cao Lãng
Không hổ là nhị tiểu thư Trần gia
Ngụy Cao Lãng
Thừa tướng có đứa con gái mang vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, quả đúng như lời đồn!
Phụ Thân [Trần Lan]
Ha... hoàng tử người quá lời rồi!
Trần Ngọc Lan
Phụ thân nói rất đúng
Trần Ngọc Lan
Khắp kinh thành này còn rất nhiều người đẹp hơn ta
Ngụy Cao Lãng
Trong mắt ta chỉ có nàng mới xứng với cây trâm này "ngắm nhìn"
Phụ Thân [Trần Lan]
(Cái tên này miệng lưỡi cũng quá quắt quá rồi)
Phụ Thân [Trần Lan]
Cao công tử đi đường xa chắc đã mệt, ta có cho người chuẩn bị phòng, Cao công tử có thể vào nghỉ ngơi
Ngụy Cao Lãng
Bây giờ vẫn còn sớm, ta muốn đi dạo một lúc "nhìn nàng"
Ngụy Cao Lãng
Trần Lan tiểu thư nếu không phiền, có thể dẫn đường cho ta không?
Một nam một nữ đi cùng nhau, cười cười nói nói trông rất ân ý, người khác nhìn vào còn nghĩ họ là một đôi
Trần Ngọc Lan
Aaa hôm nay mệt chết ta rồi "nằm dài trên giường"
Đường Bảo
Tiểu thư à, người vừa về phũ mà đã than vãn vậy rồi "thở dài"
Trần Ngọc Lan
Tiểu Bảo em không biết hôm nay có rất nhiều chuyện xảy ra đâu "bật dậy"
Đường Bảo
Tiểu thư à~, người kể cho nô tì nghe đi
Đường Bảo
Đường bảo hứa sẽ không nói với ai đâu! "kiên quyết"
Trần Ngọc Lan
Hứ, chuyện ta trốn ra ngoài chơi, em điều đi báo với phụ thân ta!
Đường Bảo
Hic, tại lúc đó nô tì bị ép mà... "lau nước mắt"
Trần Ngọc Lan
Tiểu Bảo em đừng mít ước nữa, hai chữ gian dối hiện trên trán em rồi kìa
Đường Bảo
Hì hì, tiểu thư nói đi mà "lắc cánh tay nàng"
Trần Ngọc Lan
Được rồi em đừng lắc nữa, để ta nói
Nàng kể lại tất cả mọi chuyện liên quan đến tên Cao công tử kia, việc gặp và giúp hắn, cả việc hắn tặng nàng cây trâm và đi dạo cùng
Đường Bảo
Cái tên đó dám nắm tay bảo bối của Nhược Hy tỷ!
Đường Bảo
Ta nhất định phải đi méc tỷ ấy, xử đẹp tên Cao Lãng kia! "đứng dậy"
Trần Ngọc Lan
Này em tính làm gì vậy "giữ lại"
Trần Ngọc Lan
Người ta là hoàng tử của một quốc đó
Đường Bảo
Nhưng tên này họ Ngụy mà "khó hiểu"
Trần Ngọc Lan
Đường Bảo em đúng là ngốc "kí đầu tiểu bảo"
Trần Ngọc Lan
Hoàng tử đâu phải chỉ có 1 người, nghe phụ thân ta nói thì hắn là hoàng tử nước láng giềng
Đường Bảo
À... "suy nghĩ gì đó"
Trần Ngọc Lan
Mà nãy em nói bảo bối của Nhược Hy tỷ là sao? "khó hiểu"
Đường Bảo
NÔ TÌ CÓ NÓI HẢ!
Trần Ngọc Lan
Em làm gì mà la lớn vậy "bịt tai"
Đường Bảo
A... chắc tiểu thư mệt quá nên nghe nhầm thôi, nô tì không có nói gì cả "kiên quyết"
Trần Ngọc Lan
Thật? "nhìn chằm chằm"
Đường Bảo
Th... Thật "đổ mồ hôi hột"
Sau một lúc thăm dò, nàng đột nhiên đứng dậy tiến lại giường
Trần Ngọc Lan
Đường Bảo, ta hơi mệt nên nghỉ một chút
Trần Ngọc Lan
Nhớ gọi ta dậy
Đường Bảo
Vâng! "thở phào"
Đường Bảo
(May ghê, xém tí nữa là lộ rồi)
Đường Bảo
(Nhưng cái tên hoàng tử kia rất đáng ngờ, mình có nên nói với bang chủ để đề phòng không nhỉ?)
Bá Phụ [Nhược Hy]
-Bá phụ Nhược Hy [Nhược Minh Triết]
-Vô cùng mưu mô xảo quyệt
Bá Phụ [Nhược Hy]
Bang chủ!
Trần Nhược Hy
Bá phụ cứ gọi con là Băng Nhi được rồi "ngồi xuống ghế"
Bá Phụ [Nhược Hy]
Băng Nhi mọi chuyện ở bên chỗ con sao rồi?
Trần Nhược Hy
Ông ta vẫn vậy, vẫn chưa có động tĩnh gì bất thường
Bá Phụ [Nhược Hy]
Con ở đó chắc cũng chịu nhiều cực khổ rồi
Bá Phụ [Nhược Hy]
Chỉ cần chúng ta tập hợp đủ người, lập tức sang bần phũ của tên Trần Thiên Quân kia!
Bá Phụ [Nhược Hy]
Tới lúc đó, ta có thể ăn nói với phụ thân con, nơi chính suối rồi!
Trần Nhược Hy
(Không biết bây giờ muội ấy đang làm gì nhỉ?)
Bá Phụ [Nhược Hy]
Băng Nhi...
Trần Nhược Hy
(Chỉ vài ngày không gặp mà ta đã nhớ muội tới vậy rồi)
Bá Phụ [Nhược Hy]
Băng Nhi!
Trần Nhược Hy
(Sáng mai gặp muội ấy vậy)
Bá Phụ [Nhược Hy]
BANG CHỦ!
Bá Phụ [Nhược Hy]
Con nghĩ gì mà như người mất hồn vậy?
Trần Nhược Hy
À... à chỉ là vài chuyện trong bang thôi
Trần Nhược Hy
Bá phụ, bây giờ con đi đây, việc trong bang nhờ người "đứng dậy"
Cô vừa dứt câu, lập tức rời khỏi chỗ đó
Bá Phụ [Nhược Hy]
(Ngươi rất giống cha của ngươi, đều ngu ngốc như nhau)
Bá Phụ [Nhược Hy]
(Sau khi giết chết tên thừa tướng kia xong thì không còn ai cản đường ta được nữa)
Bá Phụ [Nhược Hy]
(Tới lúc đó chức bang chủ này sẽ thuộc về ta)
Bá Phụ [Nhược Hy]
"cười điên dại"
Download MangaToon APP on App Store and Google Play