[Jujutsu Kaisen/Chú Thuật Hồi Chiến] Hồng Liên Nghiệp Hoả.
Chương 1.
/.../ : Hành động.
(...) : Suy nghĩ.
_________________________________
Ba giờ sáng, vạn vật dường như đã chìm sâu trong mộng mị. Xa kia, ánh đèn đường chập choạng chẳng đủ để rọi sáng con đường dài gập ghềnh đã mốc meo sỏi đá.
Hương mê đặc quánh của máu bùn thật ẩm ướt, nồng nặc do trận mưa tuôn xối xả mới ngớt cách đây chưa lâu. Màn đêm ôm lấy mọi ngóc ngách của con phố vắng tanh. Im ắng, gần như là vậy.
Ấy nhưng, ba giờ sáng – múi giờ của quỷ dữ, cũng chính là canh giờ vàng của những tên tội đồ mà ngay cả Thượng Đế cũng không thể dung thứ.
Watanabe Himeko. [Ikaruga]
Lũ phế vật.
Nữ nhân yêu kiều vắt chéo chân ngồi trên ghế bành. Sự pha trộn giữa vẻ đẹp phương Đông hút hồn đầy quyến rũ, tựa như đoá hồng đen thâm sâu và bí hiểm.
Mặc cho đôi mắt phượng câu nhân lả lướt trên trang sách, cô ả chầm chậm buông lời chất vấn. Chất giọng ngọt ngào như ong như mật rót nhẹ vào tai, dễ dàng khiến người ta say đắm mà điên đảo.
Watanabe Himeko. [Ikaruga]
Ta cho các ngươi hoạt động độc lập để thu về kết quả thế này sao?
Watanabe Himeko. [Ikaruga]
Thử nghiệm thì thất bại, đến bắt một thằng oắt cũng không xong.
Watanabe Himeko. [Ikaruga]
Một loạt những hậu quả vô tri mà các ngươi để lại, nhỉ?
Himeko từ tốn vươn tay, vuốt mái tóc xám tro của nam nhân đang ngồi dưới đất mà gối đầu lên chân mình.
Phần mái dài rũ xuống một nửa khuôn mặt hắn, ánh đèn mờ yếu ớt chỉ đủ làm lộ ra những vết chắp vá chằng chịt. Nụ cười mỉm tàn bạo nhưng trẻ con, và đôi mắt dị sắc tố đang nhìn thẳng đến những kẻ trước mặt.
Jougo nhận ra ánh mắt Mahito đang nhìn mình, nhưng lão chẳng thể làm gì khác ngoài việc quỳ xuống và tiếp tục cúi đầu.
Getou Suguru. [Kenjaku]
Biến đổi triệt để nhận thức của những kẻ biến dị chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Getou Suguru. [Kenjaku]
Mahito có thể làm được nếu tập trung nâng cao lượng chú lực, phải không?
/vừa cười vừa nhìn hắn/
Kẻ bị điểm tên thở hắt ra một hơi trào phúng, co chân ôm hai đầu gối như đang giận dỗi.
Jougo. [Đặc cấp]
Thưa ngài, lần này vạn nhất chỉ là do sơ suất mới thất bại.
Jougo. [Đặc cấp]
Lần sau tôi nhất định sẽ mang về một thành quả xứng đáng hơn--
Watanabe Himeko. [Ikaruga]
Ồ?
Watanabe Himeko. [Ikaruga]
Lần sau?
Jougo khụy hẳn hai gối xuống sau nhát chém vừa lao tới. Máu từ một nửa đỉnh đầu vừa bị cắt tuôn ra không ngừng, văng cả sang Hanami đang quỳ ở bên cạnh.
Watanabe Himeko. [Ikaruga]
Ngươi tự tin mình sống được tới lần sau cơ à?
/chậm rãi nhíu mày/
Jougo. [Đặc cấp]
Khục...!!
/nôn ra máu/
Dagon. [Chú thai đặc cấp]
Buuu...Huu...
/sợ hãi/
Trước lời chất vấn của vị thủ lĩnh tối cao, Hanami trông bình tĩnh đến lạ. Không giải thích, không bao biện, không bất mãn, cũng không cầu mong tha thứ hay trách phạt.
Chỉ mãi giữ im lặng như một đứa trẻ trông ngóng lời dạy dỗ.
Dagon run rẩy di chuyển tới núp sau lưng Getou Suguru. Hắn có lẽ cũng nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề nên quyết định buông lời để giải vây mấy câu.
Getou Suguru. [Kenjaku]
Tuy có hơi liều lĩnh, nhưng nhờ vậy mà ta mới biết Itadori Yuuji vẫn còn sống.
Getou Suguru. [Kenjaku]
Huống hồ đang là thời điểm giao tranh quan trọng, cần gì phải liều lĩnh làm lỡ kế hoạch?
Mahito. [Đặc cấp]
Getou đang phàn nàn về cách xử phạt của Sensei sao?
Mahito. [Đặc cấp]
Mặc dù may mắn được Hanami cứu, nhưng hành động này khác nào dâng mạng cho kẻ địch chứ?
Mahito. [Đặc cấp]
Jougo à! Cậu lỗ mãng quá đấy nhé, làm Sensei giận mất rồi!
Tên mặt vá nghiêng đầu cười hì hì sau khi buông ra một tràng lời buộc tội.
Bắt được ánh mắt như muốn giết người của lão, Mahito túm lấy tà váy dài dưới cổ chân cô ả, vùi mặt vào đó nhưng vẫn dương ra đôi mắt ngây thơ như con nai Bambi vô tội.
Mahito. [Đặc cấp]
Nhưng nếu Jougo chết thì bọn con sẽ buồn lắm...
Mahito. [Đặc cấp]
Phải không? Hanami? Dagon? Getou?
Hắn đánh mắt ngước nhìn lên phía trên. Dung nhan tuyệt đẹp như bức hoạ chiều tà rực rỡ, càng thêm quyến rũ dưới ánh đèn vàng chập choạng trong căn phòng.
Himeko tựa tay vào thái dương, khuỷu tay thì đặt trên thành ghế. Sắc mặt trông vẫn không hề thay đổi ngoại trừ cái cau mày càng ngày càng đậm ý.
Watanabe Himeko. [Ikaruga]
Ồn quá đấy.
Lời được thốt lên, cả căn phòng gần như im lặng--
Watanabe Himeko. [Ikaruga]
Ta muốn con sớm ngày hoàn thiện chú thuật, chứ không phải lung tung chạy nhảy như mấy con chim non bị xổng chuồng.
Watanabe Himeko. [Ikaruga]
Ngày ngày la cà tìm thú vui...đừng tưởng ta không biết con nghĩ gì.
Mahito xụ mặt, đầu hơi cúi xuống rồi nhìn sang Getou. Chỉ thấy hắn lè lưỡi rồi đáp lại ánh nhìn ấy bằng một cái nhún vai nhẹ nhàng.
Thật tình, ai lại chơi "mách lẻo" như thế chứ?
Watanabe Himeko. [Ikaruga]
Còn ngươi, Jougo.
/gập sách/
Tiếng gập sách "bộp" vang lên cũng là lúc cánh tay trái của lão đứt lìa. Lão cắn răng nhẫn nhịn cơn đau dần tê tái.
Một con chó săn khổng lồ cùng bộ răng nanh lớn. Phần lông đen xù xì như chưa từng được cắt tỉa. Đặc biệt, nó có tận 6 con mắt và cánh tay trái của Jougo thì đang bị ngậm đến thấm đẫm cả nước dãi.
Tiếng nhai, nghiến, cấu, xé bắt đầu vang lên--
Watanabe Himeko. [Ikaruga]
Chút vị tha cuối cùng mà ta dành cho ngươi. Cảm thấy biết ơn vì mình vẫn còn sống đi.
Jougo. [Đặc cấp]
Vâng...
/dần hồi phục/
Getou Suguru. [Kenjaku]
Ah! Vậy bây giờ chúng ta sang chuyện chính nhé?
Getou Suguru. [Kenjaku]
Lý do cho buổi gặp mặt tối hôm nay?
Getou liếc nhìn nữ nhân ngồi vắt chân trên ghế. Thấy cô ả nhâm nhi tách trà nóng mà không có ý phản đối, ánh mắt hắn lưu lại một lúc lâu rồi cất lời.
Getou Suguru. [Kenjaku]
Vào ngày X tháng Y năm nay, cũng chính là ngày này một tháng sau, ta sẽ tấn công hội giao lưu tỷ muội chú thuật.
_________________________________
Dạo này JJK đang biến căng quá nên tớ mới nổi hứng ra cốt truyện mới :')
Nhưng thôi, gánh được đến chap nào thì gánh vậy. 👀
Chương 2.
Getou Suguru. [Kenjaku]
Sau khi nguyền sư hạ màn, cả cánh rừng này đều là sân chơi của các ngươi.
Getou Suguru. [Kenjaku]
Nhưng hãy nhớ, luật chơi như sau...
_________________________________
Ngón tay thon thon trắng muốt như bạch ngọc ẩn sau lớp găng đen, điểm vào giữa trán gã đàn ông xấu số bị trói ở giữa phòng. Ngay khi cô ả nhấc tay lên, mảnh hồn mờ ảo cũng bị kéo ra theo cùng.
Đôi mắt tròng hổ phách lạnh lùng nhìn cái xác đang dần đổ gục xuống. Himeko không nói một lời nào, chỉ chầm chậm đưa tay lên vuốt phần mái đen che hết nửa khuôn mặt.
Watanabe Himeko. [Ikaruga]
Vẫn chưa tìm được sao?
Chất giọng trầm ổn âm vang như một bản nhạc du dương đầy ma mị. Câu hỏi thốt ra thật nhẹ bâng, nhưng kẻ nào tinh tế sẽ nhận ra ngay hàm ý khẳng định ẩn sâu bên trong nó.
Nam nhân khoác trên mình tấm áo bào cà sa tối màu, vẻ độc lạ nhưng vẫn thật cuốn hút và bí ẩn. Hắn ung dung đứng tựa lưng vào tường rồi đưa đôi mắt cáo già quét nhẹ vẻ lười biếng.
Getou Suguru. [Kenjaku]
Chà...đành chịu thôi.
Getou Suguru. [Kenjaku]
Âm Dương Sinh ấn khó tìm hơn ta nghĩ, số kẻ có nó lại ít ỏi đến đáng thương.
Getou Suguru. [Kenjaku]
Quả thực giống như mò kim đáy bể vậy.
Getou Suguru đánh mắt, bắt đầu quan sát sắc mặt kẻ đối diện để căn chỉnh ra câu trả lời hợp lý. Thoáng thấy cô ả không có phản ứng gì, nút thắt trong lòng hắn mới nới lỏng ra đôi chút.
Watanabe Himeko. [Ikaruga]
Thôi vậy... dù sao mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát.
/rũ mi mắt/
Watanabe Himeko. [Ikaruga]
Ngươi rảnh rỗi thì để mắt đến lũ nguyền hồn nhiều hơn đi, đừng để chúng làm thêm bất kì trò hề ngu ngốc nào nữa.
Getou Suguru. [Kenjaku]
Ta cũng đã cố để ngăn Jougo lại, nhưng có vẻ hắn chẳng chịu nghe ai khác ngoài ngươi.
Getou Suguru. [Kenjaku]
Mà thôi, giờ nó đâu còn quan trọng nữa?
Getou cúi đầu, môi khẽ nhếch lên một độ cong nho nhỏ. Nụ cười hiền hoà trên khuôn mặt lãng tử càng làm nổi bật loại khí chất vô dục vô cầu, sáng suốt như một vị thánh cứu rỗi nhân gian.
Phía bên kia căn phòng, Himeko trầm ngâm im lặng, ngón tay theo nhịp gõ nhẹ lên mặt bàn. Bóng đêm như gã nghệ sĩ thầm lặng bao phủ lấy khuôn mặt ả, khiến cái khí chất lão luyện mà tình trường, non trẻ mà già dặn càng trở nên cuốn hút và bí hiểm.
Watanabe Himeko. [Ikaruga]
Phải rồi, Fukougami...
Watanabe Himeko. [Ikaruga]
Lũ chó săn của bọn cao tầng giới chú thuật, đám tro tàn của một thế hệ sớm đã mục nát.
Watanabe Himeko. [Ikaruga]
Chúng bám víu lấy ta như loài giòi bọ cộng sinh đáng kinh tởm.
Getou Suguru. [Kenjaku]
Ngụy quân tử biết tiến cũng biết lùi, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Getou Suguru. [Kenjaku]
Trong cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này... chẳng phải đó là đạo lý sống tất yếu cho những kẻ hèn nhát sao?
Ánh mắt hắn lả lướt theo thân hình nữ nhân phía đối diện. Đôi đồng tử mịt mờ tăm tối, đen láy như vực sâu vô tận lại chẳng thể giấu nổi sự ranh mãnh, mưu mô của một con cáo già.
Getou Suguru. [Kenjaku]
Còn thằng ranh Mechamaru, ta nên sử dụng nó thế nào đây?
Ikaruga, kẻ vẫn luôn giữ cho mình dáng vẻ tự tin và bình tĩnh, bỗng mở hé đôi mắt tròng hổ phách một lần nữa. Cô ả mang theo loại hơi thở cô độc mà tàn ác, hoà cùng với chất giọng mê hoặc đầy quyến luyến khẽ vang lên.
Không quá lâu để Getou nhận được câu trả lời. Đó là ngay khi hắn nhận ra, chưa bao giờ cái ác trở nên quyến rũ và ma mị đến vậy--
Watanabe Himeko. [Ikaruga]
Con người thường rất dễ chấp nhận số phận của bản thân, khi đã thoả hiệp với nó thì chúng sẽ trở nên yếu đuối và nhu nhược.
Watanabe Himeko. [Ikaruga]
Nó khát khao sự "giải thoát" phải không?
Watanabe Himeko. [Ikaruga]
Lợi dụng điều đó và khiến nó lập khế ước với ta.
Watanabe Himeko. [Ikaruga]
Rồi sau đó--
Watanabe Himeko. [Ikaruga]
Lặng lẽ xử lý như mọi lần là được.
Getou Suguru rời đi, để lại độc nhất trong căn phòng bóng hình của một nữ nhân tuyệt sắc. Ánh trăng hiu hắt của đêm đen lạnh lẽo ôm lấy dáng hình ấy, càng khiến cho nó trở nên mê hoặc lòng người, điên đảo chúng sinh.
Watanabe Himeko. [Ikaruga]
(Vốn ban đầu ta nên tự mình làm điều này...)
/lấy một cuốn sách từ trên kệ xuống/
Tiếng động cơ của bánh răng khởi chạy. Kệ sách to lớn tự động di chuyển sang bên cạnh, để lộ ra hành lang sâu hoắm bằng đất và bùn đá.
Đôi guốc đen tinh xảo theo bước chân cô ả mà tiến vào bên trong. Những bậc thang nối tiếp nhau trải dài trong bóng tối, cho đến khi cửa vào thông với căn phòng đã trở thành một đốm sáng mờ ảo.
Watanabe Himeko. [Ikaruga]
Bữa tối, Rover.
Overgrown Rover. [Cận Đặc cấp]
/lập tức chạy đi ngấu nghiến cái xác/
Mùi hương tanh tưởi dần dần sộc lên đầu mũi...--
Himeko đứng im trên nấc thang cuối cùng. Khi đã chắc chắn Rover ngoan ngoãn "ăn tối" ở trên phòng, cô ả rũ mi mắt, hướng ánh nhìn trịch thượng từ trên cao xuống nơi tăm tối nhất của căn hầm.
Không lâu sau đó, giọng nói ngọt ngào mang hương say men rượu chầm chậm vang lên. Tông giọng cô ả trầm ấm mà nhẹ nhàng đến kì lạ.
Watanabe Himeko. [Ikaruga]
Ngươi đã có câu trả lời mà ta muốn chưa, Koibito(*)?
_________________________________
(*)Koibito: Tạm dịch là "Người yêu dấu", thường được dùng để đặt biệt danh hoặc gọi những người thân quen. Ở đây, Ikaruga dùng nó với mục đích chế nhạo và mỉa mai.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play