[ĐN Con Tim Rung Động] Cái Đuôi Hung Dữ
Chap 1
Ở một căn hẻm nhỏ. Một đám côn đồ đang tụ tập. Người cầm gậy, người cầm dao.
Phía đối diện là một cô nhóc nhỏ nhắn, mặc một chiếc áo hoddie đen với chiếc quần đen dài ôm gọn gàng.
Quách Thiệp
Thằng nhãi! Tao nghe bảo mày đụng vào thằng đệ của tao.
Đột nhiên bị gọi là thằng, Hải Nguyệt khinh bỉ không thèm trả lời.
Quách Thiệp
Sợ đến câm rồi sao? Tao nghe bảo mày đánh nhau rất được..hôm nay tao xem. Mày được đến độ nào!
Quách Thiệp ác miệng trời sinh, vác gậy bóng chày nói lớn.
Quách Thiệp
Đánh chết thằng nhãi đó cho tao!
Đoàn Hải Nguyệt chưa gì đã biến mất tăm vào trong đám côn đồ
Thủ thế đánh ngấy từng người từng người, như thể đã rất quen với chuyện này
Gương mặt vẫn chẳng có chút biểu tình nhưng quỹ đạo đánh đang tăng lên từng đợt
Quách Thiệp thấy hơn một nữa anh em bị gục liền bị dọa sợ. Kéo người chạy biến.
Thấy người đã đi, Đoàn Hải Nguyệt cũng quay lưng đi luôn. Trên tay chân cũng lưu lại ít vết thương chứng minh nó đã đánh nhau
Chứ không thì người ta nhìn sẽ nghĩ nó vừa mới đi ngao du xã hội về
Trên đường về căn hộ nhỏ của mình còn cố ý ngừng ngay một tiệm bánh nhỏ
Đoàn Hải Nguyệt
Hình như...mai là ngày nhập học.
Nó mua một chiếc bánh nhỏ, lững thững đi đến một căn nhà đang còn sáng đèn.
Nhìn một chút rồi đặt xuống trước cửa bấm chuông. Rồi quay đầu rời đi
Địch Kỳ Nhi
Vâng, tới đây.
Địch Kì Nhi nhìn xuống chiếc bánh kem, vội cầm lên đem vào trong.
Giang Ứng Lân
Giờ còn ai bấm chuông thế?
Địch Kỳ Nhi
Không biết nhưng mà..có cái bánh.
Giang Ứng Lân
? Để tôi xem
Dì Thành
A~, là bé Nguyệt của dì đó. Bé về rồi hả ta?
Giang Ứng Lân
Đúng là cậu ta.
Trương Tử Tầm
Ừm..là thanh mai trúc mã của tụi anh.
Trương Tử Tầm đưa mắt nhìn chiếc bánh kem, khẽ cười.
Trương Tử Tầm
Bánh em ấy chọn ngon lắm đấy, ăn một chút nhé.
Giang Ứng Lân
....em không ăn.
Địch Kỳ Nhi
Này,..này. Anh Tử Tầm. Cậu ấy làm sao thế?
Trương Tử Tầm
Chỉ là, hiểu lầm thôi. Em lấy chén nhé.
Địch Kỳ Nhi
Anh Tử Tầm nói đúng thật. Siêu ngon luôn
Trương Tử Tầm
Ừ, chừa một chút cho Ứng Lân nhé.
Sáng hôm sau là ngày nhập học đầu tiên
Đoàn Hải Nguyệt đi vào trong lớp 1-A liền bắt gặp người quen
Nó liếc mắt một cái rồi đi lại chỗ ngồi hàng cuối cạnh cửa sổ mà đặt cặp
Minh Tuyết
Cậu ta...lại đi đánh nhau. Hừ, không hỗ là học bá gấu nâu.
Minh Tuyết
À, cậu không biết à? Cậu ta là thủ khoa đầu vào năm nay đấy. Nhưng từ cấp hai lên lại đánh nhau với côn đồ
Khương Diệp
Hừ, không hiểu sao vẫn được vào lớp A. Côn đồ còn giả bộ chăm học. Thật chướng mắt.
Địch Kì Nhi định lên tiếng nhưng Giang Ứng Lân cản lại ra hiệu im lặng
Giang Ứng Lân
Cậu đừng tiếp xúc với cậu ta.
Giang Ứng Lân
Nếu...không muốn bị thương.
Đoàn Hải Nguyệt đương nhiên nghe rõ nhưng nó kệ luôn.
Chỉ là..không ai biết. Đôi tay nhỏ đã khẽ vuốt mái tóc dài che đi mấy vết băng trên gương mặt mình, tai cũng đã đỏ lên vì xấu hổ.
Giờ ra chơi đến. Đòan Hải Nguyệt cố tình đi lên lầu, ghé qua một lớp học
Đi qua rất nhanh nhưng ánh mắt đã khẽ chuyển động từ cửa sổ nhìn bóng dáng ôn nhu ngồi học bài kia.
Trương Tử Tầm thấy bóng dáng quen thuộc lướt qua, ngay lập tức cầm lấy bình giữ nhiệt của mình đứng dậy chạy ra.
Đứng trân tại trước cửa nhìn xung quanh. Không thấy ai liền thở dài, cầm theo bình bước xuống lớp 10-A
Địch Kỳ Nhi
A! Anh Tử Tầm.
Địch Kỳ Nhi
Chào anh!! Anh đến lớp tụi em tìm Ứng Lân sao?
Trương Tử Tầm
Không phải, em đưa cái này cho một cô bé tên Đoàn Hải Nguyệt giúp anh.
Địch Kỳ Nhi
Đoàn Hải Nguyệt, người hôm qua anh nhắc đến!? Bạn ấy học lớp em sao?
Trương Tử Tầm
Đúng rồi, em ấy nổi bật lắm. Đặc biệt có hai giọt lệ dưới mắt đấy. Em nhìn một chút sẽ thấy.
Địch Kì Nhi đột nhiên nhớ đến cô bạn thủ khoa kia cũng có hai giọt lệ như thế.
Trương Tử Tầm
Anh nghĩ là em đoán đúng rồi. Giúp anh nhé. Sẵn nhắn với em ấy giúp anh là chiều nay đợi anh ở cổng trường.
Địch Kỳ Nhi
Vâng..vâng. Em biết rồi.
Anh Tử Tầm muốn hẹn bạn ấy!! Bạn ấy và anh Tử Tầm có quan hệ thân lắm sao??
Nghĩ thì nghĩ chứ Địch Kì Nhi vẫn đi lại phía bàn có người đang nâng bút chăm chú làm một tờ đề kia.
Địch Kỳ Nhi
Chào..chào bạn.
Địch Kỳ Nhi
Ừm..lúc nãy. Đàn anh lớp trên tên Trương Tử Tầm muốn mình đưa cái này cho bạn.
Địch Kì Nhi đặt lên, cô hơi ngại ngùng khi nhìn thấy rõ gương mặt của cậu ấy.
Thật sự..rất đặc biệt. Đặc biệt xinh đẹp.
Đôi tay đang múa bút trên giấy ngừng lại. Đôi mắt đã dời sự chú ý nhìn lên
Đoàn Hải Nguyệt
Còn gì nữa không?
Địch Kỳ Nhi
Ừm, ừm. Anh ấy hẹn cậu chiều đợi anh ấy ở cổng trường.
Địch Kỳ Nhi
Gì?! Khoan-khoan! Tớ vẫn chưa..
Đoàn Hải Nguyệt cầm chiếc bình lên gật đầu với cậu ta.
Đoàn Hải Nguyệt
Cảm ơn. Tôi là Đoàn Hải Nguyệt.
Thấy cô bạn chủ động nói chuyện. Địch Kì Nhi vui vẻ đáp.
Địch Kỳ Nhi
Tớ là Địch Kì Nhi. Hẹn cậu lần sau nói chuyện nhé! Tớ đi đây.
Đoàn Hải Nguyệt đặt bút làm xong một đề tiếng anh thì thấy sân trường đã bắt đầu thưa dần
Nó chầm chậm soạn cặp sách bước ra cổng trường thì bị một vòng tay ôm lấy.
Cả người Đoàn Hải Nguyệt ngã về phía sau
Da mặt Đoàn Hải Nguyệt mỏng, nó giật mạnh vòng tay kia ra. Đôi mắt đào đanh lại.
Đoàn Hải Nguyệt
Không có quy củ.
Đôi mắt như đang hung dữ muốn cào nát mặt người kia nhưng bắt gặp nụ cười ôn nhu trên mặt Trương Tử Tầm khiến nó dịu lại
Đoàn Hải Nguyệt
Tôi không phải trẻ con nữa...đừng ôm
Hình bé mèo nhà tui đây nè!!
Chap 2
Trương Tử Tầm
Em đã lớn rồi sao?
Đoàn Hải Nguyệt
Mắt anh bị đui à?
Dù bản thân bị mắng nhưng không biết phải do chiều cao hay không mà Trương Tử Tầm cảm thấy Đoàn Hải Nguyệt như con mèo xù lông vì xấu hổ.
Đôi mắt anh đào quật cường, sát khí nhìn chăm chăm vào anh.
Trương Tử Tầm
Hửm, anh vẫn thấy em lớn lên cũng rất đáng yêu.
Đoàn Hải Nguyệt
Tôi không cần anh khen như thế.
Trương Tử Tầm
Được rồi, được rồi. Chúng ta đi ăn một chút bánh ngọt nhé.
Thấy bản thân đã chọc em nó muốn nhảy vồ vào mình cào cấu liền dỗ dành.
Trương Tử Tầm hơi vui vẻ.
Trương Tử Tầm
Thật may vì sau cùng anh biết tất cả.
Đoàn Hải Nguyệt
....nói bóng nói gió.
Trương Tử Tầm
Em không lên xe sao?
Trương Tử Tầm
Thôi nào, bánh ở đấy rất mềm, lại đậm vị. Ăn không ngấy nên được nhiều người thích lắm. Em lên anh chở cho nhanh, nhé.
Đoàn Hải Nguỵêt đứng im một chút cuối cùng vẫn là thở dài đồng ý ngồi phía yên sau.
Nhưng rồi, nó ngạc nhiên vì đáng lý ra Đoàn Hải Nguyệt vào ngồi lên đám thanh sắt của yên.
Nhưng người này...lại đi mua đệm lót. Còn rất mềm, còn ngồi được rất vững chãi.
Mãi đến lúc bước vào bên trong tiệm bánh.
Cánh tay Đoàn Hải Nguyệt kéo Trương Tử Tầm lại.
Đoàn Hải Nguyệt
Bạch Tuyền.
Trương Tử Tầm
Ồ, em ấy hình như cũng cùng trường đấy.
Trương Tử Tầm nhìn ra, trong đôi mắt kia mang đậm vẻ không tình nguyện.
Trương Tử Tầm
Để anh, em đứng ngoài giữ xe nhé.
Đợi ở bàn ngoài trời, cuối cùng Trương Tử Tầm đem bánh ra
Gồm có, bánh socola mềm, mochi matcha nhân kem. Còn có, một ít coca
Đoàn Hải Nguyệt không nghĩ tại sao người này biết nó thích gì mà chọn khéo như thế
Nó rất không thích ăn quá ngọt, mochi ăn tầm ba viên là đã đủ. Bánh socola mềm một cái đã thấy ngấy. Biết nó sẽ thích uống cola để giảm độ ngọt người này cũng biết.
Đoàn Hải Nguyệt sắn một miếng ăn. Gương mặt vẫn cao ngạo như thế nhưng ánh mắt đã sáng rỡ.
Tay không nhanh không chậm ăn rất ngon miệng.
Trương Tử Tầm nhìn đến vui vẻ. Anh lấy từ trong cặp ra một tuýp thuốc cùng băng gạt.
Đi lại phía sau Đoàn Hải Nguyệt khẽ chạm vào mái tóc đen xõa dài
Đoàn Hải Nguyệt giật mình, che tóc mình lại. Cau mày.
Trương Tử Tầm
Anh cột tóc giúp em, không phải bị thương không sức thuốc đấy chứ.
Đoàn Hải Nguyệt
Tôi biết cột.
Trương Tử Tầm
...em không cột tốt như anh đâu. Yên nhé
Đoàn Hải Nguyệt giận đến mức nghẹn lời.
Đoàn Hải Nguyệt
Cả nhà anh đều không biết cột. Ai không biết cột!
Đoàn Hải Nguyệt
Cười cái gì?
Trương Tử Tầm
Không có gì. Em ngồi im nhé
Trương Tử Tầm cầm lấy dây vải đỏ thuần thục buộc mái tóc dài lên cao. Lộ ra..những vết thương trên cổ cùng gương mặt rất rõ ràng.
Khẽ đưa tay gỡ miếng dán ra hỏi.
Đoàn Hải Nguyệt
Không. Vẫn ổn.
Cứ vậy, một người ăn, một người buộc tóc bôi vết thương đến chăm chú.
Đoàn Hải Nguyệt
Tôi đi một chút.
Đoàn Hải Nguyệt
Gọi cà phê. Anh ăn phần mình đi.
Một lát sau, không khí lại trở nên im ắng
Trương Tử Tầm
Dì ấy muốn em qua ăn cùng tụi anh một hôm ấy.
Trương Tử Tầm
Em không muốn dì Thành mình buồn đúng không.
Trương Tử Tầm thích thú vì dỗ ngọt được đứa nhỏ trước mắt
Trương Tử Tầm
Dì Thành giờ rất nhớ em
Đoàn Hải Nguyệt
Được rồi. Đừng nói nữa.
Đoàn Hải Nguyệt
Đi. Ngày mai liền đi.
Trương Tử Tầm
Được. Anh chở em về nhé.
Đoàn Hải Nguyệt
Tôi đi làm.
Đoàn Hải Nguyệt lấy một hộp thủy tinh nhỏ
Bên trong có mấy viên kẹo sữa trắng tinh như viên thạch bảo bên trong.
Trương Tử Tầm mỉm cười cầm lấy.
Trương Tử Tầm
Cảm ơn em. Anh đưa em tới chỗ làm.
Chưa kịp nói xong đã bị ánh mắt chân thành kia làm cho nghẹn họng
Tai cơ hồ đã nóng lên, Đoàn Hải Nguyệt mím môi muốn từ chối của mình lại.
Nếu bây giờ mà mạnh mồm nói. "Đéo thèm, tôi có chân có tay." thì giống mấy bà vợ giận dỗi quá
Hay "Vậy nhờ anh vậy." Thì không khác gì chứng tỏ bản thân có ý thích người ta. Đeo suốt ngày bé rồi.
Nhẹ ngồi lên yên sau, cứ vậy mà để anh ta chở đi.
Một ngày cứ thế mà trôi qua. Gặp được người kia.
Được người kia dỗ dành ăn uỗng dỗ dành sang nhà ăn cơm.
Không khiến Đoàn Hải Nguyệt cảm thấy ấm trong lòng.
Đang xếp lại hàng hóa trong tủ đồ ăn. Suy nghĩ mãi cũng vô tình bật khỏi miệng
Đoàn Hải Nguyệt
Thôi...như vậy là được rồi.
Đoàn Hải Nguyệt không cần người kia biết được tâm ý của mình.
Cứ vậy đi thôi là ổn rồi.
Nhìn bản thân phản chiếu bên tủ kính mà khẽ thở dài.
Mình khó coi như thế. Trông chẳng ai thích được. Ai cũng chẳng thể thích.
Phúc lợi như vậy đã là tốt rồi.
Chap 3
Đoàn Hải Nguyệt lững thững bước vào lớp
Do tin đồn hồi đầu năm nên chả có móng heo nào chủ động bắt chuyện với nó
Mỗi lần đi đâu lại bị né một cách đáng thương.
Đoàn Hải Nguyệt không quan tâm nữa, cứ vậy mà về chỗ ngồi lấy đề ra làm.
Đột nhiên, một cái chân nhỏ cứ đung đưa gần bàn mình.
Đoàn Hải Nguyệt ngẩng đầu.
Địch Kỳ Nhi
Chào buổi sáng.
Địch Kỳ Nhi
Mình...mình.. chào buổi sáng.
Địch Kì Nhi bị nhìn đến mức đỏ mặt, liền lắp bắp. Lời nói chuẩn bị đã gió thoảng mây bay
Đoàn Hải Nguyệt
Bình tĩnh.
Đoàn Hải Nguyệt
Nói cái gì?
Địch Kì Nhi không rét mà run.
Không phải nói một mình Địch Kì Nhi, mà là cả cái lớp này đều ngửi thấy được mùi..
Gấu nâu định húp luôn người ta hả!!?
Ngữ khí ôn hòa đi với gương mặt cao lãnh khiến gương mặt chẳng nhu hòa hơn mà trở nên cáu bẳng.
Địch Kỳ Nhi
Tớ tớ...chỉ muốn mời cậu..
Nó nhìn lên rồi lại nhìn xuống đề đang làm.
Đoàn Hải Nguyệt
Dù là mời cái gì, cũng là không. Xin lỗi
Địch Kì Nhi buồn bã, lủi thủi về chỗ ngồi của mình.
Cả lớp dù thấy thật tội cô bạn dễ thương nhưng chẳng ai dám nói gì.
Họ kiêng dè người này, cao lãnh, kiêu ngạo vô cùng.
Đánh nhau nhưng thầy cô chẳng làm được gì vì cậu ta không đánh trong trường!!
Mà cậu ta còn..là thủ khoa.
Đậu má!! Tức chết thầy cô, học sinh. Học sinh cứ vậy mà né tránh Đoàn Hải Nguỵêt.
Đoàn Hải Nguyệt đứng trước cửa nhà Giang Ứng Lân mà cứng họng nhìn cô bạn Địch Kì Nhi đang lúng túng
Bản thân có hơi...không biết nói gì vì hồi sáng đã lỡ nói một câu và giờ nó cứ vả vào mặt mình đến phát đau.
Địch Kỳ Nhi
Chào..chào cậu.
Đoàn Hải Nguyệt gãi má, khó xử.
Đoàn Hải Nguyệt
Tôi..về luôn nhé.
Định quay đầu đi luôn thì cặp của Đoàn Hải Nguỵêt bị kéo lại khiến nó hơi lảo đảo.
Địch Kỳ Nhi
...vào đi. Nhé?
Thế là bị kéo vào bên trong. Vừa bước vào đã có người lao vụt vào lòng Đoàn Hải Nguyệt
Dì Thành
Bé Nguyệt về rồi!!!!
Đoàn Hải Nguyệt
Cẩn..thận chút.
Cả người bị ngã dồn về phía sau, nó vươn tay ôm chầm lấy dì ấy để không bị va đậm thì cả người được dịnh lại bởi một thân thể vừa cao, to lớn.
Trương Tử Tầm
Không sao chứ?
Dì Thành
Con bé này, đi về cũng không nói dì. Không nhớ dì sao hả!!?
Dì Thành
Ài, không sao. Con đến là dì vui rồi. Nào~, vào đây ăn nhé.
Địch Kì Nhi thấy Giang Ứng Lân lên lầu liền nắm góc áo cậu ta ngăn lại.
Giang Ứng Lân
Cậu ăn trước. Tôi còn việc.
Dì Thành
...Hì, kệ nó đi. Tý nó ăn sau, con vào đây nhé.
Đoàn Hải Nguyệt cứ vậy mà trả qua. Dì hỏi gì liền đáp nấy, rồi lại gắp một số đồ ăn trên bàn ăn.
Nhìn vào bàn thức ăn trông cũng cay dữ dằn mà không biết bảo sao.
Ngẫm một chút, đột nhiên một miếng cá kho được đưa vào bát mình khiến Đoàn Hải Nguyệt ngước lên.
Trương Tử Tầm mỉm cười nhẹ đưa khẩu hình miệng.
Trương Tử Tầm
"Không cay, mấy món gần tay em đấy."
Nhìn rõ hơn thì quả thật, những món ăn cay đều để rất xa.
Các món ăn gần tay Đoàn Hải Nguyệt trông đậm màu nhưng thật ra chả có tý ớt.
Vị được làm rất đậm đà, không lạc.
Đoàn Hải Nguyệt gắp từng chút một nhưng đã ăn nhiều hơn.
Tầm đến 9h tối, Đoàn Hải Nguyệt giúp mọi người dọn dẹp xong liền lễ phép rời đi.
Đoàn Hải Nguyệt
Anh về đi.
Trương Tử Tầm
Trời tối rồi, không an toàn.
Đoàn Hải Nguyệt
Tôi yếu tới mức cần anh xem như em gái nhỏ mà trông?
Trương Tử Tầm
Phải nhỉ. Là do anh lo lắng cho em, cũng do anh sợ tối nên cần em đi với anh một chút.
Quả nhiên, mèo không xù lông nữa. Trương Tử Tầm thầm nghĩ đứa nhỏ này thật dễ dỗ.
Trương Tử Tầm
Ừm. Chào em nhé.
Trương Tử Tầm nhìn người vào trong rồi mới rời đi.
Mấy hôm sau, Trương Tử Tầm biết được.
Đứa nhỏ này đối với bản thân thật qua loa.
Ăn trưa cứ tùy tiện gắp mấy món, cơm chỉ bới hai xới nhỏ. Nhìn đã biết, người ăn nhiều ở nhà anh kia so với người mà Trương Tử Tầm quan sát mấy hôm nay là khác nhau vô cùng.
Khi cảm thấy Đoàn Hải Nguyệt càng ngày càng gầy đến xanh xao liền nhịn không được mà đi đến bàn ăn trống cả khoảng kia ngồi xuống.
Trương Tử Tầm
Chào em, anh ăn chung nhé.
Đoàn Hải Nguyệt
Anh bị điên quá nên bạn bè xa lánh à?
Trương Tử Tầm
Phải, anh đang rất cô đơn nè.
Nhìn qua khây của Trương Tử Tầm, Đoàn Hải Nguyệt hơi ngạc nhiên hỏi.
Trương Tử Tầm
Anh lỡ lấy nhiều ấy.
Đoàn Hải Nguyệt
Bỏ dư không tốt.
Trương Tử Tầm gắp một miếng thịt bò kho đậm vị vào bát Đoàn Hải Nguyệt.
Trương Tử Tầm
Em ăn phụ anh đi.
Nhìn miếng thịt đậm màu đỏ liền nghĩ thật cay.
Đoàn Hải Nguyệt mặt chẳng có biểu tình nhưng mày đã hơi nhíu.
Trương Tử Tầm
Nó không cay a, đậm vị. Em ăn thử xem.
Học sinh nam 1
Nè, xem xem. Học thần Tử Tầm có thể dụ dỗ gấu nâu ăn món đó không?
Học sinh nam 2
Hừ, gấu nâu sinh ra đã gặp ai ngứa mắt liền húp. Chắc chắn không vứt ra thì là đánh người.
Học sinh nữ 1.
Cậu ta không đánh người vô cớ đâu.
Học sinh nam 2
Á à, binh nhỉ? Cược đi.
Học sinh nam 2
Xem..nó có ăn không. Nếu đánh, mày đưa tao một cây vàng. Nó ăn, tao đưa mày một cây vàng và cúi đầu xin lỗi mày.
Học sinh nữ 1.
...sợ chắc.
Thế là các nhóm học sinh cứ vươn mắt đến bàn ăn đắc địa kia.
Nhìn chằm chằm vào gấu nâu trường có ăn hay không.
Học sinh nam 1
Nhìn xem, cậu ta động đũa rồi.
Học sinh nam 2
ha ha một cây vàng sắp đến tay. Phát tài, phát tài.
Học sinh nữ 1.
Đừng mà, đừng mà. Lạy cậu, Hải Nguyệt. Ăn dùm tôi điii
Học sinh nam 1
Ế, sao lại bỏ lại vào bát học thần rồi.
Học sinh nữ 1.
Chời, đừng mà!!
Học sinh nam 2
ha ha, tao thắng_ ui vãi!!
Học sinh nữ 1.
Oaaa, cậu ấy chịu ăn.
Học sinh nam 2
Đệt, nó điên à.
Học sinh nữ 1.
một cây vàng nhé.
Trương Tử Tầm
Hì, em đổi ý?
Đoàn Hải Nguyệt không tình nguyện nhai.
nó biết mấy đứa bàn kia bàn cái gì. Thôi, cô bạn kia rất khả ái, rất hiền lành.
Nuốt miếng thịt xuống nói.
Đoàn Hải Nguyệt
Tùy tiện ăn thôi.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play