Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Đam Mỹ ] Tình Địch Thích Tôi

Chương 1

“Này, cậu đang ở đâu?”

“Aa..cái này...hửm..?Cậu là ai..?”

Đây cơ hồ chỉ là một cuộc gọi điện thoại rất bình thường giữa hai người đang yêu nhau, một bên thì đang lo lắng vì người yêu đã không trả lời tin nhắn của cậu suốt mấy giờ đồng hồ, một bên thì đang nghe điện thoại bằng một trạng thái say xỉn mơ màng.

Đầu dây bên này sớm đã sốt ruột đến phát điên, lời thốt ra vô cùng gấp gáp.

“Chết tiệt! Cậu đang ở đâu mau trả lời tôi, tôi đến đón cậu!”

Bíp bíp bíp

Gia Ngôn bên này tức đến phát điên, tức đến mức quăng điện thoại xuống đất bực bội mà nắm đầu, cậu suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn quyết định đi tìm một chiếc điện thoại khác, lần này cậu hơi do dự, số điện thoại đã nằm trên màn hình nhưng cậu vẫn chưa dám bấm gọi.

Chần chừ một hồi thì cậu cũng đành chịu, nhắm chặt mắt mà bấm bừa, cuối cùng đưa điện thoại gần tai để nghe, đầu dây bên kia lập tức bắt máy, một giọng nam trầm tĩnh vang lên:

“Alo, ai vậy?”

Âm thanh người này vừa vang lên thì sắc mặt Gia Ngôn lập tức thay đổi, cơ mặt thậm chí còn nổi gân, cậu nghiến răng cố gắng rít ra từng chữ một:

“Thằng...khốn, mày... giấu cậu ấy ở đâu?”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười cợt.

“A..ra là cậu à...tìm Hạ Vũ sao? Để xem..cậu ấy đang say ở chỗ của tôi? Sao nào?”

Gia Ngôn nghe thấy câu nói ấy, sắc mặt liền trắng bệnh, ánh mắt như muốn giết người.

“Thằng ch*, mày mà dám đụng tới em ấy thì không yên với tao đâu!”

Lời cảnh cáo vừa nói xong thì Gia Ngôn lập tức khoác áo lên xe, cậu không biết Hạ Vũ đang ở đâu nhưng lúc nãy cậu đã nghe được tiếng nhạc vang vào điện thoại, loại nhạc này cậu chắc chắn chỉ có một quán bar có, vì thế đã nhanh chân chạy đến nơi đó đón người.

Gia Ngôn gấp gáp chạy tìm người, quán bar kín người cùng với tiếng nhạc khiến cậu hoa mắt, cậu xoa xoa đầu, nhưng vẫn ưu tiên tìm Hạ Vũ trước, chợt ánh mắt cậu lóe lên.

Tìm được rồi!

Không chần chừ cậu tiến lại chỗ Hạ Vũ vẫn đang bất tỉnh say, kéo Hạ Vũ về phía mình, để cậu ấy thoát khỏi vòng tay của kẻ đáng ghét kia.

Gia Ngôn nhìn cậu ấy đang mơ màng trong vòng tay, máu điên trong người lại tràn lên não, trừng mắt với đối phương.

“M* nó, biết rõ tao với cậu ấy đang qua lại với nhau mà còn đưa cậu ấy vào đây? Mày có ý gì?"

Đối phương chỉ cười cười vô cùng gợi đòn mà tiếp "thiện ý" của cậu:

“Người có ý nên là cậu chứ? Cậu ta cho phép nên tôi mới dắt vào, cậu nói cứ như tôi cưỡng ép vậy, oan lắm đấy!”

“M*, tao đùa với mày à?”

Nếu không phải trên tay đang có Hạ Vũ thì cậu chắc chắn không để yên cho tên khốn đó mà nhào lại cho hắn một cú đấm, căn bản cậu và tên kia vốn dĩ đã có xích mích ngay từ đầu, chuyện này chỉ là châm một chút dầu vào đám lửa đang cháy thôi.

Vốn dĩ ban đầu không như thế này, cậu và tên đó trước đây không hề quen biết nhau, lần đầu tiên bọn họ lắm nhau chính là được gia đình hai bên giới thiệu, gia đình hắn và cậu có mối quan hệ đối tác, cả hai gia đình quen biết nhau đã lâu nên bọn họ muốn cả hai người thừa kế sau này có thể gặp nhau để kết nối quan hệ trong tương lai.

Ban đầu, cậu không có ấn tượng với hắn lắm, chỉ thấy hắn có ngoại hình khá điển trai, rất cao và cử chỉ khá lịch sự, đúng là chỉ có vậy.

Nếu chỉ như vậy thì mối quan hệ của cả hai không đi đến bước này, mâu thuẫn bắt đầu từ lúc Hạ Vũ và tên đó quen biết nhau, lúc đó cả ba người vẫn còn học đại học cùng một trường, gia đình của Hạ Vũ cũng quen biết với hắn ta nên cả hai cũng được giới thiệu, ngay từ ánh mắt đầu tiên, tên khốn đó đã có tình ý với Hạ Vũ và bắt đầu theo đuổi cậu ấy, kể từ lúc đó Gia Ngôn và hắn đã có những va chạm và tranh cãi khốc liệt dẫn đến tình trạng như hôm nay.

Cậu và Hạ Vũ là thanh mai trúc mã từ nhỏ, vì ở gần nhau lâu ngày nên cả hai sớm đã có tình cảm, Gia Ngôn cũng biết mình là gay và cả Hạ Vũ cũng chấp nhận cậu, cả hai đều dính lấy nhau cho đến khi Gia Ngôn cậu chủ động tỏ tình trước, ban đầu Hạ vũ không đồng ý vì lúc đó cả hai vẫn còn nhỏ nên cậu ấy nghĩ rằng đoạn tình cảm đó vẫn chưa đủ chắc chắn, mãi sau khi lên đại học, Gia Ngôn mặt dày tỏ tình lần nữa nhưng lần này tuy rất ngại nhưng Hạ Vũ vẫn đồng ý, cả hai vừa ở bên nhau không lâu thì tên khốn Dạ Thiên xuất hiện, hắn liên tục chia rẻ tình cảm của cả hai người như sự việc diễn ra hôm nay không phải lần đầu, mặc dù đã cảnh cáo nhưng tên khốn đó vẫn cứ như vậy, khó khăn là Hạ Vũ hoàn toàn không biết ý đồ xấu của hắn.

Cậu tất nhiên rất đau đầu tuy nhiên vẫn không thể làm gì được tên đó vì lí do gia đình.

Gia Ngôn trừng mắt, không ở lâu mà lập tức đem Hạ Vũ về nhà mình và để cậu nằm trên giường.

Sáng hôm sau cuối cùng Hạ Vũ cũng tỉnh, cậu dụi mắt nhìn xung quanh, phát hiện không gian quen thuộc, chính là nhà của Gia Ngôn.

Hạ Vũ không nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì, cậu chỉ nhớ là vì hôm qua gặp chút vấn đề về học tập cho nên tâm trạng rất xấu, vừa lúc Dạ Thiên rủ cậu đi uống cho thoải mái nên cậu đã đồng ý luôn, cơ hồ quên mất mình còn cuộc hẹn ăn tối với Gia Ngôn.

Hạ Vũ nhăn mày, tính cách Gia Ngôn thật sự rất tệ, cậu ta rất ghét cậu đi với Dạ Thiên, cả hai bọn họ không ưa nhau điều này Hạ Vũ biết rõ, chuyện lần này chắc chắn Gia Ngôn sẽ không để yên cho cậu.

Quả nhiên vừa xuống phòng khách liền thấy Gia Ngôn đang ngồi chờ ở dưới, khuôn mặt không giấu nổi sự bực tức, nhưng vẫn cố gắng chỉ vào hộp thức ăn.

“Nhanh ăn sáng đi, hôm nay chúng ta có tiết học đấy.”

chương 2

Hạ Vũ rất chột dạ mà ngồi xuống bắt đầu ăn, vừa mới ăn được một chút thì giọng nói Gia Ngôn vang lên.

“Xem ra, hôm qua cậu cũng khá vui vẻ nhỉ?”

Tất nhiên lời này chính là mỉa mai muốn gây sự.

Hạ Vũ nhíu mày, tuy trong lòng không vui nhưng vẫn cố cười giải thích:

“Không phải đâu, hôm qua tâm trạng tớ không tốt nên mới đi cùng cậu ấy..xin lỗi vì quên mất cậu..”

Vừa nói xong thì đối phương phát lên tiếng cười châm chọc, Gia Ngôn gằn giọng:

“Quên? Cả tôi cũng quên thì có thể xem là cậu chỉ nhớ mỗi thẳng ch* đó thôi nhỉ? Hay lắm đấy!”

Tới mức này thì Hạ Vũ không thể chịu đựng nổi cậu ta nữa, lần nào cũng vậy, Gia Ngôn căn bản không bao giờ nghe cậu nói cả, cậu ta chỉ biết bản thân cậu ta luôn đúng, lúc nào cũng vô cớ gây sự trước.

“Cậu có thôi đi không? Còn muốn vô lý thế nào nữa đây?”

Một tiếng đập bàn vang lên.

“M*, cậu vì thằng đó mà dám nói thế với tôi? Cậu đùa với tôi sao? Rõ ràng biết nó có ý đồ không tốt với cậu mà vẫn đi theo nó đến đó, còn để bản thân say khướt như thế? Chẳng lẽ muốn tôi nói thẳng ra rằng nó chỉ thèm khát tiếp cận để ch*ch cậu thôi à?”

Hạ Vũ nghe thế không thể kìm nỗi ấm ức trong lòng, rõ ràng cậu với Dạ Thiên chỉ là bạn thôi, cậu cũng không phải đứa trẻ con mà cần cậu ấy phải dạy dỗ, từ lúc yêu nhau thì Gia Ngôn như biến thành người khác, lúc nào cũng kiểm soát cậu vô lý.

“Người muốn làm việc đó với tôi không phải là cậu à? Cậu chỉ giỏi đổ tội cho người khác!”

Gia Ngôn tiến lại gần Hạ Vũ, nắm lấy cằm cậu.

“Hay lắm! Bây giờ cậu vì nó mà nói mấy lời đó với tôi? Được tất cả là thằng này sai hết! Là thằng này có ý xấu với cậu, còn thằng kia thì vô tội! Được!”

Hạ Vũ hất tay cậu ta ra, tròng mắt đỏ hoe.

“Cậu càng ngày càng vô lý, đó là lý do tớ ngày càng chán ghét cậu, mỗi lần gặp nhau thì đều là cãi vã những chuyện nhảm nhí, tớ chịu hết nổi rồi!

“Chúng ta dừng lại được rồi!”

Gia Ngôn không tin mà trừng mắt nhìn Hạ Vũ, khuôn mặt yếu ớt hiện lên trong mắt cậu, những giọt nước mắt cam chịu của Hạ Vũ rơi xuống khiến lồng ngực cậu như muốn nổ tung lên nhưng thứ khiến cậu bừng tĩnh chính là câu cuối cùng Hạ Vũ nói "Chúng ta dừng lại được rồi!”, câu nói đó khiến cậu như trở thành một đứa trẻ bị bỏ rơi, cậu không tin và cũng chưa bao giờ nghĩ Hạ Vũ sẽ nói câu đó, cậu nghĩ rằng cậu ấy chắc chắn không thể bỏ rơi cậu được.

Gia Ngôn lẩm bẩm:“Không..phải...khoan...không thể..” Sau đó nắm lấy tay Hạ Vũ.

Chưa kịp để Gia Ngôn cất lời thì Hạ Vũ đã lên tiếng trước:“Tớ thà yêu con gái chứ cũng không muốn yêu một kẻ độc tài như cậu đâu!”

Câu nói này khiến Gia Ngôn thật sự sụp đổ, có chết cậu cũng chưa từng nghĩ rằng Hạ Vũ lại nói những lời cay độc như thế, cậu không tin. Cậu vồ lấy cánh tay Hạ Vũ.

“Xin..xin lỗi...là tôi sai...chuyện này kết thúc được rồi..”

Hạ Vũ vẫn không để tâm mà hất cánh tay của cậu đi rồi một mạch rời khỏi nhà, để lại Gia Ngôn vẫn đang đứng sững sờ ở đó.

Gia Ngôn tức giận đá cái bàn bên cạnh một cú, khuôn mặt vặn vẹo.

“Chết tiệt..”

Sau hôm đó Hạ Vũ đã cắt đứt liên hệ với cậu, chặn số điện thoại cũng như mọi thứ có thể liên lạc được, cậu biết lần này Hạ Vũ thật sự đã giận rồi, trước đây mỗi khi cãi nhau, cậu chỉ cần hạ giọng an ủi thì Hạ Vũ sẽ tha thứ, nhưng bây giờ ngay cả cơ hội để cậu giải thích cũng không có.

Bỗng cậu nghe được một cuộc gọi, vừa định mừng rỡ vì nghĩ rằng đó là Hạ Vũ thì một giọng trầm vang lên:

“Thằng mất dạy, còn không chịu về nhà?”

Gia Ngôn nhíu mày, cậu biết đó là ai, không ai khác chính là bố cậu, ông ấy cứ cách một thời gian thì lại gọi điện cho cậu để bảo cậu về ăn cơm với gia đình, nhưng cơ bản là để mắng nhiếc cậu.

Tuy là rất muốn từ chối nhưng hiện tại cậu không thể làm cho bố tức giận, nếu ông ấy tức giận thì số tiền trong tài khoản cậu nhất định sẽ biến mất trong một nốt nhạc.

“Được, con về ngay.”

Gia Ngôn lê thân xác mệt mỏi trở về gặp bố, vừa gặp cậu thì ông ấy liền muốn mắng nhưng lại để dành đến bữa cơm.

“Mày xem, bằng tuổi mày người ta đã làm được những gì? Còn mày thì suốt ngày cứ ăn chơi lêu lổng chả được tích sự gì! Có biết xấu hổ không?”

Gia Ngôn bình tĩnh gắp thức ăn, cậu đã quá quen với những việc này, nghe nhiều rồi cũng thành ra không còn cảm giác nữa.

“Tao không nói đâu xa, bằng tuổi với mày mà con ông Chu đã làm được những gì cho bố nó? Còn mày?”

Nghe tới câu này sắc mặt Gia Ngôn lập tức tối sầm lại, con ông Chu mà bố vừa nhắc đến không ai khác chính là tên khốn Dạ Thiên kia, hắn vì đã kế thừa công ty của gia đình còn cậu thì không nên mỗi bữa ăn bố cứ nhắc mãi đến hắn, càng nghe cậu lại càng chướng tai.

“Bố, con còn học đại học vẫn chưa xong, sao có thể nói là bất tài được?”

Bố cậu lập tức hừ lạnh phản bác:

“Nó vẫn còn học đấy thôi? Vừa nhìn đã thấy mày chẳng làm ăn được gì ngoài ăn chơi đàn đúm với mấy bọn hư hỏng, còn đợi tao phải kể ra hết từng cái một à?”

chương 3

“Thôi được rồi, con biết rồi, cứ nói mãi.”

Bố cậu chỉ hừ lạnh, thằng con trai này đối với ông bây giờ không có giá trị nào, lúc còn bé rõ là rất ngoan ngoãn, càng lớn thì lại càng nhiều tật xấu, học hành chẳng ra sao, suốt ngày chỉ biết chơi bời, lần nào nó về ông cũng nói nhưng nói mãi nó cũng cứ như vậy.

Cứng đầu khó dạy.

“Dạo này tao thấy mày có vẻ hay đi cùng Hạ Vũ, đều lớn hết cả rồi sao lúc nào cũng dính lấy nhau thế?”

Cánh tay đang cầm đũa của Gia Ngôn bỗng dưng cứng lại, cánh tay dừng ở không trung một lúc, sau đó lại trở về như bình thường.

“Bố đừng nhắc tới cậu ấy.”

“Gì chứ? Bọn mày lại cãi nhau à, đúng là trẻ con.”

“Nhưng cũng phải nói, dạo này công ty của bố nó gặp khó khăn, chúng mày nên bớt thân thiết lại đi”

...

Ánh đèn sân khấu ảo diệu chiếu lên từng tấc da thịt của Gia Ngôn, không biết đã qua bao lâu, từng chai rượu được đưa vào trong khoang miệng cậu, những chai rượu được vứt đầy rẫy trên bàn, xung quanh nhộn nhịp khiến tâm trạng con người cũng trở nên rạo rực.

“Haha, gì chứ, trông mày thế này mà cũng buồn tình à?”

Một người có phong cách tùy tiện ngồi ở gần cậu lên tiếng, hắn ta là bạn của Gia Ngôn, cũng là người được bố cậu hay nhắc là "đám bạn hư hỏng". Tên đó là một tay ăn chơi chính hiệu, cái gì hắn cũng đã từng trải qua, tính cách phóng khoáng và thường mời cậu đi chơi cùng, chỉ là dạo này Gia Ngôn bận rộn với tình yêu nên không có thời gian chơi cùng, hôm nay đặc biệt mới bị Hạ Vũ bỏ rơi nên mới đi cùng hắn.

Gia Ngôn nhìn hắn, ánh đèn sượt ngang khuôn mặt đang đùa bỡn, tên đó có khuôn mặt không tệ, ngũ quan tinh xảo nhưng khi cười lên lại mang một nét vô lại, tất nhiên cũng có rất nhiều người theo đuổi, chỉ là hắn không phải người tốt, tất nhiên hắn cũng giống cậu đều là gay, chỉ là tên đó sống một đời cũng chỉ đi trêu đùa người khác.

“Mặc kệ tao, đang rất khó chịu đây.”

Tên kia lại càng cười hăng hơn, đám bạn xung quanh cũng đua nhau cười.

“Gì chứ, em yêu bỏ mày theo thằng khác sao, thiếu gia nhà ta cũng có ngày này?”

Câu này làm Gia Ngôn nhớ tới đêm hôm đó nhìn thấy Hạ Vũ nằm trong lòng ngực Dạ Thiên mà ngủ, không hề chống cự cũng không biết người đang ôm mình trong tay là ai, một chút phòng bị cơ bản cũng không có, càng nghĩ Gia Ngôn càng tức, rõ ràng hôm đó cậu không sai bởi vì việc ghen thì ai cũng có, cậu cũng là đàn ông, sao có thể nói không ghen là không ghen được, cậu đồng ý rằng tính cách mình không hề tốt, hay nắng mưa bất thường nhưng cũng do Hạ Vũ không biết giới hạn, liên tục chọc đến giới hạn của cậu nên mới khiến sự việc hôm đó không thể giải quyết được.

Nhưng nghĩ như thế nào thì cậu vẫn thấy tên khốn Dạ Thiên chẳng có gì hơn cậu, hắn đẹp thì cậu cũng đẹp, hắn có tiền cậu cũng có tiền, tên khốn đó chỉ hơn cậu cái lưỡi dẻo mà thôi, nhưng mấy tên chỉ có mồm miệng cơ bản đều là mấy lời ba hoa vô nghĩa, không hiểu tại sao Hạ Vũ lại thích mấy tên giả dối như thế.

“Rõ ràng tao đã trân thành như vậy rồi, cậu ấy lại không biết.”

Càng nói Gia Ngôn càng uống nhiều hơn, có thể thấy rõ sự ấm ức.

Tên kia cười khẩy, hắn cũng thừa nhận Gia Ngôn lần này có cố gắng, trước kia đừng nói là theo đuổi ai đó, người thích hắn xếp cả hàng dài hắn cũng không thèm ngó đến, có nhu cầu thì tìm đại một người mà giải quyết, không yêu đương ràng buộc, không ghen tuông bao giờ, kiểu người trong sáng ngây thơ như Hạ Vũ bên cạnh hắn không hề thiếu, thậm chí có thể thỏa mãn mọi sở thích của hắn, chỉ là hắn nhìn trúng Hạ Vũ ở một điểm nào đó nên mới đi đến từng này, bởi vì tính cách Gia Ngôn rất nhanh chán, chỉ cần người hắn thích cũng thích hắn thì hắn sẽ lập tức chán ngay.

“Haha, thôi nào, dù sao cũng chia tay rồi, hình như lâu rồi mày chưa ăn tối rồi thì phải?.”

“Sao? Tao giới thiệu cho.”

(Ăn tối ở đây không phải là ăn cơm vào buổi tối, đây là từ được sử dụng nhiều trong giới ăn chơi ở đây, để chỉ việc "thịt" ai đó vào buổi tối vì mọi người thường sẽ làm việc này vào ban đêm.)

Gia Ngôn chán ngắt không để tâm lời hắn mà tiếp tục nốc rượu, cậu bây giờ không có nhu cầu nữa, nghĩ tới việc bây giờ Hạ Vũ đang đi với người khác làm cậu như phát điên, còn gì tâm trạng ở trên giường nữa.

“Mày cứ để dần mà ăn đi nhé.”

Trong lúc đám bạn đang ba hoa đang khuyên nhủ cậu nên quay về như lúc trước thì tiếng chuông vang lên từ điện thoại tên kia.

Hắn nhíu mày xem điện thoại, nhưng đến khi nhìn thấy tên thì cơ mặt cũng giãn ra, còn không quên cười, Gia Ngôn nhìn thấy cũng suýt giật mình, cái tên đó vậy mà cười vì một cuốc điện thoại.

Sau khi nghe xong hắn quay sang thì thầm với cậu.

“Biết gì không? Tao vừa tìm thấy một người rất tốt đó, khuôn mặt đúng gu tao, chút nữa người đó sẽ tới, tao sẽ cho mày mở mang tầm mắt thử, cho mày biết thế nào mới được gọi là mỹ nhân thật sự.”

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play