[ĐN Blue Lock] Định Mệnh.
Chapter 1: Nàng quản lý.
“Bóng đá…rất vui phải không?”
“Vậy tại sao cậu lại không chơi?”
Quản lý của Blue Lock, một cô gái mang nét quyến rũ, nhưng tuổi chỉ vừa tròn 17.
Đến với nơi này nhờ lá thư của kẻ tên Ego Jinpachi, kẻ đó…đã mời cô gái 17 tuổi ấy đến.
Vì hắn ta cần một người có cái đầu với trí thông minh và sự hiểu biết về sự bóng đá hơn cả hắn mong chờ.
Hắn cần tôi - Nakahashi Hinari.
Nakahashi Hinari
Vậy em…được phép đi xung quanh chứ? Không phải ngồi mãi trong phòng?
Anri Teieri
Được chứ, em có thể đi bất cứ nơi đâu em muốn, ở đây có rất nhiều người cùng tuổi với em, có lẽ em sẽ tìm được bạn.
Nhẹ cúi đầu cảm ơn chị Anri khi từ lúc tôi bước vào nơi này đến giờ người hướng dẫn tôi tất cả cũng là chị ấy.
Chị ấy thực sự là một người rất dịu dàng và dễ mến, được vào nơi này làm thực sự là niềm vinh hạnh của tôi.
Trừ anh Ego ra thôi, anh ta không như tưởng tượng của tôi chút nào.
Anri Teieri
Giờ thì em hãy đi cùng ngài Ego đi, em sẽ được thấy toàn bộ 300 người tham gia, coi như là làm quen trước vậy.
Nakahashi Hinari
N-Ngay bây giờ luôn ạ? Em…hơi ngại…
Anri Teieri
Không sao đâu, em chỉ cần quan sát hết một lượt thôi, hoặc là em nhìn lướt qua, sau đó đứng nhìn.
Nói thật…thì tôi có hơi ngại với việc phải đi chung với anh Ego, vì anh ta hay dè bỉu tôi lắm cơ.
Nhưng nếu không có anh ta…chắc chắn tôi sẽ không bao giờ được như thế này, sẽ không được nhìn thấy những Cầu Thủ trẻ xuất chúng đến thế.
Và hơn hết…tôi sẽ được tận mắt thấy chàng Tiền Đạo số 1 Thế Giới tương lai nữa.
Tôi không đi cùng được với anh Ego, anh ấy xuất hiện ở đâu mặc kệ anh ấy, tôi vẫn chọn đến cánh cửa gần đó cho an toàn vậy.
Nhưng lúc tôi mở cửa ra…thì cũng là lúc…mà tất cả đều đã có mặt đầy đủ, vài người…còn quay sang nhìn tôi.
Nakahashi Hinari
“300 người đông đến mức này hả…?”
Lấy lại bình tĩnh, tôi cầm chắc tờ giấy trong tay mình rồi bước đến góc phòng ngay trên sân khấu.
Tôi sẽ không ra mặt đâu, với 600 con mắt thế này thì ngại chết chứ sao…
Nakahashi Hinari
“Mình ghét cái không khí ngột ngạt này ghê…”
Áp tay lên má, tôi thở dài rồi đưa mắt nhìn xung quanh 1 lượt xem thử coi có gương mặt nào sáng giá hay nổi tiếng không.
Ồ, có lẽ là tôi đã thấy rồi nhỉ?
Kira Ryosuke nhỉ? Một người mang thiên phú về bóng đá, được ví như ngôi sao bóng đá mới của Nhật Bản.
Nhưng…suy nghĩ của cậu ta về nơi này đúng thật là không vừa ý tôi đấy…
Nakahashi Hinari
“Nghe khó chịu thật đấy…”
Khoanh tay lại rồi đứng nhìn, tôi lại lần nữa ngó ngàng thử xem coi nơi này có gì, nhưng ngó một hồi tôi lại thấy chóng mặt với 300 cái đầu cùng hàng trăm màu tóc khác nhau đó.
Tôi quyết định không xem nữa, mà chỉ nghe thôi.
Nhưng nghe anh Ego nói một tràng dài tôi lại càng đau đầu hơn nữa! Đúng là hơi bị phiền rồi đấy!
Nakahashi Hinari
“Dưới đó…có người bằng tuổi, có người hơn tuổi, có người nhỏ tuổi hơn mình. Chắc sẽ kiếm được vài người bạn nhỉ?”
Nói thật ra thì từ lúc nhỏ đến giờ tôi ít bạn lắm, có được vài người, nhưng toàn là con trai không thôi.
Lý do cũng không khó hiểu, đó là tôi chỉ suốt ngày ngồi xem đám con trai đá bóng, rồi ngứa miệng thì đứng dậy mà chửi khi chúng nó đá không đúng luật và không đúng kĩ thuật.
Tôi am hiểu về bóng đá, có một cái đầu chứa chỉ toàn là chiến thuật và những cách chơi thú vị.
Tôi biết về bóng đá nhiều hơn những người ở nơi này! Tất cả đều chẳng bằng tôi!
Vậy nên mấy đứa con gái không ai muốn chơi với tôi, cũng không thấy ai thích bóng đá như tôi.
Để rồi đời học sinh của tôi trôi qua khá cô đơn, xung quanh chỉ toàn là con trai, những lời nói chế nhạo khi phận là con gái mà tôi lại yêu bóng đá nhiều đến vậy…
Nakahashi Hinari
“Đâu có sao nhỉ? Không có bạn là con gái…thì cũng đâu có sao…”
Là con trai thật tuyệt phải chứ? Được phép thích bóng đá, được phép xem những trận đấu lớn nhỏ tuỳ thích.
Và hơn hết…là được đá bóng bằng chính đôi chân này nữa…
Nakahashi Hinari
“Mình…cũng muốn như họ…”
Cristiano Ronaldo, Lionel Messi, Pelé, họ là những Cầu Thủ rất tuyệt, họ khiến tôi phải thức trắng đêm để xem những trận đấu của họ.
Được như họ là ước mơ của tôi, bộ tôi…không được phép mơ ước đến điều như vậy sao?
Có lẽ là vậy thật nhỉ? Nhưng thôi, tôi…được nhìn thấy đôi chân của những tài năng tương lai chạy trên sân cỏ là đã đủ mãn nguyện rồi…
Tôi sẽ đặt ước mơ vào họ vậy, rồi đến lúc đó…họ sẽ thay tôi thực hiện ước mơ…
Nakahashi Hinari
“Hả, cái cửa…mở lúc nào vậy…?”
Chỉ vừa dứt dòng suy nghĩ, một tên đã lao đến nơi cánh cửa lớn ấy vừa mở ra, sau đó lại đến mấy tên khác.
Cuối cùng là thành một đống hỗn độn chạy đến mà chẳng hề quan tâm đến tôi đứng nơi này!
Tôi mà bị đè bẹp thì người gặp vấn đề lớn nhất là anh đấy Ego!!!
Nakahashi Hinari
T-Từ thôi!!!
Sợ đến mức mà phải ngồi thụp xuống nơi góc phòng, chắp tay lại cầu nguyện cho tôi sẽ qua được kiếp nạn này!
Tôi hận anh Ego nhất đấy!!!
Chapter 2: Chạm ánh mắt.
Đặt một xấp giấy dày lại xuống bàn, tôi vò đầu bứt tóc khi trước mắt tôi là màn hình máy tính, thêm cả mấy chồng giấy cao chót vót.
Tôi đâu nghĩ làm mấy việc này nó khổ như vậy đâu! Tôi tưởng làm quản lý là việc nhàn hạ nhất rồi chứ!!
Nào là viết báo cáo cho Ego, nào là lên kế hoạch, rồi thêm cả chi tiêu hay bảng xếp hạng! Thêm cả việc tổng số tiền cho Blue Lock.
Việc nào không thấy anh Ego và chị Anri làm thì tức là tôi làm! Cái gì không hỏi được anh Ego và chị Anri là hỏi tôi!
Lâu nữa chắc tôi điên đầu luôn quá!!!
Nakahashi Hinari
Em không lên ý tưởng nữa! Cái kế hoạch này chưa đến! Đừng có ép em làm sớm mà!!
Ego Jinpachi
Hạn là 1 tuần, thoải mái đi, trước khi không có tiền mà thực hiện.
Nakahashi Hinari
Biết rồi! Em không thể ở trong căn phòng này thêm nữa! Em đi tham quan đây!
Vứt cây bút chì trên tay mình xuống, tôi tiện chân đá vào cạnh bàn một cái rồi khoanh tay lại mà bước đi.
Trong khi chị Anri đã biết hết tất cả về nơi này thì tôi vẫn chưa biết gì, kể cả kết cấu của nơi này tôi cũng không biết luôn!
Tôi chẳng biết là có gì thú vị không…
Nakahashi Hinari
“Phòng này…là phòng V? Có những ai vậy nhỉ?”
Ngó ngang ngó dọc một hồi, dù gì thì thì bây giờ cũng chỉ là tối ngày thứ 2 ở Blue Lock thôi, nhiều người tập thể lực xong thì hơi mệt nhỉ?
9 giờ tối, một là còn ở phòng ăn, hai là về ngủ mất tiêu rồi.
Tính bỏ qua mà bước đi luôn, nhưng vừa đến ngã rẽ, tôi đã dừng bước vì đụng phải người nào đó.
Nakahashi Hinari
“Giật cả mình…”
Cái người này…cũng cao, để rồi tôi phải ngước mặt lên mới đủ để nhìn được chiều cao đó.
Mái tóc màu tím, với một bên mái dài, một bên mái ngắn kì lạ? Còn thêm cả…đôi mắt màu tím nữa…
Nakahashi Hinari
A, chào cậu…
Mikage Reo
Chào cậu, mà khoan hãy đi đã.
Ơ nhưng mà…nảy giờ tôi có ý định bước đi đâu nhỉ? Tôi dừng bước để chào, tức là tôi đâu có đi…
Ngượng ngùng mà nhìn cậu ta, tôi gật đầu rồi đứng ngay ngắn lại trước khi cậu ta lại lầm tưởng tôi khinh cậu ta mà không thèm nói chuyện.
Mikage Reo
Ở nơi này có cả con gái sao?
Ngơ mặt ra mà nhìn, tôi còn chưa kịp hiểu lời cậu ta nói nữa cơ, có con gái…thì sao nhỉ?
Ủa khoan đã, 300 con người chỉ toàn là con trai, lòi ra một đứa con gái như tôi thì lạ là đúng rồi mà!
Nakahashi Hinari
À không, tôi không phải là người tham gia vào Blue Lock đâu!
Mikage Reo
Vậy tại sao cậu lại ở đây?
Nakahashi Hinari
Tôi…nói sao giờ nhỉ? Tôi có lẽ…là quản lý ở nơi này chăng?
Mikage Reo
Quản lý? Có cả vụ quản lý nữa?
Nakahashi Hinari
Có chứ, kiểu như mấy việc mà viết báo cáo, rồi kiểm kê ngân sách, số lượng đủ thứ đều là tôi làm hết…
Vẫn là gương mặt đó, nhưng có giãn ra đôi chút, cậu ta đưa tay ra trước mặt tôi làm tôi giật mình rồi nở một nụ cười.
Hình như…là cậu ta muốn bắt tay nhỉ? Nhưng mà…bắt tay để làm gì…?
Mikage Reo
Sau này có gì thì giúp đỡ tôi được không? Quản lý của Blue Lock?
Nakahashi Hinari
À vâng, giúp được tôi sẽ giúp, cần gì cứ nói tôi…
Mikage Reo
Tôi là Mikage Reo, 17 tuổi.
Nakahashi Hinari
“Nghe tên là biết người không tầm thường, gia thế này mà làm bạn được đủ sống cả đời chứ gì nữa…”
Mà từ từ đã, 17 tuổi? Vậy là bằng tuổi tôi đó hả!? 17 tuổi gì mà cao chót vót vậy trời!!?
Tôi đứng chẳng khác gì em gái, kiểu này phải cao cỡ cây cột điện, người gì mà như người khổng lồ vậy!
Nakahashi Hinari
Bằng tuổi nhé? 17 tuổi, Nakahashi Hinari!
Mikage Reo
Gọi là Hinari, hay là Nakahashi?
Nakahashi Hinari
Tuỳ cậu thôi, tôi không bận tâm đâu, mà nói luôn, cố gắng lên nhé, không dễ chút nào đâu.
Mikage Reo
Ừ, tôi biết. Tạm biệt, con gái đi một mình ở đây không an toàn đâu, về sớm đi.
Nakahashi Hinari
Haha, tôi được bảo vệ có khi lại kĩ hơn cậu đấy, cũng cảm ơn vì đã lo cho tôi nha!
Quay người bước đi, nhưng bước chỉ được vài bước, cậu Reo đó thậm chí còn chưa bước lại vào phòng tôi đã dừng bước.
Tôi đói rồi, từ sáng tới giờ một miếng đồ ăn tôi còn chưa bỏ vào bụng, chỉ toàn nước không là nước.
Nakahashi Hinari
Cậu…biết chỗ nào có đồ ăn mà tôi có thể ăn được không…?
Thấy vẻ mặt có đôi chút bất ngờ đó của Reo, tôi cũng hiểu, hình như là cậu ta bất ngờ vì tại sao tôi là quản lý mà tôi lại hỏi nhỉ…?
Nhưng đúng là vậy thật, tôi cũng lạ tôi lắm, là quản lý duy nhất, nhưng lại không biết…
Mikage Reo
Chẳng phải cậu là quản lý à? Không biết sao?
Nakahashi Hinari
Tôi là quản lý, nhưng chỉ quản lý mấy thứ liên quan đến ngân sách, kế hoạch hay đại loại thế thôi chứ đồ ăn ai lại đi quản lý…
Mikage Reo
Được rồi, tôi cũng không biết đâu, nhưng đói thì đi theo tôi.
Cậu ta có ý định bán tôi đi không vậy? Nghe cậu ta nói thế tôi sợ, Reo không phải người thường, cậu ta hơi nguy hiểm đó…
Nhưng mà bộ đi theo cậu ta tôi sẽ không còn đói sao? Nếu lời cậu ta nói là thật tôi mới dám đi, còn không có chết tôi cũng ở lại!
Tôi ghét phải nhìn anh Ego ngồi ăn mì lắm rồi, tôi đói mà không được cho ăn.
Chị Anri giờ này ở đâu tôi còn không biết.
Hay thôi, đánh liều theo cậu ta vậy!
Chapter 3: Bữa ăn đầu tiên.
Theo cậu Reo đến phòng ăn, nơi tôi chưa từng đến. Nơi này chẳng còn bất cứ ai, chỉ còn tiếng bước chân của tôi và cậu bạn mới quen ngay bên cạnh.
Với thứ hạng của Reo, cậu ta đã nhận được thứ đồ ăn khá ổn áp, đủ để no nê đến tận trưa mai.
Mikage Reo
Nếu vậy thì phần này tôi không ăn đâu, tôi cho cậu đấy.
Nakahashi Hinari
Thật sao? Cậu không đói hả? Cậu đã ăn tối chưa vậy?
Mikage Reo
Chưa ăn, nhưng không có hứng ăn, cậu ăn đi.
Nhìn cái mặt đó…tôi cũng không biết là Reo nói thật hay nói dối tôi, lỡ mà cậu ta muốn ăn, nhưng cậu ta lại nói không có hứng thì sao…?
Ôi không, thế thì tôi sẽ để cậu nhà giàu này phải đói hết đêm hả!?
Nakahashi Hinari
Hay là cậu ăn chung với tôi nha? Tôi sẽ chia cho mà!
Nakahashi Hinari
Nhưng tôi thì cần, dù gì…một mình tôi ăn cũng không có hết được…
Mikage Reo
Không hết cũng phải hết thôi, nhìn cậu như con ma đói ấy.
Chớp chớp mắt nhìn Reo một hồi, cậu ta nói thế chẳng khác gì đang nói tôi bây giờ trông rất xấu và bầy hầy!?
Ma đói xấu hơn cậu ta tưởng nhiều chứ bộ! Nói vậy tôi tự ái chứ sao! Với cả làm như tôi đói là tôi sẽ ăn như hổ vậy…
Vậy nên tôi quyết rồi, tôi sẽ chia cho cậu ta, một nửa hoặc hơn chăng?
Nakahashi Hinari
Tôi sẽ ăn một ít phần cơm, và cho vào bát vài thứ, còn cơm, thì tôi sẽ cho vào đĩa rau này. Đây, đĩa này cùng với mấy thứ còn lại sẽ là của cậu nhé?
Mikage Reo
Như vậy thì không phải cậu ăn hơi ít sao? Ăn vậy sao no được?
Nakahashi Hinari
No được mà, cả ngày giờ cậu cũng đã ăn gì đâu.
Mikage Reo
Trưa tôi ăn rồi, có mình cậu là không ăn gì nguyên 1 ngày thôi đó.
Dừng đũa, tôi nhìn lên Reo khi cậu ta nói đúng với tình trạng đói meo bây giờ của tôi, bộ cậu ta là Thánh hả ta?
Nhưng mà có thế nào thì tôi cũng không được phép ăn nhiều hơn Reo, vì đêm rồi, sẽ lên cân, và còn 1 điều nữa, đó là chủ của bữa cơm này là Reo chứ không phải tôi!
Ăn nhiều không phải tôi sẽ thành 1 đứa vô duyên hả?
Mikage Reo
Ăn từ từ thôi, không ai giành mất của cậu đâu…
Chống cằm mà ngồi nhìn tôi ăn, cậu ta biết tôi đói là tôi sẽ ăn nhanh lắm, nhưng ăn nhanh là nghẹn, cũng dễ bị đầy hơi nữa.
Bất lực khi tôi cứ ngồi ăn với vẻ mặt sung sướng như vậy, đúng thật là một miếng khi đói bằng một gói khi no mà…
Nakahashi Hinari
Cậu…bộ không ăn hả?
Mikage Reo
Tôi sợ cậu nghẹn, ngồi canh.
Nakahashi Hinari
Gì chứ, không nghẹn nổi đâu mà, ăn đi.
Nói đến vậy mà Reo vẫn không động đũa, tôi chỉ đành gắp miếng thịt trong đĩa của cậu ta lên rồi đưa đến trước mắt Reo.
Nhưng cậu ta tưởng tôi muốn ăn nên còn nói là tôi cứ ăn tự nhiên đi đấy…
Nakahashi Hinari
A, nói A đi nào! Mở miệng ra ăn đi!
Nakahashi Hinari
Ăn đi, tôi đã đưa đến cho cậu rồi đó. Mau nói A đi!
Mikage Reo
Không..không cần đến vậy đâu! Tôi tự ăn được!
Nakahashi Hinari
Thôi mà, một miếng thôi cũng được! Nói A đi!
Mặt cậu ta có đôi chút đỏ, lớn già đầu rồi mà còn phải để một đứa con gái cùng tuổi đút từng miếng cho mà ăn.
Đấng nam nhi nào chịu nhục! Không bao giờ có chuyện cậu ta để tôi đút đâu!
Nakahashi Hinari
Ngon chứ? Giờ thì tự ăn nha! Ăn xong đi rồi tôi mới cảm ơn cậu vì bữa ăn!
Phải rồi, chịu nhục một lần cũng được, ở nơi này không lấy một bóng con gái, có lẽ sau này việc tiếp xúc với phụ nữ là thứ khó nhất, nên tận hưởng khi có thể.
Dù gì…tôi đút cậu ta cũng không có vẻ gì là muốn chế giễu, không sao, để tôi đút cũng không tệ đâu…
Cậu ta chịu được sự ngượng ngùng này mà…
Mikage Reo
Mà tôi thắc mắc, tại sao cậu lại được làm quản lý ở nơi này? Cậu xin vào sao?
Nakahashi Hinari
Hồi nào chứ, ban đầu tôi cũng có biết đến cái dự án Blue Lock này đâu, tự dưng tôi được gửi thư mời thôi.
Nakahashi Hinari
Cái tên quái dị mà cậu thường thấy trên màn hình ấy, Ego Jinpachi!
Gật đầu như kiểu đã hiểu lời tôi, cậu ta biết Ego mà, nhưng vẫn không hiểu được tại sao lại mời tôi đến.
Tôi bằng tuổi cậu ta, không làm Cầu Thủ mà lại làm quản lý thì đúng là quá kì lạ.
Mikage Reo
Sao cậu lại được mời?
Nakahashi Hinari
Vì Ego nói anh ta cần cái đầu của tôi.
Mikage Reo
Cái đầu? Cậu sắp chết rồi đúng không?
Nakahashi Hinari
Tôi sẽ đâm vào mắt cậu cái nĩa này nếu cậu bẻ nghĩa thêm 1 lần nữa đấy!
Mikage Reo
Được rồi, tôi chỉ đùa thôi mà!
Bỏ chiếc nĩa sắt trên tay mình xuống, tôi chống cằm nhìn Reo rồi lại tự suy nghĩ.
Thực ra thì Ego tìm đến tôi tôi chỉ là cần cái đầu của tôi thôi, vì tôi sẽ suy nghĩ được rất nhiều điều có ích cho dự án Blue Lock này.
Nakahashi Hinari
Tất cả kế hoạch của Blue Lock, anh Ego nói…sẽ do tôi làm. Việc quản lý của tôi còn mệt hơn những gì anh Ego phải làm. Một đống thứ đổ lên đầu một đứa mới 17 tuổi…
Mikage Reo
Có vẻ khổ nhỉ? Tôi có thể giúp cậu không?
Nakahashi Hinari
Tôi muốn tìm người giúp lắm chứ, nhưng…việc của tôi là tuyệt mật mà…
Mikage Reo
Tiếc thật, tôi muốn biết lắm đấy.
Nakahashi Hinari
Mưu mô ghê đó…
Nhưng dù gì tôi cũng muốn cảm ơn Reo, cậu ta đã đề nghị giúp tôi làm bớt đi công việc, nhưng tôi không thể nhận tấm lòng thành đó.
Cũng cảm ơn bữa tối hôm nay luôn, không là mai tôi chết vì đói rồi.
Nakahashi Hinari
Tạm biệt Reo nha, cảm ơn cậu nhiều lắm! Ngủ ngon!
Mikage Reo
Ừ, tạm biệt. Ngủ ngon.
Quay người mà chạy về lại căn phòng có vài hộp mì rỗng đó, và hơn hết là có anh Ego đang ngồi làm gì đó.
Tôi ngồi xuống ghế Sofa, chiếc ghế mà tôi đã tự ý đưa vào, cũng là nơi để tối nay tôi có thể ngủ yên một giấc.
Ego Jinpachi
Nhóc, có việc gấp đây.
Nakahashi Hinari
Việc gì ạ? Bộ quan trọng lắm hả anh?
Ego Jinpachi
Dọn dẹp phòng của mấy viên ngọc thô đó.
Đập thẳng cái khăn mặt trên tay mình xuống đất, tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn anh Ego rồi chỉ thẳng tay về phía anh ta!
Với nỗi tức giận, với nỗi kìm nén, tôi chịu hết nổi rồi!!!
Nakahashi Hinari
Thôi đi nha! Việc của em không phải là làm giúp việc đâu!!
Ego Jinpachi
Đâu phải, trình của nhóc thì gần giống vậy thôi. Cách 3 ngày sẽ tổng vệ sinh tất cả các phòng ngủ 1 lần lúc không có ai, còn cả trong các trận đấu, lúc mà chúng nó ra sân thì phải chạy vào trong phòng đồ dọn thật gọn gàng, mỗi lần chúng nó ra khỏi phòng là phải dọn một lần đấy hiểu chưa?
Nakahashi Hinari
Anh bóc lột sức lao động của người khác hả!? Mấy việc đó mệt lắm anh biết không!!?
Nakahashi Hinari
Cái tên Ego Jinpachi đáng ghét này! Em chịu hết nổi anh rồi đó nha!!
Cái khăn mặt ban nãy còn ở dưới đất giờ đã nằm gọn trên mặt anh Ego, nhân lúc anh ta còn chưa thấy gì, tôi đã chạy thật nhanh ra khỏi phòng.
Tôi phải đợi một lúc đã, rồi mới vào được…
Download MangaToon APP on App Store and Google Play