Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

TỔ CHỨC NGẦM TRONG THẾ GIỚI NGẦM

CHƯƠNG 1. THỦ TIÊU

Buổi tối chính là thời điểm để một thành phố trở nên đẹp mắt. Điều này cũng không ngoại lệ cho Thành phố Pogo nổi tiếng với những nhà cao tầng, chung cư hay khách sạn. Một nơi có biển và cũng có thể nhìn núi phía đối diện nhưng trái núi ấy sẽ ít ai để ý, bởi nó đã hoàn toàn ẩn vào bóng tối, trong khi ban ngày thì bị những tòa cao tầng, đồ sộ che khuất đi. Thành ra, chỉ có biển được công nhận là tồn tại, là hơi thở của thành phố này.

Dấu chấm đỏ nhấp nháy từ những con tàu lớn nhỏ ngoài đại dương, còn những hạt ánh sáng bao bọc quanh con tàu tựa như được mạ vàng lấp lánh, chính điều đó đã khiến đại dương có được vẻ đẹp cho riêng mình ngay tại màn đêm này, bởi chẳng có ai hứng thú nhìn ra một khoảng không đen tối nào đó, vô vọng chẳng có gì để chiêm ngưỡng.

Các nhà cao tầng cũng không chịu thua, chúng khoác lên mình bộ áo trắng bạch phối hợp với màu vàng của đèn đường, xịt nước hoa thơm phức đồ ăn trên những vỉa hè. Tiếng xe cộ cũng ồn ào náo nhiệt hơn như vui mừng sau vụ kẹt xe suốt hai tiếng đồng hồ từ lúc năm giờ chiều.

Đây là lúc bận rộn nhất cho người phục vụ của các nhà hàng với những dịch vụ năm sao. Các món ăn ngon, rượu hảo hạng và hải sản được bày biện lên để phục vụ cho buổi họp mặt, hay cho các ông chủ của những tập đoàn lớn tiếp đãi khách hàng của mình. Dù có ra sao thì đối tượng được phục vụ ở đây đều là những người có vị thế lớn trong xã hội.

Nhưng thành phố này không thiên vị người con của họ, những thành phần bé hơn trong xã hội này vẫn có chỗ để nương tựa. Từ tòa chung cư Tuvoky nhìn ra là thấy, chính là cái vòng đu quay mà bất cứ tầng lớp nào cũng có thể ngồi lên, chỉ cần bỏ ra một chút phí dịch vụ.

Còn những người không có tiền ư? Nhìn người ta chơi vui mà mút tay thèm thuồng, như vậy cũng khiến họ vui rồi.

Đấy, thành phố Pogo đã thiên vị ai đâu, chẳng qua họ không tìm ra chỗ thích hợp để đứng mà thôi.

Ví như cái con đường nhiều ngã rẽ tại nơi này, chỗ nào cũng được thắp sáng đèn, có chỗ đèn sáng, có chỗ đèn mờ để cho những người ham thích sự cô đơn mà tìm đến.

Trong số đó có một con hẻm được hình thành từ hai công ty đặt gần sát nhau, mọi hôm nó có đèn mờ nhưng hôm nay những cây đèn ấy lại chớp chớp một cách yếu ớt rồi phụt tắt hết đi, hình như nhà máy điện đã xảy ra sự cố cho đoạn đường này.

Nếu không có những ánh sáng từ các căn phòng rọi sang thì nơi này chính là địa ngục sâu thẳm.

Tiếng chạy huỳnh huỵch đan xen với tiếng thở dồn dập của một người đàn ông trung niên, bóng tối đã che đi nỗi khiếp sợ hằn trên gương mặt lấm tấm mồ hôi của ông ta. Tiếng thở đó tựa như của một người gặp phải vong linh và sẵn sàng gào rú lên nếu có thứ gì đứng chắn trước mặt.

Chạy mệt rã rời, ông ta cũng dừng lại và thở không ra hơi trông khốn khổ vô cùng.

Một nhóm người đi tới từ phía đối diện, tiếng cười ma rợn của họ đích thị là những vong linh, một số người ở đằng sau thì phe phẩy cây gậy bóng chày trên tay.

Người đàn ông trung niên giật mình và rồi đờ đẫn như một cái cây chết bị đốn ngã. Ông ta khốn khổ quỳ gối xuống lồng đường và bò lết như một con chó dưới cây roi của người chủ.

- Lạy các anh, hãy tha thứ cho tôi!

Trong số những người đó, một giọng nói thanh thót phát ra:

- Mày biết sợ chết tại sao còn làm? Nói đi, ai khiến mày làm vậy?

Người đàn ông run sợ, ánh sáng từ các căn phòng thắp lên gương mặt tái nhợt như tàu lá chuối trong màn sương:

- Thưa các anh, nào tôi đâu dám bán đứng các anh. Chẳng qua là do ngu dốt mới để camera bắt được. Tôi xin các anh, hãy tha mạng cho tôi. Tôi thề sẽ không hé răng lời nào về tổ chức cho cảnh sát biết đâu.

- Lời nói của mày đáng tin gớm nhỉ?

Người đàn ông kia lại lần nữa run sợ, lời nói không tròn vẹn được chữ nào:

- Tôi ngàn lạy xin các anh, hãy vì tôi đã làm việc cho đại ca lâu nay, vì sự cố nên không thể quy chụp tôi phản bội được. Tôi xin các anh, xin đại ca hãy tha chết cho tôi, tôi hứa không tiếc lộ điều gì về tổ chức đâu.

Người kia liền cất tiếng chẳng nể nang ai:

- Đại ca bọn tao muốn mày sủa cho anh ấy nghe. Hãy chứng minh mày là con chó trung thành của tổ chức đi.

Hắn cúi xuống nhìn kỹ gương mặt xanh xao, gầy họm của người đàn ông khốn khổ, sau đó hạ giọng đến mức thấp nhất:

- Rồi anh ấy sẽ tha chết cho mày.

Đám người đằng sau đồng loạt cười lên một cách khoái trá. Tiếng gậy lộc cộc đập xuống mặt đường.

Người đàn ông co rúm lại, hơi thở lạnh như sương.

Từ trong bóng tối phát ra tiếng bước chân đều đều bên tai, thứ âm thanh có sức nặng nhanh chóng làm tan biến đi những tạp âm khác. Tất cả im lặng, nhường đường cho một nhân vật cao cả hơn.

Chỉ thấy có quần Jean đen và cái vạt áo màu tím sẫm của hắn mà người đàn ông kia đã run như cày sấy, vái lấy vái để:

- Đại ca! Đại ca!

Cái người mang danh đứng đầu cả nhóm côn đồ ấy thủng thẳng ngồi xuống. Từ dưới nhìn lên có thể thấy miệng hắn đang cười nhưng lại khiến người đối diện không dám vui vẻ.

- Bình tĩnh nào, tao đã làm gì đâu mà khẩn trương lên vậy. Biết thứ tao cần và tuân theo là được sống rồi.

- Đại ca, anh độ nhân độ lượng, tôi không dám quên ơn anh!

Người thống lĩnh cả băng nhóm chỉ chờ có vậy, hắn chậm rãi đứng lên, chìa mũi giày ra trước mặt tên phạm tội và trầm giọng:

- Mày phải vinh dự vì điều này. Tao vốn là người yêu thương động vật, đặc biệt là những động vật nhỏ bé, cho nên mày phải sủa sao cho giống chó con đấy.

Tiếng cười ma rợn của đám đằng sau vỗ nhịp bắt theo:

- Sủa đi chó con! Và còn phải liếm giày cho anh ấy nữa.

Người đàn ông khốn khổ tay ôm lấy chiếc giày, tiếng thở của ông hừ hừ như tiếng khóc, rồi thè lưỡi liếm sạch bụi đất trên giày, khe khẽ cất lên tiếng sủa đầu đời.

- Lớn lên nào! Tao không nghe thấy gì cả.

Hắn gằn giọng lên, âm điệu trêu đùa ấy làm cho đàn em được dịp cười một tràng, còn người đàn ông kia thì càng run rẩy và tiếng thở hừ hừ ấy càng rõ hơn.

Ông ta nén nhục nhã và lại sủa. Gần như lập tức, âm thanh "Chíu! Chíu!" phát ra từ đâu đó trong không gian. Chỉ thấy thân thể cứng nhắc của người đàn ông gục ngã, nằm tròn vo trước mũi giày. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy có gì đó đang loang lố chảy ra dưới lưng của người đàn ông khốn khổ.

- Ồ!

Người mặc áo len tím nhìn thấy hiện tượng đó chỉ có thể ngạc nhiên. Nhắm bắn chuẩn trong bóng tối như vậy, đương nhiên hắn biết người vừa bóp cò là ai.

Đám đàn em khúm núm, đưa mắt nhìn về một hướng, đợi chờ một bóng hình xuất hiện. Quả nhiên là vậy, một lúc sau có dáng người cao cao thân hình cân đối từ từ bước ra, đi theo sau còn hai người đàn ông to lớn vạm vỡ nữa.

Ánh sáng mờ mờ chỉ chiếu tới nửa thân người nhưng chỉ cần có vậy cũng đủ nhận ra, người đằng trước đang cầm một khẩu súng lục là một người phụ nữ.

Đám đàn em lật đật cúi đầu, thưa một tiếng:

- Boss!

Chỉ có người đàn ông áo tím là không có chút e dè nào, ngược lại còn khá thân thiết như anh chị em trong nhà:

- Chào chị!

- Loại trừ một kẻ phản bội mà phải dẫn cả tổ tông của mày cho bọn cốm gom cổ cả lũ à?

Một giọng điệu thanh thanh lại mang ý trách phạt, lời lẽ không nhanh không chậm nhưng lại khiến người nghe phải ớn lạnh cả người, đám đàn em thậm chí không dám cử động, thân thể chúng tựa như nam châm dính sát vào nhau.

Người đàn ông kia nhoẻn miệng cười không do dự đáp lại:

- Mấy khi chị giao cho em xử tên nào, giờ chúng nó đòi theo, anh em với nhau mà nỡ từ chối sao được.

Chỉ nghe có vậy, Boss giơ khẩu súng lục lên bắn thẳng vào đầu gối của hắn. Bị bất ngờ, người đàn ông áo tím kêu lên rồi ngồi xộc xuống lồng đường.

- Mày giết người chậm chạp quá, giờ lo phần còn lại đi rồi nhanh chóng giải tán!

Đám đàn em định khẩn trương làm theo nhưng đại ca của chúng vẫn còn nhăn nhó một nụ cười ẩn ý:

- Cốm thì cũng là người, một viên vào sọ là đủ mà.

- Không như mày nghĩ đâu.

Boss hất cằm về phía tòa nhà bên trái vừa nói - Thằng doanh nhân làm chủ ở đây là Walter đấy.

Người đàn ông áo tím nhún vai:

- Hắn chỉ là đứa vô danh tiểu tốt, thay vì kiêng dè một kẻ bị đuổi khỏi sở cảnh sát đã mười mấy năm nay thì chị nên nghĩ cách đền bù cho em đi chứ.

Hắn một tay ôm lấy đầu gối đang bị thương, tay còn lại chỉ xuống cái xác dưới đường:

- Tiếng sủa của nó bị tiếng súng của chị át đi cả rồi, giờ chị phải đền bù!

Boss nhíu mày nhìn hắn. Đám đàn em rợn hết cả tóc gáy, ai cũng nghĩ phen này tiêu rồi, trường hợp xấu nhất chính là chúng chuẩn bị được đem phi tang chung với tên phản bội kia, chỉ vì thói đùa nhây của đại ca chúng.

Nhưng người đàn ông này thật sự rất khôn ngoan. Hắn rất bình tĩnh trong tình huống này như chắc chắn rằng mình sẽ làm nguôi được sự hoài nghi của Boss.

- Một mối khác chẳng hạn.

Hắn nở một nụ cười giảo hoạt.

Người phụ nữ lặng lẽ quay lưng về phía hắn, trước khi bước vào bóng tối có để lại một câu:

- Mày yên chí, sau này sẽ có nhiều mối lắm. Nhất vị đã điều thằng nhóc đó về đây rồi.

- Ồ, tuyệt!

Hắn không ngưng được tiếng cười thích chí, mặc dù phải nhờ đến hai đàn em mới có thể đi được, nhưng có lẽ thứ hắn quan tâm nhất ở hiện tại, chính là vui.

Chẳng mấy chốc, đám đông giải tán, hiện trường đều được dọn sạch. Đến khi người cuối cùng rời đi, chỉ mấy giây sau đèn đường liền phụt phụt cháy sáng trở lại. Một vệt máu nhỏ cũng không còn.

Đó chính là con đường cho lũ tội phạm.

CHƯƠNG 2. VILINN VÀ SANDRA

Lại nói về con đường sáng trưng cho những người lương thiện, họ cứ như vậy mà hưởng thụ cuộc sống. Người cô đơn thì cô đơn, người vui chơi thì vui chơi, người nhảy múa uống cocktail thì cứ nhảy múa uống cocktail.

Cũng có người không thích sự vui chơi, đàn đúm, họ đủ mệt mỏi sau một ngày dài và chỉ muốn yên giấc trên chiếc giường yêu thích, họ sẽ về nhà đóng chặt cửa lại mà hưởng thụ một mình.

Trong con hẻm vắng người, một cậu thanh niên lặng lẽ bước đi, ánh mắt lạc lõng. Cậu đã chịu nhiều ánh mắt nhòm ngó của nhiều người nên mới quyết định lủi vào nơi vắng vẻ nhất để tìm kiếm sự bình yên.

Thình lình, một tiếng "roạt" trực tiếp đập vào người cậu, cảm giác ớn lạnh nhanh chóng lan tỏa khắp cả người.

- Ôi xin lỗi cậu!

Bà lão ở trong nhà đẩy gọng kính lên rồi lặng lẽ đóng cửa lại.

Áo quần của cậu thanh niên ướt sủng, gió thổi vào lạnh cắt da thịt, lời xin lỗi phát ra làm cậu nghĩ rằng bà lão ấy không cố ý, nên cứ vậy mà rời đi.

Nhưng lạnh quá, cậu đành ngồi xuống trước cổng nhà một người. Vừa lạnh vừa đói vừa không có nơi dung thân, cậu ngồi co ro, gục đầu xuống như vậy mà run rẩy. Người qua đường nhìn thấy đều lắc đầu thở dài. Chẳng ai hỏi han cậu dù chỉ nửa lời.

Có tiếng mở cửa, ánh sáng tỏ ra, một giọng nói trầm ấm phát ra từ đằng sau:

- Ai vậy? Sao giờ này ngồi ở đây?

Cậu thanh niên càng thu mình lại, cật lực ngẩng đầu lên nhìn anh chàng mặc áo màu xanh da trời trơn bóng, rồi rỉ giọng khẩn khoản:

- Em lạnh quá! Xin anh cho em ngồi đây một lúc em đi.

Anh chàng thận trọng đẩy cửa rộng ra rồi chỉ tay vào nhà:

- Ngồi đó thì ấm gì, cậu vào nhà có lò sưởi đấy.

Cậu thanh niên ái ngại lắc đầu:

- Không cần đâu ạ.

- Phiền gì, vào đi kẻo cảm lạnh.

Anh kéo cậu vào trong cho ngồi bên lò sưởi. Lúc chạm vào chiếc áo khoác ngoài, anh đã nhận ra nó đang ướt lạnh, huống chi người mặc nó cảm thấy thế nào.

Căn nhà của anh thơm phức mùi bột mì. Không gian lạ lẫm làm cậu chẳng dám mở miệng nói tiếng nào, chỉ thầm mong chủ nhà không hỏi gì nhiều.

- Nhà em ở đâu thế?

Anh khẩn trương bước vào phòng ngủ của mình, tìm kiếm trong tủ đồ một bộ quần áo nào đó.

- Em ở thành phố Liberal sang.

- Ồ! Em sang đây có chuyện gì mà lại không book khách sạn?

Cậu thanh niên bày tỏ thái độ chán nản, cậu khẽ thở dài:

- Em bị móc túi hết rồi ạ!

Anh chậc lưỡi tiếc nuối. Cầm lấy bộ quần áo bước ra, anh nhìn ngắm vóc dáng thanh mảnh của người khách rồi ái ngại đưa tay lên sờ mũi mình:

- Toang, hình như là không vừa rồi.

Vóc dáng của người khách và chủ nhà rõ ràng nằm ở hai thế cực, anh có cơ thể khỏe khoắn và đầy đặn ra dáng người đàn ông trưởng thành hơn người khách kia, cậu ấy có dáng người thư sinh, trông yếu ớt chẳng thể làm nổi chuyện gì.

- Em cởi áo ra trước đi, anh sang tìm Sandra hỏi mượn bộ đồ.

Không để người khách kịp từ chối, cánh cửa đóng sầm lại để người khách sững sờ, tay giơ ra trước mặt, hoàn toàn chưa kịp nói lời gì để ngăn cản.

Từ trong nhà đi khoảng năm sáu bước chân, anh đã chạm mặt với Sandra, một người đàn ông đội nón vải màu cam trùm lấy mái tóc dài đến mang tai, thân thể có mùi dầu nhớt xen lẫn thuốc lá.

- Vilinn đấy à, tôi định đi tìm cậu đây. Tôi thấy cậu dẫn ai đó vào nhà phải không?

- Đúng rồi. Cậu ấy bị tạt nước lạnh vào người, ngồi run trước cổng kia nên em mời vào nhà để sưởi ấm.

Người đàn ông tên Sandra nhíu mày một cách khó chịu:

- Không phải tôi đã dặn cậu là không được cho người lạ vào nhà sau mười giờ đêm à?

- Nhưng bây giờ mới tám giờ tối mà anh.

- Lý sự! Đó là nhà thuê chứ không phải nhà cậu, đừng có tùy tiện như vậy. Cậu có tin tôi tống cả hai người ra ngoài luôn không?

- Thôi nào, lòng tốt là điều cần có trong mỗi người mà. Với lại trông cậu ấy cũng không giống người xấu.

Thấy nụ cười khích vào nguyên tắc của mình, Sandra tỏ thái độ khó chịu:

- Kêu người đó ra gặp tôi nhanh!

Vilinn bất giác nhún vai, đôi mắt ánh lên tia chối từ, rồi anh vòng qua sau, trực tiếp đẩy lưng Sandra đi đến chỗ của người khách:

- Cậu ấy rét run đến nỗi đi không vững, anh vào nhà luôn cho ấm, tội gì đứng ngoài này cho cả ba cùng lạnh.

Sandra bực bội trong người lắm nhưng thấy cũng có lý nên làm thinh. Dù sao ý anh muốn cũng chỉ là nhìn thấy người khách kia ra làm sao.

Anh có hơi sững người, nhìn chằm chằm vào người có phong cách ăn mặc kì lạ. Cậu ta có dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt màu xanh lục ôn hòa và sâu thẳm. Ánh mắt luôn tỏa ra sự tĩnh lặng và sự hiểu biết về cuộc sống nhưng nếu không để ý kỹ sẽ thấy nó vô hồn, không có điểm tựa.

Người này bận quần Jogger Kaki màu xanh lục, áo khoác ngoài cùng màu có kiểu dáng độc đáo không giống bất kì một chiếc áo khoác nào. Nó có những đường cắt xén tinh tế tạo nên những đường nét khác biệt và đầy phong cách. Bên trong là áo sơ mi cũng không phải kiểu truyền thống, cổ áo cao tạo nên thời trang khá kín đáo. Trên cổ cậu đeo một sợi dây chuyền quả lắc, mặt dây chuyền cũng màu xanh nốt.

Tất cả đều mang một màu xanh trừu tượng, duy chỉ có mái tóc trắng bạch kim buộc thấp dài gần nửa lưng là làm dịu đi cái sự trùng lặp ấy.

Nhìn chung cậu thanh niên này có một phong cách độc đáo và kì lạ khiến người khác không thể không chú ý.

"Gì đây, ảo thuật gia à?"

Sandra chậm rãi suy xét, nhìn cậu thanh niên nhỏ nhắn ăn mặc như người theo tà giáo.

- Nhỏ, tên gì?

Vilinn ở bên cạnh nháy nhẹ một mắt ra hiệu gì đó.

Cậu thanh niên gật đầu lễ phép:

- Thưa anh, em là Chris.

- Nhà ở đâu, nếu xa quá thì anh lái xe đưa mày về.

Cậu thanh niên tỏ ra lúng túng:

- Em ở ngoại thành đến sinh sống ạ!

Sandra cau mày:

- Ngoại thành? Nơi này có gì đáng sống mà chú mày tìm đến, lại còn không tìm được chỗ ở?

Vilinn nói đón cho cậu:

- Em ấy bị người ta móc túi...

- Ha, biết ngay.

Rồi Sandra quay sang nói với Chris: - Bị móc túi là còn nhẹ đấy, chỗ này không ở được đâu.

Chris nghe thấy vậy cũng không biết trả lời thế nào. Thấy không khí im lặng, Vilinn sợ Sandra sẽ hạ quyết tâm đuổi người khách tội nghiệp kia ra ngoài nên liền nhập thẳng vào chủ đề chính:

- Em tính sang mượn nhóc nhà anh bộ đồ thể thao...

- Ngày mai nó có tiết thể dục, không cho mượn được.

Lời nói đanh thép dứt ra khiến đối phương không thể cãi.

Sandra gõ ngón tay vào thành cửa để Chris nhìn mình rồi nói:

- Thế chú mày sống bên đó lại sang đây làm gì?

Chris thành thật khai:

- Em tìm người thân. Thầy của em ở bên này.

Đôi lông mày của Sandra hơi chau lại. Đang lúc anh nhập tâm vào mục đích của người khách thì Vilinn lại tìm cách đưa anh lại chỗ cũ:

- Thế thôi, anh cho em ấy ngủ lại đây...

Rồi Vilinn nói nhỏ với Sandra. - Thể chất của cậu ấy vốn dĩ yếu ớt, ngủ ngoài trời lạnh có mà chết rét. Hơn nữa, muốn tìm chỗ ấm hơn thì phải đánh nhau tranh giành với bọn trẻ vô gia cư khác. Nhìn thế nào cũng thấy cậu ấy không có khả năng thắng được.

Sandra liếc một mắt rồi gằn lên:

- Này, thằng nhóc đó bị móc túi, cậu đừng định đem nó ra share tiền nhà nhé!

Vilinn bật cười, anh kề vai sát Sandra và nói nhỏ:

- Tới cuối tháng này em tặng kèm cho anh hai cái bánh nữa.

- Tôi không định ăn bánh của cậu.

- Nhưng nhóc Jety nhà anh rất thích bánh phong lan nho.

Vilinn chỉ tay lên cái kệ trống không.

Thật dễ nhận ra sắc mặt sa sầm lại của Sandra, anh quắc mắt nhìn Vilinn rồi lên giọng:

- Cậu cho nó ăn miễn phí thì cậu chịu! Tôi đã nói ngay từ đầu, không có chuyện lấy tiền bánh bù trừ cho tiền nhà!

Vilinn cười trừ xua xua bàn tay:

- Em chỉ muốn cám ơn anh thôi. Em không lấy tiền của Jety, anh hãy nghĩ đến điều đó mà chịu em một lần này đi.

Sandra thở dài:

- Tôi không biết rốt cuộc cậu có ngoại lệ nào không, đến cả người vô gia cư mà cũng muốn làm bạn. Thôi, để nó ở đây nhưng nếu có tổn thất gì cậu là người chịu trách nhiệm.

Chỉ chờ có vậy, hai mắt của Vilinn sáng lên, anh nhoẻn miệng cười:

- Tuân lệnh!

Suốt cuộc trò chuyện, hai người làm như chẳng có người thứ ba nào. Mà cậu nhóc Chris cũng biết điều ngồi im, từ đầu đến cuối cậu chỉ đóng vai khán giả ngồi xem sự việc đang diễn ra một cách chú tâm nhất.

- Em cám ơn anh nhé!

Chris không quên nói lời này với ân nhân của mình nhưng Vilinn chỉ cười thoáng một cái.

- Không có gì, dù sao có người nói chuyện đỡ chán hẳn.

- Anh sống một mình sao?

- Ừ.

Vilinn vớ lấy cái tạp dề màu trắng được treo trên tường mang vào người rồi thủng thẳng vừa làm việc vừa kể:

- Người hồi nãy tên là Sandra chắc em cũng biết anh ấy là chủ nhà rồi. Anh ấy lớn hơn anh ba tuổi, có hơi khó tiếp xúc với người lạ chứ không phải không muốn cho em ở nhờ đâu. Sau này em để ý tiếng nói của mình một chút là được.

Chris chậm rãi gật đầu.

- Em bao nhiêu tuổi rồi?

- Em hai mươi mốt!

- Vậy nhỏ hơn anh bốn tuổi, càng phải cư xử đúng mực với Sandra đấy. Hồi đó anh cũng dẫn một người bạn về nhà, tính cách người này năng động quá, chưa gì mà đã nhiệt tình với Sandra làm anh ấy nổi cáu lên, đuổi người kia ra khỏi nhà và mắng anh một trận nên thân. Haha, sau đó thì người bạn đó nói chia tay anh, không bạn bè gì nữa. Anh mừng vì em đã không đụng trúng cái vảy ngược của Sandra.

Vilinn bắt đầu đánh bột, tiếng máy đánh trứng đánh đều nhưng giọng nói của anh vẫn êm dịu rót vào tai người nghe một cách dễ dàng:

- Khi nãy em nói tìm người thân, thầy của em làm việc ở đây à?

Chris cúi đầu, giọng nói xen chút buồn phiền:

- Em không biết nữa, đã mấy năm tụi em không gặp mặt rồi.

Tiếng máy đánh trứng bỗng dưng ngừng lại, một lúc sau lại réo lên.

- Vậy à. Nếu cần thì cứ tâm sự với anh nhé.

- Vâng!

Thấy Chris vẫn mặc bộ đồ đó, anh giục cậu cởi áo ra hong khô nhưng sau một hồi chứng kiến điệu bộ lúng túng từ chối của Chris, anh bắt đầu hoài nghi và dò hỏi:

- Xin lỗi, nhưng không biết anh có nhầm lẫn không. Anh xin lỗi trước cho chắc.

- Chuyện gì vậy anh?

- Em...là con gái à?

Chris hơi sững người:

- Không, em là con trai.

- Vậy à. Hú hồn!

Vilinn tiếp tục công việc của mình:

- Ít nhất em cũng phải cởi áo khoác ngoài ra cho đồ bên trong mau khô chứ.

- Nhưng mà....

Chris ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi. Vilinn nào có bỏ qua lời nào lọt lỗ tai mà còn mập mờ cho được, anh gặng hỏi đến khi nào Chris chịu nói nốt phần tiếp theo.

- Cởi ra rồi thì phơi ở đâu ạ?

Vilinn đờ người, anh đập tay lên trán:

- Thôi chết, cái xà bị gãy hôm trước Sandra chưa sửa. Vậy mà nãy giờ em không nói.

Thật ra cậu chỉ không muốn anh rơi vào tình huống khó xử này, là do anh ép cậu nói thôi.

- Em cầm tạm đi, mặc như vậy lâu khô lắm.

Miễn cưỡng, Chris cởi áo khoác ngoài ra để lộ áo sơ mi trắng và sợi dây chuyền nổi bật. Chris đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, quả nhiên thứ đập vào mắt đầu tiên đã khiến Vilinn nổi lên sự tò mò:

- Dây chuyền đó đặc biệt thế nhỉ?

- Vâng, nó là nghề của em.

- Ồ!

Vilinn không giấu nổi sự ngạc nhiên, anh càng tò mò:

- Em làm nghề gì vậy?

Chris nuốt khan, bàn tay nắm lấy mặt dây chuyền, ánh mắt vô hồn nhìn vào ngọn lửa đang bập bùng cháy:

- Em là một nhà thôi miên.

CHƯƠNG 3. TỰ LẬP HAY CÔ ĐỘC?

Nghe câu trả lời của Chris, Vilinn ngỡ ngàng tưởng đâu mình gặp được một chàng thư sinh tội nghiệp, hóa ra lại là phần tử khủng bố.

Anh nghĩ vậy cũng không phải không có căn cứ. Trước đây, rất lâu rất lâu rồi có dấy lên một vụ chấn động mà từ ngữ chính trong đó là thuật thôi miên. Vilinn nhớ man mán là tại ngôi trường nào đó ở thành phố này, mọi chuyện đã sớm chìm vào dĩ vãng rồi, đến nay nghe lại từ ngữ đó làm anh vừa hoài nghi vừa hoang mang, lo sợ.

- Thôi miên, đó không phải là dự án bị bác bỏ tại trường Biheto à?

Chris ngớ người, cậu lắc đầu:

- Em không biết. Mọi người đều có phản ứng xa lạ với thuật ngữ này, nhưng em không hề làm hại ai cả. Bản chất của thôi miên cũng không có gì xấu.

- Đợi anh một chút!

Vilinn lấy điện thoại của mình để tra cứu thuật ngữ "thôi miên". Mọi nguồn đều nói rằng thôi miên đã được giới khoa học phát triển và chứng minh được nó không phải như lời đồn đại, người bị thôi miên sẽ không bị chi phối mà chỉ đơn giản là dễ tiếp nhận thông tin của người thôi miên.

Như vậy, Vilinn yên tâm hơn, anh quay sang nói với Chris:

- Ăn chút gì không, nếu thấy khát có thể lấy nước ở đằng kia.

Chris gật đầu nhận bánh từ tay anh. Cái bụng đói lả từ trưa đến giờ đã được tiếp viện kịp thời.

Chân của cậu tê nhừ, chỉ là bị cơn đói rét lấn át đi. Sau khi ăn no, cậu mới cảm thấy mệt mỏi ở hai bắp chân, mí mắt nặng trĩu sắp không mở nổi nữa. Vilinn thì cho rằng còn sớm, vả lại anh đang làm việc nên không thể nhìn ra vẻ ngái ngủ của cậu, vì thế cứ ung dung thao thao bất tuyệt đủ chuyện trên đời.

Suốt buổi nói chuyện, hầu như Vilinn là người đặt câu hỏi, nhưng câu trả lời chỉ đơn thuần là mang tính trả lời, tuy đầy đủ và hơi khách sáo nhưng cũng đã khiến cuộc trò chuyện này có phần nhàm chán.

Đáng lẽ khi làm việc xong, Vilinn sẽ ngủ vào lúc mười giờ đêm để năm giờ sáng hôm sau thức dậy chuẩn bị công việc cho ngày mới. Nhưng hôm nay anh khá tỉnh táo, ngước lên đồng hồ đã mười giờ kém năm phút, trong lòng đột nhiên không cam tâm chuyện đi ngủ.

Chris xoay lưng về phía lò sưởi, chống tay lên đầu gối mà ngủ gật. Lúc này cậu không đề phòng gì, để Vilinn có cơ hội nhìn kỹ hơn về sợi dây chuyền quả lắc đeo trước ngực.

Anh lay người Chris dậy, nhắc nhở đi tắm rồi ngủ trước. Chris mở mắt không nổi, với bộ dạng lờ đờ, thất thểu đi vào phòng tắm.

- Quên lấy đồ này.

- Cám ơn anh!

Sáng sớm hôm sau, Chris bị đánh thức bởi tiếng lọc cọc trong nhà. Vilinn đang làm cái công việc mà ngày nào anh cũng làm, đó là dựng quầy bán. Anh làm một cách chăm chỉ, quày quả một hồi anh nhìn lên đồng hồ, vẻ mặt rạng ngời như đã đạt được điều mình muốn.

Quảng trường thành phố cũng có một cái đồng hồ rất to, góp vai trò như công cụ báo thức của dân chúng. Nó đánh một hồi kêu năm tiếng, cũng là lúc đường phố vắng vẻ bỗng tấp nập phương tiện.

Người vội vã, người ngáp ngủ, người thì từ nhà chạy ra áo quần xộc xệch, giày chưa kịp buộc dây, tay loay hoay thắt cà vạt.

Thời điểm hiện tại, trẻ con đi học, người lớn đi làm, có mấy người vẫn còn yên tâm nằm ngủ đó là những người vô gia cư, hoặc có nhà thì cũng thất nghiệp.

Họ không thiết dậy giờ này làm gì, cho nên Vilinn có phần bất ngờ khi thấy Chris khom lưng từ phòng ngủ ra.

- Em dậy sớm thế?

- Em thường dậy giờ này mà.

Chris ngồi xuống rửa mặt. Câu trả lời chứng tỏ rằng cậu không phải là một người thất nghiệp.

Không lẽ ở Liberal, người ta đã có nghề nghiệp cho thôi miên? Đáy mắt của Vilinn thoáng lên vẻ nghĩ ngợi. Thành phố này đúng là rất sỉ diện, thà im lặng chứ chẳng lên tiếng cho dân chúng một lần.

- Chris, em đi mua đồ ăn sáng nhé! Tiền anh để trên bàn đấy.

Chris giật mình quay lại. Năm mươi pogo được kẹp dưới một cái lọ thủy tinh.

- Em mua của anh một cái bánh được không?

Chris cầm tiền, nghĩ đến cảnh tượng ngoài đường tấp nập, cậu cảm thấy lười bước chân ra khỏi nhà.

Nghe thấy vậy, Vilinn cười đùa:

- Mở hàng sao, được! Nhưng trưa rồi ăn, buổi sáng phải ăn gì có nhiều dinh dưỡng.

Chris tỏ ra bỡ ngỡ:

- Nhưng anh bán hàng vào buổi sáng mà.

- Anh bán cả ngày. Em biết không, mọi người ở đây phải dậy rất sớm nhưng họ vẫn có nguy cơ trễ giờ làm, đó là lý do họ chọn thức ăn nhanh. Em không nằm trong lý do đó thì vẫn nên chọn thứ tốt nhất.

Vilinn lại cười khi nhìn kỹ vóc dáng nhỏ bé của Chris:

- Em hay nhịn bữa sáng có đúng không?

Chris cúi đầu thừa nhận.

- Đi nhanh đi! Không thôi một lát tắc đường đấy.

Thấy Vilinn giục vội, Chris đành phải đi. Cậu mua hai phần mang về.

Đúng là buổi sáng đắt hơn bình thường, ai cũng vội vã.

Chris cứ thắc mắc nếu ngày hôm nay không có mình thì ai sẽ đi mua đồ ăn sáng, trông dáng vẻ của Vilinn không giống anh sẽ ăn đồ ăn nhanh.

- Anh phải dậy sớm hơn để chuẩn bị, lâu lâu phải lo cho Sandra nữa.

Vilinn bưng hai tô bỏ vào chậu rửa bát, Chris vội dành làm. Dù sao cậu vẫn mang thân phận ở nhờ, Vilinn không bắt share tiền là điều tốt nhất trên đời này rồi. Anh không muốn Chris mang cảm giác mắc nợ nên để cậu làm. Còn anh đứng bên cạnh để tiện kể về Sandra.

Sandra là một người thợ cơ khí, anh có nhà xưởng riêng và làm việc một mình. Cái công việc ấy lẽ ra phải cần rất nhiều người, hoặc ít nhất phải làm việc nhóm nhưng Sandra đã làm việc độc lập từ nhiều năm nay rồi.

Có người hỏi thì anh cọc cằn như thể bị đụng vào lòng tự tôn nhưng đúng là vậy, anh là trụ cột nuôi gia đình, tuy rằng gia đình ấy chỉ có hai thành viên, em gái anh còn đang tuổi ăn học. Sandra phải lo tiền sinh hoạt và học phí. Vì thế anh không muốn có nhân viên, anh có thể làm một mình và không muốn san sẻ cho ai, đặc biệt là tiền.

Xưởng cơ khí đó nằm cách bãi biển khoảng mười phút đi bộ, chỉ cần mười phút là đã thấy cát biển rồi, chỗ đó không có đê hay bờ tường chắn nào, mỗi khi thủy triều lên là nước tràn vào một đoạn, khi thủy triều xuống nước rút đi vẫn còn để vài chỗ ứ đọng.

Nơi đây rất yên tĩnh và ít người qua lại. Trong xưởng có một chiếc máy tiện cũ kỹ, một bộ dụng cụ đa năng và một số dụng cụ nhỏ khác.

Sandra làm việc với tốc độ chậm nhưng rất tỉ mỉ và cẩn thận. Anh ta đang mải mê với chiếc máy tiện và sửa chữa cho nó hoạt động tốt hơn. Bên cạnh đó, trên bàn làm việc có một số chi tiết máy móc. Không khí trong xưởng loáng thoáng mùi dầu nhờn và kim loại tạo nên cảm giác khá đặc biệt.

Sandra ngồi lặng lẽ ngoài xưởng cơ khí, như đã biết từ trước, anh ta chỉ có một mình. Không giống Vilinn, Chris không thắc mắc tại sao Sandra có thể ngồi một mình suốt cả ngày như vậy mà không thấy buồn chán, bản thân Chris cũng đang tận hưởng không gian riêng tư này.

Cậu với tư cách là người mang ơn, đến đây hỏi thăm chủ nhà vài câu cho phải phép.

Thoạt đầu, Chris đã chuẩn bị đủ lời ăn tiếng nói, tính toán tình huống để không đụng vào cái vảy ngược của Sandra, để không khiến bản thân rơi vào tình huống xấu hổ. Nhưng mọi công sức của cậu như nước sông đổ biển, cậu cất tiếng chào ngỏ ý mà Sandra không để ý, giả điếc giả lơ, hì hục với cái tua vít trong tay mình.

Chris để cho Sandra tập trung vào công việc, còn cậu ngồi xuống bên ghế đá mà Sandra hay ngồi nghỉ hoặc dùng bữa trưa. Bên trong xưởng chứa hàng chia hai khu vực rõ ràng, đã hoàn thành và chưa hoàn thành, đó là những máy móc, dụng cụ, phương tiện, thậm chí là bãi phế liệu.

Sandra cặm cụi lắp ráp một cái linh kiện cho chiếc xe hơi màu trắng. Nói đúng hơn là lắp ráp cả một chiếc xe.

- Anh làm cái này mất bao lâu ạ?

Chris không nhịn được sự thán phục, nhất thời quên đi những lời cảnh báo của Vilinn.

Sandra dừng tay, quay đầu lại nhìn Chris. Cái nón khăn màu cam trùm đầu bọc lấy mái tóc man bun xoăn của anh trông rất ấn tượng, khiến anh trở nên lịch lãm, chuyên nghiệp và đáng tin hơn rất nhiều.

- Chú mày nói gì?

Chris nhắc lại lời nói của mình, gương mặt hồ hởi của cậu không làm cho Sandra tức giận như Vilinn đã nói.

- Tùy, chậm nhất hai tháng, nếu siêng năng cũng một tháng rưỡi.

Chris gật gù, ánh mắt thán phục.

- Chú mày cũng hứng thú với việc này à?

Chris không giấu giếm:

- Em không đủ giỏi để làm chuyện này...

- Ừ, anh biết. Thế chú mày làm nghề gì?

- Em được học thôi miên từ nhỏ nhưng không thể kiếm sống bằng nghề này. Công việc của em không ổn định, đánh giày, làm thuê, hoặc phụ vá xe lề đường...

Sandra thoáng một cái nhíu mày, không phải là độ nhiều của công việc mà cậu thanh niên hai mươi mốt tuổi này đã lướt qua, mà có lẽ anh đang tập trung vào từ "thôi miên" kia hơn.

- Thuật thôi miên à?

- Vâng, nó không được nhiều người biết đến, mà ứng dụng không được tìm kiếm rộng rãi, cho nên mọi người thiếu niềm tin về nó.

Sandra hừ một tiếng, than một câu:

- Vớ vẩn! Chẳng trách chú mày ăn mặc như người theo tà giáo, nói không chừng là bị chúng lừa rồi.

Chris cảm thấy bất bình trước lời chỉ trích của Sandra. Năm mười một tuổi, cậu được thầy tìm thấy ở côi nhi viện và đón về nuôi dạy, hoàn toàn không lấy một đồng học phí nào, không có nghĩa lý gì để lừa gạt một người chẳng thu được lợi ích gì từ vụ lừa lọc đó.

Nhưng Chris luôn im lặng mỗi khi đón nhận lời chỉ trích, cậu luôn cảm thấy tổn thương nặng nề.

Còn Sandra thì vẫn tiếp tục công việc, thỉnh thoảng anh hỏi về chuyện Chris phụ vá xe lề đường thế nào, nhận được câu trả lời qua loa, anh không hỏi nữa.

Nhìn anh chuyên tâm làm việc, Chris có thể thấy giữa Sandra và Vilinn thật sự không giống nhau về cách đối nhân xử thế nhưng cách họ phục vụ nghề nghiệp của mình đều tâm huyết như nhau. Đó chính là khi làm được công việc mà mình mơ ước.

Sandra có sức lực rất khỏe, bộ đồng phục màu đen để che đi vết bẩn dầu nhớt và chiếc áo khoác bảo hộ màu cam do anh tự thiết kế không quá chật, nó đủ thoải mái. Đôi lúc anh gồng cứng cơ thể để dồn lực đè nén cái gì đó xuống đất là các cơ bắp của anh lại lộ ra, hằn rõ trên nếp áo.

Hai cánh tay của anh như cái gọng kìm có thể cắt đứt bất kì thứ kim loại nào. Người thợ cơ khí tài giỏi có lẽ không đủ để miêu tả trình độ của anh. Nếu Vilinn hỏi suy nghĩ của Chris về Sandra là như thế nào, Chris sẽ không ngần ngại mà nói:

"Anh ấy rất khỏe."

Người đàn ông trưởng thành cao một mét tám mươi lăm, tuy kém phần đô con so với Vilinn nhưng cơ bắp thì khó ai đọ lại với Sandra. Chris lại lần nữa ngưỡng mộ:

- Sao anh lại chọn một công việc nặng nhọc này vậy?

- Chú mày nói gì?

Sandra cầm cây kìm sắt khổng lồ bằng nửa thân người, liếc một mắt nhìn về phía Chris, lặp lại câu nói cũ rích mỗi khi anh bị phân tâm.

- Anh thích công việc này vì nó phù hợp với sức lực của mình phải không?

Sandra trầm giọng:

- Không.

Anh đẩy kìm sắt vào một cái thanh kim loại rồi dùng lực của hai tay và một chân của mình ấn xuống cắt lìa nó ra làm hai, không có gì khó khăn, không một động tác thừa, anh ném hai thanh kim loại bị cắt sang một bên. Nụ cười tự hào nói với Chris:

- Cảm giác mọi thứ được làm ra từ hai bàn tay của mình thật sự rất thú vị.

Rồi anh hàn lại cái xà ngang. Chris chăm chú quan sát anh làm việc, cho đến khi tiếng xe motor từ xa xa nào đó ồn ào xuất hiện mỗi lúc một gần.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play