Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Nữ Minh Tinh Và Anh Chàng Bác Sĩ

Chương 1 : Gặp Lại

Nghe nói tâm trạng xấu trong một thời gian dài thì trên thân thể sẽ thấy rõ được điều đó.Diệp Lam Nhi là một minh tinh nổi tiếng nhưng một ngày đến bệnh viện kiểm tra xem như thế nào?Không ngờ người khám cho cô là một bác sĩ nam,không ngờ lại gặp lại mối tình đầu của cô và là người cô thầm thích ở thời điểm năm cấp 3.

Lúc Diệp Lam Nhi đi đến trước gương trong phòng tắm để lau tóc,mới phát hiện có gì đó không đúng. Trên người có vài chỗ xuất hiện những nốt màu đỏ, khiến cô cảm thấy có gì đó không bình thường.

Cô để khăn tắm xuống, đưa một đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn ngực trái,mò tới nốt sưng như quả anh đào, dùng sức ấn một cái,rất căng lại có chút đau nữa.

Thấy nốt sưng ở bên ngực trái lòng cô hơi hồi hộp một chút,vội vàng mặc quần áo tử tế,ngồi xuống bàn máy vi tính,mở chiếc laptop ra lên Baidu Search, trong chốc lát hiện ra một đáp án đó chính là : "U sơ tuyến vú."

Lòng cô hơi hồi hộp một chút.

Buổi chiều thứ năm hôm sau,Diệp Lam Nhi nghỉ nửa ngày đến bệnh viện nhân dân tốt nhất để làm kiểm tra,có phòng khám về ung thư vú liên kết với nước ngoài.

Diệp Lam Nhi mất 12 phút mới tìm được phòng khám bệnh mà cô chưa từng đến này.Cửa lớn rộng mở,bên trong có hai nữ thực tập sinh yên lặng cúi đầu ngồi đọc sách.Trong phòng khám có mùi thuốc nhàn nhạt.

Cô đi đến trước cửa nhìn bảng hiệu một chút, mới biết bác sĩ họ Lục,trực tiếp hỏi, "Xin hỏi, bác sĩ Lục có ở đây không?"

Hai nữ sinh thực tập cùng nhau ngẩng đầu lên,quan sát Diệp Lam Nhi một lúc,

rồi trả lời :"Giáo sư Lục đi thăm các phòng bệnh rồi.Chắc khoảng hai mươi phút nữa sẽ trở lại,chị ngồi đợi một lát nhé!"

Sau khi Diệp Lam Nhi ngồi xuống,hai nữ sinh thực tập bắt đầu tỉ mỉ hỏi thăm bệnh trạng của cô,cô cũng rất nghiêm túc trả lời.

Một lát sau,một nữ sinh trong đó đột nhiên nói một câu đầy vị ý sâu xa,"Chị thật sự rất may mắn đó. Mỗi lần giáo sư Lục đi khám bệnh bên ngoài cũng mất hai ngày cơ!"

"Hả?"Diệp Lam Nhi hỏi ngược lại. "Chẳng lẽ bác sĩ. . . . . ừ, bác sĩ Lục rất giỏi sao?"

Hai nữ sinh thực tập nhìn nhau rồi cười một tiếng. Một người khác thấp giọng nói, đầy thâm ý, "Tất nhiên là giỏi rồi! Quan trọng hơn cả được bác sĩ khám là một chuyện rất may mắn!"

Diệp Lam Nhi nghe mà chẳng hiểu gì,cũng không thể làm gì khác là cùng cười góp chuyện.Tự nhiên nghiêng đầu sang bên, mắt thấy trên bàn làm việc có ống nghe,que đè lưỡi để trong khay,đơn thuốc, kẹp giấy,giập ghim,mấy chồng sách cao ngất được xếp ngay ngắn,chỉnh tề. . . . . Không có đồ vật nào của cá nhân cả.

Xem ra,giáo sư Lục là một bác sĩ rất nghiêm túc.

Được một hồi lâu,ở ngoài cửa vang lên tiếng bước chân trầm ổn.Một bác sĩ nam mặc áo blouse trắng, mang theo khẩu trang đi đến.Lúc Diệp Lam Nhi còn đang kinh ngạc ngồi vào bàn làm việc,bàn tay thon dài như ngọc đã cầm sổ khám bệnh của cô,mở ra một trang mới,giọng nói ấm áp như hồ nước đầu xuân,"Cô thấy chỗ nào không thoải mái?"

Diệp Lam Nhi trả lời : Sao lại là bác sĩ Nam cơ chứ?

Nữ Sinh thực tập : Bác sĩ Nam thì sao chứ?

Diệp Lam Nhi hoàn hồn, nghiêm túc nói,"Trên ngực trái của tôi có vài nốt sưng,không lớn không nhỏ, sờ thì trơn mượt."

"Khi nào thì phát hiện ra?"

"Tối qua khi tắm xong?"

"Trước đấy thì chỗ đó có thấy đau hay không?"

"Cũng không có cảm giác gì đặc biệt."

Cô vừa trả lời nhưng trong lòng cũng cảm thấy khẩn trương bởi vì không ngờ tới giáo sư Lục là đàn ông.

Giáo sư Lục chỉ "Ừ" một tiếng,sau đó trực tiếp đứng dậy,giọng nói cũng rất bình thường: "Đi theo tôi làm một vài kiểm tra."

Diệp Lam Nhi không có thời gian chần chờ,cô đứng lên,đi theo anh vào bên trong.Trong đó một bàn giấy sạch sẽ,một chiếc giường đơn phủ ga trắng muốt.

Giáo sư Ninh xoay người sang chỗ khác, quay mặt về phía bồn rửa tay, "Nằm lên đó đi! Vén áo lên,cởi áo ngực ra!"

". . . . . ."

Một nữ sinh thực tập kéo màn vải che ngăn cách lại.

Giáo sư Lục đeo găng tay vào,dưới ánh đèn,bàn tay anh thon dài,mềm dẻo nhưng lại không ẻo lả, giống như loại ngọc thượng hạng mát mẻ ra ánh sáng nhàn nhạt.Anh lưu loát mang bao tay cao su thật mỏng,đưa lưng về phía Diệp Lam Nhi : "Chuẩn bị xong chưa?"

Diệp Lam Nhi nằm trên giường,có chút không tự nhiên vén áo lên,muốn cởi khóa cài đằng trước, đột nhiên nghe thấy giọng nói ung dung của anh nên động tác dừng lại, sau đó nói nhỏ : "Một chút xíu nữa!Sắp xong rồi!"

Cô cởi xong khóa cài áo, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói,"Tôi chuẩn bị xong rồi!"

Giáo sư Lục xoay người lại, đi tới trước cửa sổ,cúi người,một tay vén áo phông của cô cao lên một chút.Một tay cởi áo ngực cô,thấy cô có chút khẩn trương,thở hổn hển.Anh lạnh nhạt gật đầu,nhìn cô một cái : "Cô run gì vậy? Thả lỏng một chút!"

Diệp Lam Nhi chỉ "Ừ" một tiếng,tự nhủ đó chỉ là công việc của anh ta mà thôi,cô cũng chỉ nên coi đây là kiểm tra sức khỏe bình thường,ngàn vạn lần đừng suy diễn lung tung,cũng không cần xấu hổ.Diệp Lam Nhi nhìn vào thẻ bác sĩ của anh mà không khỏi hàng loạt dấu chấm hỏi trên đầu…Vì tên của anh rất giống mối tình đầu của cô!

Giáo sư Lục làm việc rất nghiêm túc,cẩn thận,trong lòng cũng chẳng suy nghĩ gì khác.Bàn tay đặt trên ngực trái của Diệp Lam Nhi,sờ nắn từ trong ra ngoài,từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng xoa nắn.

Nhưng mà,nhịp tim của Diệp Lam Nhi đập loạn nhịp,còn cảm nhận được rất rõ ràng sự tồn tại của bàn tay anh.Chiếc găng tay thật lạnh giống như băng khiến cả người cô nổi một tầng da gà.Thủ thuật của anh còn vô cùng chuyên nghiệp.Khi ngón trỏ và ngón cái của anh từ từ vuốt ve chính giữa nụ hoa cô còn "Ưm" một tiếng.Cô cảm thấy nhịp tim đập thật mạnh,máu xông lên tận não.Đầu óc trống rỗng,dường như có thể nghe được tiếng ong ong bên tai,thân thể đến cực hạn,có cảm giác sắp hỏng mất.

"Giơ tay lên!" Anh ra lệnh.

Cô bất tri bất giác làm theo.

Anh không nặng không nhẹ kiểm tra bên trong ngực cô.

"Bỏ tay xuống đi! "Anh lại ra lệnh.

Cô lại làm theo.

Anh lại nghiêm túc kiểm tra bên ngoài.

Kiểm tra gần mười phút thì giáo sư Lục xoay người,bỏ bao tay xuống,kêu cô mặc lại quần áo.

Diệp Lam Nhi ngồi dậy, chỉnh lại áo,kéo áo phông xuống,sửa sang lại tóc,đi giày rồi đi ra ngoài.

Giáo sư Lục đã ngồi nguyên vị trí,viết vài dòng lên cuốn sổ khám bệnh của cô: "3.2 cm * 2.6 cm (1),hình tròn,viền ngoài mịn,có màng bao phủ."

Diệp Lam Nhi ngồi xuống.

"Bước đầu chẩn đoán đây chính là u sơ tuyến vú.Nhưng cô cần làm thêm một vài kiểm tra nữa. Đặc biệt là phải siêu âm thì kết quả sẽ chính xác hơn rất nhiều." Giáo sư Lục ghi xong rồi đưa cho cô, "Sau khi làm xong thì mang kết quả đến tìm tôi."

Diệp Lam Nhi nhận lấy sổ khám bệnh nói tiếng cảm ơn,đang cúi đầu chăm chúi nhìn các mục cần phải làm kiểm tra.Ánh mắt nhìn thấy giáo sư Lục vừa cởi khẩu trang xuống thì đã nhận ra mối tình đầu của cô.Cô ngẩn người tại chỗ,sau đó nhìn thẳng anh.

Là một người đàn ông vô cùng đẹp trai,ngũ quan tinh xảo,đôi mắt màu xanh hữu lực,sắc bén,mũi cao, bờ môi ưu nhã.

Còn có chút quen mặt.

Đúng rồi! Cô đã nhớ ra, trước cái đêm tốt nghiệp cô đã tỏ tình với anh nhưng bị anh từng chối thẳng thừng vì một nguyên nhân nào đó!

Không ngờ sau gần nửa năm,cô gặp lại anh trong hoàn cảnh như vậy!

Sau khi khám xong cô vội vàng đến công ty tham dự hội nghị nhưng để lại áo lót trong phòng,Lục Cẩn Ngôn liền thấy vậy liền nhàn nhạt đáp : Bạn học Diệp Lam Nhi bạn để quên áo lót này!

Diệp Lam Nhi nghe xong liền muốn độn thổ xuống : Cô giả bộ nghe điện thoại rồi đi đến công ty để tham gia hội nghị

Một tuần sau,Lục Cẩn Ngôn chỉ ở phòng khám vào thứ ba và thứ năm hàng tuần.

Hôm thứ sáu,Diệp Lam Nhi cầm kết quả tới tìm anh.Đúng lúc đó,thấy Lục Cẩn Ngôn đang làm kiểm tra cho một bệnh nhân nữ khác.Cách một cách cửa, đã nghe thấy tiếng nói đứt quãng của bệnh nhân, nũng nịu nói : "Bác sĩ Lục! Anh nhẹ một chút,chậm một chút, tôi hơi đau . . ."

Diệp Lam Nhi nghe thấy âm thanh kia mà cả người nổi da gà,để sổ khám bệnh xuống,trong lúc chờ đợi Lục Cẩn Ngôn thì cô ngồi nói chuyện phiếm với hai nữ sinh thực tập.

"Giáo sư Lục rất lợi hại! Chỉ mới 26 tuổi đã là giáo sư rồi!"

"Hàng tuần,thầy ấy đều đến giảng bài ở Viện Y học.Sinh viên nào cũng đều hoan nghênh và coi thầy ấy là thần tượng đó!"

"Thầy ấy quả thật rất lợi hại.Năm ngoái,thầy ấy là người phẫu thuật cắt bỏ khối u ở vú thành công nhiều nhất bệnh viện ta đó."

Diệp Lam Nhi yên lặng ngồi nghe hai cô gái ca tụng Lục Cẩn Ngôn hết lời. Cho đến khi Lục Cẩn Ngôn cùng nữ bệnh nhân kia đi ra.Cô thấy nữ bệnh nhân kia cũng có tuổi,vóc người thon gầy,khuôn mặt cao quý.Sau khi ra ngoài vẫn nói không ngừng kể lể về triệu chứng của mình.

Lục Cẩn Ngôn ghi bệnh án cho bà ấy.Sau khi xong,bà ta còn cười nói lời cảm ơn với giáo sư Lục,rồi lưu luyến rời đi.

Đến lượt Diệp Lam Nhi,cô lấy các kết quả xét nghiệm đưa cho Lục Cẩn Ngôn.

Lục Cẩn Ngôn xem xét rất nghiêm túc,một hồi lâu sau mới ngẩng đầu nhìn Diệp Lam Nhi : "Tổng hợp với kết quả lúc sơ chẩn là u sơ tuyến vú.Tình trạng của cô thì có thể giải phẫu hoặc dùng thuốc.Nhưng là theo kết quả,khối u lớn hơn 2 cm thì nên giải phẫu thì tốt hơn."

"Có thể không làm giải phẫu được không?" Diệp Lam Nhi hỏi,"Tôi nghe nói uống thuốc và kiên trì trị liệu có thể chữa được,vậy có được không?"

"Nếu chỉ dựa vào uống thuốc thì hiệu quả rất ít. Khả năng giảm sưng cũng không cao.Nếu không phẫu thuật cắt bỏ hoàn toàn thì cũng không chắc chắn nó có lớn hơn nữa hay xảy ra biến chứng gì khác." Lục Cẩn Ngôn cẩn thận giải thích.Mặc dù lời nói không nặng nhưng lại nghe đầy quyền uy ở bên trong. "Liệu cô có chấp nhận nguy hiểm này không?"

". . . . . " Diệp Lam Nhi lặng lẽ lắc đầu.

Lục Cẩn Ngôn để báo cáo siêu âm lên bàn,mở sổ khám bệnh của cô ra,yên lặng viết hai hàng chữ như nước chảy mây trôi.

Lúc anh viết,Diệp Lam Nhi nhìn anh chăm chú.Ánh mặt trời bên ngoài chiếu lên người anh.Gò má cong cong gần như hoàn mĩ, lông mi cong, dài rũ xuống.

Chiếc cằm tản mát ra một thứ ánh sáng nhàn nhạt, thoạt nhìn có chút gì rất thần thánh.

Bầu không khí an tĩnh đến ngưng trệ.

Cho đến khi Lục Cẩn Ngôn

khép lại cuốn sổ khám bệnh trên bàn,đưa trả lại cho Diệp Lam Nhi,"Cô cần làm giải phẫu,càng nhanh càng tốt.Sau hai tuần nữa tôi có thời gian,cô chọn một ngày đi!"

"Là anh phẫu thuật cho tôi sao?" Diệp Lam Nhi xác nhận lại.

Lục Cẩn Ngôn nhìn cô một cái,giọng nói có chút lạnh lùng,cứng nhắc: "Đúng vậy! Cô có vấn đề gì sao?"

"Không có vấn đề gì!" Diệp Lam Nhi nghĩ,anh là một người rất đáng tin cậy.

Lúc sau,khi ra khỏi phòng khám,Diệp Lam Nhi xin danh thiếp của Lục Cẩn Ngôn,có phương thức liên lạc của anh trên đó,rồi cẩn thận đặt vào ví.

Sau khi trở lại nhà riêng, Lam Nhi đi tắm rửa,mở laptop,vào job của cô,ghi một thông báo :

" Tạm ngừng công việc lại."

Diệp Lam Nhi là nữ minh tinh tại công ty trách nhiệm hữu hạn sáng tạo SK - Entertainment.Cô vừa đi làm...

Nhưng cô chưa bao giờ có ý nghĩ từ bỏ cả.

Vậy thì Lục Cẩn Ngôn chắc là tặng quà sinh nhật cho bạn gái rồi.Diệp Lam Nhi nghĩ thầm,vậy mà bạn gái anh ta không để ý đến nghề nghiệp của anh ta sao? Hàng ngày,sẽ sờ rất nhiều ngực của phụ nữ nha!

Nhớ tới lời nói thâm ý của thực tập sinh đó,"Được thầy ấy phục vụ là một chuyện rất sung sướng!"

Diệp Lam Nhi cảm thấy sau lưng mình có một tầng da gả nổi lên.

Tắt trang web công việc, cô mở một trang nhật ký.Ở trên ghi lại, "Tôi hẹn gặp Mr.U sơ. ‘Anh ta’ có hình tròn,kích thước 3.2 cm * 2.6 cm (4), trông rất xinh đẹp.Chỉ là lo sợ nó còn có thể lớn lên,gây biến chứng nên phải cắt bỏ.Điều tôi lo lắng nhất chính là sau khi hết thuốc tê liệu có đau hay không?"

Sau khi viết xong,lại tùy ý mở những trang nhật ký trước kia của cô.

Thật ra thì, trong tiềm thức của mình, cô cũng có cảm giác mình sẽ bị vứt bỏ. Theo lẽ thường,thì cô nên chuẩn bị tâm lý từ sớm. Nhưng giờ phút này lại khó nén được cảm xúc chìm vào đáy cốc.Kéo trở lại trang hiện tại,nghiêm túc gõ thêm một dòng:

"U có thể dùng phẫu thuật để cắt bỏ. Nhưng những kỷ niệm cùng tình cảm thì phải làm sao đây? Ai biết được cần bao nhiêu thời gian để có thể quên hết tất cả?"

Chương 2 :

Thời gian phẫu thuật được ấn định là vào buổi chiều thứ năm. Ngày hôm đó,Lục Cẩn Ngôn ở trường dạy đến buổi trưa rồi buổi chiều tới bệnh viện, có thể dành chút thời gian phẫu thuật cắt khối u cho Diệp Lam Nhi.

Địa điểm tiến hành chính là phòng phẫu thuật ở phòng khám kia.Khi Diệp Lam Nhi nằm lên bàn mổ, trong lòng cũng vô cùng khẩn trương. Trên đỉnh đầu là đèn phẫu thuật.Bên tai truyền đến tiếng ro ro của máy móc mà y tá đang kiểm tra lại.Cô hít sâu mấy lần,cố gắng ổn định lại tinh thần.

Lựa chọn phẫu thuật giống như đánh cược một ván vậy.Bác sĩ gây mê chích cho cô 1 mũi.Khi kim tiêm đâm nghiêng vào da ngực,vừa lạnh vừa đau khiến cô hơi cau mày.

Mười lăm phút sau, Lục Cẩn Ngôn đi tới bên cạnh cô.

Anh mặc bộ đồ vô trùng,mang khẩu trang,trên mặt chỉ để lộ ánh mắt trong trẻo, bình tĩnh,sắc bén quan sát sắc mặt cô. Đưa tay đè ngực cô, sau khi xác nhận không có phát sinh gì mới nói: "Được rồi, chúng ta bắt đầu đi!"

Hai phụ tá chính là nữ sinh thực tập ở phòng khám,một người họ Liễu,một người họ Hàng.Trước khi phẫu thuật họ còn cười nói vui vẻ với Diệp Lam Nhi : "Chị không phải lo lắng, phẫu thuật này đối với giáo sư Lục chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Chỉ cần mười mấy phút là xong,vết mổ rất nhỏ,rất nhanh lành,vết mổ rất đẹp."

Đến lúc này,thuốc tê mới có tác dụng,cô cảm thấy ngực có cảm giác tưng tức.

Khi Lục Cẩn Ngôn rạch vết cắt đầu tiên, máu tươi nở rộ trên da thịt trắng nõn. Cô chỉ có chút xíu cảm giác nhưng mắt nhìn thẳng đèn phẫu thuật, không ngó nghiêng xung quanh.

Bên tai nghe loáng thoáng được tiếng Lục Cẩn Ngôn nói với hai phụ tá.Anh toàn dùng từ chuyên môn, hướng dẫn cho các cô ấy,xen lẫn trong đó là những âm thanh xì xì cô cũng không biết là của vật gì.Hoàn toàn không biết rằng Lục Cẩn Ngôn đang dùng que điện để cầm máu cho cô.

Cả quá trình,mắt Diệp Lam Nhi không chớp nhìn chằm chằm đèn phẫu thuật cho đến khi mắt cảm thấy nhưng nhức cô mới chuyển tầm mắt đi chỗ khác lại vừa đúng lúc chạm vào ánh mắt của Lục Cẩn Ngôn.Cô theo thói quen lễ phép nhìn sang bên cạnh.

"Có khó chịu chỗ nào không? " Lục Cẩn Ngôn vừa làm vừa nhàn nhạt hỏi cô.

Âm thanh của anh qua lớp khẩu trang, nghe có chút lười biếng.

"Không có gì không thoải mái!"

"Thả lỏng,sắp xong rồi! " Anh vừa nói chuyện vừa lấy gạc thấm lên vết máu cho cô.

Phẫu thuật hết 27 phút.Sau khi kết thúc, anh còn lấy một phần khối u tựa như đậu để đi kiểm tra xem là u lành hay u ác tính.

Lục Cẩn Ngôn tháo bỏ găng tay,cởi áo vô trùng và đi ra ngoài.

Phụ tá tiểu Liễu đi ra ngoài đưa khối u đi xét nghiệm.Phụ tá tiểu Hàng ở lại phòng phẫu thuật cùng Diệp Lam Nhi.

"Giáo sư Lục đâu rồi?" Diệp Lam Nhi hỏi.

"Thầy ấy chắc đi ra ngoài hút thuốc rồi!"

"Hút thuốc sao?"

"Đây là thói quen sau khi xong một ca mổ của thầy ấy rồi.Bởi vì mấy tiếng trước khi phẫu thuật không thể hút thuốc.Sau khi ca mổ kết thúc,thì mới hút một điếu." Tiểu Hàng nói.

Diệp Lam Nhi gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.

"Đúng rồi.Chị có thấy giáo sư Lục rất tuấn tú không?"

"A!" Diệp Lam Nhi  hơi nhìn quanh một chút,lại gật đầu, "Ừ. Giáo sư rất đẹp trai!"

Tiểu Hàng cười nói:

"Có rất nhiều bệnh nhân nữ đều muốn giáo sư Lục khám cho họ đó.Chính vì hưởng thụ thầy ấy phục vụ!"

Diệp Lam Nhi hiểu ra, cũng cười theo :

" Ừ. . . . . tôi thấy bạn gái của giáo sư chắc chắn sẽ chịu áp lực rất lớn."

"Thầy ấy chưa có bạn gái đâu! " Tiểu Hàng thấp giọng nói. "Thầy vẫn còn độc thân.Gần đây,thầy ấy hay đi xem mắt nhưng chẳng nên cơm cháo gì cả!"

"Tại sao?" cắt bỏ khối u,cả người cũng thả lỏng hơn,Diệp Lam Nhi đã khôi phục bản tính bát quái của mình.

"Thầy ấy rất hay bắt bẻ!" Tiểu Hàng nhíu mày, "Thầy ấy ghét phụ nữ trang điểm quá đậm,đi giày cao gót,làm bộ làm tịch. Ghét phụ nữ thích món thịt heo kho hành.Ghét phụ nữ xem phim thần tượng. Còn ghét rất nhiều thứ.Tóm lại,thầy ấy có rất nhiều điều cấm kỵ!"

"Thịt heo kho hành sao?" Diệp Lam Nhi  nói,"Cái này hình như hơi kỳ lạ thì phải!"

"Bởi vì thầy ấy ghét ăn hành và tỏi,cũng không thích ăn thịt heo."

". . . . . hóa ra là như vậy!" Diệp Lam Nhi  biết được sự thật.Hóa ra cũng có nam nhân khó chiều như vậy.

Sau mười lăm phút thì tiểu Liễu mang kết quả kiểm tra khối u của cô về,nói chung là tốt,nói câu chúc mừng với Diệp Lam Nhi.

Diệp Lam Nhi ra khỏi phòng phẫu thuật thì nhìn thấy Lục Cẩn Ngôn đi từ cửa thoát hiểm vào.Cô đi tới,nói lời cảm ơn anh.

"Không cần cảm ơn đâu! Đây là chức trách của tôi mà! " Lục Cẩn Ngôn nói, "Một số điều cần chú ý sau khi phẫu thuật thì tiểu Liễu sẽ nói chi tiết cho cô.Nhớ một tuần sau đến cắt chỉ!"

"Vâng." Diệp Lam Nhi ngửi thấy mùi thuốc lá trên áo sơ mi anh.Quả thật anh đi hút thuốc.

Lục Cẩn Ngôn xoay người đi,anh ngẩng cao đầu,sống lưng thẳng,một tay để tha bên người,một tay để vào trong túi.Áo blouse trắng phau không dính một hạt bụi.Bước chân đi nhanh,vô cùng gọn gàng,lại có chút hào phóng.

Quả thật có phong cách bác sĩ.

Sau đó,Diệp Lam Nhi xin nghỉ ở nhà,ngồi thiết kế một số thứ cho công việc của cô. Một buổi tối,nàng miệt mài viết thì máy tính vang lên âm báo có thư.Cô theo quán tính mở ra,thì đó là một buổi tham dự của các minh tinh diễn viên?

Một tuần lễ sau,Diệp Lam Nhi đến bệnh viện cắt chỉ,còn được chính tay Lục Cẩn Ngôn phục vụ.Một tay anh đặt trên ngực cô, tay kia cầm nhíp nhẹ nhàng rút chỉ,rồi kiểm tra vết thương. Lần này,anh không đeo bao tay nữa,ngón tay hơi lỏng lưu luyến trên da thịt của cô khiến Diệp Lam Nhi lại nổi lên tầng da gà.

Anh chuyên tâm kiểm tra vết thương của cô, không để ý mà nhận xét : "Vết thương không bị nhiễm trùng cũng không sưng đỏ, vết thương lành cũng rất nhanh!"

"Vậy thì tốt quá!"

Anh vừa liếc nhìn áo ngực màu đen của cô, nhíu mày nói : "Đổi thành cỡ lớn nhất đi, cái này hơi chật!"

". . . . . " Diệp Lam Nhi  trầm mặc gật đầu.

Cô có thể tiếp nhận chuyện phơi bày vòng một dưới tầm mắt của giáo sư Lục thì thản nhiên tiếp nhận đề nghị của anh,đổi áo ngực cỡ lớn nhất.

" Đừng lo lắng " Ánh mắt anh vẫn chăm chú trên ngực trái của cô,giọng nói có chút khàn khàn, "Chỉ cần làm theo hướng dẫn, rồi cẩn thận một chút thì sẽ không lưu lại sẹo đâu."

"Vâng!"

Ngay lúc này ở bên ngoài có một giọng nữ vang lên : "Giáo sư Lục đâu? Vì hôm nay anh ấy ở đây nên tôi đặc biệt xin nghỉ để hỏi anh ấy vài vấn đề. Chắc anh đang ở bên trong nhỉ? Được, tôi đợi."

Đến khi Diệp Lam Nhi  đi theo Lục Cẩn Ngôn  ra ngoài thì cô thấy có bốn năm người phụ nữ ngồi đợi rồi,nhiệt tình chào hỏi Lục Cẩn Ngôn,còn ánh mắt chỉ nhàn nhạt nhìn lại,từ từ "Ừ" một tiếng.

Tiểu Hàng đang cầm máy đo huyết áp trừng hai mắt cười với Diệp Lam Nhi,nhỏ giọng nói : "Giáo sư Lục ở bệnh viện chúng tôi là một pho tượng nam thần đó nha!"

Diệp Lam Nhi mỉm cười.

Lục Cẩn Ngôn vừa ngồi xuống,một phụ nữ to gan mở miệng: "Giáo sư Lục! Tuần trước cậu xem mặt có kết quả không?"

Xem ra họ còn muốn biết mọi tin tức,động thái của Lục Cẩn Ngôn từng giờ từng phút nha.Diệp Lam Nhi có chút ngoài ý muốn.

Lục Cẩn Ngôn cầm bút viết mấy dòng trên bệnh án,lạnh nhạt nói : "Không có!"

"Tôi có cô cháu gái vừa mới tốt nghiệp đại học,làm giáo viên. Vóc người cũng thanh tú, cậu có định suy nghĩ một chút không?"

"Cảm ơn,chẳng qua tạm thời tôi không có ý định này." Lục Cẩn Ngôn không dừng bút, cũng chẳng thèm ngước mắt lên nữa.

Diệp Lam Nhi lướt qua mấy người đi ra ngoài,đột nhiên nghe được lời nói bình thản của Lục Cẩn Ngôn, "Tháng sau nhớ đến kiểm tra lại!"

Cô ý thức được Lục Cẩn Ngôn đang nói chuyện với mình, quay đầu lại nói tiếng, "vâng" còn tặng thêm một tiếng,"Cảm ơn!" nữa.

Từ lầu ba đi xuống, đến sảnh của phòng khám nhìn thấy không ít người mặc áo blouse trắng.Có bác sĩ gầy,béo,cao luôn. Nhưng nhìn một vòng cũng không thấy có một bác sĩ nào giống như Lục Cẩn Ngôn. Bất tri bất giác,Diệp Lam Nhi mới nhận thấy lời của tiểu Hàng rất có đạo lý,bác sĩ Lục đúng là quá nổi bật,xuất chúng.

Ba ngày sau,Diệp Lam Nhi tự mình đi Thiên Thủy để tham gia vũ hội.

. . . . . .

Xem ra,ngày đó giáo sư Lục nói dối mấy người phụ nữ kia nha. Anh lại còn rất tích cực xem mắt nữa,chứng tỏ cũng rất để ý chuyện cả đời mà.Trong lòng Diệp Lam Nhi đưa kết luận, anh ta đúng là một nam nhân ăn ở hai lòng.

Thậm chí. . . . . có lẽ anh ta vô cùng "Hận kết hôn?"

Chương 3 :

Chiều thứ bảy,sau khi đi du lịch ở Vân Nam về,Diệp Lam Nhi mời Tô Quỳnh Anh đi uống trà mừng nàng phẫu thuật thành công,vẫn ở chỗ cũ,ở sảnh khách sạn trên đường Tân Lộ.

Diệp Lam Nhi nói trước 20 phút sẽ bắt xe tới.Đến nơi, thì nhận được điện thoại của Tô Quỳnh Anh nói là chó con nhà cô bị tiêu chảy cấp tính nên có thể sẽ đến muộn nửa tiếng. Diệp Lam Nhi nói : "Không có việc gì! Cậu cứ từ từ. Mình chờ được!"

Gọi một ấm trà Ceylon (1) và một phần scone chuối (2).Diệp Lam Nhi lấy ở trong túi xách quyển tuần san đời sống,cẩn thận lật xem từng trang.Ngay cả quảng cáo cũng nghiền ngẫm từng chữ..

Đang cực kỳ tập trung thì bên tai truyền đến tiếng, "Cạch cạch".

Diệp Lam Nhi ngước mắt nhìn,một bàn tay nhè nhẹ gõ lên trên mặt bàn,có thể nhìn thấy rõ khớp xương.

"Hả?" Cô ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là một khuôn mặt cực kỳ quen thuộc,nói đúng hơn là dạo gần đây rất quen thuộc thì đúng hơn — Lục Cẩn Ngôn.

Hôm nay,Lục Cẩn Ngôn mặc một bộ âu phục kiểu Anh của G&L màu xám thẫm có vân chìm,được là phẳng,càng làm nổi bật bờ vai rộng,eo thon của anh. Cực kỳ ưu nhã nhưng cũng mạnh mẽ không kém.

"Giáo sư Lục?" Diệp Lam Nhi có chút ngoài ý muốn.

Lục Cẩn Ngôn tìm tòi nghiên cứu nhìn cô một cái từ trên xuống dưới,vẻ mặt thả lỏng,chậm rãi nói: "Lại là cô!"

"A?" Diệp Lam Nhi đang không hiểu chuyện gì xảy ra.

Lục Cẩn Ngôn đang muốn ngồi xuống chỗ đối diện cô nhưng cách đó không xa truyền đến một giọng nữ trong veo: "Giáo sư Lục?" Diệp Lam Nhi và Lục Cẩn Ngôn quay đầu lại nhìn đến cô gái kia.Cô cũng chợt hiểu chuyện gì xảy ra. Ha,giáo sư Lục nhầm cô là đối tượng hẹn hò nha.

Cô gái mặc chiếc áo len màu đỏ đứng dậy,vẫy vẫy tay với Lục Cẩn Ngôn,nụ cười hơi xấu hổ, "Ở bên này!"

"Thật xin lỗi! Tôi tìm lộn người." Lục Cẩn Ngôn nói xong,sải chân bước đến chỗ đối tượng hẹn hò chân chính.

Diệp Lam Nhi cúi đầu nhìn chiếc áo len màu đỏ trên người mình,nghĩ thầm, sớm biết như thế cô nên mặc một chiếc áo len mới xanh để tránh hiểu lầm như thế.

Cầm chén trà,uống một ngụm,lại nghĩ : Tần suất giáo sư Lục rất cao nha mình và cậu ấy gặp nhau hoài luôn,chắc cũng có liên quan đến yêu cầu của anh ta rồi.

Cô vẫn còn nhớ rõ lời mấy cô thực tập sinh nói,anh ghét phụ nữ trang điểm đậm,đi giày cao gót,làm bộ làm tịch,ghét cô gái thích món thịt heo kho hành và tỏi,ghét cô gái thích phim thần tượng. . . .Nghĩ lại một chút cô phát hiện cô phạm vào một điều cấm kỵ của anh nha.Cô rất thích phim thần tượng.

Đợi chút,cái này liên quan gì đến cô chứ?

Diệp Lam Nhi khẽ lắc đầu một cái,phục hồi lại tinh thần,lật trang tạp chí.

Bốn mươi phút sau,Tô Quỳnh Anh mới xuất hiện, ngồi xuống thì hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh ra : "Mình thật nhớ không khí trong lành ở Vân Nam nha. Về đến đây cũng không thể nào thích ứng được. Bạn thân mến,cậu đến rồi chắc cũng biết đó,không khí ở thành phố H này ô nhiễm đến mức nào rồi."

Diệp Lam Nhi mỉm cười, rót cho cô một chén trà : "Có bản lĩnh thì ở đó cả đời đi,không lưu luyến cõi hồng trần vạn trượng này nữa."

Tô Quỳnh Anh sờ lỗ mũi một cái : "Trấn cổ kia thì tốt thật,nhưng nếu không có Starbucks thì mình không thể nào thích ứng được."

"Yên tâm đi,mình hiểu cậu mà.Hồng trần thế tục mới là nơi của cậu."Diệp Lam Nhi đẩy chén trà tới trước mặt cô, "Trấn cổ đó đẹp thì đẹp thật nhưng cậu chỉ ở được một tháng thôi chứ ở lại đó cả đời,cậu không phát điên mới lạ đó!"

Hai người nói rất nhiều chuyện trên trời dưới biển, nhưng bất tri bất giác đề tài vẫn không thể tránh thoát hai chữ "Lục Cẩn Ngôn".

"Cậu còn nhớ mối tình đầu không?" Tô Quỳnh Anh hỏi.

Diệp Lam Nhi gật đầu.

Tô Quỳnh Anh ngẩn người ra,sau đó nhẹ cười : "Sao cậu cứ hạ thấp bản thân như thế chứ?Vẫn yếu hèn mọn như thế sao?"

Diệp Lam Nhi nhìn cô.

"Vốn dĩ cho rằng hai cậu có thể tu thành chính quả, cậu cũng được như ý nguyện,ai biết. . . ."Tô Quỳnh Anh nói, "Bạn yêu! Lời nói thật không hề dễ nghe.

Diệp Lam Nhi trầm mặc.

"Còn nữa,cậu nói cậu biết hắn từ năm lớp mười.Bây giờ cậu đã 24 rồi.Đã 10 năm rồi,nếu nên chuyện gì thì đã sớm thành rồi." Tô Quỳnh Anh nói trúng tim đen của Diệp Lam Nhi rồi nói thêm : "Hai người không có duyên phân. Mình không tin cậu không hiểu đạo lý này."

Diệp Lam Nhi cười cứng ngắc mà nói : "Mình biết chứ,chỉ là ngoài anh ấy mình không tìm được người tốt hơn.Tự mình cũng không biết tại sao nữa.Ngoài hắn ra,mình không thể động lòng với những người khác!"

Tô Quỳnh Anh lắc đầu : "Xin lỗi vì mình không thể lý giải được.Mình chưa yêu ai bao giờ,cũng không biết cậu thuộc về thể loại gì nữa."

Dứt lời,hai người đều giữ im lặng,Tô Quỳnh Anh cầm thìa bạc chậm rãi quấy chén trà,ánh mắt lại nhìn một đôi nam nữ cách đó không xa.Cô gái mặc áo len màu đỏ đứng bật dậy, khiếp sợ trừng mắt nhìn bạn trai cô ấy.Một lát sau, khuôn mặt cũng đỏ bừng, nói: "Anh thật là quá đáng!"Nói xong, cô gái mặc áo len đỏ,cầm ví bước nhanh về phía cửa.Còn anh bạn trai kia cũng chẳng có ý định đuổi theo người đẹp,chỉ ngồi tại chỗ, cúi đầu nghịch điện thoại di động.

Tô Quỳnh Anh cảm thấy khá kỳ lạ,cười lên tiếng, Diệp Lam Nhi phục hồi lại tinh thần nhìn theo ánh mắt của cô thì thấy đối tượng hẹn hò của giáo sư Lục đã sớm rời đi,còn một mình giáo sư Lục nhàn nhã ngồi tại chỗ,cúi đầu nghịch điện thoại.

"Bạn yêu! Cậu xem anh đẹp trai đối diện đi,đôi chân kia đúng là quá mê người nha!" Tô Quỳnh Anh nói, "Tao nhã,thon dài,hình dang cân đối,nhưng cũng rất mạnh mẽ nha!"

Người được bình phẩm giáo sư Lục chợt ngẩng đầu lên,ánh mắt lại chạm được ánh nhìn của Diệp Lam Nhi.

Diệp Lam Nhi có chút xấu hổ,nhìn sang chỗ khác, nhỏ giọng nói : "Anh ấy chính là bác sĩ làm phẫu thuật cho mình!"

"Không thể nào,trùng hợp như vậy sao? Là anh ta phẫu thuật cho cậu sao? Vậy thì không phải anh ta nhìn thấy hết của cậu rồi?"

"Chuyện này cũng rất bình thường mà.Sau khi nằm lên bàn mổ thì ai chẳng phải cởi hết?"

"Thế sau khi phẫu thuật xong,đối mặt với anh ta mà cậu không cảm thấy lúng túng sao?"

"Liên quan gì chứ? Dù sao chờ sau khi kiểm tra lại thì mình cũng không gặp lại anh ấy nữa mà!"

"Đúng rồi,bạn yêu! Anh ta vẫn nhìn cậu kìa!"

Diệp Lam Nhi lặng lẽ quay đầu lại,quả nhiên chạm vào đôi mắt trầm tĩnh của giáo sư Lục.Anh vẫn ngồi yên ở đó,tư thế ngồi lại cực kỳ tao nhã,bình thản, ánh mắt rất tự nhiên nhìn cô.

"Đừng nói nữa. . . . . Có lẽ anh ấy nghe được chúng ta nói chuyện đó." Diệp Lam Nhi nói, "Nói sau lưng người ta không tốt lắm đâu!"

Hai người thu lại tầm mắt, đổi đề tài.

Sau một lúc lâu,Diệp Lam Nhi vô tình quay đầu lại thì thấy trên chiếc ghế sa lon đó không còn bóng người. Hai cốc nước chanh vẫn đầy nguyên nhưng không thấy bóng dáng Lục Cẩn Ngôn đâu nữa.

Chuyện gặp giáo sư Lục đi xem mắt thất bại rất nhanh bị Diệp Lam Nhi quẳng sau đầu.Cho đến đầu tháng sau,trên đường đến bệnh viện kiểm tra lại, cô mới ý thức được có khi lần này gặp giáo sư Lục sẽ hơi xấu hổ một chút.

Cô tới muộn thế nên cũng không còn đông nữa. Phòng khám cũng chẳng còn ai,Lục Cẩn Ngôn đeo khẩu trang đang cúi đầu chuyên tâm ghi chép gì đó.

Diệp Lam Nhi gõ cửa, Lục Cẩn Ngôn chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng,cũng không ngẩng đầu.

"Giáo sư Lục? Tôi đến khám lại." Diệp Lam Nhi nói.

Lục Cẩn Ngôn nghe thấy giọng nói của cô, thì đặt bút xuống, ngẩng đầu lên nhìn cô: "Khoảng thời gian này, cô cảm thấy miệng vết thương có đau không?"

"Không có!"Diệp Lam Nhi nói. "Nhưng mà nó có màu đỏ sậm, sau khi tắm xong thì hơi ngứa thôi."

Lục Cẩn Ngôn trầm ngâm mấy giây rồi đứng lên, chỉ vào bên trong, "Tôi giúp cô kiểm tra một chút."

Lúc Diệp Lam Nhi ngồi trên giường,Lục Cẩn Ngôn kèo rèm giúp cô.Đột nhiên, cô có cảm giác không thích ứng được. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên kiểm tra, nhưng mấy lần trước đều có người khác nữa. Mà hôm nay lại chỉ có hai người bọn họ, có cảm giác rất kỳ quái.

Tốc độ cô cởi khuy áo len rất chậm, tùy tiện hỏi: "Giáo sư Lục? Sao hôm nay không thấy tiểu Liễu và tiểu Hàng đâu cả?"

"Hôm nay ở trường có môn thi,nên họ xin nghỉ rồi."

"À!" Diệp Lam Nhi cười cười,cố gắng che giấu khẩn trương trong lòng, "Sinh viên trường y học rất vất vả."

Lục Cẩn Ngôn từ chối cho ý kiến, yên lặng đợi cô cởi quần áo.

Khi cẩn thận vén áo lên thì có chút khẩn trương,Diệp Lam Nhi đột nhiên dừng lại, nhẹ giọng nói : "Thật ra thì sau khi tắm xong vết thương hơi ngứa thì có thể coi là bình thường đúng không? Những thứ khác không có vấn đề gì cả!"

"Thật sao? Giọng nói của Lục Cẩn Ngôn vững vàng, giọng nói hơi chậm hơn, "Tôi đề nghị cô nên kiểm tra lại một chút thì hơn!"

Nghe được trong câu nói của anh không cho phép hoài nghi,Diệp Lam Nhi âm thầm hít một hơn, vén áo lên, cởi khóa cài áo lót, nói một câu, "Tôi chuẩn bị xong rồi!"

Diệp Lam Nhi xoay người lại,đến gần,giúp cô kiểm tra.

Anh cúi người xuống, chăm chú quan sát vết sẹo trên ngực trái của cô, sau đó, ngón trỏ nhẹ nhàng miết một chút dọc theo vết mổ, rồi đè lại: "Đau không?"

"Có một chút, ừ, cũng không phải. . . . . bình thường, không gọi là đau."

Cô cảm giác tay của anh vẫn lưu luyến trên ngực trái của cô, nhẹ nhàng miết miết.Bởi vì khoảng cách khá gần,có mùi hương thanh mát quanh quẩn ở chóp mũi cô.Hơi thở ấm áp đều đặn phả lên da thịt cô.Tim cô đập loạn nhịp một hồi.

Tay của anh rời khỏi ngực cô, kêu cô giơ cao tay trái, hắn sờ nách cô hỏi, "Cô có đau không?"

Cô lắc đầu, nói: "Không có cảm giác gì." Anh hơi dùng sức một chút, cô đột nhiên bật cười.

"Cô cười cái gì?" Anh nghiêm nghị liếc cô một cái.

"Rất nhột, thật sự rất nhột mà!"

"Cố chịu!" Anh lời ít nhưng ý nhiều.

Anh thu tay,rồi nhìn vết sẹo trên ngực cô,ngón tay sạch sẽ,có chút lại,nhẹ nhàng miết trên vết sẹo,cực kỳ nghiêm túc.

Diệp Lam Nhi cúi đầu thì có thể nhìn thấy anh dường như rất nghiên cứu bộ ngực cô.Mặc dù hành động của anh cực kỳ chuyên nghiệp,động tác lưu loát cũng không có hành vi sàm sỡ nào nhưng cô vẫn có chút không được tư nhiên.Chưa bao giờ có một người khác phái quan sát suồng sã nơi bí mật của cô như vậy. Lại còn quang minh chính đại xem xét nữa chứ! Cho dù đối phương là bác sĩ, mục đích cũng chỉ muốn kiểm tra xem vết thương có khôi phục được tốt hay không thôi.Nhưng dù sao cô cũng chưa gặp anh mấy lần nhưng đã có mấy lần tiếp xúc thân mật rồi. . . . .

Nhớ tới hôm ở sảnh khách sạn,ánh mắt quan sát cô, rồi dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống đối lập với thái độ cẩn thận,tỉ mị,nghiêm túc chuyện nghiệp lúc này. Cô cảm thấy khá kỳ lạ.

"Thuốc mà tôi kê cho cô, mỗi ngày cô đề bôi chứ?"

"Vâng, đêm nào cũng bôi!"

"Lần trước vết sẹo chỉ có 6 mm hiện giờ thì gần 1 cm rồi.Bề mặt về sẹo còn có chút gợn gợn,và tốc độ vết thương liền miệng rất chậm. " Anh ngẩn đầu lên, thanh âm sắc bén nhìn cô, "Cơ địa có khó liền sẹo sao?"

"Cơ địa khó liền sẹo sao? Tôi không biết,từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng phẫu thuật cũng không bị thương ngoài da bao giờ." Diệp Lam Nhi nhớ lại.Trừ bị muỗi cắn chảy máu ra thì cô không bị thương ngoài da bao giờ cả.

"Đến khoa da liễu kiểm tra một chút đi." Lục Cẩn Ngôn nói xong thì thu tay lại. " Nếu như cơ địa cô khó liền xẹo thì ở chỗ này lưu lại lại sẹo thì có chút khó coi!"

"À?"

Diệp Lam Nhi cài lại áo lót, sửa sang lại quần áo,đi theo Lục Cẩn Ngôn ra ngoài.Anh cầm bút viết vài dòng lên bệnh án của cô, rồi dặn cô đi khoa da liễu kiểm tra.

Diệp Lam Nhi không nói thêm gì nữa,cầm bệnh án đi ra ngoài.Vừa đúng lúc đó,có một bác sĩ nữ cao ráo,trẻ tuổi cầm một âu cherry đi vào,cười rất dịu dàng, "Lục sư huynh,có muốn ăn một chút hoa quả hay không? Yên tâm đi,em rửa hai lần rồi,rất sạch đó!"

"Cảm ơn!" Giọng nói của Lục Cẩn Ngôn đầy khách sáo và xa cách "Chẳng qua tôi không thích ăn cherry. Cô nên chia cho những người khác đi!"

—————————

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play