Nước Việt, năm 307 theo lịch Tân Sinh.
Sau quãng thời gian hệt như địa ngục mà sinh tồn qua Kỷ Tăm Tối, tính đến hiện giờ thì nhân loại đã bước vào thời đại mới - Thời Đại Tân Sinh được ngót hơn ba trăm năm rồi. Kế thừa toàn bộ di sản của nhân loại ở thời đại trước đó, họ đã và đang không ngừng phục hưng lại nền văn minh của mình, dần dần lấy lại được vị thế trước kia trong chuỗi thức ăn.
Nói đến Kỷ Tăm Tối, đó là một thuật ngữ được dùng để chỉ chung cho một chuỗi các sự kiện mang tính hủy diệt hàng loạt đã diễn ra và tàn phá mọi sự sống trên thế giới trong quá khứ. Mặc dù nhân loại đã kiên cường sinh tồn qua thời kì đó một cách thần kỳ, thế nhưng những người sống sót hiếm hoi ấy lại không để lại bất kì ghi chép gì cho hậu thế cả... Chính vì vậy, những sự kiện đã diễn ra trong Kỷ Tăm Tối đến tận bây giờ vẫn còn là một ẩn số.
Tuy nhiên, sau khi Kỷ Tăm Tối qua đi, thế giới này đã bất ngờ xuất hiện những thay đổi rõ rệt so với quá khứ. Cụ thể nhất chính là sự có mặt của thứ năng lượng thần dị được người phương Đông gọi là "Linh khí", và cũng là "Ma lực" theo cách gọi của người phương Tây.
Thứ năng lượng này cơ bản khá giống với "Năng lượng tối" được nhắc đến trong vật lí học của thời đại trước vậy. Người ta biết rõ nó tồn tại nhưng lại không thể biết thêm bất cứ điều gì về nó. Thậm ngay cả những bộ não thiên tài nhất của nhân loại hiện giờ cũng chưa thể khai thác thêm được bất kì thông tin gì về nguồn gốc của loại năng lượng thần kỳ này.
Bất quá...
Họ... Nói đúng hơn là mọi sinh vật trên thế giới này đều đang sử dụng "Linh khí" hay "Ma lực" cho nhiều mục đích khác nhau. Tất cả sinh vật, kể cả thực vật hay động vật đều có thể sử dụng thứ năng lượng ấy một cách bình thường, tương tự như cái cách mà chúng ta đang hít thở vậy.
Chính thứ năng lượng thần kì này đã giúp cho sự sống khôi phục. Cũng đồng thời trực tiếp giúp đỡ nhân loại khôi phục vị thế kẻ thống trị chuỗi thức ăn chỉ trong vòng vài trăm năm ngắn ngủi.
Ngày nay, việc sử dụng "Linh khí" được xem như một nhu cầu thiết yếu của xã hội, bắt buộc phải giáo dục cho tất cả mọi người nếu muốn tồn tại trên thế giới này. Trước đó họ đã thất bại ở Kỷ Tăm Tối rồi, vì vậy... Họ tuyệt đối không thể thất bại thêm một lần nào nữa!
Nhu cầu được giáo dục về việc sử dụng "Linh khí" tăng cao đồng nghĩa với việc nó sẽ sớm được đưa vào chương trình dạy học bắt buộc cho mọi học sinh. Ngày nay, ta không khó để bắt gặp hình ảnh các học sinh dùng linh khí để đánh nhau, cũng như sử dụng linh khí để chữa trị hay làm nhiều việc khác,... Những chuyện đó đơn giản là nhiều đến không thể kể hết được.
Nói linh khí là toàn năng cũng không sai, vì sự thật đang diễn ra chính là như vậy.
Ở một vùng nông thôn nhỏ thuộc miền Bắc nước Việt, một cậu học sinh trẻ tuổi với gương mặt đầy hào hứng rối rít chào tạm biệt cả nhà, sau đó lại vội vàng lên đường tìm đến ngôi trường mới bằng vẻ mặt thiết tha mong chờ.
Cậu chính là Trần Hoài Nam, một học sinh nghèo với thành tích học tập khá tốt về mảng lí thuyết. Tuy nhiên, về mảng thực chiến thì hoàn toàn ngược lại, cậu ta đánh đấm tệ đến mức không thể tệ hơn. Thậm chí ngay cả một con chó hoang bên đường cậu ta cũng không đánh lại...
Nghe thật đáng thương, nhưng hiện thực vẫn luôn luôn phũ phàng mà.
Mặc dù đánh đấm không giỏi nhưng Trần Hoài Nam vẫn chưa từng bỏ cuộc trước nghịch cảnh. Cậu không dại gì mà tiếp tục đâm đầu vào con đường vốn không thuộc về mình. Trái lại, cậu còn vô cùng chịu khó trao dồi kiến thức đến từ mọi nguồn... Và thật may là điều đó đã giúp đỡ cho con đường học vấn của cậu rất nhiều, kể cả có nói đó là điểm sáng hi vọng duy nhất của cậu cũng không ngoa.
"Học Viện Tân Sinh sao, hi vọng là mình sẽ không lạc đường"
Học Viện Tân Sinh là một ngôi trường kì lạ nằm ngay giữa lòng thủ đô nước Việt, nổi tiếng với chất lượng giảng dạy đứng hàng đầu thế giới. Sở dĩ nói ngôi trường này kì lạ là vì phương thức tuyển sinh của họ hoàn toàn không giống bình thường. Duy chỉ có những người đã được gửi phiếu tuyển sinh đến tận hòm thư mới có quyền nhập học... Và tất nhiên là học phí phải do học sinh tự chi trả.
Nói cách khác, học sinh muốn học ở đây nhất định phải có "tư cách" chính là tấm phiếu tuyển sinh mỏng dánh không có bất kì sức thuyết phục nào. Ngoài ra, họ cũng phải tự cân nhắc vấn đề học phí nữa... Tất cả đều là do bản thân và gia đình học sinh tự mình quyết định, nhà trường không hề ép buộc họ phải học.
Chính phương thức tuyển sinh có phần kì quái này đã dẫn đến khá nhiều hệ lụy. Một là bị phe nhà giàu để mắt đến vì họ không thể cho con cháu vào học bất kể có dốc bao nhiêu tài sản... Và hai chính là số lượng học viên tương đối ít, thành phần cũng khá là hỗn tạp do được tuyển từ khắp nơi trên thế giới, dẫn đến một số vấn đề như khó quản lí và nạn phân biệt chủng tộc,..
Không ai biết được nhà trường đã nghĩ gì khi lựa chọn phương thức tuyển sinh không giống ai như thế này. Nhiều người đã nghi ngờ rằng họ thật ra là một tổ chức tội phạm lớn đứng sau cái mác giáo dục... Vì không hề tự nhiên khi chẳng cần đến nguồn gốc, cũng không cần điều tra, họ liền có được mọi thông tin về lai lịch của những người mà họ muốn tuyển... Đó rõ ràng là một chuyện rất đỗi bất thường.
Và càng kì lạ hơn khi chẳng một ai dám điều tra bất kì điều gì về ngôi trường này kể cả cảnh sát! Cơ mà, những gì họ đã cống hiến cho thế giới này cũng đã phần nào giúp họ tránh thoát khỏi những mối nghi ngờ vô căn cứ.
Nói tóm lại, bí ẩn vẫn cứ mãi là bí ẩn đi.
Mất khoảng mấy giờ ngồi tàu điện, Trần Hoài Nam đã tìm đến được Học Viện Tân Sinh một cách suôn sẻ. Ở đây, cậu nhìn thấy có mấy người khác cũng giống như cậu, đều đang loay hoay không biết có nên vào hay không.
"Cổng trường sang vãi! Rõ ràng là học sinh theo học cũng khá ít nhưng tại sao họ lại giàu dữ vậy? Tính ra còn đỉnh hơn cả trường Đại Học Quốc Gia ấy chứ!" Một thanh niên không khỏi há hốc mồm choáng ngợp khi chứng kiến sự vĩ đại của ngôi trường.
Nội cánh cổng ra vào thôi cũng cao gần cả trăm mét rồi. Đã vậy thì kiến trúc bên trong còn kinh khủng đến mức nào nữa? Thật khó để tưởng tượng đấy!
Trần Hoài Nam nghe thấy thế cũng không khỏi âm thầm gật đầu tán đồng. Thú thật, chính bản thân cậu cũng đang cảm thấy như vậy.
"Thôi thôi mau vào đăng kí đi, chỉ cần nhìn cổng trường thôi đã thấy uy tín rồi..." Một thanh niên khác cười tủm tỉm vỗ vai Trần Hoài Nam một cái, như lạ mà quen nói ra: "Nghe nói năm nay sẽ có mấy em gái đến từ đảo quốc nhập học đấy, vô cùng đáng mong chờ luôn nha~"
Cậu chàng này trông có vẻ không được đàng hoàng cho lắm nhỉ?
Trần Hoài Nam cười khan gạt tay người kia ra, tùy tiện nói: "Xin lỗi, tôi không hứng thú cho lắm"
"Xì, cậu là kiểu người hướng nội sao? Không thú vị chút nào cả" Nam thanh niên nhún vai, rời đi với tư thái rất suất khí: "Tôi tên Trương Bằng đến từ Trung Địa, nếu có chung lớp thì mong được cậu chiếu cố"
Trần Hoài Nam: "..."
Người đâu mà lạ lùng, quả nhiên chỉ có người nước ngoài mà thôi.
Không nghĩ nhiều nữa, Trần Hoài Nam liền dõng dạc tiến vào trong trường làm thủ tục nhập học.
...
...
Sau khi hoàn thành thủ tục nhập học, Trần Hoài Nam đã được cô lễ tân hướng dẫn tìm đường đến khu kí túc xá của các nam sinh năm nhất. Điều đáng buồn ở đây là khu kí túc nơi cậu sắp ở đang tương đối vắng người vì vài lí do bất khả kháng... Ân, đó là vì cậu đang thuộc lớp cá biệt.
Lớp cá biệt!
Lúc bản thân được xếp vào lớp này, trong đầu Trần Hoài Nam ngay lập tức xuất hiện một rừng dấu chấm hỏi. Bất quá sau khi được cô lễ tân giải thích, cậu mới phần nào hiểu được nguyên do khiến cậu "phải" ngồi vào cái lớp này.
Đơn giản thôi, do cậu không có năng lực chiến đấu, đồng thời cũng chẳng có năng lực gì đặc biệt nốt.
Với cái background phế vật như thế này lại cộng thêm tính cách hướng nội, cậu chắc chắn sẽ bị bạn cùng lớp bắt nạt nếu tham gia vào những lớp học bình thường. Dù sao thì thành phần học viên ở đây vô cùng đa dạng, thế nên các học sinh thường sẽ có những khoảng cách và định kiến nhất định.
"Tham gia vào lớp cá biệt sẽ giúp mình đỡ bị bắt nạt hơn sao... Ai, mẹ nói không sai mà, thế gian này lạnh lẽo nhất là tình người" Trần Hoài Nam không khỏi cảm thán trước tình cảnh của mình.
Ẩn ý của cô lễ tân đã rất rõ ràng: Cậu kiểu gì cũng sẽ bị bắt nạt mà thôi!
Mang theo một chút sự chán nản cùng nặng nề, Trần Hoài Nam từ từ ngã mình lên giường, đánh một giấc thật dài sau một ngày đi đường mệt mỏi.
Đợi sau khi Trần Hoài Nam chìm vào giấc ngủ, một học viên khác từ lúc nào đã xuất hiện trước cửa phòng cậu. Đó là một cậu thanh niên trông khá điển trai. Tuy nhiên sắc thái biểu cảm của cậu ta lại có phần u ám, trông giống như một kẻ sợ xã hội vậy.
"Bạn cùng phòng hả... Thôi vậy, mình vẫn nên về nhà thì hơn" Cậu thanh niên kia lẩm bẩm.
Nói liền làm, cậu ta chỉ để lại một mảnh giấy nhắc nhở cho Trần Hoài Nam rồi lặng lẽ bỏ về. Có lẽ người này thực sự mắc chứng sợ xã hội.
Cùng lúc này, ở sân trường.
Ngay sau khi công việc đăng kí nhập học vừa mới kết thúc thì giữa các tân sinh viên đã bắt đầu xuất hiện những mâu thuẫn chỉ có thể giải quyết đơn giản bằng nắm đấm. Cụ thể là khi vừa mới gia nhập, một vị nữ sinh đến từ đảo quốc đã bị một nhóm nam sinh phương Tây vây quanh, có vẻ như họ đều đang có ý định quấy rối đối phương.
Nếu là nữ sinh bình thường, có lẽ cô nàng sẽ ngay lập tức bị doạ khóc khi nhìn thấy một đám trai tráng khoẻ mạnh bao vây quanh mình với một bụng ý đồ xấu. Tuy nhiên, vị nữ sinh này lại hoàn toàn không phải dạng vừa... Với style ăn mặc cực kì "ngổ ngáo", cô nàng rõ ràng không phải đối tượng thích hợp để khiêu khích rồi!
Từ vài câu khẩu chiến qua lại đơn giản, vị nữ sinh này đã dần bị đám nam sinh kia triệt để chọc giận. Kết quả là không cần nói thêm hai lời, nàng liền vùng lên đập đám nam sinh kia một trận túi bụi! Mà những người bên ngoài thấy vậy lao vào can ngăn cũng bị nàng đánh cho một trận nên thân, hoàn toàn không biết tiết chế gì cả!
Mãi đến khi các bác bảo vệ xuất hiện khống chế hiện trường, vị nữ sinh kia mới dần nguôi đi cơn thịnh nộ: "Này cháu, đừng có đánh luôn những bạn định can ngăn chứ, họ có lỗi lầm gì đâu!?"
Nữ sinh khẽ ngẩng đầu, ánh mắt có chút mơ màng nói ra: "Cháu xin lỗi, có đôi khi cháu không thể khống chế được cơn giận của mình... Việc này là do bản thân cháu thôi, cháu chấp nhận chịu phạt"
Mắt thấy nữ sinh trở nên ngoan ngoãn một cách bất thường, các bác bảo vệ nhất thời đều không nhịn được mà đặt ra dấu chấm hỏi. Đoán rằng nữ sinh này có một vài vấn đề về nội tại, một bác bảo vệ nói: "Phạt thì chắc chắn phải phạt rồi, nhưng trước tiên cháu mau đến phòng y tế kiểm tra đi đã... À phải rồi, cháu tên gì?"
"Kurogane Himiko"
"Tên đẹp lắm, mau theo bác"
...
...
Tối hôm đó.
Giờ là khoảng chín giờ tối, đất trời đã gần như tối mịt, chỉ còn lại những ánh đèn nhân tạo đang thắp sáng những cung đường tối tăm. Giữa lúc đó, một tiếng đàn ma quái đột ngột vang lên, trực tiếp phá tan màn đêm yên tĩnh.
"Moá nó, ai đàn tệ quá vậy! Chết người! Chết người đấy không đùa đâu!"
"Mẹ ơi, đàn tệ đến mức này cơ á!? Ọc ọc, không xong rồi, tôi bắt đầu chóng mặt..."
"Trời đất quỷ thần ơi, cái thiên phú quỷ súc gì thế này? Coi như là không biết đàn cũng không thể gảy ra những giai điệu địa ngục như thế này được đâu! Ta chết mất!"
Màn đêm tĩnh mịch không chỉ bị phá tan bởi tiếng đàn "êm dịu" mà đồng thời còn trở nên sôi động bởi tiếng than khóc của các sinh viên xấu số. Trong cơn giận dữ, khối người đã hùng hục rời khỏi kí túc xá hòng lùng cho ra kẻ đã phá bĩnh giấc ngủ của bọn họ. Thế nhưng cho dù họ có tìm kĩ đến mấy cũng không thể tìm ra kẻ thủ ác, thậm chí đến cả vị trí nơi nguồn âm phát ra họ cũng không thể xác định được.
Trần Hoài Nam dĩ nhiên nằm trong danh sách các nạn nhân chịu phải ảnh hưởng của ma âm quỷ quái. Đến tận bây giờ thứ âm thanh kinh khủng kia vẫn đang không ngừng ong lên inh ỏi trong đầu cậu, làm cậu ta không tài nào ngủ lại được nữa.
Cũng may là Trần Hoài Nam đã sớm ngủ một giấc từ chiều rồi, bằng không thì sáng hôm sau cậu kiểu gì cũng sẽ trở thành một cosplayer gấu trúc.
Cơ mà... Những người khác thì không được may mắn như vậy nhỉ?
Tại một góc nào đó trong khu rừng sau trường, một bóng hình cao ráo khoẻ mạnh đã dần dần xuất hiện. Hắn ta chính là kẻ thủ ác, là khởi nguồn của trận càn quét đến từ địa ngục: Edgar James Anderson, hay còn được gọi là Ed.
"Quả nhiên mình không hợp với nhạc cụ phương Đông sao?" Ed thổn thức ngắm nhìn cây đàn tranh trong tay, vẻ mặt trông tựa như muốn khóc.
Lẽ dĩ nhiên, cậu đã biết được phản ứng của mọi người sau khi nghe thấy tiếng đàn của mình.
"Không, mình tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc đâu! Tuyệt đối không!" Ed cực kì cố chấp nắm chặt tay lại, một mặt quyết không bỏ cuộc, nhiệt huyết bừng bừng.
Và thế là! Cậu đã nghiễm nhiên trở thành một thành viên cốt cán trong lớp cá biệt.
Sáng hôm sau.
Do hôm nay chính là ngày khai giảng nên các sinh viên đều đã dậy từ rất sớm. Tất cả họ nghe theo hiệu lệnh của thầy cô giáo hướng dẫn tập hợp xuống sân trường, ngồi theo vị trí lớp được sắp xếp sẵn từ trước rồi ở yên đó lắng nghe diễn văn của Hiệu Trưởng.
Trần Hoài Nam dĩ nhiên sẽ nằm trong số các học sinh đang có mặt tại đây. Tuy nhiên, vị trí ngồi của cậu lại là loại vị trí ngồi đặc biệt hoàn toàn tách biệt với các sinh viên khác, bởi vì cậu chính là một thành viên của lớp cá biệt.
"Lớp chỉ có năm người thôi sao?" Trần Hoài Nam có chút phát mộng đứng nhìn hàng ghế của lớp mình.
Đúng thế, chỉ có năm cái ghế mà thôi!
Mặc dù nói là năm cái ghế, thế nhưng thực tế thì chỉ có bốn người đang ngồi tham dự buổi lễ khai giảng ngày hôm nay mà thôi. Đó chính là Trần Hoài Nam, Edgar, Himiko cùng một cậu sinh viên khác. Còn về chiếc ghế trống còn lại kia thì... Chẳng biết là nó thuộc về ai nữa.
Tuy chưa có danh sách lớp cụ thể, nhưng số lượng sinh viên của lớp cá biệt cũng ít quá mức cần thiết đi chứ?
Trường này toàn là con ngoan trò giỏi sao?
"Người còn lại là người bản xứ sao? Xem ra thành phần dân tộc của cái lớp này cũng rất đa dạng" Himiko một tay chống cằm, vẻ mặt đầy bất cần thoáng nhìn Trần Hoài Nam một lát rồi cắm mặt vào điện thoại.
Himiko là một cô gái rất xinh đẹp. Nàng sở hữu một mái tóc dài mượt mà pha lẫn hai màu đen đỏ, đồng thời đôi mắt nàng cũng đỏ rực tựa như hồng ngọc, dung mạo lãnh diễm tuyệt đẹp, chỉ là... Thần thái của nàng lại quá mức cao lạnh, luôn tỏ ra rất chi là khó gần.
"Đừng để ý đến cô ta, cô ta không phải hạng người tốt lành gì đâu" Edgar hảo tâm nhắc nhở Trần Hoài Nam: "Mới vào trường chưa được bao lâu đã treo cả một băng côn đồ lên đánh đến liệt giường... Cậu nghĩ một đứa con gái như vậy là tốt hay là xấu?"
Có vẻ như Edgar không hề nhận ra bản thân còn tệ hại hơn cả Himiko nhỉ?
Trần Hoài Nam trầm mặc: "..."
Himiko nhíu mày nhìn Edgar một chút rồi hừ lạnh, ra vẻ lười so đo với đối phương.
Cậu sinh viên còn lại thì tỏ ra khá nhút nhát, một bộ muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được.
Thấy vậy, Trần Hoài Nam liền tiến tới ngồi bên cạnh cậu ta, chủ động mở lời: "Tôi là Trần Hoài Nam, còn cậu?"
"Đừng chạm vào tôi! Cậu sẽ gặp nguy hiểm đấy!" Cậu sinh viên hoảng sợ tránh đi cái bắt tay của Trần Hoài Nam, sau đó lại vội vàng giải thích: "Xin lỗi, do thể chất đặc biệt nên tôi không muốn cậu chạm vào tôi... Còn về tên gọi, cậu chỉ cần gọi tôi là Lục được rồi"
"Lục? Số sáu?"
"Đại khái là vậy... Chính tôi cũng không biết là ai đã đặt cho tôi cái tên này nữa"
Trần Hoài Nam tinh ý đánh hơi ra chuyện này có gì đó không đúng nên cũng không đề cập về vấn đề này nữa.
Trong lúc mọi người đang mải nói chuyện thì Hiệu Trưởng của trường Tân Sinh đã bước lên bục từ lúc nào. Cô Hiệu Trưởng là một người phụ nữ tóc đen với dung mạo xinh đẹp đến vô lí, cứ như thể nàng được sinh ra để mê hoặc chúng sinh, chỉ cần nhìn một lần là không thể nào quên đi được nét đẹp hoàn mỹ của nàng.
Cô chỉ vừa mới xuất hiện thì cả trường đã ồ lên vì ngạc nhiên, và nối tiếp ngay sau đó là một trận nín thở. Tất cả các học sinh, sinh viên đều mải mê trước sắc đẹp mà hoàn toàn quên đi bài diễn văn.
"Lời cuối cùng, tôi vẫn còn một vài lời muốn nhắc nhở các em"
"Hôm nay là ngày đầu của năm học mới, tôi hi vọng các em sẽ tuân thủ cho đúng nội quy của trường. Ngoài ra, về vấn đề học tập, các em có thể học bất cứ thứ gì các em muốn... Hoặc nếu như cảm thấy không đủ tự tin để lựa chọn thì các em có thể tìm giáo viên để tư vấn"
"Nên nhớ, nếu đã không biết cái gì thì nhớ mà đi hỏi thầy cô, tự mình mày mò là tốt nhưng các em cũng phải chú ý đến sự an toàn của bản thân. Trường không khuyến khích các em đi theo khuôn mẫu có sẵn, các em có quyền sáng tạo tùy thích, nhưng điều kiện là các em phải đảm bảo an toàn cho chính mình, cũng như cho những người xung quanh các em"
"Được rồi, những gì tôi muốn nói đã hết. Chúc các em có một năm học thật nhiều thành công nhé"
Cô Hiệu Trưởng là người cực kì thẳng tính nên cái cách nàng nói chuyện cũng vô cùng ngắn gọn, trực tiếp, hoàn toàn không vòng vo hoa mỹ như mấy vị giáo viên bên khoa Văn Học. Nàng thậm chí còn không thèm dùng đến những mảnh giấy đã được các giáo viên khác biên soạn sẵn, và bài diễn văn hôm nay chỉ đơn giản là nàng nghĩ gì nói đấy mà thôi.
Chính vì phương thức nói chuyện rất đỗi trực tiếp nên các sinh viên đều không cảm thấy buồn ngủ hay bội thực, ngược lại còn dễ dàng tiếp thu được những gì nàng vừa nói ra... Có vẻ như đây cũng là điểm mạnh của những người thẳng thắn chăng?
"Tiếp theo đây, các em sẽ sớm được gặp mặt giáo viên chủ nhiệm của mình. Vì vậy, khi về lớp các em nhớ phải giữ yên lặng, tư thế thật nghiêm chỉnh để ghi điểm thật tốt trong mắt người sẽ đồng hành với các em đến hết năm học nhé"
Đến đây thì buổi lễ khai giảng đã chính thức kết thúc. Tuy có phần qua loa đại khái nhưng cũng được xem như là đầy đủ nội dung cần thông báo đến các học sinh. Có vẻ như trường này không hề coi trọng hình thức mà chỉ quan tâm đến chất lượng giảng dạy. Quả là một ngôi trường mơ ước đối với mọi học sinh.
Mấy cái lễ nghi gì đó ấy à... Bọn họ thực sự đã quá bội thực rồi! Cứ ngắn gọn như vậy càng tốt hơn!
Cùng nhau trở về lớp cá biệt, Trần Hoài Nam cùng nhóm bạn ngạc nhiên nhận ra cơ sở vật chất ở đây không hề tệ như họ đã nghĩ. Có vẻ như dù là thành phần cá biệt nhưng nhà trường vẫn không hề bỏ quên hay phân biệt đối xử với họ, điều này làm cả nhóm nhất thời có chút ấm lòng.
Bước vào trong lớp, Himiko cùng Lục chọn cho mình những không gian riêng biệt, mỗi người chiếm lĩnh một cõi. Duy chỉ có Trần Hoài Nam cùng Edgar là đang ngồi cùng nhau... Và chủ yếu là do Trần Hoài Nam bị ép phải làm vậy.
"Này, đã là giáo viên của lớp cá biệt rồi... Cậu nghĩ người đó sẽ là kiểu người như thế nào nhỉ?" Edgar có chút hào hứng hỏi Trần Hoài Nam.
Trần Hoài Nam: "Chắc là kiểu người nghiêm khắc và kỷ luật tuyệt đối?"
Đã là lớp cá biệt rồi nha... Không nghiêm khắc thì làm sao trị được bọn này? Mặc dù bản thân cậu vốn là một học sinh ngoan, không có hành vi gì cá biệt cả...
"Hợp lí, nhưng hi vọng là không phải vậy... Tôi sợ những người nghiêm khắc lắm" Edgar lạc quan nói.
Trần Hoài Nam cười nhạt một tiếng rồi nằm ườn ra bàn.
Một lúc sau, giáo viên chủ nhiệm của lớp cá biệt đã xuất hiện. Đó là một người đàn ông đẹp trai đến không có bằng hữu, lại sở hữu một mái tóc dài vô cùng hiếm thấy. Cả thần thái lẫn chất giọng của ông ta cũng vô cùng lãnh đạm, có vẻ như không phải kiểu dễ nói chuyện: "Tôi tên Vũ Trường Phong, là giáo viên chủ nhiệm của các em. Ủa mà sao chỉ có năm người thế? Danh sách lớp là chín mà nhỉ?"
Edgar: "Chín người?"
Trần Hoài Nam: "Năm người? Ủa thầy, ở đây chỉ có bốn người thôi mà?"
"Người thứ năm đang ngồi chiễm chệ ngay sau lưng em đấy"
Trần Hoài Nam quay ra đằng sau với vẻ mặt chấm hỏi: "?"
Không thấy ai cả.
Chẳng lẽ thầy đang lừa hắn?
"Cậu nhìn nhầm rồi, tôi ở đây này"
Một thanh âm xa lạ bất chợt vang lên bên tai làm cả Trần Hoài Nam lẫn Edgar đều không nhịn được giật nảy cả mình. Trong lớp này quả thật đang tồn tại học sinh thứ năm, và người đó ngồi ngay sau lưng Edgar từ lúc nào chẳng ai hay biết... Cứ như thể ngay từ đầu cậu ta vốn không hề tồn tại vậy.
"Khoan đã, vậy là chiếc ghế đó chính là nơi cậu ngồi? Nhưng tại sao tôi lại không hề nhìn thấy cậu?" Trần Hoài Nam cả kinh.
"Đó là khả năng của tôi. Mô tả một cách đơn giản thì sự tồn tại của tôi trong mắt người khác mờ nhạt tựa không khí vậy. Tôi cũng rất bất ngờ khi thầy nhận ra tôi trong khi tôi không hề ra hiệu đấy" Cậu bạn học có chút xấu hổ nói.
Edgar, Trần Hoài Nam há hốc mồm: "..."
Himiko: "..."
Cô ấy trông giống như muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên lại đâm ra lười nên không thèm nói gì nữa.
Bộp~
Thầy Phong đột nhiên vỗ tay ra hiệu cả lớp chú ý, sau đó nói tiếp: "Buổi học hôm nay kỳ thực cũng không có gì cả"
Vừa nói, thầy vừa viết một đôi chữ to tổ bố lên bảng lớn trước con mắt kinh ngạc của toàn bộ các học sinh. Bởi vì những con chữ mà thầy viết lên bảng hoàn toàn không phải tri thức cao siêu gì, nó chỉ mang một ý nghĩa duy nhất, cực kì ngay thẳng và trực tiếp:
TỰ HỌC.
Cả lớp: "..."
Cạch~
Đến khi nhóm học sinh kịp định thần thì Thầy Phong đã sớm đóng chặt cửa, một đường cao chạy xa bay.
Có vẻ như cái lớp này không chỉ có học sinh cá biệt, mà ngay cả giáo viên cũng cá biệt nữa.
"Lão giáo viên này bị cái quái gì vậy?"
Đó là suy nghĩ của họ sau buổi học vô cùng "tốt đẹp" của ngày hôm nay. Và họ không hề biết rằng những ngày sau đó đối với họ là tồi tệ như thế nào.
...
...
Ngày thứ hai.
Thầy Phong lên lớp, thẳng tay quẳng cặp qua một bên rồi ngủ ngon lành ngay trên bàn giáo viên, mặc kệ biểu cảm há hốc mồm của nhóm học sinh bên dưới.
...
...
Ngày thứ ba.
"Lia lia... Đó là khúc tiễn biệt của một con người yêu nghệ thuật đối với một người nghệ sĩ bất tử, là sự ghi dấu đầy tâm huyết bên tiếng đàn, và cũng là sự vĩnh hằng của nghệ thuật..."
Giảng đến nửa chừng, Thầy Phong một mặt quái dị lẩm bẩm: "Cái quái gì thế? Câu này có đọc kiểu gì cũng có cảm giác giống như tác giả do cao hứng mà viết ra, làm gì chứa đựng ý nghĩa cao xa dữ vậy?"
Cả lớp: "..."
Thầy nghiêm túc đấy ư?
...
...
Ngày thứ tư.
"Chỗ này... Các em... Cứ... Zzz..."
Giữa lúc đang dạy học thì giọng điệu của thầy Phong cứ yếu dần, yếu dần, rồi cuối cùng là thiếp đi trong trạng thái đang đứng vững.
Rõ ràng là trước đó lão ta vẫn rất tươi tỉnh, không có dấu hiệu gì là mệt mỏi, ấy thế mà lão ta lại lăn ra ngủ nhanh đến như vậy... Điều này thực sự khiến cho lũ học sinh đang học bên dưới tức đến suýt chút nữa hộc máu!
Dạy cho nghiêm túc giùm em cái đi ông thầy chết tiệt!
Thầy còn cá biệt hơn cả tụi em rồi đấy!
Trở lại vài ngày trước. Trong căn phòng đã được thuê của một khu chung cư không có tiếng tăm, dường như có một đôi vợ chồng rất đỗi kì quái đang sinh sống.
Người chồng thì đẹp trai thật đấy... Nhưng được cái là thần thái của hắn ta trông rất chi chán đời. Người vợ thì thạo việc đảm đang, ngoại hình trong sáng lương thiện, nhưng lại được cái là thân thể của nàng ta trông không khác gì nữ sinh cấp hai, nhiều nhất chỉ được mét rưỡi là cùng.
Với ngoại hình chuẩn loli như vậy, người chồng dĩ nhiên sẽ không ít lần bị công an nghi ngờ về hành vi ấu ***. Nhưng trên thực tế thì người vợ dù nhỏ con nhưng lại lớn hơn người chồng tận ba tuổi... Vì thế, sau khi kiểm tra giấy tờ, các chú công an chỉ đành bán tín bán nghi cho thả họ đi.
Người chồng vừa đáng thương vừa đáng chết trong câu chuyện kia chính là Vũ Trường Phong. Và vợ của hắn à... Cứ việc gọi nàng là Na La là được rồi, đừng thắc mắc gì thêm nữa.
Lúc này, Vũ Trường Phong đang nằm ườn ra trước TV màn hình rộng, trên tay là một con PS4 trông tuy đã cũ nhưng lại tràn đầy nhiệt huyết. Lẽ dĩ nhiên, hắn ta đang ngồi chiến con game mới, và vợ hắn ta thì chẳng có ý kiến gì về hành vi này cả.
Na La vốn là kiểu người thích chiều chồng. Chồng nàng càng tỏ ra lười biếng thì nàng lại càng thích. Bởi vì sau khi săn sóc cho hắn ta xong, nàng liền có thể vòi vĩnh bất kì cái gì nàng muốn, kể cả... Khục.
Mắt thấy Vũ Trường Phong vẫn mải mê chơi game, Na La đột nhiên nảy ra một sáng kiến rất hay: "Này anh, anh cũng nên đi tìm việc làm đi chứ! Hai người chúng ta đâu thể cứ trông đợi vào đồng tiền của em gái mãi được?"
"Cô ấy giàu mà, cứ ăn bám cô ấy cũng có sao đâu nhỉ?"
Na La mỉm cười, thẳng tay vợt cái chảo vào đầu Vũ Trường Phong: "Em gái em mà nghe được câu này ấy nha... Em khá chắc là anh sẽ chết rất thảm đó"
Bonk~
Vũ Trường Phong không phản ứng gì nhưng động tác chơi game của hắn ta đúng là đó chững lại một chút. Trông có vẻ như là hắn ta đang thử cân nhắc.
Ting~
"A... Em gái nhắn tin, nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo xuất hiện ngay nhỉ?"
Tạm bỏ qua Vũ Trường Phong đang ngồi trầm tư, Na La liền mở điện thoại ra xem tin nhắn của em gái. Trong một thoáng chốc, bầu không khí xung quanh nàng dường như đang sáng rực lên, tựa như nàng vừa phát hiện ra chuyện gì đó cực kì thú vị.
Nàng vẫn luôn híp mắt nên chẳng ai có thể đọc vị được nàng thông qua ánh mắt. Và nếu như nàng có thể mở mắt, đôi mắt sáng rực vì hào hứng của nàng nhất định sẽ trông rất đáng yêu.
"Anh này"
"Lại chuyện gì nữa?"
"Em gái em yêu cầu anh đến làm giáo viên ở trường của em ấy... Có vẻ như em ấy đã nghe được cuộc trò chuyện của chúng ta thông qua giác quan của em" Na La cười hì hì ôm vòng lấy cổ Vũ Trường Phong: "Thể Song Tử đúng thật là tiện lợi, không cần nói ra em ấy cũng nghe được nha..."
"Tiện lợi cái sợi lông ấy!" Vũ Trường Phong nặng nề thở dài: "Chị em hai người luôn tạo cho tôi một cảm giác rất tồi tệ... Cứ như kiểu tôi là một tên lăng nhăng đáng khinh bỉ vậy!"
"À, em ấy còn nói tối nay em ấy sẽ tự mình tìm đến đây... Và em ấy muốn làm gì thì chắc anh cũng biết rồi, không cần em phải nói thẳng ra đâu ha?" Na La vừa nói, vừa nở ra một nụ cười vô cùng tinh quái: "Đừng nghĩ đến chuyện bỏ chạy nha. Tuy là mắt em mù nhưng anh vẫn không thể chạy thoát khỏi tay em đâu~"
"Có đôi khi anh cảm thấy nghi ngờ rằng em có thật sự bị mù hay không đấy"
"Dĩ-nhiên-là-có~"
...
...
Tối hôm đó.
Kính coong~
Lắng nghe tiếng chuông cửa reo lên, Vũ Trường Phong thật chẳng biết làm gì khác ngoài thở dài. Còn về Tiểu Na La thì nàng đã sớm đi ra mở cửa chào đón em gái với biểu cảm vui sướng, có vẻ như đã một thời gian rồi họ chưa gặp được nhau.
Cô em gái kia khẽ mỉm cười rồi đem chị gái mình bế lên, một bên lại hướng phía Vũ Trường Phong nói ra: "Tin tưởng em, lần này em nhất định sẽ mang thai"
Vũ Trường Phong: "..."
Đối với vấn đề mang thai sinh con... Đã từ rất lâu rồi hắn đã chẳng còn hi vọng gì nữa. Tiểu Na La thì quá nhỏ bé để có thể sinh con. Còn về phần cô em gái này thì... Thể chất của nàng ta căn bản không thể thụ thai được, hoặc là có thể nhưng với một tỉ lệ cực thấp.
Đây không phải bệnh lý, cũng chẳng phải tật nguyền. Nàng chỉ đơn giản là khó có thể mang thai mà thôi. Chỉ có thể nói thật không hổ là Thể Song Tử, một người không làm được thì cả hai đều không làm được nhỉ?
Ngửi thấy mùi khét toát ra từ trong bếp, Tiểu Na La lập tức ra sức giãy dụa với vẻ mặt hốt hoảng: "Mau thả chị xuống, chị còn đang bận nấu cơm"
Đợi sau khi Na La đã đi mất, cô em gái xinh đẹp mới tiến tới ngồi xuống ngay bên cạnh Vũ Trường Phong, mặt cười tủm tỉm hỏi: "Về đề nghị trước đó, anh đã suy nghĩ xong chưa?"
"Làm giáo viên à... Em này, em thật sự nghĩ anh có thể làm giáo viên được sao? Mà thật ra là anh cũng chẳng có hứng thú gì với cái nghề này, vì thế... Anh nghĩ là anh không nên làm"
"Em nói được là được. Vả lại, phán đoán của Chị Na chưa bao giờ là sai cả, đến giờ anh vẫn còn không tin sao?"
Vừa nói, nàng vừa tựa lưng vào sofa, biểu cảm như hiện lên đôi chút mệt mỏi: "Năm nay lứa tân sinh viên có chút phiền phức... Anh thực sự nỡ lòng nhìn em tiếp tục kiếm tiền trong vất vả như thế này sao?"
"Anh không bắt em kiếm tiền. Chúng ta chỉ cần tùy tiện bán một món là đủ sống cả trăm năm rồi, cần gì phiền phức như thế?"
"Một con sâu vừa lười biếng vừa nghiện game như anh thì biết cái quái gì về niềm vui của kinh doanh?" Nàng liếc mắt.
Vũ Trường Phong im lặng, không thể lên tiếng phản bác.
Bỗng nhiên, sắc mặt của nàng lại lần nữa trầm xuống, khẽ giọng nói ra: "Về chuyện của năm đó... Đó thật sự không phải lỗi của anh đâu. Đừng tự nhốt mình nữa được không? Đã qua nhiều năm rồi, anh vẫn không thể nguôi ngoai được sao?"
Vũ Trường Phong trầm mặc rồi dứt khoát lắc đầu: "Xin lỗi, anh không thể"
Đúng lúc này, thanh âm tức giận của Na La liền từ trong bếp vọng ra, tựa như đang khiển trách em gái: "Nguyệt! Em đừng có hở tí là nhắc đến chuyện của quá khứ chứ! Hôm nay là ngày vui đó nha, đừng nói đến chuyện đấy nữa!"
"Dạ vâng!"
Thấy Na La nổi giận, Nguyệt lập tức ngồi lại sao cho thật nghiêm chỉnh. Hơn ai hết, nàng hiểu rõ chị gái mình khi thực sự lên cơn thịnh nộ trông đáng sợ như thế nào.
"Được rồi, nói trở lại, anh sẽ tình nguyện làm hay đợi em ép buộc rồi anh mới làm?" Nguyệt phồng má, phụng phịu trừng Vũ Trường Phong trông tựa như đang giận cá chém thớt.
Vũ Trường Phong tiếp tục trầm mặc.
"Hừ"
Cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này sẽ chẳng đâu vào đâu, Nguyệt liền quyết định moi ra món "vũ khí tối thượng" để xuống ngay trước mặt Vũ Trường Phong.
Ngay khi nhìn thấy nó, ánh mắt của Vũ Trường Phong lập tức sáng rực như đèn pha ô tô. Hắn toan vươn tay tới giành lấy thứ đó check thử xem nhưng đã bị Nguyệt ngăn lại với vẻ mặt cực kì "thương mại": "Cho nên, ý của anh là?"
"Anh làm, anh nhất định sẽ làm! Vì thế, mau đưa cho anh con PS5 mỹ miều tuyệt đẹp ấy đi! Cầu xin em đấy, em muốn gì anh cũng chiều tất!"
Nô lệ của PS5.jpg
"Hứa rồi đấy nhé, anh mà nuốt lời thì đừng trách tại sao nước biển lại mặn"
Ôm lấy con PS5 vào lòng, Vũ Trường Phong làm ra vẻ mặt vui sướng đến mức muốn nhảy lên chín tầng trời: "Nhìn đi, đây quả là tuyệt tác của tạo hoá mà... Chỉ cần có em nó trong tay, cho dù em có muốn anh đi chết anh cũng cam lòng"
Nguyệt: "..."
Hết thuốc chữa, thằng cha này thực sự hết thuốc chữa rồi!
"Chị à, hình như chị đã chiều hư anh ấy rồi thì phải? Có cần em uốn nắn ảnh lại một phen hay không?" Nguyệt không nhịn được hỏi Na La đang bận bịu trong bếp.
"Không cần đâu, em không cảm thấy chồng em như thế này sẽ dễ khống chế hơn nhiều hay sao? Nếu là trước kia, em sẽ phải mất nhiều công sức hơn gấp tỉ lần để có thể thuyết phục thằng cha này đấy" Tiểu Na La cười ha ha, nghe giống giống như tiếng cười của Ác Ma vậy.
"Hình như... Chị nói đúng"
Vũ Trường Phong: "..."
Đúng cái ếch gì? Tôi đây trông giống một thằng rẻ rách đến vậy sao?
Mấy người nghĩ dăm ba món đồ chơi này có thể mua chuộc được tôi hay sao?
Ừ, mấy người đúng rồi đấy.
Không thèm đấu khẩu với hai chị em, Vũ Trường Phong lập tức unbox con PS5 mới toanh rồi đem kết nối với TV, ý định sẽ chiến game hết cả đêm nay.
Nhưng hai chị em vẫn đang ở đây, làm sao chuyện đó có thể xảy ra được?
Sau khi ăn cơm xong, đôi chị em trẻ liền dắt tay nhau đi tắm. Rồi sau khi tắm xong, cả hai đã bắt đầu nổi hứng lên, không ngừng bày ra đủ loại cử chỉ quyến rũ hòng dụ dỗ Vũ Trường Phong làm chuyện không đứng đắn với hai người.
Và Vũ Trường Phong, với thân phận là một gamer chân chính đã hoàn toàn phớt lờ đi vẻ khiêu gợi của hai chị em trong chiếc khăn tắm mỏng manh.
Na La, Nguyệt: "..."
A... Cái này nằm trong dự tính.
Na La cười lạnh, dõng dạc lên tiếng chỉ huy em gái mình: "Mang vũ khí hạng nặng ra, chúng ta sẽ thử nghiệm luôn ngay tại đây. Còn về cái gì đó, sáng hôm sau chị sẽ dọn"
"Ok, triển"
Không nói hai lời, Nguyệt liền từ trong túi áo lấy ra một lọ bột thơm màu hồng. Không cần phải giải thích thứ bột này có tác dụng gì, bởi vì trong tình huống này, mọi chuyện đều đã quá rõ ràng rồi, khỏi phải nói nhiều làm chi cho nhọc công.
Phạch~
Thẳng tay tạt toàn bộ số bột phấn vào mặt Vũ Trường Phong, cả hai chị em đều khẽ liếm môi, dõi mắt mong chờ những gì sẽ xảy ra tiếp theo với mình. Tuy nhiên, đáng tiếc thay Vũ Trường Phong lại là thanh niên cứng, mặc dù cơ thể có phản ứng sinh học nhưng tâm trí của hắn ta đã hoàn toàn nằm lại nơi thế giới game.
Đây là cách trốn chạy của hắn ta sao?
Cả Na La lẫn Nguyệt đều không khỏi có chút ngờ vực.
Và rồi...
"Thôi chết, chúng ta cũng trúng đòn rồi" Na La đột nhiên run lên lẩy bẩy, khổ sở cười với em gái mình một tiếng: "Chúng ta cứ hành sự trước đi, đợi lát nữa tỉnh táo lại một chút chị sẽ tự tay bổ đôi chiếc TV"
"..."
"Quả nhiên vẫn không còn cách nào khác ha chị... Cả hai chị em chúng ta đúng là mệnh khổ mà..."
...
...
Vài ngày sau đó.
Với phong cách giảng dạy quá đỗi "tuyệt vời" của mình, Vũ Trường Phong đã vinh dự được Hiệu Trưởng triệu tập đến gặp mặt trực tiếp chỉ sau vài ngày cầm phấn. Và người Hiệu Trưởng ở đây không đâu khác chính là Nguyệt, người vợ được tặng kèm của hắn.
"Chà, có vẻ như anh được đám học sinh yêu quý quá nhỉ? Được bọn nhỏ nộp đơn khiếu nại đến tận chỗ em cơ mà... Ha ha ha~" Nguyệt chống cằm cười cười nói nói, làm cho Vũ Trường Phong không tránh khỏi một đợt lạnh buốt cả sống lưng.
Bà chằn này đã theo dõi hắn sao?
Nàng ta ấy à... Mỗi lần cười lên kiểu này đều không có chuyện gì tốt... Tám đến chín phần là đang nổi giận rồi đi...
"À thì... Anh thực sự không phù hợp..."
Nguyệt không nói gì, chỉ lặng lẽ móc ra con PS5 vừa mới tậu về mấy ngày trước để lên trên bàn, chẳng biết là nàng đang muốn làm gì với nó nữa... Nhưng từ biểu cảm "tươi cười rạng rỡ" của nàng, Vũ Trường Phong lập tức phát giác ra có chuyện chẳng lành sắp sửa diễn ra.
"Nữ hiệp tha mạng! Nó không có lỗi!"
Bang~
Trong tay con Fire Axe trứ danh, Nguyệt chỉ cần một bổ duy nhất liền đã tiễn bé PS5 đáng thương về cõi cực lạc. Tiếng vỡ tan của nó đi kèm theo tiếng khóc trong lòng Vũ Trường Phong, khiến hắn ta đứng thất thần ra đó, vừa giận vừa sợ Nguyệt.
Cô nàng này tuyệt đối không nhờn được... Hắn hiểu rõ điều đó hơn bất cứ ai.
"Nếu anh còn không nghiêm túc dạy học ấy nha... Nạn nhân sắp tới sẽ không phải là PS5 hay thứ gì đó khác đâu nhé~"
Đến đây, giọng điệu của Nguyệt bất chợt xoay chuyển một trăm tám mươi độ, từ nhu mỳ dễ nghe lệch tone thành lãnh đạm tàn khốc: "ANH ĐÃ NGHE RÕ CHƯA?!"
Vũ Trường Phong thoăn thoắt quỳ xuống cúi dập đầu, miệng lưỡi đều bị doạ cho phát run lẩy bẩy: "Tuân lệnh nữ hiệp... À không đúng! Là tuân theo ý nguyện của người thưa nữ hoàng bệ hạ!"
Nguyệt bước tới, nhẹ nhàng sờ sờ đầu Vũ Trường Phong: "Như thế có phải ngoan hơn không? Người ta thực sự rất yêu thích dáng vẻ nhu thuận vâng lời của anh đấy"
Dưới gối nam nhân có ngàn vàng... Thế nhưng vì tính mạng, Vũ Trường Phong thực không thể không quỳ. Thậm chí là ngay lúc này, hắn còn chẳng có đủ dũng khí để ngóc đầu dậy nhìn đối phương, đơn giản chỉ vì hắn sợ con Fire Axe vừa mới "tắm máu" trong tay Nguyệt.
Hắn có thể thờ ơ bất cần, nhưng mạng thì chỉ có một mà thôi! Ngoài kia vẫn còn rất nhiều game đang chờ hắn đến trải nghiệm, hắn không thể chết lúc này được!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play