Mảnh Vỡ Ký Ức
Chapter 1:"Tôi Là Vi Nhi!"
Giọng Nói
Cô ấy đã tỉnh dậy chưa?
Giọng Nói
Tỉnh dậy rồi kìa!
Vi Nhi
(Đau đầu quá, mình đang ở đâu đây?)
Y Tá
Xin chào cô Vi, tôi là Y Tá. Cô hiện tại đang ở bệnh viện
Vi Nhi
Sao tôi lại ở đây? Tôi không nhớ gì cả...
Y Tá
Cô sẽ nhớ lại thôi, cô đã gặp một tai nạn và bị mất trí nhớ tạm thời.
Y Tá
Cô đừng di chuyển nhiều quá, không tốt cho sức khoẻ.
Y Tá
Cô cũng chỉ mới tỉnh dậy, sức lực còn yếu.
Y Tá
Nếu cô thấy mệt mỏi, tôi sẽ kê đơn thuốc cho cô.
Cơn đau đầu tột độ, không thể nhớ ra được gì..
Nhưng, mình ra sao? Bao nhiêu tuổi? Người thân là ai? Mình không có câu trả lời.
Tôi liền dơ tay chạm vào đầu mình.
Vi Nhi
(Nhưng, mình cũng chẳng thể nhớ được gì hơn ngoài việc mình tên là Vi Nhi)
Vi Nhi
(Nhắc mới nhớ, sao không có người đến thăm mình nhỉ?)
Vi Nhi
(Mình không có người thân ư? Điện thoại của mình đâu?)
Kiều My
Là tớ đây, Kiều My. Bạn thân của cậu đây! Tớ đã rất lo lắng đó...
Vi Nhi
Xin lỗi, tôi không nhớ gì cả...
Kiều My
Vậy ư... không sao! Tớ sẽ giúp cậu khôi phục trí nhớ
Kiều My
Tớ có đem cho cậu đồ ăn này, món cậu thích đó
Vi Nhi
(Là.. Trứng Rán ư?)
Hình như tôi đã nhớ được một chuyện gì đó rất quan trọng, nhưng nó chỉ là một ánh sáng hy vọng nhỏ. Tôi mãi không với tới.
Vi Nhi
(Mùi thơm quá, mình cũng khá đói bụng.)
Trong lúc ăn, tôi có hỏi những câu hỏi về bản thân một chút. Cô ấy có nói cho tôi, nhưng nó cũng chỉ là thông tin nhỏ
Vi Nhi
Cảm ơn cậu vì thức ăn..
Kiều My
Vi Nhi à, có gì đâu!
Kiều My
À, tớ còn một thứ nữa
Kiều My
Có người muốn gửi cho cậu đó, tớ không biết là ai gửi nữa.
Kiều My
Chỉ có mỗi lá thư và hộp đựng
Kiều My
Tớ cũng chưa đọc qua, nên có gì thì cậu đọc nhé. Tớ để ở trên bàn đó!
Đã đến ngày tôi xuất viện, để tìm ra sự thực.
Kiều My
“Để tớ đến đón cậu nhé!”
Về bức thư đó, tôi vẫn chưa đọc nó hoặc chạm tay vào nó lần nào.
Tôi muốn tìm ra sự thực lúc tôi xuất viện.
Kiều My
Tớ đến rồi đây, cậu có thể ở nhờ nhà tớ vài ngày!
Tôi leo lên xe của Kiều My.
Vài Phút Sau, đã đến nhà của cô ấy
Không hiểu sao tôi không có ấn tượng gì hết, nhưng thôi tôi cũng không để ý lắm
Kiều My
Bức thư đó sao rồi? Cậu định khi nào đọc nó?
Vi Nhi
Tớ sẽ đọc lúc thích hợp
Tôi bước vào phòng theo chỉ dẫn của Kiều My. Tôi sẽ ở nhà cô ấy vài ngày, tôi nhất quyết sẽ tìm mảnh ký ức còn lại
Tôi mở lá thư ra. Trong đó chỉ toàn chữ của người viết, nhưng có thứ gì đó ở trong..
Một chiếc vòng tay ư? Có hình một con thỏ..
Nó làm tôi gợi nhớ đến điều gì đó, nhưng tôi không thể nhớ ra gì được.
Vi Nhi
Rốt cuộc là ai gửi? Tại sao lại có vòng tay con thỏ ở đây?
Và còn việc tôi đã nằm ở bệnh viện bao lâu rồi?
Vi Nhi
(Không có ghi ngày tháng gửi hoặc tên người gửi, chỉ ghi tên ngườ nhận..)
Vi Nhi
Xin lỗi vì đã để cậu đợi tớ, tớ cũng đã tặng cho cậu sợi dây chuyền con thỏ mà cậu thích rồi đó! Mong là cậu chấp nhận.
Vi Nhi
Tớ nhớ lúc tụi mình còn đi chơi, tuổi thanh xuân trôi qua nhanh thật. Hy vọng cậu còn nhớ tớ là ai.
Vi Nhi
Vậy tụi mình hẹn nhau ở chỗ cũ nhé, lúc tối cỡ 8 giờ. Tớ cũng hơi bận nên có lẽ là ngày 30 tháng 8 mới có thể đi được! Mong là cậu đến!”
Vi Nhi
(Chỗ cũ? Người này là ai vậy nhỉ? Có lẽ là bạn thân của mình hay là gì đó..!)
Vi Nhi
(Nhưng, hẹn ở chỗ cũ ư? Mình không biết nó ở đâu cả!)
Kiều My
Sao vậy Vi? Cậu có gì muốn nói hả?
Vi Nhi
Tớ vừa đọc bức thư rồi, nhưng tớ không gợi nhớ được gì hoặc có ấn tượng gì cả.. bức thư này cũng không ghi tên người gửi hoặc ngày tháng.
Vi Nhi
Nhưng nó có nội dung liên quan đến quá khứ của tớ, “chỗ cũ” là nơi nào vậy? Tớ hay đến đó sao?
Kiều My
Chỗ cũ ư? Tớ nhớ hồi đó cậu có đề cập đến, nhưng cũng chưa kể cho tớ cụ thể lần nào
Vi Nhi
Vậy ư.. cảm ơn cậu nha
Vi Nhi
À mà này, hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?
Kiều My
Sao cậu lại hỏi? Là ngày 16 tháng 7 đó!
Vi Nhi
(Hả?! Ngày 16 tháng 7 rồi ư? Vậy không còn nhiều thời gian nữa!)
Vi Nhi
Bức thư này có nói sẽ đi đến địa điểm vào ngày 30 tháng 8. Nếu chậm trễ thì có thể sẽ không gặp được đâu!
Kiều My
Gì cơ? Vậy tụi mình phải nhanh thôi
Chapter 2:"Lời Hứa"
Kiều My
Chúng ta nên bắt đầu tìm ở trường cũ..
Kiều My
Có linh cảm một chút thôi..!
Chúng tôi đi đến ngôi trường cũ, nhìn từ xa như bị bỏ hoang. Trường này đã không còn ai đi đến từ rất lâu rồi, dần dần cũng bị bỏ quên trong ký ức.
Chúng tôi đi tham quan vài chỗ, nhưng chẳng tìm được thông tin gì.
Vi Nhi
Tụi mình có nên tìm nữa không?
Vi Nhi
Đã trễ rồi, nhưng vẫn không tìm được gì hết..
Kiều My
Đừng mất hy vọng như thế, chắc chắn chúng ta sẽ tìm được vài thông tin quan trọng về ký ức của cậu mà!
Kiều My
Hoặc là tìm thông tin người đó
Kiều My nghĩ một hồi, sau đó chợt nghĩ ra một ý tưởng
Kiều My
Hay là tụi mình hỏi những người bạn cũ đi
Vi Nhi
Nhưng mình không nhớ được ai hết... cậu còn nhớ không?
Kiều My
Mình không chắc, mình đã không nhận được thông tin gì từ lúc chúng ta xa trường.
Cả hai bọn tôi đi ra khỏi trường, lúc đó là hoàng hôn. Cảnh này thật đẹp
Vi Nhi
Tụi mình đã tìm mệt rồi, hay là nghỉ ngơi chút đi!
Chúng tôi đi đến quán cà phê gần đó
Phục Vụ Cà Phê
Bàn một người bên kia ạ!
Vi Nhi
Tôi ngồi bàn hai người...
Phục Vụ Cà Phê
(Hai người ư? Chắc là đang đợi bạn) vâng, bên hướng này.
Chúng tôi ngồi xuống bàn, tôi đang định gọi Menu thì thấy một ai đó bước vào quán Cà Phê
Bích Phương
(Đó là Vi Nhi ư? Hình như cậu ấy học cùng lớp với mình hồi năm hai!)
Bích Phương
Vi Nhi, cậu cũng ở đây hả?
Vi Nhi
Ừ.. tớ cũng mới vào đây chưa lâu lắm..
Bích Phương
Chưa gì đã quên mình rồi sao? Mình là Bích Phương đây!
Bích Phương
Cậu thế nào rồi? Khoẻ không?
Vi Nhi
Cũng tạm ổn, còn cậu thì sao..?
Bích Phương
Mình ở nhà chán lắm, có công việc làm ổn định rồi. Cũng thường tụ tập lại đi chơi này
Vi Nhi
(Phải rồi, suýt nữa quên mất..!) à mà này, cậu có nhớ ai đã từng chơi thân với mình không?
Bích Phương
Ở trong nhóm đó hả..?
Bích Phương
Kiều My nè, rồi còn có Minh Tuấn nè.. rồi có cả Băng Hạo nữa, chỉ có bốn người cậu thôi! À mà, cậu hỏi làm gì thế?
Vi Nhi
Cảm ơn Bích Phương nha! Hồi nãy tớ có đi với Kiều My, cậu ấy ở đây nè..
Vi Nhi
(Ủa, đâu mất tiêu rồi?)
Vi Nhi
Tớ có việc gấp! Đi trước nha, có gì lát tớ gọi lại cho cậu!
Bích Phương
Hở.. mới gặp mà?
Vi Nhi liền hấp tấp chạy ra ngoài
Thấy Kiều My đứng ở ngoài cửa, nhìn ngắm hoàng hôn
Kiều My
Hoàng hôn đẹp quá, cậu nhỉ?
Vi Nhi
(Hoàng hôn.. hoàng hôn)
Vi Nhi
(Khoan đã! Hoàng hôn! Phải rồi!)
Kiều My
Cậu nhớ ra điều gì rồi hả? May quá!
Vi Nhi
Tớ nhớ tụi mình hay đi ngắm hoàng hôn trên chỗ đồi núi!
Vi Nhi
Hay là tụi mình đi qua đó xem thử đi, biết đâu tớ lại nhớ được gì!
Kiều My
Nhưng mà, nhiều đồi núi lắm. Biết tìm chỗ nào bây giờ?
Vi Nhi
Cậu không nhớ gì sao?
Kiều My lắc đầu ngại ngùng.
Vi Nhi
Được rồi, vậy tụi mình đi qua chỗ đồi núi gần ở đây đi!
Vi Nhi
Trước tiên mình phải tìm bản đồ đã
Kiều My
Tớ nhớ gần đây có một cái bản đồ to được dán nè. Ở gần chỗ bắt xe buýt đấy!
Trời bắt đầu sụp tối, dù có tìm thấy, vẫn không nhìn được gì. Tín hiệu kém, không thể dùng bản đồ trên mạng
Bọn tôi liền phải quay về nhà
Vi Nhi
Ít nhất hôm nay chúng ta cũng đã nhớ ra tụi mình từng đi lên một đồi núi ngắm nhìn hoàng hôn rồi. Vậy là tốt rồi đó!
Kiều My
Nhưng chúng ta vẫn không thu được gì cả
Vi Nhi
Không sao đâu, ngày mai quay lại là được rồi!
Kiều My
Ừm, mong là tụi mình có thể tìm ra ký ức của cậu.
Vi Nhi
Cái đó cũng chỉ là sớm muộn thôi! Cậu không cần lo đâu
Ngày hôm sau, lại là một cuộc thám hiểm nữa
Vi Nhi
Vậy đây là ngọn núi cuối cùng rồi, nhưng tớ vẫn chẳng thấy có tiến triển gì cả..
Vi Nhi
Không lẽ là tớ nhớ nhầm ư?
Kiều My
Nếu không phải là ngọn núi, vậy chỉ có thể là một nơi có thể ngắm nhìn hoàng hôn rõ ràng! Cậu có chút ấn tượng nào không?
Vi Nhi
Không hề.. nhưng tớ nghĩ nếu là gần đây thì chắc phải là nơi mà tụi mình đến “Thường Xuyên”
Vi Nhi
Có lẽ đó là nơi gần trường chăng?
Kiều My
Nhưng nếu nói đến nơi gần đây, thì hẳn chắc phải là ngọn đồi sau trường học!
Vi Nhi
Vậy chúng ta đến đó thử xem!
Sau một hồi, đến với ngọn đồi sau trường học. Tôi có một ấn tượng mạnh mẽ với nơi này, cứ như nơi này ẩn chứa một ký ức đẹp đẽ về tuổi thơ, thanh xuân của tôi vậy.
Cứ như tôi thuộc về nơi này, tôi muốn ở đây mãi.
Kiều My
Cậu thấy thế nào? Tớ thì thấy cứ như đã từng đến nơi này rất nhiều lần rồi đó! Tớ nghĩ chắc chắn là chỗ này
Vi Nhi
Tớ cũng vậy, nhưng nó cho tớ được thông tin gì chứ?
Vi Nhi
(Nó cho mình được những ký ức đẹp, nhưng mình vẫn không nhớ ra địa điểm ấy. Nó không thể là địa điểm này được vì nếu là vậy thì Kiều My chắc chắn cũng sẽ được mời đến.)
Vi Nhi
(Nếu là vậy, chắc người gửi là một người con trai trong nhóm, mình chưa chắc là ai. Nhưng mình có cảm giác đây không phải là nơi mà mình cần tìm)
Vi Nhi
(Dù biết chắc là vậy, nhưng mình vẫn có linh cảm nào đó. Mình cần quay lại chỗ nào đó, nhưng đó là chỗ nào mới được chứ?)
Kiều My
Cậu sao vậy? Đừng căng thẳng quá chứ
Kiều My
Nếu cứ như vậy, cậu sẽ không cảm thấy vui vẻ đâu.
Kiều My
Mục đích của chuyện này là làm cho cậu vui mà, đúng không? Nếu cậu không vui, tớ sẽ cũng không vui đâu. Nên cậu cứ thư giãn đi
Kiều My
Cậu muốn nói gì thì cứ bảo tớ!
Vi Nhi
Sẽ ra sao nếu tớ không nhớ lại được gì cả? Sẽ ra sao nếu ký ức của tớ bị chôn vùi?
Kiều My
Cậu đừng lo lắng, cậu sẽ bị mệt mỏi đó.
Kiều My
Với lại, cậu có tớ rồi, cậu sẽ nhớ lại nhanh thôi.
Vi Nhi
Tới lúc đó, cậu hãy hứa với tớ..
Vi Nhi
Cậu đừng rời bỏ tớ nhé!
Chapter 3:"Bạn Thân"
Vi Nhi
Cậu hãy giữ lời đó nhé.. không được nuốt lời!
Nhưng, đó chỉ là Mảnh Vỡ Của Ký Ức, chỉ là một mảnh của chìa khoá nhỏ mà tôi phải tìm.
Ký Ức tươi đẹp đã bị vỡ vụn, tôi nhặt từng mảnh lên. Trò chơi bắt đầu.
Nhưng, tôi không phải là người duy nhất chơi trò này.
Tôi không phải là chủ cuộc chơi.
Vi Nhi
(Kiều My hình như không có ở nhà thì phải.)
Vi Nhi
(Mình ra ngoài một chút.)
Khi tôi đang ngắm nhìn cây hoa thì có một bóng người nào đó tiến tới
Giọng Nói
Vi Nhi? Là cậu sao? Lâu quá không gặp rồi! Cậu thay đổi thật nhiều đó nha!
Nhã Ly
Mình là Nhã Ly nè, cậu còn nhớ mình không? Học chung với cậu từ hồi năm nhất đó!
Vi Nhi
(Nghe thật quen thuộc. Nhưng chẳng nhớ nỗi thứ gì.)
Vi Nhi
Xin lỗi cậu, mình không nhớ gì hết. Cậu là Nhã Ly đúng không?
Nhã Ly
Thật tiếc quá, cậu không nhớ rồi. Phải rồi, mình là Nhã Ly! Mình còn nhớ đó, cậu rất hay đi chơi với Kiều My. Không biết cậu ấy thế nào rồi! Nhưng gặp cậu ở đây thật là mừng quá.
Vi Nhi
Mình còn giữ liên lạc với Kiều My, nhưng còn hai người kia thì mình chưa rõ
Nhã Ly
Ý cậu nói là Minh Tuấn và Băng Hạo sao?
Vi Nhi
Phải, cậu còn giữ liên lạc với họ không
Nhã Ly
Hình như là không có đâu, tớ xin lỗi nhé. Nhưng hình như mấy cậu ấy cũng đã không có xuất hiện gần đây
Nhã Ly
Thì, mấy cậu ấy cũng ít nói chuyện với những người trong lớp lắm, tớ tưởng phải đi chơi với mấy cậu chứ!
Vi Nhi
Chắc hai bọn họ đi chơi với nhau hoặc gì đó rồi. Dù gì cũng cảm ơn cậu.
Lại thêm một lần nữa, không thu được gì hết.
Vi Nhi
(Mình tự hỏi, Kiều My và bọn họ giờ đang làm gì và ở đâu)
Tiếng ở xa, nhưng tôi vẫn nghe được, đó là Kiều My. Cô ấy trông có vẻ đang gấp rút.
Vi Nhi
Gì vậy? Cậu muốn nói gì thì từ từ một chút. Chúng mình vào trong nói
Kiều My
Ừ..! [Thở hồng học]
Ở trong phòng khách, tôi bắt đầu dìu cậu ấy ngồi xuống, đi rót tách trà.
Kiều My
Xin lỗi nhưng mình không uống trà đâu!
Vi Nhi
Ừm, vậy cậu muốn nói gì ban nãy?
Kiều My
Mình nghĩ sẽ có thêm thông tin nên đi thu thập vài thông tin về nơi cậu hay đến
Kiều My
Lát rồi mình sẽ chỉ cho
Kiều My
Những chỗ này cũng rất đẹp, đi đến thì cũng sẽ rất lãng mạng!
Vi Nhi
(Vậy hồi đó mình là một người tao nhã và lãng mạng ư? Thật đáng nhớ)
Kiều My
À, mà mình cũng không có thu thập được tin tức từ hai người kia
Kiều My
Bọn họ cứ như ma ý! Lúc ẩn lúc hiện
Vi Nhi
Cậu thu thập như vậy là tốt lắm rồi, cảm ơn cậu nhé. Mình rất vui
Kiều My
Bạn bè mà. Phải giúp nhau lúc gặp khó khăn chứ!
Vi Nhi
(Không hiểu sao, mình cứ thích hoàng hôn và ban đêm. Nó rất yên bình và tĩnh lặng. Điều đó chắc sẽ quan trọng!)
Kiều My
Cậu đang nghĩ gì vậy?
Vi Nhi
À, không có gì đâu, mình chỉ muốn hình dung ra Băng Hạo và Minh Tuấn trông như thế nào thôi!
Kiều My
Dù họ như thế nào, cậu vẫn sẽ mãi là bạn của họ chứ?
Kiều My
(Xin lỗi, Vi Nhi. Tôi đã giấu một sự thực quá lâu. Tôi không xứng đáng với cái danh hiệu Bạn Thân này..)
Kiều My
(Tôi chỉ là một suy nghĩ của cậu, tâm trí mơ hồ của cậu.)
Vi Nhi
Cậu đang suy nghĩ gì mà cứ ngẩn thế?
Kiều My
À, không có gì đâu, chỉ nghĩ địa điểm tiếp theo thôi
Download MangaToon APP on App Store and Google Play