Tôi tên Băng Băng , năm nay mười sáu tuổi là một người có tính nóng nảy , cứng đầu thật sự trái ngược với cái tên của tôi , sao tôi biết được chứ tôi sinh ra vào tháng mười vào đúng tháng của mùa đông chắc có lẽ vì thế mà tôi được đặt tên là Băng Băng chăng .
Hoàng là người bạn thanh mai trúc mã của tôi, nhà cậu ấy ở ngay cạnh nhà tôi. Chúng tôi đã chơi với nhau từ khi còn nhỏ, cậu ấy đẹp trai, học giỏi, nổi bật trong mọi mặt, và điều đó không ít lần khiến tôi cảm thấy bị lu mờ bên cạnh cậu.
Dù là bạn thân, nhưng đôi khi tôi cũng chẳng ưa nổi cậu, nhất là khi bố mẹ luôn so sánh tôi với cậu. Hoàng lúc nào cũng xuất sắc, không có khuyết điểm gì, còn tôi thì lại lóng ngóng, vụng về, nên sự so sánh ấy luôn làm tôi bực tức.
Đêm hôm trước ngày khai giảng, Hoàng rủ tôi đánh Liên Quân với cậu ấy. Ban đầu tôi định từ chối, nhưng không thể, vì cậu ấy nắm giữ một bí mật mà tôi chẳng bao giờ muốn bố mẹ biết – lần tôi làm vỡ cái bình gốm đắt tiền của ba và giấu nhẹm bằng cách chôn sau vườn.
Từ đó, mỗi lần cần gì, Hoàng chỉ cần dọa lộ chuyện này là tôi ngoan ngoãn nghe theo. Và lần này cũng không ngoại lệ. Chúng tôi chơi game tới tận khuya, và dĩ nhiên, tôi ngủ quên luôn sau đó.
Sáng hôm sau, khi đang ngon giấc, tôi bỗng giật mình vì cảm thấy có ai đó lay mạnh người mình. Mở mắt ra, tôi thấy Hoàng đang đứng bên cạnh giường, mặt đầy vẻ sốt ruột.
“Dậy đi học, Băng! Mày có muốn tao gọi mẹ mày lên không?” Hoàng hét lớn, tay đập đập vào vai tôi.
Tôi giật mình, cố đẩy tay cậu ra, giận dữ nói: “Mày có thôi không, đau quá!”
Hoàng nhướn mày: “Xuống giường, thay đồ nhanh lên! Hôm nay tao chở mày đi học, nhanh lên không thì muộn giờ.”
“Hả? Sao hôm nay mày lại tốt thế?” Tôi nhìn cậu ta đầy nghi ngờ, chưa hiểu nổi điều gì đã khiến Hoàng bỗng dưng hào phóng thế.
Hoàng nhún vai: “Vậy mày muốn chở tao hả?” Cậu ta đáp bằng giọng đầy châm chọc, rõ ràng muốn trêu tức tôi.
Tôi không thèm đôi co thêm, vội vàng sửa soạn quần áo, biết rằng nếu tranh cãi thì tôi sẽ mất cả buổi sáng. Vả lại, chuyện cậu ta tự nguyện chở tôi đi học cũng chẳng có gì tệ, chỉ hơi lạ một chút.
“Xong rồi, đi thôi!” Tôi bước ra khỏi phòng, sửa soạn sẵn sàng cho một ngày khai giảng mới.
Nhưng khi xuống nhà, tôi ngạc nhiên khi thấy Hoàng đang ngồi ăn sáng cùng gia đình tôi. Mẹ tôi đang rót sữa cho cậu ấy, còn ba thì ngồi đọc báo. Tôi hơi bối rối, bước đến gần bàn, hỏi mẹ:
“Mẹ, sao Hoàng lại ăn sáng ở đây?”
Mẹ tôi cười hiền, nhìn Hoàng đầy yêu quý: “Mẹ mời nó ăn sáng chung luôn. Hai đứa chơi với nhau từ nhỏ, ăn với nhau bữa sáng thì có gì lạ đâu.”
Tôi ngồi xuống, nhưng trong lòng vẫn còn chút khó hiểu. Hoàng chưa bao giờ ăn sáng ở nhà tôi, bình thường hai đứa chỉ gặp nhau ở cổng rồi đi học chung thôi. Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn tôi, cười cười: “Ngồi xuống ăn nhanh đi, đứng ngẩn người làm gì?”
Tôi bực mình, ngồi xuống cắm cúi ăn, vừa ăn vừa lén liếc cậu ta. Hoàng dạo này càng ngày càng khác lạ, nhưng tôi chẳng thể giải thích được lý do vì sao.
Sau khi ăn xong, Hoàng chở tôi đến trường. Trên đường đi, cậu ấy quay qua hỏi: “Năm nay mày học lớp nào?”
“Lớp 10A,” tôi trả lời ngắn gọn, vẫn chưa quên việc cậu ta đã gọi điện đánh thức tôi dậy một cách thô bạo sáng nay.
Hoàng chỉ gật đầu, không nói gì thêm. Cậu ấy gửi xe, còn tôi đi thẳng vào lớp. Tôi mừng thầm trong bụng vì nghĩ rằng năm nay sẽ không phải chung lớp với Hoàng nữa, nhưng...
“Tôi tên Hoàng, mong các bạn giúp đỡ trong năm học này.” Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên từ bục giảng, tôi ngước mắt nhìn và sững người khi thấy cậu ta đang đứng trước lớp tôi, giới thiệu với mọi người.
Tại sao nó lại ở đây? Tôi thầm rên trong lòng. Cả lớp bắt đầu xì xào bàn tán, đặc biệt là mấy đứa con gái trong lớp, ai cũng tròn mắt nhìn Hoàng với vẻ ngưỡng mộ.
Không chỉ dừng lại ở việc cùng lớp, Hoàng còn ngang nhiên chọn chỗ ngồi ngay bên cạnh tôi. “Băng Băng, xê qua cho tao ngồi,” cậu ta nói như ra lệnh, khiến ánh mắt của cả lớp đổ dồn về phía tôi. Tôi chỉ biết ngượng ngùng cười, nhường chỗ cho cậu ta.
Dần dần, suốt những tháng ngày học chung, tôi bắt đầu cảm nhận rõ hơn tình cảm mà mình dành cho Hoàng. Đó không chỉ là tình bạn, mà dường như đã phát triển thành một thứ gì đó sâu sắc hơn. Nhưng tôi không dám chắc, cho đến một ngày, vào lễ hội mùa hè của trường, tôi quyết định sẽ tỏ tình với cậu ấy.
Tôi chuẩn bị rất kỹ, tập dợt hàng trăm lần những gì mình sẽ nói. Khi đến thời điểm, tôi kéo Hoàng ra một góc vắng, tim đập loạn xạ, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
“Tao thích mày.” Tôi nói một cách dứt khoát, không để mình có cơ hội hối hận.
Hoàng nhìn tôi, cười nhẹ, ánh mắt sáng lên một cách kỳ lạ: “Tao cũng thích mày, thích lâu rồi.”
Tôi tròn mắt, ngạc nhiên không nói nên lời. “Hả? Không phải mày thích con nhỏ lớp mười một nào đó sao?”
Hoàng bật cười, cúi xuống nhìn tôi: “Đó chỉ là lời đồn thôi. Mày ngốc quá.”
Tôi chưa kịp nói thêm câu nào thì bất ngờ, cậu ấy kéo tôi lại gần và trao cho tôi một nụ hôn nhẹ lên trán. Tôi đờ người, tim đập nhanh hơn bao giờ hết. Và lúc đó, tôi biết rằng tình cảm giữa chúng tôi không chỉ là bạn bè, mà đã đi xa hơn thế từ lúc nào không hay.
Mùa hè năm ấy, khi tôi vừa bước sang tuổi 16, là một mùa hè đáng nhớ hơn bao giờ hết. Tôi không phải kiểu người thích những nơi náo nhiệt hay đông người, nhưng khi sống trong căn nhà vắng vẻ của mình quá lâu, sự cô đơn dần trở nên khó chịu.
Chính vì thế, tôi quyết định tìm một công việc bán thời gian để lấp đầy những khoảng trống ấy. Không phải vì tôi thiếu tiền hay gặp vấn đề gì khó khăn về tài chính. Đơn giản, tôi chỉ muốn bận rộn để quên đi cảm giác cô độc kéo dài từ những ngày tháng không có ba mẹ bên cạnh.
Tôi sống một mình trong một căn nhà nhỏ ở ngoại ô Hà Nội. Ba mẹ tôi đều bận rộn với công việc, đi công tác xa nhà liên tục. Tuy họ gửi tiền đầy đủ mỗi tháng, nhưng điều tôi khao khát không phải là vật chất, mà là một bữa cơm ấm cúng, nơi cả gia đình quây quần bên nhau. Nhưng mùa hè năm ấy, thay vì ngồi một mình trong căn nhà lạnh lẽo, tôi chọn cách bước ra ngoài, thử tìm một chút niềm vui từ thế giới xung quanh.
Gần nhà tôi có một tiệm sách cũ nhỏ, nằm lặng lẽ trong con ngõ hẹp giữa lòng thành phố. Tiệm sách này không lớn, nhưng có bầu không khí thật yên bình. Những kệ sách gỗ cũ kỹ chất đầy các cuốn sách đã ngả màu thời gian, và hương thơm của giấy cũ lan tỏa khắp không gian. Tôi bị cuốn hút ngay từ lần đầu tiên đặt chân vào tiệm. Sau một vài lần ghé qua, tôi quyết định xin vào làm bán thời gian. Bà chủ tiệm là một người phụ nữ lớn tuổi, rất dễ tính và hiền lành, bà ngay lập tức đồng ý nhận tôi vào làm.
Ban đầu, tôi có chút rụt rè khi bắt đầu công việc mới. Dù không phải là một công việc quá khó khăn, nhưng sự e ngại khi làm việc với người lạ vẫn khiến tôi không thoải mái lắm.
Nhưng sau vài ngày, tôi dần quen với không gian của tiệm sách, với việc sắp xếp các kệ sách, trả lời khách hàng, và thậm chí là tận hưởng sự yên tĩnh nơi đây. Công việc không chỉ giúp tôi bận rộn, mà còn mang lại cho tôi sự thanh thản mà tôi hằng mong muốn.
Một ngày nọ, tiệm sách có thêm một nhân viên mới. Anh ta là cháu của bà chủ tiệm, tên là Huy. Nghe nói anh vừa tốt nghiệp đại học và đang tìm kiếm công việc chính thức, nhưng trong thời gian chờ đợi, anh làm tạm tại tiệm sách này để giúp đỡ bà. Huy lớn hơn tôi gần mười tuổi, và vẻ ngoài của anh khác xa với sự trẻ trung mà tôi tưởng tượng.
Huy có dáng người cao ráo, nét mặt lúc nào cũng trầm tư, nghiêm túc, và đôi mắt anh luôn ánh lên một chút buồn khó tả. Không giống như những thanh niên mà tôi từng gặp, Huy mang một vẻ gì đó rất trưởng thành và điềm tĩnh, khiến tôi cảm thấy ngưỡng mộ nhưng cũng có chút xa cách.
Ban đầu, tôi không dám nói chuyện với Huy nhiều. Tôi chỉ lặng lẽ làm việc của mình, xếp sách và chăm sóc kệ sách như mọi khi. Nhưng Huy không như tôi nghĩ. Dù có vẻ ngoài trầm lặng, anh lại rất thân thiện và chu đáo.
Anh thường giúp tôi mang những chồng sách nặng, và còn giới thiệu cho tôi những cuốn sách hay mà tôi chưa từng biết đến. Anh có kiến thức sâu rộng, và mỗi lần nói chuyện với anh, tôi cảm thấy mình như được mở mang tầm mắt. Những cuốn sách cổ mà trước đây tôi chỉ nghĩ là những vật vô tri vô giác giờ đây lại trở nên sống động hơn bao giờ hết qua lời kể của Huy.
Một lần nọ, trời mưa to sau khi tôi tan ca. Tôi không mang ô và cũng không kịp về nhà trước khi cơn mưa đổ xuống. Đang loay hoay tìm chỗ trú, Huy bỗng xuất hiện bên cạnh tôi với chiếc áo mưa và đề nghị chở tôi về.
Ban đầu, tôi ngại ngùng từ chối, nhưng anh cười và nói rằng chẳng có lý do gì để tôi phải dầm mưa cả. Trên con đường về nhà, chúng tôi trò chuyện với nhau rất nhiều, từ những cuốn sách yêu thích cho đến những câu chuyện vụn vặt trong cuộc sống. Tôi dần nhận ra rằng Huy không chỉ là một người nghiêm túc, mà còn là một người rất ấm áp và chân thành.
Những buổi tối sau đó, tôi mong chờ những cuộc trò chuyện với Huy hơn bất cứ điều gì. Mỗi lần đi làm, tôi lại háo hức gặp anh, lắng nghe những câu chuyện mới, và dường như tôi đã bắt đầu có những rung động đầu đời mà trước giờ chưa từng trải qua. Huy không giống bất cứ ai tôi từng gặp, và sự trưởng thành, dịu dàng của anh khiến tôi cảm thấy an toàn và ấm áp.
Một ngày nọ, sau giờ làm, Huy và tôi ngồi nói chuyện dưới bóng đèn vàng nhạt của tiệm sách. Anh chia sẻ với tôi rằng anh sắp đi du học ở một nước châu Âu xa xôi.
Anh đã nhận được học bổng toàn phần và sẽ rời Việt Nam trong vài tuần tới. Nghe những lời ấy, trái tim tôi như nghẹn lại. Tôi biết mình đã thích anh, thích sự chững chạc, sự điềm đạm và cả sự ấm áp mà anh mang đến. Nhưng trước khi tôi kịp thổ lộ tình cảm của mình, khoảng cách giữa chúng tôi đã quá lớn, và thời gian còn lại dường như chẳng còn đủ.
Ngày Huy ra sân bay, tôi đã quyết định sẽ nói với anh về những cảm xúc của mình, dù biết rằng kết quả có thể sẽ không như mong đợi. Tôi chạy đến sân bay, tìm kiếm anh trong dòng người đông đúc, và cuối cùng, khi tôi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của anh, trái tim tôi như vỡ òa.
Tôi lao đến, không kìm nén được nữa, và thổ lộ rằng tôi đã thích anh từ rất lâu. Nhưng Huy chỉ khẽ mỉm cười, đôi mắt anh vẫn dịu dàng như mọi khi. Anh nói rằng anh chỉ coi tôi như một cô em gái nhỏ, rằng tôi còn cả một tương lai phía trước và không nên vì anh mà để bản thân bị trói buộc.
Những lời của anh, dù nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để khiến trái tim tôi đau đớn. Tôi không thể kìm nén được nữa, nước mắt tuôn rơi khi Huy ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về và nói rằng rồi tôi sẽ tìm được người phù hợp, người yêu thương và trân trọng tôi hơn anh có thể.
Giây phút ấy, tôi hiểu rằng mối tình đầu của mình sẽ mãi chỉ là một ký ức đẹp, một ký ức về những rung động đầu đời ngây ngô và trong sáng.
Khi máy bay cất cánh, tôi đứng nhìn theo, lòng ngổn ngang cảm xúc. Tôi biết rằng Huy sẽ bước tiếp con đường của mình ở một nơi xa xôi, còn tôi, tôi sẽ tiếp tục cuộc sống của mình, mang theo những ký ức đẹp về mùa hè năm ấy, về người con trai đã dạy tôi biết thế nào là yêu thương và rung động.
Nhiều năm sau, khi trở lại tiệm sách cũ, nghe tin Huy đã lập gia đình và sống hạnh phúc ở nước ngoài, tôi chỉ mỉm cười. Dù chúng tôi không thể đi cùng nhau trên cùng một con đường, nhưng những kỷ niệm về anh vẫn là một phần quý giá của tuổi trẻ, của những ngày tháng đầy ắp niềm vui và nỗi buồn.
Hoàng An, một cô gái với tâm hồn nhạy cảm và mơ mộng, luôn mang trong mình những ước mơ giản dị như bao cô gái khác. Cô thường ngồi lặng lẽ suy tư, tưởng tượng về một tương lai tươi sáng, nơi cô có thể sống một cuộc sống ung dung tự tại trong một căn nhà nhỏ xinh xắn. Cô yêu vẽ, và luôn mơ ước được đi đến những nơi đẹp để tự tay mình phác họa lên những bức tranh đong đầy cảm xúc của riêng mình.
Thế nhưng, mơ mộng thì vẫn chỉ là mơ mộng. Thực tế cuộc sống của cô lại đầy những buồn bã và cô đơn. Từ nhỏ, cô đã phải đối mặt với những cuộc cãi vã triền miên của ba mẹ. Cô thường bị bỏ lại một mình trong ngôi nhà trống trải, không có ai bên cạnh để chia sẻ niềm vui hay nỗi buồn.
Lớn lên, áp lực học tập, điểm số và kỳ vọng của người lớn dần khiến cô cảm thấy bức bối, tự ti và thu mình lại. Cô luôn khao khát thoát khỏi nơi mà cô gọi là "nhà", nơi chỉ mang lại cho cô cảm giác nặng nề và áp lực.
Cuối cùng, cơ hội để thoát khỏi hiện thực ấy cũng đến khi cô 20 tuổi. Hoàng An quyết định rời xa gia đình để lên thành phố A học tập và làm việc. Thành phố đó không chỉ là nơi cô bắt đầu một cuộc sống mới mà còn là nơi cô gặp người khiến cuộc đời cô thay đổi – Thắng.
Thắng là chủ của một nhà hàng mà Hoàng An làm việc bán thời gian. Anh năng động, tháo vát và nghiêm túc trong công việc. Cuộc gặp gỡ của họ bắt đầu một cách tình cờ dưới mái che của một quán cà phê nhỏ khi cả hai cùng trú mưa. Hôm đó, trời mưa rất to, Hoàng An vội vàng chạy vào trú mưa và chẳng mấy chốc bị ướt sũng. Đang loay hoay tìm cách lau khô người, cô nhận được chiếc khăn tay từ Thắng – lúc đó cô vẫn chưa nhận ra đó là ông chủ của mình. Chỉ khi quay lại cảm ơn, cô mới nhận ra, liền ngượng ngùng cúi đầu chào:
"Chào... chào ông chủ!"
Thắng cười, bảo cô đứng thẳng lên, không cần quá câu nệ. Cả hai bắt đầu nói chuyện và dần trở nên thân thiết. Những cuộc trò chuyện vui vẻ ấy dẫn dắt họ đến những buổi đi chơi, xem phim, và thậm chí là cùng nhau đi vẽ tranh – đam mê mà Hoàng An yêu thích. Cô dần cảm thấy cuộc sống trở nên nhẹ nhàng hơn, tràn đầy sắc màu tươi sáng. Trái tim cô bắt đầu rung động trước Thắng, người đã mang đến cho cô những khoảnh khắc hạnh phúc và sự ấm áp mà cô chưa từng có.
Họ yêu nhau được hơn hai năm. Hoàng An cảm thấy hạnh phúc khi được ở bên anh. Nhưng, định mệnh đôi khi thật nghiệt ngã. Một ngày nọ, tin tức Thắng đã đính hôn với người khác đến tai cô. Cô không thể tin được điều đó, và vẫn hy vọng rằng tất cả chỉ là hiểu lầm. Cô chờ đợi Thắng đến để giải thích, nhưng thay vì nhận được lời giải thích, cô lại nghe thấy câu nói lạnh lùng:
"Chúng ta chia tay đi!"
Trái tim Hoàng An như tan vỡ khi nghe những lời đó. Trời hôm ấy cũng đổ cơn mưa lớn, giống như nỗi đau ập đến đột ngột trong cô. Cô ngồi trong chăn, khóc nức nở, nỗi đau xâm chiếm cả tâm hồn. Cô không thể hiểu được tại sao người từng mang đến cho cô hạnh phúc lại có thể dễ dàng rời bỏ cô như vậy.
"Tại sao anh lại đối xử tốt với em, nếu anh không yêu em? Sao lại khiến em phải yêu anh sâu đậm như vậy?" – Cô nghẹn ngào nói trong nước mắt.
Hoàng An đã khóc suốt cả ngày, đôi mắt sưng đỏ. Cô xin nghỉ việc để tránh gặp mặt anh. Từ ngày chia tay, họ không gặp lại nhau nữa. Và rồi, ngày mà Thắng kết hôn cũng đến. Dù đau đớn, Hoàng An vẫn đến đám cưới, chỉ dám đứng từ xa, nhìn anh tay trong tay với người con gái khác. Nỗi buồn, sự hận thù và cả tiếc nuối dâng trào trong lòng cô. Cô cảm thấy mình như một kẻ thua cuộc trong chính tình yêu của mình.
Sau đám cưới của Thắng, Hoàng An quyết định từ bỏ mọi thứ và sống cắm đầu vào công việc, cố quên đi những kỷ niệm đau buồn. Thời gian trôi qua, một năm, hai năm, rồi ba năm. Cô tưởng mình đã vượt qua được nỗi đau đó, nhưng định mệnh một lần nữa trêu đùa cô. Cô nhận được tin Thắng đã qua đời chỉ vài tuần sau đám cưới. Anh mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, điều mà anh đã giấu kín suốt thời gian yêu nhau vì không muốn cô lo lắng hay chịu khổ.
Hóa ra, Thắng đã chọn cách rời xa cô để bảo vệ cô khỏi sự đau đớn khi biết sự thật về căn bệnh của anh. Anh chọn kết hôn với người khác không phải vì hết yêu cô, mà vì anh không muốn cô phải chịu đựng nỗi đau mất mát. Nhưng điều mà anh không ngờ là, việc làm đó đã khiến Hoàng An chịu đựng nỗi đau lớn hơn nhiều lần.
Đứng trước mộ của anh, Hoàng An cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện. Nước mắt chảy dài trên gương mặt cô, nhưng cô vẫn nở một nụ cười mỉm. Cô cất lời, nhẹ nhàng như đang nói với anh:
"Em yêu anh, rất nhiều. Cảm ơn anh vì đã mang đến cho em những ngày tháng hạnh phúc, vì đã yêu em theo cách của anh."
Dù mọi chuyện đã kết thúc, Hoàng An biết rằng tình yêu mà cô dành cho Thắng sẽ không bao giờ phai nhạt. Và dù cuộc đời có nghiệt ngã đến đâu, cô vẫn sẽ nhớ về anh với tất cả những gì đẹp nhất.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play