Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Mimosa

Chương 1 : Thanh mai trúc mã

Tôi tên Băng Băng , năm nay mười sáu tuổi là một  người có tính nóng nảy , cứng đầu thật sự trái ngược với cái tên của tôi , sao tôi biết được chứ tôi sinh ra vào tháng mười vào đúng tháng của mùa đông chắc có lẽ vì thế mà tôi được đặt tên là Băng Băng chăng .

Tôi có một cậu bạn thanh mai trúc mã chơi rất thân tên là Hoàng Lâm chúng tôi chơi với nhau từ hồi mẫu giáo khi gia đình của cậu ta chuyển đến ngôi nhà bên cạnh gần nhà tôi.

Tuy là bạn thân nhưng có lúc tôi khá ghét cậu ta và ghen tị bởi cậu ta là một tên học cực kì giỏi và rất đẹp trai cái gì cũng hoàn hảo cả nhìn nó rồi lại nhìn mình tôi chỉ thở dài, cậu ta lúc nào cũng cà khịa trêu đùa tôi , lúc nào đi học về cũng bị ba mẹ so sánh với tên đó làm tôi phát điên. năm nay bắt đầu năm học mới của cấp ba , vào ngày khai giảng tôi vẫn ngủ nhưng không biết gì có lẽ là do hôm qua tôi thức đêm để đánh liên quân với nó.

Nghĩ tới mà tức nửa đêm rồi mà tên đó vẫn gọi điên thoại cho tôi liên tục tưởng có chuyện gì to tát lắm chứ ai dè kêu tôi dậy để đánh liên quân với hắn, cay cú dễ sợ tôi thì lại không từ chối được bởi hắn nắm giữ bí mật của tôi , tôi  làm vỡ bình gốm đắt đỏ của ba rồi chôn sau vườn và  hắn tình cờ biết được thế là lúc nào cũng đe dọa tôi cay dễ sợ , đang ngủ ngon lành bỗng nghe tiếng la hét bên tai

" nhỏ Băng dậy đi học mày, muốn tao gọi mẹ mày lên không mà còn nằm lì ở đó," vừa nghe là tôi biết tiếng thằng bạn của mình rồi , nó vừa la hét vừa đập tôi đau điếng

"Mày có thôi đi không?"

" Được rồi, xuống giường thay đồ nhanh, hôm nay tao chở mày đi học " Hoàng lâm nói

" Hả sao hôm nay mày nhường nhịn tao quá vậy ?" tôi hỏi với vẻ mặt nghi ngờ .

" Vậy mày muốn chở à ! " hắn đáp lại tôi bằng giọng giễu cợt .

" Được rồi , được rồi tao sửa soạn liền ha " không nói lại được với nó , nếu mà tôi muốn phân thắng bại với nó thì thể nào cũng thua và tôi sẽ phải chở nó đi học dài dài , bởi lúc nào tôi cũng chở nó đi học mà hôm nay tự nhiên nổi hứng quay qua chở tôi .

Trời má nó đúng là khắc tinh của tôi luôn, không làm gì được nó  thế là tôi chỉ im lặng bực bội mà làm theo

" Xong rồi mày đi thôi ! " tôi bước ra với mọi thứ tươm tất .

" Không ăn sáng hả " tôi định bước xuống dưới và chạy đi học luôn thì , bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên .

" Hả ! tại sao mày lại ăn ở nhà tao ? " tôi kinh ngạc khi thấy thằng bạn chưa bao giờ ăn sáng ở nhà mình đột nhiên ngồi ăn trước mặt .

Tôi quay sang mẹ với anh mắt nghi hoặc thì mẹ chỉ nói mỗi câu : " Mẹ mời đó " .

Tôi lại nhìn sang ba thì ba chỉ đọc báo uống cà phê ngồi im đó , tôi nghĩ : * ủa gì vậy mẹ có bao giờ mời nó ăn sáng đâu * , còn cậu ta thì chỉ nhìn tôi rồi nói

" Ngồi xuống ăn đi đứng đó làm gì " .

Thế là tôi mặc kệ mọi thứ ngồi xuống ăn cho nhanh rồi đi học . Đang chạy xe nó hỏi

" mày học lớp nào "

" A " tôi trả lời ngắn gọn nhất cũng có phần tức giận khi hồi nãy nó gọi tôi dậy mà đánh đau quá trời luôn

" Gì vậy mày trả lời cục súc dữ " Nó quay qua nhìn tôi rồi trề môi nói .

" Kệ tao ai biểu lúc nào mày cũng lôi chuyện bình gốm ra để dọa tao , lại hồi lúc nãy gọi dậy mà đánh tao đau điếng  , rồi mày tại sao lại ăn sáng ở nhà tao vậy ? "

" Thì mẹ mày mời ! "

Tôi đảo mắt,

" thôi mày khỏi trả lời luôn đi " .

Tới trường ai cũng hướng ánh mắt về phía tôi , tôi tưởng là vậy khi phát hiện ra những ánh mắt đó là đang hướng về cậu bạn thanh mai trúc mã của mình , tôi  thở dài một tiếng " đúng là đi với người nổi tiếng có khác " cũng không có gì ngạc nhiên khi có một đứa bạn là hot Facebook.

Cậu ta đi kiếm chỗ gửi xe , tôi thì đi đến lớp học của mình , nghĩ sẽ không gặp nữa vì chắc tôi với cậu ta sẽ không chung lớp thì

" Tôi tên là Hoàng Lâm mong các bạn giúp đỡ nhiều hơn

Tiếng của nó , tôi bất giác ngước lên bục lớp nhìn ,thầm nghĩ " vãi sao nó lại học ở đây", tôi liền quay qua chỗ khác mặc kệ bọn con gái trong lớp đang xì xào bàn tán ra vẻ vui thích khi có một thằng đẹp trai xuất hiện trong lớp

" Không liên quan đến mình ,ko liên quan đến mình " câu nói mà tôi lập lại nhiều lần nhất

" Băng Băng mày xê qua cho tao ngồi với ! "

Lúc này tôi chỉ biết cười ngượng khi mọi ánh mắt trong lớp đang nhìn về phía mình . Cứ thế ngày qua ngày tôi đều học chung với cậu ta , rồi không hiểu sao bắt đầu thích cậu ấy rồi , thế là lúc nào cũng tìm cách tiếp cận hắn , dần chẳng biết mình đang làm cái chuyện ngu ngốc gì luôn , cái ngày tôi định tỏ tình với cậu ta thì nghe tin cậu ấy đã có người mình thích rồi .

Tôi đã nghĩ sẽ từ bỏ nhưng nghĩ hãy cho mình cơ hội  cuối cùng thế là lễ hội mùa hè năm đó tôi đã quyết tâm tỏ tình , hẹn cậu ấy tới tới lễ hội.

" Tao thích mày " tôi nói dứt khoát và đã chuẩn bị tâm lý để bị từ chối

" Vậy hả?"

Cứ nghĩ cậu ta sẽ từ chối một cách thẳng thừng chứ ai ngờ

"Hả ! chỉ vậy thôi ? " tôi ngạc nhiên bởi câu hỏi của cậu ta

"Tao cũng thích mày , thích rất lâu rồi " càng ngạc nhiên hơn khi nghe câu trả lời từ cậu ấy ,

" Không phải mày thích bà chị nào lớp mười một hả ? " tôi gặng hỏi nói tại sao

Hắn chỉ cười khúc khích , tôi nhếch lông mày

 " Hình như tao nghe nhầm , chờ tí để tao xác định tình hình lại " tôi nghĩ rằng mình nghe nhầm và không tin những gì mình đã nghe .

" Á , ưm , mày làm gì vậy " , chưa kịp để tôi có thể nghĩ, thì một nụ hôn bất ngờ , khiến đầu tôi trống rỗng .

Một người nóng nảy cứng đầu như tôi thế mà lại với được một anh chàng đẹp trai , học giỏi cái gì cũng hoàn hảo như vậy

" Mày ôm đủ chưa " tôi nói với giọng la lớn

"Chưa ! mày là của tao " vừa nói hắn vừa dụi mặt vô trong người tôi , làm tôi bất giác nổi hết da gà , pháo hoa bắt đầu bắt liên hồi và mối tình của chúng tôi cũng bắt đầu từ đây .

Chương 2 : Tình Đầu

Mùa hè năm lớp mười , đó là một mùa hè đáng nhớ nhất của tôi , là một người ít nói và không thích những nơi đông đúc ồn ào như tôi cũng nghĩ đến chuyện đi làm thêm, không phải là do thiếu tiền hay vì vấn đề gì khó nói, tôi đi làm chỉ để cho bớt cô đơn thôi. 

Tôi sống một mình ở một căn nhà nhỏ trên Hà nội , ba mẹ tôi thì lúc nào cũng đi làm và không có ở nhà tuy ngày nào cũng gửi tiền đầy đủ cho tôi nhưng  tôi cần gì tiền chứ chỉ cần một bữa cơm gia đình trọn vẹn thôi mà .

Gần nhà có một tiệm cà phê mới khai trương thế là tôi xin vô làm , nhưng vẫn có chút rụt rè vì sợ mấy anh chị lớn sẽ không thân thiện cho lắm mới đầu là vậy ai ngờ mọi người ai cũng thân thiện và rất chào đón tôi.

 Ngày đầu tiên đi làm, tay chân tôi khá hậu đậu nên anh chị phải hướng dẫn cho rất tận tình , rồi tôi cũng làm quen được với việc bưng bê , ngày nào cũng tràn ngập tiếng cười. 

Quán lúc nào cũng nhộn nhịp đông vui , cũng như mọi ngày tôi lại đi làm vào ngày tiếp theo nhưng hôm đó quán đột nhiên khác mọi ngày có một nhân viên mới nghe bảo đó là con trai của người quen chủ quán , anh ấy nhìn có vẻ chững chạc dĩ nhiên anh ấy lớn hơn tôi tới chín tuổi lận. 

Anh tên Hàn Thiên là một người dịu dàng , dáng người cao không gầy cũng không béo gương mặt anh lúc nào cũng có nụ cười rạng rỡ , anh rất  thông minh và nấu ăn rất ngon còn nhớ có lần tôi tan ca về muộn lúc đó trời gần tối và bụng tôi thì đói mem vội vàng chạy nhanh về để ăn cơm thì đụng trúng anh , không trách móc gì anh chỉ dịu dàng hỏi tôi có sao không , nhưng bụng tôi cứ reo lên

-    " Rột ~ rột ~ " tôi đỏ hết cả mặt tôi chỉ muốn kiếm một nơi nào đó để giấu đi nỗi nhục này

Anh thì chỉ cười nhẹ một tiếng rồi nhìn tôi còn tôi thì chỉ biết lẫn tránh ánh mắt của anh trong nỗi ngượng ngạo . Anh hỏi tên tôi vì hôm anh  vô làm tôi xin nghỉ ở nhà

- " Em tên là Thư " tôi nhỏ nhẹ nói

Anh nhìn tôi cười và hỏi

-   " nhóc có vẻ đói rồi nhỉ đi vào bếp với anh " nói rồi anh nắm tay tôi dắt đi không hiểu sao tim tôi lại đập liên hồi có vẻ tôi đã thích anh từ lúc nào mà không hay bởi vì sự dịu dàng của anh hay khuôn mặt rạng rỡ như những ngôi sao lấp lánh kia , vào bếp anh đặt tôi ngồi vào cái ghế gần đó và trổ tài nấu ăn , tìm những thứ ăn được trong bếp chế ra những món ăn độc đáo.

Anh làm cứ y như những đầu bếp chuyên nghiệp vậy lúc đầu là vài đường sắt nhanh nhẹn mà lưu loát sau là chảo rồi dầu với những đường múa lưu luyện , ánh lửa hòa cùng rượu làm tôi nhìn mà thích mê , mùi hương của thức ăn từ từ dâng lên mà bay đến tôi cứ như thách thức cái bụng đói trống rỗng của tôi chẳng đợi được nữa cái bụng của tôi reo lên từng hồi liên tục

-    " Rột ~ rột ~ rột ~ " làm tôi chỉ biết cười gượng

Anh nhìn tôi rồi lắc đầu cười , lấy đĩa sang thức ăn ra bỏ xuống bàn cho tôi , thật tôi cũng đói lắm rồi nên cũng chẳng chú ý hình tượng gì nữa thế là lấy muỗng xúc ăn ngon lành như bị bỏ đói mấy ngày vậy , tôi ăn đến nỗi sạch đĩa của người ta luôn , ăn xong thì tôi  liền vui vẻ ngước lên

-  " Á ..." anh vẫn ngồi nhìn chằm chằm tôi rồi cười

-  " Ngon không nhóc , em muốn ăn nữa  không "

Tôi giờ chỉ biết lấy tay hết che mặt mình rồi cười , cười vì sự thiếu tế nhị của mình

Xong tôi quyết định đứng dậy ,   rửa chén đĩa và chào anh đi về giờ tôi chỉ muốn về thật nhanh thôi ,

-   " Nhóc chờ đã trời gần tối rồi để anh đi cùng em về " tôi vậy mà lại đứng lại chả biết sao mà để anh đi cùng mình về

Chúng tôi vậy mà lại hợp nhau dễ sợ trong suốt quá trình đi về nhà chúng tôi đã nói chuyện luyên thuyên từ trên trời xuống dưới đất bao nhiêu chuyện nói mãi không chán , thế là ngày qua ngày làm việc cũng như tiếp xúc với anh, dần tôi có cảm tình và  thích anh từng chút một nhiều hơn , càng ngày càng nhiều rồi cuối cùng tôi quyết định tỏ tình với anh thì nghe tin anh sắp đi ra nước ngoài học. 

Anh xin nghỉ việc sớm hơn vài ngày ,cái ngày anh nghĩ cũng là ngày tôi bị sốt nằm la liệt trên giường thật đúng là ông trời đang trêu đùa tôi mà , ngày anh ra sân bay tôi chạy đi tìm kiếm anh khắp sân bay vừa tìm vừa gọi tên anh , nước mắt tuôn trào. 

Có người nói với tôi rằng thích một người lớn tuổi hơn mình mà còn là nhiều tuổi thì không được hay nhưng thích thì thích thôi tôi không phân biệt tuổi tác tôi thích anh và tôi muốn nói với anh rằng mình thích anh rất nhiều tôi cứ gọi tên anh khắp sân bay tìm kiếm ảnh trong dòng người vội vã , bỗng đứng hình tôi nhận ra anh trong đám đông vừa chạy tới vừa gọi nước mắt tuôn ra lúc nào không hay.  

Anh quay lại nhìn, tôi chạy tới ôm anh bày tỏ hết cảm xúc của mình giấu trong những ngày qua nói rằng tôi thích anh , thích anh rất nhiều nhưng khi tôi nói ra lời thật lòng của mình thì chỉ nhận lại sự lặng thinh của anh , bỗng anh đẩy tôi ra nhìn thẳng vào đôi mắt tôi anh nói

- " Anh xin lỗi , anh chỉ coi nhóc là em gái là một người bạn nhỏ mà thôi " tôi nhìn anh nhìn vào sự nghiêm túc khi anh trả lời tôi , lòng tôi như thắt lại , nghẹn ngào như sắp khóc . Anh giữ lấy tôi

-  " Ngoan ! nhóc vẫn còn nhỏ em còn tương lai và sự nghiệp phía trước đừng vì anh mà từ bỏ , rồi sau này em sẽ có người mới một người yêu em rất nhiều " anh vừa nói vừa an ủi tôi

Giờ tôi không thể nhịn được nữa bỗng bật khóc không thành tiếng , anh ôm lấy tôi để mặt tôi vừa khóc vừa bám áo anh , cuối cùng cũng tới giờ cất cánh anh dặn tôi những lời cuối cùng khi đi và mỉm cười tạm biệt , không biết khi nào sẽ lại gặp nhau . 

Thế là mối tình đầu của tôi nó cứ trôi đi như vậy đó nhưng tôi cũng thầm cảm ơn anh vì đã cho tôi biết thế nào là lần đầu thích một người , lần đầu rung động và biết quan tâm một người , lo lắng cho người đó . 

Bây giờ tôi cũng đã lớn rồi xinh đẹp , chững chạc nhưng vẫn nhớ mối tình năm nào đi qua tiệm cà phê cũ mà nhớ đến anh , nghe tin anh đã có người thương và chuẩn bị cưới tôi chỉ biết đứng cười ngây ngốc ở trước tiệm cà phê mà chúc phúc cho anh .

Chương 3 : Yêu một người có phải là sai

Hoàng an một cô gái hay mơ mộng , cô có tính cách thất thường lúc vui , lúc buồn bởi cô rất dễ khóc và cũng rất dễ cười , cô luôn mơ sau này mình sẽ có một căn nhà nhỏ đẹp tinh tế như những cô gái bình thường, có thể sống ung dung tự tại tận hưởng những ngày đẹp trời đi khắp mọi nơi  vì cô thích vẽ cô muốn đi đến những nơi đẹp để vẽ nên những bức tranh đẹp của riêng mình.

Lúc nào cô cũng ngồi vẩn vơ mơ mộng nhưng mơ thì vẫn là mơ , thiệt nếu không vì cuộc sống của cô quá nhàm chán đi , ba mẹ lúc nào cũng cãi nhau , khi còn bé  đã bị ba mẹ  bỏ  ở nhà một mình để đi làm , cứ lủi tha lủi thủi một mình.

Cảm giác ở trong một ngôi nhà mà chẳng có ai bên cạnh lúc buồn , phải nói là nó rất cô đơn , lớn lên chút nữa mọi thứ ngày càng tệ hơn áp lực điểm thi từ gia đình và bạn bè , người thân , hàng xóm khiến cô càng tự ti và trầm hơn nên lúc nào hoàng an cũng mơ mộng cô luôn hướng tới một cuộc sống thoát khỏi nơi cô sinh ra .

Rồi cuối cùng ngày đó cũng đến, khi cô đủ 20 tuổi phải đi học xa nhà, cuối cùng cũng thoát khỏi những cái nhìn những lời nói châm biếm áp lực từ hàng xóm bạn bè , đúng là  cô học không được giỏi nhưng thì sao chứ , sao phải nhìn cô bằng những ánh mắt đó.

Tuy cô cũng rất yêu ba mẹ của mình nhưng cô phải tạm biệt họ để lên thành phố A học và làm việc, cũng tại nơi đó cô gặp anh người làm cô vui và khiến cuộc sống cô thay đổi .

Anh tên là Phong một người năng động , tháo vát cũng là một người nghiêm túc trong công việc và là chủ của  nhà hàng nơi cô làm việc . Hai người gặp nhau khi cùng trú mưa chung một mái che nơi quán cà phê góc phố.

Còn nhớ trời hôm ấy mưa rất to ai cũng vội vã về nhà của mình hay kiếm một chỗ nào đó để trú mưa . Cô cũng là một trong số đó đang định đi về thì trời đổ mưa làm cô phải chạy tới một nơi gần đó để trú , vội vã phủi những giọt mưa từ trên  áo xuống loay hoay một hồi thì thấy chiếc khăn tay mà ai đó đưa cho cô , không để ý cô liền lấy chiếc khăn tay lau tới tắp , cuối cùng cũng lau xong định quay mặt lại để cảm ơn thì

-   " Hả? " không ngờ đó lại là ông chủ của cô

-   " Ch..à.o.chào ông chủ " cô cuối đầu xuống chào lịch sự

-   " Cô làm gì vậy , đây đâu phải trong cửa hàng nào, cô đứng thẳng lên cho tôi coi " nói rồi anh đỡ cô đứng thẳng đàng hoàng.

Hai người đứng im một lúc rồi bỗng nhiên nói chuyện vui vẻ với nhau cô không ngờ mình lại có thể thân với ông chủ nhưng thế này , ngày qua ngày hai người càng thân thiết , bắt đầu rủ nhau đi chơi , xem phim, đi vẽ tranh.

Hoàng an cảm thấy những ngày qua như đi trên mây, cuộc sống lúc nào cũng có màu hồng quả thực hơn những gì cô mong muốn khi đặt chân lên thành phố này.

Hạnh phúc hơn thế nữa khi anh tỏ tình với cô, anh làm trái tim cô tan chảy bằng những thứ ngọt ngào nhất , hai người yêu nhau được hơn 2 năm, thì một tin gây sốc đến được tai Hoàng an, cái hạnh phúc nhỏ bé này của cô lại cũng có lúc kết thúc một cách thật lãng xẹt.

Khi nghe tin anh đã đính hôn mọi thứ trong cô dần bị vụt tắt , nhưng Hoàng an vẫn nghỉ mọi thứ là hiểu lầm, hy vọng cuối cùng là anh , cô mong anh sẽ giải thích cho mình nhưng đổi lại một câu nói lạnh lùng bật ra từ miệng anh,

-  " Chúng ta chia tay đi!" anh nói một cách dứt khoát để mặt cô đừng lặng người,

Trời hôm ấy mưa to, những hạt mưa nặng chịu rơi xuống, lúc đầu chỉ là ngữ cơn gió nhẹ cùng bầu trời có phần âm u, đâu ai biết sẽ có một cơn giông bão sẽ bất ngờ ập đến như cô vậy, ngồi trong chăn cô vò đầu khóc

-  " Tại sao chứ tại sao anh không yêu em thì đừng có đối xử dịu dàng với em đừng đối xử tốt với em , không yêu em thì đừng có tỏ tình với em chứ " cô vừa khóc vừa nói với giọng nghẹn ngào,

Hoàng an đã khóc nguyên ngày hôm đó , mắt cô sưng vù buộc cô phải xin nghỉ , hai người từ đó không gặp mặt nhau nữa , rồi ngày đó cũng đến ngày mà anh đám cưới cô vẫn tới nhưng chỉ dám nhìn anh từ phía xa mà trách móc anh , bởi cô buồn , cô hận anh mới ngày nào anh nói là yêu cô nay đã là chồng của người khác .

Vừa cười vừa đau chỉ biết uống rượu cho quên . Hoàng an cô cũng đã nộp đơn xin nghỉ việc vì sau này cô cũng không muốn gặp anh nữa . Rồi một năm hai năm qua đi rồi đến ba năm cô thì chỉ biết mỗi công việc , làm và làm cho tới khi nghe tin anh đã chết chỉ sau vài tuần đám cưới của mình , bị bệnh ung thư giai đoạn cuối anh luôn giấu cô , sợ cô lo lắng ,  sợ cô sẽ khổ vì mình anh quyết định lấy người khác không phải cô nhưng anh đâu biết làm vậy sẽ tổn thương đến cô.

Hoàng an giờ chỉ biết cười mà trách ông trời , trách số mệnh của mình tại sao cho cô cái mệnh này , sao lại phải hành cô như thế . Cảm ơn anh cảm ơn đã cho em biết thế nào là hạnh phúc là sự quan tâm cảm ơn đã cho em cảm nhận được sự dịu dàng và ấm áp , cảm ơn anh đã che chở cho em đó là những lời cuối cùng mà cô nói trước mộ của anh ,

- " Em yêu anh , rất nhiều " cô nói với nụ cười mỉm tuy vậy nó vẫn không ngăn những giọt nước mắt lăn trên má cô .

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play