CHUYỆN ĐANG CHỈNH SỬA. CẬU ĐỢI TỚ MỘT LÁT THÔI NHÉ. CẢM ƠN CẬU.
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Tôi đã từng là đứa trẻ lớn lên trong bể bơi của niềm hạnh phúc.
Tôi đã ngưỡng mộ biết bao cái tình yêu được bồi đắp từ thuở trắng tay của ba và mẹ.
Ngẫm nghĩ lại thì chuyện tình ấy trông giống như một câu chuyện cổ tích vậy.
......................
Lễ cưới đơn sơ được tổ chức tại nhà thờ.
Chú rể một mình sống nơi thành thị, tự mình gây dựng sự nghiệp. Là người sống tha hương, anh cảm thấy mai mắn khi đã gặp và yêu một người phụ nữ sài thành rồi cùng cô xây dựng gia đình hạnh phúc.
Đưa mắt nhìn cô dâu, giọng chú rể nghèn nghẹn, xen lẫn sự xúc động và niềm tự hào.
"Anh, Mộng Triết Minh, nhận em, Tiểu Dao làm vợ và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với em, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng em mọi ngày suốt đời anh"
Lý Tiểu Dao khẽ liếc nhìn đám đông ngồi kín trong nhà thờ rồi từ từ quay lại nhìn chồng.
"Em, Lý Tiểu Dao, nhận anh Mộng Triết Minh làm chồng..."
Khi còn trẻ, người ta yêu mọi thứ mà người ta nghĩ mình yêu. Và cũng khi ấy, người ta cứ đinh ninh rằng tình yêu chính là thứ trong sáng và đẹp đẽ nhất đời người. Chính vì trong sáng và thuần khiết nên mới được tổ chức tại nhà thờ, chính vì thiêng liêng và cao đẹp nên mới được Cha chứng giám. Nhưng thử hỏi, nếu chung thủy là khái niệm duy nhất, thì ngoại tình đã không có định nghĩa. Giá như thế thì những cặp vợ chồng sẽ chẳng xa lìa nhau, hai người hai ngã vì những cuộc tình vụng trộm bên ngoài hay có sự xuất hiện của kẻ thứ ba.
Nếu chung thuỷ là một bài học vỡ lòng thì đã không ai bán đứng lại tình yêu thuở thiếu thời; sẽ không một đứa trẻ nào phải đứng trước bờ vực chọn lựa giữa cha hoặc mẹ khi họ không còn trên cùng một chiếc thuyền.
Lý Tiểu Dao gả cho Mộng Triết Minh khi mới mười tám tuổi, còn người đàn ông này đã ba mươi rồi - ba mươi mà sự nghiệp chỉ mới bắt đầu.
Vợ chồng Mộng Triết Minh đồng cam cộng khổ, nương tựa nhau khi công ty còn vay nợ ngân hàng. Và cho đến ngày hai vợ chồng chào đón đứa con gái đầu lòng thì công ty cũng phất lên như diều gặp gió.
Mộng Triết Minh bế bồng con gái trên tay, khẽ đu đưa.
Lý Tiểu Dao nằm trên giường và nhẹ nhàng đưa tay chỉnh lại cổ áo sơ mi giúp chồng.
Ngày đưa vợ con từ bệnh viện về nhà, Mộng Triết Minh liền không tiếc tiền mà mua một căn hộ mới, vừa rộng rãi vừa thoáng mát - nơi mà ông dự định sẽ nuôi dạy con gái như một nàng công chúa trong lâu đài.
Thật ra, thứ nuôi dưỡng con người không phải là đồ ăn thức uống mà chính là niềm hạnh phúc, hạnh phúc không nuôi dưỡng nhục thể mà là tâm thể.
Mộng Triết Minh dù bên ngoài giữ vị trí ra sao thì khi về đến nhà, cả thế giới của ông cũng chỉ thu bé lại bằng nụ cười của con gái. Cái nụ cười ấy khiến những tranh đấu trên thương trường hoà vào quên lãng. Cái mùi hương sữa trên cơ thể con khiến ông say mê lạ kỳ, chỉ cần đến gần con gái, ông như thể sống lại sau 12 tiếng làm việc văn phòng.
Vài năm sau, công ty phát triển, Mộng Triết Minh cũng mua chiếc xe bốn bánh đầu tiên và dần dần, nhiều thị phần trên thị trường được người đàn ông bản lĩnh này thâu tóm.
Cô công chúa nhỏ cũng chập chững bước từng bước đi đầu đời rồi từ ấy cất tiếng gọi mẹ.
Gia đình nhỏ ba người đã sống hạnh phúc bên nhau suốt nhiều năm.
Phải, tôi đã từng nghĩ chuyện tình yêu của ba và mẹ là một câu chuyện cổ tích và chuyện kể rằng có một chàng tiều phu chăm chỉ, không cất bạc trong tay lại dốc hết lòng can đảm một đời để cầu hôn công chúa và mai mắn thay khi nàng cũng yêu chàng, và rồi cả hai sống với nhau hạnh phúc mãi về sau.
Nhưng không, giờ đây tôi mới tỏ, tỏ rằng chuyện tình của họ chính là một tấn bi hài kịch.
Và tôi đây, tôi chính là cái phần hài hước nhất trong đời họ!
Con gái của Mộng Triết giờ đã 17 tuổi, tên là Dao.
Khi nghe tin Mộng Triết Minh ở lại qua đêm tại công ty thì trong lòng Dao liền không vui, song, cô liền bảo tài xế láy xe đến thẳng nơi Mộng Triết Minh làm việc.
Mang theo balô lên tầng cao, chưa kịp bước vào văn phòng, Dao đã nghe thấy tiếng bốp và chứng kiến cảnh tượng ba đánh mẹ, đánh mẹ chỉ vì cái ả đang trần như nhộng trên sô-pha.
Đứng núp sau cánh cửa, Dao vấu tay vào tường, hai hàm răng nghiến chặt, mắt rưng rưng. Đứa trẻ này từ bé đến lớn đã được nuôi dạy y hệt công chúa. Là công chúa nhỏ của Mộng Triết Minh, là đứa con gái duy nhất mà ông có trong đời nhưng tính tình của Dao lại khá biệt lập, khó mà miêu tả trong vài ba câu.
"Cô cũng là đồ đĩ đấy thôi!", tiếng của Mộng Triết Minh vang vọng khắp không gian.
Gục mặt, Dao mếu máo rồi lặng lẽ khóc.
"Anh xem anh đã làm gì? Thật đáng xấu hổ mà. Trời ơi! Tôi sẽ để cả thiên hạ biết anh là người thế nào. Tôi sẽ để con gái của anh biết anh là người thế nào!"
Lý Tiểu Dao vừa nhắc đến hai chữ 'con gái' thì Mộng Triết Minh đã không thể nhẫn nhịn được nữa. Ngay sau khi bà nói dứt lời, ông liền vung tay tát bà một lần nữa.
Cú tát đó quả thật mạnh như thể trời váng vậy.
"Đồ khốn! anh dám đánh tôi?", ngã xuống sàn, Lý Tiểu Dao vội ôm mặt.
Vì cú đánh quá mạnh nên khiến bà mất vài giây mới có thể nhìn rõ người chồng vũ phu trước mặt và nghe lọt tai những lời ông nói. Song, sau khi hoàn hồn, Lý Tiểu Dao dốc hết ruột gan để hét và chửi vào mặt chồng.
"Tôi có thể cưới cô thì cũng có thể bỏ cô"
Lý Tiểu Dao đỏ mặt, hai mắt mở trừng, xông thẳng về phía Mộng Triết Minh.
"Đồ khốn nạn!"
Trong khoảnh khắc đang giằng co với vợ, ánh mắt của Mộng Triết Minh đột nhiên va phải cái bóng nho nhỏ đang đứng lấp ló phía bên ngoài.
"Dao...."
Mộng Triết Minh sững sờ khi bắt gặp Dịch Dao đứng ngoài cửa. Và người phụ nữ thân thể trần trụi đang co rúm trên ghế sô pha kia cũng lấy làm xấu hổ mà giấu mặt đi. Trong căn phòng ấy, chỉ có duy nhất Lý Tiểu Dao là mất bình tĩnh.
"Nhìn xem, mày nhìn xem ba mày làm gì đi!!!"
Lý Tiểu Dao điên cuồng chuyển hướng tấn công từ Mộng Triết Minh sang Dịch Dao. Bà vấu chặt móng tay vào bắp tay Dao rồi kéo cô về phía mình và chỉ thẳng vào người đàn bà đang nằm khoả thân trên sô pha.
Về phía Dao, cô chẳng thể làm gì ngoài việc chịu đau và nhìn chầm chầm vào người phụ nữ khoả thân đang nằm trên sô-pha.
"Mau buông con bé ra!"
Kéo con gái về phía mình, Mộng Triết Minh giấu nhẹm đi đôi mắt dữ rồi hạ giọng.
"Về nhà...rồi chúng ta cùng nhau nói chuyện, được không?"
Không thôi nhìn người phụ nữ kia, Dao không đáp lời.
"Trời ơi, Mộng Triết Minh, anh là đồ khốn! Mẹ con tôi phải biết làm sao đây!"
Mặc kệ mọi điều, Lý Tiểu Dao gào khóc rồi than trách số phận tàn nhẫn.
Mặc kệ mọi điều, Dịch Dao lặng thin, hai hàng nước mắt lăn dài trên đôi má nhỏ.
Và mặc kệ mọi điều, Mộng Triết Minh lo sợ con gái bị tổn thương. Nhưng thật chất, ngay từ khi ông khởi vọng niệm với người phụ nữ trẻ ấy thì đã trực tiếp phá vỡ hạnh phúc gia đình và gián tiếp làm tổn thương đứa con gái bé nhỏ.
"Dịch Dao à..."
Gỡ bỏ tay của Mộng Triết Minh khỏi người mình, Dao lấy từ trong cặp ra đôi côn sắt rồi dùng chúng phá nát đồ đạc trong văn phòng. Song, cô chuyển hướng sang đánh người phụ nữ trẻ kia.
Trông thấy nhân tình bị đánh, Mộng Triết Minh liền xông lên cản ngăn. Khi không thể cản nổi sự phát điên của Dao, ông liền dùng thân mình ôm chầm cái thân thể trần trụi của ả nhân tình và chịu những đòn côn từ con gái.
Về phần Lý Tiểu Dao thì bà co rúm thân mình trong góc tường vì sợ bị liên lụy.
Nhận thức được bản thân vừa ra tay đánh ba, và nhìn thấy những vệt máu xuất hiện trên lưng ông, Dao liền dừng tay lại, mặc kệ mọi điều đang xảy ra xung quanh và để côn sắt rơi xuống chân.
Dao chậm rãi đưa mắt nhìn người mẹ tỏ vẻ đáng thương của mình rồi lại liếc nhìn sang ba.
Dao rơi nước mắt rồi lại thở ra một nụ cười.
Nhìn mẹ, cô khẽ nói.
"Khóc làm gì, bà cũng như ông ấy thôi"
Độ ấy, cả Mộng Triết Minh và Lý Tiểu Dao đều đưa mắt nhìn cô.
Mộng Triết Minh trông như người mất hồn, ánh mắt ông đã thổ lộ điều ông đang nghĩ: "Con bé biết hết mọi chuyện rồi sao?"
Lý Tiểu Dao thì mang vẻ mặt nhục nhã như vừa bị bắt giang.
"Ngay từ ban đầu...nếu hai người không thể sống cùng nhau nữa thì nên ly dị...không phải sẽ tốt hơn sao?"
Để hai chữ ly dị có thể thốt ra từ miệng của một đứa trẻ thì không thể mường tượng được đứa trẻ ấy đã phải chứng kiến và trải qua những gì. Không một đứa trẻ nào là không ngừng hy vọng gia đình mình hoà thuận, ba mẹ yêu thương, tôn trọng lẫn nhau. Nhưng ngay khoảnh khắc trong đầu nó loé lên suy nghĩ: 'Ước gì họ bỏ nhau', thì khi đó, nó không chỉ nghĩ rằng hành động đó là tốt cho họ mà còn khiến tâm hồn nó đỡ đau đớn và quằn quại. Mặc dù rằng cuộc hôn nhân tan vỡ của ba mẹ sẽ để lại cho con cái một đời ẩm ướt nhưng xem ra thì tốt hơn nhiều so với việc nó phải sống trong một gia đình thừa tiền, thiếu tình; sống trong một gia đình cả ba lẫn mẹ đều thay lòng đổi dạ, đều lên giường với một người khác và để nó chứng kiến hết lần này đến lần khác.
Nhặt lại cây côn dưới sàn, Dao xách theo balô rồi rời khỏi nơi hỗn tạp ấy.
Dịch Dao đã bị ép phải trưởng thành và buộc thân mình trước ngọn tàu để rồi hứng chịu những chuyện dơ bẩn từ người lớn.
......................
Đi dọc theo bờ sông, Dao khẽ đặt balo xuống đất rồi ngồi trên mõm đá gần đó.
Dõi mắt nhìn dòng người nhộn nhịp đi đi lại lại trên phố, Dao chẳng thể nghĩ ngợi thêm được gì. Phóng tầm mắt xa hơn tý nữa là có thể nhìn thấy được cơ ngơ để đời của Mộng Triết Minh. Và dù có nhìn xa thêm cỡ nào, Dao giờ đây không thể nhìn nổi tương lai của chính mình.
Nếu ba mẹ ly dị, cô sẽ chọn sống cùng ai?
Sau ngày hôm đó, vợ chồng Mộng Triết Minh đã quyết định ly hôn. Đứng trước toà, khi được hỏi để đưa ra lựa chọn sống với ba hay với mẹ, Dao đã chọn sống với mẹ. Cũng đồng nghĩa với việc cô và bà phải dọn ra khỏi căn biệt thư hiện tại, và cũng đồng nghĩa với việc Mộng Triết Minh đã mất đi một nửa linh hồn.
Lý Tiểu Dao vốn đã có tình trẻ nhiều năm bên ngoài. Tầm một năm đảo lại, Mộng Triết Minh cũng ngoại tình. Dịch Dao hiểu và biết hết thảy mọi chuyện nhưng lại không nói ra, bởi, cô sợ nhà mình sẽ không còn nữa.
Phần tài sản kếch xù được chia làm hai nửa. Nhưng với Mộng Triết Minh mà nói thì khi không còn con gái, ông đã mất tất cả rồi.
Thời gian đã trôi qua ít nhiều. Cũng rất lâu rồi Mộng Triết Minh không còn nghe tin tức về Dao nữa.
Dọc theo bờ sông thành phố là một dãy gánh hàng rong. Và ngay phía đối diện là Đại học Y Dược Hàn Đông. Gánh hàng rong này sinh ra cùng bệnh viện và bầu bạn cùng sinh viên, bác sĩ nơi đây hàng chục năm rồi.
Tầm xế chiều, một nhóm người láy xe rời khỏi trường rồi tấp vào một quán ốc xào bên đường.
"Cô ơi, cho năm dĩa ốc xào"
Khi cả đám sinh viên ngồi vào bàn, một trong số họ liền đưa mắt nhìn về phía bờ sông.
"Ốc xào tới đây", bà chủ quán ốc với thân hình nhỏ nhắn, thân thể nhanh nhẹn liền bày trên bàn dĩa ốc len xào nước cốt dừa béo ngậy.
"Cậu nhìn gì vậy?"
Nữ sinh trẻ với mái tóc xoăn dài hỏi người nam ngồi cạnh mình.
Người bạn ấy không đáp lời.
Trong lúc hội bạn giành nhau từng con ốc, người ấy bỗng tốc ghế và chạy về phía bờ sông. Song, cả đám bọn họ liền đuổi theo sau.
Người ấy đột nhiên dừng lại, nhanh chóng quăng balo lên bờ rồi trèo qua lan can, nhảy xuống sông.
Nữ sinh với mái tóc xoăn đứng chống tay vào lan can, ánh mắt lo lắng hướng về phía cậu bạn kia - người đang bơi giữa dòng nước lạnh: "Nhất Kiệt, cẩn thận đó".
Dưới sông, Nhất Kiệt gắng sức bơi đến chỗ người đuối nước rồi vòng tay qua người, kéo người đó về phía mình.
"Buông ra, hãy để tôi chết đi"
"Nhóc con, chưa kịp lớn mà đã muốn tèo rồi", âm giọng hụt hơi, Nhất Kiệt kìm thân mình đang giãy dụa của cô gái trẻ ấy rồi kéo cô ấy vào bờ.
Lên đến bờ sông, mọi người xung quanh thi nhau kéo đến xem chuyện. Bắt gặp những ánh mắt tò mò, hóng chuyện đang chầm chầm nhìn về phía mình, cô ấy bật khóc tức tưởi. Khóc như thể bản thân đã phải chịu rất nhiều ấm ức, tủi nhục.
"Nhất Kiệt, cậu không sao chứ?"
Đưa tay vuốt lưng cô bé mình vừa cứu, Nhất Kiệt lắc đầu: "Không sao"
Anh liếc mắt nhìn bảng tên gắn trên ngực áo của cô gái nhỏ rồi khẽ mở lời.
"Học sinh cấp 3 à?"
Nhất Kiệt đưa mắt nhìn bộ đồng phục xộc xệch cô đang mặc, nhìn những vết xước nhỏ trên cổ và ngực của cô cùng với những chiếc cúc áo bị xé toạc, rồi nhanh chống lấy chiếc áo blouse còn ám mùi bệnh viện trong balo của mình khoác lên người cô.
Cô gái nhỏ ấy cứ sụt sùi, thút thít mãi không thôi. Thấy thế, nữ sinh tóc xoăn liền khụy gối, nắm chặt lấy đôi bàn tay đang run lẩy bẩy vì sợ hãi và lạnh của cô gái nhỏ ấy.
"Nhà em ở đâu? Em có nhớ số điện thoại của ba mẹ không?"
Nhất Kiệt dùng điện thoại của mình và ấn phím quay số và sau khi ấn gọi điện, chưa đầy 15 phút sau, ở phía cuối con đường, một bóng hình đang thục mạng chạy đến.
"Dao!", khụy hai tay lên gối, cậu thở hỗn hển.
Nhất Kiệt đưa mắt nhìn cậu trai rồi lại nhìn sang cô bé đang tựa đầu vào lòng mình.
"Đây có phải là người em vừa gọi đến không?"
Dao gật đầu.
"Dao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"
Vội vàng giành lại Dao từ trong lòng người lạ, cậu bạn ấy hớt hải hỏi hang.
"Có phải là gã ta làm gì cậu không?"
Cảm tưởng như rằng ánh mắt cậu trai ấy đang thét ra lửa, đầu thì đang bóc hoả vậy.
"Tử Kỳ...tôi không muốn về đó nữa..."
"Tên khốn đó rốt cuộc đã làm gì cậu rồi!"
Ngay sau sự tức giận của Tống Tử Kỳ, hai hàng nước mắt của Dao cứ thể tuông rơi, không thể kiểm soát.
Và không lâu sau đó, một chiếc xế hộp đã dừng ngay sau lưng của Tống Tử Kỳ. Không nói không rằng, Tống Tử Kỳ bế Dao lên xe.
Cậu sinh viên y, Nhất Kiệt, cứ thế mà dõi mắt nhìn theo chiếc xe đang biến mất hút.
......................
Giữa con gái mình và một kẻ cầm thú đã cưỡng hiếp con mình thì nghĩ xem mẹ tôi đã chọn ai?
Thật nực cười khi bà ta nghĩ rằng chính tôi là kẻ đã quyến rũ ông ta. Bà ta thà tin lời của một kẻ mất tín người còn hơn tin lời tôi - đứa con ruột của bà ấy.
Năm tôi 18, tôi đã chết rồi. Chẳng qua là tôi không được mai táng mà thôi.
Tôi mở trừng hai mắt, không thể ngủ. Ở thời khắc hiện tại, khi tôi quan tâm đến thứ gọi là hạnh phúc, thì hạnh phúc quả thật quá khó theo đuổi.
Đêm tân hôn, hai người một giường, anh và tôi nằm bất động, không ai nói nhau lời nào. Đêm khuya, tôi bị đánh thức bởi người nằm kề cạnh đang lọ mọ tìm xe lăng. Đôi chân anh vốn tàn phế, nên việc đi lại hoàn toàn phụ thuộc vào thứ hai bánh có tay cầm kia.
Vì lo lắng, tôi vội tốc chăn, chường đến bên anh, dùng tay vịn vào xe, tay kia đỡ lấy thân người.
Vốn dĩ mừng thầm vì anh không phản ứng, nhưng ngay khi đã ngồi vào xe, anh lại hé lời.
- Ly hôn...
Hai tay run lẩy bẩy, tai tôi ù cả lên, tôi khẽ lùi về phía sau, ngồi bịch xuống nệm. Đưa mắt nhìn anh, tôi cười rồi vờ đánh trống lảng.
- Để em giúp anh--
Ngồi trên xe lăng, anh ngó lơ, không đáp rồi khẽ lăn bánh đến nhà vệ sinh.
Muốn được chồng yêu thương, quan tâm thật sự là điều khó cưỡng cầu đối với tôi sao? Chẳng lẽ cuộc hôn nhân của bố mẹ đã vận vào đời tôi? Chẳng lẽ tôi không thể kiếm cho mình một người đàn ông như tôi từng mơ, giống như bố tôi vậy. Đàn ông có tốt cỡ nào, không bảo vệ tổ ấm của mình thì điều không có gì cả! Người đàn ông tôi chọn, người đàn ông tôi nguyện gả cho nhất định sẽ không vô dụng đến mức phá hoại gia đình mình.
...........
21 giờ, 27.08, tại Mộng Thị.
Tôi đi băng băng đến nơi ả ta nằm, lấy hết thứ ả dùng che thân rồi mở vội tia kéo, lấy cây côn ngắn, điên cuồng đánh vào thân trần. Mỗi lần quất xuống là mỗi lần gào thét, vừa hét, vừa chửi. Tâm sinh lý của tôi vốn bất ổn, bộ dạng lúc này trông y hệt như người bị bệnh dại. Tôi phải tự thú nhận điều ấy, rằng, tôi nóng tính y hệt người mẹ trẻ trung, xinh đẹp của mình. Tuy sống chung một nhà, nhưng tôi dường như yêu bố hơn. Tôi cảm nhận rằng bố yêu tôi nhiều hơn mẹ yêu. Tôi là tài sản quý giá của ông. Nhưng đối với mẹ, tôi giống như một vật phẩm tặng kèm cho cuộc hôn nhân của bà.
Bố nhanh tay nắm chặt hung khí, mạnh tay đẩy tôi ra xa nhân tình.
- Mau đừng tay lại cho bố!
Tức giận, ông váng mạnh bạt tay vào mặt tôi.
Bố đánh tôi! Tôi thề!
Tôi trừng mắt nhìn ông. Đưa tay ôm mặt, tôi thôi không khóc nữa.
- Đánh con, bố có đau không?
Nhìn thấy con gái bị đánh, mẹ liền vội ôm tôi vào lòng. Dường như mất trí, tôi đẩy bà ra xa, bày ra bộ mặt ghê tởm với mẹ ruột, bởi chỉ cần nhìn thấy bà, tôi lại nhớ đến đoạn clip đen mình đã xem.
- Bà buông ra, đừng chạm vào tôi!
Tôi nhanh tay nhặt lại cây côn ngắn, trong nháy mắt đã phá nát mọi thứ xung quanh. Từng mảnh vỡ thủy tinh rơi vãi trên sàn, mẹ vì sợ nên liền lùi vào góc tường, bà thu mình, mặc kệ sự điên loạn của tôi - đứa con gái giống bà như từ một khuôn đúc ra. Thi thoảng tôi thầm nghĩ, bố yêu tôi vì tôi giống mẹ chăng. Bố yêu mẹ lắm, nhưng tại sao họ lại thành như thế?
Bố nén từng nhịp thở, ông từng bước tiến về phía tôi rồi giành lại côn ngắn.
Tôi vô thức lùi về phía cửa, nước mắt lưng tròng nhìn bố - người đang tiến về phía mình, hai tay dang rộng, ánh mắt đầy tình thương và tội lỗi.
- Đừng đến gần tôi. Ông tránh ra!
Để tôi rời đi, bố theo chân tôi chạy ra khỏi văn phòng. Ông bỗng khựng người vì nhận thấy những viên thuốc nằm rải rác trên sàn. Nhặt chúng, ông bẻ làm đôi rồi đưa lên mũi ngửi. Cách đó không xa, lọ thuốc nhỏ nằm trong góc tối. Ông chậm rãi đọc từng dòng chữ được in trên nhãn, hai mắt ông đỏ hoe, lòng đau nhói nhưng không khóc.
...........
Đến tận một tuần sau, tôi mới chịu bước ra khỏi phòng, khi đã có thể chấp nhận hiện thực, cũng là lúc tôi ngồi tại tòa, xem họ nệ đơn "ly hôn".
Mẹ cậy nhờ nhà ngoại nên liền giành được quyền nuôi con. Ông ngoại tôi - ông già của bà, vì quá hiểu tính khí con gái và nội tình của việc ngoại tình nên không làm khó bố tôi, và cũng nhờ lòng nhân từ của ông mà Mộng Thị có thể sống sót.
Ngay hôm đó, mẹ liền dắt tôi bước vào thế giới mà bà gọi là "cuộc sống" - nơi có gã tình nhân trẻ tuổi cùng cuộc sống xa hoa của cô tiểu thư họ Lý.
Mẹ có lẽ đã thấy hối hận khi phải cùng bố chịu khổ suốt 18 năm qua.
Khi tận mắt nhìn thấy kẻ lăn lộn trên giường cùng mẹ ở ngoài đời, tôi lặng người, máu sôi sùng sục rồi nhanh tay lấy từ túi ra viên gạch to, ném về phía hắn. Tôi vốn chuẩn bị một dao, một côn và một gạch. Vì không muốn giết hắn, nên tôi đã dùng cái thứ ba.
Viên gạch không trúng hắn mà lại choảng vào cái tivi đang chiếu Worldcup phía sau. Nhận thấy tình hình căng thẳng và sợ tôi lên cơn, mẹ liền vội chạy về phía tình nhân, bà tức giận.
- Dịch Dao, đừng hỗn.
Liếc mắt nhìn mẹ, tôi không đáp.
Người đàn ông trẻ kia liền ôn tồn.
- Không sao đâu, chỉ là trẻ con nổi hứng. Hư cái này, em mua cái mới cho anh nhé?
Tiến đến gần chỗ mẹ và tình nhân, tôi chỉ tay, lớn giọng. Sống mười sáu năm trên đời, lần đầu tiên tôi thấy kẻ bám váy phụ nữ.
- Ông mới là trẻ con đó! Ông là kẻ bám váy mẹ tôi, phá hoại gia đình tôi.
Cùng lúc đó, tôi mạnh tay giành lại balo từ chỗ mẹ, nhanh chân bỏ chạy.
- Mau đứng lại!
Tiếp tục chạy xuống bậc thang, tôi gay gắt.
- Thiên đường của bà thì bà ở đi, tôi không cần.
Nuốt nước mắt xuống cổ họng, lúc chạy xuống cầu, tôi đã cố nhau mày để không khóc.
- Còn nữa, bà xem như tôi đã chết rồi đi! tôi cũng...không có người mẹ như bà.
Không phải ai làm mẹ cũng điều nghĩ về con cái, mẹ rất tốt, rất tuyệt vời, bởi mẹ quên hẳn đi việc sống cho riêng mình, mẹ chỉ biết mình là mẹ, còn vài trường hợp khác, mẹ cũng đơn giản là mẹ, nhưng con chưa phải là ưu tiên.
Mẹ tôi dường như cũng như thế. Tôi thề rằng sau này khi tôi làm mẹ, con trai con gái tôi sẽ không khổ như tôi thế này!
Chạy đến tầng ba, tôi bỗng chậm bước, ngoáy đầu nhìn lại.
Mẹ không đuổi theo cũng không đau lòng, bởi đối với bà việc kết hôn sớm rồi sinh ra tôi ở tuổi 19 đã là sai. Con cái đối với bà chính là gánh nặng.
Đến lối thoát hiểm, tôi ngóng đợi mẹ, tôi hy vọng bà sẽ chạy theo xin lỗi, vỗ về. Tôi không tin khi đặt lên bàn cân so sánh, mình không bằng gã kia. Nhưng niềm tin đó đã sai rồi...
Đợi mãi không thấy bóng mẹ, hai mắt tôi bỗng đỏ hoe, miệng mếu máo, nước mắt cố nén cũng trào ngược trở ra. Không dám phát ra tiếng động, tôi chỉ thút thít, nước mắt vừa rơi đã vội dùng tay lau sạch, và cứ như thế một vòng tuần hoàn. Tôi ghét bản thân yếu đuối thế này. Thường ngày, tôi là đại ca, là chỗ dựa vững chắc cho Tống Tử Kỳ, thế mà giờ đây đại ca lại khóc một mình.
Sau sự đổ vỡ trong hôn nhân của một gia đình, người chịu ảnh hưởng nhiều nhất vẫn chính là những đứa trẻ. Nhưng đêm đến rồi sẽ đi, người cũng không thể ở mãi với nhau, và có lẽ vì thế mà thật khó khăn để hai kẻ xa lạ gặp nhau, mến mộ nhau rồi sống cùng nhau đến hết đời...
Giờ đây tôi mới cảm được sức nặng của balo. Tôi hờ hững bước xuống từng nấc thang, rồi bỗng trượt chân ngã nhào xuống dưới. Lăn đến nấc thang cuối cùng, người tôi va đập vào tường, vì quá đau nên liền bậc khóc nức nở, lại khóc!
Gắng sức ngồi dậy, tôi vừa khóc vừa suýt xoa. Giọt nước mắt mặn rơi vào vết trầy khiến tôi đau rát. Mặt mày lem luốc vì nước mắt, tay chân rướm máu vì té cầu thang, tôi ngồi ôm gối, giấu mặt vào trong, tủi thân vô cùng.
Ngồi đấy hồi lâu, tôi liền men theo chân tường đứng dậy, mang theo balo, và quyết lòng quên đi người phụ nữ đã sinh ra mình.
Khi ra đến lộ lớn, khi rời khỏi căn chung cư xa lạ, tôi liền nghĩ đến bố, vừa nghĩ đến ông, tôi chợt không thể tin vào hiện thực, bởi bố tôi không như thế, Mộng Triết Minh không phải hạng đàn ông như thế!
Nhưng sự thật đã rõ rành rành trước mặt, họ như vật chất biến dạng và không còn là thứ ban đầu. Khi gặp nhau hồi trẻ, họ hứa sẽ cưới đối phương rồi cùng nhau xây dựng tổ ấm. Trong một lời hứa có hai việc, họ chỉ làm được một nửa, ngược lại, họ đã mạnh tay phá vỡ tổ ấm mất rồi.
Xuất phát điểm của Dịch Dao cao ngất ngưởng, cô có lẽ không thể tưởng ra viễn cảnh này - cái viễn cảnh mà đến cuối đời, cô cũng không thể quên. Từ một đứa trẻ có cả bố lẫn mẹ, trong chốc lát, bố và mẹ đều không cần cô nữa. Người ta thường nói câu ".....xin đừng âm dương cách biệt", nhưng đau lòng hơn hết là khi còn có thể cùng hít thở một bầu không khí, ta lại không thể ở cùng nhau.
............
Không đi nổi nữa, tôi bèn ngồi xuống bệ đường, khóc nức nở. Tôi rất ghét khi phải rơi nước mắt, nhưng nếu không làm thế, trái tim tôi không thể chịu đựng nổi cú sốc này.
Hai tay ôm gối, mặt vùi vào trong, thân thể nhỏ nhắn của Dao liền bị chiếc balo to cộm trên lưng che khuất. Và dường như tiếng khóc to bị âm thanh đường phố lấn áp, dần dà cũng trở thành những chiếc thút thít theo nhịp. Đối với thành phố tráng lệ, nỗi buồn của cá thể chỉ là tiếng mèo kêu.
...........
Mộng Lý Dịch Dao ngồi trên giường tân hôn, nghĩ về ngày đó, nước mắt tự dưng lại rơi. Bây giờ ở độ tuổi 31, cô cảm thấy bản thân hồi ấy quả thật kiên cường, nhìn lại chuyện ở quá khứ, năm 17 rồi hồi 20 mấy, cô còn sống tệ hơn thế, vậy mà vẫn sống đến tận bây giờ.
Ngay khi trở ra từ nhà vệ sinh, anh khựng lại vài giây khi thấy tôi lau nước mắt. Tôi thề là tôi không khóc để anh thương hại, tôi chỉ quá xúc động khi nghe thấy hai chữ "ly hôn".
- Tôi ăn hiếp cô à?
Dùng tay lăn bánh về phía giường ngủ, anh tránh xa tôi.
Giữ im lặng, tôi ôm theo gối bước ra khỏi phòng, trước khi rời đi, tôi thận trọng đặt thuốc ở nơi anh dễ dàng lấy được, dọn vật cản từ giường đến nhà vệ sinh để anh thuận tiện trong việc đi lại. Tôi chỉ sợ khi anh vấp ngã, anh lại chối từ sự giúp đỡ của tôi. Nếu vậy thì trong cái nhà này, ai xem tôi là cô chủ? Ai xem tôi là vợ anh?
- Anh biết em là hạng người thế nào mà. Chỉ cần anh nệ đơn ly hôn, em cũng sẽ tìm mọi cách để có thể ở bên cạnh anh.
Vờ hắng giọng, tôi quả quyết.
Anh nhếch mép cười: 'Cô quả thật luôn đầy thủ đoạn'.
Anh tự mình rời khỏi xe lăng rồi nằm xuống giường, thi thoảng lại đưa tay để lên chỗ cô đã nằm. Anh lấy thuốc cô đặt trên bàn, uống tất. Từ lúc Dịch Dao ôm gối rời đi, anh không thể ngủ nữa, chỉ dựa lưng vào thành giường, đôi mắt nhìn xa xâm.
Ở phòng đối diện, Dao lại càng không thể ngủ, cô vội lấy áo khoát, ngồi co mình trên ghế, lật vở từng trang của quyển nhật ký cũ rồi đọc thật chậm từng dòng mình đã viết, đọc đến đoạn kể lại chuyện khóc to ở vệ đường năm bố mẹ ly hôn, cô liền bật cười xấu hổ.
Dù chuyện đã qua hơn mười năm, nhưng giờ khi đọc lại dòng nhật ký cũ, tôi lại thấy rất sợ. Tôi sợ, sợ đủ thứ trên đời có thể xảy ra với cuộc hôn nhân của mình. Tôi sợ anh không còn yêu tôi nữa, và điều đáng sợ hơn là tôi quá yêu anh. Tôi sợ con tôi rồi sẽ phải sống như tôi, sống mà không có đủ cả bố lẫn mẹ.
Trang nhật ký đó đã viết....
...........
Có lẽ đuối sức vì khóc quá to, Dịch Dao liền cầm balo rồi đi dọc theo vỉa hè. Lướt ngang qua trường cấp 3, cô cố nhìn thêm chút nữa để kiếm một người, nhưng có lẽ vì không bắt gặp nên lại lặng lẽ rời đi.
Đi mãi đi mãi, cuối cùng lại vô thức đi đến Mộng Thị, đứng ở bên kia đường, cô thấy bố bước ra từ xe hơi, ông luôn bận rộn như thế. Dường như là một thói quen, Dịch Dao liền muốn băng ngay qua đó rồi chạy đến gọi bố. Nhưng cô bỗng khựng lại, quay đầu về vị trí cũ.
- 'Đồ tiểu tam', cô lẩm bẩm.
Đứng yên ở vệ đường, Dao đưa mắt nhìn qua thì nhận ra bộ dạng khép nép của ả khi đứng trước mặt bố. Cho đến tận khi họ bước vào cửa chính, cô mới thôi dõi mắt nhìn theo.
Người ta khi nhìn vào tòa nhà cao chọc trời này ắt phải rất ngưỡng mộ, không chỉ ngưỡng mộ sự tài hoa của Mộng Triết Minh mà người ta cũng đã từng thích thú về gia đình ông, về người vợ xinh đẹp và đứa con gái thông minh, đáng yêu của ông. Nhưng đằng sau bức tranh màu hồng, chính là một hiện thực mà người trong cuộc chỉ muốn quên đi và ước rằng cái khái niệm gia đình viên mãn, hạnh phúc chưa từng được công chúng ca tụng.
- 'Xem ra mình không còn nơi nào để đi nữa...', thì thầm, cô tự nhủ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play