Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Trong Bóng Đêm Ta Nhìn Thấy Sao Trời | In The Dark I See The Star

CHƯƠNG I: CHÀO ĐỜI

Một ngày mùa đông năm 1531, tại Cung Hampton ở Middlesex, Anh.
Tiếng trẻ con khóc vang vọng dãy hành lang dọc cung điện...
Một âm thanh thánh thót và ngân vang
Hầu nữ
Hầu nữ
Chào đời rồi! Chào đời rồi! Vương hậu đã bình an hạ sinh một bé trai khỏe mạnh!
Henrry VIII
Henrry VIII
A! Thật vậy không? Con trai ta, mau đưa nó cho ta xem...
Hoàng đế Henrry không thể giấu nổi niềm vui sướng hân hoan, ông đã túc trực bên ngoài cung Hampton suốt đêm qua đến độ hai mắt trũng xuống, giờ đây thần sắc đã hồng hào tươi tắn trở lại khi nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ.
Đứa bé được trao cho nhà vua, một hài nhi nhỏ nhắn nhưng trông rất hồng hào khỏe mạnh, khác xa với những đứa trẻ sinh non cùng thời khác.
Henrry VIII
Henrry VIII
Con trai ta...
Henrry VIII
Henrry VIII
Chào mừng con đến với thế giới này
Nhà vua nói bằng một giọng trìu mến và ánh nhìn đầy tự hào.
Henrry VIII
Henrry VIII
Cho người chăm sóc Vương hậu thật cẩn thận nhé, ta sẽ đến thăm nàng sau, giờ hãy để nàng nghỉ ngơi trước khi gặp lại thiên thần nhỏ của mình
Hầu nữ
Hầu nữ
Vâng!
Đứa trẻ được đặt tên ngay sau đó. Edward- mang ý nghĩa nắm giữ đầy vật chất của cải, và Vương tử Edward đã ra đời như thế.
Vương hậu Jane nhanh chóng gửi đi thư thông báo: "Một Vương tử, người được hoài thai trong cuộc hôn nhân hợp pháp nhất giữa Nhà vua với ta"
Tin tức Vương hậu hạ sinh thành công đã lan rộng khắp đất nước, khắp nơi dân chúng hân hoan ăn mừng và hát vang bài thánh ca chúc tụng Te Deums để chào mừng vị hoàng tử nhỏ.
Vua và Vương hậu đứng trên điện Palmy, trên tay ôm Vương tử Edward trước sự chứng kiến và tung hô của toàn thể triều thần và dân chúng, niềm hạnh phúc dâng tràn khắp muôn nơi, dù đang là những tháng mùa đông nhưng dường như ai cũng cảm thấy không khí ấm áp nhộn nhịp vây quanh.
Thế nhưng hạnh phúc không kéo dài lâu...
Ngày 21 tháng 10, tức một tuần sau khi Vương tử chào đời, Vương hậu Jane lên cơn biến chứng hậu sản và ra đi ngay trong đêm đó.
Cả England dường như bàng hoàng sụp đổ trước hung tin này.
Trước khi ra đi trong đau đớn, Vương hậu chỉ kịp ôm riết lấy Edward, đứa trẻ tội nghiệp.
Jane Seymour
Jane Seymour
Con ngoan...con ngoan của ta
Jane Seymour
Jane Seymour
/nói với người hầu/ Các ngươi chuyển lời đến bệ hạ, xin người hãy nuôi nấng dạy dỗ Edward... ta có lỗi với người...
Rồi bà hôn lấy Edward lần cuối và nhắm mắt ở tuổi 22.
Vua Henrry lúc này vừa từ nhà nguyện trở về, ông cầu xin các vị thánh hãy giúp đỡ cho vợ mình, thế nhưng vừa về đến cửa cung đã nghe người hầu báo tin, ông chỉ kịp gào lên gọi tên Vương hậu trong đau đớn.
Tin lành chưa ngớt, tin dữ đã được truyền đi, cả England ai ai cũng tiếc thương cho vị vương hậu trẻ tuổi bạc mệnh.
Edward đã mở đầu cuộc đời mình với một màu trắng tang tóc như vậy.
...........
.......
...
Một ngày hè tháng 5 năm 1531
Tại lâu đài Bunratty ở Bắc Munster
Người hầu
Người hầu
Nam tước phu nhân đã hạ sinh rồi! Nam tước phu nhân đã hạ sinh thành công rồi!
Nam tước Carter
Nam tước Carter
Sinh rồi à? Là trai hay gái? /gấp gáp/
Người hầu
Người hầu
D-dạ...
Nam tước Carter
Nam tước Carter
Nói nhanh lên!!
Người hầu
Người hầu
Dạ, là một Nữ nam tước
Nam tước Carter
Nam tước Carter
Cái gì?? Chết tiệt! Ngươi không nhìn nhầm đấy chứ
Trưng ra một vẻ mặt giận dữ xen lẫn tràn trề thất vọng, Nam tước Carter cáu kỉnh hỏi nữ người hầu rồi quay đi vò đầu bứt tai, mặt đỏ bừng vì nốc quá nhiều rượu.
Nam tước Carter
Nam tước Carter
Một đứa bé gái thì làm được gì chứ... Ông trời ơi!!
Ông ta dường như còn chưa tỉnh táo, người đàn ông luôn mong chờ một Nam tước thứ hai ra đời vẫn có thể ngập trong men say kể cả khi vợ mình đang lâm bồn.
Nam tước Carter
Nam tước Carter
Nó thậm chí còn không thể đi chăn ngựa... Thật vô tích sự... Rồi nó sẽ chỉ ăn bám... Một đứa ăn bám...
Quá chán chường, ông ra lại lên ngựa ra ngoài, bỏ lại sau lưng tiếng khóc ngặt nghẽo của đứa trẻ mới sinh còn chưa được cha đỡ đầu và đặt cho một cái tên.
Nam tước phu nhân đã nghe hết được những lời nói cay độc của chồng mình, bà chỉ khó nhọc thở dài ra một tiếng, nhìn xuống đứa trẻ còn đang khóc từng tiếng mà lòng đau xót vô cùng.
Inovia
Inovia
Tên của con là Irene...
Bà gắng gượng nở một nụ cười trìu mến...
Inovia
Inovia
Con chính là sứ giả của hòa bình, mẹ mong thiên thần bé nhỏ sẽ đến và dẹp tan mọi hỗn loạn trong lòng mẹ
Inovia
Inovia
Dù thế giới có căm ghét con đến nhường nào, mẹ vẫn sẽ mãi bên cạnh con
Những nỗi uất hận cứ thế trào dâng trong lòng bà, khiến tim bà đau nhói. Cuộc hôn nhân của bà với Nam tước vốn dĩ là cuộc hôn nhân bị sắp đặt, bà đã quá quen với việc bị chồng mình lạnh nhạt thờ ơ.
Bà chỉ xót thương cho đứa con tội nghiệp, mới chào đời đã bị hắt hủi. Rồi cả hai mẹ con cùng khóc.
Hầu nữ
Hầu nữ
Nam tước phu nhân... xin người đừng khóc, sức khỏe sẽ bị ảnh hưởng
Inovia
Inovia
Ta còn có thể làm được gì... ta, ta...
Hầu nữ
Hầu nữ
Phu nhân!
Nam tước phu nhân Inovia ngất lịm trên giường, bà bị băng huyết và hôn mê sâu.
Ngay chiều hôm sau, bà qua đời, hưởng dương 24 tuổi.
Thể theo lời của Inovia, đứa bé mới chào đời được đặt tên là Irene.
Nữ nam tước Irene Cecillia Carter.
2 ngày sau, người ta trông thấy Nam tước Carter loạng choạng trở về nhà sau một cuộc đua ngựa hay đấu kiếm nào đó với những người bạn mà ông ta kết giao trong các buổi tiệc rượu linh đình.
Sau khi vào nhà và nhận tin dữ, ông ta nhếch mép, không hề có một chút đau thương nào trên khuôn mặt.
Nam tước Carter
Nam tước Carter
Chết rồi à?
Nam tước Carter
Nam tước Carter
Lo chôn cất cho tử tế đi, đừng để mất mặt với người ngoài /nói với quản gia/
Nam tước Carter
Nam tước Carter
Còn đứa bé...
Nam tước Carter
Nam tước Carter
Các ngươi liệu mà nuôi nó, ta không quan tâm, con vịt trời vô dụng!
...
Irene, đứa trẻ mồ côi mẹ, đã được chào đời như thế.
Liệu tương lai còn có thể thay đổi không? Hay cả cuộc đời chỉ toàn là hố sâu thăm thẳm?
Không một ai biết.
.....
HẾT CHƯƠNG I

CHƯƠNG II: THỜI NIÊN THIẾU

Tháng 12 năm 1533
Vương tử Edward lúc này đã được 2 tuổi, bụ bẫm và khỏe mạnh dưới sự chăm sóc của các hầu nữ thân cận trong cung.
Nhà vua vẫn còn đau đớn và day dứt trước sự ra đi đột ngột của Vương hậu dù đã mãn tang từ lâu, chuyện chính sự trong điện đều do một tay Ngân khố Đại thần William Paulet lo liệu.
William Paulet vốn là một người chú họ của Vương hậu, vì nhà vua hết mực yêu thương người vợ quá cố nên William cũng được ưu ái ban cho một chức quan hậu hĩnh.
Mùa đông năm đó, trời rét căm căm. Tuyết dày và gió thổi mạnh, khắp nơi toàn là một màu trắng xóa.
Không hiểu vì lí do gì, nhà vua lại nổi hứng muốn đi săn cáo tuyết. Ông sai quân lính chuẩn bị ngựa, nhất quyết muốn lên núi mặc cho hết thảy các đại thần trong điện đều ra sức can ngăn.
Biết không thể cản được, họ đành bất lực nhìn theo nhà vua cùng với vài ba tên tùy tùng khuất bóng dần khỏi thành Rom.
Rồi 2 ngày, 5 ngày, 10 ngày trôi qua, tin tức về nhà vua và đội đi săn vẫn chưa trở về khiến mọi người vô cùng lo lắng, các đại thần và tướng lĩnh đều tỏ ý muốn Ngân khố Đại thần phát lệnh đi tìm nhà vua, thế nhưng ông ta vẫn dửng dưng mà rằng: "Cứ chờ đi, bệ hạ sẽ sớm trở về thôi mà."
Thế rồi cuối cùng, 15 ngày sau, nhà vua cuối cùng cũng quay trở về, không một vết xước trên người, còn có một người phụ nữ mặc chiếc váy may bằng vải nhung xanh thẫm ngồi sau yên ngựa một cách đầy âu yếm.
William Paulet
William Paulet
Bệ hạ vạn tuế! Cuối cùng người cũng về rồi, làm thần lo lắng đến mất ăn mất ngủ.
Tên đại thần lập tức chạy ra trước điện nghênh đón, nở một nụ cười đầy nịnh hót.
Người phụ nữ với đôi mắt xanh ngọc bích và mái tóc vàng óng ả cuốn hút tựa nữ thần. Không phải nói, nhà vua si mê như điếu đổ, mới đi săn về đã lập tức hạ lệnh tổ chức yến tiệc chào đón tân Vương hậu- Anne Boleyn.
Từ ngày hôm đó, toàn England đã có thêm một Vương hậu mới và Edward đã chính thức có thêm một người mẹ.
Lúc này, vị vương tử mới lên 2, chập chững biết đi, vẫn còn là một đứa bé non nớt chịu sự dạy dỗ và chăm sóc của các hầu nữ trong cung của Cố Vương hậu Jane.
Vương hậu Anne có vẻ rất hứng thú với Edward, bà ta sai người bế cậu đến gặp mặt. Thoạt nhìn thì chỉ có vẻ như Vương hậu đang trò chuyện cùng tiểu Vương tử, thế nhưng điệu bộ và ánh mắt của bà ta lại đầy vẻ ám muội và tà mị.
Anne Boleyn
Anne Boleyn
Con ngoan... /bế đứa trẻ/
Edward là một đứa bé thông minh, cảm giác như có điều không lành, liên tục giãy giụa và quấy khóc.
Hầu nữ
Hầu nữ
Thưa Vương hậu, xin hãy để nô tì...
Anne Boleyn
Anne Boleyn
Không cần!
Bà ta giơ tay phải lên đầy dứt khoát và còn không quên tặng cho người hầu nữ một cái liếc thấu tận tim gan khi cô định tiến lại giúp đỡ.
Rồi, Anne quay sang nhìn Edward bé nhỏ với vẻ đầy giận dữ, nói trong cơn tức:
Anne Boleyn
Anne Boleyn
Mẹ ngươi đã chết rồi, có hiểu không? Từ giờ ta chính là mẹ của ngươi, ngoan ngoãn nghe lời đi! Nín ngay!!
Edward
Edward
/khóc lớn hơn/
Bà ta trừng mắt và siết chặt lấy hai cánh tay bé nhỏ của Edward khiến cậu càng sợ hãi, gào khóc to hơn. Được một lát, dường như nhận ra bản thân đã mất kiểm soát, Anne vội vàng thả tay ra, cơn giận lập tức bay biến, thay thế vào đó là một nụ cười hiện ra với giọng đầy trìu mến:
Anne Boleyn
Anne Boleyn
Bé con thân yêu, ta xin lỗi, ta không muốn làm đau con... Nếu con ngoan ngoãn, ta sẽ yêu thương và nuôi dưỡng con trở thành một Vương tử đầy quyền lực, thậm chí là trở thành người đứng đầu của toàn England, con không muốn điều đó sao...
Anne Boleyn
Anne Boleyn
Còn nếu không...
Giọng nói Vương hậu trở nên tà mị.
Anne Boleyn
Anne Boleyn
Ta sẽ khiến con phải sống trong đau đớn...còn hơn cả khi chết...
Lời nói ra như một làn gió lạnh vút qua trong óc đứa trẻ, thâm nhập vào sâu trong trí nhớ, giống như một lời tà thuật khiến người ta mụ mị đầu óc.
Chẳng biết Vương tử có hiểu gì không, chỉ thấy đôi mắt trở nên mờ dần, như chìm vào hư ảo, không còn giãy giụa, quấy khóc như trước nữa.
Những hầu nữ đứng bên cạnh chỉ biết sợ hãi mà cúi đầu im lặng.
...
.....
.......
Năm tháng cứ thế trôi qua nhanh như gió thổi, mới đó mà đã 15 năm kể từ khi Cố Vương hậu Jane qua đời.
Lâu đài Bunratty, mùa đông năm 1546.
Adela
Adela
Irene!...Irene đâu!!
Irene Cecillia Carter
Irene Cecillia Carter
Dạ, thưa mẹ...
Tiếng gọi chói tai vang lên, có một giọng nói the thé vọng ra từ dưới nhà, kèm theo đó là những tiếng bước chân chạy vội lên tiền sảnh.
Adela
Adela
Tại sao mày không đun nước nóng cho tao, mày muốn tao chết cóng phải không??
Irene Cecillia Carter
Irene Cecillia Carter
Thưa mẹ... /sợ hãi, quỳ sụp xuống sàn nhà/
Không đợi cô gái kịp giải thích, người phụ nữ đã giận dữ lao tới giáng thẳng một bạt tai vào gương mặt ửng đỏ lên vì lạnh của nàng.
Cô gái chỉ kịp ré lên một tiếng rồi ngã ra đất sau cú tát trời giáng, ánh mắt ngấn lệ van nài sự tha thứ.
Irene Cecillia Carter
Irene Cecillia Carter
Mẹ, xin người...
Adela
Adela
Nín ngay!
Irene Cecillia Carter
Irene Cecillia Carter
Ngoài trời tuyết rơi lạnh lắm, nhà bếp lại nằm cạnh chuồng ngựa, con... con không chịu nổi cái lạnh... nên đã ngủ quên trong đống rơm, con...
Adela
Adela
Hừ! Mày lại kiếm cớ để trốn việc à? Trong nhà này chỉ có mình tao là lo liệu mọi việc, thế mà mày có mỗi mấy việc vặt cũng lo không xong ư?
Ánh mắt bà ta trở nên giận dữ.
Adela
Adela
...thế thì chết đi!!
Cơn giận bùng lên, bà ta nắm lấy dây cương ngựa treo trên tường, đánh tới tấp vào người cô gái nhỏ, từng nhát quật như muốn phát tiết hết mọi thứ.
Cô gái không dám phản kháng, chỉ nằm co quắp ôm lấy thân mình khóc nức nở cầu xin.
Đám người hầu chỉ dám đứng dưới cửa bếp cầu nguyện cho cô gái đáng thương, họ muốn bảo vệ nàng nhưng lo sợ quyền uy của người phụ nữ độc ác kia.
Sau những trận đòn, bà ta mệt lử nằm dài ra ghế bành, còn cô gái thì run rẩy với những vết thương rớm máu trên người.
Đó là Irene, con gái duy nhất của Nam tước Carter xứ Ireland và đây là những gì diễn ra trong cuộc sống thường ngày của cô suốt 15 năm qua.
Từ khi mẹ cô mất, cha ngày càng lún sâu vào những cuộc tiệc rượu linh đình, rồi ít lâu sau thì rước về cho cô người mẹ kế tên Adela, vốn là một ca nữ trong nhà hát, và rồi từ đó chính thức đẩy cuộc đời của Irene chìm ngập trong địa ngục tăm tối.
Adela vốn xuất thân từ tầng lớp thường dân, không phải quý tộc. Bà ta từ lâu đã quen việc chuốc rượu mời khách, giỏi nhất là nói lời ngon ngọt, cộng thêm việc ham mê chơi bài bạc nên từ khi trở thành Hầu tước phu nhân nhà Carter thì một tay lén cầm gia sản đổ vào những canh bạc, tay còn lại dỗ ngọt che mờ mắt Hầu tước nên bà ta có thể tùy ý hành hạ Irene và làm chủ cả cái lãnh địa của cha nàng.
Cánh cửa cung điện bật mở, Hầu tước trở về, dáng điệu say khướt, hai chân xiêu vẹo bước đi không vững, từ từ tiến vào đại sảnh.
Nam tước Carter
Nam tước Carter
Ực!... cái tên Lorem chết bầm, hắn nghĩ hắn là ai...dám lên mặt với ta...chẳng qua chỉ thắng một màn đấu kiếm...ợ...
Ông ta mắt nhắm mắt mở nhìn thấy Irene, nhưng thay vì giúp con gái trừng trị người vợ kế lộng quyền, ông ta chỉ nấc lên từng tiếng rồi lải nhải.
Nam tước Carter
Nam tước Carter
Cái gì vậy...sao mày cứ khóc mãi thế...chết tiệt!... không cười lên được à... Ợ!...
Irene nằm yếu ớt trên sàn đá cẩm thạch, ngước mắt lên nhìn cha, cầu cứu.
Bỏ mặc đứa con gái bé nhỏ, ông ta loạng choạng bước lên lầu từng bước xiêu vẹo rồi khuất hẳn. Chỉ còn Irene nằm đó trong vô vọng, nàng cũng đã quen với việc này rồi.
Người mẹ kế ngán ngẩm nhìn theo bóng lưng chồng, bất lực lại quay sang phát tiết vào Irene không hề kiêng nể bất kì ai.
Adela
Adela
Mày thấy gì chưa?? Nhìn kĩ đi. Người cha kính yêu của mày đó, xem ông ta có thèm nếm xỉa tới mày không! Đồ ăn hại!! Cút đi!!
Chỉ chờ có thế, Irene vội vã bò dậy, gắng gượng chút sức cuối cùng lui xuống bếp, trước khi đi còn phải kính cẩn cúi người, giống như một người hầu cúi chào chủ nhân vậy, cô đã không còn được coi là một tiểu thư cao quý trong suốt 15 năm nay.
Maki
Maki
Tiểu thư, người không sao chứ?
Chỉ chờ cô xuống bếp, đám người hầu lập tức xúm lại hỏi thăm và dìu cô vào trong.
Người hầu
Người hầu
Để em lấy trứng gà lăn vết thương cho người nhé.
Maki
Maki
Hầu tước phu nhân mỗi lần thua bạc là lại lôi tiểu thư ra trút giận, thật quá đáng!
Người hầu
Người hầu
Nhỏ tiếng thôi, để bà ấy nghe được sẽ lớn chuyện đó.
Irene Cecillia Carter
Irene Cecillia Carter
Ta không sao, các em đừng lo.
Maki
Maki
Nếu phu nhân quá cố còn sống nhất định sẽ không để tiểu thư khổ sở thế này.
Mỗi khi nghe ai nhắc tới người mẹ bạc mệnh của mình, Irene lại không cầm được nước mắt.
Irene Cecillia Carter
Irene Cecillia Carter
Em nói đúng, nhưng mà...
Irene Cecillia Carter
Irene Cecillia Carter
Bây giờ cách duy nhất ta có thể làm để giữ được mạng sống của bản thân là cam chịu.
Maki
Maki
Tiểu thư đừng lo, em nhất định sẽ sát cánh cùng người.
Irene mỉm cười. Maki vốn là con gái của một nữ người hầu không may qua đời và được mẹ cô nhận nuôi. Maki sống với Irene từ khi bé đến giờ, hai người luôn coi nhau là chị em thân thiết, chưa từng có khoảng cách giữa chủ và tớ.
Irene Cecillia Carter
Irene Cecillia Carter
Đợi khi nào ta được phối hôn, sẽ dẫn em cùng ra khỏi nhà, bắt đầu một cuộc sống mới /mỉm cười/
Maki
Maki
Em sẽ chờ ngày đó /cười/
.....
HẾT CHƯƠNG II.

CHƯƠNG III : TRƯỞNG THÀNH

*Vútt
Mũi tên lao đi vun vút và kèm theo sau đó là tiếng rên rỉ của một con thỏ rừng bị trúng tên.
*Screech!...screech!...
Con thỏ cố chạy trốn trong bụi rậm nhưng dường như bị mũi tên phập ngay vào chỗ yếu, chỉ cố chạy được vài bước thì nằm lăn ra chết, đôi mắt đen tuyền vẫn còn mở trừng trừng, hiện rõ sự đau đớn.
William Paulet
William Paulet
Tốt lắm! Khà khà khà! Đúng là xét về bắn cung thì không ai trong thành Rom này đủ bản lĩnh so tài với Vương tử điện hạ rồi! *vỗ tay, cười lớn*
Một tên lính xách tai con thỏ đem về dâng trước một đoàn người đang ngồi trên ngựa.
Edward
Edward
Vứt nó đi.
Một giọng nói lãnh đạm vang lên. Vương tử Edward năm nay đã tròn 15 tuổi.
Kế thừa nhan sắc khuynh thành của Cố Vương hậu, Edward được biết đến là vị Vương tử hệt như tượng tạc với đôi mắt màu mun sâu thẳm và gương mặt góc cạnh đẹp không tì vết. Edward thông thạo bắn cung từ khi còn nhỏ, tài năng và trình độ vượt xa đến mức không một ai trong thành Rom là chưa từng nghe danh của vị Vương tử tuổi trẻ tài cao.
Xuất chúng là thế nhưng lại khiến người ta kinh sợ hơn là nể phục. Bề ngoài Edward luôn luôn giữ một vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, tính cách có phần tàn nhẫn và lãnh đạm đến mức khiến đối phương run rẩy sợ hãi nếu đứng trước mặt họ quá lâu.
Nhiều người truyền tai nhau rằng do bị Vương hậu Anne mê hoặc nên Edward mới có tính cách như thế vì lúc nhỏ chàng rất ngoan ngoãn và luôn là một vị Vương tử vui vẻ đáng yêu.
Thế nhưng vì sợ thế lực của Vương hậu nên không ai dám khẳng định điều này.
William Paulet
William Paulet
Thôi nào, chí ít thì con thỏ tai cụp này sẽ lấp đầy được dạ dày của Emperor (ngựa của Edward), người nên suy nghĩ lại đi *cười*
Edward
Edward
Đây đã là con thỏ thứ 7 trong ngày rồi, nếu ông thích ăn thỏ chết đến vậy thì cứ lấy đi *cưỡi ngựa rời đi không chút quan tâm*
William Paulet
William Paulet
...Chà, thần sẽ coi đây là phần thưởng điện hạ dành cho thần vậy...
Hôm nay là ngày Ngân khố đại thần William hộ tống Vương tử ra ngoài săn bắn, nhưng đây đã là lần thứ ba ông ta bị Edward châm chích một cách cay cú đến vậy mà không cách nào bật lại được, cục tức này nuốt không trôi ông ta chỉ đành bật cười gượng gạo cho qua chuyện.
William Paulet
William Paulet
... nhưng mà thưa điện hạ, con thỏ ngon thì dù có chết đi thịt vẫn sẽ thơm ngon, còn nếu đã là giống thỏ hoang ăn đá uống sương để sống sót qua ngày thì dù có sống vẫn chỉ dành cho đám dân đen đầu đường xó chợ mà thôi hahaha *cưỡi ngựa theo sau*
Edward là con của một Vương hậu đã qua đời, cuộc sống chỉ đang dựa vào vị Vương hậu mới, nếu một ngày không còn được che chở nữa, chàng sẽ thất sủng. Edward hiểu ông ta đang muốn nói gì, nhưng chàng vờ như không nghe thấy rồi thúc ngựa trở về cung điện.
...
Cung của Vương Hậu (cung Cashel).
William Paulet
William Paulet
Thật quá quắt! Ta đường đường là một quan đại thần nắm giữ toàn bộ quyền uy trong triều vậy mà lại phải ngậm đắng nuốt cay nghe một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch nói xiên nói xẹo!...
Ngân khố đại thần William vừa uống cạn ly rượu vừa nói trong tức giận với Vương hậu Anne, cách hành xử không có vẻ gì là cung kính của một vị đại thần đối với người trong hậu cung như Vương hậu.
Anne với đôi mắt ướt đầy mê hoặc, ngồi dựa vào chiếc ghế lót lông cừu dát vàng uy nghiêm, lả lướt rót rượu...
Anne Boleyn
Anne Boleyn
Hmm... đôi khi nhẫn nhịn mới là giải pháp tốt nhất, ngài quên rồi sao...
Bà ta lắc nhẹ chiếc ly cho mùi nho lên men lan tỏa khắp đầu mũi, nhấp một ngụm rồi mỉm cười tỏ vẻ bình thản.
William Paulet
William Paulet
Anne! Ta cho ngươi ngồi lên vị trí này không phải để ngươi dạy đời ta! Nếu không có thứ vô dụng như ngươi thì ta cũng không cần phải khổ sở luồn cúi như thế này! /cáu/
Anne Boleyn
Anne Boleyn
Cẩn thận lời nói của mình đi thưa ngài Ngân khố đại thần... /nhếch môi/
Anne Boleyn
Anne Boleyn
Nếu ngài nghĩ làm chuyện đó dễ dàng như vậy thì ngài cứ việc giết chết ta rồi vào thế chỗ đi...
William Paulet
William Paulet
... Ngươi!...
William tức lắm nhưng cũng chẳng làm được gì, ông ta chỉ biết sỉ vả và uống rượu cho hả giận.
William Paulet
William Paulet
Đến bao giờ thì thằng ranh con đó mới nằm gọn trong lòng bàn tay ngươi đây? Và cả lão phế nhân kia nữa! (ám chỉ Nhà vua).
Anne Boleyn
Anne Boleyn
Edward hiện giờ rất nghe lời ta, cả bệ hạ cũng vậy, ngài lo lắng cái gì chứ? Sắp thôi rồi chúng ta sẽ có được thứ mà mình muốn...
Anne Boleyn
Anne Boleyn
Ahahahaha...
Vương hậu phá lên cười giòn giã như lại muốn chọc tức William, bất thình lình giọng nói của Edward từ đâu vang lên.
Edward
Edward
Mẫu hậu vạn tuế...
Anne và William thoáng chút giật mình nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
William Paulet
William Paulet
Ồ! Vương tử điện hạ người cũng đến thăm Vương hậu đấy à!
William vội vàng đặt ly rượu xuống tỏ vẻ cung kính.
William Paulet
William Paulet
Thần và nương nương đang bàn bạc một vài chuyện trên điện...
Edward
Edward
Sức khỏe người thế nào rồi ạ?
Không đợi Ngân khố đại thần được nói hết câu, Edward đã lạnh lùng xen ngang nói chuyện với Vương hậu một cách dửng dưng không hề để mắt tới William khiến ông ta xấu hổ ra mặt.
Anne Boleyn
Anne Boleyn
Con ngoan, ta vẫn khỏe... /mỉm cười rồi quay sang nói với William/ Nếu không còn việc gì ngài có thể lui được rồi!
William Paulet
William Paulet
Vâng thưa nương nương!
Chỉ chờ có thế William cung kính người rời đi, trên mặt thoáng vẻ bực dọc.
Edward
Edward
Nhi thần vừa đi săn trở về, có vài tấm da thỏ và sừng hươu đem đến dâng cho người.
Anne Boleyn
Anne Boleyn
Tốt lắm Edward, vậy mới đúng là con ngoan của ta chứ! Thật không uổng công ta chăm bẵm con từ nhỏ đến giờ.
Anne nở nụ cười tươi niềm nở xoa đầu Edward, bà ta cố tỏ ra trìu mến nhưng tận sâu trong ánh mắt vẫn toát ra vẻ tà mị không có gì là tốt đẹp.
Khắp cả cung điện ai cũng biết, Edward từ nhỏ được các nữ tì thân cận của Cố Vương hậu nuôi dưỡng, chăm nom. Thế nhưng từ khi Anne xuất hiện, dù chỉ thỉnh thoảng mới đến gặp mặt Edward, lần nào cũng nói toàn những lời cay độc rù quến, vậy mà giờ đây lại tỏ ra thương yêu chiều chuộng, khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy nực cười.
Nhưng đối với Edward chàng từ lâu vẫn luôn cho rằng Vương hậu Anne mới là người mẹ yêu quý của mình. Vương hậu nói rằng mẹ ruột của chàng- Jane Seymour lúc trước bị Hoàng đế ghẻ lạnh nên đã có gian tình với một tên tướng sĩ rồi sinh ra chàng. Sau đó vì tội lỗi tày trời mà bị thánh thần trừng phạt chết ngay sau khi sinh.
Thâm tâm Edward chưa từng ghét bỏ mẹ ruột của mình, chàng chỉ quá sốc và không thể chấp nhận được những gì mà bà đã làm, vì vậy khi được Vương hậu Anne bao dung che chở Edward đã cảm thấy an toàn và trở nên nghe lời tuyệt đối. Dù trước mặt người khác chàng có thể toát ra khí chất lạnh lùng đến đáng sợ nhưng khi ở cạnh Vương hậu, Edward cứ như một chú dê con ngoan ngoãn nghe lời.
Thế nhưng tình cảm của chàng giữa cha thì càng ngày càng rạn nứt. Đức vua bây giờ trở thành một người cứng nhắc bảo thủ, cơ thể yếu ớt và đôi mắt thì lúc nào cũng đờ đẫn, mỗi khi hai người gặp nhau đều không nói nổi vài ba câu thì lại xảy ra xung đột.
Anne Boleyn
Anne Boleyn
Hôm qua ta nghe nói con và bệ hạ lại cãi nhau phải không?
Nhấp một ngụm rượu, Anne hỏi han vẻ lo lắng nhưng thật ra đang mừng thầm trong bụng, bà ta muốn Đức vua và Vương tử phải xảy ra mâu thuẫn, xâu xé lẫn nhau mới hả dạ.
Edward
Edward
... vâng! Chỉ là vài cuộc cãi cọ nhỏ không đáng để ý, dù sao thì lần nào gặp nhau cũng thế nên con đã quen rồi.
Edward
Edward
Mẫu hậu! Con có chuyện muốn hỏi người...
Anne Boleyn
Anne Boleyn
Sao vậy?
Edward
Edward
Hôm qua con và bệ hạ cãi nhau, con đã hỏi người rằng có phải người luôn căm ghét con vì con không phải là con của người, là vì vương hậu Jane đã lừa dối người hay không...
Edward
Edward
.... bệ hạ rất giận dữ tát con một cái, bảo con không được xúc phạm đến mẹ mình, nói năng thiếu suy nghĩ...
Edward
Edward
Con đang nghĩ là nếu như vương hậu Jane thật sự lừa dối bệ hạ như lời mẫu hậu nói thì tại sao bệ hạ lại đánh con.
Edward
Edward
Mẹ con thật sự là người tồi tệ như vậy sao?
Vương hậu có phần sững người trước câu hỏi của Edward. Bà ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nói:
Anne Boleyn
Anne Boleyn
Tuy con sẽ khó để chấp nhận nhưng đó chính là sự thật. Nghe ta... từ nay con cũng chỉ cần có một người mẹ là ta mà thôi, người phụ nữ trăng hoa xấu xa kia con không cần nhớ nhung đến làm gì...
Anne Boleyn
Anne Boleyn
... bà ta cho đến lúc bị đem ra hành quyết vẫn còn gọi tên người tình, lại còn buông lời nguyền rủa bệ hạ, lúc đó người tức đến thổ huyết, con may mắn giữ được mạng sống đã là ân đức lắm rồi...
Edward
Edward
...
Ánh mắt Edward trầm xuống, tuy cậu không nói gì nhưng hai chữ thất vọng đã hiện rõ lên mặt.
Anne Boleyn
Anne Boleyn
Con yêu, chuyện thông d.â.m với tướng sĩ có nói thế nào cũng là rất đáng xấu hổ, bệ hạ từ lâu đã không muốn nhắc đến rồi, vậy nên từ nay con đừng nên nói đến nữa, nếu không sẽ làm người nổi giận đó.
Edward
Edward
... vâng!
Edward
Edward
Vậy con xin phép đi trước.
Anne Boleyn
Anne Boleyn
Được rồi, con đi đi, nhớ lời ta dặn.
Bóng lưng Edward đã lặng lẽ lui xa khỏi cung, Vương hậu chỉ nhìn theo và nở nụ cười đắc ý.
Edward xuống sân ngựa tập kiếm, từng nhát kiếm chém xuống như nói lên nỗi lòng chàng- thất vọng và sụp đổ. Giờ đây chàng cảm thấy bản thân mình thật xấu xa và tồi tệ như một thứ sinh vật dư thừa không đáng được sinh ra trên đời này vậy. Edward cứ điên cuồng chém loạn xạ từng nhát này đến nhát khác, nước mắt đã rơi từ bao giờ...
Vương hậu Anne lặng lẽ quan sát từ cửa sổ, khoan khoái nhấp rượu ra vẻ đắc chí.
Anne Boleyn
Anne Boleyn
"Chờ xem ta dùng ngươi thế nào..."
.....
HẾT CHƯƠNG III.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play