Giới thượng lưu được coi là nơi xa hoa, giàu có, là nơi dành cho các con em quý tộc hưởng thụ tiền tài. Các thiếu gia, tiểu thư không cần lo cơm áo gạo tiền mà chỉ cần vung tay đã có thể lấy được thứ mà mình muốn.
Đây là nơi đồng tiền và quyền lực là thước đo cho tất cả. Ở đây những người nghèo hèn không có quyền lên tiếng, họ chỉ có thể im lặng mà phục vụ chủ nhân của họ.
Lí do ư? Đó là giấy bán thân!? Một khi chủ nhân còn đang cầm trên tay giấy bán thân của họ, thì những con người nghèo hèn kia không có tư cách gì để phản kháng lại họ.
Đây là nơi lưu đày những kẻ thừa thãi của xã hội, tức những kẻ bần hèn. Dù bạn có thấy bất bình đẳng ra sao thì nếu muốn lên tiếng bạn vẫn cần đó là đồng tiền và quyền lực. Có người ngay từ khi sinh ra đã có được nó.
Nhưng cũng có người phải dành cả tuổi trẻ của mình mới có điều đó. Ở một thế giới chỉ cần bạn có tiền có quyền thì bạn sẽ là tất cả này, thì những kẻ bần hèn xin đừng lên tiếng bởi sẽ làm người khác cảm thấy dơ bẩn.
Dù uất ức ra sao thì muốn đòi lại công bằng bạn vẫn cần phải có tiền và quyền. Nhưng để giữ vị thế của gia tộc hay chính bản thân mình, thì giới thượng lưu lại ẩn mình không lên tiếng tiết lộ cách mà họ giữ gìn được vị thế qua bao thế hệ. Đó là mãi mãi là một ẩn số!?
Tí tách...tí tách...- tiếng mưa rơi.
Những hạt mưa bé nhỏ, mềm mại, rơi mà như nhảy nhót. Hạt nọ tiếp hạt kia đậu xuống lá cây thường xuân nhẹ nhàng và dịu êm.
Những hạt mưa thì nhau rơi xuống, nhảy nhót trên các cung đường của thành phố, trên những toà nhà cao tầng, trên những hàng cây xanh của phố thị. Dòng người trên đường như vội vã hơn, ai cũng cố chạy thật nhanh để tránh mình ướt sũng.
Làn nước chảy đi mang theo những chiếc lá vàng khô trông như những con thuyền đang đi vào dòng nước xoáy. Những giọt mưa tí tách rơi trên mái nhà, trên đường và trên những cành hoa nhánh cỏ như đang muốn tắm mát cho sinh linh vạn vật.
Từng hạt mưa long lanh, long lanh như những viên pha lê quý phải rơi xuống trần gian. Đẹp tựa như một bức tranh! Nhưng...trong ánh mắt của chàng trai dường như lại ẩn vào đó một chút buồn buồn. Không biết vì sao...trong ánh mắt đó dường như chứa nhiều tâm sự, nhưng lại vô hồn đến đáng sợ...
Khẽ nhắm mắt lại, chàng trai là chậm rãi lắng nghe tiếng mưa rơi “tí tách...tí tách...tí tách”, nghe như một bài hát buồn, một bài hát dành riêng cho chính chàng trai đó...
Ở một nơi nào đó, cũng có cô gái cũng lặng lẽ nhìn qua ô cửa sổ nhắm nhìn cơn mưa lất phất bên ngoài. Đặt tay lên ô cửa kính, tâm trạng cô ấy dường như trùng xuống...Cô ấy khẽ nhắm hàng mi lại, rồi hát một bài hát du dương, chan chứa một tâm trạng chả mấy tốt đẹp. Có lẽ nước mắt của cô ấy có thể rơi bất cứ lúc nào...nhưng cô ấy lại cố tình gạt đi nước mắt một cách nhanh chóng và lại khẽ mỉm cười một cách miễn cưỡng...Giọng của em gái họ cô ấy bỗng chợt cất lên:
- Chị thực sự...
Khi nghe thấy giọng em gái mình, cô ấy liền quay đầu lại nhìn em gái và ánh mắt hạ xuống, mang một vẻ lạnh lùng đến kì lạ. Cô ấy khẽ nhếch khoé môi và khinh bỉ nói:
-Đó không phải là điều em muốn sao?
Cô em gái liền rơi nước mắt và tỏ ra oan ức:
-Sao chị lại nói vậy? Em coi chị như gia đình của mình vậy! Em thực sự...thực sự...
Chưa kịp nói xong em trai cô ấy liền cắt lời và đặt tay lên vai của em gái họ, giọng trầm xuống:
- Em gái à! Chị gái anh không đến mức thiểu năng đến nỗi cần em nói vế sau đâu!
Cô em gái liền toát mồ hôi và cười trừ, rồi vội vàng rời đi. Em trai đến bên cô gái và ánh mắt hạ xuống, thoáng phút chốc không còn đáng sợ nữa và liền nói:
- Việc lần này...
Chưa kịp nói xong cô ấy cắt lời:
- Em không cần phải nói chị cũng biết do ai làm, và chị cũng có cách giải quyết rồi, tuy nhiên phải dựa vào người đó!
- Vâng...em mong là anh ta không tệ nạn hay thiểu năng!
Cô ấy khẽ mỉm cười và thầm nghĩ ''tệ nạn và thiểu năng sao? Những kẻ đó tồn tại được đến bây giờ sao? Nực cười ghê!''.
Dường như thấy cô ấy đột nhiên mỉm cười em trai lấy làm lạ bèn hỏi:
- Em nói gì kì lạ sao?
- Không hề!
Suy nghĩ của người em trai lúc này chỉ mơ hồ ''Chị ấy lại thế!''.
Ở bên phía chàng trai cũng dường như đã có động tĩnh, giọng của một ai đó đứng ở vùng tối khẽ mỉm cười và nói:
- Nên vui lên chứ! Mình nghe nói cô gái đó rất xinh đẹp, tựa như thiên thần vậy!
Chàng trai liền nhếch khoé môi lên và nói:
- Cậu biết gì không? Một quả táo vỏ bên ngoài có đẹp đến đâu, mà bên trong bị hỏng hay đã bị sâu ăn rồi, thì đều vất đi mà thôi! Đừng quá chú trọng vào lớp vỏ bọc của quả táo đó!
Giọng của người đó cất lên:
- Tất nhiên mình biết rõ! Nhưng mà cậu nên nhớ rằng đây không phải là nơi dành cho một trái táo hỏng có thể tồn tại được!
Chàng trai liền nhìn ra ngoài của sổ và khoăn tay lại và dựa vào cửa kính. Phía bên kia, cô gái thì cũng đang giơ tay và đặt vào cửa kính. Không biết vì sao cả chàng trai và cô gái đều ngước lên nhìn trời mưa và chung cùng một suy nghĩ..
''Cô/Cậu ấy thực sự có đủ tư cách đó không? Trở thành một người mình có thể lợi dụng triệt để!''
Từ từ vươn vai, rồi kéo ra tấm màn của đêm đen, chiếu từng tia sáng ấm áp xuống mặt đất. Khung cảnh dần sáng lên. Ánh sáng buổi sớm mai mang màu hồng nhạt, rồi chuyển dần sang trắng sáng, soi rõ vạn vật.
Những cành lá rung rinh trong cơn gió mát lành buổi sớm, khoan khoái khoe ra những giọt sương lung linh như pha lê.
Sau đêm mưa hôm qua dường như cảnh vật đẹp hơn bao giờ hết. Ánh nắng bừng lên mừng rỡ chiếu sáng trên những vòm cây, trên những thảm cỏ xanh rờn.
Trời quang hẳn, thăm thẳm bao la. Những chú chim non nhảy nhót trên cành cây tầm xuân hót ríu rít thật vui tai như đang chào mừng trời đất đổi sắc sau cơn mưa.
Sắc đỏ của hồng, sắc vàng của ly, sắc trắng của cúc họa mi lại đua nhau khoe vẻ rực rỡ trong khu vườn hoa kia. Mấy khóm hoa mười giờ như trang điểm lại dung nhan của mình để phô hương khoe sắc. Chà! Hôm nay quả là một ngày đẹp trời!
Khi người hầu của Ánh Nguyệt kéo tấm rèm cửa ra để cho những tia nắng chiếu vào căn phòng. Ánh sáng đã làm cho cô khẽ tỉnh giấc.
''Ưm''- tiếng phát ra đầu tiên khi ngủ dậy.
Ánh Nguyệt có lẽ vẫn còn muốn chìm vào trong rất ngủ nên đã cố dịu mắt và mở đôi mắt còn đang lim dim của mình. Bỗng tiếng của hầu gái cất lên:
- Tiểu thư, mặt trời đã lên rồi đó ạ!
Cô liền dựng người dậy một cách mệt mỏi và bước xuống giường rồi dặn dò hầu gái:
- Tí tôi cần xem lịch trình của ngày hôm nay nên cô mau xuống dưới nhà chuẩn bị đồ ăn sáng cho tôi đi.
Nghe xong hầu gái liền cúi người đáp:
- Vâng thưa tiểu thư!
Nói thì nói vậy nhưng trong đầu cô hầu gái đó nghĩ: ''Sắp chẳng còn làm tiểu thư mà thành con vô danh tiểu tốt, là đồ vật trang trí cho thiếu gia bên kia nữa, thế mà con nhỏ này vẫn tỏ ra ta đây sai khiến mình làm theo lời nó. Nó phải biết vị thế của mình ở đâu chứ. Đúng là phiền chết đi được.''
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của hầu gái, cô liền trở nên lạnh lùng, ánh mắt sắc bén và đáng sợ, cả không gian trở nên ngột ngạt đến kinh hãi làm cho hầu gái phải run rẩy. Cô bước lại và ghé bên tai hầu gái khẽ thì thầm:'' Cô đừng nghĩ tôi không biết cô đang nghĩ gì! Ở đây cô nên biết ai là kẻ thấp kém! Và cô biết rõ điều đó, đúng chứ? Đừng khiến tôi phải ra tay!''
Nghe những lời thì thầm bên tai mình, hầu gái liền run rẩy toát mồ hôi lạnh và nghĩ: ''Sao cô...ta lại b...biết?''. Hầu gái dường như sợ hãi hơn khi suy nghĩ đến điều này, cô ta hèn nhát cúi đầu không ho he nổi một tiếng. Rồi cô ta lại lấy đâu ra dũng khí bèn nói:
- Tiểu thư, tôi xuống chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô!
Nói xong cô hầu gái liền đi một cách nhanh chóng xuống cầu thang. Cô ấy nhìn hầu gái chạy đi liền đứng im trong phòng mình và suy nghĩ: ''Còn chưa đi mà mấy người hầu trong nhà đã trở nên coi thường mình rồi! Sẽ không bao giờ mình là món đồ chơi của bất kì ai, mà anh ta mới chính là đồ chơi của mình. Một lũ ngu ngốc ''- vừa nghĩ vừa toả ra một lượng sát khí đáng sợ.
Khi ăn sáng xong...
Người quản gia trong gia đình nói:
- Tiểu thư, ngày mai sẽ là ngày gặp mặt thiếu gia nên mong tiểu thư dùng số tiền này đi chuẩn bị một bộ váy thật đẹp cho ngày mai!
Cô vừa nghe thấy xong liền nghĩ: ''Thật phiền phức! Nhờ người đặt riêng và thiết kế chẳng phải là xong sao?.'' Dù suy nghĩ như vậy nhưng cô vẫn tươi cười và đáp lại quản gia:
- Ừm! Tôi biết rồi! Ông yên tâm!
Quản gia liền nhìn cô bằng ánh nhìn dò xét rồi giả vờ ho và nói:
- Tiểu thư, mong cô đừng có làm tôi thất vọng!
Cô mỉm cười và nói:
- Vâng!
Quản gia nhíu mày lại và suy nghĩ: ''Phu nhân bảo mình kiểm tra nhất cử nhất động của tiểu thư trong mấy ngày này. Nhưng mà hình như tiểu thư có vẻ không quan tâm đến chuyện kia lắm thì phải? Chắc phu nhân lo xa rồi!''
Trong lúc này cô cũng suy nghĩ: ''Quả nhiên là người của bà ta, đúng là con chó ngu xuẩn không biết chọn chủ cho mình. Thật đáng thương!''
Cô và quản gia nói chuyện xong thì hai người mỗi người đi một hướng.
Bên phía Bất Phàm kia thì dường như cũng chả khá khẩm hơn là bao. Lúc này cậu ta đang ngồi nói chuyện với bố của mình. Bố cậu nghiêm túc nói:
- Bố mong con hiểu rằng việc làm lần này của cảm ảnh hưởng rất lớn đến gia tộc nên tuyệt đối không được phạm sai lầm. Con hiểu chứ?
Cậu mỉm cười nhưng mặt vẫn lạnh và đáp:
- Con biết mình phải làm gì! Nên bố yên tâm!
Mặt ông bố lúc này ra vẻ mặt chán trường và nói một cách bất lực:
- Cái loại mày mà tao yên tâm được thì đã không nói! Mày phá bao nhiêu công việc làm ăn của tao rồi mà bây giờ vẫn không biết ngượng mồm mà nói ra câu đó à?
Cậu cười trừ và ánh mắt lảng tránh:
- Con đâu biết gì đâu!
Ông bố ánh mắt tỏ ra quá quen thuộc với việc này bèn nói:
- Nhưng con nên biết rằng việc lần này ảnh hưởng ra sao đến gia tộc rồi đó! Thậm chí còn tồi tệ hơn việc con phá hỏng mối làm ăn của bố nữa đó!
Cậu bèn đứng lên khỏi chiếc ghê ngồi và đi ra khỏi phòng và không quên để lại câu nói:
- Bố yên tâm! Con sẽ không làm bố thật vọng nữa đâu!
Trước cái sự tự tin của cậu người bố chỉ biết bất lực thở dài và nói:
- Bà xem con trai yêu quý của bà nói giống ai?
Một người phụ nữ dường như đã ngồi đó từ lâu nhấc tách trà lên khẽ mỉm cười:
- Ông nói xem? Tính khí này không phải giống ông ngày xưa à? Tiểu quỷ!
Người bố hoá đá bèn tìm ra cớ biện minh:
- Ờ thì...nhưng ít ra tôi cũng chưa bao giờ phá công việc làm ăn của bố mình!
Người mẹ để tách trà xuống bàn và đứng lên đi thẳng đến cửa phòng. Trước khi rời khỏi thì bà quay đầu lại và khẽ mỉm cười với ánh mặt “trìu mến” nhìn chồng mình rồi nói:
- Ông xã à\~ , ông nên biết ngượng mồm là gì chứ\~
Nói xong bà đi ra khỏi phòng để lại ngừoi chồng hoá đá với vẻ mặt đầy run sợ. Ông ấy nghĩ: “ sao ngày xưa mình lại thích được bà ấy nhỉ? Đàn bà đúng là thứ sinh vật đáng sợ nhất trên đời”- vừa nghĩ vừa khóc thầm trong lòng.
-Bên phía Bất Phàm-
Giọng của vệ sĩ vang lên:
- Thiếu gia, ngày mai cậu sẽ gặp vị hôn phu của mình, nên mong cậu hãy chuẩn bị mọi thứ thật chu toàn để gây ấn tượng tốt với tiểu thư bên Nguyên gia.
Cậu chỉ vung tay và vẻ mặt bĩnh tĩnh nói:
- Ta biết rồi! Ta sẽ ghi nhớ!
Nói xong cậu rồi đi thẳng đến xe ô tô riêng của mình, cậu vừa đi gần đến thì đã có vệ sĩ mở cửa xe để cậu ngồi vào. Cậu ngồi trên xe Bugatti Divo* và đi đến một nơi nào đó...
(*Bugatti Divo: là một trong những chiếc xe đắt và đẹp nhất thế giới, với chỉ 40 chiếc được xuất xưởng trên thế giới, mức giá khởi điểm để có thể sở hữu một chiếc Bugatti Divo lên đến 5,8 triệu USD, tương đương với hơn 185,600,000,000 VND)
-Bên phía Ánh Nguyệt-
- Tiểu thư, mời cô xuống xe ạ!
- Ừm!
Cô bước xuống xe và nhanh chóng lệnh cho vệ sĩ về hết để không một ai có thể làm phiền bản thân cô lúc cô này. Cô bước thẳng vào quán cà phê gần đó. Cô đi vào quán thì tiếng “ting” của chuông báo hiệu vang lên thì cũng đang có người thầm cười.
Không ai khác đó là Băng thiếu gia, con trai cả của Băng gia, là người thừa kế duy nhất của Băng gia, tên anh ta là Minh Hoàng. Băng gia là một gia tộc lâu đời với thế lực hùng hậu đứng thứ 5 của tất cả các gia tộc.
Tất cả những gia tộc khác đều cần có sự nâng đỡ của gia tộc này thì mới có thể phát triển, được họ nâng đỡ như ''hổ mọc thêm cánh'' vậy. Cô bước đến bên Minh Hoàng và ngồi xuống đối diện với cậu ta, cô khẽ đặt túi xách xuống và khẽ nói:
- Băng thiếu gia, phải chăng tôi đã làm cậu phải chờ quá lâu?
- Không đâu thưa Nguyên tiểu thư!
- Tôi mong là vậy!
- Tât nhiên!
Nói xong liền có người phụ vụ của quán đi đến
- Thưa quý khách, mời quý khách chọn đồ ạ!
Cô quay ra nhìn người phục vụ và mỉm cười:
- Tôi cần tách cà phê đen, không đường, không đá.
- Vâng ạ! Vậy còn vị đây...
Minh Hoàng cũng bắt sóng ngay lặp tức và nói:
- Tôi cần tách cà phê như cô gái này!
- Vâng, quý khách vui lòng chờ lát!
- Ừm! /hai người đều không hẹn mà đồng thanh nói//
Gọi đồ uống xong hai ngừoi lại quay ra đối diện mặt nhau. Cô ấy liền lên tiếng trước:
- Trước khi đến đây chắc cậu cũng biết là tôi muốn nói gì mà phải không?
- Đúng vậy!
- Quả nhiên cậu biết!
- Lúc đầu tôi đã nghĩ là suy đoán của tôi sai! Nhưng không nhờ nó lại đúng. Tôi cũng chẳng ngờ rằng sẽ có ngày được vinh dự ngồi uống cà phê với Nguyên tiểu thư đây.
- Không dám nhận hai từ “vinh dự” đâu ạ!
- Quả thật cô giống như lời đồn!
- Giống như lời đồn sao?
- Phải! Họ nói rằng cô là một thiên thần, một tiểu tiên nữ. Đặc biệt hơn, cô cũng là một người khéo ăn nói và được mọi người đặt biệt danh trong giới thượng lưu là ''con rắn trong làng xã giao''
- Không dám! Không dám!
- Không chỉ thế cô còn được coi là một người thông minh, sáng suốt.
- Tôi không dám nhận đâu! Tôi không tài giỏi như vậy! Có thể là do mọi người nói quá lên thôi!
- Tiểu thư đây là đang khiêm tốn?
- Haha!
- Cho tôi hỏi, tiểu thư muốn tôi giúp điều gì?
Vừa mới hỏi thì đồ uống đã được mang đến.
- Thưa quý khách, cà phê của hai người đã xong rồi ạ! Mong quý khách hài lòng!
Người phục vụ nói xong rồi đi, đây cũng là lúc Ánh Nguyệt cầm tách cà phê lên, nhâm nhi xong và đặt xuống bàn rồi nói:
- Cũng không giúp gì nhiều.
Minh Hoàng hoài nghi hỏi:
- Điều tiểu thư muốn là gì?
- Đó là cậu hãy giúp tôi điều tra về tổ chức Thần Chết.
Nghe đến tên tổ chức, cậu ta bèn bất ngờ nhưng rồi cũng nhanh chóng chẫn tĩnh lại và thưởng thức cà phê rồi nói:
- Sao cô lại muốn điều tra về tổ chức này?
Cô ấy mỉm cười một cách thần bí:
- Xin thứ lỗi đó là thông tin mật không thể tiếc lộ, nhưng về điều tôi vừa nói, cậu có thể làm được chứ?
Đặt tách cà phê xuống Minh Hoàng nói:
- Điều này hoàn toàn nằm trong khả năng của tôi. Cô yên tâm! Cho tôi 1 ngày thôi!
Nghe câu trả lời cô hài lòng đứng dậy và nói:
- Phục vụ, tính tiền!
Cô nói xong liền có phục vụ chạy đến.
- Vâng thưa quý khách, tổng tiền là 150.000₫ ạ!
- Ta biết rồi!
Vừa nói xong Minh Hoàng liền đứng lên và mỉm cười rồi nói:
- Tiểu thư, coi như tôi mời, tôi sẽ trả!
- Không nên đâu, sẽ làm tôi ngại đó.
- Tiểu thư không cần ngại, đây coi như là tâm nguyện của tôi.
- Được rồi!
Nói xong cô liền bước ra cửa hàng và lúc này Bất Phàm cũng đi vào cửa hàng đó. Hai người vô tình chạm ánh mắt nhau nhưng chỉ được vài giây là họ đã đi lướt qua nhau. Vì hai họ chưa một làn gặp nhau nên chưa hề biết mặt mũi của nhau ra sao.
Cô cũng không để tâm mà vừa đi vừa nghĩ: ''Minh Hoàng thiếu gia có vẻ là một quân cờ tốt để lật đổ ván cờ này.''- vừa nghĩ cô vừa nhếch khoé môi mỉm cười một cách tự tin
Download MangaToon APP on App Store and Google Play