Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Người Yêu Tôi Là Người Lạnh Lùng

Chương 1: Chuyện cũ

Đêm khuya tiếng sấm rền vang, tia chớp lóe sáng, cả bầu trời giống như một luồng lốc xoáy màu đen to lớn muốn nuốt chửng con người vào đó.

Gió thổi dữ dội, cát bụi bay cuồn cuộn, cây cối 2 bên đường xào xạc vang lên.

Đèn đường tối tăm, hai người họ đứng đó không nhúc nhích, gió lớn thổi qua người họ làm cho quần áo trên người bay phơi phới nhưng mà hai người vẫn như không phát hiện.

Mục Anh Thần nhìn chằm chằm vào người đối diện, đôi tay anh nắm chặt và bộ ngực phập phồng hiện rõ tâm trạng bây giờ của anh rất tồi tệ.

"Tại sao? " Anh mở miệng hỏi.

Nhưng người đối diện vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân không nói lời nào.

Cuối cùng anh không thể nhịn được nữa mà rống lên thật to "Tô Vãn Hạ, nói cho anh biết tại sao? "

"Tại sao em muốn chia tay với anh?"

"Chẳng lẽ từ trước tới nay tình cảm anh dành cho em là một trò cười thôi sao? "

"Em muốn bỏ thì bỏ, không thèm quan tâm tới sao? "

Giọng nói của Mục Anh Thần càng ngày càng lạnh lẽo, đôi tay nắm thật chặt để khống chế tâm trạng của anh.

Dáng người thon dài cao lớn của anh đứng ở ven đường lộ rõ vẽ cô đơn bất lực.

Cuối cùng Tô Vãn Hạ cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn người đàn ông trước mặt, mở miệng nói: "Không yêu thì không yêu, cần nhiều lý do như vậy sao? "

"Mục đại thiếu gia có gia thế hiển hách, muốn người phụ nữ nào mà không có, thiếu một người như tôi cũng có sao đâu! "

Ánh mắt Tô Vãn Hạ trống rỗng, cả người như không còn sức sống chỉ lo nói mà không đế ý tới lời nói bi thương của người đàn ông đối diện.

Cơn mưa rào rào đổ xuống càng ngày như nước trút xuống làm hai người ướt đẫm.

Tô Vãn Hạ chớp chớp đôi mắt chua xót, đôi tay giấu dưới tay áo siết chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

Cô giống như chết lặng dùng sức nắm chặt, dường như chỉ có như vậy mới có thể che giấu sự thật đau lòng đến không thể hô hấp được của cô.

"Chúng ta đã kết thúc, những chuyện quá khứ hãy quên đi. " Tô Vãn Hạ nói xong câu đó thì không nhìn Mục Anh Thần nữa, từ từ xoay người rời đi.

"Hạ Hạ. " Mục Anh Thần vội vàng kéo tay Tô Vãn Hạ lại.

"Đừng rời khỏi anh. " Lúc này anh giống như một đứa bé chỉ muốn giữ người mình yêu thương ở bên cạnh.

Tô Vãn Hạ từ từ rút tay khỏi tay anh, một tay nhẹ nhàng đè lên ngực, đưa lưng về phía Mục An Thần nói nhỏ: "Xin lỗi. "

Sau đó bước từng bước đi rời xa người đàn ông cô yêu như mạng sống của mình.

Mục Anh Thần không thể tin được mở to hai mắt, nhìn bóng lưng quyết tuyệt vô tình của cô, nước mắt chảy ra từ trong hốc mắt, lại bị nước mưa cọ rửa không còn.

Đau quá, trái tim đau quá, tại sao phải đau như vậy.

Khi bóng người dần dần biến mất khỏi tầm mắt cuối cùng anh gục ngã xuống trong mưa.

Sân bay.

Cha tô và mẹ tô vô cùng buồn bã kéo tay Tô Vãn Hạ, vẻ mặt áy náy nhìn đứa con gái bọn họ yêu quý nhất.

"Hạ Hạ. "

"Đều do cha, tại cha làm liên lụy tới con. " Cha tô tự trách nói.

"Cha con là con gái của cha, nói cái gì mà liên lụy hay không liên lụy chứ.? "

"Hơn nữa cho dù không có những chuyện này, con và anh ấy cũng không thể nào! "

Tô Vãn Hạ giấu đi sự buồn bã trong ánh mắt, khóe môi cong lên, cô không muốn để cho cha mẹ lo lắng vì cô.

"Hạ Hạ, con ở nước ngoài phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé! " Mẹ Tô nghẹn ngào nói.

Bà chỉ có một đứa con gái, bây giờ cũng bị những người đó ép buộc phải ra nước ngoài, đời trước bọn họ đã làm gì nên tội.

"Mẹ, mẹ đừng lo lắng, tính tình của con mẹ còn không biết sao. " Tô Vãn Hạ lôi kéo tay mẹ Tô an ủi nói.

"Hành khách trên chuyến bay *** lúc *** của hãng **** đến ***vui lòng đến Cổng số *** để làm thủ tục lên máy bay.. .. "

Tô Vãn Hạ ôm lấy cha Tô mẹ Tô "Cha mẹ, con đi đâu, hai người nhất định phải chăm sóc bản thân của mình thật tốt biết không? "

"Hạ Hạ. "

"Chờ con trở lại. " Tô Vãn Hạ mỉm cười nhanh chóng xoay người đi vào trong.

Cô sợ, cô sợ cô còn ở lại nữa thì nước mắt không nhịn được sẽ trào ra.

Cô nắm chặt hai tay của mình, sống lưng thẳng tắp, ngẩng cao đầu bước đi không để cho nước mắt chảy xuống.

Một ngày nào đó cô sẽ trở lại, cô sẽ mang theo tôn nghiêm và kiêu ngạo của mình trở về.

6 năm sau

Một chiếc Ferrari màu đỏ siêu ngầu chạy như điên, hấp dẫn ánh mắt của người bên đường.

Tô Vãn Hạ nhìn đồng hồ trên tay, mười một giờ đúng, chưa tới 20" nữa cô có thể chạy tới.

Chợt một tiếng đàn vi-ô-lông ưu nhã vang lên.

Cô nhìn màn hình hiển thị, khóe miệng không nhịn được cong lên.

"Alo, Ức Nhu. "

"Hạ Hạ, cậu đến đâu rồi hả ?" Giọng nói rôm rả của Án Ức Nhu bên đầu dây kia vang lên.

Tô Vãn Hạ trợn to mắt, cô ấy có tên Ức Nhu nhưng tính tình này không dính một chút với tên cô.

"Tớ đã đến Tây Nhị Hoàn , không kẹt xe thì 20 phút nữa sẽ đến. "

"Hạ Hạ, mấy người Giản Man Hủy... kia không có lương tâm nghe nói cậu đã trở lại, cũng đến chỗ tớ nữa, cho nên cái đó, ách, nguyên liệu và gia vị có thể không đủ! Mà lúc này bọn mình ra ngoài thì.. . !" Án Ức Nhu dài dòng nói.

Tô Vãn Hạ vừa nghe cũng biết cô ấy muốn nói gì.

"Được rồi, tớ biết, cậu còn thiếu cái gì?"

"Hì hì, cậu mua thêm chút hải sản là được rồi, còn mấy gia vị thì cậu tự xem mà mua thêm đi!"

"Ừ, biết rồi, mấy cậu thật xấu xa." Tô Vãn Hạ nói như vậy, nhưng trong lòng vô cùng vui vẻ.

"Hì hì! Chờ ngài trở lại, mặc cho ngài xử lý!"

"Ngốc, tớ tắt máy nhé, bye."

"Bye."

Tô Vãn Hạ cúp điện thoại, ánh mắt bắt đầu nhìn xung quanh tìm kiếm siêu thị, dù sao cô rời đi đã sáu năm, thành phố đã thay đổi rất nhiều.

Cuối cùng ở mười phút sau, cô thấy được một siêu thị nhỏ, Tô Vãn Hạ dừng xe ở ven đường bên cạnh, cô nghỉ chỉ vào mua một chút đồ, không cần phiền toái chạy xe vào bãi đậu xe.

Cô mở cửa xe xuống xe, lập tức hấp dẫn ánh ắt của người đi đường, một mái tóc dài đen nhánh dưới ánh mặt trời càng thêm mềm mại sáng ngời, kính mát to đùng che lại gương mặt của cô, chỉ lộ ra đôi môi đỏ như hoa anh đào, lúc này đang cong lên như ánhquầyng, làm cho người ta mơ màng.

Tô Vãn Hạ làm lơ ánh mắt của mọi người, bước đôi gót cao đo về phía siêu thị.

Tìm một lát mới tìm được khu bán hải sản, Tô Vãn Hạ không khỏi thở dài, tùy tiện tìm một siêu thị, không nghĩ tới nó lại lớn như vậy, mệt chết cô rồi.

Bây giờ chính là giờ cao điểm Tô Vãn Hạ chen vào trong đám người nhanh chóng chọn thức ăn.

Thật vất vả chọn xong đồ, khi cô đẩy xe đi tới quầy thu tiền, thì không nhịn được ngửa mặt lên trời thở dài, sao nhiều người quá vậy!

Nhìn đồng hồ trên tay, đã mười một giờ rưỡi, đến xếp hàng cũng phải mất 10p

Không còn cách nào, cô chỉ có thể chọn quầy tính tiền ít nhất.

Chưa đứng được 3 phút thì điện thoại lại vang lên.

Chương 2: Gặp lại

Tô Vãn Hạ còn đang nghĩ Yến Ức Nhu gọi tới, cũng không thèm nhìn, trực tiếp mở nghe.

“Ức Nhu, cậu đừng thúc giục nữa, mình đang xếp hàng nè!” Tô Vãn Hạ tức giận nói.

Mà đầu dây điện thoại kia, sửng sốt 2 giây.

“Chào cô, xin hỏi có phải cô Tô không?” Là một giọng nam xa lạ.

Tô Vãn Hạ giật mình nhướng mày: "Vâng, xin hỏi anh là?”

“Chào cô, chỗ xe của cô đậu không đúng nơi quy định, mời cô trong vòng năm phút chạy xe ra chỗ khác nếu không xe cô sẽ bị kéo đi.”

“Cái gì?” Tô Vãn Hạ nháy mắt ngây người, không khỏi hô to ra tiếng, cô vừa về nước thì mới mua xe mà cô thích, sao có thể tùy tiện kéo đi được.

Người xếp hàng phía trước cũng tò mò nhìn cô.

Cô ngượng ngùng vẫy tay với mọi người.

Sau đó vội vàng nói vào điện thoại : “Tôi đến ngay, đừng có kéo xe của tôi đó.”

Cô nhìn lại còn có bảy tám người xếp hàng phía trước, Tô Vãn Hạ bất đắc dĩ xoa trán, chuyện gì vậy chứ.

Sau đó ánh mắt nhìn thẳng phía trước, giơ tay nhẹ nhàng lôi kéo người phía trước cô, xấu hổ mở miệng: “Xin chào, tiên sinh, anh có thể giúp tôi một chút hay không?”

Người phía trước dường như ngoài ý muốn, xoay người nhìn Tô Vãn Hạ.

Tô Vãn Hạ không nghĩ tới chỉ tùy tiện lôi kéo thì kéo phải một anh đẹp trai, ngượng ngùng cười cười: “Xe ở ngoài của tôi đậu sai vị trí, yêu cầu chạy tới đó ngay lập tức, anh có thể chờ thanh toán giúp tôi được không?”

Nói xong không đợi anh ấy trả lời , nhanh nhẹn từ trong túi móc ra tiền mặt, nhét vào trong tay anh ấy.

“Cảm ơn nhiều!”

Nói xong lại thêm câu: “Cậu là người tốt. ”

Sau đó thì dẫm giày cao gót chạy nhanh về phía cửa.

Mục Sơ Dương nhìn bóng dáng của Tô Vãn Hạ ngẩn người, sau đó cười lắc đầu, không nghĩ tới anh ấy sẽ gặp được người thú vị như vậy.

Thanh toán xong, anh đẩy xe thức ăn của Tô Vãn Hạ đi tới cửa chờ, kỳ thật anh ấy cũng không mua gì, chỉ vào lấy một hộp kẹo cao su thôi.

Một lát sau, từ thang máy chuyên dụng đi ra một đám người, mỗi người đều mặc tây trang giày da, biểu cảm nghiêm túc, cung kính vây quanh người đàn ông lạnh lùng, cao quý kia đi về phía Mục Sơ Dương. .

Những vệ sĩ chờ ở thang máy cũng yên lặng đi theo phía sau anh.

Mục Sơ Dương vẫy tay: “Anh, xong việc nhanh như vạy à?”

Mục Anh Thần nhìn anh một cái, sau đó nhướng mày nhìn một xe đồ ăn bên cạnh anh ấy.

“Lúc nào thì em chuyên nghiệp như vậy hả, đi kiểm tra thị trường, cần thiết mua nhiều đồ ăn như vậy sao?”

Mục Sơ Dương nhún vai, buông tay: “Đừng hiểu lầm, sao em có thể mua mấy thứ này chứ, là một cô gái xin đẹp.”

Nhìn Mục Anh Thần nhíu mày, anh ấy lại nói: “Đừng nghĩ nhiều, em chỉ là làm người tốt giữ đồ dùm cô ấy.”

Mục Anh Thần mặc kệ anh ấy, đi về phía bãi đỗ xe, một đám người cũng vội vàng theo sau.

Tô Vãn Hạ giao hóa đơn phạt xong, đổi vị trí đậu xe rồi lúc này mới chạy nhanh về phía siêu thị, hôm nay ra cửa cô không xem ngày hay sao á, thật xui xẻo.

Mới vừa tới gần cửa thì thấy anh chàng đẹp trai đứng đó, bên cạnh là một xe đồ của cô, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa.

Thấy cô chạy tới thì vẫy tay với cô.

Tô Vãn Hạ thở không ra hơi đi tới trước mặt cậu.

“Thật sự cảm ơn cậu. ”

Mục Sơ Dương nhìn Tô Vãn Hạ tháo kính râm ra, trong mắt đầy sự kinh diễm, thật sự là một người đẹp! Quá đẹp!

“Không có gì, cô đã giải quyết vụ chiếc xe rồi chưa?”

“Ừm, xong rồi. ” Tô Vãn Hạ xấu hổ cười nói.

“Đồ của cô. ” Mục Sơ Dương đẩy xe tới trước mặt Tô Vãn Hạ.

“Cảm ơn.” Vừa rồi gấp quá , mấy thứ này lại cần thiết mua, nhớ tới việc vừa rồi, Tô Vãn Hạ ngượng ngùng nở nụ cười.

“Không cần khách khí như vậy, tôi là Mục Sơ Dương , không biết cô tên gì?” Người đẹp như vậy đã có cơ hội thì phải làm quen mới được.

Tô Vãn Hạ nghe được tên của anh ấy xong, chân mày nhíu lại.

Động tác của cô vừa vặn bị Mục Sơ Dương bắt gặp.

“Sao vậy? Không có phương tiện sao?” Mục Sơ Dương cho rằng cô không muốn nói tên cho anh ấy biết.

Tô Vãn Hạ cười: “Không có, đây là danh thϊếp của tôi, có thời gian mời cậu uống cà phê.”

Mục Sơ Dương nhận danh thϊếp, nhìn thấy tiếng Anh trên đó, vui vẻ nói: “Cô ở nước ngoài hả? Mới vừa về nước sao?”

“Đúng vậy! Hôm nay vừa trở về”

“Tôi cũng ở nước ngoài vừa trở về không bao lâu”

Tô Vãn Hạ cũng ngạc nhiên: “Xem ra chúng ta đều cùng về từ nước ngoài. ”

Vừa nói xong, điện thoại lại vang lên.

Tô Vãn Hạ ngượng ngùng nhìn nhìn Mục Sơ Dương , “Ngượng ngùng, tôi nghe điện thoại.”

“Ừm, không có gì.”

“Ức Nhu, ừm. Đã mua hết rồi, được được mình đến ngay.”

Tô Vãn Hạ tắt điện thoại, nhìn Mục Sơ Dương : “Ngại quá, hôm nay không có thời gian, hôm nào tôi mời cậu.”

Mục Sơ Dương cười cười: “OK.”

“Bye!”

“Bye”

Nhìn Tô Vãn Hạ biến mất, Sơ Dương mới nhanh chóng đi về phía bãi đỗ xe, lại không nhanh lên, xác định sẽ bị mắng.

Chờ anh ấy chạy tới bãi đỗ xe, quả nhiên, những vệ sĩ đang đứng cạnh một chiếc Rolls-Royce xa hoa, cung kính đứng đó. Nhìn thấy anh ấy đều khom lưng hành lễ: “Tứ thiếu!”

Mục Sơ Dương gật đầu, kéo cửa ghế sau ngồi xuống.

Nhìn thấy sắc mặt anh trai không tốt lắm, anh ấy quơ quơ tấm danh thϊếp mà Tô Vãn Hạ cho anh tới trước mặt Mục Anh Thần, “Nhìn thấy không, nước ngoài vừa trở về đã gặp được người đẹp.”

Mục Anh Thần cũng không thèm nhìn, lạnh lùng quay đầu đi, ra lệnh cho tài xế phía trước: “Lái xe.”

Xe chuyển động, chậm rãi chạy, ngoài xe truyền đến tiếng nói vang dội của vệ sĩ: “Chào Mục thiếu! Tứ thiếu!”

Mục Sơ Dương nhìn biểu cảm trên mặt Mục Anh Thần, ra vẻ thần bí nói: “Anh, em nói cho anh biết, này mỹ nữ cùng ta giống nhau, cũng là vừa từ nước ngoài trở về đâu!”

Mục Anh Thần nghe anh ấy nói như vậy, nhíu mày càng sâu.

“Vẫn là một cô gái xinh đẹp , thế nào? Muốn em giới thiệu cho anh hay không.”

“Anh nói anh đã độc thân biết bao nhiêu năm rồi? Từ khi em xuất ngoại anh vẫn cô đơn, bây giờ mà vẫn còn một mình, anh à, không phải em nói chứ. Anh… . .”

Mục Sơ Dương đang lẩm nhẩm không ngừng, ánh mắt của Mục Anh Thần đảo qua, anh ấy lập tức ngậm miệng lại.

Nhìn anh ấy ngậm miệng lại, Mục Anh Thần cũng thu hồi ánh mắt, thân thể dựa vào lưng ghế sau, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mục Sơ Dương nhún vai, cũng dựa vào lưng ghế, nhàm chán thưởng thức danh thϊếp trong tay.

Lơ đãng liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên đôi mắt anh lóe lên, anh ấy bật ngồi dậy, nhanh chóng hạ cửa xe, kêu: “Hi! Tô Vãn Hạ! Tô Vãn Hạ.”

Đột nhiên, cổ áo bị người bắt lấy, kéo anh ấy về một phía.

Còn không đợi anh ấy phản ứng lại đây, chỉ thấy Mục Anh Thần lạnh lùng nhìn anh ấy: “Em vừa mới kêu ai?”

Vẻ mặt Mục Sơ Dương khó hiểu “Anh, anh làm sao vậy, anh buông em ra trước đã.”

“Anh hỏi em vừa rồi kêu ai hả?” Đột nhiên Mục Anh Thần rống to, có vẻ gấp gáp muốn biết.

“Em kêu Tô Vãn Hạ, chính là cô gái nhờ em giữ đồ dùm trong siêu thị, vừa rồi hình như em nhìn thấy cô ấy.”

“Ách, chính là cô ấy.” Mục Sơ Dương đưa tấm danh thϊếp kia đưa tới trước mặt Mục Anh Thần.

Chương 3: Cô ấy đã về

Hô hấp của Mục Anh Thần có chút hỗn loạn, chậm rãi buông cổ áo Mục Sơ Dương ra, nhận lấy tấm danh thϊếp màu trắng bạc kia.

Trái tim không tự chủ được bắt đầu đập nhanh, ngón tay thon dài có lực cũng khẽ run lên, nhẹ nhàng đặt ánh mắt lên tấm danh thϊếp trong tay.

Lúc thấy rõ tên trên danh thϊếp, đôi con ngươi đen như hắc diệu thạch bỗng chốc co rụt, hai tay cũng dần dần siết chặt lại.

Lúc vừa nghe thấy Mục Sơ Dương thốt ra ba chữ Tô Vãn Hạ, trong lòng anh là nghi ngờ, không chắc lắm.

Nhưng sau khi nhìn thấy thông tin trên danh thϊếp, anh vô cùng chắc chắn chính là cô.

Giám đốc thiết kế trang trí kiến trúc Hoa Mỹ nước Anh, thiết kế kiến trúc vẫn luôn là chuyên ngành cô yêu thích nhất, cũng chính là lý tưởng theo đuổi của cô.

“Ôi, đi xa rồi!” Mục Sơ Dương thở dài một tiếng kéo tâm tư Mục Anh Thần trở về.

Anh lặng lẽ nhìn chằm chằm tấm dánh thϊếp mấy giây, thần sắc trong mắt không tên, sau đó rất tự nhiên bỏ danh thϊếp vào trong túi mình.

Mục Sơ Dương một mặt nhức nhối nhìn Mục Anh Thần: “À thì anh cả này, tốt xấu gì cũng phải để em ghi lại số điện thoại chứ?”

Mục Anh Thần nhìn cũng không thèm nhìn anh ta, nhắm mắt lại.

Mục Sơ Dương nhìn vẻ mặt của anh cả nhà mình, trong lòng đã liệu định anh và vị Tô Vãn Hạ kia chắc chắn có quen biết nhau, lòng hiếu kỳ nhất thời chiếm cứ thần kinh não, sau khi về nhất định phải nghe ngóng dò la xem Tô Vãn Hạ này là ai mới được.

Tô Vãn Hạ dựa vào tuyến đường trong trí nhớ tìm đến nhà của Án Ức Nhu, lúc cửa nhà mở ra nhìn thấy từng gương mặt thân thuộc, một loại cảm giác ấm áp dang lên từ tận đáy lòng.

“Vãn Hạ, cậu cuối cùng cũng quay về rồi, mình nhớ cậu chết đi được cậu có biết không.”

“Sáu năm trước cậu đột ngột xuất ngoại, một xíu tin tức cũng không có, mình còn tưởng rằng cậu không bao giờ quay về nữa.” Án Ức Nhu nhào tới, gắt gao ôm chặt Tô Vãn Hạ, lải nhải không ngừng nghỉ.

Tô Vãn Hạ cười khổ, vỗ vỗ lưng Án Ức Nhu, “Được rồi, Ức Nhu, không phải mình đã quay về rồi sao.”

“Cậu chính là cái đồ không có lương tâm, nếu không phải hai ngày trước cậu đột nhiên nói sẽ trở về, mình còn cho rằng cậu đã sớm quên mất bọn mình rồi!”

Đáy lòng Tô Vãn Hạ thầm thở dài, sao cô không muốn trở về chứ, chỉ là thời gian không cho phép.

“Mình cũng rất nhớ các cậu.”

Cung Diệc Ngưng, Khang Hiểu Lan cũng sáp tới cho Tô Vãn Hạ một cái ôm ấm áp to bự.

Bọn họ đều là bạn tốt thời đại học, bây giờ cuối cùng cũng tề tụ, lại có thể mặc sức mà vui chơi rồi.

Kỹ năng nấu nướng của Cung Diệc Ngưng và Khang Hiểu Lan là tốt nhất trong năm người, vì lẽ đó chỉ thấy hai người bọn họ đang bận bịu trong phòng bếp, còn ba người Tô Vãn Hạ, Án Ức Nhu và Giản Mạn Hủy thì đang ngồi trong phòng khách.

Án Ức Nhu ngồi sát bên Tô Vãn Hạ, “Vãn Hạ, cậu ở nước ngoài sống tốt chứ?”

“Khá tốt, chỉ có điều khi vừa đến đó có hơi không quen lắm, dần dần thích ứng thì tốt hơn nhiều.” Tô Vãn Hạ qua loa nói.

Giản Mạn Hủy là một người có tâm tư tỉ mỉ, cô ấy nghe ra được một chút bất đắc dĩ trong lời nói của Tô Vãn Hạ.

“Dù sao bây giờ Vãn Hạ cũng đã về rồi, kế cho bọn mình nghe xem soái ca mỹ nữ ở nước Anh có phải rất nhiều không?”

“Cái đồ háo sắc!” Án Ức Nhu nhịn không được lườm cô ấy một cái.

“Đúng là rất nhiều, hơn nữa lại còn siêu cấp đẹp, siêu cấp sành điệu.” Tô Vãn Hạ khoa trương nói.

“Có đẹp trai bằng cậu Mục không?” Án Ức Nhu nói chuyện xưa nay không dùng não, không thèm suy nghĩ mà buột miệng hỏi.

Một tiếng ‘cậu Mục’ này trong nháy mắt khiến phòng khách yên tĩnh xuống, Giản Mạn Hủy ở một bên nháy mắt với Án Ức Nhu.

Án Ức Nhu lúc này mới phát hiện ra bản thân lỡ lời, cô ấy đảo mắt, lúng túng cười cười: “Hì hì, Vãn Hạ, mình chỉ thuận miệng tí thôi.” Bọn họ thời đại học xưa nay đều nghĩ gì nói đó, nhất thời quên mất lời đồn chia tay sáu năm trước của Mục Anh Thần và Tô Vãn Hạ.

“Ha ha, không sao, đều là quá khứ rồi.” Tô Vãn Hạ đè ép cay đắng trong lòng.

“Vậy các cậu thật sự chia tay rồi à?” Án Ức Nhu vẫn luôn không tin lời tin đồn bọn họ chia tay, dù sao thì Mục Anh Thần yêu Tô Vãn Hạ như thế, hơn nữa sáu năm nay cũng không hề truyền ra chút gút mắc của anh với bất kỳ người phụ nữ nào.

“Phải, sáu năm trước đã chia tay rồi, được rồi Ức Nhu, cậu đừng nhắc đến chuyện này nữa có được không?” Sắc mặt Tô Vãn Hạ thoáng mệt mỏi, cô thật sự không muốn nghe thấy bất cứ chuyện gì liên quan đến anh nữa.

“Được, sau này quyết không nhắc đến nữa.” Án Ức Nhu giơ bàn tay lên, lập lời thề son sắt.

Tô Vãn Hạ bị dáng vẻ Án Ức Nhu chọc cho bật cười.

“Ăn cơm thôi.” Phòng bếp truyền tới tiếng của Khang Hiểu Lan.

Giản Mạn Hủy đứng dậy vẫy tay với hai người: “Đi đi đi, ăn cơm ăn cơm.”

Vào phòng bếp, cơm nước đã được dọn lên, Tô Vãn Hạ nhìn một bàn đồ ăn thịnh soạn, không khỏi khen ngợi: “Hiểu Lan, Diệc Ngưng, trù nghệ của các cậu ngày càng tốt đó, cấp bậc bếp trưởng nha.”

“Không tồi đúng không, mau đến nếm thử đi nào.” Khương Hiểu Lan trưng ra vẻ mặt cầu đánh giá.

“Ừm, không tồi, rất ngon.” Tô Vãn Hạ nhịn không được gật đầu.

“Hừ, cậu không biết đâu Vãn Hạ, Khương Hiểu Lan chính là một kẻ trọng sắc khinh bạn, nếu không phải cậu trở về, bọn mình muốn ăn đồ ăn cậu ấy làm? Một chữ thôi, khó!” Án Ức Nhu một mặt khinh bỉ.

“Đúng thế! Người ta bây giờ chính là một đầu bếp nhỏ tri kỷ, mỗi ngầy đều nấu tặng những món ăn tình yêu cho bạn trai nhà mình nha.” Giản Mạn Hủy cũng phụ họa theo.

“Quả thực là kiểu tẩu hỏa nhập ma luôn ấy.” Cung Diệc Ngưng cũng lắc đầu, nhìn biểu cảm hết thuốc cứu chữa của Khang Hiểu Lan.

Khang Hiểu Lan chịu đựng bạn tốt lên án, không vui nói: “Được rồi được rồi, các cậu đó, chiếm được tiện nghi mà còn ra vẻ, mình vất vả lắm mới theo đuổi được nam thần tới tay làm thế nào cũng phải nắm bắt dạ dày của anh ấy trước đã, để anh ấy vĩnh viễn không nỡ rời xa mình.”

“Ồ. Chịu không nổi, chịu không nổi rồi.” Mấy người Án Ức Nhu dồn dập lắc đầu.

Tô Vãn Hạ khá tò mò: “Nam thần nào thế, lại để một thiên kim như cậu không tiếc ngày ngày làm đầu bếp nhỏ?”

“Chính là người đó đó, uầy.” Án Ức Nhu miệng rộng hưng phấn bừng bừng nói, nói đến một nửa thì nhớ đến gì đó nên cứng họng.

Giản Mạn Hủy chậm rì rì nói: “Chính là cùng lớp với cậu Mục hồi đại học, cũng chính là một trong những em họ của cậu Mục – Mục Phong.”

Khương Hiểu Lan trưng ra vẻ mặt ‘cậu cũng biết đấy’: “Cậu biết mà phải không Vãn Hạ, mình phải theo đuổi tận ba năm mới thành đấy.”

Tô Vãn Hạ nhướn mày, cô khá bất ngờ: “Hiểu Lan, cậu cừ đấy!” Mấy anh em nhà học Mục cô đương nhiên biết, đều là những nhân vật rất khó theo đuổi.

“Thật sự đã lãng phí của mình rất nhiều tâm tư đó.” Khương Hiểu Lan tỏ vẻ mệt mỏi.

“Cố thêm chút nữa đi, tranh thủ sớm ngày rước nam thần về dinh!” Án Ức Nhu cực kỳ không muốn thừa nhận cô ấy bây giờ đang rất hâm mộ ghen tị với bạn tốt.

Tô Vãn Hạ cười cười, không khỏi mở miệng hỏi: “Lại nói sáu năm không gặp, các cậu hiện đang làm công việc gì thế?”

Án Ức Nhu lên tiếng đầu tiên: “Mình đang làm ở bộ phận kế toán ở công ty ba, đề phòng tiền bạc thất thoát ra ngoài, khà khà!”

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play