Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

CHÚ NUÔI

Chương 01: Tai Nạn Kinh Hoàng

- Happy birthday to you...happy birthday to you...chúc mừng sinh nhật Tiểu Tỷ của chúng ta..bố mẹ luôn chúc cho con muôn đời bình an, và tràn đầy hạnh phúc bên bố mẹ nhé...

Hai vợ chồng Khương Hữu đang lái xe đến địa điểm là khu camping để tổ chức sinh nhật cho con gái chín tuổi của bọn họ, cô bé mặc một chiếc váy trắng công chúa tay phồng trông thật đáng yêu làm sao trên môi không ngừng nở nụ cười tươi.

Ngồi trong xe, hai vợ chồng Khương Hữu khẽ hát chúc mừng sinh nhật cho con gái họ, cả gia đình ba người vui vẻ trong chiếc xe mà không hay biết nguy hiểm đang đến gần.

Vợ của Khương Hữu khẽ quay sang nhìn con gái mình, mỉm cười dịu dàng lên tiếng.

- Tiểu Tỷ có vui không khi được tổ chức sinh nhật tại camping hửm

- Dạ rất vui ạ, con thật sự rất háo hức muốn đến nơi ạ

Tiếp theo đó là tràn ngập tiếng cười của hai vợ chồng Khương Hữu, chiếc xe chạy gần đến nơi nhưng đột ngột có một chiếc xe tải lớn đang lao về phía bọn họ, hình như chiếc xe đó mất lái. Vợ của Khương Hữu kinh hãi ôm chầm lấy con gái mình, còn Khương Hữu nhanh chóng đánh tay lái về phía bên phải nhưng không kịp rồi.

- Không được...

Khương Hữu hét lên thật lớn, nhưng tiếp theo đó hắn che chắn ôm lấy hai mẹ con để bảo vệ hai người họ.

Rầm...bùm...bùm...

Chiếc xe của Khương Hữu bị lật ngược và đang bốc khói nghi ngút, hắn gượng người mặc kệ bên ngực trái của hắn đang bị vật nhọn đâm vào nhưng hắn vẫn cố gắng lay người vợ của hắn. Nhưng mà trên đầu vợ hắn chảy rất nhiều máu, cô ấy đã tắt thở từ lâu, chỉ còn con gái hắn đang bất động..

Rất nhanh xe cứu thương và đội cứu hộ, và xe cảnh sát đã đến hiện trường tai nạn, các cảnh sát nhanh chóng tiến hành điều tra và hợp sức kéo những người bên trong chiếc xe ra.

Bỗng từ đâu xuất hiện một chiếc siêu xe Rolls-Royce Sweptail màu đen đậu ngay hiện trường, một người đàn ông vội vàng xuống xe rồi vòng qua mở cửa xe cho một người đàn ông quyền lực. Cửa xe được mở ra, người đàn ông bên trong xe từ từ bước ra, mà người đàn ông này cao 1m88 tiến về phía chỗ cảnh sát.

- Tôi có thể vào trong được không ?

Mấy người cảnh sát thái độ đối với người đàn ông này vô cùng dè chừng, không dám từ chối vì uy lực trên người anh lại rất đáng sợ, suýt chút nữa khiến cảnh sát cũng không chống đỡ nổi áp lực này.

- Dạ được chứ thưa Ngài Lục

Lục Cửu không nói nhiều nhanh chóng đi đến chiếc xe của Khương Hữu, lúc này anh không thể bình tĩnh được nữa khi thấy người anh em của mình đang trong tình trạng nguy kịch, anh nhướng mày thẳng thần dùng một chân đập mạnh vào cửa xe, anh thành công đưa Khương Hữu ra ngoài.

- Hữu, cậu còn thở chứ ?

Khương Hữu được đưa lên xe đẩy nằm, bỗng hắn nắm chặt lấy tay Lục Cửu.

- Cửu, cứu...cứu vợ con của tôi...

Ngay lúc này anh mới phát hiện vẫn còn vợ con của Khương Hữu, anh nhanh chóng cùng vệ sĩ của mình và cảnh sát phụ giúp anh kéo hai mẹ con ra, khó khăn lắm mới kéo được vợ của Khương Hữu, còn cô bé cũng được kéo ra.

Nhưng vợ của Khương Hữu đã tắt thở từ lâu, còn con của hắn vẫn còn thở chỉ là đang bất động, Lục Cửu bước chân dài đến chỗ Khương Hữu.

Anh cất giọng nhàn nhạt.

- Cậu còn ổn không Hữu ?

- Cửu, tôi có một thỉnh cầu với cậu

Lục Cửu khẽ nhướng mày.

- Hửm ? Thỉnh cầu gì cậu nói đi

Đến lúc này Khương Hữu khẽ ho một tiếng, máu từ trong miệng hộc ra, hơi thở của hắn dần dần yếu đi đôi mắt cũng trở nên dần tối, hắn gắng gượng phải nói lời này với người anh em của hắn.

- Cậu hãy giúp tôi chăm sóc cho Tiểu Tỷ, bởi con bé không còn người thân nào cả...cậu làm được không ?

- Được rồi, tôi đồng ý với cậu !

Khương Hữu mỉm cười trong mãn nguyện, hắn từ từ nhắm mắt buông xuôi, Lục Cửu hoảng hốt kêu gào tên hắn.

...

Một tuần sau, cô bé Khương Tỷ sau một tuần hôn mê thì cuối cùng cũng tỉnh lại, trên trán cô bé vẫn còn đang bị thương khi tỉnh lại cô bé liền ngồi dậy nên kinh động đến vết thương.

Cô bé ngồi trên giường như người mất hồn, không hề nháo nhào lên mà chọn cách im lặng. Vệ sĩ của Lục Cửu thấy cô bé đã tỉnh lại, hắn ta lấy điện thoại ra gọi thông báo cho anh.

- Anh Lục, hiện tại Khương tiểu thư đã tỉnh lại

- Ừ

Người đầu dây bên kia chỉ phun một câu lạnh nhạt rồi cúp máy.

Khoảng chừng mười lăm phút sau Lục Cửu đã ngồi ngay trước mặt cô bé Khương Tỷ, anh ngồi vắt chéo chân khoanh tay trước ngực không mấy bận tâm đến cô, anh hờ hững nói.

- Bố và Mẹ cháu không còn nữa..

Nhưng Khương Tỷ vẫn không hề phản ứng gì ngoài ngồi im lặng như kiểu cô bé đã biết trước điều này, Lục Cửu thoáng chốc thích thú khẽ nhếch môi cười nhạt.

Anh đứng dậy liếc sang trợ thủ đắc lực của mình, cũng chính là Tần Ân người đàn ông đã theo chân anh suốt mười năm qua, anh dặn dò.

- Cậu hỏi bác sĩ có thể làm thủ tục xuất viện được chưa ? Sau đó đưa cô bé này đến biệt thự Tây Cẩm

- Đã rõ thưa anh Lục

Lục Cửu không nói gì thêm nhanh chóng rời đi, bốn tên vệ sĩ cũng đi theo sau anh.

Mọi người hãy nhớ➡️👍👍👍👍👍

Chương 02: Gọi Ta Là Chú Cửu

Khương Tỷ được bác sĩ kiểm tra xong thì không thấy điều gì bất thường chỉ có vết thương ngoài da trên trán cô bé, ngay sau đó Tần Ân làm giấy xuất viện cho cô bé.

Ba chiếc siêu xe Bugatti La Voiture Noire màu xám đã đậu sẵn trước cửa bệnh viện để hộ tống Khương Tỷ về biệt thự Tây Cẩm. Khương Tỷ được được vào trong biệt thự của anh, cô bé vô cùng tò mò nhìn ngó xung quanh khắp căn biệt thự rộng lớn mênh mong như thế này, vừa có chút thích thú.

Người hầu làm trong nhà nhanh chóng chạy ra xếp thành hai hàng, cung kính cúi chào cô bé.

- Chào mừng Khương tiểu thư về biệt thự Tây Cẩm

Trong lòng cô bé vô cùng hoang mang, có cần khoa trương đến như vậy không ? Nhưng cô bé không nói gì lặng lẽ đi theo sau Tần Ân, vừa bước vào trong cô bé càng thêm choáng ngợp bởi sự nguy nga tráng lệ, vừa cổ điển mang phong cách châu Âu.

Tần Ân vẫn lạnh lùng lên tiếng.

- Khương tiểu thư có hài lòng nơi này chứ ?

Khương Tỷ mỉm cười ngây ngô trả lời.

- Có ạ, nơi này thật sự rất đẹp cứ như một toà lâu đài khủng lồ vậy đó

Nghe vậy Tần Ân nhếch môi cười lạnh.

- Vậy thì tôi sẽ đưa Khương tiểu thư vào tham quan phòng ngủ của mình

Anh ta quay người tiến đến lên lầu tầng hai, thấy vậy cô bé Khương Tỷ cũng nhanh chóng đi theo anh ta. Lại một lần cô bé càng thêm choáng váng và kinh ngạc, đây thật sự là phòng ngủ của cô bé thật sao ? Sao lại đẹp đến như vậy, điểm chú ý nhất chính là không gian phòng ngập tràn màu xanh lá cây. Vừa hiện đại nhưng vẫn có sự hoài cổ, vintage trong đó, vừa có giường đơn, tủ quần áo ba cửa, kệ treo tường, kệ đứng kèm hộc tủ, và bàn ghế học tập.

- Khương tiểu thư có thích không ? Nếu không thích chúng tôi đổi lại như ý muốn của cô

Khương Tỷ nghe vậy vội vàng xua tay ý không cần phải làm vậy.

- Dạ không, cháu rất thích ạ

- Tiểu thư thích là tốt, vậy cô nghỉ ngơi đi một lát nữa sẽ có người hầu đánh thức cháu dậy ăn cô

Tần Ân lạnh lùng rời đi, sau khi anh ta rời đi sắc mặt Khương Tỷ trở nên ảm đạm rồi sau đó sụt sịt, cô bé leo lên giường bỗng dưng hốc mắt bắt đầu ửng đỏ, nước mắt trực trào ra.

- Bố ! Mẹ ! Tiểu Tỷ rất nhớ hai người, tại sao hai người lại nhẫn tâm bỏ Tiểu Tỷ mà đi...hức...sao không đưa Tiểu Tỷ đi cùng...

Cô bé đã biết hết chuyện bố mẹ cô bé đã qua đời sau khi xảy ra tai nạn kinh hoàng ấy, nhưng vẫn tỏ ra bản thân mình rất ổn vì không muốn người khác phải bận tâm đến cô bé, nên chỉ biết lặng lẽ tủi thân một mình, cũng nhờ hai người họ mà cô bé mới được sống sót, Khương Tỷ khóc rồi ngủ lúc nào không hay.

Lục Cửu lạnh lùng khoanh tay đứng trước cửa phòng ngủ của Khương Tỷ, khóe môi anh khẽ giật giật lời nói vừa rồi của cô bé đã lọt hết vào tai anh.

- Đúng là một đứa trẻ đáng thương !

Anh bỏ một câu rồi rời đi.

Tối đến, Khương Tỷ đang ngủ nhưng được một cô người hầu tên A Uyên đi đánh thức cô bé, cô người hầu này chuẩn bị cho cô bé một chiếc đầm voan tầng xòe vừa tay dài cổ cao màu be, như kiểu tiểu thư, nhưng chiếc đầm mà Khương Tỷ đang mặc thuộc nhãn hiệu Louis Vuitton và còn chưa là với số trị giá của chiếc đầm này.

- Đi thôi thưa Khương tiểu thư

- Vâng ạ

Được cô người hầu chỉ dẫn nên Khương Tỷ thành công nhanh chóng đến phòng ăn, trên bàn ăn còn có một người đàn ông khá là đáng sợ đang ngồi uy nghiêm nhìn cô bé, khiến cho cô bé có một chút sợ hãi.

Khương Tỷ không dám ngồi vào ghế chỉ đứng khép nép một bên, Lục Cửu nhướng mày hơi mất kiên nhẫn.

- Còn không mau ngồi xuống

- Dạ...dạ vâng ạ..

Cô bé kinh hãi liền nghe lời anh ngồi vào ghế, trong bữa ăn tối nay diễn ra vô cùng ngột ngạt đối với Khương Tỷ, cô bé luôn ăn trong sự lo lắng bất an, sợ người đàn ông đó làm gì cô bé.

Cuối cùng bữa ăn cũng kết thúc sớm, Khương Tỷ được một phen thở nhẹ nhõm.

Khương Tỷ nhanh chóng đi vào phòng ngủ của mình, quả thật biệt thự này cứ như cung điện vậy rất to và rộng rãi, cô bé đi vào phòng ngủ của mình thì suýt chút nữa bị lạc, may thay được người hầu chỉ dẫn.

Về phòng mình nhưng cô bé không biết phải làm gì, nhưng khi ánh mắt cô bé va vào tủ sách tại đó, Khương Tỷ lấy đại một cuốn truyện tranh ra đọc, chưa được bao lâu thì phía sau lưng cô bé truyền đến giọng nói lạnh lùng của Lục Cửu.

Cô bé đứng dậy cúi đầu chào anh.

- Kể từ giờ cháu sẽ sống ở đây, cứ gọi ta là chú Cửu hoặc Cửu thúc thúc

Dù rất sợ hãi anh nhưng Khương Tỷ vẫn ngoan ngoãn nghe những lời từ anh.

- Dạ vâng ạ, cháu biết rồi

Lục Cửu nói xong những lời cần nói, xong cái anh lạnh lùng quay người đi nhưng chợt còn một chuyện chưa nói.

- Ngày mai sẽ có người đưa cháu ra ngoài

- Dạ cháu biết rồi thưa chú Cửu

Anh không nói không rằng nhanh chóng rời đi, Khương Tỷ lần nữa thở phào nhẹ nhõm, không biết tương lai của cô bé sẽ như sao nữa khi mà lúc nào cũng phải thở nhẹ nhõm như thế này.

...

Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Ân nhận lệnh của Lục Cửu là đưa Khương Tỷ đến viếng thăm mộ bố mẹ của cô bé, chiếc xe Bugatti La Voatio Noire bóng loáng đậu trước cổng nghĩa trang lớn.

Tần Ân đưa Khương Tỷ đi đến trước mộ của bố mẹ cô bé, anh ta đưa cho cô bé một bó hoa cúc rồi lặng lẽ quay người đi để cho cô bé có không gian riêng với bố mẹ.

Mọi người hãy nhớ➡️👍👍👍👍👍

Chương 03: Đi Công Tác Một Tháng

- Bố ! Mẹ ! Tiểu Tỷ đến thăm hai người đây, hai người ở bên đó có khỏe không ạ, Tiểu Tỷ của bố mẹ sống rất tốt nên hai người yên tâm nhé....

Khương Tỷ nhẹ nhàng đặt bó hoa cúc xuống, sau đó ngồi xuống bắt đầu luyên thuyên nói chuyện với bố mẹ mình mặc dù không được đáp lại, mà cô bé nói rất nhiều cho đến khi Tần Ân quay lại đón thì cô bé mới ngừng nói chuyện, Khương Tỷ cúi đầu chào bố mẹ mình mới rời đi.

- Giờ còn phải về rồi, lần sau con sẽ đến thăm hai người, Tiểu Tỷ tạm biệt hai người

Ngay sau đó Tần Ân đưa cô bé đến một ngôi trường trông khá lớn vô cùng, và đây cũng là ngôi trường cấp 1 đứng top 2 về ngồi trường có danh tiếng nhất ở Trùng Khánh. Hai người đi xuống xe, cô bé hơi tò mò lên tiếng hỏi anh ta.

- Chú Ân, chú đưa cháu đến đây làm gì ạ ?

Nghe câu hỏi ngây thơ của Khương Tỷ thì Tần Ân lại lạnh lùng nói.

- Làm thủ tục nhập học cho Khương tiểu thư

- À dạ...

Khương Tỷ gãi đầu cười gượng, sau đó cùng Tần Ân đến văn phòng của thầy hiệu trưởng. Sau khi làm thủ tục nhập học xong cho Khương Tỷ, Tần Ân đưa cô bé trở về biệt thự Tây Cẩm, mà trước khi về anh ta có ghé tiệm sách mua vài thứ cho cô bé.

Lúc đi ngang tiệm bánh ngọt, Khương Tỷ không kiềm lòng được mà khẽ nuốt nước bọt nhưng không dám lên tiếng, mặc dù đang lái xe không thèm nhìn đến cô bé nhưng Tần Ân biết ý định của cô bé, anh ta không nói gì tấp vào lề đường.

Anh ta xuống xe vòng qua mở cửa xe cho cô bé, Khương Tỷ hơi nghênh mặt nhìn anh ta.

- Nhìn gì nữa, mau vào trong thôi sẵn phải Tiểu thư muốn ăn bánh sao ?

Khương Tỷ trố mắt kinh ngạc, sao anh ta lại biết cô bé muốn ăn bánh ngọt, nhưng không dám thắc mắc đành nhanh chóng đi vào trong cùng anh ta.

- Thích cái nào Khương tiểu thư cứ tùy ý chọn, tôi xin phép đi qua kia đợi

- Dạ cháu biết rồi

Tần Ân lạnh lùng rời đi, anh ta tìm ngồi một góc để quan sát cô bé đang chọn bánh ngọt. Khương Tỷ không thể kiềm lòng mình được khi mà tất cả bánh ngọt đều đẹp mắt và nhìn trông rất ngon, nghĩ đến bản thân có thể được ăn thoả thích khiến nước dãi của cô bé như muốn tuôn trào ra.

Khương Tỷ thì không ngừng chỉ cho nhân viên lấy hết cái bánh này đến cái bánh khác, đến lúc thanh toán Tần Ân nhanh chóng đi đến đưa cho nhân viên thẻ đen tính dụng của anh ta.

...

Khi trở về biệt thự Tây Cẩm, cô bé hứng khởi đem bịch bánh ngọt đi vào trong nhưng trong lúc đi ngang phòng khách thì bước chân nhỏ nhắn của Khương Tỷ khựng lại khi thấy ánh mắt hằm hè của Lục Cửu, cô bé chầm chậm giấu đi bịch bánh ngọt sau lưng mình.

Lục Cửu đứng dậy đi về phía trước, anh đưa tay ra.

- Cháu giấu gì sau lưng ? Mau đưa cho ta xem

- Dạ..dạ không có gì ạ

Lông mày rậm của anh khẽ nhướng lại, chứng tỏ anh đang rất kiên nhẫn.

- Ta không nói lần thứ hai

Lần này Khương Tỷ sợ thật sự, cô bé sợ hãi giơ bịch bánh ngọt trước mặt anh, Lục Cửu đột nhiên quay người lại để lại một câu khiến cho cô bé rất bất ngờ.

- Đem thứ này vào phòng ăn mà ăn đi

Cô bé tưởng anh sẽ mắng cô bé và sẽ không cho cô bé ăn những thứ này, Khương Tỷ nhẹ nhõm người nhanh chóng cầm bịch bánh ngọt đi thẳng vào phòng ăn, bước chân của anh khẽ khựng lại nhìn cô bé đang hứng hở chạy đi nhưng trên mặt anh vẫn không có biểu hiện gì.

Trong thư phòng, Lục Cửu đứng trước tấm kính chắp tay ra sau lưng, giọng trầm ấm vang lên.

- Tần Ân

- Dạ có thuộc hạ

Tần Ân nhanh chóng cúi đầu cung kính, Lục Cửu nhìn xa xăm lên bầu trời anh khẽ thở dài ngao ngán.

- Tối nay tôi sẽ bay sang Liên Bang Nga giải quyết một số công việc, chắc tầm một tháng tôi mới có thể trở về...vậy nên tôi giao một nhiệm vụ cho cậu, hãy chăm sóc cho cô bé Khương Tỷ kia

Nghe đến đây, Tần Ân vội vàng quỳ gối xuống nhất thời phản kháng.

- Đại ca, nhiệm vụ này xin Ngài hãy giao cho quản gia Trịnh được không ? Ông ấy sẽ chăm sóc tốt cho Khương tiểu thư, thuốc hạ Tần Ân muốn đi cùng với Ngài

Lục Cửu quay người lại, khẽ thở hắt ra.

- Cậu mau đứng lên đi

Nhận lệnh anh ta nhanh chóng đứng dậy, Tần Ân biết anh đến Liên Bang Nga là giải quyết công việc nhưng sẽ có nguy hiểm, vậy nên anh ta muốn đi theo để bảo vệ tốt cho anh, Lục Cửu cũng biết điều này nhưng lần này anh không muốn Tần Ân đi.

- Tần Ân, đây là mệnh lệnh không được cãi lại mệnh lệnh

- Nhưng mà...

- Không nhưng nhị gì hết, cậu cứ chấp hành tốt chăm sóc Khương Tỷ đi

Mặc dù không cam tâm mấy nhưng anh ta đành cắn răng chấp nhận, anh ta thật sự muốn đi cùng anh để bảo vệ tốt cho anh không cho anh xảy ra bất trắc chuyện gì, đặt biệt là bị thương.

- Vâng, thuộc hạ đã rõ

Khoảng mười một giờ khuya, Lục Cửu với âu phục trang nghiêm chỉnh tề sau đó uy nghiêm bước lên xe và thuộc hạ của anh nhanh chóng đập ga xe chạy đi, bỗng bất ngờ Khương Tỷ chặn ngay trước đầu xe, khiến cho Thành Uý hốt hoảng vội phanh xe gấp.

Lục Cửu nhướng mày lạnh lùng lên tiếng.

- Có chuyện gì ?

Thành Uý hoảng hốt vội quay sang nhìn anh, khẩn trương nói.

- Dạ là Khương tiểu thư đang đứng chắn ngang trước mui xe

- Sao ?

Ánh mắt diều hâu của Lục Cửu lập tức tia về phía trước, rất nhanh thấy Khương Tỷ đang đứng trước đầu xe, người anh nồng nặc mùi thuốc súng bước xuống xe.

Lục Cửu nhất thời lớn tiếng quát.

- To gan ! Dám chắn ngang đường của ta sao, muốn đi gặp diêm vương sớm hay gì, mau cút về phòng ngủ cho ta...Nhanh lên !

Bị tiếng quát lớn của anh đã khiến cho Khương Tỷ sợ hãi không nhịn được đái mà đái trong quần ra, cô bé lặng lẽ rơi nước mắt nhưng đâu dám khóc thành tiếng.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play