Chu Hạ Hạ là con gái của Hà Ngọc Hoa, một hoạ sĩ nổi tiếng người Việt Nam
Năm 21 tuổi Hà Ngọc Hoa lấy chồng và sinh hạ Chu Hạ Hạ, đến năm 39 tuổi, vì hôn nhân không hạnh phúc Hà Ngọc Hoa ly hôn với ba của Chu Hạ Hạ và quyết định sang Giang Tô - Trung Quốc định cư
Ba cô vì muốn con gái có được cuộc sống ấm no đã quyết định đưa cô lên Hà Nội để thích nghi với cuộc sống thành thị
Năm Chu Hạ Hạ 20 tuổi ba cô bị tai nạn giao thông mà qua đời, Chu Hạ Hạ được dì và bà ngoại đón về sống cùng
Mẹ cô tuy định cư ở nước ngoài nhưng mỗi tháng bà đều gửi về cho cô một bức tranh vẽ chân dung cùng một số tiền để cô trang trải cuộc sống
Mẹ cô vẽ rất đẹp, trong mỗi bức tranh chân dung mà bà đã vẽ, tất cả đều là vẽ cô, nét bút rất chắc phải nói là giống cô đến 80 phần trăm
Năm nay Chu Hạ Hạ đã 22 tuổi, cô đang theo học tại một trường thiết kế đồ hoạ và nghành cô đang theo học là thiết kế thời trang
Thừa hưởng nét đẹp từ mẹ, Chu Hạ Hạ lớn lên xinh đẹp hơn người, mỹ quan thanh tao cùng với đôi chân mày lá liễu làm thu hút ánh nhìn của người đối diện, đôi môi đỏ hồng nhỏ nhắn trông thật đáng yêu
Cuối năm nay là Chu Hạ Hạ sẽ ra trường, cô quyết định sẽ theo đuổi ước mơ của mình
Nhưng trước khi thực hiện ước mơ của mình cô có một nguyện vọng nữa, đó là được gặp lại mẹ của mình
Mỗi tháng bà đều gửi cho cô một bức tranh cùng với số tiền ít ỏi, số tiền đó bà và dì không lấy mà đưa cô giữ coi như tiền tiết kiệm, sau này nếu như đi tìm mẹ cô sẽ sử dụng số tiền này
Không biết sao nửa năm trở lại đây mẹ cô chỉ gửi cho cô một tấm ảnh vẽ tấm lưng của một người phụ nữ
Lẽ nào mẹ cô đã quên mất gương mặt của cô rồi sao
Cô thật sự sợ một ngày mẹ cô sẽ quên mất đứa con gái này, cô phải tranh thủ tốt nghiệp ra trường để đi tìm mẹ
Chu Hạ Hạ rất có năng khiếu, cô học vượt bậc với các bạn lớp
Năm đó trường tổ chức một cuộc thi thiết kế cho một công ty thời trang nổi tiếng. Tất cả các bản vẽ của Chu Hạ Hạ đều được biên tập của công ty thông qua, sau khi xét duyệt toàn bộ đều được đưa đi đến xưởng may thủ công. Công ty đó đã ngỏ ý mời Chu Hạ Hạ về làm thiết kế cho công ty sau khi cô ra trường, Chu Hạ Hạ đã không do dự mà đồng ý. Để có được một công việc mà mình mơ ước với mức lưng cao ngất ngưỡng Chu Hạ Hạ đã cố gắng rất nhiều, bây giờ có cơ hội đổi đời thật không dễ gì mà cô từ chối
Vài tháng sau Chu Hạ Hạ tốt nghiệp và được công ty mời về làm thiết kế
Công việc của cô cũng khá nhàn rỗi và không cần phải thường xuyên đến công ty, cô có thể ở nhà gửi bản thảo cho chủ biên sau đó có thể nghĩ một tuần. Nếu như làm sớm hơn tiến độ sẽ được nghĩ dài hạn nhưng vẫn nhận được nhiều khoản tiền hoa hồng từ công ty. Công việc này đối với cô mà nói thật sự là một bước ngoặc lớn. Tháng đầu tiên Chu Hạ Hạ đi làm đã nhận được tiền lương cao ngất ngưỡng lên đến 19 triệu, đây đối với cô không phải là một số tiền nhỏ, lần đầu tiên đi làm lại nhận được mức lương như vậy khiến cô không khỏi thầm cảm ơn ông trời
Chỉ mới làm một tháng cô đã chuẩn bị tất cả những bản vẽ cho tháng tiếp theo bởi vì trong đầu cô bây giờ đã có một dự định khác
Cô gọi điện thoại cho biên tập xin phép không đến công ty trong 1 tháng tới nhưng vẫn sẽ gửi bản thảo đúng hẹn, biên tập hoàn toàn tin tưởng cô liền đồng ý
Mùa Hè năm 2022
Ngày 11/06/2022, Chu Hạ Hạ lên máy bay rời Việt Nam đến thành phố Bắc Kinh - Trung Quốc
Sau khi quá cảnh ở sân bay Bắc Kinh 3 tiếng, Chu Hạ Hạ tiếp tục lên máy bay từ Bắc Kinh đến tỉnh Giang Tô - Trung Quốc
Trong lòng Chu Hạ Hạ bây giờ rất phấn khích, rất nhanh nữa thôi cô sẽ được gặp lại mẹ của mình
Cô thật sự muốn sà vào lòng bà mà khóc, muốn bà an ủi dỗ dành cô như lúc cô còn là một đứa trẻ lên 3
Trên đời này đối với cô chẳng thể có tình yêu nào thiêng liêng bằng tình mẫu tử...
10h sáng
Chu Hạ Hạ đáp máy bay xuống sân bay quốc tế Lộc Khẩu - Nam Kinh thuộc tỉnh Giang Tô, cách trung tâm thành phố 35 km về phía đông bắc
Không khí bên đây không quá nóng cũng không quá lạnh, cô cảm thấy bầu không khí này thật dễ chịu
Có phải là vì mẹ và cô cùng thở chung một bầu không khí không nhỉ
Sau khi lấy hành lí Chu Hạ Hạ đi ra ngoài bắt một chiếc xe taxi để đi đến địa chỉ mà mẹ cô đã ghi ở phong bì, mỗi khi mẹ cô gửi thư về trên đó đều có điền địa chỉ, cô lựa ra các địa chỉ trùng khớp rồi mang theo một cái bên người với hy vọng sẽ tìm được mẹ
Từ sân bay đến thị trấn mẹ cô ở chỉ mất khoảng 45 phút đi xe
Sau khi trả tiền cho tài xế Chu Hạ Hạ kéo vali đi dọc các con đường để tìm một khách sạn nghĩ chân trước
Chu Hạ Hạ thuê một phòng ở khách sạn Thanh Thanh ngay trên con đường đó
Sắp xếp đồ đạc ra khỏi vali, Chu Hạ Hạ nằm vật ra giường, nghĩ đến cảnh gặp được mẹ thì trong lòng Chu Hạ Hạ không khỏi vui mừng
Định nằm chợp mắt một lát nhưng không ngờ lúc thức dậy đã là 3 giờ chiều rồi
Chu Hạ Hạ lấy đồ đi vào nhà vệ sinh tắm rửa rồi mang túi xách đi ra ngoài
Đi dạo một vòng quanh phố, cô cầm địa chỉ trên tay đi hỏi khắp nơi, nhưng vì khác biệt quốc gia cũng như ngôn ngữ quá lớn nên đi được một tiếng rồi Chu Hạ Hạ vẫn chưa hỏi thăm được gì
Nhưng không vì vậy mà Chu Hạ Hạ từ bỏ, cô mang trong lòng một ngọn lửa quyết tâm cháy rực làm sao có thể vì chút ngôn ngữ khác biệt mà làm khó được cô
Đi đến một ngã ba đường cô bắt gặp cảnh một người đàn ông ngồi vẽ tranh cạnh lề đường, tuy là ngũ quan không mấy đặc biệt nhưng nhìn có nét của người Châu Á
Nghĩ là làm Chu Hạ Hạ tiến đến bên cạnh người đàn ông, cô không biết tiếng bản địa nên chỉ có thể dùng tiếng anh để giao tiếp
- Xin chào, tôi có thể hỏi anh chút chuyện được không
Cô nhẹ nhàng hỏi người trước mặt
Người đó vừa ngước lên, bốn mắt chạm nhau tim của Chu Hạ Hạ bất ngờ bị hẫng một nhịp
Có lẻ nào đây là tiếng sét ái tình chăng?
- Cô là người Việt Nam?
Người đàn ông nghe trong câu nói của cô có chút không tự nhiên liền có thể đoán được người trước mặt không phải dân ở đây
- Anh biết nói tiếng Việt?
Chu Hạ Hạ kinh ngạc nhìn người trước mặt , lẻ nào đây chính là vị cứu tinh của cô sao
Đi cả ngày trời cuối cùng cũng tìm được người để giao tiếp, ông trời cuối cùng vẫn là không bạc đãi người tử tế mà
- Ba tôi là người Giang Tô còn mẹ tôi là người Việt Nam
Người đàn ông trước mặt giải thích với Chu Hạ Hạ
Trời ơi không có cảm xúc nào có thể diễn tả được tâm trạng của Chu Hạ Hạ lúc này
- Vậy tôi có thể nhờ anh giúp một việc có được không?
Chu Hạ Hạ đề nghị với người đàn ông trước mặt
- Có chuyện gì, nếu trong tầm kiểm soát của tôi
Người đàn ông vẫn tiếp tục vẽ tranh không để ý đến Chu Hạ Hạ
- Tôi muốn nhờ anh đưa tôi đến địa chỉ trên phong bì này có được không
Chu Hạ Hạ chỉ tay lên trên địa chỉ ở phong bì
Người đàn ông trước mặt vẫn không nhìn lấy một cái, chỉ thản nhiên đáp lại cô
- Cô ngồi đó chờ tôi vẽ tranh xong, nếu như địa chỉ ở gần một lát tôi giúp cô đến đó
- Vậy còn ở xa ?
Chu Hạ Hạ vẫn không ngừng tra hỏi người đàn ông trước mặt
- Vậy thì ngày mai
Anhh ta chỉ cắm cúi vào vẽ tranh vẫn không nhìn cô
- Lỡ ngày mai anh không có ở đây thì sao, tôi làm sao có thể tin anh?
Chu Hạ Hạ bây giờ cảm thấy bực bội, người đàn ông này sao lại khó chiều vậy chứ, cô đã cố gắng hạ giọng nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy rồi mà
- Lưu số điện thoại cô vào
Người đàn ông móc trong túi ra một chiếc điện thoại đưa về phía Chu Hạ Hạ
Cô không ngần ngại liền chợp lấy rồi bấm số của mình vào, không dễ dì có người chịu giúp đỡ, cô làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được chứ
- Xong rồi
Cô đưa chiếc điện thoại đến trước mặt người đàn ông đó
- Cô là lần đầu đến đây sao?
- Phải , nhưng mà anh không định mời tôi ngồi xuống sao
Chu Hạ Hạ chỉ tay về chiếc ghế bên cạnh người đàn ông
- Tôi cũng không thể bế cố đặt lên ghế được
Từ đầu đến cuối người đàn ông này vẫn không nhìn cô lấy một lần
À mà cũng có nhìn lúc cô vừa tiến lại, nhưng mà đó chỉ là ánh mắt thoáng qua, cũng không có gì đang để anh ta chú ý sao?
- Anh biết ở đây bán món nào ngon nhất không?
Chu Hạ Hạ thăm dò ngươi đàn ông này, từ lúc xuống máy bay tới giờ cô vẫn chưa có cái gì trong bụng
Vừa hỏi bụng cô vừa kêu ụt ụt, Chu Hạ Hạ đỏ mặt vô lấy tay che bụng của mình lại
Người đàn ông bên cạnh khẻ cười, nhưng vì lúc đó Chu Hạ Hạ đã quay mặt đi chỗ khác nên không thể thấy được vẻ mặt đó của anh
- Cứ ngồi đó đi, khi nào vẽ xong tôi đưa cô đi ăn
Người đàn ông đó vẫn tiếp tục vẽ tranh
Chu Hạ Hạ nhìn người trước mặt sao đó liền hỏi:
- Mà tôi chưa biết tên của anh?
Nói chuyện nảy giờ cũng nên biết tên người trước mặt, sau này có cơ hội cũng có thể biết tìm người đã giúp mình mà báo đáp chứ
- Trình Cảnh Lâm
- Trình Cảnh Lâm, cái tên rất hay, rất hợp với anh
Cô khen lấy khen để, thật ra là rất hợp với vẻ phong lưu lãng tử của anh mới phải
Anh không phải là đẹp trai như nam tài tử Hàn Quốc mà là vẻ đẹp của một người đàn ông trưởng thành, sắc sảo pha chút phong lưu bụi trần
Cuộc nói chuyện của hai người kế thúc ở đó, Trình Cảnh Lâm vẫn là ngồi chăm chú vẽ tranh, còn Chu Hạ Hạ thì ngồi chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt mình
Nếu như anh không lạnh lùng chắc là Chu Hạ Hạ sẽ không chịu được mà ngã vào lòng anh mất
Ngồi nảy giờ đã hơn nửa tiếng trôi qua, người đàn ông trước mặt vẫn chưa có dấu hiệu gì là muốn dừng lại
Chu Hạ Hạ ngồi xem anh vẽ tranh cứ ngáp ngắn ngáp dài liên tục khiến người đàn ông cảm thấy khó chịu
Cuối cùng Trình Cảnh Lâm cũng chịu đứng dậy thu dọn màu vẽ cùng giá đỡ và một số giấy vẽ khác của mình
- Đi thôi, tôi dẫn cô đi ăn hoành thánh
Anh nói rồi bỏ đi
- Là hoành thánh hả
Chu Hạ Hạ hai mắt sáng rực
Trình Cảnh Lâm và Chu Hạ Hạ đi dọc theo một con phố sao đó là rẽ vào một cửa tiệm hoành thánh
Bên trong tiệm không gian khá mát mẻ, bàn ghế đều được làm bàn gỗ, có vẻ như tiệm đã hoạt động khá lâu
- Tôi rất thích ăn ở đây
Trình Cảnh Lâm rót một cốc nước rồi đưa đến trước mặt Chu Hạ Hạ
- Cảm ơn
Cô nhận lấy ly nước sau đó là nói cảm ơn với anh
Hai bát hoành thánh nóng hổi được đem ra, Chu Hạ Hạ nhìn tô hoành thánh trước mặt mà không kìm được múc một muỗng đưa lên miệng
- A nóng quá
Đầu lưỡi truyền đến cảm giác nóng rát Chu Hạ Hạ mới a một tiếng
- Ăn từ từ thôi, cẩn thận chút
Trình Cảnh Lâm lên tiếng nhắc nhở
- Um tôi biết rồi
Cô nói rồi cuối xuống ăn phần hoành thánh trong bát của mình
- Có ngon không
Trình Cảnh Lâm thấy cô chỉ chăm chú ăn liền lên tiếng hỏi
- Ngon, rất ngon
Chu Hạ Hạ gật đầu lia lịa
Sau khi đã ăn xong, Trình Cảnh Lâm thanh toán tiền rồi cả hai cùng rời khỏi quán ăn
Cầm phong bì trên tay, Chu Hạ Hạ đưa đến trước mặt Trình Cảnh Lâm
- Anh có biết cái địa chỉ này nó nằm ở đâu không
Trình Cảnh Lâm nhận lấy cái phong bì trên tay cô, nhìn vào địa chỉ anh vô cùng kinh ngạc
- Cô là gì của chủ nhà này?
- Anh biết Hà Ngọc Hoa?
Cô không trả lời mà hỏi ngược lại anh
- Phải, tôi biết rõ là đằng khác
- Vậy anh mau chóng đưa tôi đến đó có được không?
Chu Hạ Hạ vội vội vàng vàng kéo tay Trình Cảnh Lâm đi về phía trước
- Khoan đã, cô vẫn chưa nói cho tôi biết cô và bà ấy có quan hệ gì?
Trình Cảnh Lâm vẫn tiếp tục hỏi cô câu hỏi đó
- Bà ấy là mẹ tôi
Câu trả lời của cô làm cho anh có chút ngạc nhiên nhưng rồi sau đó liền trở lại trạng thái ban đầu
Thấy anh không nói gì Chu Hạ Hạ liền lên tiếng thúc giục
- Anh mau đưa tôi đến đó đi có được không?
Vẻ mặt của Chu Hạ Hạ trở nên gấp gáp hơn bao giờ hết, bởi bây giờ nổi niềm mong muốn được gặp lại mẹ của cô trỗi dậy mãnh liệt
- Nhưng mà địa chỉ này ở rất xa, nếu chúng ta đi bộ sẽ mất hơn 1 giờ đồng hồ
Trình Cảnh Lâm lên tiếng giải thích
- Vậy phải làm sao, tôi muốn đến đó
Vẻ mặt Chu Hạ Hạ từ nôn nóng trở nên lo lắng lạ thường
- Như vầy đi, bây giờ tôi đưa cô về khách sạn, cô cứ ở đó nghĩ ngơi một đêm, sáng hôm sau tôi sẽ lái xe đến đón cô, cô thấy thế nào
Anh đề nghị với Chu Hạ Hạ
- Như thế cũng được, nhưng mà ngày mai anh nhớ đến đón tôi đó nha, ở đây tôi chỉ quen biết mỗi anh
Đôi mắt của Chu Hạ Hạ ngấn lệ như sắp khóc
- Được rồi, cô có số điện thoại của tôi rồi, nếu có gì có thể liên lạc cho tôi
Trình Cảnh Lâm chỉ chỉ tay vào chiếc điện thoại
Chu Hạ Hạ liền ngoan ngoãn đồng ý với anh
- Bây giờ tôi đưa cô về khách sạn
- Cũng được, nhưng mà....
Chu Hạ Hạ đột nhiên thấy mình đã quên đi thứ gì đó thì phải
- Nhưng gì?
Trình Cảnh Lâm nhìn cô thắc mắc
- Tôi quên mất khách sạn mình nằm ở chỗ nào rồi
Chu Hạ Hạ bây giờ mới nhớ ra, từ chiều đến giờ cô đều đi theo quán tính đến cả định vị khách sạn cô cũng quên gim lại, bây giờ mà hỏi cô khách sạn nằm đâu thì có chờ đến sáng cô cũng chẳng thể nào nhớ ra nổi
- Cô có nhớ tên của khách sạn đó không
Trình Cảnh Lâm đúng là thông minh, anh ta không quan tâm đến việc cô đã quên đường liền hỏi đến tên khách sạn
- Nó tên là Thanh Thanh thì phải
Cái này cũng là cô nhớ mang máng trong đầu chứ cũng không thật sự chắc chắn
- Hình như là nó cũng nằm gần đây, để tôi đưa cô về, đi sát tôi một chút kẻo lạc
Trình Cảnh Lâm nói rồi kéo tay cô lại phía mình
Cô cứ như vậy mà ngây ngốc đi theo Trình Cảnh Lâm
Download MangaToon APP on App Store and Google Play