Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Tây Lương

Chương 1: Tây Lương

Ở vùng đất rộng lớn này, tồn tại năm đất nước: Đông Lĩnh, Bắc Cầm, Tây Lương, Nam Chiếu, Sa Dương. Nhưng có lẽ đặc biệt nhất chính là Tây Lương mà mọi người vẫn thường gọi với cái danh Nữ Nhi Quốc, vương quốc chỉ có nữ nhân chưa từng có nam nhân được sinh ra trên lãnh thổ này.

Trăm năm trước, những nữ nô lệ trên đường đem bán đi đã bỏ trốn và chạy đến vùng đất phía tây này. Họ đã lẫn trốn, sinh sống ở nơi ẩm ướt này qua hàng chục năm. Đây chính là nơi mà ông trời ban tặng cho những nữ nhân luôn bị coi thường trong xã hội phong kiến. Bao quanh vùng đất là một con sông lớn và bốn bề đều là những ao hồ, một nơi ẩm ướt với toàn cỏ dại và cây cối um tùm. Sâu bên trong lãnh thổ là một chiếc hồ lớn, cũng là hồ nước thần kỳ nhất, vì nước không bao giờ vơi đi, thứ nước thần này còn giúp cho nữ nhân mang thai mà không cần người đàn ông nào. Có lẽ không có lợi thế để điều binh, cũng không phải nơi thích hợp để xây nên những tòa phủ nguy nga nên bọn nam nhân kia mới bỏ qua mảnh đất này.

Hàng chục năm trôi qua, chiến tranh loạn lạc xảy ra khắp nơi, cuối cùng nó cũng kéo đến vùng đất phía tây. Những nữ nhân ngoan cường không chịu khuất phục cũng vùng lên chiến đấu vì họ, vì những đứa trẻ của họ. Chiến tranh kéo dài cả chục năm, hòa bình cũng đã lặp lại, từ đó vùng đất rộng lớn này đã phân chia thành năm đất nước. Tây Lương ra đời, những nữ nhân đã thực sự giành được cho mình một vùng lãnh thổ, nơi này không có nam nhân, cũng không có nữ nhân bị bóc lột, một nơi mà nữ nhân được quyền làm chủ bản thân mình và hơn thế, bọn họ còn có thể thành thân với những nữ nhân khác, cùng nhau xây dựng gia đình chẳng khác gì một đôi nam nữ bình thường.

Thiên hạ đứng đầu là gia tộc họ Tiêu, với chủ trương mẹ truyền con nối, Tiêu gia đã có 5 đời nữ vương.

--------------------

Tây Lương Nữ Vương đời thứ 5 – Tiêu Cầm một vị vua anh minh, tài giỏi, yêu dân như con, nắm giữ thiên hạ này đã hơn 30 năm vẫn luôn tìm kiếm đứa con tài giỏi nhất để nối nghiệp tổ tiên. Hoàng Hậu Lý Tâm Nhi – xuất thân Lý thị - gia tộc khai quốc công thần, hiền hậu, đoan trang nhưng chỉ có độc nhất một đứa con là Tứ Vương tử Tiêu An. Quý Phi Tạ thị - Tạ Uyển Nhu, xuất thân từ gia tộc cao quý, là sủng phi của nữ đế, lại có trưởng tử Đại Vương tử Tiêu Họa thông minh, tài giỏi và Nhị Vương tử Tiêu Thi anh tú, tài hoa. Các vị vương tử đều đến tuổi lập thê, Hoàng Đế muốn chọn cho họ chính thê xuất thân cao quý đã bàn với các đại thần trong triều sẽ hỏi cưới công chúa các nước láng giềng, vừa có được những Vương phi gia thế hiển hách lại vừa kết tình ban giao giữa các nước. Các đại quan đều gật gù đồng ý và ca tụng Nữ Vương anh minh.

_ Nữ Vương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.

Triều đình đồng loạt hành lễ khi Nữ Đế bước lên triều. Bên trái Hoàng Đế là Lý Hoàng Hậu, bên phải là Quý Phi, 3 vị vương tử hôm nay cũng có mặt. Đứng giữa triều đình trăm ngàn người là bốn vị công chúa của các nước lân bang, cả bốn người họ đều mang khăn che mặt, hôm nay chính là ngày các vương tử của Nữ Đế tuyển thê. Tô đại nhân cất lời:

_ Hôm nay các vị công chúa nước láng giềng ra mắt Nữ Vương, Hoàng Hậu và các vương tử. Để có thể chọn được người phù hợp cho các vương tử và công chúa cũng như công bằng với mọi người, các vương tử sẽ không được nhìn thấy dung mạo của các vị công chúa và họ sẽ ra một câu đố, trong 3 ngày nếu vị vương tử nào giải được câu đố của một trong các công chúa đây sẽ được Bệ Hạ ban hôn.

Cả triều đình đều trầm trồ, tấm tắc vì sự tài trí của Tây Lương Nữ Vương, Tô đại nhân tiếp tục:

_ Người đầu tiên, xin mời Nhị Công Chúa của Bắc Cầm.

Bắc Cầm công chúa ra hiệu, hai người hầu cầm lên một chiếc đàn tỳ bà, Nhị công chúa – Chu Tử Huyên này nổi tiếng lục quốc bằng tài đàn tỳ bà. Cô bước lên cầm lấy tỳ bà đàn một khúc khiến cả Tây Lương triều thần mở mang tầm mắt, bọn họ vốn là Nữ Nhi Quốc nhưng chưa từ có một nữ nhân nào gãy tỳ bà làm lay động lòng người đến vậy. Hoàng Hậu cất lời khen ngợi:

_ Quả là danh bất hư truyền, nay mắt thấy tai nghe mới thấy đó không phải là một lời đồn đại.

_ Đa tạ Hoàng Hậu đã khen ngợi, đây là đàn tỳ bà mà ta thích nhất, là phụ hoàng ta đã đặc biệt sai người làm riêng cho ta, nếu như vị vương tử nào đoán được tỳ bà này làm bằng gì thì ta nguyện lòng gả cho người đó.

Nói xong nàng khẽ liếc nhìn các vương tử. Các vị vương tử cũng bước đến quan sát đàn tỳ bà.

_ Đàn tỳ bà này quả thật là rất tinh xảo, Nhị muội thường xuyên gãy các loại đàn có phải đã nhìn ra được chất liệu của cây đàn này rồi chứ. - Đại Vương tử lên tiếng.

_ Muội chỉ là ham thích chơi đàn cũng không phải đệ nhất tỳ bà, càng không am hiểu chất liệu nhạc cụ, chỉ nhìn qua thôi làm sao biết được đây là gì.

Tứ Vương tử thì chỉ ngơ ngác gãi đầu. Tô đại nhân lên tiếng:

_ Các vị vương tử không cần vội, thời hạn đến tận 3 ngày, sau này hãy mang về từ từ ngâm cứu. Bây giờ là lượt của Đông Lĩnh Công Chúa.

Triệu Linh Chi – Đại công chúa Đông Lĩnh tiến lên trước lấy ra một chiếc khăn thêu:

_ Nữ nhi Đông Lĩnh ta trước này đều nổi tiếng với tài thêu thùa, Tây Lương này là đất nước của nữ nhi, vậy hẳn các vị vương tử đây có thể đoán ra được loại chỉ thêu con khổng tước trên chiếc khăn tay của ta đúng chứ? Chưa hết nếu đoán ra được rồi thì hãy dùng loại chỉ này để thêu trên y giá ta mặc ngày đại hôn như vậy thì ta mới bằng lòng gả cho vị vương tử nào đó.

Hoàng Hậu lắc đầu, nói nhỏ với Nữ Đế:

_ Vị công chúa này chẳng phải là hơi tự cao rồi sao, lời nói lại có chút chua ngoa, có vẻ không dễ hòa hợp.

_ Hoàng Hậu nương nương Tây Lương chúng ta coi trọng nữ nhân, nương nương nói vậy có lẽ là khó nghe.

_ Quý Phi, chúng ta tuy coi trọng nữ nhân nhưng những thói xấu thì vẫn nên phê phán và sửa đổi thì mới là một nữ nhi đoan chính.

_ Bệ Hạ thần thiếp thấy, vị công chúa kia quả là có cốt cách của một Vương phi, không phải như vị nào kia chỉ biết đàn hát mua vui cho kẻ khác hạ thấp giá trị của nữ nhân, Người thấy thần thiếp nói đúng không? - Quý phi đắc ý nói.

_ Hoàng Hậu à Quý Phi nói có lý, nữ nhân muốn sống ở Tây Lương này thì nên là một người tự tin, thẳng thắn vả lại Đông Lĩnh công chúa quả thật không tầm thường, chỉ nhìn qua lớp khăn che mặt trẫm cũng thấy được vẻ đẹp và khí chất của nàng ta.

_ Dạ, xem ra Quý Phi có lẽ đã nhắm được Vương phi cho con của mình rồi. - Hoàng Hậu chua ngoa nói.

Bên dưới, các vị vương tử đều chăm chú vào chiếc khăn tay của công chúa Đông Lĩnh, họ đều lắc đầu ngao ngán, tuy là nữ nhân nhưng họ cũng chưa bao giờ thêu thùa may vá. Vả lại màu sắc của loại chỉ thêu này xanh xanh trắng trắng, lại có chút óng ánh, quả thật họ chưa từng nhìn thấy loại chỉ như này. Linh Chi công chúa cười nhếch mép. Tiếng hô vang của Tô đại nhân cắt đứt dòng suy nghĩ của mọi người:

_ Người tiếp theo, xin mời Sa Dương Công Chúa.

Cô công chúa với dáng vẻ tinh nghịch bước ra:

_ Sa Dương của ta là đất nước nhỏ nhất trong ngũ quốc, bao quanh bốn bề đều là nước biển, từ nhỏ ta đã được ăn rất nhiều loại tôm cá, những món đó đối với các người ở đất liền chính là mỹ vị. Nhưng ta lại rất ít khi được ăn các món bánh ngọt, đường biển khó đi lại mỗi năm các nước chỉ tiến cống một lần, số bánh đó lại còn bị chia đến cho các cung, ta chỉ nhận được một phần ít ỏi. Vì vậy câu đố của ta chính là, nếu như có ai tìm được một loại bánh mang mỹ vị nhân gian đến cho ta, ta sẽ gả cho người đó.

Cả triều đình uy nghiêm dường như đều bật cười trước sự đáng yêu và ngây thơ của vị công chúa này. Nữ Vương cười nói:

_ Ta vẫn luôn nghe nói Sa Dương Đế chỉ có độc nhất một cô con gái, ấy vậy mà ông ấy lại không nỡ chia cho công chúa đây phần nhiều hơn sao.

Tứ Vương tử tiếp lời:

_ Tây Lương ta đồ ngọt chính là đệ nhất thiên hạ, chỉ sợ công chúa đây ăn rồi sẽ chỉ thấy loại nào cũng ngon, còn không biết đâu là ngon nhất thôi!

_ Bệ Hạ và Vương tử cứ yên tâm, ta là một người rất có khẩu vị.

Tiếng cười của mọi người vang khắp cung điện.

Chỉ còn lại một vị công chúa.

_ Nam Chiếu Công Chúa xin mời. - Tô đại nhân nhìn nàng nhỏ nhẹ nói.

Nàng nhẹ nhàng bước về trước, cả triều đình không một tiếng động, mọi người đều hồi hộp không biết câu đố của vị công chúa cao quý bậc nhất Nam Chiếu này là gì. Nàng cất tiếng, giọng nói trong trẻo phá tan bầu không khí tĩnh lặng:

_ Ta muốn thứ quý giá nhất của nhân loại.

_ Thứ quý nhất sao?

Nữ Vương bất ngờ, cả tiều đình ai nấy đều nhìn nhau, Quý Phi ra vẻ đắc ý:

_ Thứ này chẳng phải quá đơn giản rồi sao?

_ Nếu là một thứ đơn giản thì nàng ta đã không đem ra để cá cược cho hôn sự của mình rồi, là Quý Phi suy nghĩ đơn giản thôi! - Hoàng Hậu đanh đá liếc nhìn.

Hoàng Hậu có lẽ đã để mắt đến vị công chúa này rồi. Tô đại nhân bước ra giữa, hành lễ nói:

_ Bẩm Nữ Vương Bệ Hạ, các vị công chúa cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta hãy cho các vị về hành cung nghỉ ngơi và để các vương tử tìm ra đáp án của những câu đố.

_ Được, Hoàng Hậu đã cho người chuẩn bị nơi ở dành cho các công chúa rồi, hãy đến đó nghỉ ngơi. Về phần các vương tử, đêm nay các con hãy suy nghĩ thật kỹ đáp án của câu đó, sáng ngày mai sẽ bắt đầu tính thời gian chuẩn bị lễ vật cầu hôn, hãy nhớ các con chỉ có đúng 3 ngày để chu toàn mọi thứ, ta sẽ không thiên vị bất kì ai. Còn nữa trong thời gian này, không được bất cứ một vị vương tử hay cung nhân nào được đến gần cung điện của các công chúa, kể cả Hoàng Hậu và Quý Phi cũng vậy, người bên trong cũng không được phép ra ngoài, như vậy mới là công bằng với tất cả mọi người. Mấy ngày này các công chúa phải chịu thiệt một chút rồi. Tô Ân ngươi hãy cho người đem tin tức đến Châu Ninh ngay trong hôm nay.

_ Thần tuân chỉ!

_ Bãi triều!

...

...

...

Chương 2: Gặp gỡ

Húc Nhật Cung, một cung điện nguy nga lộng lẫy là nơi tứ vị công chúa sẽ ở. Nàng bước vào căn phòng của mình, nơi này so với khuê phòng của nàng ở Nam Chiếu không khác mấy, nhưng có lẽ vì là Nữ Nhi Quốc nên cách bày trí ở đây làm cho nàng thật sự cảm thấy đẹp. Đan Quất chạy nhảy khắp phòng:

_ Công chúa người nhìn xem nơi này so với khuê phòng của người thì chảng phải tinh tế hơn rất nhiều sao.

_ Được rồi, muội đừng có chạy nhảy lung túng nữa, tuy có quen thuộc nhưng đây cũng không phải là Nam Chiếu. – Nàng vẫn có chút lo lắng.

_ Công chúa quá cẩn thận rồi, chẳng phải đã nói sẽ không có người khác ra vào hành cung này sao, mấy ngày này chúng ta cứ sống cho thật thoải mái, đến lúc được chọn làm Vương phi rồi sẽ phải học bao nhiêu là lễ nghi nữa đâu còn có thể muốn làm gì thì làm. – Đan Quất ngây thơ cười nói.

_ Tuy nói sẽ không có nhiều người ra vào, nhưng muội nhìn xem, xung quanh chỉ có ta và muội, còn lại đều là người Tây Lương, chúng ta còn phải ở chung cung với các vị kia nữa, vẫn nên cẩn trọng lời nói hành động. – Nàng thở dài.

_ Rồi, rồi, là người suy nghĩ chu đáo. Nữ Vương đó cũng đã nói là sẽ công bằng cho mọi người nên bọn họ chắc sẽ không vì tranh giành mà làm hại người đâu. – Đan Quất an ủi.

_ Muội chuẩn bị nước đi, ta mệt rồi muốn tắm rửa nghỉ ngơi.

_ Ấy vẫn còn sớm mà người đã muốn ngủ rồi sao?

...

Nàng nằm trên chiếc giường lạ lẫm không cách nào chợp mắt được. Bên ngoài kia là tiếng cười đùa của 3 vị công chúa, nàng cũng muốn kết bạn, cũng muốn vô tư cười đùa, nhưng nàng lo lắng. Tây Lương Đế vẫn chưa lập người thừa kế, hôm nay nàng với họ có thể thân thiết nhưng mấy ngày nữa làm sao biết được ai là bạn ai là thù. Quá khứ của nàng đã chịu nhiều tổn thương rồi, nàng không muốn phải tin tưởng ai thêm một lần nào nữa.

_ Công chúa mặt trời đã lên đỉnh rồi mà người vẫn còn ngủ sao. Tối hôm qua ai đã nói với nô tì là phải cẩn thận chứ? – Đan Quất lay người, đánh thức nàng.

_ Trời đã sáng rồi sao? – Lạc Đan khuôn mặt ngáy ngủ, mắt vẫn nhắm nghiền.

_ Bữa sáng được mang tới rồi, người rửa mặt rồi ăn mau để thức ăn nguội hết. – Vừa nói, vừa bưng thức ăn bày biện ra bàn.

_ Tối qua muội chạy đi đâu vậy? – Nàng bật dậy.

_ Muội đói nên muốn đi tìm ít đồ bỏ bụng, nhưng mà công chúa người nếm thử đi thức ăn ở đây rất hợp khẩu vị, à không, là rất ngon mới đúng. – Đan Quất cười hạnh phúc.

_ Muội đã ăn sáng rồi sao?

_ Người ngủ say như vậy muội đói đến chân tay run rẩy nên đành ăn trước thôi!

_ Họ chuẩn bị thức ăn riêng cho người hầu nữa sao?

_ Đúng vậy, tuy không ngon như thức ăn của người nhưng so với thức ăn dành cho nô tì ở Nam Chiếu thì hơn hẳn. Nữ Nhi Quốc nên rất khác, ngay cả một nô tì thấp hèn vẫn được coi trọng. – Vừa nói, khuôn mặt lại tràn đầy vẻ hãnh diện.

_ Vậy, muội đã no chưa?

_ Ừm, muội no lắm rồi... Phải rồi, tối qua lúc muội chạy đi tìm thức ăn, đã nghe được cuộc nói chuyện của ba vị công chúa kia.

_ Sao muội lại đi nghe lén, lỡ như bị phát hiện bọn họ sẽ gây chuyện với chúng ta.

_ Muội không nghe lén, là bọn họ nói rất to thôi, chỉ là người ngủ say nên không nghe thấy thôi. Bọn họ nói Nữ Vương có đến 4 vị vương tử.

_ 4 sao? Chẳng phải hôm qua chỉ có 3 người thôi sao? – Nàng ngạc nhiên.

_ Vẫn còn một người ở Châu Ninh không thể về kịp nên Nữ Vương mới sai Tô đại nhân đem truyền tin tức tới đó.

_ Nếu là Vương tử tại sao lại không ở trong kinh thành như 3 người kia, lại ở Châu Ninh, chẳng phải nơi đó là biên giới thường xuyên xảy ra xung đột sao?

_ Bọn họ nói Tam Vương tử có mẹ xuất thân thấp kém nên không được Nữ Đế yêu thích, từ nhỏ đã được mang cho Lạc Bình Vương không con cái nuôi dạy. – Đan Quất kéo tay nàng ngồi xuống ghế thì thầm nói.

_ Lạc Bình Vương? Ta từng nghe tới bà ấy, bà ấy là muội muội duy nhất còn sống đến lúc trưởng thành của Bệ Hạ, nghe nói bà ấy là một võ tướng, chưa từng có một kẻ địch nào gặp bà mà có thể sống sót trở về nhưng Lạc Bình Vương đã mất từ mấy năm trước rồi.

_ Vậy nên Tam Vương tử là người kế thừa bà ấy, nắm trong tay hơn 20 vạn binh mã, còn được gọi là chiến thần của Tây Lương, được người người kính trọng. – Giọng nói đầy tự tin.

_ Nếu như vậy chẳng phải người này là người thích hợp nhất để kế vị rồi. – Nàng vừa nói xong khẽ lấy tay che miệng, lời này quả thật không nên thốt ra.

_ Nhưng bọn họ nói xuất thân Tam Vương thấp kém, nhà ngoại lại không còn một ai cũng không được Nữ Vương yêu quý, chỉ e sẽ được ban làm con thừa tự của Lạc Bình Vương. – Đan Quất e ngại nói nhỏ.

_ Thật sao?

_ Là thật, bọn họ đều nói nếu ai được gả cho người này sẽ phải sống cả đời Châu Ninh.

Tuy hoàn cảnh người này có chút trái ngược với nàng nhưng số phận lại chẳng phải như nhau sao, nàng thầm nghĩ, khuôn mặt đăm chiêu. Nàng cả đời này sẽ sống ở Tây Lương này, chết cũng làm ma nơi đây. Có tiếng gõ cửa, Đan Quất nhìn qua khe cửa:

_ Công chúa là 2 vị Bắc Cầm và Sa Dương tới.

_ Muội mở của cho họ vào đi.

...

_ Cuối cùng thì cô cũng chịu lộ diện rồi. Bọn ta từ tối qua không thấy cô ra ngoài, có chút lo lắng sợ cô không hợp thời tiết, khẩu vị mà sinh bệnh. – Bắc Cầm công chúa nói.

_ Tạ Bắc Cầm công chúa quan tâm, ta vẫn khỏe, chỉ là nơi này hơi xa lạ nên không dám đi lung tung, 2 vị mời ngồi. – Nàng cười gượng.

_ Gọi ta là Tử Huyên được rồi! Muội ấy là Doanh Doanh! – Bắc Cầm công chú giới thiệu, ngồi xuống ghế.

_ Lâm Doanh Doanh! Ta 15 tuổi nhỏ hơn tỉ ấy 3 tuổi! Còn cô ta vẫn chưa biết tên cô! – Sa Dương công chúa hoạt bát, lém lỉnh nói.

_ Ta là Vương Lạc Đan!

_ Vậy ta gọi cô là tỉ tỉ hay muội muội. – Vừa nói vừa lấy quýt ăn.

_ Ta lớn hơn cô một tuổi.

_ Vậy là Lạc Đan tỉ tỉ. Tỉ bằng tuổi của Linh Chi tỉ rồi!

_ Linh Chi cô ấy không đi cùng 2 người? – Nàng nhìn ra cửa, thắc mắc.

_ Muội ấy tính cách khó gần, tối qua bọn ta có nói chuyện với muội ấy vài câu cảm thấy không hợp. – Tử Huyên đáp lời.

_ Đan Quất, muội đi chuẩn bị ít trà và bánh trái cho mọi người!

_ Dạ, công chúa.

_ Các ngươi cũng đi phụ cô ấy đi. – Doanh Doanh vừa ăn vừa xua tay.

_ Đan Quất? Một nô tì mà lại có cái tên đẹp vậy sao? – Tử Huyên công chúa bất ngờ.

_ Muội ấy bị bán đi làm nô lệ khi còn rất nhỏ, là tổ mẫu của muội đã mua cô ấy về để làm bạn cùng muội, Đan Quất không biết tên mình nên muội đã đặt tên cho cô ấy. – Lạc Đan giải thích.

_ Vậy cô ấy chính là tâm phúc lớn lên từ nhỏ bên cạnh muội sao?

_ Ừm...

_ Chí ít thì cô ấy vẫn là người theo muội từ nhỏ. – Mặt Tử Huyên bỗng thoáng buồn.

_ Sao... sao tỉ lại nói vậy? – nàng bối rối khi nhìn thấy biểu cảm này.

_ Tì nữ bên cạnh ta là do Mẫu Hậu đã chọn khi ta đến Tây Lương, cô ấy tuy là người nhanh nhẹn, thông minh nhưng ta không biết có nên tin tưởng... - Mắt liếc ra cửa, thì thầm nói.

_ Muội nghe nói Bắc Cầm Hoàng Hậu không phải người sinh ra tỉ? – Doanh Doanh nhỏ tiếng hỏi.

_ Tất nhiên, muội nghĩ có một người mẹ nào lại muốn con gái mình gả sang nước khác mà lại là Nữ Nhi quốc... – Lời nói có chút trách móc.

_ Được rồi, được rồi, chúng ta đừng có nói những chuyện đau lòng nữa được không? Vài ngày nữa chúng ta được định hôn thì phụ hoàng chúng ta sẽ cho người thân đến thăm chúng ta thôi. Chỉ mới có 1 ngày mà 2 tỉ như vậy rồi sau này cũng ta đều phải ở đây không lẽ cứ ngày nào cũng phải ngồi khóc nhớ nhà mẹ? – Doanh Doanh cắt ngang.

_ Ta nghe nói chỉ có nữ nhân mới được bước chân lên đất nước này, ngày đó tới thì đất nước chúng ta cũng chỉ có thể cử nữ nhân đến đây thôi! Các muội đã biết là ai sẽ đến chưa? – Tử Huyên nói trong thất vọng.

_ Ta là công chúa độc nhất của Sa Dương không có chị em gái, nên chỉ có thể là mẫu phi hoặc di nương đến thăm ta thôi! – Khuôn mặt tự hào, hãnh diện nói.

_ Bên ta thì chắc là tỉ tỉ của ta. Còn muội?

_ Ta... ta cũng không biết. – Nàng bối rối.

Trong lòng nàng có chút buồn, nàng thật sự không biết sẽ có ai đó tới đây thăm nàng hay không.

Cuộc nói chuyện kết thúc, 2 vị công chúa quay về phòng của mình, căn phòng của nàng lại trở về cảm giác tĩnh lặng, trống trải và cô đơn. Nàng bước đến khung cửa sổ, thời tiết ở Tây Lương này quả thật mát mẻ, những cơn gió lùa vào như phần nào xua đi nỗi cô đơn trong lòng nàng. Nhưng nghĩ tới những lời Tử Huyên nói nàng nhớ đến mẹ nàng, nhớ lại quá khứ của nàng...

Chương 3 - 1: Quá khứ

Trưởng công chúa Chiêu Dương – công chúa duy nhất của Nam Chiếu, em gái ruột của Hoàng Đế. Cô đem lòng yêu một vị quan nhân trẻ tuổi, nhưng người này lại có một vị chính thê rồi. Cô cầu xin phụ hoàng và mẫu hậu cho cô toại nguyện, nhưng thiên hạ làm gì có vị công chúa nào lại gả làm thiếp cho một tên quan hèn mọn.

Năm đó phụ hoàng cô trở bệnh nặng vẫn chưa lập được thái tử, mẫu hậu cô tuy là Hoàng hậu Nam Chiếu nhưng đích tử của người – anh trai của cô chỉ là hoàng tử thứ năm trong số ngũ tử của phụ hoàng. Tuổi đời còn trẻ lại không thông minh như Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử, cũng không biết võ nghệ như Tam Hoàng tử, chỉ dựa vào thế lực nhà mẹ đẻ và sự yêu thương của Hoàng Đế cũng không đủ để thừa kế ngôi vị. Nhưng có lẽ ông trời không phụ lòng người tốt, ca ca của cô là một người lương thiện rất được lòng dân. Tam Hoàng tử tham lam, dấy binh tạo phản muốn cướp ngôi nhưng thất bại bị giam lỏng ở biệt phủ. Đại Hoàng tử cấu kết trong ngoài cùng với mẫu phi của mình định làm giả di chiếu nhưng bị vạch trần. Nhị Hoàng tử tuy thông minh nhưng không có nhà mẹ chống đỡ, lại không được lòng các quan trong triều nên mất quyền thừa kế. Tứ Hoàng tử tính cách nho nhã không ham hư vinh nên không tranh giành ngôi vị. Cuối cùng, ca ca của cô được lập làm thái tử.

Hoàng Đế băng hà, Thái tử lên ngôi. Những người phò tá cho Tân Đế từ khi còn là Hoàng tử đều được phong tước vị cao. Hoàng Đế cầu xin thái hậu cho công chúa được gả vào Vương thị. Dù đau lòng nhưng vì thương con nên thái hậu gật đầu đồng ý. Vương Dật – xuất thân Vương thị - gia tộc khai quốc của Nam Chiếu, hắn lại là tri kỉ của Hoàng Đế, giờ đây được phong thừa tướng, công chúa lại được gả đến làm thiếp cho hắn nên Vương thị ngày càng uy quyền hơn.

Được gả cho người mình yêu, dù chỉ làm thiếp nhưng công chúa lại vô cùng hạnh phúc. Đại nương tử Lục thị hiền lương luôn đối tốt với cô, Châu tiểu nương dù đều là thiếp thất nhưng vì thân phận cô cao quý, ả cũng không dám gây chuyện với cô, mẹ chồng cô từng sống trong cung và thân thiết với thái hậu nên càng yêu quý Trưởng công chúa. Gả đến Vương thị 3 tháng, công chúa mang thai đứa con đầu lòng, tất cả mọi người đều vui mừng. Thái hậu vội vã đón đứa con gái yêu quý vào cung chăm sóc. 8 tháng sau công chúa hạ sinh một bé gái trắng trẻo, tròn trịa. Vì để làm vui lòng thái hậu, đứa bé được tròn 1 tháng Hoàng Đế lập chiếu phong làm công chúa, về sau vì Nam Chiếu không có con gái nên đây là vị công chúa duy nhất.

Tiểu công chúa thường xuyên được đưa vào cung ở cùng thái hậu nên càng lớn lại càng thông minh, lễ phép. Năm con gái 5 tuổi, cô mang thai đứa con thứ 2, được 3 tháng thái ý báo tin là một bé trai khiến thái hậu vô cùng mừng rỡ. Thái hậu muốn để con gái ở cung để tiện chăm sóc, nhưng cô đã từ chối vì thái hậu tuổi đã cao nên không muốn người ngày ngày lo lắng cho mình. Năm đó Nam Chiếu xảy ra hạn hán khắp nơi, Hoàng Đế vì muốn cầu mưa đã tổ chức đi đến phía Nam cúng bái, các quan đại thần trong triều đều đi theo. Vua lo lắng cho muội muội nên căn dặn đại nương tử Lục thị phải chăm sóc cho công chúa thật tốt. Tháng thứ 8 cô mang thai, thừa tướng không có ở phủ, mọi chuyện đều do đại nương tử quản lý. Không may Vương thị ở quê lại có người qua đời lão phu nhân chuẩn bị hành lý để về quê nhà, thừa tướng đi theo hoàng đế, lão phu nhân đã già yếu đại nương tử đành phải đi theo bà. Trước khi đi Lục thị khuyên công chúa nên trở về cung cho an toàn, nhưng cô từ chối, hoàng huynh và hoàng tẩu không có ở đây, trong cung đều do thái hậu quản lý, bà lại còn đang chăm sóc Lạc Đan, cô không muốn cho bà thêm một gánh nặng, đứa trẻ trong bụng cũng rất khỏe mạnh, cô sẽ không để có chuyện gì xảy ra.

Đại nương tử đe dọa Châu tiểu nương không được đến gần Trưởng công chúa, bà nghĩ cô ta cũng đã có đủ con trai, con gái, đây lại là công chúa đương triều nên ả sẽ không dám làm gì. Nhưng ả xuất thân nô bộc, không có nhà mẹ chống lưng, chỉ một Lục thị kia đã đủ để con cái ả không có tương lai rồi, nay lại thêm một công chúa, nếu cơ hội này ả bỏ qua thì chẳng phải tự triệt đường sống của ả sao? 2 ngày sau, công chúa trở dạ, Châu thị cho tất cả gia nô trong nhà ra viện phía sau dọn dẹp, âm thầm cho người cản đường nô tì, bà đỡ và y sư đến phủ.

Thái hậu biết tin công chúa sinh vội vàng điều phối thái y và các ma ma trong cung, chuẩn bị xe ngựa không quên dẫn theo tiểu công chúa đến Vương phủ. Xe ngựa đến nơi, thái hậu và tiểu công chúa cùng các người hầu vừa bước vào cửa phủ đã thấy một không khí tang thương bao trùm cả phủ. Công chúa đã qua đời vì băng huyết, tiểu công tử cũng đi theo vì thời gian sinh quá lâu dẫn đến ngộp. Nghe tin con gái qua đời thái hậu ngất xỉu, tiểu công chúa chạy vào thì bị nô tì cản lại, lần cuối nàng gặp được mẹ là 5 ngày trước, đó cũng là lần cuối cùng nàng gặp mẹ, nàng mãi mãi không được gặp đệ đệ của mình. Tiểu công chúa òa khoác nức nở, tiếng khóc đau đớn của một đứa trẻ 5 tuổi như xé toang cả bầu không khí hỗn loạn của Vương phủ.

Lão phu nhân trở về nghe tin cháu trai đã mất bà khóc đến khô cả mắt, trước đây khi còn trẻ đứa con trai của bà cũng từng bị người ta hại như vậy nhưng may mắn hơn, bà vẫn sống sót. Hoàng đế hồi cung, thừa tướng vội vã quay về phủ, biết lão phu nhân sắp bức chết tiểu thiếp mà ông ta yêu quý liền ngăn cản. Lão thái thái tức giận:

_ Chuyện đến nước này mà con còn dám bênh vực cho ả ta? Con đừng quên trước đây đệ đệ con cũng từng bị người ta hại y như vậy. – Tức giận, tay đập xuống bàn.

_ Mẹ à chẳng phải thái y cũng đã nói rồi sao? Là do nàng ấy không có sức nên đứa trẻ không thể sinh ra được dẫn đến mất máu, đứa trẻ cũng bị ngạt mà chết theo. Không có bằng chứng nào là do Phấn Phấn đã làm. – Ông ta vẻ mặt khó chịu.

_ Được, hay lắm. Vậy ta hỏi con, con sẽ giải thích thế nào với thái hậu, với Hoàng Đế, với người trong thiên hạ.

_ Sự thật thì bọn họ cũng đều biết, họ không thể nào đổ tội lên một người vô tội.

_ Chàng nói vậy mà nghe được sao, khi thiếp còn ở đây cô ấy và cả đứa bé đều khỏe mạnh, chỉ đi có 3 ngày mà đã xảy ra chuyện lớn như vậy, chàng còn nói là ả ta vô tội, tất cả đều nằm trong kế hoạch của con tiện tì đó rồi. – Đại nương tử tức giận vì thấy chồng mình bênh vực cho thiếp thất thấp hèn.

_ Nàng im miệng, chỗ này đến lượt nàng lên tiếng sao. Chuyện này cũng có liên quan đến nàng, nàng đừng nghĩ mình vô tôi. – Thừa tướng tức giận quát lớn, tay chỉ vào vợ mình.

_ Liên quan đến thiếp? Thiếp đã làm gì sai, chàng vì bảo vệ con tiện nhân đó mà đổ tội lên người thiếp sao? – Đứng bật dậy.

_ Nếu như nàng không đi đến Hàng Dương, nếu như nàng ở trong phủ thì mọi chuyện đâu có như vậy. Nàng ấy chỉ là một thiếp thất chưa từng quản lý việc trong nhà làm sao có thể xoay sở mấy chuyện này. Chính là nàng đã không có trách nhiệm giờ còn ở đây khóc lóc vô tội sao. – Ông ta la hét đổ tội cho đại nương tử.

_ Chàng... chàng sủng thiếp diệt thê, mẹ người hãy nói cho con một tiếng công bằng. – Ấm ức khóc lớn, chạy đến quỳ xuống bên cạnh lão thái thái.

_ Con bây giờ con đã đủ lông đủ cánh rồi nên muốn tự bay sao, ta nhắc cho con nhớ đó là Trưởng Công chúa điện hạ, nếu như con không giải quyết chuyện này cả Vương thị này chính là vì con mà mất mạng. – Bất bình khóc.

_ Mẹ yên tâm, con có cách giải quyết chuyện này, sẽ không có ai trong Vương thị mất mạng hay chịu tội đâu. – Vẻ mặt thách thức.

_ Được, để ta coi con dẹp yên chuyện này như thế nào.

Lão phu nhân nói xong, tức giận rời khỏi viện. Vương Dật nói với quản gia:

_ Tất cả những kẻ hầu trong viện của Công Chúa đều lôi ra ngoài đánh chết.

Đại nương tử xanh mặt, lão quản gia lo lắng nói:

_ Thưa chủ quân, chuyện vừa mới xảy ra, lễ tang của Trưởng Công chúa vẫn còn chưa lo liệu xong, nếu như lúc này đánh chết người chẳng phải là tự nói mới thiên hạ là Vương gia chúng ta hại chết người sao? Xin người hãy suy nghĩ lại. – Lo sợ, lời nói run rấy.

_ Đúng vậy, quan nhân nếu chàng cho đánh chết nhiều người như vậy lỡ như chọc giận Bệ Hạ, gián tội chúng ta... chúng ta đều sẽ chết! – Đứng dậy, chạy tới nắm lấy vạt áo thừa tướng, lo lắng nói.

_ Vậy các người nói ta phải làm sao đây hả?

_ Gia chủ, chi bằng chúng ta cứ đem bọn họ ra sau viện hầu hạ ở đó, đợi một thời gian nữa mọi chuyện yên ắng trở lại sẽ tìm người lén bán đi.

_ Không được, lỡ như bọn họ nói ra chuyện gì ngu ngốc thì ngươi tính sao?

_ Chủ quân, người yên tâm, đây là chuyện lớn bọn họ tuyệt đối sẽ không dám nói năng xằng bậy.

_ Quan nhân, ta thấy Thường quản gia nói rất đúng, giữ bọn họ lại nhất định sẽ rất phiền phức, chi bằng cứ tìm người bán đi thật xa bọn họ có muốn nói cũng không có kẻ nào để ý lời của một nô lệ.

Ông ta liếc nhìn gương mặt sợ sệt của Đại nương tử, rồi nói với quản gia:

_ Cứ làm như vậy đi, bảo bọn họ muốn sống thì ngoan ngoãn im miệng lại. Căn dặn tất cả gia nhân trong phủ từ bây giờ không ai được bàn tán về chuyện này nữa, nếu có ai dám mở miệng nhắc chuyện này cứ theo gia pháp mà đánh chết.

_ Dạ... dạ. – Quản gia sợ sệt, chạy ra ngoài.

-------------------------

Sáng hôm sau trên triều đình, không đợi bất cứ một ai nhắc chuyện, thừa tướng đã tự ra giữa triều quỳ lạy xin tội:

_ Bệ Hạ, chuyện Trưởng Công Chúa không may qua đời tất cả đều là tội của thần, thần đã không quản giáo kẻ hầu trong phủ thật tốt khiến cho bọn họ chân tay ngu ngốc để cho chuyện lớn như vậy xảy ra, xin Bệ Hạ trách tội.

Vương Dật vẫn luôn thông minh như vậy, ông ta không để người khác có dịp đắc ý. Các quan thần trong triều cũng vì nể sợ thế lực của Vương thị không ai dám bước ra phản kháng ông ấy. Hoàng Đế cũng không muốn làm lớn chuyện, không muốn mất đi cánh tay đắc lực này nhưng đây cũng không phải chuyện nhỏ nên phải phán xử:

_ Thừa tướng, tình cảm của khanh và Công Chúa trẫm có thể hiểu, muội ấy qua đời trẫm cũng không phải vô tội. Chuyến nam tuần đó nếu trẫm không bắt khanh đi theo thì cũng không xả ra cớ sự như thế này. Nhưng Công Chúa ở phủ của khanh do tắc trách trong việc chăm sóc không thể không xử phạt. Truyền ý chỉ của trẫm, những kẻ hầu hạ Trưởng Công chúa đều xử chết, những gia nhân trong Vương phủ phải chịu phạt 50 trượng, thừa tướng và người nhà không làm tròn trách nhiệm, phạt bổng lộc một năm, không có sự cho phép của trẫm không một ai trong Vương thị được rời khỏi kinh thành.

...

Thái hậu từ ngày con gái mất đau ốm nằm liệt giường, khóc đến mù cả hai mắt, niềm an ủi duy nhất của bà là tiểu Công Chúa vẫn luôn ở bên cạnh.

_ Thái hậu, người mấy ngày nay vẫn luôn không chịu ăn uống, cứ tiếp tục như vậy bệnh tình của người sẽ nặng thêm. – Ma ma bên cạnh khuyên nhủ.

_ Hoàng Đế vẫn luôn không chịu điều tra về cái chết của Công Chúa, con gái ta chết không rõ ràng như vậy con nghĩ ta có thể ăn ngon ngủ yên được không? – Giọng nói yếu ớt, đau lòng.

_ Là trẫm bất hiếu, khiến cho người lo lắng nhưng xin người hãy nghĩ cho trẫm, con là con trai của người, là ca ca của Phức Nhã, trẫm còn là Hoàng Đế của Nam Chiếu. Mã thị tuy nắm giữ thiên hạ, có người nhưng không có sức, Triệu thị của người tuy là gia tộc lớn nhưng chỉ bằng một nhánh nhỏ của Vương thị. Nếu trẫm vì chuyện này gián tội xuống làm chưa nói đến việc bọn họ trở mặt, chỉ cần mất đi Vương thị, vậy thiên hạ này có thể là của Mã gia bao lâu nữa đây? – Hoàng thượng từ bên ngoài đi vào nghe thấy, liền tới bên cạnh giải thích.

_ Con bây giờ là Hoàng Đế, ta làm sao dám trách mắng người, Phức Nhã từ nhỏ vẫn luôn yêu quý người, vẫn luôn nghĩ cho ca ca của nó, tuy nói nó tình nguyện gã vào làm thiếp cho tên Vương Dật nhưng nếu không phải vì thiên hạ của người, vì cơ nghiệp của Mã thị, người nghĩ ta sẽ đồng ý để nó gả vào làm thiếp cho người ta sao? – Lời nói trách móc.

_ Phức Nhã là ca ca có lỗi với muội, là ca ca không tốt để muội bị người khác ức hiếp, để cho muội phải chịu oan khúc, xin muội hãy tha lỗi cho ta, nếu có kiếp sau gặp lại ca nhất định sẽ yêu thương muội, bảo vệ muội... - Vua đau đớn, lắc đầu vừa nói vừa khóc.

Cuộc nói chuyện của hoàng thượng và thái hậu tất cả đều bị tiểu công chúa đứng sau bức bình phong nghe thấy, tuy chỉ là đứa trẻ 5 tuổi nhưng nàng rất thông minh, nàng biết mẹ của nàng là do người ta hại chết. Thế nhưng một đứa trẻ 5 tuổi thì làm được gì chứ, tự nhủ rằng nàng phải sống, nhất định phải sống thật tốt đợi đến khi nàng có thể vạch mặt kẻ thù, trả lại sự trong sạch cho mẹ nàng.

Bệnh của thái hậu mỗi lúc một nặng, bà biết mình sắp hết thời gian không thể ở bên tiểu công chúa nữa. Bà chuyền chỉ triệu Vương lão phu nhân vào cung, hai người bạn già lâu ngày gặp lại cuộc nói chuyện của họ không kềm được nước mắt:

_ Nhớ ngày đó, ta và bà cùng chạy nhảy khắp cung mà giờ đây chúng ta đã là hai bà lão mắt mờ tay run. – Thái hậu dùng hơi thở yếu ớt nói.

_ Thời gian quả thật trôi qua rất nhanh, ta mỗi ngày đều cùng cha vào cung, may mắn gặp được người, được cùng người chơi đùa, học lễ nghi, chúng ta còn được Thích Thái Hậu chăm sóc. – Bà vừa nói vừa nắm lấy tay thái hậu.

_ Lúc đó ta được tuyển chọn làm Hoàng tử phi vào cung để dạy dỗ, học lễ nghi. Còn bà xuất thân Bạch thị, chỉ là một gia tộc nhỏ nhưng phụ thân của bà là một học cứu nổi danh được mời vào cung để dạy chữ cho các hoàng tử.

_ Nhờ mỗi ngày đều đòi theo cha vào cung nên mới gặp được người và Thích Thái Hậu, sau này khi người được gã cho Tiên Đế, ta cũng may mắn được gả vào Vương thị.

_ Đúng vậy, phụ thân của ta mỗi ngày đều đánh cờ với Vương đại nhân, ngỏ ý với ông ấy về cha con bà. Ta cảm thấy con trai của Vương bá là người thông minh, lại thật thà, lương thiện, nên mới xin Thái Hậu ban hôn cho 2 người. Như vậy, bà sẽ không phải về quê, chúng ta mới thường xuyên gặp nhau được. – Thái hậu hồi tưởng, khuôn mặt nhẹ nhàng.

_ Ta vẫn còn nợ người một ân tình. – Lão thái thái gật đầu.

_ Bây giờ, không phải một mà là rất nhiều. Con gái của ta thân phận cao quý lại gả vào làm thiếp cho con trai bà, Vương phủ các người lại không chăm sóc cho nó tốt khiến nó phải một xác hai mạng, làm mẹ con ta phải âm dương cách biệt. Đã vậy Vương Dật hắn còn không điều tra rõ ràng, đổ tội cho con gái ta không biết sinh con, bênh vực cho kẻ đã hại chết nó... - Vừa nói vừa bật khóc đau đớn.

_ Là ta đã không biết dạy con, khiến cho Trưởng Công Chúa phải chết oan uổng, xin Thái Hậu trị tội.

Lão thái thái vừa nói vừa quỳ xuống tạ tội. Thái hậu nước mắt lưng tròng:

_ Là bà vô năng, sinh con ra nó lại không nghe lời, ta thì có khác gì bà chứ, nên càng không thể trách tội bà được... Mau đứng lên, ở nơi này chỉ có bà là ta mới có thể nói ra hết nỗi lòng mà không sợ.

_ Tạ Thái Hậu. – Ngẩng mặt lên.

_ Bà đã nợ ta nhiều như vậy thì bây giờ cũng nên trả rồi. – Gượng ngồi dậy.

_ Xin Thái Hậu cứ căn dặn.

_ Ta sắp không còn thời gian nữa rồi. Điều ta lo lắng nhất bây giờ chính là giọt máu duy nhất của Phức Nhã. Ta không yên tâm giao nó cho bất cứ một ai cả... - khuôn mặt lo lắng.

_ Thái Hậu, người yên tâm Lạc Đan cũng là cháu gái của ta, ta nhất định sẽ nuôi dạy nó nên người.

_ Có câu nói này của bà, ta như trút đi được một gánh nặng trong lòng. Con bé từ nhỏ đã rất thông minh nhưng tính cách lại cứng đầu y như mẹ nó, bà nhất định phải dạy dỗ nó thật tốt, sau này nó trưởng thành, hãy tìm cho nó một gia đình tốt gả vào, không cần phải là gia tộc lớn, cũng không cần quá giàu sang, chỉ cần nó không phải lo cái ăn cái mặc, mỗi ngày đều sống thật vui vẻ là được. – Với tay, nắm lấy tay lão thái thái.

_ Được, được, ta hứa với người...

Năm ngày sau, thái hậu cũng tạ thế. Sau khi lo xong hậu sự cho bà, lão phu nhân đưa tiểu công chúa về viện của mình ở Vương phủ, Lạc Đan liên tiếp phải chịu nhiều cú sốc nên đã đỗ bệnh, sốt mấy ngày mấy đêm. Sau khi khỏi bệnh tính cách của nàng cũng thay đổi, không còn tinh nghịch hay cười như trước, nàng trầm tính và ít nói hơn hẳn. Đại nương tử vì muốn lấy lòng lão thái thái và thừa tướng nên vẫn luôn thường xuyên tới thăm hỏi, chăm sóc nàng.

Đã 8 năm trôi qua, tiểu công chúa ngày nào, giờ đã trở thành một cô nương hiểu chuyện. Mỗi ngày nàng đều phải học chữ, thêu thùa, nấu ăn cuộc sống tẻ nhạt như vậy cứ chậm rãi trôi qua từng ngày. Hôm nay, cha nàng vừa được Hoàng Đế ban thưởng, những thứ trang sức, lụa là tốt nhất đều được mang đến chỗ Đại nương tử, thứ rẻ hơn được mang đến chỗ Châu tiểu nương, những thứ bị trả về thì mới được mang đến cho nàng. 8 năm qua vẫn luôn như vậy, tình thương của cha nàng dành cho nàng ngày một ít đi, ông ấy có 2 đứa con trai, đại ca là đích tử thì giỏi giang, thông minh, chỉ mới thi khoa cử lần đầu mà đã đỗ, điểm số còn là cao nhất, bây giờ đang làm quan tứ phẩm trong triều. Tam ca là con trai của Châu Phấn Phấn, tuy không thông minh, cũng không đỗ đạt nhưng là người thật thà, lương thiện khác hẳn mẹ và muội muội của hắn. Đích nữ tài giỏi được lòng tất cả mọi người thì đã được gả đi, tứ tỉ tuy là thứ nữ nhưng giỏi ăn nói, lanh lợi lại còn rất xinh đẹp nên rất được thừa tướng thương yêu, thiên vị. Có được bốn đứa con xuất sắc như vậy, thì ông ấy chẳng màn tới đứa con gái không có tài sắc gì như nàng, hơn nữa kể từ khi thái hậu mất nàng cũng chẳng ra vào cung, Hoàng Thượng dường như cũng quên mất đứa cháu gái là nàng. Mỗi ngày nàng chỉ sống bằng tình yêu thương, che chở của nội tổ mẫu.

Hôm đó là sinh thần của con trai nhị tỉ, nàng cùng mọi người đến Đỗ gia thăm nhị tỉ, từ nhỏ nhị tỉ là người thương yêu nàng nhất, luôn bảo vệ nàng khi bị tứ tỉ bắt nạt.

_ Chà, nhìn xem, Tiểu Bảo càng lớn lại càng giống cửu cửu của nó. – Đại nương tử tự hào khen lấy khen để.

_ Mẹ! Con lo lắng quá, thằng bé đã 2 tuổi rồi mà vẫn chưa biết nói. – Nhị tỉ nói.

_ Con lo gì chứ, ca ca của con thông minh như vậy nhưng phải đến năm ba tuổi mới bặp bẹ nói đấy thôi. – Lục thị an ủi con gái.

_ Đúng rồi con đừng lo lắng lung tung, Tiểu Bảo vẫn còn nhỏ từ từ rồi cũng sẽ nói thôi. – Thừa tướng thấy đích nữ lo lắng cũng vội an ủi.

_ Hôm nay muội lại mang cho thằng bé một cái áo mới sao? – Nhị tỉ quay sang nói với nàng.

_ Trẻ con mau lớn, y phục mua ở ngoài cũng không vừa ý muội, vẫn là nên tự làm. – Vừa nói, vừa lấy đồ ra.

_ Y phục do ngũ muội làm cái nào cũng đẹp, Tiểu bảo mặc cũng rất thoải mái, sau này ta cứ phải nhờ muội dài dài rồi. – Nhận lấy y phục, vừa ngắm vừa nói.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play