Hoàng đô.
Đêm nay gió thanh biển lặng, ánh trăng sáng treo vằng vặc trên cao toả ra sự thanh lãnh tựa như có thể cội rửa hết thảy những thứ ô uế.
Nhưng xem ra, trăng đêm nay không rửa sạch được hoàng đô Tinh Lạc quốc này. Máu tươi nhuộm đỏ từng hành lang rộng lớn, mỗi bước chân là mỗi một vệt máu, kéo dài sự kiện đặc biệt này.
Ái Diệm ngồi trên nóc của tháp Minh Bạch, sau lưng là trăng tròn toả sáng. Khuôn mặt cậu kiều diễm, xinh đẹp. Một ánh mắt cũng chính là phong tình vạn chủng, mị nhãn như tơ. Chỉ một cái nhướng mày hay một nụ cười nhẹ cũng có thể làm người ta say đắm, đê mê.
Cậu như thần trăng đang toả sáng, dịu dàng trìu mến nhìn khung cảnh hoàng đô. Trong mắt ẩn ẩn niềm vui thích thú, sâu hơn nữa là chế giễu lạnh lẽo.
Hoàng đô Tinh Lạc quốc vì sao lại có sự kiện đẫm máu hôm nay, kể ra bắt đầu từ vị tam hoàng tử.
Con trai của quý phi được sủng hạnh nhất, thì như lẽ đương nhiên mẹ được phúc thì con được nhờ. Hoàng đế cũng rất yêu quý hắn ta, một kẻ tự cao tự đại, kiêu ngạo ngông cuồng nhưng đầu óc dốt nát.
Hoành hành khắp nơi khắp chốn, không coi ai ra gì. Là kẻ trời sinh hèn nhát, tham lam, đặc điểm nổi bật: rất dễ chết.
Mà ngũ hoàng tử là con trai hoàng hậu, tuy không được vua cha yêu mến nhưng có tài lãnh đạo, tâm cơ khó đoán, biết lùi biết tiến.
Chỉ là bị người ghen ghét, biếm vào lãnh cung. Số mệnh là loại chịu khổ nhiều mới đạt được đạo.
Năm ấy cũng xem như có duyên mà gặp gỡ, vị ngũ hoàng tử bị người ta đánh thừa sống thiếu chết bị vứt xuống biển. Mà cậu vừa hay đi ngang qua nên cứu giúp.
Đương nhiên không phải lòng từ bi mà vì ở hoàng cung Tinh Lạc quốc có Thất Toạ Ngọc Đàm thảo, có thể tinh lọc thân thể, giúp mọi sinh linh có thể sống thọ mệnh dài.
Mà cậu mệnh thọ rất ngắn nên tất nhiên mong muốn thứ này.
Chúng ta lập lời hẹn thề, cậu có thể giúp hắn nắm được giang sơn đại lục này thì Thất Toạ Ngọc Đàm thảo này cho đưa cho cậu.
Cậu rất vui vẻ đồng ý.
Ái Diệm lẳng lặng nhìn một chút rồi nở một nụ cười quyến rũ ngọt ngào, cậu đứng dậy. Không gian như tồn tại một bậc thang vô hình cho phép cậu nhẹ nhàng bước xuống.
Cẳng chân trắng nõn lộ dưới vạt áo dài, cậu từng bước từng bước, dẫm lên máu tươi, dẫm lên da thịt. Từng bước đi đến điện trầu, cửa lớn mở toang hoang, trên ghế rồng kia, thiếu niên năm nào giờ đã lớn rồi.
Ái Diệm nhướng mày nhìn thiếu niên, nhẹ nhàng hỏi: "Thất Toạ Ngọc Đàm thảo đâu?"
Vị ngũ hoàng tử từ từ bước xuống đến khi đứng trước mặt cậu, hắn trầm ngâm nhìn ngắm cậu một cách cực kì cẩn thận, khẽ nói: "Thật xin lỗi.."
Ái Diệm cau mày nhìn chằm chằm hắn, đáy mắt ánh lên ý băng hàn lạnh lẽo.
Ngũ hoàng tử cất tiếng lớn: "Thất Toạ Ngọc Đàm thảo đã không còn nữa rồi!". Hắn quay lưng lại với cậu bước ba bốn bước rồi dừng lại, tỏ vẻ nghiền ngẫm cùng tận hưởng hắn nói: "Thất Toạ Ngọc Đàm thảo đã được dùng lên người ta, làm ngươi thất vọng rồi."
"Người!" Hắn đột nhiên quát lớn, theo sau đó là tiếng bước chân bình bịch nặng nề, một vòng binh lính vây quanh cậu.
Nhìn thấy tình thế như này, Ái Diệm nở một nụ cười thập phần quyến rũ, rất đỗi ngọt ngào. Đôi mắt cong cong, sáng như sao trời lấp lánh, cậu liếc nhìn binh lính một vòng. Mị nhãn như tơ, câu đoạt thần hồn, Ái Diệm cười nhẹ: "Chỉ thế?"
Ngũ hoàng tử nhìn Ái Diệm, có chút hỗn loạn lo lắng, chần chừ một chút: "Ý của ngươi-"
Chỉ thấy Ái Diệm nâng bàn tay đẹp đẽ, rõ ràng từng đường nét của mình lên, vừa ngắm nghía vừa nói: "Ta làm gì chứ?"
Ngũ hàng tử tiến một bước chớt cảm thấy lạnh sống lưng, cổ hắn chạm vào một dây chỉ trắng, chỉ là phần chạm da hắn lại nhuốm đỏ. Cảm giác bị đe doạ về tính mạng, hắn nhảy phắt về sau.
Nhìn kĩ một chút, trên đầu ngón tay của Ái Diệm có vô số sợi chỉ mỏng mảnh gần như trong suốt, và nó được giăng khắp cung điện.
Ái Diệm cười một cái, nắm tay thành nấm đấm, các sợi chỉ hoạt động như gió, cứa đứt cổ hết binh lính vây quanh cậu.
Một lần nữa, chất lỏng màu đỏ nóng ấm nhuộm đỏ sàn nhà cung điện.
Ái Diệm mỉm cười nhìn ngũ hoàng tử, cảm thán nói: "Người hoàng thất các ngươi đúng là không đáng tin nhỉ?"
Cậu từng bước đi đến gần ngũ hoàng tử, những sợi chỉ có thể cứa chết người kia tựa như đã biến mất, hoàn toàn không cản trở cậu.
Trong tay Ái Diệm xuất hiện một cây trâm ngọc khá dài, hoa văn điêu khắc cực kì tinh xảo, màu lam nhàn nhạt tựa như màu của biển, trên đó gắn một viên trân châu trắng sáng.
"Dù sao thì ngôi vị này cũng là do ta giúp ngươi có được, tuy là hơi bất ngờ vì vị tam hoàng tử kia lại đấu với ngươi một trận sống chết vì ta nhưng kết quả không phải vẫn là ngươi thắng sao?" Ái Diệm xoay chiếc trâm trong tay mình.
Ngũ hoàng tử cảm nhận đây chính là sự đe doạ lớn nhất, hắn muốn phản kích nhưng sợi chỉ trắng lại lần nữa được giăng kín, bao phủ hắn không thể cử động.
"Muốn giãy?" Cậu nở nụ cười tinh nghịch trên môi nhưng ánh mắt tràn ngập sát ý lạnh lẽo.
Nhưng vào lúc cậu định ra tay để trả đũa cú lừa thì một giọng nói khàn khàn của nữ nhân cất sau lưng cậu: "Ta sẽ giết chết ngươi!"
Nói xong, ả liền lao về phía trước. Ngay khi con dao của ả dơ lên định đâm cậu thì một lần nữa, chỉ trắng lại giăng ra cố định ả trên không. Sợ chỉ từ trắng muốt dần nhuốm đỏ, tạo ra vô vàn vết thương dài trên da thịt ả.
Ả đau đớn rên rỉ, những tiếng ngắt quãng nhỏ bé phát ra từ môi miệng chảy đầy máu. Cơ thể được chỉ trắng cố định vì ả ta giãy dụa mà chỉ giống nhau sợi dây thừng, trói buộc ả một cách mạnh mẽ.
Cậu di chuyển cánh tay, định bụng định xử lí nữ nhân này trước rồi đến lượt ngũ hoàng tử. Nhưng vị ngũ hoàng tử này có vẻ muốn tìm đường sống trong chỗ chết.
Bất quá, đường sống không phải đường này.
"Đằng nào cũng chết, vậy thì ta kéo ngươi xuống hầu ta!!". Trong tay xuất hiện cây kiếm, chặn cứ tất cả chỉ trắng giăng trước mặt. Tay khác xuất hiện một dao ngắn, nhanh như cắt muốn đâm chết cậu.
Mà cậu cũng ứng biến nhanh chóng, trên tay xuất hiện thêm một cây trâm ngọc. Dứt khoát đều ra tay với hai người chúng nó, đâm thủng giữa ấn đường. Dao ngắn trong tay ngũ hoàng tử cũng đâm giữa ngực cậu.
Tất nhiên vết thương này cũng không thể giết chết cậu, dù sao cậu cũng không phải người nhưng đột nhiên, trong sắc trời thoáng đãng, một đạo tia sét đánh mạnh xuống chính vị trí của cậu.
Ái Diệm nhảy phắt ra, cậu phải nhanh chóng tránh khỏi đạo sét này. Nó không phải đạo sét thăng tiến sức mạnh mà là đạo sát phạt, nếu trúng, nhẹ thì đan điền vỡ nát, thần thể tổn thương, mạnh thì tan hồn.
Cậu phi ra khỏi cung điện, vừa đặt chân ra ngoài, một đạo xét lại đánh xuống.
Ái Diệm dùng linh lực chống đỡ một chút lại phải nhảy bật ra, đạo sét mang theo linh lực rất lớn, cậu không đỡ nổi.
Cậu hét lên: "Thần cai quản, cớ vì sao ngươi tại tức giận muốn giết ta như vậy!?"
"Không lẽ chỉ vì ta giết người?" Cậu nhướng mày cười cười lại tiếp tục nói: "Hay là ta vô ý giết chết đứa con tinh thần của ngươi rồi?"
Một đạo nữa muốn đánh xuống, không chút chậm chễ nhưng đi được nửa đường thì nó lại dao động biến mất. Cùng lúc đó, không gian giống như xuất hiện động đất, rung lắc cực kì giữ dội. Cả một bầu trời rộng lớn bỗng chốc thay đổi thành một màn đen với những con số chạy nối tiếp nhau.
Ngay khi cậu muốn điều động linh lực muốn phá thử chiếc màn giăng kín bầu trời kia thì lại bị một cỗ năng lượng lớn kéo đi, hơn cả thế, cỗ năng lượng này rất quen thuộc.
"Xin chào sinh linh số 4F78A12, Ái Diệm."
"Nếu không muốn bị diệt trừ có thể trói định với ta, ta có thể giúp ngươi sống xót khỏi sự kiện này. Đồng ý chứ?"
[Đồng ý.]
Trong không gian vô định trắng tinh, thật sự làm cho người ta có cảm giác không an toàn, lo sợ rằng sẽ có một thứ gì đó bất ngờ xuất hiện đe doạ đến tính mạng họ.
"Xin chào sinh linh số 4F78A12!" Một giọng nói cứng ngắc, thanh lãnh cất tiếng. Từ không gian trắng, một thực thể dần dần xuất hiện.
Nó ngó ngang ngó dọc, trong không gian nay vẫn chỉ có một mình nó. Nó dần trở lên bối rối, giọng nói không còn thanh lãnh như ban đầu, trở lên lo lắng.
"Ái Diệm, cậu đâu rồi?" Nó bối rối đi kiểm tra lại hệ thống, không lẽ nó kéo nhầm vào trong gian khác rồi. Trên bảng định vị, dấu đỏ là nó mà dấu xanh là túc chủ mà vị trí dấu xanh.. ngay sau nó. Ư!?
"Năng lượng của ngươi yếu đi rồi?" Ái Diệm xuất hiện sau lưng nó, dùng linh lực giam cầm thứ từ đâu chui ra này.
Thứ thực thể biết nói này chỉ là làn khói xanh lam nhạt, làn khói này từ từ quấn lấy cổ tay cậu hình thành rõ ràng hơn.
Là một con rắn nhỏ nước nhỏ.
Ái Diệm xách đầu nó lại gần, trong mắt ánh lên tia thích thú nhìn con rắn. Mà rắn nhỏ hình như rất sợ hãi, nó quấn chặt lấy tay cậu, lực cũng không mạnh lắm.
"Chà, ngươi có bề ngoài đẹp quá, giống màu ta thích.". Cậu cười nói với rắn nhỏ, ngón tay trỏ khẽ di chuyển sờ đầu nó.
Mà con rắn nhỏ này, yếu đuối không vùng vẫy cho cậu sờ một lúc lâu mới trườn đi, nó lửng lơ giữa không trung.
Giọng nói vẫn còn cứng ngắc nhưng ngữ khí rất nhẹ nhàng, nó nói: "Giới thiệu một chút, ta là hệ thống đồng hành của cậu, tên Bồi Giao."
Nó ngừng chút rồi nói tiếp: "Nơi đây là không gian hệ thống, sẽ là không gian tồn tại riêng cho hai chúng ta."
Lần này nó dừng hẳn đợi Ái Diệm lên tiếng nhưng mãi cũng thấy xuất hiện cậu hỏi gì, nó ngập ngừng nói: "Túc chủ, cậu không có gì thắc mắc sao?"
"Ta có quyền nắm giữ vận hành không gian này không?" Ái Diệm nhìn xung quanh, hỏi.
"Một nửa." Hệ thống đáp ngay tắp lự.
"Vậy có thể bố trí đồ đạc hay gì không?"
"Có thể."
Nghe được câu trả lời vừa ý, Ái Diệm lập tức khởi động nhẫn trữ vật. Từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một chiếc trường kỷ thạch anh xanh có độ tinh khiết cao, được điêu khắc hoa văn trang nhã kết hợp với ngọc trai lớn nhỏ. Bên trên có gối thêu thổ cẩm, chăn mềm từ vải thượng hạn chỉ lưu hành trong hoàng cung.
Cậu đi đến trường kỷ nằm nghiêng xuống, tay chống cằm nhìn tiểu xà đang lơ lửng ngạc nhiên đến đơ người. Tâm tình thoải mái, tốt tính lắm hỏi thăm: "Sao vậy?"
Ấy thế mà cả nửa ngày chỉ nhận được một chữ 'cậu' bị nói đến ấp a ấp úng. Tâm trạng tốt đẹp đang dần bị tụt đi theo thang điểm.
Hệ thống nhanh chóng cảm nhận được nguy hiểm, nhanh nhảu nói: "Cậu không có việc gì muốn biết à?"
"Việc gì?" Ái Diệm cảm thấy hơi mỏi, dứt khoát nằm xuống: "Dù sao thì nhận thức của ta đã sớm vượt khỏi thế giới đấy rồi. Đó là lý do vì sao ta gọi là thần cai quản chứ không phải thiên đạo.". Mà cũng không chắc có phải thần hay không nữa.
Bồi Giao trầm ngâm một lát, trong giọng nói mang theo chút thăm dò: "Vậy chắc cậu cũng nhận ra không ai làm không cho ai cái gì."
"Ừm.. nói đi. Muốn ta làm gì?" Ái Diệm nhắm mắt nói.
Tiểu xà: "Trước hết muốn giải thích một chút. Như cậu đã đoán, trong thế giới của cậu người được chọn là "đứa con của thiên mệnh" là vị ngũ hoàng tử kia.
Vậy nên phải trừng phạt cậu vì việc đã giết chết đứa con số mệnh mà chủ thần đã ban lệnh xuống, muốn bắt cậu đi qua nhiều thế giới để làm nhiệm vụ sửa chữa kết cục.
Những thế giới tồn tại quá nhiều tình tiết khiến độc giả trải nghiệm cảm giác nhân sinh quan bị phá vỡ, mười hai năm ăn học bắt buộc mà đầu toàn hỏi chấm, dẫn lối đến con đường bán văn (chửi thuê).
Tùy vào những thế giới được yêu cầu sẽ có độ khó dễ khác nhau, cậu buộc hoàn thành mục tiêu đã đề ra."
Hệ thống nói liếng thoắng không ngừng nghỉ, Ái Diệm cũng rất để tâm nghe, cuối cùng chỉ nói ra hai chữ: "Chỉ thế?"
Bồi Giao: ... Ừ có vậy thôi.
"À, năng lực của túc chủ tạm thời sẽ bị phong ấn trong thế giới nhiệm vụ. Nhưng sẽ tồn tại ngoại lệ nếu thế giới nhiệm vụ giống thế giới ban đầu của cậu."
Không gian tĩnh lặng được chút, Ái Diệm đã ngồi dậy nói với hệ thống: "Bắt đầu đi."
"Được."
Download MangaToon APP on App Store and Google Play