[ Tokyo Revengers ] Một Lần Cứu - Một Đời Nợ
Chap 1: Giao Dịch Không Tên
“Khi tôi nói mình có hội chứng rối loạn hoang tưởng, mọi người nghĩ tôi nguy hiểm. Khi tôi im lặng, họ nghĩ tôi lạnh lùng. Khi tôi cười, họ bảo tôi giả tạo. Tôi chẳng biết phải làm sao để sống như họ muốn nữa.”
Naoko Yamada là người có rối loạn hoang tưởng nhẹ, lớn lên trong một gia đình khắt khe, nơi cô bị xem là “đứa con lỗi” vì không biết cư xử như con nhà người ta, quá khứ khong sạch sẽ, luôn bị đổ lỗi. Trường học là nơi sự cô lập càng nghiêm trọng. Thế giới bên ngoài luôn coi cô là “nguy hiểm”
Người ta nói rằng, có những người sinh ra đã được nhìn thấy.
Còn cô, là người bị bỏ quên ngay cả khi đang đứng giữa đám đông
Đó là một đêm mưa tầm tã, khi Naoko đang trên đường về nhà sau ca trực khuya. Cô làm việc tại khoa tâm thần ở 1 bệnh viện
Đi ngang qua một con hẻm, cô bất ngờ nghe thấy tiếng rên rỉ nhỏ. Ban đầu, cô định bỏ qua như mọi lần. Nhưng đôi chân như có ý chí riêng, đưa cô tiến lại gần đó
Một người đàn ông đang ngồi đó tựa lưng vào tường, áo dính máu, vai xước dài, tóc rối bời. Cô nhận ra gương mặt ấy ngay lập tức là tên tội phạm đó. Cảnh sát dán lệnh truy nã hắn ở mọi con phố cô đi qua suốt cả tháng nay
Naoko Yamada
/bước lại gần/
Đôi mắc sắc tím mang vẻ lười biếng và ẩn trong đó là sự nguy hiểm đang dán vào cô
Nv Nam
Chà.. thật bất ngờ, 1 con mèo hoang lại dám đến gần 1 con chó điên
Naoko Yamada
/đưa tay ra trước mặt anh/
Cô ngỏ ý đỡ anh đứng lên khỏi con hẻm tối tăm ấy
Nv Nam
/cười khẩy, nắm lấy tay cô/
Khi đỡ anh đứng lên đi ra khỏi con hẻm, đèn đường hắt ánh sáng vào làm rõ gương mặt ấy hơn. Cái vẻ điển trai mà cô gái nào cũng ao ước có được
Naoko Yamada
Tôi có thể sơ cứu được cho anh, về nhà tôi đi
Cô mang hắn về nhà của mình ở cách con hẻm không xa mấy, 1 căn hộ tầm trung không quá sang trọng hay tồi tàn
Naoko Yamada
Đừng ngồi ngây ra đó đến khi anh ngất đi
Ran Haitani
Vậy thì cô phải chịu trách nhiệm với tôi thôi
Ran Haitani
Cô mang tôi về nhà mà ~
Naoko Yamada
Nhanh đi, đừng nói nhảm
Naoko Yamada
/đi lấy hộp cứu thương/
Naoko Yamada
/khử trùng vết thương/
Ran Haitani
Lần này có lẽ tên đó cũng biết cách đối phó
Ran Haitani
Tôi từng nghĩ, chỉ có người điên mới cứu kẻ như tôi. Nhưng cô… cô là loại gì vậy?
Naoko Yamada
Tôi cũng muốn biết /lau máu cho anh/
Naoko Yamada
Và tôi cũng không muốn ai đó chết trước mặt mình, dù người đó là ai
toai đó💸
Giải thích 1 chút, dù cô là bác sĩ khoa tâm thần nhưng vẫn có khả năng sơ cứu đơn giản. Bác sĩ mòoo hêhh
Sau đêm đó, hắn biến mất. Không lời cảm ơn cũng không để lại dấu vết gì
Nhưng chỉ vài ngày sau đó, hắn quay trở lại và mang theo vết thương mới trên môi là nụ cười ngạo nghễ
Ran Haitani
Tôi chán trò trốn tìm rồi
Ran Haitani
Cô làm tôi thấy tò mò
Naoko Yamada
Vậy thì sao, đến đây để tôi sơ cứu à?
Ran Haitani
Cô nói không bỏ mặc ai chết mà
Naoko Yamada
/mở cửa rộng hơn cho anh vào/
Ran Haitani
Ah~.. tốt quá chứ
Ran Haitani
Trao đổi liên lạc đi
Ran Haitani
Lỡ tôi bị thương thì có cô cứu tôi
Ran Haitani
Có thể nói thế hoặc tôi tìm thấy 1 phần của mình ở đây
Naoko Yamada
Như thể tôi là bác sĩ riêng vậy ?? Mà thôi, tùy anh vậy
Từ đó, Ran xuất hiện như một bóng ma quanh cuộc sống Naoko. Khi thì gửi cô một bức ảnh chụp lén chính cô từ xa, kèm dòng chữ:
“Đừng lo, chỉ là kiểm tra xem cô còn thở"
Khi thì để lại chiếc điện thoại vỡ nát với cuộc gọi chưa kết thúc bên trong giỏ rác cạnh cửa cô. Dường như hắn đang thử xem giới hạn chịu đựng của cô đến đâu
Hắn cứ thoắt ẩn thoắt hiện xung quanh cô nhưng điều khiến hắn bối rối dù cô biết hắn là ai. Cô lại không sợ, cô nhìn thẳng vào hắn như thể nhìn vào chính mình
Naoko Yamada
/xem tin nhắn/
Lại là 1 tấm ảnh cô vừa bước ra khỏi bệnh viện, có vẻ như hắn đã điều tra về cuộc sống của cô rồi
Cô chưa từng nói mình là bác sĩ hay y tá
Khi đang rảo bước về nhà tiếng thông báo tin nhắn lại rung lên trong túi áo khoác của cô
Chap 2: Đứa Con Lỗi
Đa nhvật
"Cuối tuần này về đi, bỏ việc ở bệnh viện 1 bữa"
Naoko Yamada
/thở dài, bỏ điện thoại vô túi/
Naoko Yamada là bác sĩ tại bệnh viện Kyokai – chuyên khoa tâm thần.
Cô là người được bệnh nhân gọi là “bác sĩ băng” vì hiếm khi cười, chẳng bao giờ thân thiện, và luôn giữ khoảng cách tuyệt đối với mọi người. Nhưng không ai biết, cô chọn ngành này không vì lòng trắc ẩn, mà vì nỗi ám ảnh muốn chữa lành chính bản thân mình
Từ nhỏ, cô bị gán là “bất thường”. Gia đình gò ép, giáo viên chỉ trích, bạn bè xa lánh. Cô lớn lên trong một vỏ bọc lạnh lẽo học cách phân tích con người như ca bệnh, thay vì tin tưởng ai thật lòng
Cho đến cái đêm định mệnh đó, khi cô cứu Ran Haitani một tên tội phạm thuộc tổ chức ngầm khét tiếng Bonten
Xuất hiện 1 mối liên kết không tên
1 buổi chiều, khi ca trực của Naoko vừa kết thúc, cô đang thu dọn hồ sơ trong phòng thì cửa bật mở
Ran đứng ở đó, không máu me, không vết thương chỉ là hắn đến quá tự nhiên khiến không khí trong phòng như đặc lại
Ran Haitani
Ở đây có camera không? /cười nhẹ/
Ánh mắt hắn ánh lên vẻ nghịch ngợm
Naoko Yamada
Không có, nhưng anh không nên xuất hiện ở đây
Naoko Yamada
Nó không phù hợp với cuộc gặp gỡ bất ngờ như thế này /nhún vai/
Ran Haitani
Cứ cho rằng tôi là bạn và đến tìm cô vì 1 lý do nào đó thôi~
Naoko Yamada
Hiện tại tôi chưa cảm thấy thế
Ran Haitani
Hmm, sao đêm đó cô không bỏ mặt tôi và báo cảnh sát
Naoko Yamada
Tôi không muốn phản bội sinh mạng mình đã cứu
Ran Haitani
Vậy là cô nhân đạo thật
Ran Haitani
Không giả vờ nhỉ?
Naoko không trả lời cô bước về phía cửa, như muốn tiễn hắn ra. Nhưng Ran bước ngang qua cô, sát đến mức hơi thở hắn lướt qua gáy cô như một luồng gió lạnh
Naoko Yamada
/dừng bước nhìn lên Ran/
Naoko Yamada
Tôi không cứu anh vì phù hợp. Tôi cứu anh vì đó là nguyên tắc tôi còn sót lại
Ran Haitani
/cười nhẹ, rời đi/
Ngay khi hắn vừa đi, cô nhìn xuống tay mình mô hôi lạnh, tim đập nhanh không phải vì sợ,.. mà là 1 sự hỗn loạn khó gọi tên
Erin
Ah-.. bác sĩ Yamada, đây là hồ sơ về bệnh nhân lúc sáng /đưa về phía cô/
Erin
Mà người đó là bạn chị hả?
Naoko Yamada
Nhưng chị nghĩ hắn đang cố trở thành như thế
Erin
Vậy chị về nghỉ ngơi đi
Naoko Yamada
Vậy thôi chị về đây
Cô rời khỏi đó rồi đi đến thang máy
Naoko Yamada
/bước vào trong/
Đa nhvật
Chị ơi, bấm giúp em tầng 1 với
Cô nhìn đứa trẻ rồi làm theo ý nó
Naoko Yamada
*Đứa trẻ này chắc là bệnh nhân của bác sĩ Tooru*
Đa nhvật
Nhìn chị không vui chị không thích cười sao??
Đa nhvật
Em nghe mọi người nói vậy
Câu hỏi của đứa trẻ ở bệnh viện khiến cô khựng lại đôi chút trong thang máy
Naoko Yamada
Chị chỉ cười khi cần thiết
Đó là phong cách mà cô đã quen với nó 1 kiểu tồn tại không ai dám thân thiết, cũng chẳng ai muốn đụng chạm
Nhưng đâu ai biết, từng cái lạnh ấy bắt nguồn từ thứ ký ức không thể giặt sạch từ thuở cô còn là một đứa bé
Trong khi thang máy đang đi đến từng tầng mọi người đã chọn
Cô lại nhớ tới những ký ức không vui của mình
Mẹ ( Noriko )
Tại sao con lại làm mẹ mất mặt như thế trước nhà trường?
Naoko Yamada
Con không làm gì cả... là họ ghét con
Mẹ ( Noriko )
Vì mày khác người! Vì mày kỳ quặc, không giống con của ai cả!
Tiếng bát đũa rơi vỡ. Tiếng đứa em gái ngây ngô xen vào
Tiếng mẹ thở dốc.
Tiếng cha lặng im mãi mãi
Naoko năm mười hai tuổi ngồi trên sàn, máu nhỏ giọt từ khóe miệng sau cú tát, đôi mắt trân trân không khóc, không nói gì
Chỉ là trong lòng cô bật lên một nhãn dán vô hình "đứa con lỗi"
Những năm tháng đi học bị chà đạp từ nhà tới trường học, ở trường Naoko quá trầm, quá giỏi, quá xa cách. Những đứa trẻ không hiểu cô. Chúng lấy cô ra làm mục tiêu
Đẩy ghế cô ngã khi cô sắp ngồi Viết “quái vật không cảm xúc” vào cặp sách.
Gọi cô là “búp bê chết”
Không ai bênh vực. Giáo viên phớt lờ. Phụ huynh lảng tránh. Naoko dần hình thành thói quen sống không để lại dấu vết cảm xúc
Cô học cách im lặng, quan sát, tồn tại… như thể cô không có quyền bộc lộ bản thân
Cô chọn làm bác sĩ không phải để cứu người, mà để phân tích họ và trong quá trình ấy cô cũng hy vọng ai đó sẽ phân tích cô ngược lại, tìm ra cô, đọc được cô
Chap 3: Không Phải Gia Đình
Cuối tuần, cô trở về nhà ăn sinh nhật bố
Cô đặt món quà mua tặng bố lên bàn bàn rồi ngồi xuống ghế
Bàn ăn đủ đầy, em gái ríu rít kể về người yêu, mẹ vui vẻ rót rượu, bố cười cười. Khi thấy Naoko im lặng cắt bánh, mẹ thở dài
Nami Yamada
Anh ấy nói em xinh như công chúa luôn á. Mẹ anh ấy còn bảo em cười cái thôi là ai cũng mê
Naoko Yamada
Uh /gật đầu nhẹ/
Mẹ ( Noriko )
Ừ, con bé Nami biết cư xử, biết ăn nói, chứ không có như ai đó lúc nhỏ đi đâu cũng cúi gằm mặt, không chào ai làm người ta nghĩ gia đình mình không biết dạy.
Naoko Yamada
/nhìn xuống bàn, nắm chắt vạt áo/
Mẹ ( Noriko )
Con vẫn không học được cách hòa đồng nhỉ. Làm bác sĩ mà nhìn cứ như người đi đòi nợ
Naoko không đáp, chỉ ngước nhìn mẹ.
Một tia đau lướt qua đáy mắt nhưng biến mất ngay.
Nami cười nhẹ rồi lên tiếng
Nami Yamada
Chị hai hình như vẫn y chang hồi nhỏ ha. Lúc nào cũng lạnh tanh như cái tủ đá. Người ta nói bác sĩ mà không có cảm xúc là đáng sợ lắm đó~
Naoko Yamada
/nói khẽ, mắt vẫn nhìn xuống đĩa/
Naoko Yamada
Đừng nói chuyện như con nít
Nami Yamada
Ủa? Chị lớn rồi đừng để người ta phải dạy cách cư xử lại
Nami cười nhưng ánh mắt không hề ngây thơ. Mẹ thì không can ngăn còn tiếp lời
Mẹ ( Noriko )
Thôi, con nói đúng mà. Chị con có giỏi nhưng sống lạnh lùng quá thì cũng thiệt thòi. Nói chuyện với chị ấy lúc nào cũng thấy như phỏng vấn bệnh nhân giai đoạn cuối
2 người họ cười khúc khích chỉ có ba vẫn ngồi im lặng như mọi khi
Cô đặt đôi đũa xuống bàn rất nhẹ. Không có tiếng động nào đáng chú ý. Nhưng Nami vẫn dừng cười, nhìn cô như chờ một phản ứng. Có thể là giận dữ hoặc có thể là đau khổ
Naoko Yamada
Con xin phép, ngày mai con còn phải đi làm
Mẹ ( Noriko )
Lúc nào cũng lý do công việc. Ở đây đâu có ai giữ con lại /nhạt giọng nói/
Cô đứng lên cúi đầu chào mọi người rồi đi ra cửa
Nami Yamada
Lúc nào cũng làm như thế giới nợ chị ấy /bĩu môi/
Cánh cửa đóng lại, không mạnh, không vội. Nhưng trong lòng Naoko lại 1 lần nữa bị đẩy ra khỏi thứ gọi là “nhà”
Naoko là con gái đầu trong một gia đình trung lưu, bố là cán bộ cấp cao ngành hành chính, mẹ là giảng viên đại học. Từ nhỏ, cô luôn được kỳ vọng sẽ trở thành “hình mẫu” nhưng khổ nỗi, cô không biết cách “được yêu”
Cô thích im lặng, đọc sách tâm lý học từ nhỏ, ít biểu cảm, hiểu mọi thứ nhanh nhưng cũng chính điều đó khiến người lớn thấy… “nó không giống trẻ con"
“Nó không đáng yêu như con bé sau này…”
“Nó làm mẹ mất mặt mỗi lần họp phụ huynh…”
“Nó cãi lại người lớn… không giống ai cả…”
Nami là định nghĩa của “đứa con đúng chuẩn” đứa con được yêu thương đúng cách. Nami dễ thương, lanh lợi, biết nghe lời, biết khóc đúng lúc và cười đúng kiểu. Cô bé được học múa, học đàn, được mẹ dẫn đi mua sắm và gọi là “thiên thần nhỏ”
Dù con bé lúc đó chỉ mới 7 tuổi nhưng nó rất biết làm nũng, lanh lợi nó nhỏ hơn cô 3 tuổi nhưng nó lại rất biết làm mọi thứ để được lòng mọi người
“Con ăn mặc gì kỳ vậy, đi cạnh em mà không biết mắc cỡ à?”
“Em con nó biết thương cha mẹ, con thì chỉ biết trưng ra cái mặt đó"
Khi cô bắt đầu ra ngoài tự lập họ cũng không có ý giữ cô lại. Ngày lễ, tết hay đại loại vậy, mẹ cô chỉ nhắn nhủ đơn giản
“Con không cần về lễ cũng được, đừng làm không khí mất vui"
Naoko không nói lại, chỉ gật đầu như một cái máy. Cô học hành giỏi, tự lo mọi thứ, thi đậu đại học nhưng chưa từng nghe câu “mẹ tự hào về con”
Naoko Yamada
*Không bao giờ có thể sống đúng như ý họ*
Naoko Yamada
Về thôi, lại kết thúc 1 ngày tẻ nhạt /lẩm bẩm/
Download MangaToon APP on App Store and Google Play