Vong Xuyên-biên giới giữa thiên giới và ma giới, nơi đây đang diễn ra một trận đấu vô cùng ác liệt, khói bay mù mịt, không khí đậm mùi máu tanh, âm thanh của vũ khí và tiếng kêu la thảm thiết đan xen vào nhau, tất cả tạo nên một khung cảnh hết sức rùng rợn.
Trên một vách núi cao sừng sững xuất hiện hình bóng của một nữ tử. Nàng ta khoác trên người một áo giáp trắng, tay cầm một thanh kiếm màu bạc được chạm khắc một con mãnh hổ rất tinh xảo. Mái tóc đen dài được cột cao trông rất phóng khoáng và khí khái.
Gương mặt nàng băng lãnh, điểm xuyến vài vệt đỏ của máu, đôi mắt thâm sâu lặng lẽ quan sát trận chiến.
Đột nhiên một tia sáng lóe lên kèm với đó là tiếng nổ vang dội khiến mặt đất rung lên từng hồi. Cột khói bốc lên cao bao phủ lấy những tiếng la thảm thiết.
Nữ tử ấy vẫn bình thản đứng nhìn từ trên cao, ngón tay thon dài nhịp nhịp vào chuôi kiếm. Bỗng một binh lính chạy tới.
-Thưa thống soái, Bách tiên pháo của chúng ta phóng đã trúng mục tiêu, tiêu diệt hơn nửa sinh lực địch ạ.
Lại có một tên khác đến báo:
-Báo, thưa thống soái, phòng tuyến ở phía tây đã đột phá vòng vây, tiến thẳng đến trung tâm trận địa địch và đã chém đầu tên thủ lĩnh của chúng rồi ạ!
Một kẻ rồi lại một kẻ khác đến.
-Báo, thưa thông soái, phía nam Vong Xuyên đã giành được chiến thắng rồi ạ
Nghe được những thông báo ấy, gương mặt của vị thống soái không chút xao động, đôi mắt vẫn lạnh lùng như thể đây là những điều đương nhiên sẽ xảy ra. Rồi nàng cười khẩy đầy tự tin và kiêu ngạo nói:
-Đến lúc phải trở về thôi!
Vừa nói dứt lời, nàng đạp chân phi thẳng về phía địch cùng với thanh Hiên Ánh kiếm của mình. Nàng đi đến đâu, kiếm của nàng sẽ đoạt mạng người đến đó. Nàng chỉ mới xông trận được một lúc mà các ma binh đã chết như ngã rạ. Chiếc giáp trắng muốt ban đầu giờ đã nhuốm đầy máu tươi của quân thù. Bọn chúng nhìn thấy nàng xung trận liền gào thét lên:
-Là Bạch Đình đó! Cô ta xung trận rồi chúng ta phải làm sao đây?
Quân địch bây giờ cứ như đàn ong vỡ tổ, chạy tán loạn cả lên. Nhưng tên thủ lĩnh của bọn chúng thì vẫn "điếc không sợ súng" đứng đấy và mạnh miệng nói:
-Chúng bây bị gì thế hả? Một con ả đàn bà "trói gà không chặt" cũng khiến chúng bây náo loạn thế kia sao? Hãy banh to con mắt mà nhìn ta đây, ta sẽ xé nát y phục của ả cho.....
Chưa kịp nói hết câu, một luồng khí lạnh xộc tới hắn, hắn nhìn lại thì thấy kiếm của Bạch Đình đã kề sát bên cuống họng. Đôi mắt nàng nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Hắn sợ đến mất mật, mặt tái xanh như tàu lá. Sức nặng của thanh kiếm cộng với sát khí hừng hực trên người nàng đã khiến cái miệng chó của hắn không thể sủa thêm câu nào. Nàng lạnh giọng nói:
-Thưa thống soái, ngài định làm gì "một con ả" như ta hả, ta đang chờ ngài đây. Để ta xem tay của ngài nhanh hơn hay kiếm của ta nhanh hơn đấy.
Nói xong nàng nhìn hắn với ánh mắt sắc hơn cả dao và nhếch miệng cười đầy kiêu ngạo. Nàng lại nói tiếp:
-Ngươi nói ta "trói gà không chặt" vậy thì bây giờ đây có còn giống như ta trói gà không chặt nữa không hay là ngươi vốn khống bằng một con gà?
Lời nói của nàng vừa như đùa giỡn vừa như đe dọa khiến hắn thật sự sợ đến quên cả thở. Hắn hèn hạ cầu xin:
--Xin.....xin ngài......tha.....tha......cho....cho...ta...
-Tha cho ngươi? Được thôi!
Song nàng quay sang đám binh sĩ ở đằng sau và hỏi lớn:
-Các huynh đệ! "Con gà" này tha hay không tha?
Đám binh sĩ đồng lòng trả lời:
-Không tha!
Nàng cười với hắn đầy ma mị rồi nói:
-Xin lỗi nhé! Mạng của ngươi ta không giữ được rồi! Thôi thì ngươi đi theo binh sĩ của ta mà làm con chó mua vui cho họ đi!
-Không....xin...xin....á!
Chưa kịp nói hết câu, Bạch Đình đã thẳng tay khiến hắn đầu lìa khỏi cổ. Dòng máu đỏ thẫm bắn ra tứ tung. Xong việc nàng lấy thủ cấp của hắn về như một chiến lợi phẩm. Đám tàn quân thấy vậy liền giẫm đạp lên nhau mà chạy bán sống bán chết. Một vị nữ tướng khác đến bên nàng và nói:
-Thưa thống soái, đã giết sạch bọn cầm đầu rồi, còn đám rác rưởi còn lại thì sao ạ?
Bạch Đình đưa tay lau bừa vệt máu bắn trên mắt. Đôi mắt lạnh tựa hồ băng lần nữa mở ra kèm với đó là giọng nói âm trầm:
-Đã là rác thì phải dọn cho sạch nếu không sẽ gây hậu quả không ngờ. Ngươi theo ta cũng nhiều năm chắc ngươi cũng chẳng xa lạ gì với việc này nữa nhỉ, Kim Đan?
-Thần đã hiểu thưa thống soái.
Cô liền ra hiệu cho binh lính với giọng điệu đanh thép.
-Quân đâu!
-Dạ!
-Giết sạch không tha!
-Dạ!
Bạch Đình nghe xong liền nở một nụ cười hài lòng rồi rời đi. Suốt mấy ngàn năm nay, nàng chinh chiến khắp mọi mặt trận, cũng lập vô số chiến công, các chư tiên đều tôn nàng là Bạch hổ Chiến thần của thiên giới.
Bạch Đình với ba vị khác lần lượt là Hỏa Thần Phàn Long, Chiến Thần Ngô Phỉ và Chiến Thần Hồng Ngài là tứ trụ của thiên giới. Bốn người họ oanh tạc tất cả các mặt trận khiến kẻ địch phải kiêng dè khi chạm trán. Trong đó Bạch Đình được xem là đệ nhất Chiến Thần và được đặt cho một cái tên khác là Hung Thần sa trường.
Hung Thần khát máu, ra tay tàn bạo không chút nương tình. Danh xưng ấy chỉ có ở ma giới nhưng nàng lại được gọi như vậy đủ hiểu độ tàn nhẫn và sát phạt của nàng là cực kì cao.
Bạch Đình luôn nói với binh sĩ dưới trướng rằng: "dù có là tàn quân cũng phải giết sạch, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nhỡ đâu một ngày nào đó bọn chúng quay lại cắn chúng ta thì nguy lắm".
Nếu nàng không phải là thượng thần thiên giới thì có lẽ chúng đã nói nàng là một ác quỷ máu lạnh sinh ra từ sát niệm của toàn bộ lục giới.
Nàng đốt pháo báo hiệu toàn quân chiến thắng. Không khí đáng sợ ban đầu bây giờ đã thay bằng tiếng hò reo nức nở của binh lính. Nàng ngắm pháo sáng trên trời mà lòng lại thầm nghĩ:
*không biết con "giun lửa" kia đánh đấm thế nào rồi, nếu hắn dám thất bại ta sẽ cho hắn bồi táng theo đám ma tộc này cho xem*
Lúc bấy giờ, ở phía Bắc của Thiên giới cũng có một vị Thiên tướng dẫn binh đánh trận nhưng không được suôn sẻ như nàng.
Nếu Vong Xuyên là trận địa chủ chốt để đánh thẳng lên trung tâm thiên giới, thì nơi cực bắc thiên giới-Giao Trì là điểm yếu vì nơi đây rất ít binh lính canh gác cũng như rất dễ bị bỏ quên do nằm nơi xa xôi, hẻo lánh. Thế nhưng nếu chúng chiếm được Giao Trì thì chúng sẽ có bàn đạp để đánh lên trung tâm thiên giới hợp với lực lượng từ Vong Xuyên lên sẽ tạo thế gọng kiềm khiến cho thiên giới khó bề đánh trả, còn nếu không thì chúng vẫn có thể tấn công Thiên giới, trong âm thầm khiến Thiên giới không kịp trở tay.
Nắm được điểm mấu chốt, nhị hoàng tử thiên giới - Phàn Long đã chủ động xin dẫn binh canh giữ nơi đây. Quả đúng như chàng dự liệu, hơn 10 nghìn vạn ma quân đã đánh đến đây dưới sự chỉ huy là Liễu Úy-một kẻ phản bội thiên giới, chẳng trách hắn lại thông thuộc thiên giới, biết đâu là điểm yếu của thiên giới mà đánh vào.
Chàng và hắn giao chiến suốt mấy ngày đêm, 10 nghìn vạn quân địch chết gần nửa còn thiên binh lại bị thương quá bán, điều này khiến chàng thật sự lo lắng.
Trong doanh trại, khi đang nói chuyện với Hàm Khiết dưới ánh trăng tàn chàng đã bày tỏ nỗi niềm bâng khuâng của mình:
-Binh sĩ đã chiến đấu suốt nhiều ngày liền, thật sự không thể cầm cự thêm được nữa. Nếu chúng lại tổng tấn công ta không chắc ta có thể trụ được Giao Trì hay không?
-Hay chúng ta gọi thêm quân tri viện đi điện hạ!
Người vừa mới đưa ra lời khuyên là Hàm Khiết, là hộ vệ thân cận trung thành của Phàn Long.
-Ngươi nghĩ ta không muốn hay sao, nhưng vấn đề là quân tri viện ở đâu đây? Lần này Ma giới cấu kết với Minh giới cùng tấn công ta nên quy mô lớn hơn rất nhiều, thiên giới đã huy động toàn bộ thiên binh thiên tướng đi nghênh chiến cả rồi thì đào đâu ra mấy vạn quân tri viện cho ta đây? - chàng vừa nói vừa đưa ánh mắt buồn rầu nhìn xa xăm.
-Ta có thể nhờ quân ở phía tây được không điện hạ? Hay ở đâu cũng được mà, thần nghe thông báo rằng họ đã dẹp yên được ma quân cả rồi.
Chàng khẽ đưa chén trà lên môi, nhấp nhẹ một ngụm rồi lại nói tiếp:
-Ngươi nghĩ họ sẽ giúp được ta sao? Họ cũng chiến đấu như ta thôi, nếu còn thì cũng chỉ là tàn quân đã mỏi nhừ thì liệu họ còn sức chiến đấu tiếp không hay lẽ ra họ sẽ sống sót trở về nhưng lại bỏ mạng ở Giao Trì lạnh lẽo này đây...?
Nghe thế, Hàm Khiết cũng chẳng thể nói được câu nào chỉ đành lẳng lặng nhìn chủ soái của mình suy tư, sầu não. Hắn quan sát xung quanh, xác định chỉ có hắn và Phàn Long mới bèn hỏi:
-Vết thương của Ngài sao rồi, điện hạ?
Phàn Long ngạc nhiên nhìn hắn.
-Sao ngươi biết ta bị thương?
-Ta theo ngài đã lâu, chẳng lẽ ta không nhận ra ngài đang che giấu vết thương lớn sau lưng do lần xung trận hôm qua sao?
-Nếu biết rồi thì giúp ta ém nhẹ chuyện này, tránh để binh lính nghe được lòng họ sẽ xôn xao ảnh hưởng đến trận chiến.
Hắn nhìn chủ tử của mình mà không khỏi thương cảm.
-Bây giờ ta chẳng quan tâm đến vết thương gì nữa, ta đang đau đầu về thế trận đang nghiêng dần về phe địch kia.
-Sao ta không thử nhờ "ngài ấy"?
-Cô ta sao? Ngươi biết cô ta và ta chẳng ưa gì nhau, giờ ta nhờ cô ta chẳng khác nào trực tiếp đem bản mặt của ta đi vứt.
Hàm Khiết nhìn chàng với gương mặt ba phần bất lực bảy phần như ba.
-Đến nước này mà ngày còn sĩ diện sao chứ, điện hạ của tôi ơi!
-Ta....Nhưng....nhưng chắc gì cô ta đồng ý giúp ta đâu chứ, đến lúc đó người bẽ mặt là ta đây này.
Nói xong chàng đảo mắt đi nơi khác, trên gương mặt thoáng chút xấu hổ. Cứng miệng là thế thôi nhưng chàng lại thầm nghĩ tới Bạch Đình:
*Chẳng lẽ ta phải nhờ viện trợ của cô ta sao? Giờ thì chỉ còn cô ta đủ sức tri viện cho ta. Mà nếu vậy thì cô ta sẽ xem mình là đồ kém cỏi, kiểu gì cũng chế nhạo ta cho coi. Thật sự không muốn nhờ vả cô ta chút nào. Nhưng....*
----
Ngày hôm sau, Phàn Long tiếp tục dẫn quân ra trận. Binh lính hai bên lao vào nhau như những con thiêu thân chẳng màng sống chết. Trận chiến diễn ra vô cùng ác liệt, tiếng binh khí va vào nhau kêu lên vang dội, khói lửa bay lên ngập trời.
Phàn Long ngồi trên yên ngựa quan sát trận chiến để vạch sẵn những chiến lược để chiến thắng. Đang đắm chìm trong suy nghĩ thì bỗng nghe một binh sĩ hớt hả chạy tới:
-Báo, thưa điện hạ, lại có thêm một vạn binh sĩ bị thương được đưa về trại rồi ạ!
Hàm Khiết bèn sốt sắn hỏi lại:
-Cái gì? Vì sao lại thế?
-Dạ thưa, những binh sĩ ấy đã liều mạng giết 2 vạn ma quân ạ! Hiện tình hình rất nguy cấp, mong điện hạ phân phó!
Phàn Long nghe thế vừa mừng lại vừa lo. Chàng liền ân cần truyền lệnh:
-Các ngươi làm tốt lắm khi về ta sẽ trọng thưởng, mau, đến gọi Hương Ngọc để cô ấy trị liệu cho các người!
-Dạ, tạ ơn điên hạ!
Chàng nhìn theo bóng lưng tên binh sĩ ấy chạy đi mà lòng chẳng thể nhẹ nhõm đôi chút. Hàm Khiết nhẹ nhàng an ủi chàng:
-Ngài đừng phiền não nữa! Chiến tranh nào mà không có mất mát chứ?
-Ta biết! Chỉ là ta muốn giảm tổn thất xuống mức thấp nhất mà thôi! Đều tại ta vô năng khiến các ngươi chịu khổ cùng ta rồi!
Hàm Khiết liền phản bác lại:
-Ngài đừng như vậy! Ngài vô năng thì ai tài năng đây hả? Chẳng qua lần này đối phương quá hiểu cách dẫn binh của ngài nên mới xảy ra cớ sự như vậy thôi! Ngài đừng tự trách nữa!
Lời nói này của Hàm Khiết đã khiến chàng nhớ ra một điều:
*Phải! Chính hắn-kẻ phản bội!*
Cắt ngang luồng suy nghĩ đó của chàng, một binh sĩ đến báo tin:
-Điện hạ tốt quá rồi, đại hoàng tử đang dẫn binh đến tri viện cho ta!
Nghe thấy thế, tảng đá ngàn cân trong lòng chàng đã được bỏ xuống, chàng vui mừng thấy rõ, lập tức xông ra đến chỗ Phàn Uyên. Thấy Hoàng huynh của mình chàng bất giác trở thành một đứa trẻ. Chàng gọi lớn:
-Hoàng huynh! huynh đến rồi!
Phàn Uyên quay lại điềm đạm nói:
-Ừ ta đến rồi! Chỗ này đệ cứ giao cho ta! Mau đến chỗ mà đệ nên đến đi!
Hiểu ý của Phàn Uyên chàng liền gật đầu và nói với giọng điệu chắc nịch:
- Được! Đệ sẽ đem đầu tên thủ lĩnh của chúng về cho huynh xem! Đệ đi đây!
Tiếng hô hào nô nức của binh lính làm cho khí thế của đội quân cao lên ngút trời
-Xông lên! Quân tri viện đã đến rồi, chúng ta có thể lật lại thế cờ này rồi!
Tin tức ấy đã vực dậy tin thần cho các binh lính, họ như được tiếp thêm sức mạnh, dồn hết sức lực cuối cùng để chiến đấu giành thắng lợi. Còn đám ma quân kia, khi nghe tin ấy liền hoang mang, lo sợ một phần vì binh chi viện đã tới và một phần vì Phàn Long lần nữa xông trận. Cái tên Phàn Long cũng là nỗi khiếp sợ đối với ma giới vì chính chàng là người đã đem quân đến đánh thẳng ma giới để cảnh cáo chúng không được lăm le xâm chiếm thiên giới.
Chàng đánh trận với tư thế khoang thai, ung dung, ra đòn dứt khoác, như đang khiêu vũ với những ánh lửa bập bùng.
----
-Cuối cùng thì ngươi cũng ra mặt rồi sao?
Giọng nói ấy trầm đến độ khiến người nghe phải sởn tóc gáy. Hắn chính là Liễu Úy, là người bạn cũ của Phàn Long. Nhưng chỉ có Phàn Long coi hắn là bạn còn hắn thì lại ghen ghét với Phàn Long vì hắn nghĩ rằng Phàn Long chỉ được cái mác là con thiên đế chứ chẳng có tài cán gì thế mà lúc nào cũng được tung hô, được tôn sùng hơn hắn. Cũng bởi vì lẽ đó mà hắn đã rắp tâm, mưu đồ phản lại thiên giới nhưng bị Phàn Long ngăn cản và đánh hắn xuống tận nhân gian. Hắn may mắn trốn thoát nhưng hắn lại mang mối thù với Phàn Long.
Khi nhìn thấy Phàn Long, hắn như con hổ đói vồ lấy mồi, Phàn Long cảm nhận được luồng khí tức mạnh mẽ đang đến gần và lặp tức chặn được đòn tấn công của Liễu Úy. *keng* Hai đòn tấn công chạm vào nhau tạo nên một luồng sức mạnh khổng lồ đánh tan tác mọi thứ xung quanh.
-Lâu rồi không gặp người bạn cũ của ta! - Liễu Úy nói với giọng điệu đầy mỉa mai
-Đúng là cũng lâu rồi, ngươi lại tìm tới ta để làm kẻ bại trận lần nữa sao Liễu Úy!
Câu nói móc mỉa với giọng điệu vừa bỡn cợt vừa thách thức đó của Phàn Long lặp tức khiến hắn giận sôi máu. Hắn hất kiếm của chàng ra và tấn công liên hoàn nhưng mỗi một chiêu thức của hắn chàng đều nắm trong lòng bàn tay. So với Phàn Long thì Liễu Úy để lộ quá nhiều sơ hở, chớp lấy thời cơ chàng đánh bay hắn ra xa cả mét khiến hắn lăn cù như một cái bánh xe. Khi hắn dừng lại được thì hắn đã nằm dưới mũi kiếm của chàng.
-Nể tình ngươi từng là chí cốt của ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, mau ra lệnh cho đám sâu bọ kia rút về ngay bằng không đừng trách vì sao đao kiếm vô tình! - chàng nói với giọng điệu lạnh lùng nhưng ánh mắt lại có chút xót thương "người bạn cũ".
Nắm được điểm yếu của chàng, Liễu Úy đã gợi lại chuyện xưa hòng để chàng lay động:
-Hahaha....ngươi có còn nhớ trận chiến đầu tiên ta và người cùng sát cánh bên nhau không? Lúc đó phòng tuyến của địch quá dày đặc, ta đã bị lọt vào tầm bắn của địch, cũng nhờ có ngươi đỡ cho mà ta thoát chết. Bây giờ coi như ta trả cái mạng này lại cho ngươi!
Nghe những lời nói ấy, Phàn Long thật sự bị xao động, vì sâu trong trái tim chàng thật sự xem hắn là bạn. Chàng liền đắm chìm vào hồi ức xa xôi, lúc mà chàng và hắn cùng kề vai sát cánh chiến đấu.
Biết mình đã thành công, hắn liền gằng giọng hét toáng lên:
-Giết ta đi, đến đây giết ta đi!
Câu nói ấy khiến chàng giật mình, chớp lấy thời cơ hắn tấn công chàng bằng một đòn cực kì mạnh khiến chàng văng xa và nôn ra máu, chàng cố gượng dậy, đau đớn nhìn hắn, nói:
-Ngươi...*khụ* ta thật lòng đối đãi với ngươi...sao ngươi lại...*khụ khụ*
-Người ngây thơ quá đấy! Ta chưa từng xem ngươi là bạn đâu. Tai sao mọi việc tốt đẹp đều đến với ngươi một cách dễ dàng trong khi ta làm như trâu như ngựa lại chẳng thể bằng một góc của ngươi chứ? - hắn nói với giọng điệu hằn hộc và nét mặt vô cùng dữ tợn
Những lời nói đó trực tiếp khiến Phàn Long sụp đổ, chàng không thể ngờ người mà mình coi là bạn hơn ngàn năm lại xem mình chẳng khác nào cái gai trong mắt, hòn đá ngán đường. Hắn lại tiếp tục công kích chàng:
-Ta đã thề chuyến này sẽ sống chết với ngươi! Ta đã cho ngươi cơ hội để giết ta nhưng ngươi lại quá mềm lòng, lần này thì đến lượt ta ra tay rồi.
Vừa nói dứt câu, hắn liền vung lưỡi hái lên trời và giáng xuống cực mạnh hòng giết chàng. *đùng* Cú giáng ấy làm rung chuyển cả một vùng, cột khói bốc lên cao, bụi bay mịt mù bao phủ lấy vạn vật xung quanh chẳng còn lại gì ngoài tiếng kêu thất thanh của Hàm Khiết:
-KHÔNGGGG, ĐIỆN HẠ!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play