Kim Thành – thủ đô xa hoa bậc nhất nước V, không chỉ phát triển bởi những tòa cao ốc cao cấp mà nó còn được xem là một nơi khét tiếng để đốt tiền của những kẻ được sinh ra từ vạch đích.
Nơi đây tập trung phần lớn các nhà hào môn quý tộc có tiếng trong khắp cả nước, mà vị thế con người nơi đây cũng không hề nhỏ.
Mỗi một đứa trẻ sinh ra ở đây đều được đào tạo để trở thành một người thừa kế xứng đáng, nối tiếp sự đi lên không ngừng này.
Tất nhiên cái gì cũng có cái giá của nó.
Một khi đã lựa chọn đặt chân tại đất Kim Thành thì mọi hành động cho dù là nhỏ nhất đều phải gánh chịu mọi sự soi mói, dò xét từ người khác.
Không ít người chỉ vì lòng ganh ghét, đố kỵ không ngừng tìm cách để hạ bệ người khác, hành động sẽ ngày một trở nên quá đáng hơn cho đến khi kẻ đó không còn khả năng sinh sống tại đất Kim Thành.
Hoàng Thiệu Huy là thiếu gia độc đinh của nhà họ Hoàng, một trong những gia tộc hào môn có nền móng vững chắc tại đất thủ đô.
Ngậm thìa vàng từ khi mới lọt lòng, cậu lớn lên trong sự cưng chiều hết mực của gia đình, muốn gì có nấy, tuổi thơ trôi qua cực kỳ êm đềm và hạnh phúc.
Gen của nhà họ Hoàng vốn rất trội, con cháu trong dòng họ phần lớn đều là người thông minh, tài giỏi, và cậu cũng không ngoại lệ.
Từ khi còn nhỏ Thiệu Huy đã bộc lộ rõ sự thông minh của mình, đi học cũng giống như người ta, nhưng ở mỗi kì thi cậu luôn xuất sắc giành được hạng nhất.
Giỏi giang là vậy nhưng chưa một giây phút nào cậu ngừng việc nỗ lực phát triển bản thân, cậu muốn mình phải càng giỏi hơn để đổi lấy được sự yêu thương từ cha mình.
Hoàng Tư... từ trước đến nay, cách cha đối xử với cậu vẫn luôn rất lạnh nhạt.
Càng lớn cậu lại càng thể hiện rõ sự nhạy bén của mình trong kinh doanh, tuy chưa có nhiều kinh nghiệm nhưng cậu vẫn có thể đứng ra xử lý một vài công việc nhỏ trong công ty.
Tài giỏi là vậy nhưng cậu chưa một lần tỏ ra kiêu ngạo với bất kỳ ai, thái độ đối với mọi người đều rất ôn hòa nên rất được mọi người yêu mến.
Năm học cấp ba, số người theo đuổi cậu nhiều không đếm xuể, thư tình cậu nhận được có khi còn nhiều hơn cả số lần cậu đụng mặt cha mình.
Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, trong tương lai Thiệu Huy chắc chắn sẽ trở thành người thừa kế của Hoàng gia.
Nhưng tương lai của cậu lại bị nhuốm phải một màu u tối....
Cuộc sống vốn dĩ đang diễn ra rất tốt đẹp lại nhanh chóng bị phá hủy khi Hoàng Tư mang về nhà một cậu thiếu niên nhỏ hơn cậu một tuổi, à không, cũng không hẳn là vậy, cậu ta cũng chỉ cách cậu một vài tháng mà thôi.
Ông dõng dạc nói với cậu rằng đây là em trai cùng cha khác mẹ của cậu, bắt cậu phải cùng ông làm tròn trách nhiệm của một người anh mà chăm sóc cho cậu ta.
Kim Mai bởi vì chuyện này mà sốc đến mức phát bệnh, phải nằm an dưỡng trong bệnh viện tận một tháng trời mới khỏe hẳn. Sau khi sức khỏe đã bình phục, bà nằng nặc yêu cầu ông ký giấy ly hôn, thu dọn tất cả đồ đạc trở về nhà ngoại ngay trong đêm.
Thiệu Huy cũng muốn đi cùng nhưng bà lại không cho phép, bà nói: “Cho dù cha con có con riêng bên ngoài đi chăng nữa thì con mới chính là thiếu gia danh chính ngôn thuận của nhà họ Hoàng, chỉ có con mới có đủ tư cách thừa kế sản nghiệp của cái nhà này.
Con mà rời đi rồi thì tất cả tài sản vốn thuộc về con đều sẽ bị cậu ta cướp mất, con cam tâm để đứa con ngoài giá thú ấy cướp lấy hết tất cả những thứ đáng lẽ phải thuộc về mình ư?”
Thiệu Huy tất nhiên không cam tâm.
Cậu căm ghét đứa con riêng này, chính bởi vì sự xuất hiện của cậu ta mà gia đình ba người vốn dĩ đang hạnh phúc này, giờ đây phải rơi vào tình cảnh tan vỡ. Nếu như không có sự xuất hiện của cậu ta thì cậu vẫn sẽ có cha có mẹ đầy đủ như bao người, nào có như bây giờ.
Nhưng Thiệu Huy lại không thể làm gì trong tình cảnh này, cậu ta luôn được cha bảo hộ rất kỹ lưỡng, thậm chí còn thuê cả vệ sĩ đi theo bên người như thể từng giây từng phút luôn có nguy hiểm rình rập xung quanh. Loại đãi ngộ này, thậm chí đến cả cậu còn chưa từng được trải nghiệm qua, nó cho thấy rõ sự thiên vị của ông dành cho Hoàng Thành Long thậm chí còn hơn cả cậu.
Thiệu Huy không ngu ngốc đến mức bày kế hãm hại cậu ta ngay lúc này, thay vì làm vậy, cậu từng bước từng bước xây dựng chỗ đứng vững chắc cho mình trong công ty, khiến cho Hội đồng quản trị tin tưởng giao cho cậu những công việc quan trọng. Còn đứa con riêng kia, ngay cả tư cách bước chân vào công ty để làm việc còn không có, điều đó khiến cậu cảm thấy rất đắc ý.
Nhưng không để cho cậu đắc ý được bao lâu, rất nhanh cậu ta đã được cha đưa vào công ty (bằng cửa sau) tiếp nhận chức phó tổng giám đốc trước sự phản đối kịch liệt của ban quản trị, chỉ thua kém cậu đúng một chức vị. Cậu còn có cảm giác, nếu không phải do cậu làm việc ở đây lâu hơn, địa vị trong lòng mọi người vững chắc hơn có khi cha đã nâng đỡ cậu ta lên thẳng chức tổng giám đốc, trực tiếp đá cậu ra khỏi vị trí này.
Không cam tâm vì điều này, Thiệu Huy nhiều lần gây sức ép trong công việc nhằm cho cậu ta thấy khó mà lui, tự động từ chức rời khỏi công ty. Nhưng cậu không hiểu vì lí do gì mà hết lần này đến lần khác, cậu ta đều có thể dễ dàng vượt qua, trong khi đến cả loại công việc đơn giản nhất cậu ta còn không biết cách xử lý. Nó khiến cậu cảm thấy rất bất công, một loại cảm giác từ trước đến nay cậu chưa bao giờ được nếm trải.
Vì lí do gì Hoàng Thành Long lại có thể may mắn vượt qua tất cả? Còn cậu, cho dù có cố gắng cách mấy cũng không bằng được một phần mười sự may mắn của cậu ta.
Ôm trong lòng nỗi khó hiểu này hơn ba năm, đến khi gia tộc họ ngoại bị nhiều công ty liên hợp lại chèn ép đến sụp đổ, mẹ bị người ta thêu người cưỡng hiếp đến chết, còn bản thân thì bị hãm hại dẫn đến thân bại danh liệt, người người chửi rửa cậu mới biết được nguyên nhân.
Hóa ra thế giới cậu đang sống cũng chỉ là một quyển sách, mà đứa con riêng kia lại chính là nhân vật chính. Đó cũng là lý do vì sao cậu ta luôn được ưu ái đến mức khiến người ta phải cảm thấy ghen ghét, khó chịu đến mức nảy sinh lòng thù hằn.
Còn cậu – Hoàng Thiệu Huy chính là nhân vật phản diện, là người anh trai độc ác luôn tìm mọi cách gây khó dễ cho nhân vật chính, nhiều lần bày kế hãm hại khiến cho em trai mình suýt lâm vào ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Nực cười làm sao khi những điều được viết trong sách cậu thậm chí còn chưa từng một lần nghĩ đến, vậy mà giờ đây nó lại xuất hiện như một vết nhơ trong cuộc đời cậu.
“Nhân vật phụ cho dù có tài giỏi đến mấy cũng chỉ có thể làm nền cho nhân vật chính” - chính bởi vì hào quang nhân vật chính mà cậu ta luôn được ưu ái, làm lu mờ đi hình ảnh của cậu trong mắt mọi người.
Tại sao vậy?
Rõ ràng Thiệu Huy mới chính là người bị hại, vô duyên vô cớ bị gán lên đầu tội danh cấu kết với kẻ thù phản quốc, cuối cùng là kết án tử hình.
Trước khi chết, cậu còn bị nhốt trong một cái lồng lớn làm bằng sắt, được chở đi khắp các ngõ ngách ở Kim Thành, hứng chịu đủ mọi lời sỉ vả, thậm chí còn bị người dân ném trứng chọi đá lên người khiến cậu trở nên chật vật đến đáng thương.
Còn đâu một cậu thiếu gia được cưng chiều, đi đâu cũng được mọi người hoan nghênh chào đón như trước?
Vốn dĩ trước khi Hoàng Thành Long xuất hiện cậu mới chính là người được yêu mến, cớ sao khi cậu ta xuất hiện mọi điều tồi tệ cứ như thủy triều thay phiên nhau đổ ập lên người cậu cậu?
*
*
*
Quay trở lại ngục tối, nòng súng từ trên tay vị cảnh sát viên chĩa thẳng vào đầu cậu. Gương mặt gã lạnh tanh, không chút cảm xúc mà bóp cò. "Pằng—” một tiếng, viên đạn rời khỏi vỏ bay thẳng về phía giữa trán.
Sau cùng Thiệu Huy chỉ cảm nhận được một cơn đau điếng truyền đến, nó không kéo dài lâu mà chỉ xuất hiện trong chớp nhoáng. Khi đã hoàn toàn mất đi ý thức, cả người cậu cứ thế ngã thẳng xuống sàn, máu từ đầu cứ thế chảy ra không ngừng.
Cậu, đã chết...
Rầm—!
Cánh cửa ngục bị đẩy ra một cách đầy mạnh bạo, người đàn ông khoát trên người bộ quân phục, hai mắt tràn ngập tia máu không chút kiên dè bước thẳng vào bên trong. Đi đến trước thi thể cậu, hắn quỳ sụp xuống, ôm lấy thân xác đang dần mất đi độ ấm.
“Giết!”
Giọng nói hắn trầm đến cực điểm, cả người tỏ ra đầy sát khí ra lệnh cho thuộc hạ phía sau xử lí tất cả những người có mặt tại đây, bao gồm cả kẻ đã ra tay bắn phát súng ấy.
Sau đó người đàn ông bế Thiệu Huy rời khỏi nơi dơ bẩn lạnh lẽo này, nếu để ý kĩ có thể thấy hai cánh tay hắn đang dần run lên từng cơn. Có lẽ việc cậu đã chết khiến hắn khó lòng chấp nhận được. Cho đến khi thân xác cậu đã hoàn toàn lạnh đi, hắn vẫn tự mình dối mình, tự nhủ với lòng rằng cậu chỉ đang chìm vào một giấc ngủ sâu.
Giọng nói hắn hơi khàn, lại có chút nghẹn ngào tựa như sắp khóc: “Anh đưa em về nhà, về đến nhà rồi sẽ không có ai có thể làm tổn thương em, yên tâm mà ngủ nhé bé ngoan...” Nói đến đây, cổ họng hắn bỗng nghẹn ứ lại, không thể nói tiếp thành lời. Hắn ôm cậu lên xe, ra lệnh cho tài xế nhanh chóng lái xe rời khỏi nơi xa hoa mang lại nhiều đau khổ này.
......---o0o---......
Thiệu Huy sau khi chết lang thang vô định trong bóng tối, cậu hoảng sợ cố gắng tìm kiếm ánh sáng, dù chỉ là một tia sáng nhỏ nhoi thôi cũng được. Nhưng cậu đi mãi đi mãi vẫn không thể tìm thấy, xung quanh như thể bị bao trùm bởi một màu đen tuyền khiến cậu hoàn toàn không thể nhìn thấy được khung cảnh xung quanh, cũng không thể nhìn thấy được chính bản thân mình.
Không biết cậu đã lạc ở đây trong bao lâu, cứ ngỡ bản thân mình sẽ mãi mãi bị nhốt ở nơi u tối này thì một luồng ánh sáng nho nhỏ bỗng nhiên xuất hiện trước mắt.
Nó lượn lờ vài vòng trước mắt Thiệu Huy như đang muốn thu hút sự chú ý của cậu, để rồi khi cậu nhìn nó thì nó lại bay đi như đang muốn trêu đùa.
Cậu hốt hoảng đứng bật dậy, cố gắng chạy thật nhanh đuối theo nó. Nó là niềm hy vọng cuối cùng của cậu, là ánh sáng duy nhất, cậu không thể để vụt mất nó được.
Thiệu Huy cứ chạy, chạy mãi theo nó.
Tưởng chừng như đã có thể bắt lấy thì nó lại đột ngột biến mất, thay vào đó là luồng ánh sáng chói chang thay phiên nhau chiếu thẳng vào mặt cậu.
*
*
*
"Thiếu gia, mau tỉnh lại đi thiếu gia!" Bên tai vang lên giọng nói chững chạc thật quen thuộc, cậu nhận ra giọng nói này, là A Phức.
Thiệu Huy choàng tỉnh, mở to mắt trừng trừng nhìn về phía gã khiến gã giật bắn mình bật ngửa về phía sao.
Rất nhanh A Phức liền ngồi dậy, gã tạm thời quên đi sự hoảng loạn đang không ngừng dâng lên trong lòng, lo lắng nhìn cậu hỏi: "Tỉnh rồi, thiếu gia, cậu có còn cảm thấy khó chịu ở đâu không?"
Thiệu Huy lơ đi sự quan tâm của gã, khó chịu xoa lấy cái đầu đang đau nhức inh ỏi của mình.
Cậu, đang ở đâu đây?
Không phải cậu đã chết rồi hay sao? Nhưng tại sao lúc này lại còn xuất hiện ở đây, ngày chính căn phòng làm việc này? A Phức gọi cậu là thiếu gia thay vì đại thiếu gia. Chẳng lẽ...
...Mọi chuyện xảy ra khi đó chỉ đơn thuần là một giấc mơ?
Không, không thể nào!
Xúc cảm lúc đó quá chân thật, chân thật đến mức đến tận bây giờ Thiệu Huy vẫn còn có thể cảm nhận rõ mồn một cơn đau thấu xương khi bị viên đạn ấy bắn xuyên qua đầu.
Chẳng lẽ cậu đã trùng sinh?!
Nó... có phần hơi vô lí đối với một kẻ trước giờ chỉ tin vào khoa học như Thiệu Huy, trên đời này sao có thể xuất hiện chuyện đó. Nếu mà có cũng chưa chắc gì đã đến lượt cậu, một kẻ luôn bị chán ghét như cậu sao lại có thể may mắn được như vậy chứ!
A Phức chờ đợi một lúc lâu vẫn không thấy cậu đáp lại mình, thay vào đó cậu lại tập trung suy nghĩ đến một chuyện gì. Trong lòng gã không ngừng rung lên hồi chuông cảnh báo, run giọng hỏi: "T-thiếu gia, cậu làm sao vậy?"
Thiệu Huy lạnh lùng trừng mắt nhìn về phía gã, đáy mắt tràn ngập sự phẫn nộ, cậu vẫn còn nhớ như in những chuyện gã đã làm với mình.
A Phức là người lớn lên cùng cậu, mặc dù chỉ là người làm trong nhà thế nhưng vẫn cậu luôn xem gã như người thân, chưa từng khinh thường cũng chưa từng bạc đãi gã ngày nào, thậm chí còn rất tin tưởng san sẻ cho gã biết rất nhiều bí mật của mình. Nhưng từ khi kẻ ngoại lai đó xuất hiện, gã dần lộ rõ sự chán ghét đối với cậu. Những gì kẻ đó nói gã cũng tin, cái gì kẻ đó muốn gã cũng làm, kể cả là phản bội cậu.
Khi Thiệu Huy bị người vu oan, một tay gã đã nguy tạo bằng chứng để người khác có cơ hội buộc tội cậu, khiến cậu trở thành kẻ gian trong mắt mọi người.
Giờ lại ở đây tỏ vẻ quan tâm, đúng là kẻ giả tạo!
Nhưng về sau A Phức vẫn còn rất nhiều giá trị lợi dụng đối với cậu, ví dụ như góp một vai diễn "nho nhỏ" trong vở kịch hài hước của kẻ ngoại lai kia chẳng hạn.
Thiệu Huy không tiện cùng gã trở mặt thành thù ngay lúc này, sự phẫn nộ dưới đáy mắt cậu nhanh chóng được che đậy bằng vẻ hòa nhã mà bản thân vẫn thường hay thể hiện ra bên ngoài.
"Không có gì, em không sao, mà hôm nay ngày mấy vậy anh?"
Dù cho chuyện đó có là một giấc mơ thì cậu vẫn muốn đề phòng trước, không chừng lại có thể tránh được một kiếp nạn.
"Hôm nay là ngày mười lăm tháng ba năm hai không hai mươi thưa cậu."
Vậy là ba năm trước khi xảy ra sự việc, nhưng hôm nay lại chính là ngày kẻ ngoại lai kia xuất hiện.
Chết tiệt, cho dù có là trùng sinh cũng không thể để cậu trọng sinh sớm hơn một chút sao? Ít nhất là trước khi cha cậu phát hiện ra sự tồn tại của cậu ta, trực tiếp khiến cậu ta biến mất khỏi thế gian này mãi mãi.
Thiệu Huy nhanh chóng đừng dậy, cầm lấy áo vest rồi nhìn gã nói: "Đi thôi."
A Phức khó hiểu hỏi: "Cậu muốn đi đâu, chẳng phải chúng ta vẫn còn đang trong giờ làm việc hay sao?"
"Đừng lải nhải nhiều, nhanh chóng chuẩn bị xe trở về nhà!"
"À vâng, thưa cậu."
...
Quân khu phía Bắc - một nơi cách biệt với thủ đô.
Bên trong phòng, một người đàn ông trên người có đầy vết thương bất chợt giật mình tỉnh dậy. Vầng trán hắn ướt đẫm mồ hồi, ánh mắt xuất hiện đầy tia máu. Hắn gấp gáp bước chân xuống giường, bất chấp việc quần áo không chỉnh tề, gấp gáp chạy ra khỏi phòng.
Người cấp dưới đang đứng bên ngoài canh gác, thấy hắn đột ngột chạy ra bên ngoài như vậy thì lập tức đưa tay ngăn cản, không cho hắn tiếp tục chạy đi.
"Thượng tướng tại sao ngài lại ra đây? Vết thương trên người vẫn còn chưa lành, ngài lại muốn đi đâu?"
"Bỏ ra, tôi phải đi tìm em ấy, các người mang em ấy đi đâu rồi?"
Hắn tựa như kẻ điên, dùng sức đẩy mạnh người đang đứng chắn trước mặt mình qua một bên, sau đó lại tiếp tục hùng hổ chạy đi.
Một người cấp dưới khác nhạy bén nhận ra có chuyện không ổn, gã lập tức quay sang người bên cạnh dằn dò: "Mau gọi quân y đến đây!" Nói xong liền cùng những người xung quanh chạy đến ngăn cản bước đi của hắn.
Hắn vẫn cứ điện loạn vùng vẫy, mạnh bạo đá văng những kẻ cản đường mình. Nhưng bọn họ đều là quân nhân, vốn dĩ đã quen chịu đựng nên rất cố chấp, sống chết ôm hắn không buông khiến bước chân hắn càng trở nên nặng nề.
Bọn họ như một vòng lặp, ta ra sức đá còn ngươi lại đến ôm ta, phải mất một lúc lâu, quân y mới đến nơi.
Anh rút ra một ống tiêm từ bên trong hộp sơ cứu, trực tiếp tiêm thẳng lên tay hắn. Thuốc gây mê rất nhanh đã có tác dụng khiến tầm mắt hắn dần trở nên mơ hồ, nặng nề ngã xuống đất, may mà có người kịp thời đỡ lấy nên vết thương lớn ở bụng mới không bị nứt ra.
Sau khi tình hình đã ổn định, anh thở phào một hơi. Chưa dừng lại ở đó, anh lia mắt nhìn đến từng người một rồi mắng mỏ.
"Các anh bị ngốc hay gì vây? Nhìn thấy hắn như vậy đến cả đánh ngất cũng không biết làm sao?"
Một người trong số đó nhanh chóng đứng ra giải thích: "Tôi làm sao có thời gian để nghĩ đến chuyện này, trong đầu lúc đó chỉ toàn cố gắng tìm cách ngăn ngài ấy lại thôi."
"Tôi nói các người não ngắn tứ chi phát triển đúng là không sai mà." Không để họ kịp mở miệng phản bác, anh lại tiếp tục dùng lời nói chặn họng bọn họ: "Lại muốn nói cái gì? Còn không mau dìu hắn ta vào trong để tôi khám lại, muốn để thượng tướng của mấy người chết ngất ở ngoài đây à? Bị thương ở bụng mà tôi cứ ngỡ hắn bị chấn thương đầu không đấy, vừa tỉnh dậy đã liền phát điên."
Về điều này, bọn họ hoàn toàn đồng ý với cái mỏ hỗn của anh. Đúng là điên thật!
......---o0o---......
Nếu như Thiệu Huy nhớ không lầm thì hôm nay chính là ngày đứa Hoàng Thành Long chính thức được Hoàng Tư mang về nhà, cậu gấp gáp bắt xe chạy về nhà bỏ mặc A Phức chậm chạp đuổi theo phía sau.
Vừa về đến cửa nhà, cậu đã nghe thấy tiếng nói phát ra từ trong gian phòng khách.
Là giọng của Kim Mai - mẹ của cậu.
"Hoàng Tư, chúng ta dù gì cũng đã là vợ chồng với nhau hơn chục năm nay, không có tình thì cũng có nghĩa. Tại sao ông lại có thể nhân lúc tôi đang trong kỳ thai nghén mà đi trêu hoa nghẹo nguyệt ở bên ngoài để rồi tạo ra một tên nghiệt chủng thế này?" Giọng bà không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ khiến cho tất cả người làm trong nhà nghe rõ mồn một.
Trong lòng Hoàng Tư phần nào cũng cảm thấy có lỗi với bà nhưng cái tôi của ông lại quá lớn, không thể chính miệng mình thốt ra hai từ "xin lỗi" đối với bà, cộng thêm việc mang tư tưởng trọng nam khinh nữ khiến ông không tài nào chấp nhận bản thân phải hạ mình trước một người phụ nữ.
Ngược lại, khi nghe đến hai từ "nghiệt chủng" trên mặt ông lộ ra vẻ tức giận thấy rõ, tự động đứng ở lập trường là một người cha ra sức bênh vực cho con trai mình.
"Tại sao bà lại có thể nói ra những lời cay nghiệt như vậy? Suy cho cùng thằng bé vẫn là con của tôi, là con cháu của nhà họ Hoàng. Bà không tôn trọng nó thì thôi đi, nhưng chí ít bà cũng phải nể mặt gia đình tôi chứ!
Bà liếc sang nhìn Hoàng Thành Long đang trốn tránh sau lưng ông bằng ánh mắt sắc lẻm, nếu như ánh mắt có thể giết người chỉ sợ cậu ta đã sớm chết trong tay bà. Mặc dù chưa ai động đến thế nhưng mặt cậu ta lại lộ ra vẻ sợ hãi như thể có ai đang ức hiếp mình vậy, đúng là chỉ biết cách làm cho người ta chán ghét.
"Cũng chỉ là một đứa con ngoài giá thú do gái đ*iếm sinh ra, đến cả tên cũng không được phép ghi vào gia phả. Ông nói xem, cậu ta lấy tư cách gì để trở thành con cháu của nhà họ Hoàng đây?"
Trên đời này, thứ Kim Mai khinh thường nhất chính là con riêng, giới hào môn đối với loại chuyện này không mấy mới lạ nhưng nó lại không khác gì bằng chứng sống chứng minh cho sự không chung thủy của đàn ông đã có gia đình.
Bởi lẽ nếu là một người đàn ông chung thủy thì chẳng ai lại đi ngủ với người đàn bà khác, cũng sẽ không để xuất hiện cái gọi là con riêng như cậu ta.
Một khi cậu ta được bước chân vào nhà họ Hoàng, tương lai chắc chắn sẽ trở thành mối nguy hại cho con trai bà.
Nghe xong câu đó sắc mặt cậu ta trong nháy mắt trở nên trắng bệch, giọng run run phản bác: "Mẹ con không phải gái đ*iếm, bác không được nói mẹ con như vậy!"
"Cậu lấy cái quyền gì ra lệnh cho tôi?" Bà phẫn nộ chất vấn: "Nếu không phải gái đ*iếm tại sao lại lên giường với chồng tôi? Nếu không phải đ*iếm tại sao lại sinh ra cậu trong khi biết ông ấy là người đã có gia đình?"
Cậu ta cãi không lại bà nên chỉ biết mím môi, đáng thương kéo góc tay áo Hoàng Tư nói: "Cha, mẹ con không phải đ*iếm."
Ông dịu dàng xoa đầu cậu ta dỗ dành: "Ừm, mẹ con không phải." Sau đó quay sang nhìn bà nói: "Bà có thôi ngay đi không, mẹ thằng bé dù sao cũng đã mất, bà không hiểu cho con thì thôi cớ sao lại phải ăn nói cay nghiệt đến vậy?"
Thấy ông bênh cậu ta chầm chập, bà cười chua chát hỏi: "Hiểu cho nó vậy ai hiểu cho hai mẹ con tôi đây?"
Đã ngoại tình còn tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, đã vậy còn bắt bà làm thánh mẫu thấu hiểu cho cậu ta. Ông lấy quyền gì để ra lệnh cho bà đây?
Quyền làm chồng? Hay quyền làm cha của con bà?
"Hoàng Tư, chúng ta ly hôn đi." Lúc nói câu này, trông bà cứng rắn đến lạ, không đau buồn cũng không thương tâm. Kể từ giây phút ông mang cậu ta về đây, bà đã thực sự chết tâm rồi.
"Bà đang nói gì vậy hả?" Ông bất ngờ hỏi: "Tại sao chúng ta lại phải ly hôn chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt này?"
"Nhỏ nhặt? Ngoại tình đến cả con riêng cũng có luôn rồi mà còn gọi là chuyện nhỏ thì chuyện gì mới có thể gọi là lớn đây?" Bà nói với chất giọng đầy mỉa mai: "Phải chờ đến khi ông nâng đỡ nó lên vị trí cao rồi đá con trai tôi ra khỏi vị trí thừa kế thì mới được gọi là lớn sao?"
"Hoàng Tư, ông khiến tôi cảm thấy thật ghê tởm."
Có vẻ như bị chọc giận bởi câu nói của Kim Mai, ông sấn tới gần giơ tay lên định tát thẳng vào mặt bà.
Thiệu Huy thấy tình hình có vẻ không ổn, cậu không thể tiếp tục đứng một bên nhìn được nữa, nhanh chóng lao tới đẩy mạnh ông ra, sức lực của một thanh niên 20 tuổi so với một người đàn ông ở tuổi trung niên như ông thật sự tốt hơn nhiều nên khiến ông lảo đảo ngã về phía sau.
"Cha." Cậu ta hốt hoảng đỡ lấy ông đỡ lấy ông, sau đó quay sang nhìn cậu chất vấn: "Sao anh lại đẩy cha như vậy? Nhỡ cha có chuyện gì thì phải làm sao?"
Cậu hờ hững hỏi lại: "Liên quan gì đến tôi?" Sớm thôi, ông ta cũng không còn quan hệ gì với cậu.
Thấy cậu ta còn định nói thêm, Thiệu Huy nhanh chóng mở lời trước: "Đây là nhà họ Hoàng, một đứa con riêng không có danh phận như cậu bớt nhiều lời lại đi." Câu nói này trực tiếp chặn họng cậu ta khiến cậu ta cho dù có muốn phản bác cũng không thể phản bác được bởi vì nó quá đúng.
Nói gen mẹ cậu mạnh quả thực không sai, không chỉ mặt mũi tính tình mà đến cả cách nói chuyện của cậu cũng giống y hệt bà, mở miệng ra câu nào câu nấy cũng đều khiến người khác phải cứng họng.
Xử lí xong phần của cậu ta, cậu lo lắng hỏi bà: "Mẹ có sao không?"
"Không sao." Kim Mai lắc đầu nói: "May mà còn có con."
Nếu như vừa rồi con trai bà không kịp thời xuất hiện đẩy ông ta ra thì có khi bà đã phải ăn trọn cái tát trời giáng đó của ông rồi, nó phần nào khẳng định cho bà biết quyết định vừa rồi của mình là hoàn toàn đúng đắn.
Bà mặc kệ hai cha con cậu ta, nắm tay dắt con trai cùng trở về phòng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
"Mẹ muốn dọn đi trong hôm nay luôn sao?"
"Đúng vậy, mẹ không thể chịu đựng được bầu không khí đang trong lành bỗng nhiên bị vấy bẩn như vậy." Cái bẩn mà bà nói ở đây chính là sự xuất hiện của cậu ta.
Sự xuất hiện đột ngột của đứa con riêng này khiến bà không thể nào thích ứng nổi, nếu cứ sống thêm một ngày ở đây chỉ sợ bà sẽ không chịu nổi mà lên cơn đau tim mất thôi.
"Thế con cũng sẽ đi."
Cũng giống như kiếp trước, ngay khi vừa nghe xong câu nói này của cậu bà liền lập tức phản đối: "Không được, con không thể! Chẳng lẽ con cam tâm để một đứa con riêng như nó cướp hết tất cả mọi thứ của con hay sao?"
"Con tất nhiên không cam tâm." Cậu đanh mặt nói: "Nhưng con sẽ không ở lại đây để rồi phải nhìn cậu ta lượn lờ trước mặt con mỗi ngày, con sẽ dùng thực lực để giành lấy quyền thừa kế chứ không phải kề kề bên cha để lấy lòng như nó!"
Kim Mai bất ngờ trước sự cứng rắn của con trai, đây dường như là lần đầu tiên bà thấy con trai mình cương quyết thế này.
Con trai bà đã trưởng thành rồi!
Nghĩ lại thì những gì cậu nói cũng không phải là không đúng, cậu ta chưa đến nhà chính, chưa được ghi tên vào gia phả của nhà họ Hoàng. Cho dù có được sự yêu thích của ông ta đi chăng nữa thì chắc gì đã có thể nắm lấy quyền hành trong tay. Hơn nữa Hoàng lão là một kẻ vừa cố chấp lại còn cổ hủ, không đời nào ông ta cho phép một kẻ ất ơ không biết từ đâu xuất hiện trở thành cháu trai của mình.
Thay vì cứ ép uổng con trai chịu khổ tại đây, sao bà lại không đưa thẳng bé về nhà chính ở?
Như thế vừa có thể giúp thằng bé thân cận hơn với Hoàng lão, vừa có thể gây trở ngại cho cậu ta trong việc nhận tổ quy tông.
"Được, tùy ý con."
......---o0o---......
Download MangaToon APP on App Store and Google Play