[ĐN Lấy Danh Nghĩa Người Nhà] Bạch Nguyệt Quang
Chapter 1
(...): Tâm trạng, biểu cảm
"...": Nói thầm
*...*: Suy nghĩ
/.../: Hành động
<....>: Giải thích
📨: Nhắn tin
📞: Gọi điện
Một gia đình tại vùng nông thôn Trung Quốc đang tất bật dọn đồ để chuyển nhà.
Nhân Vật quần chúng
: Nhanh lên nhanh lên nào
Nhân Vật quần chúng
: Chất nốt đồ lên xe đi
Lăng Vy
Chúng ta bắt buộc phải chuyển đi sao ạ?
Trần Đình
Nơi đó sẽ tốt hơn chỗ này
Lăng Hoà Bình
Ba mẹ con lên xe thôi
Trần Đình
Lên xe nào hai đứa
Rồi cả ba người lên xe. Nghe nói nhà cô sẽ tới sống tại một tiểu khu ở Hạ Môn vì bố được điều chuyển tới đây.
Lăng Vy
*Không biết khu mới như nào nhỉ?*
Lăng Vy
*Mà anh hai chán quá đi cứ im lìm đọc truyện*
Lăng Vy hồi hộp nhìn ngó xung quanh còn anh trai Lăng Tiêu của cô thì chỉ chú tâm đọc truyện.
Lăng Vy
*Ngủ một chút vậy*
Sau khoảng hai tiếng thì cũng gần tới nơi ở mới. Khi đi qua quán mì,một chiếc ghế từ trên xe rớt xuống tạo ra một tiếng động lớn.
Lăng Vy
*Hửm!? Chuyện gì đấy?*
Lăng Vy
/Ngó ra cửa kính xe/
Lý Tiêm Tiêm
/Ngước lên nhìn/
Lăng Vy
*Hể!? Là một bạn nhỏ.*
Lăng Vy
*Giống Vân Vân quá*
Lăng Tiêu
/Nhìn rồi quay vào/
? ? ? ?
Sao thế,Tiểu Tiêm?
Một người đàn ông chạy từ quán ra. Có vẻ đấy là bố của đứa bé kia thì phải.
? ? ? ?
/Xoay một vòng xem xét người/
Lăng Hoà Bình
Cháu bé không bị thương chứ?
? ? ? ?
Chắc là không sao đâu
Lăng Hoà Bình
Đều là tại tôi
Lăng Hoà Bình
Dọn nhà muốn bớt việc nên chất đầy một xe
Lăng Hoà Bình
Cháu bé không sao là tốt rồi
Lăng Hoà Bình
Đây là quán anh mở à?
Lăng Hoà Bình
/Chỉ vào quán mì/
? ? ? ?
Vâng tôi là chủ quán
Lăng Hoà Bình
Lăng Hoà Bình
Hai người vui vẻ bắt tay với nhau
Lăng Hoà Bình
Hôm nay tôi dọn đến tiểu khu này
Lý Hải Triều
À. Khu 3,nhà 2,lầu 3.
Lăng Hoà Bình
Làm sao anh biết thế?
Lý Hải Triều
Dì Phương ở Tổ dân phố nói tầng trên nhà chúng tôi có một cảnh sát dọn tới
Lý Hải Triều
Có phải là anh không?
Lăng Hoà Bình
Haha là tôi,là tôi.
Lăng Hoà Bình
Tôi vừa được điều đến Đồn công an ở phố chúng ta công tác.
Lăng Hoà Bình
Sau này mong anh ủng hộ nhiều nhé
Lý Hải Triều
Cùng một khu giúp nhau là điều bình thường
Lăng Vy
*Bố à,nhanh lên đi không mẹ lại nổi cáu bây giờ*
Lăng Vy
/Lén nhìn Trần Đình/
Trần Đình
Trời nóng nực,chúng ta dọn đồ trước đã.
Có vẻ như vì đợi lâu cũng do một phần trời nắng nóng nên mẹ cô trở nên tức giận
Lăng Hoà Bình
Vợ tôi Trần Đình
Lý Hải Triều
Chào chị chào chị
Lăng Hoà Bình
Con trai,con gái tôi
Lăng Hoà Bình
Lăng Tiêu,Lăng Vy
Lý Hải Triều
Ôi trời hai bé con đáng yêu quá.
Lý Hải Triều
Chào anh và bạn đi con
Hai đứa nhìn ra ngoài một lúc rồi lại quay mặt vào trong.
Sau đó bố cô cũng đưa cái ghế lên xe tiếp tục đến khu nhà mới
Lăng Hoà Bình
Hai đứa vào phòng sắp xếp đồ đi
Lúc dọn dẹp đồ cô bỗng thấy thùng đồ chơi cũ của em gái mình.
Lăng Tiêu
Đồ của em ấy sao?
Lăng Vy
Anh xem có phải còn mới không?
Lăng Tiêu
Nhưng sao nó lại ở đây!?
Lăng Vy
Em phải khó khăn lắm mới giấu được mẹ đấy
Lăng Vy
Chứ để mẹ phát hiện ra chắc không còn rồi
Đó là tấm ảnh cuối cùng còn xót lại có mặt của Lăng Vân-em gái hai người
Lăng Tiêu và Lăng Vy cùng ngồi xuống nhìn tấm ảnh. Hai đứa đều nhớ về Vân Vân,nhớ về cái ngày kinh hoàng ấy.
Trần Đình
Hai đứa dọn lại đống truyện tranh với cọ vẽ đi nhé
Sợ mẹ phát hiện Lăng Tiêu nhanh tay đặt tấm ảnh xuống cái hộp rồi nhét vào gầm giường. Nhưng có vẻ như là cũng không thoát khỏi mắt của Trần Đình
Trần Đình
/Nhìn hai đứa rồi nhìn xuống giường/
Trần Đình
Con giấu cái gì đấy?
Lăng Tiêu
Truyện tranh của con.
Trần Đình
/Nhìn sang Lăng Vy/
Lăng Vy
Truyện tranh của anh hai với cọ vẽ của con thôi
Trần Đình
Tránh ra mẹ xem nào.
Thấy hai đứa con không tránh Trần Đình đẩy hai đứa sang một bên
Trần Đình
/Đẩy hai anh em sang một bên/
Cuối cùng bà ấy cũng phát hiện ra hộp đồ mà cô giấu suốt thời gian qua
Trần Đình
/Chạm vào chiếc trống đồ chơi/
Trần Đình
/Thấy bức ảnh rồi cầm lên/
Trần Đình đau đớn đến không thở nổi. Bà nhìn tấm ảnh mà mắt nhoè cả đi.
Trần Đình
Tấm ảnh này là sao đây?
Trần Đình
/Đưa tấm ảnh ra/
Nhìn tấm ảnh Trần Đình lại nhớ tới đứa con đã mất,nếu bà đã không hạnh phúc thì không ai được hạnh phúc hết.
Lăng Vy
Mẹ ơi làm ơn đừng mà
Trần Đình tiếp tục xé nát tấm ảnh rồi bê hộp đồ đi ra ngoài,bà ta không thèm đoái hoài gì tới đứa con gái mình đang đau đớn dưới đất.
Lăng Vy
Chắc là bị đập vào đâu đó lúc mẹ đẩy em
Lăng Tiêu
Còn nói không sao
Lăng Tiêu
Không trách em nữa
Lăng Tiêu
Ra đây anh băng bó nào
Chiều hôm đó,hai anh em mỗi người một tâm trạng.
Chapter 2
Ngày hôm sau mẹ cô tỏ ra như chẳng có chuyện gì xảy ra
Có lẽ bà đã quên việc hôm qua mình làm rồi
Trần Đình
Hai đứa có đi chợ với mẹ không?
Lăng Vy
/Dừng việc vẽ lại/
Trần Đình
/Nhìn sang Lăng Tiêu/
Khi xuống đến sân của khu chung cư thì lại gặp hai bố con nhà Lý Hải Triều
Lý Tiêm Tiêm
Anh Lăng Tiêu
Lý Hải Triều
Bố đã bảo con đừng gọi Lăng Vy là chị mà
Lý Hải Triều
/Nhìn ba mẹ con/
Trần Đình
À không sao đâu có lẽ con bé thích như vậy
Trần Đình
Trẻ con thích có anh chị cũng là điều dễ hiểu
Lăng Vy
*Dù bằng tuổi nhưng có thêm một em gái như Tiểu Tiêm cũng tốt*
Lý Tiêm Tiêm
Chúng ta cùng chơi súng nước đi
Lý Tiêm Tiêm
/Giơ cây súng nước lên/
Trần Đình
Kìa em đang nói chuyện với hai con đấy
Thấy hai đứa không phản ứng,Trần Đình đổi đề tài
Trần Đình
Chào chú đi hai đứa
Lý Hải Triều
Lăng Tiêu,Lăng Vy
Lý Hải Triều
Chào hai cháu
Lý Hải Triều
Chị đi ra ngoài à?
Trần Đình
Mua một ít đồ thôi
Trần Đình
Anh đang dẫn con bé đi chơi sao?
Lý Tiêm Tiêm
Bố cháu đi xem mắt với Đát Kỷ
Bầu không khí bỗng chốc trở nên ngượng ngùng
Trần Đình
Vậy thì cũng xinh đó
Lý Hải Triều
Chỉ là gặp nhau thôi.
Trần Đình
Cũng vừa hay,xinh quá cũng khó mà sống.
Trần Đình
Vậy chúng tôi đi đây.
Trần Đình
/Dắt hai đứa đi/
Trần Đình đưa hai đứa đi qua hai bố con. Tiêm Tiêm gọi với theo
Lý Hải Triều
Xin con đó vào nhà trước đã
Lý Hải Triều
Vào nhà rồi mình chơi
Lý Hải Triều
Làm anh chị ướt hết người đấy /Đẩy Lý Tiêm Tiêm lên lầu/
Lý Tiêm Tiêm
/Ngoái đầu lại/
Lăng Vy
/Quay đầu lại vẫy tay/
Sau đó ba mẹ con đi mất dạng
Lý Tiêm Tiêm
(Nhoẻn miệng cười)
Lý Tiêm Tiêm
Chị vẫy tay với con kìa
Sau khi mua đồ xong thì ba mẹ con cũng đi về. Cô được hộp màu mới còn Lăng Tiêu thì được một cuốn truyện tranh.
Tối đó ba cô về ăn cơm nhưng không khí trên bàn ăn khá ngột ngạt
Lăng Hoà Bình
/Gắp cho Lăng Tiêu và Lăng Vy/
Trần Đình
Anh xem cũng thật là
Trần Đình
Vợ anh ta vừa mới mất có hơn một năm.
Trần Đình
Mà đã vội vàng đi xem mắt rồi.
Trần Đình
Vợ cũng vì sinh con cho anh ta
Trần Đình
Sao anh ta không nghĩ tí gì,không nhớ nhung gì hết thế?
Trần Đình
Anh không thấy bộ dạng vui vẻ của anh ta khi con gái nói người phụ nữ kia giống Đát Kỷ đâu.
Lăng Vy
*Mình thấy chú ấy lúc đó đang ái ngại thì đúng hơn*
Lăng Vy
*Chứ vui vẻ gì đâu*
Trần Đình
Đúng là quá đáng thật
Lăng Hoà Bình
Anh thì thấy con người anh ấy cũng tốt lắm.
Trần Đình
Anh ăn nhanh thế để làm gì?
Lăng Hoà Bình
Tối anh phải trực ca đêm
Trần Đình
Anh về nhà có được nửa tiếng không?
Lăng Hoà Bình
Thì anh mới đổi cơ quan
Lăng Hoà Bình
Phải làm quen với môi trường
Lăng Hoà Bình
Có nhiều chuyện cần xử lý lắm.
Lăng Hoà Bình
/Ăn cơm tiếp/
Trần Đình không chịu nổi nữa buông bát đũa xuống.
Trần Đình
Đúng là chuyển đến đâu cũng thế cả
Lăng Hoà Bình
/Ăn không quan tâm/
Trần Đình
Có phải anh thấy em là khó chịu không?
Lăng Hoà Bình
/Nghe thế thì ngẩng đầu lên/
Trần Đình
Hay là anh đổi người khác đi.
Trần Đình
Tên Lý Hải Triều kia giờ đang xem mắt.
Trần Đình
Xinh thế thì anh cũng gặp thử đi
Lăng Vy
*Mẹ nói gì vậy!??*
Lăng Hoà Bình
Ấy anh không dám đâu,bà xã.
Bố cô cười để cho mẹ hạ hỏa nhưng có vẻ không ổn lắm
Lăng Hoà Bình
Em xem anh cố gắng như vậy cũng là vì em
Lăng Hoà Bình
/Chỉ vào hai đứa con/
Lăng Hoà Bình
Vì gia đình mình mà.
Trần Đình
Vì cái gia đình này?
Trần Đình
Sao em chẳng thấy thế?
Ba bố con cùng nhìn theo hướng Trần Đình đi. Mỗi người một tâm trạng khác nhau
Không phải là Hoà Bình không quan tâm con cái,quan tâm gia đình mà vì ông có quá nhiều việc nên thời gian qua ông không có thời gian để ý tới vợ.
Ăn xong,Hoà Bình lập tức lên cơ quan còn Lăng Vy và Lăng Tiêu cùng nhau dọn mâm cơm rồi rửa bát
-Phòng ngủ của hai anh em-
Lăng Tiêu
Sao thế ngủ đi Tiểu Vy
Lăng Vy
Anh xuống đây với em đi
Lăng Vy
/Mở chăn ra/ Lại đây
Lăng Vy
/Ôm lấy Lăng Tiêu/
Lăng Vy
Người anh hai ấm quá
Lăng Tiêu
Em thích thì cứ ôm thoải mái
Lăng Vy
Ngủ sao còn nói chuyện
Lăng Vy
Anh hát ru cho em ngủ nha
Lăng Tiêu
Anh không hát hay đâu đó
Lăng Vy
/Ôm Lăng Tiêu chặt hơn/
Lăng Tiêu vừa vỗ lưng vừa hát ru cho em ngủ. Bài hát này mỗi khi hai cô em gái bị mất giấc thì lại được cất lên nhưng hai giờ còn mỗi một thôi. Lăng Tiêu hát xong thì Lăng Vy đã ngủ từ lúc nào
Lăng Tiêu
*Anh sẽ không để em cô đơn nữa đâu*
Lăng Tiêu
*Ngủ ngoan em gái nhỏ của anh*
Lăng Tiêu
/Xoa nhẹ tóc cô/
Cậu nhìn em gái ngủ một lúc rồi cũng chìm vào giấc ngủ
Kết thúc một ngày của gia đình nhà họ Lăng
Chapter 3
Lý Hải Triều
Có biết đây là gì không?
Lý Hải Triều
/Đưa một rổ đầy hạt óc chó/
Lý Tiêm Tiêm
Là quà chào đón
Lý Tiêm Tiêm
/Đứng nghiêm/
Cô bé nhận lấy rổ óc chó sau đó chạy lên nhà Lăng Tiêu và Lăng Vy
Trần Đình
Lăng Tiêu,con ra mở cửa cho bố đi
Trần Đình
/Nói từ trong bếp vọng ra/
Trần Đình
Chắc lại quên đem theo chìa khoá rồi.
Tiêu Tiêu nghe lời mẹ mà dừng tay giao việc đang làm cho em gái
Lý Tiêm Tiêm
Anh Lăng Tiêu
Lý Tiêm Tiêm
Đây là quà chào đón
Lý Tiêm Tiêm
Bố đã dẫn em lên trên núi hái đấy
Đập vào mắt cậu là một rổ đầy ắp hạt óc chó thứ hạt đã khiến em cậu chết một cách oan uổng. Cậu trợn tròn mắt hất đỏ giỏ quà đi.
Lăng Vy
Anh hai sao lâu thế?
Cô bất chợt thấy những hạt óc chó vương vãi dưới đất. Lòng cô dâng lên nỗi sợ hãi.
Lăng Vy xin lỗi rồi lôi Lăng Tiêu vào nhà đóng sầm cửa lại.
Trần Đình
Có chuyện gì thế hai đứa?
Chưa kịp hỏi thì Trần Đình đã thấy Lăng Vy chạy biến vào phòng theo sau là Lăng Tiêu
Lăng Vy
*Là óc chó,óc chó...*
Lăng Tiêu
Không sao Tiểu Vy
Lăng Tiêu
/Ôm chặt lấy cô/
Lăng Vy
“Quả óc chó,óc chó,Vân Vân”
Trần Đình
Em thấy óc chó ở đâu vậy Lăng Tiêu?
Lăng Tiêu
Là em gái hàng xóm tầng dưới mang lên
Lăng Tiêu
Nhưng con không nhận
Nghe tới đây thì bà đã hiểu chuyện gì đã xảy ra
Thế là dỗ mãi Lăng Vy mới chịu ngủ được một lúc,Trần Đình mệt mỏi vào bếp nấu cơm tiếp chờ Hoà Bình về ăn
Lăng Hoà Bình
Anh về rồi đây
Trần Đình
Con bé mệt nên ngủ rồi
Trần Đình
Anh phụ em bê đồ ăn ra đi
Sau khi bê đồ ăn ra thì cũng bắt đầu bữa trưa
Định mở cửa ra ngoài ăn cơm thì giọng mẹ cô vang lên
Trần Đình
Hoá ra đối với anh chỉ có mình em đang chịu giày vò hả?
Lăng Vy
*Ba mẹ lại cãi nhau rồi*
Lăng Hoà Bình
Đừng nói nữa đừng nói nữa
Lăng Hoà Bình
Đừng hét lớn trước mặt con
Lăng Hoà Bình
Với cả lỡ Tiểu Vy nghe thấy thì sao
Trần Đình
Giờ anh lại tỏ ra làm người bố tốt à?
Trần Đình
Thế hồi trước anh ở đâu,anh làm gì hả?
Trần Đình
Nếu anh chịu để ý một chút thôi thì có đến mức này không?
Lăng Hoà Bình
Được rồi,được rồi
Lăng Hoà Bình
Hạ hỏa hạ hỏa nào
Lăng Hoà Bình
Mình từng nói sẽ không nhắc lại chuyện này nữa
Lăng Hoà Bình
Để mình sống tốt,đúng không?
Trần Đình
Em không muốn sống tốt chắc?
Lăng Hoà Bình
Được rồi là anh nhắc lại
Lăng Hoà Bình
Anh hứa sẽ không nhắc lại nữa.
Đến mức này thì Hoà Bình chỉ còn cách hạ cái tôi của mình xuống để vợ không tức giận
Lăng Hoà Bình
Giờ chúng ta ăn cơm
Lăng Hoà Bình
Ăn cơm xong anh còn phải đi làm nữa
Lăng Hoà Bình
Con trai ăn đi,ăn đi.
Trần Đình
Anh thích thì đi làm luôn đi còn lo cho cái nhà này làm gì nữa?
Trần Đình
Còn ăn cơm làm gì hả?
Tức nước vỡ bờ Trần Đình không nhịn được nữa hất tung cả bàn ăn
Lăng Hoà Bình
Em điên rồi à?
Trần Đình
Đúng,em điên rồi. /Đứng dậy/
Trần Đình
Em không điên mà được à?
Trần Đình
Đấy là máu mủ của em
Lăng Hoà Bình
Em tưởng anh không buồn sao?
Rồi hai người cãi nhau một trận rồi Trần Đình bỏ vào phòng còn mỗi Lăng Tiêu và Hoà Bình ở lại
Phòng của hai anh em mở ra
Lăng Hoà Bình
/Nhìn về phía cửa phòng/
Lăng Tiêu
/Nhìn về phía cửa phòng/
Lăng Hoà Bình
Dậy rồi hả con?
Lăng Vy
Để em giúp anh dọn dẹp
Thế là một lớn một bé cùng nhau dọn dẹp lại bãi chiến trường mà hai vị phụ huynh mình gây ra.
Lăng Tiêu quét còn Lăng Vy thì nhặt lại những cái tô còn dùng được cho vào bồn
Lăng Hoà Bình
/Nhìn hai đứa con/
Lăng Hoà Bình
*Bố xin lỗi*
Có lẽ nếu như ngày đó ông không bỏ bê nhà cửa,ham công tiếc việc thì sẽ không dẫn đến cớ sự như ngày hôm nay. Trần Đình sẽ không nóng tính như bây giờ và có khi đứa con gái út của ông vẫn sống
Giờ xin lỗi cũng đã quá muộn. Sau cái chết của con gái,vợ ông thay đổi tính tình trở thành người khó tính và độc đoán,hai đứa con cũng trở nên lầm lì,ít nói.
Hạnh phúc của tổ ấm xây dựng bao năm giờ đã vụn vỡ trôi xuống sông,xuống biển mất rồi.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play