Toàn thân cơ thể Hạ Uyển Đồng vô cùng khó chịu, nàng nhíu mày dùng toàn bộ sức lực chống đỡ cơ thể.
“Không phải chứ? Tai nạn thôi mà, đau như vậy sao. Chết tiệt.”
Hạ Uyển Đồng cảm nhận được sự lạnh buốt chạy dọc cơ thể, rất nhanh nàng đã thanh tỉnh lại.
“Đây là…”
Gương mặt hoảng hốt của Hạ Uyển Đồng hiện rõ ‘không thể tin được’.
Toàn thân dơ bẩn bùn đất, cơ thể chỉ khoác một bộ đồ mỏng, bên cạnh là váy áo bị xé rách.
Hạ Uyển Đồng ngơ ngác nhìn xung quanh.
Chẳng phải vừa rồi xe tải đối điện đâm trực diện sao?
Theo lý mà nói, dù là đau đơn hay tàn tạ nàng nên ở trong xe của mình chứ?
Sao lại ở trên đường đất?
Đất bùn?
Đường thế này làm sao mà chạy xe?
Nước mưa xối xả như vả cho Hạ Uyển Đồng tỉnh lại.
Cơn đau này?
Toàn thân đau nhức như bị ai vứt mạnh xuống đất, cũng không phải là bị tai nạn.
Nếu bị đâm xe, chí ít Hạ Uyển Đồng sẽ bị gãy tay hay chân gì đó, thậm chí là… chết!
Đây là chuyện gì? Không lẽ bản thân Hạ Uyển Đồng bị tai nạn tới mức choáng váng đầu.
“Hừ! Còn chẳng phải Hạ đại tiểu thư của Hạ gia?”
Một giọng chanh chua vang lên.
Hạ Uyển Đồng hơi ngơ ngác nhìn theo nơi phát ra tiếng nói.
“Cô là…”
Bỗng nhiên, còn chưa nói xong trong đầu Hạ Uyển Đồng đã xẹt qua một luồng ký ức xa lạ.
Kia… không phải là ký ức của nàng.
Mà là của nguyên chủ cùng họ tên Hà Uyển Đồng.
Thì ra, nguyên chủ là Hạ tiểu thư của Hạ gia tướng phủ, chính vì Hoàng đế nghi kỵ phụ thân Hạ Uyển Đồng công cao trấn chủ, cho nên đã bày mưu tính kế, hại chết phụ thân nàng ở biên quan.
Mẫu thân cùng thân tộc bị diệt tộc sau một đêm, lẽ ra Hoàng đế nên yêu thương nữ nhi còn lại của Hạ tướng chứ?
Hoàng đế cao cao tại thượng lại mắt nhắm mắt mở đề Hoàng tử của mình hủy hôn của Hạ Uyển Đồng.
Cũng mặc kệ nàng tự sinh tự diệt.
Vốn Hạ Uyển Đồng là tiểu thư tướng gia, một thân ngạo khí, rơi xuống đài thì lắm kẻ ức hiếp.
Mà người lên tiếng vừa rồi chính là nhất đẳng nô tỳ bên cạnh Hạ Uyển Đồng bao lâu nay.
Nha hoàn A Đậu kia thấy Hạ Uyển Đồng bày ra vẻ mặt không hiểu gì thì có chút đắc ý.
“Sao? Hạ tiểu thư ngày nào, rơi xuống còn không bằng ăn mày? Ngươi còn nghĩ ngươi là đại tiểu thư ngày nào sao?”
A Đậu vốn dĩ đã có ý trèo cao, cho nên làm sao chịu được Hạ đại tiểu thư, mà sau lưng A Đậu còn có người chống lưng, nên ả ta càng không sợ.
“Ta… thì sao? Dù là tiểu thư bị bỏ rơi vẫn hơn thân phận ti tiện như ngươi.”
Hạ Uyển Đồng nói xong lời này, mang theo ba phần mỉa mai lại có chút tức giận, làm cho A Đậu vô cùng bất ngờ.
Trước giờ Hạ Uyển Đồng tính tình đơn giản, làm gì biết những lời mỉa mai ẩn ý?
Đây là vì biến cố mà thông minh sao?
Mà Hạ Uyển Đồng nhận ra bản thân xuyên không, lại có chút không vui.
Xuyên thì cũng thôi đi, ở thế kỷ 21, Hạ Uyển Đồng là một bác sĩ thiên tài, tinh anh trong tinh anh, sắp tới cô sẽ lên hàm Giáo sư vì nghiên cứu ra loại thuốc chống ung thư.
Vậy mà… vội vàng trên đường về nhà lại bị tai nạn, cuối cùng lại xuyên vào đây.
Công trình nghiên cứu của cô… mất rồi!
Hạ Uyển Đồng đang đau khổ vì tâm huyết của mình, cũng không quan tâm mấy lời A Đậu nói ra.
Đến cũng đến rồi, cũng nên đòi lại chút công bằng cho nguyên chủ chứ?
Mà trước tiên nên thích nghi mới được, tránh xa hoàng quyền là tốt nhất, tên Hoàng đế trong ký ức nguyên chủ có lẽ không tốt đẹp gì mấy.
“Ngu ngốc!”
Hạ Uyển Đồng không chịu được mà mắng.
Bên này A Đậu cho rằng Hạ Uyển Đồng là đang mắng mình thì vô cùng tức giận.
“Được lắm! Hạ đại tiểu thư, ta muốn xem, sau hôm nay một kẻ không phụ mẫu, bị Đại Hoàng tử từ hôn thì sẽ ra sao? Còn có…”
Nói đến đây ánh mắt A Đậu lóe lên tia ác độc.
“Ta cũng muốn cho cả thiên hạ biết, nữ tử Hạ gia lẳng lơ vô sỉ cỡ nào.”
Dứt lời, A Đậu ra hiệu, một đám côn đồ lao lên, mà con đường này chỉ có ăn mày và một số người dân bần cùng.
Họ cũng không dám ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn thầm tiếc thương cho Hạ đại tiểu thư.
“Ta cũng muốn xem một nha hoàn ti tiện có thể làm gì ta.”
Hạ Uyển Đồng lúc này đã thanh tỉnh hơn, ánh mắt sắc bén nhìn A Đậu làm ả ta có chút chột dạ.
Ánh mắt Hạ Uyển Đồng nhìn ả không giống bình thường, vô cùng khí thế, cứ như có thể bóp chết ả.
“Hạ đại tiểu thư, tiểu dân đảm bảo sẽ phục vụ ngài dục tiên dục tử… ha…ha…ha…”
Tên nam nhân cao to, trên người có một mùi hôi thối đặc trưng tiến lại gần.
Giọng cười *** **** của hắn làm cho Hạ Uyển Đồng có chút buồn nôn, đây là muốn làm nhục nàng trước mặt mọi người sao.
Tên cẩu Hoàng đế đáng chết!
Ngươi cầu cho ta chết luôn đi, nếu ta qua được cửa ải hôm nay, cam đoan sẽ lôi tên Hoàng đế ngu ngốc nhà ngươi khỏi ngai vàng kia.
A Đậu nhìn thấy Hạ Uyển Đồng bình tĩnh đến đáng sợ, ả ta vô cùng gấp gáp, chẳng phải Hạ tiểu thư ngày thường ngoài vung tay múa chân ra thì cơ bản chỉ là một kẻ ngu ngốc.
Sao hôm nay lại khác biệt lớn như vậy chứ?
“Hạ Uyển Đồng, ta nói cho ngươi biết, ta muốn cả kinh thành biết ngươi chính là bị cường bạo giữa đường, bị trăm người nhìn ngắm, ta muốn xem ngươi còn cao cao tại thượng đến bao giờ.”
A Đậu nhìn Hạ Uyển Đồng bằng ánh mắt ghen tỵ có chút tức giận.
Ai bảo Hạ Uyển Đồng số tốt đầu thai trong nhà Hạ tướng chứ?
Nhan sắc A Đậu không tệ, được Hạ tướng cứu về từ biên thùy, ả ta vốn nghĩ sẽ làm thiếp tướng quân, ai ngờ Hạ tướng chỉ một mực để ả làm nha hoàn cho tiểu thư.
Hạ Uyển Đồng lại là hôn thê của Đại Hoàng tử, A Đậu là người không an phận, nhìn ra được sự chán ghét trong mắt Đại Hoàng tử.
Ả ta sớm đã là người của Đại Hoàng tử, vì vậy chính A Đậu trong ứng ngoại hợp hại một nhà Hạ gia.
Mà thứ ả ta muốn thấy nhất không chỉ là Đại Hoàng tử hủy hôn với Hạ Uyển Đồng, thậm chí còn muốn chà đạp Hạ Uyển Đồng dưới chân mình.
Hoàng đế cũng là ngầm đồng ý bọn họ mới dám như thế, vì Hạ tướng gia là hy sinh vì nước.
Hạ gia một đêm bị diệt, chỉ là điều tra qua loa do phản tặc trả thù, sau đó cũng không thu xếp cho Hạ đại tiểu thư.
Cuối cùng, vì muốn từ hôn mà Đại Hoàng tử cùng A Đậu thông đồng bắt Hạ đại tiểu thư vứt vào khu ổ chuột.
Muốn dày vò nàng, danh chính ngôn thuận từ hôn.
“Hạ tiểu thư… nàng tự nhào vào ta, hay để ta… hè hè…”
Tên nam nhân ti tiện ngày một lại gần, ánh mắt *** **** như nhìn xuyên thấu cơ thể của nàng.
“Muốn chết cứ lại đây.”
Hạ Uyển Đồng nhíu mày, dùng hết sức chống đỡ.
Rầm!
Tiếng ngã của tên nam nhân kia như muốn vang vọng một khoảng không gian.
“Sao… sao… có thể…”
A Đậu bất ngờ.
“Sao? Muốn chết như hắn?”
Mọi người xung quanh còn không nhìn thấy Hạ Uyển Đồng làm ra hành động gì, vậy mà một nam nhân khỏe mạnh lại có thể ngã được?
Thật đáng sợ!
Nước mưa ngày càng nặng hạt, váy mỏng dính chặt vào người Hạ Uyển Đồng, phô bầy đường cong gợi cảm.
Dù đám nam nhân thèm muốn cũng có chút e sợ, dù sao đại tiểu thư nhà tướng gia, có lẽ không phải hạng dễ chọc vào.
“Các người xông lên cho ta, chơi chết ả ta đi! Ta trả gấp mười lần tiền công ban đầu.”
Đám nam nhân kia nghe A Đậu nói vậy thì càng hăng hái hơn.
Gì chứ? Được hưởng thú vui trời đất, còn được tiền tài, chết cũng đáng.
Hạ Uyển Đồng thầm mắng.
Chết tiệt!
Trong tay nàng giữ chặt một nắm đất, cùng một hòn đá vừa nhặt được dưới đất.
Hạ Uyển Đồng ở thế kỷ 21 không chỉ là một bác sĩ thiên tài, mà còn là một võ giả cấp trung.
Chỉ là cơ thể hiện tại của nguyên chủ quá mức suy nhược, Hạ Uyển Đồng chỉ có thể kích hoạt một số ***** ** trong cơ thể.
Đạt tới mức cao nhất!
Dù sao nàng cũng là người hiện đại, trinh tiết gì đó không quan trọng, chỉ là không muốn bị đám người này vũ nhục mà thôi.
Trường hợp xấu nhất, có bị… thì nàng vẫn phải giữ mạng.
Phụt!
Một tên nam nhân khác hung hăng xông lên, Hạ Uyển Đồng cầm chặt đá trong tay, nhắm thẳng yếu điểm của hắn.
“Hừ! Các người nên để ta chết! Nếu không… các người đừng hóng sống.”
Hạ Uyển Đồng ánh mắt tràn đầy sát khí.
Từng ***** ** yếu điểm hiện lên trong đầu nàng rõ ràng, các chiêu thức xa lạ như hiện ra,
Hạ Uyển Đồng thuận lý thành chương kết hợp từng động tác kia, với kiến thức huyệt đạo của mình.
Từng tên nam nhân một ngã phịch xuống đất.
“A Đậu! Ta muốn xem, hôm nay là ta hay ngươi chết.”
Hạ Uyển Đồng tiến gần từng bước tới chỗ A Đậu.
Ả ta vô cùng sợ hãi, sao lại có thể?
“Chẳng phải, ngươi… ngươi trúng độc sao? Sao có thể…”
A Đậu ấp úng.
Thì ra là trúng độc, thảo nào… cơ thể nàng lại yếu ớt không có lực như vậy.
Cũng may nàng là người hiện đại, còn chưa biết cái gì là nội lực, xuyên suốt quá trình thứ nàng dùng chính là kỹ năng thực chiến hiện đại.
Không hề có chút nội lực nào!
Thân ảnh mỏng manh, ra tay dứt khoát, màn mưa như càng làm cho khung cảnh trở nên quỷ dị.
“Vương gia, ngài xem…”
Thuộc hạ bên cạnh Hàn vương gia nhanh chóng tiến lên xin chỉ thị.
Dù sao Hạ đại tiểu thư cũng là danh môn, bị hãm hại tới mức này… có chút không đành lòng.
“Ngươi xem, nàng ta cần chúng ta giúp sao?”
Hàn vương nhếch miệng cười, vốn dĩ hắn đã muốn ra tay giải vây, nhưng lại không ngờ thấy được một mặt thú vị này của Hạ tiểu thư.
Dù là tiểu thư tướng phủ, nhưng từng động tác kia là muốn mạng người.
Từ khi nào Hạ tiểu thư lại tàn nhẫn như vậy?
Hắn còn nhớ có gặp nàng ta vài lần ít ỏi, nhưng đều là bám lấy Đại Hoàng tử, bộ dạng đúng chuẩn quý nữ danh gia.
Chưa từng thấy bộ dáng này!
“Nhưng mà… Hạ đại tiểu thư…”
Thuộc hạ Hàn vương nhìn cảnh kia cũng vô cùng giật mình.
Tuy nói là Hạ đại tiểu thư có chút công phu, nội lực cũng chỉ ở mức bình thường.
Sao có thể chống đỡ nổi chứ?
Vốn dĩ ai là thị vệ hay là quân lính đều có một sự tôn trọng nhất định với Hạ tướng quân.
Cho nên… vẫn muốn chiếu cố Hạ tiểu thư, nhưng vẫn là âm thầm làm việc, dù sao ai có mắt cũng thấy Hoàng đế là không muốn quan tâm.
Thậm chí vị Hoàng đế kia còn muốn Hạ tiểu thư chết càng sớm càng tốt.
“Cứ từ từ, thời khắc mấu chốt còn chưa đến.”
Hàn vương lạnh lùng nói.
Xoẹt!
Một hòn đá nhanh chóng bay xẹt qua.
Hàn vương nhíu mày, hắn không nhận ra chút nội lực nào, thật bất cẩn.
“Người… đi xem xem.”
Hắn im lặng quan sát, thân ảnh cô độc, ánh mắt chứa đầy sát khí nhìn về phía hắn.
Hạ Uyển Đồng nhận ra chiếc xe ngựa cách đó không xa, ký hiệu đó là của hoàng gia.
Nàng cho rằng đây Đại Hoàng tử, có lẽ hắn muốn tận mắt nhìn thấy nàng bị sỉ nhục.
“Hừ. Đại Hoàng tử của ngươi, hôm nay ta xem hắn cứu được ngươi không!”
Ánh mắt Hạ Uyển Đồng lóe lên tia tàn độc, lẽ ra nàng không muốn hại người, nhưng đây là bọn họ ép nàng.
Rất nhanh, Hạ Uyển Đồng lại kéo theo thân thể của mình đến gần A Đậu nhanh nhất.
Những gả nam nhân kia còn chưa kịp ra tay, Hạ Uyển Đồng đã khống chế A Đậu, kề sát đá vào cổ ả ta.
“Kêu đi! Ta muốn nghe ngươi kêu cứu.”
Hạ Uyển Đồng là muốn bức Đại Hoàng tử ra mặt.
Chỉ cần hắn ra mặt chí ít nàng sẽ an toàn trong hôm nay, dù sao nàng còn mang danh nghĩa vị hôn thê của hắn.
Dù là giả nhân giả nghĩa, hắn cũng sẽ không để vị hôn thi danh nghĩa này bị gì được.
Cho dù từ hôn thì sao?
Hắn còn không sợ mang tiếng vô tình lãnh huyết?
Nhưng nàng đã lầm, trong xe ngựa kia chính là Hàn vương, không phải Đại Hoàng tử.
Không trách nàng, linh hồn vừa xuyên vào, làm sao phân biệt được nhiều thế chứ.
“Đại… Đại Hoàng tử… không có…”
A Đậu sợ hãi, ả ta không muốn chết, Đại Hoàng tử hứa sẽ cho nàng ta làm quý thiếp.
Vinh hoa đang ở trước mắt, sao có thể chết?
“Kêu!”
Hạ Uyển Đồng ghì chặt viên đá nhọn cứa vào da thịt ả ta.
Vệt máu xuất hiện.
A Đậu sợ hãi chỉ biết kêu to.
“Cứu mạng a… Cứu…”
Hàn vương bên này phất tay ra hiệu.
Thị về xông tới trấn áp những tên nam nhân thô bỉ kia.
“Các người thật chậm!”
Hạ Uyển Đồng đẩy A Đậu ra, thở phào một hơi.
Có binh lính chính quy, vậy thì nàng không lo nữa.
Chỉ cần có thể về phủ bình an, chuyện sau này sẽ tính tiếp.
“Hạ tiểu thư…”
Thị vệ dẫn đầu lên tiếng cúi đầu chào nàng.
“Dẫn ta qua gặp chủ tử các người.”
Hạ Uyển Đồng vẫn muốn một lần giải quyết xong, tránh phiền phức.
Đại Hoàng tử làm lắm chuyện cũng chỉ là để giải trừ sạch sẽ quan hệ với nàng.
Mà nàng cũng không còn muốn dính dáng tới hoàng quyền gì đó, chỉ muốn tìm cách quay về hoặc giả cũng là bình an mà sống.
“Nhưng…”
Thị vệ hơi khó xử.
“Hửm? Hay muốn ta tự đi?”
Hạ Uyển Đồng tuy đã mất hết sức lực, nhưng khí thế này… e là thị vệ nhỏ nhoi cũng không chống đỡ được.
Trong lòng thị vệ âm thầm ngưỡng mộ ‘quả là hộ phụ sinh hổ tử’ chỉ tiếc là nữ nhân…
“Mời tiểu thư.”
A Đậu cứ thế nhìn Hạ Uyển Đồng rời đi.
Ánh mắt căm hận hằn lên, ả ta không cam tâm.
Vừa lên xe ngựa của Hàn vương, Hạ Uyển Đồng biết mình đã tính sai.
Đây không phải là Đại Hoàng tử, mà trong ký ức mơ hồ của nàng, vị này chính là Hoàng thúc nhỏ tuổi nhất của Đại Hoàng tử.
“Hàn.. vương điện hạ. Ta thất lễ rồi!”
Mà Hàn vương đối diện lại thấy khí chất trên người nàng vô cùng khác những lần gặp mặt trước đây.
Không phải biến cố nên khác đi à?
Hàn vương không nói gì, chỉ im lặng gật đầu.
Trên người Hạ Uyển Đồng chỉ mỗi một bộ đồ mỏng manh bị ướt đẫm.
Này, xem như không ai dám cầu thân nàng rồi.
Nghĩ gì đó Hàn vương vốn muốn nói vài lời rồi để nàng ta xuống xe, nhưng mà nhìn bộ dạng này, hắn có chút tò mò.
“Không ngờ Hạ đại tiểu thư cũng có một mặt cường đại như vậy.”
Hàn vương mỉm cười.
‘Nếu không phiền, mong Hàn vương có thể đưa tiểu nữ về phủ.”
Hạ Uyển Đồng chỉ có thể ôm chân gã này, dù sao hắn đưa nàng về vẫn an toàn nhất.
Tránh phát sinh sự cố khác.
Cơ thể nàng đã cực hạn, không còn sức chống đỡ.
Nang vô thức chống tay xuống sàn.
Hàn vương nhíu mày, hắn cũng không đỡ nàng dậy, dù sao hắn cũng không muốn tiếp xúc gần nữ nhân.
Có thể ở trên xe ngựa của hắn về phủ xem như trả ơn cho Hạ tướng quân khi xưa.
Ngoài ra, hắn không muốn rước lấy phiền.
“Ta nhớ không nhầm, Hàn vương còn nợ phụ thân ta một ân tình.”
Hạ Uyển Đồng cứng rắn nói.
“Nếu ngài nhớ ơn kia, mong ngài có thể đưa ta đi gặp Hoàng thượng.”
Hạ Uyển Đồng vô cùng tức giận, dù sao chỉ có thể làm rõ, thì nàng mới an ổn về sau.
Nếu không, tính kế hiện tại chỉ là khởi đầu cho chuỗi ngày sau này của nàng.
“Cứu ngươi, chính là trả ân.”
Hàn vương lạnh lùng nói.
Trong lòng cảm thấy khó chịu, đây là muốn uy hiếp hắn?
“Là ta tự cứu ta. Ngài cũng không giúp ta gì, dù không có ngài ta vẫn thoát được.”
“Tiểu nữ chỉ cần ngại đưa tới trước mặt Hoàng thượng, sau đó ta với ngài hai đường không cần gặp lại.”
Hạ Uyển Đồng cũng hiểu rõ những người này sợ rằng mất lòng Hoàng đế, cho nên mới không ai giúp nàng.
Nếu không có chút ân tình Hạ tướng quân, sợ rằng tên Hàn vương này cũng mặc kệ.
Hàn vương im lặng.
Hạ Uyển Đồng đang muốn nói tiếp, cả người trực tiếp đổ sụp xuống, hôn mê bất tỉnh.
“Nhanh về phủ. Gọi thái y.”
Hàn vương tuy lạnh lùng, nhưng quả thật ân tình Hạ tướng hắn cần trả, mà Hạ gia giờ cũng chỉ còn Hạ đại tiểu thư này.
“Ta mong chờ người nói gì với lão Hoàng đế.”
Hàn vương nhếch miệng tự nói.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play