Âm thanh ồn ào của người đi lại xung quanh, tiếng bàn tán nghị luận vang lên không dứt.
Đoàn Lan Khuê cảm thấy toàn thân đau nhức, từ từ mở mắt, cảm thấy trên mặt bị cái gì đó phủ lên khó chịu, nàng dùng tay gạt thứ đó ra.
Động tác của nữ tử không nhanh cũng không chậm, chẳng qua là trong phút chốc gương mặt trắng ngần và kiều diễm lộ ra. Đôi đồng tử như nước mùa thu, mang theo một chút tò mò và đánh giá, quan sát tất cả.
"Shits..."
Nàng đưa tay đỡ đầu nhẹ rên một tiếng, tròng mắt đảo vòng quanh.
Nhìn thấy mình đang mặc đồ cổ trang, cả người chật vật, thê thảm hơn chính là nàng đang nằm trên đường, xung quanh cũng toàn là những người đang mặc cổ trang và bọn họ đang chỉ trỏ mình bàn luận.
"Tiểu thư..."
Một một người từ trong đám người xông tới chỗ của nàng, ánh mắt tràn đầy sự khẩn trương.
"Người không sao chứ tiểu thư..."
Người nọ còn khá trẻ tuổi, chắc chỉ khoảng 16, 17 gì đó.
"Tiểu Xuân…"
Nàng vô thức gọi ra một cái tên.
Trong mắt Tiểu Xuân tràn đầy sự lo lắng cùng luống cuống.
"Tiểu Thư… Là nô tỳ không tốt. Để nô tỳ đỡ người dậy trước đã."
"Ui ya..."
Khi Tiểu Xuân đụng vào tay, muốn nâng nàng lên, nàng liền cảm thấy một trận đau đớn trên tay truyền đến khiến nàng phải kêu lên.
Nàng cúi đầu nhìn tay mình. Đây là một đôi bàn tay được chăm sóc tỉ mỉ, cho dù là đầu ngón tay hay lòng bàn tay đều không hề có chút vết chai mỏng nào, vừa trắng nõn vừa mềm mại, dường như ngay cả bình trà cũng không thể nhấc nổi.
Khác hoàn toàn với đôi tay thon dài hữu lực trong ấn tượng của nàng.
Đây căn bản không phải là tay của nàng.
Mà lúc này đây bàn tay kia đang xây xát vô cùng thảm thương đụng tới là đau.
Còn chưa kịp định hình mọi chuyện là như thế nào, một cơn váng đầu đã ập tới.
Trong đầu nàng nhanh chóng xuất hiện thêm một đoạn ký ức.
Đoạn ký ức này khiến Đoàn Lan Khuê ý thức được rằng, nàng đã xuyên không, đây cũng không phải là thân thể của nàng.
Hai mắt nàng muốn trợn ngược.
Vốn là một bác sĩ thiên tài của thế kỷ 21. Lần này đang trên đường tới hội thảo y học thế giới, được tổ chức vào hai ngày sau, ai ngờ máy bay gặp nạn.
Khi máy bay rơi xuống nàng mất đi ý thức, vừa mở mắt đã gặp phải tình cảnh này, lại thấy toàn thân này đau nhức chính là vừa bị người khác bắt nạt mà.
Nhìn đến thân thể liễu yếu đào tơ, mảnh khảnh hiện tại của mình, Đoàn Lan Khuê không khỏi cười khổ.
Tuy rằng nàng ở thế giới hiện đại có ê sắc ế, chưa một cuộc tình vắt vai thật, nhưng ông trời cũng không cần trêu ngươi bà cô già như nàng vậy chứ.
"Tiểu thư... Nô tỳ người đứng lên trước đã, như thế này không có tiện..."
Tiểu Xuân kia một lần nữa tiến lên, nhẹ nhàng đỡ người dậy, dìu nàng tới một quán trà nhỏ ven đường ngồi xuống.
Đoàn Lan Khuê đã ổn định lại, đầu óc tiếp nhận thông tin và phân tích rõ ràng mọi chuyện.
Tiểu Xuân rót cho nàng một chén trà.
"Tiểu thư, người uống chút nước đi."
"Cảm ơn..."
Cảm thấy cổ họng cũng có chút khô rát, nàng liền tiếp nhận chén trà của Tiểu Xuân đưa tới.
"Ui..."
Nhưng khi vừa nghe thấy hai chữ cảm ơn của nàng, Tiểu Xuân hoảng hốt mà run tay, ánh mắt nhìn nàng đầy sự sợ hãi, chén trà cũng vì nàng ấy run tay mà bị đổ lên người Đoàn Lan Khuê.
"Nô tỳ đáng chết..."
Tiểu Xuân vội vàng mà quỳ xuống, khuôn mặt trắng bệch.
Đoàn Lan Khuê ý thức được mình đã làm nàng ấy sợ, nàng cũng không muốn dọa nàng ấy nên chỉ nở nụ cười phất tay.
"Đứng lên đi."
Nói rồi tự mình rót một chén trà khác, Tiểu Xuân thấy vậy vội vàng đứng lên, nhanh tay cầm lấy ấm trà rót cho nàng.
Đoàn Lan Khuê uống một lúc hai ly trà, ánh mắt nhìn Tiểu Xuân.
Với những thông tin nàng mới được tiếp nhận kia, thì đây là Minh Quốc, một quốc gia có lãnh thổ rất rộng lớn.
Nhưng hiện tại đã bị chia thành bốn quốc gia nhỏ là Minh Quốc, Đàm Quốc, Yến Quốc, Mã Quốc.
Nguyên thân là đích nữ Đoàn Lan Khuê của phủ Đoàn An Hầu của Minh Quốc.
Phụ thân nàng chính là Uy Viễn Tướng Quân uy danh đỉnh đỉnh...
Phụ thân nàng cách đây ba năm, trong một lần xuất chinh bảo vệ biên cương đã bỏ mạng.
Mẫu thân nàng vì đau thương quá độ, cũng lìa xa trần thế sau khi phụ thân nàng mất năm tháng.
Sau khi phụ thân của Đoàn Lan Khuê qua đời, tước vị Đoàn An Hầu kia được thúc thúc của nàng tiếp nhận.
Đoàn Lan Khuê sau khi phụ mẫu mất vô cùng thương tâm, nàng ở trong phật đường ba năm giữ đạo hiếu.
Hết tang kỳ, nàng ra khỏi phật đường lại nhận được tin tức, nhị hoàng tử đã từ hôn với nàng.
Nàng hiện tại chính là một đứa trẻ mồ côi, không có phụ mẫu che chở, còn bị vị hôn phu là hoàng tử từ hôn, thân phận đáng thương biết bao nhiêu.
Không có phụ mẫu lại bị từ hôn, nàng trở thành một cô nhi yếu thế, bị thúc thẩm khinh ghét, không một chút nương tình mà làm khó dễ, bắt nạt.
Đoàn Lan Khuê cười khổ một tiếng. Nàng thật muốn chỉ tay lên trời mà mắng.
Mẹ nó, vì cái gì, đã cho nàng xuyên qua, lại không thể cho nàng một cái thân phận tốt tốt một chút.
Đời trước ở hiện đại cũng là mồ côi, đời này xuyên đến cũng là không cha không mẹ, đây là ý gì hả?
Nhìn Tiểu Xuân là nha hoàn thiếp thân mẫu thân để lại cho nàng, Đoàn Lan Khuê thở dài.
"Là ta liên lụy ngươi rồi!"
Tiểu Xuân rưng rưng nước mắt.
"Tiểu thư, người nói gì vậy... Là nô tỳ không tốt, không bảo vệ được tiểu thư chu toàn mới phải..."
"Được rồi! Đừng khóc, mau trả tiền nước, chúng ta trở về thôi..."
"Vâng..."
Tiểu Xuân đáp ứng một tiếng, sau đó thanh toán tiền nước.
Ngồi một lát Đoàn Lan Khuê đã cảm nhận thương tích trên người mình, cũng may là không nặng lắm, chỉ là xây xước ngoài da một chút mà thôi.
"Tỷ tỷ, đi nhanh như vậy làm gì chứ! Không chờ muội một chút..."
Nhưng ở lúc chủ tớ hai người muốn rời đi, một người ở phía sau lên tiếng gọi lại.
Nhìn người đến lông mày Tiểu Xuân nhíu lại, miễn cưỡng khom người mà hành lễ.
"Nô tỳ tham kiến nhị tiểu thư..."
Đoàn Lan Khuê nhìn nữ tử mặc váy hoa tím đi tới, ngũ quan kia cân đối, nụ cười trên môi dịu dàng, dáng đi lả lướt, theo sau còn có mấy người nữa đang cười nói với nhau.
Thông tin trong đầu nàng nhanh chóng vận chuyển, trên khuôn mặt kéo ra một nụ cười châm chọc.
Bộ dáng chật vật này của nàng, chính là nhờ mấy người này ban tặng mà, rất tốt đấy.
Chắc khi nãy, bọn họ ngồi ở trên lầu quan sát, bây giờ thấy nàng rời đi nên lại đi tới muốn khi dễ nàng nữa đây mà.
"Sao vậy tỷ tỷ, sao tỷ lại có dáng vẻ nhếch nhác như thế này vậy? Thật làm muội nhìn mãi cũng không thể nhận ra người, đến khi nãy, thấy Tiểu Xuân đến, muội mới dám khẳng định là tỷ đấy..."
"Haha... Đúng vậy, khi nãy ta còn tưởng là đứa ăn mày nào cơ..."
Một nữ tử ở bên cạnh cũng lên tiếng phụ hoạ.
Bọn họ vừa dứt lời, trái tim Đoàn Lan Khuê run lên một hồi kịch liệt, khiến nàng phải hít vào một hơi, nàng ôm lấy ngực mình, sắc mặt tái nhợt đi.
Ánh mắt nàng mờ đi, nàng nhìn thấy một thân ảnh thiếu nữ mờ ảo, nàng ấy đang run rẩy thân mình mỏng manh.
Hai mắt nàng ấy lập loè ánh đỏ, nàng ấy đang phẫn hận nhìn chằm chằm vào mấy người kia.
Thân hình Đoàn Lan Khuê sắp không đứng vững, cũng may có Tiểu Xuân ở bên cạnh đỡ lấy nàng.
"Giúp ta, giúp ta rửa sạch oan khuất của phụ mẫu, giúp ta trả thù lấy lại trong sạch, ta nguyện dâng hiến thân xác này cho ngươi…"
Là nguyên chủ, Đoàn Lan Khuê lúc này đã nhân ra đây là nguyên chủ, nàng ấy muốn nàng giúp, đổi lại chính là thân xác này.
Đoàn Lan Khuê rối rắm một chút, nhưng thấy thân thể mỗi lúc một yếu hơn, mà nguyên chủ kia hồn phách cũng mờ nhạt đi nhanh, có lẽ đây chính là chấp niệm của nàng ấy.
"Ta đồng ý…"
Ngay khi tâm nàng vừa động thì một phần hồn phách mỏng manh cuối cùng của nguyên chủ tan biến, hoá thành một làn khói mỏng nhập vào thân thể, trên ngực nơi vị trí trái tim của thân thể lặng lẽ xuất hiện một nốt ruồi son.
Nếu đã đồng ý với nguyên chủ thay cô ấy làm những việc kia, vậy thì việc đầu tiên Đoàn Lan Khuê muốn làm chính là dạy cho mấy người trước mặt này, những kẻ đã bắt nạt nguyên chủ một bài học đích đáng.
Đoàn Lan Khuê nhìn bọn họ, chỉ nhẹ giọng mà nói.
"Để muội muội chê cười rồi, không biết vì sao, trong thành gần đây lại có nhiều chó dại quá, khi nãy tỷ bị chúng nó dồn cắn, cũng may là chỉ xây xước nhẹ, nếu không cũng lo lắng bị lây bệnh dại lắm..."
Nghe nàng nói, sắc mặt những người kia xa sầm lại, đây là Đoàn Lan Khuê đang mắng bọn họ là cho hay sao.
Không để cho bọn họ kịp tức giận Đoàn Lan Khuê lại nói.
"Thấy các tỷ muội quan tâm ta tới vậy, ta mới không ngại chuyện mất mắt bị đám chó đấy đuổi mà nói ra, để các tỷ muội cẩn thận một chút, đừng để bị như ta mà khổ."
"Ngươi..."
Một đám người tức đến đỏ mặt, nhưng không biết nên mắng gì, chỉ có thể hằm hằm trừng mắt nhìn nàng.
(còn tiếp)
t/g: Truyện mới ra lò, rất mong có được sự ủng hộ cùng yêu thích của các bạn.
Hãy like, theo dõi, vote ủng hộ cho mình nhé.
Chân Thành Cảm Ơn!!!!
Đám người nghiến răng nhìn nàng, rất muốn lao đến, xé nát cái gương mặt trắng nõn mịn màng trướng mắt trước mặt kia.
Cũng chỉ là một đứa mồ côi không chỗ dựa, mà dám bóng gió nói bọn họ như vậy, thật đáng chết.
Nhiều tiểu thư khuê các đứng một chỗ, lại nhìn đến Đoàn Lan Khuê một thân y phục nhếch nhác đứng ở giữa, sự tương phản này cùng những lời nói mỉa mai nhau của bọn họ, nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người hiếu kỳ xung quanh.
Họ túm lại chụm đầu ghé tai chỉ trỏ bàn luận.
Hoàng ma ma, thân tín bên cạnh Hầu phu nhân, đang đứng bên cạnh Đoàn Như Mai tiến đến, nhìn Đoàn Lan Khuê nói.
"Đại tiểu thư, tuy rằng người hiện tại đã không còn phụ mẫu dạy bảo, tứ hoàng tử không muốn cùng người kết hôn nữa, lão nô biết người đau lòng...
Nhưng dù sao người cũng vẫn là thiên kim Đoàn An Hầu phủ, sao có thể ở ngoài bóng gió, nói những lời chó mèo mắng người thô tục, y phục không chỉnh tề mất mặt như vậy.
Phu nhân không đành lòng, đã để lão nô đến nhắc nhở người một chút, nói người mau trở về, đừng ở bên ngoài làm mất mặt gia quy Hầu phủ."
Tiếng người này không nhỏ, mọi người xung quanh đều nghe rõ ràng, bọn họ nhìn đến Đoàn Lan Khuê, càng thêm không kiêng dè gì mà chỉ tay nghị luận nữa.
"Thì ra đây chính là nữ nhi mệnh cách cứng, khắc chết phụ mẫu của Đoàn An Hầu phủ đấy."
"Ừm! Nghe nói nàng ta mệnh cách cứng lắm, khi xưa phụ mẫu nàng ta còn tại thế, thì chỉ sinh được một mình nàng ta, về sau cứ hễ có thai, lại bị nàng ta khắc cho sẩy luôn..."
"Đúng vậy đấy, nghe nói tứ hoàng tử từ sau khi có hôn ước cùng nàng ta, luôn gặp xui xẻo, còn bệnh tật quấn thân. Sau khi từ hôn với nàng ta thì lại khoẻ rồi..."
"Ôi! Một nữ tử như vậy thì chúng ta cũng phải đứng cách xa một chút."
"Nhìn dáng vẻ cũng không đến nỗi nào, nhưng mà xem cử chỉ, hành vi kia thật không có vẻ gì là khuê tú cả."
"Đúng vậy, y phục xốc xếch, có biết có phải vừa làm loạn hay gì đó hay không."
Nghe những lời nghị luận xung quanh, Tiểu Xuân vô cùng tức giận, nàng ấy muốn xông lên để nói lý với bọn họ, giúp tiểu thư nhà mình thanh minh.
Đoàn Lan Khuê kéo nàng ấy lại khẽ lắc đầu. Nàng muốn nhìn xem, muội muội tốt Đoàn Như Mai nhà nhị thúc, cùng nhóm bằng hữu của nàng ta muốn làm cái gì đây.
Lại nghe những lời nghị luận kia, chắc chắn đã được người ta ác ý rêu rao từ lâu, đâu phải thanh minh một hai câu là xong.
Trên đời này thứ khó bịt nhất chính là miệng thiên hạ.
Đoàn Như Mai nhìn Đoàn Lan Khuê cười đầy thâm ý.
Nàng ta hơi cúi đầu, nói như sợ Đoàn Lan Khuê tức giận, cẩn thận khuyên bảo.
"Tỷ tỷ, muội biết, tỷ ở phật đường vì bá phụ, bá mẫu, chép kinh cầu siêu, chịu tang ba năm vô cùng cực khổ.
Nay tang kỳ đã hết, tỷ ra bên ngoài giải khuây một chút là chuyện đương nhiên, nhưng tỷ không thể tùy tiện hẹn hò với... với..."
Nàng ta nói đến đây thì ngập ngừng ấp úng không thể nói rõ.
Đoàn Lan Khuê cười lạnh, nhìn nàng ta.
"Với cái gì? Ngươi nói rõ một chút..."
Đoàn Như Mai ngẩng đầu nhìn Đoàn Lan Khuê, nàng ta không nghĩ Đoàn Lan Khuê ngu như vậy đấy.
Nàng ta cười lạnh trong lòng, bên ngoài vẫn tỏ ra khó xử, nhưng như là bị ép, lại nói.
"Với nam nhân kia..."
Đoàn Lan Khuê cười lạnh tiến lên một bước.
"Bốp... Bốp..."
Hai bạt tai giáng xuống mặt Đoàn Như Mai không một chút nương tình.
Những người xung quanh cũng bị hành động này dọa cho choáng váng, không nghĩ đến, Đoàn Lan Khuê thế nhưng trực tiếp ra tay như vậy.
Đã vậy, sau khi đánh người nàng còn thong thả lau tay, giọng nói sắc lạnh.
"Đồ ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói bậy đâu.
Hôm nay, ngươi nói tỷ tỷ ta như vậy, mà chỉ nhận lại có hai bạt tai cảnh cáo thôi, nhưng nếu có lần sau, vậy cũng đừng trách tỷ tỷ ta nặng tay.
Danh dự của nữ tử há có thể tùy ý mà bôi nhọ như vậy."
Những kẻ đứng xem khi nãy còn to nhỏ bàn luận, nhưng lúc này đã bị hành động của Đoàn Lan Khuê dọa cho líu lưỡi.
Có thể nói chiêu này của nàng chính là giết người dọa khỉ.
Đoàn Như Mai ôm má, nghiến răng trừng mắt muốn lao lên đánh người, nhưng ngại ở đây nhiều người sẽ ảnh hưởng đến hình tượng thục nữ của mình nên chỉ có thể nặng nề nuốt cục tức này xuống.
"Tỷ tỷ... Muội... Muội..."
Trong lòng nàng ta âm thầm ghi món nợ này, chở trở về sẽ tính sổ.
Hoàng ma ma được mẫu thân Đoàn Như Mai phái đến, nhìn rõ Đoàn Lan Khuê vậy mà dám ra tay với tiểu thư nhà mình.
Thấy Đoàn Như Mai ấp úng nói không ra lời nghĩ nàng quá ấm ức, vậy là tức giận nhảy dựng lên mắng.
"Tiện nhân, ngươi dám..."
"Bốp bốp..."
Không để Hoàng ma ma này mắng người xong, đã bị Đoàn Lan Khuê cho hai bạt tai.
"Một nô tài mà dám mắng chủ tử như vậy sao! Là phu nhân nhà ngươi dạy bảo hả?"
"Tiện nhân như ngươi mà cũng xứng là chủ tử sao?"
"Bốp bốp..."
Đoàn Lan Khuê cười lạnh, giáng thêm cho bà ta hai bạt tai nữa, nàng đánh đến đỏ cả tay, tâm trạng vô cùng tốt.
"Ta thế nào mà không xứng làm chủ tử hả? Ngươi nhớ cho rõ, cho dù phụ mẫu của ta không còn, nhưng dòng máu chảy trong người ta là máu của Đoàn gia.
Trong gia phả Đoàn Gia ghi lại, bổn tiểu thư vẫn là đích trưởng nữ của Đoàn An Hầu Phủ.
Còn ngươi, nói xa nói gần cũng chỉ là một lão nô tài, đừng thấy mình lớn tuổi, ta tôn kính gọi ngươi một tiếng ma ma mà lầm lẫn thân phận."
Vừa nói nàng vừa xắn tay áo, bộ dáng muốn đánh người nữa, doạ cho Hoàng ma ma run rẩy một hồi.
"Hôm nay, bản tiểu thư đích thân giáo huấn ngươi, làm gương cho những nô tài khác.
Các ngươi phải hiểu cho rõ, nô tài là nô tài. Dám lên mặt với chủ tử là không thể.
Tin rằng, ta giúp Hầu phủ trấn chỉnh hạ nhân, thúc thẩm của ta cũng không ý kiến gì đâu.
Không thể để các ngươi làm càn, người ngoài sẽ nói Hầu phủ không biết dạy dỗ hạ nhân được."
Hoàng ma ma còn muốn cãi lại gì đó, nhưng đã bị Đoàn Như Mai kéo lại.
Hoàng ma ma này, ngày thường ỷ được Hầu phu nhân Nghiêm Thị tin tưởng mà vẫn lên mặt, mấy tiểu thư, công tử trong phủ gặp bà ta còn phải nhún nhường mấy phần, không nghĩ đến hôm nay phải ăn quả đắng như vậy.
Đoàn Như Mai nhìn Đoàn Lan Khuê, cảm thấy vô cùng khác lạ.
Nguyên thân Đoàn Lan Khuê bình thường tính tình mềm mại, yếu đuối, những người như Đoàn Như Mai bắt nạt nàng ấy không ít.
Nhưng hôm nay, Đoàn Lan Khuê đã không còn phải Đoàn Lan Khuê lúc trước nữa rồi, linh hồn nàng là từ thế kỷ 21 xuyên tới, làm sao có thể để cho bọn họ tùy ý bắt nạt cơ chứ.
Hoàng ma ma lui ra đằng sau, uất hận nhìn Đoàn Lan Khuê bằng ánh mắt sắc lạnh như đao, nói nhỏ với một bà tử ở bên cạnh mấy câu.
Ngay lúc Đoàn Lan Khuê cảm thấy có chút mệt mỏi, muốn rời đi thì một đám người kéo tới đây.
Tên đi đầu cả người một thân đồ thượng hạng, vừa nhìn thấy Đoàn Lan Khuê đã hô lên.
"Ôi! Đại tiểu thư! Sao nàng hẹn ta mà mãi không tới, khiến ta phải đi tìm vất vả thế..."
Đoàn Lan Khuê nhìn người đến thì biết chẳng có điều gì tốt, nghe bọn chúng nói những lời kia, ánh mắt nàng nhanh chóng liếc đến mấy người Đoàn Như Mai.
Bị nàng nhìn những người kia vẫn rất điềm tĩnh mà nhìn lại.
"Khi nãy thấy hung hăng mắng chửi người như vậy, còn tưởng là oan uổng thật, không nghĩ đến chỉ là già mồm cãi láo mà thôi..."
"Haha... Đúng vậy đấy, nhìn xem hoá ra là hẹn hò với Hắc thiếu cơ đấy."
Mấy người này là tiểu thư các nhà quyền quý mới dám nói.
Còn những người hóng chuyện xung quanh, khi nhìn thấy Hắc thiếu kia thì vô cùng sợ hãi, hận không thể lập tức biến mất khỏi hiện trường.
Hắc thiếu này bọn họ không dây dưa nổi.
(còn tiếp)
Thấy những người xung quanh đều tránh ra xa, Trương Hắc kia vô cùng hài lòng vui vẻ.
Hắn ta tiến đến chỗ của Đoàn Lan Khuê.
"Đại tiểu thư của ta, nào, ta mang nàng đi vui vẻ nhé..."
Tiểu Xuân chân tay run lẩy bẩy nhìn xung quanh muốn cầu cứu, nhưng chẳng ai dám đến giúp chủ tớ bọn họ cả.
Tiểu Xuân hết cách chỉ có thể đứng trước mặt Đoàn Lan Khuê mà cha chở cho nàng.
"Tiểu thư, người đi trước đi, những kẻ này... Để... để em..."
Đoàn Lan Khuê nhìn thân hình mảnh mai yếu đuối đang giang tay bảo vệ mình, trong lòng ấm áp, ở hiện đại nàng cũng có một người bạn...
Nghĩ đến người bạn kia của mình nàng lại cảm thấy xót xa, sau khi nàng chết chắc chỉ có nàng ấy nhớ đến nàng, đau lòng cho nàng thôi nhỉ.
Những đàn em của Trương Hắc nhanh chóng bao vây lấy chủ tớ hai người lại.
Đoàn Lan Khuê kéo Tiểu Xuân ra.
"Tiểu thư..."
Tiểu Xuân gấp đến phát khóc mà hô lên. Đoàn Lan Khuê cho cô ấy một ánh mắt trấn an.
"Không sao đâu... Đứng một bên xem tiểu thư nhà em trổ tài này..."
Nói rồi cô mới nhìn Trương Hắc, cười lạnh.
"Hắc thiếu thật khéo đùa, ta nào có vinh hạnh hẹn hò cùng người chứ."
"Haha… Có có… Tới, Hắc thiếu ta mang nàng đi chơi nào."
Vừa nói hắn vừa vươn tay muốn ôm lấy người.
Đoàn Lan Khuê tránh ra, mỉm cười.
"Xin Hắc thiếu tự trọng…"
Trương Hắc nghe nàng nói thì cười khẩy.
"Tự trọng… Ây! Nàng nói nặng lời vậy, chiều bản thiếu gia một chút, nếu ta vui, ta sẽ nạp nàng vào phủ.
Ừm… Làm tiểu phu nhân cũng không phải không thể."
Sắc mặt Đoàn Lan Khuê sa sầm, vị trí trái tim run lên kịch liệt, một loạt những hình ảnh thô bỉ của Trương Hắc hiện lên trong tâm trí nàng, còn có cả hình ảnh hắn muốn làm nhục nguyên chủ trước đây, khi đó nàng ấy liều mạng chống cự mới thoát được thân...
Đoàn Lan Khuê tức giận đến nghiến răng, nàng đã hứa với nguyên chủ giúp nàng ấy, vậy tên cặn bã này cũng nên thu thập thật tốt.
"Muốn hẹn hò với bản tiểu thư, chó mèo như ngươi mà cũng xứng sao..."
"Tiện nhân..."
Tên bằng hữu ở bên cạnh Trương Hắc, nóng mặt chỉ tay muốn động thủ với nàng nhưng bị Trương Hắc kéo lại.
"Mỹ nhân, rất có dũng khí đấy, lão tử rất thích... Lần trước lỡ hẹn vui vẻ, lần này nàng đừng mong chạy được với ta...
Hahahaha..."
Hắn tiến đến chỗ nàng, miệng cười sằng sặc đầy đắc ý, tay vươn ra muốn vuốt má nàng...
....
"Aizzz...Ta phải đi giúp nàng ta một tay mới được..."
Trên lầu cao đối diện, có ba nam tử đang ngồi uống trà quan sát bên này.
Khi nam tử y phục xanh ngọc bích muốn ra tay, nam tử y phục đen ở bên cạnh đã kéo hắn lại.
"Kịch chưa đến cao trào ngươi gấp cái gì?"
"Hả??? Lê Trường Quân! Ngươi còn muốn xem kịch sao, ngươi có biết đó chính là nữ nhi của Uy Viễn Tướng Quân, Đoàn Uy không...
Sao có thể để bọn người kia khinh bạc nàng..."
Lê Trường Quân nhíu chân mày, lạnh lùng.
"Ta không nói là không giúp nàng. Nhưng bây giờ chưa phải lúc..."
Nam tử bạch y ở bên cạnh khẽ gật đầu, nói.
"Quân huynh nói đúng đó, Niệm đệ mau ngồi xuống đi.
Ngươi phải biết nàng hiện tại phụ mẫu không còn, cuộc sống chắc chắn rất khó khăn, bị người khác khinh khi...
Vậy nên nếu nàng ấy không biết tự đối phó, thì không ai có thể bảo vệ nàng ấy mãi được, dù là chúng ta.
Vậy nên nếu chưa đến vạn bất đắc dĩ, thì chúng ta cứ chờ xem một chút đã."
"Hừ! Nói hay lắm, ta nghĩ là hai người các ngươi chính là muốn xem kịch thì có..."
Chung Vô Niệm hậm hực ngồi xuống. Lê Trường Quân thong thả uống trà nói.
"Đúng một phần..."
Nam tử áo trắng trừng mắt, xém phun trà, vị đại ca này, không thể nói giảm đi hay sao, đây là muốn chọc tức chết người.
Mà ở bên kia, khi bàn tay thô to, đen thùi lùi của Trương Hắc sắp chạm đến mặt của Đoàn Lan Khuê, bất ngờ bị nàng túm lấy.
"Ấy! Mỹ nhân, nàng chủ động quá..."
Trương Hắc nhìn bàn tay trắng nõn đang bắt lấy tay mình, cảm giác mềm mại, mát lạnh khiến người ta xao xuyến truyền đến cho hắn vô cùng vui vẻ.
Đoàn Lan Khuê nhìn hắn, khoé môi cong nhẹ.
"Hắc thiếu, ta chân yếu tay mềm, thật không muốn chịu thiệt nên phải đắc tội rồi…"
"Phụp..."
"Á...Áaaa..."
Lời nàng vừa dứt, đã được tiếp nối ngay bằng một âm thanh nặng nề, thân thể cao lớn của Trương Hắc nằm sõng soài trên đất, miệng thét lên một âm thanh thảm thiết vô cùng.
Đám bằng hữu và gia đinh đi theo, thấy thiếu gia nhà mình bị đánh vội vàng xông tới.
"Tiện nhân này, dám đánh Hắc thiếu, mày chán sống rồi hả..."
"Phụp..."
"Á... Áaaa..."
Đoàn Lan Khuê rất bình tĩnh, một chân đạp mạnh dằn Trương Hắc kia nằm bẹp xuống đất mà rên la.
Đám bằng hữu và gia đinh hùng hổ lắm nhưng lại không dám làm càn.
Trương Hắc tung hoành giang hồ đã lâu, tỷ tỷ của hắn lại là Thục Phi được hoàng đế sủng ái, hắn ở bên ngoài chưa từng chịu nhục như vậy, hắn nghiến răng hô với những người đi theo mình.
"Các ngươi cứ tiến lên, bắt ả cho ta, lão tử không tin đông người như vậy mà ả có thể thoát.
Lão tử chơi chán sẽ bán ả vào thanh lâu, cho ả biết, hậu quả đắc tội với ta."
Nhận được lệnh của Trương Hắc, nhóm bằng hữu và gia đinh của hắn không cần kiêng nể gì cả cứ vậy mà xông lên.
"Tiểu thư... Huhu... Phải làm sao đây... Phải làm sao đây..."
Tiểu Xuân bị dọa cho sợ hãi, khóc nấc lên, tay chân luống cuống không biết làm thế nào.
Nàng ấy bất ngờ, nhìn thấy một chiếc đòn gánh của một ông lão bán rau, vậy là vội vàng vơ lấy.
"Tiểu thư, người dùng cái này đi..."
Tiểu Xuân ném đòn gánh cho Đoàn Lan Khuê.
.....
Ở một nơi hẻo lánh khác, cũng có một nhóm người đang chăm chú nhìn chằm chằm những hành động của Đoàn Lan Khuê.
Nữ tử che mặt nhìn Đoàn Lan Khuê, mày hơi nhíu lại, nói với người bên cạnh.
"Không phải ngươi nói, nàng ta rất nhu nhược hay sao? Ta nhìn không giống..."
Nam tử kia cũng vô cùng khó hiểu, hắn đang nhìn chằm chằm từng động tác của Đoàn Lan Khuê, giọng nói khản đặc.
"Ta đã điều tra rất kỹ rồi, nàng ta thực sự rất nhu nhược... Nhưng hiện tại ta lại không chắc, có phải trước đó nàng ta vẫn luôn giả vờ hay không?"
Nữ nhân kia cười lạnh, khinh thường nhìn hắn ta.
"Đường đường là tam hoàng tử của Đàm Quốc, vậy mà điều tra một nữ tử khuê phòng cũng không xong..."
Nam tử trừng mắt nhìn nữ tử.
"Ngươi đừng quá phận, đừng tưởng mình là công chúa Mã Quốc, mà muốn nói gì cũng được đâu..."
"Xùy..."
Nữ tử nghe nam tử nói thì bĩu môi đầy khinh thường.
....
Mà ở trên lầu cao, Lê Trường Quân đang nhìn chằm chằm vào nhóm người trong góc nhỏ kia.
"Nhị công chúa Mã Quốc, Tam hoàng tử Đàm Quốc..."
Nghe hắn nói, Chung Vô Niệm vội vàng nhoài người qua, không tin tưởng nhìn Lê Trường Quân.
"Bọn họ đến đây là muốn làm cái gì đây? Không phải..."
Đang nói dở hắn vội vàng bịt miệng mình lại, chớp chớp mắt, cẩn thận nói.
"Là vì cái kia... Không phải chứ, làm sao chúng biết..."
Nam tử áo trắng day mi tâm, nhẹ nhàng nhắc nhở.
"Đừng quên tứ quốc là cùng một mẫu quốc tách ra, thứ chúng ta biết họ cũng có thể..."
Lê Trường Quân gật đầu.
"Nhưng xem ra, cô nương nhà Uy Viễn Tướng Quân cũng không đơn giản, dễ bắt nạt như mọi người vẫn tưởng đâu..."
Ánh mắt bọn họ một lần nữa nhìn trở lại bên phía Đoàn Lan Khuê bên này.
Đoàn Lan Khuê lúc này đang một chân đạp trên người Trương Hắc kia, trên tay cầm đòn gánh mà Tiểu Xuân đưa cho, tung hoành ngang dọc đánh đến thống khoái.
Nàng liên tục tung chiêu dùng chân đạp trên người Trương Hắc làm trụ, chân còn lại tung cước đá ra xung quanh, khiến cho đám người đi cùng hắn ăn khổ không thấu.
Mà Trương Hắc liên tục bị đạp ngay cả sức rên la cũng mất cả luôn rồi.
Đoàn Lan Khuê tung chiêu sát phạt trừng trị, giải quyết gọn gàng bọn chúng, trên trán toát ra những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu.
Cả người ướt nhẹp mồ hôi, nhưng trong lòng vô cùng thống khoái.
Hơi thở có chút đuối, cô thầm mắng thân thể yếu đuối không nên thân của nguyên chủ, thầm nghĩ từ ngày mai phải chăm chỉ luyện tập cho thân thể khỏe mạnh hơn.
Nhưng đúng lúc này một mũi tên xé gió bay tới chỗ của nàng.
Đoàn Lan Khuê cả người mệt mỏi phản ứng chậm một nhịp.
Đúng lúc nguy cấp, tưởng chừng mũi tên kia sẽ găm lên người nàng, nàng liền rơi vào một lồng ngực rắn chắc, cả thân thể của nàng bị ôm chặt tung người nên tránh thoát mũi tên kia…
Đoàn Lan Khuê ngẩng đầu, cả người ngây ngẩn, nam nhân này… Quá đẹp rồi… Đẹp hơn cả những nam thần cổ trang nàng từng yêu thích.
Ngũ quan như tạc, mày kiếm sắc bén, ánh mắt đen yên lặng nhưng đầy sự uy nghiêm khiến người ta hít thở không thông, sống mũi cao vút…
Trái tim gái ế già nua của Đoàn Lan Khuê lần đầu tiên loạn nhịp tim…
Lê Trường Quân ôm người bay lên cao, cảm nhận được thân thể thiếu nữ mềm mại, còn có một mùi hương hoa nhàn nhạt trên người nàng.
Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung…
(còn tiếp)
(t/g: Cảm Ơn Các Bạn đã đọc truyện.
Like, theo dõi, vote cho mình nhé các bạn.
Chúc Các Bạn Đọc Truyện Vui Vẻ.)
Download MangaToon APP on App Store and Google Play