Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Khế Ước Máu: Chồng Quỷ

Chương 1: Tế Quỷ

Giữa khu rừng hoang vắng của ngọn núi S, một trong những ngon núi mà người ta truyền miệng là nơi gần với Địa Phủ nhất. Xung quanh nơi đây bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặt, tạo nên không khí âm u, lạnh lẽo và đầy mụ mị.

Lời truyền, đến rằm tháng 7 mỗi năm trong Dương gia đều sẽ có một cô gái tận số. Nó giống như một lời nguyền lặp đi lặp lại, một khế ước máu với quỷ dữ!

Tế Quỷ - Nghi thức này thực hiện như sau:

"Một tô máu gà."

"Một bộ đồ lót của thiếu nữ đồng trinh."

"Huyết mạch của Dương gia."

Dương gia là gia tộc trấn giữ núi S, một gia tộc phồn thịnh từ xưa đến nay cực kì nổi tiếng với những nghi thức cầu an, chữa bệnh rất thần kì. Dương lão gia có không dưới một trăm thê, thiếp, hầu như mỗi năm đều rước hai, ba người về...

Nhà họ Dương luôn luôn là một bí ẩn trong miệng của người đời. Họ nói Dương lão gia là thần tiên tái thế vì có khả năng chữa được bách bệnh, cũng có người nói Dương lão gia là quỷ hút lấy linh hồn của người khác...

Bởi vì vậy nên mỗi năm rằm tháng 7 nhà họ Dương mới đều sẽ có người chết.

Tiếng quạ kêu vang khắp một vùng núi hoang lạnh lẽo...

Nghi thức tế quỷ bắt đầu, thầy pháp bắt đầu múa may quay cuồng, tiếng còng chiềng khua vào nhau tạo nên thanh âm đinh tai nhứt óc. Trên dưới Dương gia từ già đến trẻ quỳ rạp dưới sàn nhà lạnh lẽo, cuối thấp đầu nghe những âm thanh kì lạ.

"Cha ơi, cha ơi con không muốn. Cha ơi hãy cứu con với...Á aaaa..."

Sau tiếng thét thất thanh của thiếu nữ ấy thì không còn bất kì thanh âm nào nữa. Năm nào cũng là viễn cảnh thế này, thầy pháp nói lúc này Quỷ Vương đang hiện diện và đang thưởng thức linh hồn của vật tế. Ông ấy răn đe rằng không một ai được phép ngẩn mặt lên vì làm như vậy sẽ phạm vào ngài ấy.

Dương Uyển Chi là đứa con thứ tám mươi mốt của Dương lão gia, cô năm nay vừa tròn mười bảy tuổi. Vào hai năm trước, trong một buổi tối đi tắm trăng cô gặp được một người đàn ông kì lạ. Anh tặng cho cô một chiếc vòng ngọc rất đẹp, sau khi đeo lên tay thì không có cách nào tháo xuống được nữa. Kể từ ấy cô có khả năng nhìn thấy những vong hồn vất va vất vưởng. Dương Uyển Chi cũng không hề gặp lại người đàn ông ấy lần nào nữa.

Mười bảy năm sống trong Dương gia, cô đã chứng kiến mười bảy lần "Tế Quỷ", mỗi lần như thế chị gái của cô lần lượt chết đi. Mẹ cô nói giữa Dương gia và Quỷ Vương có một "khế ước máu" cho nên năm nào Dương gia cũng sẽ dâng lên một người con gái đồng trinh đủ tuổi vị thành niên và có huyết mạch với nhà họ Dương ra làm vật tế. Đó là quy luật từ trước tới nay, nên theo tính toán năm sau vật tế chính là Dương Uyển Chi cô.

Dương Uyển Chi vừa sợ, vừa tò mò. Rốt cuộc là Quỷ Vương sẽ trông như thế nào, hắn ta sẽ dẫn chị gái của cô đi đâu?

Cô lén ngẩn mặt lên nhìn, trên dưới Dương gia không biết bao nhiêu người, cũng không ai để ý tới một cô gái nhỏ bé như cô đâu. Trong tầm mắt của Dương Uyển Chi xuất hiện một đoàn người, mặt họ trắng toát trông rất đáng sợ. Đứng đầu bọn họ là một người đàn ông thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi, hắn có đôi đồng tử màu đỏ như lửa, mặc trên người một bộ đồ màu đen tuyền có nhiều hoạ tiết.

Hắn là Quỷ Vương ư, trông vừa trẻ vừa đẹp trai thế kia. Sống lưng cô bỗng lạnh toát, cô rụt đầu né tránh tầm mắt đỏ như máu của hắn.

Linh hồn của chị gái cô thoát khỏi xác, lập tức có hai người trong đoàn người ấy tới xích tay chị ấy lại bằng một cái xích sắt. Chị ấy bước đi như người vô hồn, rồi họ cũng dần biến mất sau bức tường.

Trái tim Dương Uyển Chi đập thình thịch, thật sự Quỷ Vương đã tới dẫn "vật tế" đi. Vậy khế ước máu là có thật, nói vậy năm sau sẽ tới lượt cô.

Mặt cô phút chốc không còn một giọt máu, cô sợ hãi đến nổi trái tim đập nhanh như muốn rơi ra ngoài...

*

Đêm đến Dương Uyển Chi cảm thấy toàn thân rất lạnh lẽo, hôm nay đặc biệt lạnh hơn bình thường rất nhiều. Cô mơ màng tỉnh giấc, nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đứng ở đầu giường, hai mắt hắn ta đỏ như máu, mặt mày thì lạnh tanh nhìn cô.

Quỷ Vương, chính là hắn ta!

"Á á có quỷ, có quỷ... Cứu với..."

Dương Uyển Chi bừng tỉnh, cô hét toáng lên rồi nhảy xuống giường bỏ chạy ra ngoài. Nhưng cô giật tay nắm cửa, giật mạnh cỡ nào cũng không thể mở được cánh cửa phòng ra được. Bóng đèn trong phòng chớp tắt liên hồi, Dương Uyển Chi sợ hãi quay đầu lại nhìn, người đàn ông lúc này đã đứng ở trước mặt cô.

Tim cô đập mạnh đến mức muốn nhảy ra ngoài.

Toàn thân hắn toát ra âm khí lạnh lẽo, cô rùng mình rồi sau đó liền có cảm giác lạnh sống lưng. Ánh mắt của cô đề phòng, tay chân run bần bật lùi ra sau cho đến khi lưng cô dán chặt lên lớp cửa gỗ lạnh lẽo.

Hắn so với những oan hồn vất vưởng kia đáng sợ hơn gấp bội phần, hắn lạnh lẽo hơn, mắt hắn màu đỏ chứ không hề giống những oan hồn kia. Bình thường cô đều giả vờ không nghe không thấy bọn họ. Còn người đàn ông này hắn biết cô thấy hắn, có thể do hắn là Quỷ Vương.

Miệng của Dương Uyển Chi bắt đầu niệm Phật, cô vừa khóc vừa nhắm mắt miệng lẩm bẩm liên tục mặc dù lời nói đứt quãng chẳng rõ ràng.

"Câm miệng đi, ta ghét sự ồn ào."

Thanh âm lạnh như ở dưới mười tám tầng địa ngục phát ra từ miệng của Quỷ Vương.

Cô vẫn cố chấp niệm Phật, vì ngoài như vậy ra cô thật sự không suy nghĩ ra được cách gì hay hơn vào lúc này.

Bỗng, cả cơ thể Dương Uyển Chi bay lên rồi đáp xuống giường. Cô sợ hãi mở mắt, nhìn thấy gương mặt cỡ đại của hắn đang rất gần cô.

Hắn đè cô?

Cảm giác nặng nề này...

Sao hắn là Quỷ Vương mà lại dùng phương pháp bình thường thế này chứ, nhưng mà cô sợ muốn chết!

"Một là cô ngậm miệng lại, hai là ta đày cô xuống mười tám tầng địa ngục. Cô chọn đi."

Dương Uyển Chi không dám niệm Phật nữa, cô sợ sắp tè ra quần rồi.

"Quỷ... Quỷ Vương... Năm... Năm sau mới tới lượt tôi mà... Ông... Ông đến sớm thế ạ!!!"

Rõ ràng chưa tới ngày Tế Quỷ sao hắn lại tìm cô sớm thế, nội tâm của cô đang khóc ròng...

Chương 2:Vòng ngọc và khế ước máu

La Mục Khải rời khỏi người cô, hắn cũng không tính sẽ đè Dương Uyển Chi cũng tại vì cô cứ ồn ào nên hắn mới phải dùng vũ lực.

Hắn làm động tác phủi lại trang phục của mình, thái độ rõ ràng là ghét bỏ.

Dương Uyển Chi nhìn hành động này của hắn, gương mặt sợ hãi cùng đôi mắt ậc nước bây giờ đã đan xen một chút trách móc. Ai bảo hắn đè cô, đè cho đã xong lại làm ra bộ dạng chê bai thế kia.

"Nói đi, tại sao cô có thể nhìn thấy được ta?" Hắn không nhanh không chậm hỏi, nhưng mà giọng hắn trầm, cực kì trầm.

Cô lại rùng mình, da gà sởn hết cả lên.

Dương Uyển Chi mấp mấy đôi môi, cô chỉ vào chiếc vòng ngọc trên tay nói:"Có một người đã tặng cho tôi cái này, sau đó không gỡ xuống được nữa. Kể từ đó tôi có thể nhìn thấy người âm."

La Mục Khải muốn chạm lên tay cô nhưng cô lại nhanh chóng rụt tay lại giấu chúng ra sau lưng, giọng cô run run:"Ông định làm gì?"

"Đưa cho ta xem." Hắn yêu cầu.

Dương Uyển Chi lắc đầu ngay lập tức, cô nói:"Đây là đồ của tôi, ông muốn nó thì tôi có điều kiện."

"Cô dám nói điều kiện với ta?" Hắn đanh mặt, đôi mắt của hắn càng đỏ hơn.

Mặc dù Dương Uyển Nhi rất sợ, nhưng cô vẫn cố hết sức để bình tĩnh trước mặt hắn. Đây là cơ hội cho cô cứu lấy bản thân mình cho nên cô phải làm bộ như không hề sợ hãi hắn mới được.

Cô nhìn hắn nói:"Năm sau ông chỉ cần nói với cha tôi là ông không nhận vật tế thì tôi sẽ đưa cho ông cái vòng này luôn."

"Vật tế?" Hắn nhíu mi tâm hỏi lại, kẻ trước mặt hắn đang nói nhăn nói cuội cái gì hắn hoàn toàn không hiểu.

Hắn là Quỷ Vương mới nhậm chức, cũng chưa từng nghe Quỷ Vương cũ bàn giao lại là có vật tế mỗi năm từ dương gian. Mà chuyện ấy không thể xảy ra được, âm giới là âm giới còn dương giới là dương giới làm gì có chuyện gởi tế phẩm cho nhau?

Cô kể cho hắn nghe về "Khế Ước Máu" rồi nghi thức lễ "Tế Quỷ" mỗi năm, nghe xong hắn liền nói không hề có chuyện đó. Hắn còn nói:

"Địa Phủ của ta chưa từng có khế ước gì với Dương gia các người cả. Cô đừng có ăn nói hồ đồ sẽ tính vào nghiệp miệng rồi sau này khi cô chết đi sẽ bị đày vào con đường ngạ quỷ đau khổ cùng cực."

(Ngạ Quỷ: loài ngạ quỷ là loài quỷ đói thấy thức ăn mà ăn không được bởi nghiệp tham lam, ích kỷ, bỏn xẻn chiêu cảm.)

Dương Uyển Chi che miệng sợ hãi nhìn hắn, cô đâu có muốn nói tại hắn hỏi chứ bộ.

La Mục Khải vươn cánh tay ra, hắn nói:"Đưa chiếc vòng ấy cho ta, cô là con người không nên tò mò chuyện âm giới. Mỗi người đều có phần số của mình, đừng để tâm của mình rơi vào tà đạo."

Dương Uyển Chi giữ chặt tay ở phía sau lưng, cô đề phòng hắn. Cô không tin lời hắn nói, hắn nói không có khế ước máu là vì hắn muốn năm sau lại nhận vật tế, cô chắc chắn là vậy. Bây giờ thứ hắn muốn là cái vòng này, cô không thể cho không hắn được.

Cô nhảy xuống giường lao ra khỏi phòng như tên bắn, rồi la hét ầm ầm lên nói "có quỷ" náo loạn cả Dương gia.

Sắc mặt La Mục Khải đen như đáy nồi, con người đúng là không đáng tin tưởng...

"Quỷ Vương đại nhân ngài phải về Địa Phủ rồi đấy ạ. Dưới đó có sổ sách cần ngài phê duyệt."

Bất Âm hiện ra dịu dàng nói, cô là người hầu cũng là cánh tay đắt lực của La Mục Khải. Cô đã ở bên cạnh hắn suốt 1000 năm nay rồi, kể từ khi hắn còn đang học đạo để trở thành một Quỷ Vương quyền lực nhất Địa Phủ...

Dương Uyển Chi náo loạn nửa đêm nên liền bị mắng, cho dù là bị mắng còn đỡ hơn là đối diện với Quỷ Vương ấy. Hắn vừa lạnh nhạt lại hung dữ, không cẩn thận hắn ăn cô luôn cùng không biết được đó.

Lúc cô quay lại phòng đã không còn thấy hắn đâu nữa, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Chắc hắn sợ người ta phát hiện nên hắn đi rồi, lần tới nếu hắn còn dám đến đây cô sẽ tạc máu chó vào người hắn.

(Lời truyền trong nhân gian: Tạc máu chó để đuổi quỷ đi.)

Giữa trưa cô đang nằm ở trên giường đọc sách thì Quỷ Vương hắn lại đến, nhìn thấy hắn cô liền sợ hãi lấy ra dưới gối ra một lá bùa.

Tờ giấy màu vàng có vẽ mấy nét mực này là do thầy pháp của Dương gia cho cô, ông ấy nói khi nào gặp ma quỷ cứ đưa ra chúng sẽ sợ hãi không dám lại gần.

Dương Uyển Chi đưa lá bùa ra, hắn liền cầm lấy rồi lật ra xem. Hai mắt cô mở to nhìn hành động của hắn, cái gì mà sợ hãi không dám tới gần chứ, lừa gạt con nít!!!

"Có quỷ... Mẹ ơi... Có quỷ..."

Cô lại bỏ chạy ra khỏi phòng rồi la lối hệt như đêm qua, người hầu cùng mẹ của cô chạy lại. Dương Uyển Chi khóc lóc chỉ vào hắn kêu là có quỷ, nhưng chẳng ai nhìn thấy hắn cả.

La Mục Khải đứng dựa lưng vào tường, khoanh tay trước ngực nhìn cô đang gào thét, cô gái này đúng là phiền phức lại còn to mồm to miệng nữa.

"Con đấy, bớt nói đến từ đấy đi. Cha mà nghe được sẽ đánh chết biết chưa?"

"Ông Quỷ Vương đang đứng ở đó kìa mẹ, hôm trước cũng là ông ta đưa chị Mai đi đấy." Cô chỉ vào bức tường khóc lóc run rẩy nói.

"Đưa tiểu thư về phòng ngủ đi, đúng là điên cả rồi."

Mẹ của cô bực dọc nói rồi bỏ đi. Người hầu trong nhà cũng không tin cô, còn lườm cô bằng ánh mắt chán ghét nữa chứ.

Dương Uyển Chi chạy lên lầu, cô phải đi lên phòng thờ Phật. Đúng rồi hắn sẽ không dám vào chỗ đó đâu!

Cô lại sai rồi, hắn vào rồi còn ngồi bên cạnh nghe cô đọc kinh.

"Ông... Ông không nhứt đầu sao?" Cô vừa khóc lóc khổ sở vừa hỏi.

La Mục Khải chống cằm nhìn cô, thong thả đáp:"Ta có đọc qua vài quyển, nói về mười tám tầng địa ngục cũng rất đúng."

Dương Uyển Chi trừng mắt nhìn hắn, hắn có phải là quỷ không vậy?

La Mục Khải lại làm động tác vươn tay ra, hắn nói:"Đưa chiếc vòng đây cho ta."

"Ông làm Quỷ Vương mà đi đòi đồ của người khác là sao, tôi nói rồi chỉ cần ông năm sau không lấy vật tế thì tôi sẽ đưa nó cho ông." Cô càng khóc lớn hơn, dù cô có cố gắng không sợ hắn.

Nhưng không thể nào làm được!

"Ta đã nói là không có khế ước nào cả, cô đừng có u mê trong hư ảo nữa." Hắn lạnh nhạt nói.

Cái gì mà không có, hắn gạt con nít.

"Tôi sống mười bảy năm rồi, chứng kiến bấy nhiêu lần Tế Quỷ vậy mà ông ăn có nói không. Tôi sẽ không đời nào đưa chiếc vòng này cho ông đâu."

Cô nói xong lại chạy mất, dù gì năm sau cô cũng phải chết. Nếu như hắn muốn lấy mạng cô thì bây giờ hay vài tháng nữa cũng không có khác nhau là mấy đâu. Nhưng nếu hắn chịu thoả hiệp, biết đâu cô sẽ được sống.

Mẹ cô nói số mệnh không thể cãi, nhưng cô cứ cãi đấy thì làm sao?

Chương 3:Oan hồn người phụ nữ

La Mục Khải mới nhậm chức, công việc không hề ít. Hắn không thể vì một cô gái có thể thấy được người âm mà lãng phí quá nhiều thời gian của mình. Ở dưới Địa Phủ cũng có quy tắc, nếu như người sống không nguyện ý đưa ra thì người chết sẽ không được lấy.

Dù hắn là Quỷ Vương nhưng cũng không có ngoại lệ. Nếu hắn lấy cái vòng tay ấy mà nữ nhân kia đồng thuận thì không có gì phải nói, còn cô cứ khăng khăng không đưa thì hắn không thể lấy.

Cô gặp hắn là khóc, lúc nào cũng giàn nước mắt. Hắn biết là trông hắn có hơi đáng sợ, cô là con người thấy sợ là đúng nhưng mà hắn cảm thấy cô rất ầm ĩ. Nên hắn mặc kệ, hắn sẽ không đến nữa đợi khi nào hắn rãnh rỗi mới tính tới cô đi...

*

Dương Uyển Chi thức tới hai giờ sáng cũng không dám ngủ, cô đã chuẩn bị sẵn máu chó rồi chỉ cần hắn xuất hiện là cô sẽ tạc vào người hắn. Nhưng đợi mãi cũng chẳng thấy hắn đâu, cô lim dim đôi mắt thiếp đi vì mệt mỏi.

"Oan ức quá... Tôi oan ức quá, xin hãy giúp tôi với... Oan ức quá... Hức hức..."

Cô chạng vang mở mắt vì nghe được tiếng ai than ai oán rất thảm. Vừa tỉnh ngủ đập vào mắt cô là một vong nữ tóc dài, cô ta mặc bộ đồ màu trắng tinh đứng ở trên đầu giường của cô.

Dương Uyển Chi bị doạ nhiều lần thế này rồi, nên cô vẫn cứ bình tĩnh giả vờ như không thấy. Nói đúng hơn là cho dù các vong hồn kia có là oan hồn vất vưởng thì họ vẫn trông giống người, chỉ có xanh xao hơn người sống thôi, lúc đầu cô cũng có sợ hãi nhưng nhìn riết cũng thành quen.

Chỉ có Quỷ Vương nào đó là đáng sợ nhất, vì mắt của hắn màu đỏ như chảy máu, hơn nữa âm khí của hắn rất nặng. Mỗi lần ở gần hắn cô liên tục bị lạnh sống lưng và ớn da gà cả lên. Vừa nghĩ đến thôi cô đã thấy sợ rồi.

Dương Uyển Chi rời giường đi lại rót nước uống, cô vờ như không nghe không thấy thì tự khắc họ sẽ đi thôi.

Bình thường là thế, nhưng hôm nay thì không phải vậy. Cô đang uống nước thì thấy một bên vai nặng trĩu, người phụ nữ nói bằng chất giọng âm trầm:"Dương tiểu thư tôi biết là cô nhìn thấy tôi... Dương tiểu thư tôi bị oan... Oan lắm Dương tiểu thư..."

...Phụt...

Cô phun ra một ngụm nước sau khi nghe xong, sao lần này họ đeo bám đến như vậy chứ. Rõ ràng bình thường cô không chú ý họ đều đi mà, nhưng mà vai của cô nặng quá sắp niểng qua một bên luôn rồi.

"Được rồi mà, đừng nắm nữa sắp lệch đến nơi luôn rồi."

Cô nhăn mặt nói, thôi thì coi như cô làm phước đi. Cô quay mặt qua nhìn người phụ nữ, cô ấy mỉm cười với cô, Dương Uyển Chi nhìn mà lạnh gáy.

Có thể đừng cười được không?

"Dương tiểu thư cám ơn cô đã chịu giúp tôi."

"Cô phải nói là cô muốn tôi giúp gì đã, nếu khó quá tôi không làm được đâu." Cô đi lại giường ngồi xuống, không dám nhìn thẳng cô ấy mà nói.

Cô chỉ là người trần mắt thịt thôi, cô sợ chứ.

Người phụ nữ nói cô ấy bị hãm hiếp đến chết, tính tới thời điểm hiện tại cũng đã quá mười năm rồi. Hung thủ cũng đã bị bắt và xử lý cho nên cô ta sẽ không nhờ cô chuyện gì quá nguy hiểm, chỉ là ở nhà cổ còn một đứa con trai. Cổ vất va vất vưởng mấy năm nay không chịu đi đầu thai cũng vì nguyên nhân này, cổ không yên tâm về đứa con trai của mình.

"Con trai cô cũng mười mấy tuổi đầu rồi, nó sống được mười năm không có cô thì nó cũng sẽ tự lập sống tiếp được thôi. Chuyện này tôi không thể nào giúp cô được, tôi đâu thể nào đem con trai cô về nuôi đâu."

Dương Uyển Chi vừa nói xong lại nghe tiếng than khóc của người phụ nữ ấy, cô thở dài bất lực hỏi:"Tôi có thể giúp gì, cô nói đi."

"Cô dẫn con trai tôi về nhà chị gái tôi là được, lúc đó có người chăm sóc nó tôi mới có thể yên tâm. Dương tiểu thư tôi chết oan ức nên đến bây giờ nó chẳng biết là tôi đã chết mà lúc nào nó cũng nghĩ là tôi bỏ rơi nó."

Dương Uyển Chi biết là mình lo chuyện bao đồng rồi, nhưng mà trông vong nữ kia cũng tội nghiệp lắm. Cô đi một chuyến vậy, mà chưa chắc là cô có thể đi được vì nhà cô quản rất nghiêm.

Trời chưa sáng Dương Uyển Chi đã lén lút trèo tường ra khỏi Dương gia, cũng chỉ có cách này cô mới đi được. Chứ xin phép mẹ cô, bà ấy chắc chắn sẽ không cho.

Nhà của vong nữ kia ở trên thị trấn, cô bắt xe đi hai giờ hơn mới đến. Trong một ngôi làng nghèo có vô số người sinh sống, Dương Uyển Chi là người lạ ghé đến nên hầu như ai cũng chú ý tới cô. Dương gia bao năm sống khép kín với mọi người, cho nên khi bị người khác nhìn chăm chăm rồi bàn tán cô cũng lo lắng vô cùng, chẳng biết là người ta nói cái gì về cô nữa.

Dương Uyển Chi dừng lại và gõ cửa một căn nhà gỗ, đợi một lúc mới có người ra mở cửa. Thiếu niên thoạt nhìn chừng bằng tuổi cô, cậu vừa thấy cô đã tỏ vẻ kinh ngạc sau đó thì đơ ra.

"Xin hỏi cậu có phải là Chu An con của Chu Hiền không?" Cái này là vong nữ bên cạnh chỉ cô hỏi.

Cậu ta thoáng hoàn hồn, thật sự đây là lần đầu tiên mà Chu An gặp được một người con gái xinh đẹp như tiên nữ giáng trần thế này. Dáng người cô nhỏ nhắn, da dẻ mịn màng, trắng trẻo. Tóc còn rất dài và đen lay láy, gương mặt ngũ quan tinh xảo chẳng chê được một điểm nào. Ở làng của bọn họ chưa từng có một cô gái nào xuất chúng đến thế.

"Đúng thế, cô tới tìm mẹ tôi à? Bả bỏ đi lâu rồi, từ thời tôi còn bé xíu." Cậu nói với giọng bất mãn, cùng lạnh nhạt.

Dương Uyển Chi nhìn vong nữ bên cạnh, cổ đang khóc thút thít. Thấy vậy cô mới nói:

"Mẹ của cậu không phải bỏ đi đâu, cô ấy chết rồi!"

Nghe được tin này từ miệng cô, Chu An sốc đến mức trợn tròn hai mắt lên. Cô mới nói tiếp:

"Dì hai của cậu ở trên thị trấn, cậu theo tôi lên đó đi. Đó là tâm nguyện của mẹ cậu đấy."

"Sao cô biết, cô đã gặp bà ta à?" Chu An có vẻ không tin cô nên hỏi lại.

"Nếu tôi nói mẹ cậu đang đứng bên cạnh tôi, cậu có tin không?"

Chu An đương nhiên không tin, nhưng sau khi cô nói ra trên người cậu ở dưới sườn phải có một cái bớt thì cậu bắt buộc phải tin. Vì chẳng ai biết cậu có cái bớt đấy ngoài mẹ của cậu cả...

Đưa được Chu An lên trên thị trấn đoàn tu với gia đình, cô cũng coi như là xong nhiệm vụ. Kể ra khi thấy gia đình người ta đoàn tụ, trong lòng cô cũng rất vui.

Vong nữ cười với cô, rồi cô ấy rơm rớm nước mắt nói cảm ơn cô. Dương Uyển Chi khách sáo nói không có gì, làm được chuyện tốt mà, quan trọng là cổ buông bỏ được và đi đầu thai chuyển kiếp.

"Người âm và người dương có một quy luật. Người âm không thể tự ý lấy đồ của người dương khi người dương không cho phép. Kể cả đó có là Quỷ Vương cũng không ngoại lệ, tôi hi vọng là nói ra chuyện này có thể giúp được cô. Dương tiểu thư cám ơn cô nhiều lắm, tôi phải đi rồi."

Nói xong cô ấy biến mất vào trong không trung, nói vậy cổ đã đi rồi sao?

Dương Uyển Chi ngờ nghệch suy nghĩ mấy lời vừa rồi, cô bất giác nhìn lên chiếc vòng ngọc. Cô ấy nói nếu như cô không đồng ý, kể có là Quỷ Vương hắn cũng không thể tự ý lấy đồ của cô sao?

Có chuyện tốt như vậy thật sao?

*

La Mục Khải đóng quyển sổ trên bàn lại, đột nhiên hắn nhìn Bất Âm hỏi:"Cô có biết chuyện khế ước máu không?"

"Quỷ Vương đại nhân ngài đừng nghe những lời đồn đại xằng bậy, hoàn toàn không có một giao ước nào đâu thưa ngài." Bất Âm dịu dàng nói, cô biết rõ gần đây La Mục Khải luôn để trong lòng những chuyện mà cô gái kia nói.

Hắn nghe Bất Âm nói xong, suy nghĩ gì đó rồi đứng lên rời khỏi ghế ngồi. Bất Âm lập tức muốn đi theo, nhưng hắn nói "không cần" vậy là cô không có quyền được đi theo...

Dương Uyển Chi đang tắm, cô vừa mới bị mắng một trận te tát vì trốn nhà đi chơi. Cũng may chuyện này chỉ có mẹ cô biết chứ Dương lão gia không biết, nên cô chỉ bị mắng mấy câu thôi.

Ngâm mình trong bồn tắm ấm áp cùng thư giãn, cô nhắm mắt tận hưởng cảm giác thư thả này. Đột nhiên lại cảm thấy lạnh sống lưng, Dương Uyển Chi lập tức mở to mắt.

"Biến thái!!! Quỷ... Có Quỷ... Mẹ ơi!!!"

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play