Trên dưới Cố gia ai ai cũng biết cậu Ba nhà họ thầm thương trộm nhớ một vị tiểu thư danh môn khuê các đã lâu. Hai người còn là thanh mai trúc mã, gia đình hứa hôn từ nhỏ, phải nói là trai tài gái sắc.
Vị hôn thê kia của hắn, tiểu thư họ Hà, tên nghe hai chữ "Tiểu Vãn" êm tai. Vậy mà cuộc sống của cô lại chẳng bình lặng, êm ấm một chút nào.
Năm mười tám tuổi, thi đỗ đại học, Cố An Tước hứa sau này sẽ ở bên cô, sẽ cưới cô về làm vợ. Khi đó anh hai mươi bảy tuổi, có thể coi là lời hứa của một người đàn ông trưởng thành, vô cùng đáng tin.
Vậy mà chỉ trong vòng năm năm. Ngày Hà Tiểu Vãn cầm trong tay tấm bằng cử nhân, đợi mãi mà không thấy anh cùng lời hứa quay trở lại.
Thiết nghĩ, người như Cố An Tước tiền đồ xán lạn, tương lai sẽ là trụ cột của Cố Thị, không thể vì chút tình cảm mỏng manh làm xao nhãng.
Cô đồng cảm với anh, thế nhưng nửa tháng sau... người nhà họ Cố lại đến gửi thiệp cưới.
Hà Tiểu Vãn tay nhận thiệp, nước mắt không kìm được mà tuôn dài, sau cùng khóc nấc lên rất lâu, như muốn khóc một lần cho hết nỗi uất ức kéo dài năm năm của cô.
Người cô hằng mong đợi, người đã hứa sẽ cho cô một tương lai hạnh phúc... thì ra từ lâu đã có người con gái khác thay thế.
...
Đống hành lý cuối cùng cũng dọn dẹp ngăn nắp, Hà Tiểu Vãn đến bên giường, nhìn chiếc váy cưới gập gọn gàng trong vali, không khỏi mỉm cười chua xót.
Cố An Tước, anh từng nói lòng người sẽ thay đổi, không ngoại trừ ai. Anh... cũng như họ sao?
Cốc... cốc...
Không gian trong phòng đột ngột phá tan, người làm của Cố gia đi vào, là dì Lam.
"Hà tiểu thư, đồ đã chuẩn bị xong chưa ạ?"
Hà Tiểu Vãn lén lau nước mắt, nhanh nhẹn kéo khóa vali lại, từ trên giường đưa đến tay dì Lam.
Giọng cô đè nén, khó khăn lắm mới che được tiếng uất nghẹn: "Dì Lam, phiền dì đưa cho Bộ trưởng Cố."
Dù Hà Tiểu Vãn đã cúi đầu thật thấp, nhưng dù sao hai người cũng từng có khoảng thời gian thân thiết. Hà Tiểu Vãn từ nhỏ đến lớn trưởng thành ra sao, tính cách thế nào, dì Lam cũng là người hiểu cô nhất.
Cô có che giấu cỡ nào đi nữa, cũng không thể qua mắt bà.
"Hà tiểu thư, tôi biết tình cảm cô dành cho ngài Cố sâu sắc nhường nào, nhưng chuyện gì cần đến cũng sẽ đến..."
"Được rồi." Hà Tiểu Vãn hít một hơi, chậm rãi ngẩng đầu. "Dì à, con chỉ đang hạnh phúc cho anh ấy thôi."
Dì Lam không đành lòng trông thấy nụ cười chua xót trên nét mặt Hà Tiểu Vãn. Thật ra chính bọn họ cũng không ngờ tới... người kết hôn với Cố An Tước sẽ là một người con gái khác cô.
Ngay lúc Hà Tiểu Vãn đau lòng định rời đi, dì Lam đã kịp chuyển lời của anh đến cô.
"Đợi đã Hà tiểu thư, ngài Cố căn dặn. Váy cưới cô chuẩn bị nhất định phải tự mình đem đến."
...
Xe dừng trước cổng biệt thự Cố gia.
Bây giờ là thời điểm khách khứa đến dự tiệc, dù mới chỉ là sắc trời vừa hửng sáng cũng vô cùng đông người. Hà Tiểu Vãn xen qua đám người đi vào trong, không dám ngẩng đầu quá cao, vì cô biết xung quanh mình bây giờ, chỉ toàn là hình cưới của anh cùng người con gái khác.
Cô đến đây hôm nay, e là còn không có vinh dự làm khách quý.
Biệt thự Cố gia, giống như ngôi nhà thứ hai của cô. Lúc nhỏ cùng Cố An Tước vui đùa ở đây, sáng nắng chiều mưa, là nơi cô thích về hơn là nhà.
Kéo theo vali lớn nhỏ lên hẳn tầng ba, nơi này là phòng nghỉ ngơi và phòng sách của Cố An Tước, tuyệt nhiên yên tĩnh hơn hẳn.
Hà Tiểu Vãn đứng ở chân cầu thang, còn không đủ dũng khí bước tiếp.
"Hà tiểu thư? Cô đến rồi sao?" Có người nhận ra cô, Hà Tiểu Vãn ngẩng đầu, là thân tín của anh, Nghệ Lâm.
"Anh Lâm, chào anh." Hà Tiểu Vãn nhẹ nhàng chào hỏi, trong đầu còn nghĩ sẽ nhờ anh ta đưa đồ cho Cố An Tước. "Giúp tôi đưa cái này cho anh ấy được không?"
Nghệ Lâm nhìn vali cỡ vừa trong tay cô, biết rõ lời nhờ vả kia khó nhận cỡ nào, anh khẽ lắc đầu, vô cùng nuối tiếc.
"Hà tiểu thư, cô biết rõ tính cách của ngài ấy mà? Làm trái lời là không được đâu."
...
Hà Tiểu Vãn không ngờ trước sẽ có ngày này. Cũng không ngờ anh sẽ tàn nhẫn với cô như thế. Muốn cô tận tay chuẩn bị váy cưới cho cô dâu của anh, cảnh tượng anh đứng trước mặt cô gái ấy, đưa đến bộ váy cưới lung linh cô muốn sở hữu nhất, nói rằng đồ là anh đặc biệt chuẩn bị vì hôn lễ này...
Hà Tiểu Vãn không dám nghĩ tiếp nữa.
Đứng trước thư phòng anh, trái tim thiếu nữ từng vì người đứng sau cánh cửa này mà lần đầu rung động, nay cũng chính vì người đàn ông đó mà ném xuống hầm băng.
"Cố An Tước, lần cuối cùng... đây chắc chắn là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau."
Cốc... cốc...
"Vào đi."
Cố An Tước ngồi trên bàn làm việc, trên người vẫn là áo choàng tắm bằng lụa, nửa kín nửa hở trùm lấy thân hình rắn chắc. Anh nhướn mày, nghiêng đầu nhìn cô gái đang chật vật cách đó không xa.
Hà Tiểu Vãn mở khóa vali, khó khăn treo váy cưới lên giá treo ngay cạnh đó.
Nhìn bóng lưng cô, Cố An Tước không kìm lòng mà tò mò. "Nhanh như vậy đã đem đến, chuẩn bị bao nhiêu lâu rồi?"
Động tác vuốt thẳng góc váy của cô khựng lại, cũng không quay đầu, lát sau mới lên tiếng.
"Năm năm."
Đầu mày Cố An Tước dần co lại.
Người con gái trước mặt bây giờ mới chịu xoay người nhìn anh, nhưng không giống cái quay đầu cười nói gọi tên anh của năm năm trước. Nét mặt của cô bây giờ... thật sự khiến anh có cảm giác áy náy.
"Sự chuẩn bị này cũng không phải nhà họ Cố nhờ vả..." Hà Tiểu Vãn nhìn anh, câu hỏi lại giống như ngầm khẳng định hơn. "Là chủ ý của anh đúng không."
"Tiểu Vãn." Cố An Tước đi đến trước mặt cô, khí lạnh trên người càng gần càng cảm nhận rõ được. Nhưng cô không sợ, bởi lẽ thứ cô sợ nhất cũng đã xảy ra rồi.
"Anh muốn nhìn bộ dạng thảm hại này lắm đúng không?" Hốc mắt Hà Tiểu Vãn đỏ hoe. "Bộ dạng chật vật vì hôn lễ của anh mà chuẩn bị váy cưới, đưa đến trước mặt anh, anh muốn tôi chúc phúc chứ gì?"
"Đừng nói nhảm." Cách vài xen ti mét, gương mặt người đàn ông gần như gần kề cô, khiến Hà Tiểu Vãn không đành lòng lùi ra sau.
Nhưng bàn tay Cố An Tước lại ép cô trở lại, cũng ép cô phải nhìn vào mắt anh.
Hà Tiểu Vãn càng thêm giận dữ, chống tay lên ngực anh đẩy ra. "Được thôi... chúc anh hạnh..."
"Ưm..."
Hà Tiểu Vãn tròn xoe mắt, bàn tay không ngoan ngoãn chợt dừng lại, không lường trước được hành động này của anh.
"Ưm... bỏ... Cố An Tước anh điên rồi!"
"Em cũng biết tôi đang điên đấy à?" Người đàn ông lúc này mới chịu ngưng lại, bàn tay nắm lấy cằm cô, gằn giọng nói. "Vừa nghe tin tôi kết hôn lại muốn bao chạy xa bay, em đúng là có bản lĩnh làm tôi điên tiết đấy."
"Vừa nghe tin tôi kết hôn liền muốn cao chạy xa bay, em đúng là có bản lĩnh chọc tôi điên tiết đấy."
Hà Tiểu Vãn sững người.
Muốn cao chạy xa bay?
"Cố An Tước, giữ tôi ở lại thì có ích gì? Người anh cưới cũng không phải tôi." Lời càng nói càng đau lòng, hốc mắt Hà Tiểu Vãn đã đỏ ửng lên, tựa như muốn khóc.
Cố An Tước cúi đầu nhìn cô, với tầm nhìn này của anh, vừa khéo có thể thấy rõ bờ vai mảnh khảnh của người con gái trước mặt đang run lẩy bẩy.
Ngón tay anh lướt qua khuôn miệng lành lạnh, tự cảm nhận chút dư vị đọng lại trên khóe môi. Cô gái này trước kia đều quen thói tin tưởng, dựa dẫm anh, khiến anh rất an tâm.
Nhưng nếu hôm nay không phải dì Lam khéo léo nhắc nhở, có khi hai người đã mỗi người một ngả, không còn cơ hội gặp lại nữa.
"Trước đây em không cứng rắn như thế."
Hà Tiểu Vãn cau mày. Đúng là trước kia cô rất mềm lòng, hoặc do từ nhỏ đã có một người đàn ông chín chắn bên cạnh săn sóc, cô đã học phải thói xấu là thích ỷ lại. Nhưng không phải tâm tư của cô thế nào anh không biết.
Cô dựa dẫm anh, là muốn anh quan tâm mình nhiều hơn một chút. Cô thường trực xuất hiện bên cạnh anh, cũng vì mong anh biết được tấm lòng của mình như thế nào.
Rõ ràng Cố An Tước đều biết, nhưng tại sao hôm nay lại nói với cô những lời như vậy?
[Trước đây em không cứng rắn như thế.]
Trước đây cô như thế nào, không cứng rắn như thế thì sao? Chẳng lẽ trong mắt anh, sự ỷ lại của cô là giả vờ mềm yếu, là bày trò?
Bước chân lùi lại trong vô thức, Hà Tiểu Vãn ngước lên nhìn anh. "Lời hứa trước kia anh nói thế nào... Cố An Tước, anh còn nhớ không?"
Nghe đến đây, người đàn ông có xu thế muốn né tránh.
Ánh mắt cô gái đã long lanh nước, cô nuốt khan, khó khăn gợi nhắc từng chuyện một.
"Cố An Tước, hôn lễ này cũng không phải chủ ý của anh đúng không? Nói em nghe đi, đây không phải là suy nghĩ của anh, em... thật sự rất muốn nghe một đáp án thật sự..."
"Đủ rồi!" Cố An Tước gầm lên, nắm tay co lại thành quyền giữ trong góc áo, bàn tay kia tàn nhẫn nắm lấy cằm cô. "Hà Tiểu Vãn, lời tôi nói chưa bao giờ nói lại."
"Còn nữa, nếu hôm nay em thật sự rời đi..."
Hà Tiểu Vãn run lên, khiếp đảm chịu đựng cơn giận dữ của anh, cảm nhận ngón tay kẹp lấy cằm cô dần tăng lực đạo.
"Vĩnh viễn đừng mong có cơ hội quay về nữa!"
"Cố An Tước... anh... thay đổi rồi..." Giọt nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, trượt xuống gò má. Anh thay đổi quá nhiều, vì sự xuất hiện của người kia mà trở thành một con người khác.
Một người đàn ông mà cô chưa từng quen biết...
Qua một lúc, nhìn nét mặt chịu đau đớn vẫn không muốn phản kháng của Hà Tiểu Vãn, cuối cùng Cố An Tước chỉ đành mạnh bạo thu tay về, khẽ hừ mấy tiếng trong cổ họng.
Hà Tiểu Vãn yếu ớt muốn gục xuống, phía sau cô là cánh cửa thư phòng, cũng là lối thoát duy nhất của cô.
Lại một lúc lâu trôi qua, thanh âm trong cổ họng cô đã lạc hẳn đi, khó khăn lắm mới nói được hoàn chỉnh.
"Cố An Tước, từ trước đến nay đi theo anh, tôi chưa từng cầu xin anh thứ gì, duy nhất lần này... tôi van anh hãy buông tay..."
...
"Ngài Cố, anh có ở trong đó không?"
Là tiếng động của phụ nữ từ ngoài cửa, nếu cô đoán không nhầm, người này cũng chính là chủ nhân bữa tiệc hôm nay, Dương Ân.
Cô nhìn anh, chờ đợi câu trả lời.
Trả lời cô, chỉ có bóng lưng không chút lưu tình của anh.
Năm năm trước, cô không đợi được lời hứa của anh.
Giờ phút này, chỉ là một sợi dây cởi trói ràng buộc... cô cũng không nắm được.
...
Bên ngoài thư phòng, Dương Ân đứng bên cạnh Cố An Tước, những tưởng ở đây chỉ có một mình anh, ai ngờ vài phút sau lại có một cô gái đi sau anh ra ngoài.
Nói đúng hơn, là thanh mai trúc mã.
"Cô sao lại..." Dương Ân khẽ nhíu mày, ngờ vực nhìn dáng vẻ không chút sức sống của Hà Tiểu Vãn khi đi ra khỏi căn phòng đó, không khỏi dấy lên cảm giác đề phòng.
Hà Tiểu Vãn một đường đi thẳng rời khỏi hành lang, nửa chữ không nói, dứt khoát rời đi.
Đợi đến khi tiếng bánh xe ở vali hoàn toàn biến mất, Dương Ân mới dồn sự chú ý lên người Cố An Tước, thận trọng dò hỏi.
"Cô ấy là khách quý sao? Sao em xem trong danh sách khách mời không có tên cô ấy thế?"
Thu lại tầm mắt ở cuối hành lang, Cố An Tước xoay người, lạnh nhạt đáp.
"Không được mời, nhưng đảm bảo cô sẽ mong chờ cô ta nhất đấy."
Dương Ân không hiểu, chỉ đành theo sau anh vào thư phòng. "Tối nay em sẽ quay về nhà mẹ, đợi sáng mai..."
Lời chưa nói hết, hai mắt Dương Ân lập tức biến đổi, ngay giây sau đã cao giọng phấn khích.
"Váy cưới sao?" Nhìn chất vải cùng kiểu dáng của bộ váy này, đảm bảo trên đời không có cái thứ hai. "Ngài Cố, là anh chuẩn bị sao? Em bất ngờ lắm đấy, cảm ơn anh..."
"Là Hà Tiểu Vãn chuẩn bị."
"..."
Dương Ân nuốt nước bọt, nửa câu sau như ném cho chó gặm.
Lại là thanh mai trúc mã?
Cố An Tước nhìn vẻ mặt khó tin của cô ta, khẽ nhếch môi, thong thả chỉnh lại vạt áo choàng bên người, lướt qua cô ta rời khỏi thư phòng.
Cảm giác khó chịu len lỏi giữa khoang ngực, Hà Tiểu Vãn đến đây chỉ để đưa váy cưới cho cô thôi sao? Hai người họ là thanh mai trúc mã cơ mà, sao có thể xa cách nhiều năm gặp lại chỉ vì muốn giúp cô một tay hoàn thành hôn lễ này chứ?
Đám cưới này, chắc chắn Hà Tiểu Vãn là người không mong muốn nhất.
Lại nhớ đến mới nãy khi anh rời đi, lúc lướt qua người cô, mùi hương phong lan được tạo ra một cách đặc biệt và thần kỳ lại khó quên, đi khắp Nam Dương này, hoàn toàn không tìm được người điều chế nào khác ngoài nhà họ Hà.
Mùi hương đặc trưng của Hà Tiểu Vãn, nay lại loáng thoáng ẩn hiện trên người chồng sắp cưới của cô.
Nghĩ Dương Ân này là con ngốc sao?
Vào ngày cưới, Dương Ân ngồi trước bàn trang điểm, trong phòng chỉ có duy nhất một mình cô.
Giờ phút này chính là thời khắc cô từng mong chờ nhất, ngày cô đạt được ý niệm của bản thân: Trở thành Cố phu nhân, danh chính ngôn thuận trèo lên giường Cố An Tước.
Nhưng giờ phút này, đôi mắt lấp lánh phấn nhũ phản chiếu trong gương lại chẳng thấy vui sướng đâu, chỉ toàn căm hận.
Thậm chí Dương Ân còn có suy nghĩ muốn xé rách váy!
Vài phút trước, cô còn định nói với dì Lam đem bộ váy cưới này đi, dùng một chiếc váy khác mà hai hôm trước cô đã chuẩn bị. Kết quả bị Cố An Tước đi ngang qua phát hiện, tàn nhẫn cảnh cáo cô:
"Dương Ân, tôi tin cô là người thông minh. Nếu muốn vật đi thay người, bản thân cô tự làm vụt mất cái ghế Cố phu nhân là điều có thể."
Anh đã nói như vậy, có mười cái gan Dương Ân cũng không dám.
Rõ ràng anh đồng ý cưới cô, tại sao trong đầu vẫn toàn là suy nghĩ về người con gái đó?
...
Cố An Tước ngồi trong thư phòng, bộ vest dành cho chú rể vẫn còn phẳng phiu treo trên giá gỗ. Nó sạch bóng không một chút bụi, ngay cả một dấu vân tay cũng không có.
Bởi vì Cố An Tước chưa từng một lần chạm vào nó.
Anh nhìn màn hình làm việc trước mặt, trong đầu ngổn ngang câu nghi vấn.
Hôm qua Hà Tiểu Vãn không trở lại đây? Hôm nay cô vẫn chưa đến?
Quá sốt ruột, anh nhấn máy bàn nối với di động cá nhân của Nghệ Lâm, giọng điệu không che giấu sự nóng lòng.
"Hà Tiểu Vãn đâu?"
Nghệ Lâm ở ngay dưới sảnh biệt thự, nghe xong thì vô thức đảo mắt nhìn quanh. Anh đứng đây đón tiếp khách từ sớm, quả thực chưa từng thấy bóng dáng vị tổ tông mà ngài Cố của anh muốn tìm.
"Cô ấy... hình như vẫn chưa tới..."
"Gọi dì Lam đến đây."
"... vâng..."
...
"Tại sao cô ấy không đến?" Cố An Tước ngồi ngược sáng, thời điểm này mặt trời còn chưa ló rạng, chỉ có chút tia sáng mỏng manh chiếu vào căn phòng qua ô cửa sổ.
Không gian bí bách này càng khiến dì Lam cảm nhận rõ sức ép kinh người của người đàn ông phía đối diện đem lại.
Đứa trẻ này lúc nhỏ thì cứng đầu, ngang ngướng, khi lớn lên còn có bản lĩnh dọa người.
Không giận tự uy.
"An Tước, đêm qua Tiểu Vãn có gọi điện. Nói mấy ngày nay cảm thấy không khỏe, không thích hợp đến mấy nơi đông người. Con nên thông cảm cho nó."
Cố An Tước im lặng, đối diện với bà, anh hiện giờ lại có chút không tin tưởng.
"Bệnh sao? Đã khám chưa?" Ngừng một lát, ngữ khí trong lời nói càng nặng nề hơn, mang vài phần thăm dò. "Hay là muốn trốn tránh?"
Dì Lam lắc đầu nguầy nguậy, xua tay vội nói.
"Sẽ không có chuyện đó đâu. Từ trước đến nay, Tiểu Vãn luôn là người ủng hộ chuyện con muốn làm nhất mà."
Ủng hộ chuyện anh muốn làm nhất?
Chỉ thấy khóe miệng người đàn ông dần kéo lên, mọi suy nghĩ trong đầu anh cũng trờ nên rõ ràng hơn.
Cố An Tước đứng dậy, cầm theo áo khoác vắt trên ghế da, rảo bước đi về phía cửa.
Dì Lam tức thì cảm thấy tình hình không ổn, vội nói: "An Tước, con đi đâu thế? Hôn lễ sắp bắt đầu rồi!"
Anh dừng bước, khẽ nghiêng đầu, không nhanh không chậm đáp. "Dì giúp tôi dọn sạch căn phòng ngủ bên cạnh, tối nay tôi phải tiếp khách quý."
Dì Lam lập tức hiểu ra. "Khách quý" mà Cố An Tước nói chính là Hà Tiểu Vãn, anh muốn đi tìm Hà Tiểu Vãn!
Nói xong liền đi mất hút.
Dì Lam lúc này mới hoàn hồn, cản không được người muốn rời đi, bà chỉ đành lắc đầu bất lực.
...
Sân bay rộng rãi bao nhiêu bây giờ lại cảm tưởng chật chội bấy nhiêu. Hà Tiểu Vãn cũng giống như những con tin khác, đồng loạt bị dồn vào một góc rồi ngồi xổm xuống, ôm hai tay đặt sau đầu. Phàm những ai chống đối phản kháng, nhẹ thì đánh ngất, tàn nhẫn hơn thì ăn đạn.
Hà Tiểu Vãn trơ mắt nhìn đám đông loạn thành một mớ xung quanh mình, cô lén lút nhìn kẻ đang cầm súng lượn lờ trước mặt, ngay lập tức bị hắn trợn trắng mắt.
Bây giờ cô mới hiểu thật sự ý tứ sâu xa trong lời nói mà Cố An Tước vẫn thường trực thủ thỉ bên tai.
"Rời xa tôi, chỉ có chết!"
[...]
Thoáng vài giây, tiếng ồn đinh tai nhức óc đột nhiên như thứ đồ chơi bị vặn công tắc, im bặt không một hơi thở. Lúc này, Hà Tiểu Vãn mới đánh liều mở mắt nhìn xung quanh, rất nhanh, tầm nhìn càng rõ ràng hơn khi được mặt trời sau lớp lớp cửa kính chiếu rõ.
Phía cửa lớn vốn dĩ đóng chặt bị đẩy ra, đám côn đồ áo đen dần rẽ sang hai bên, không biết vì lý do gì mà bọn chúng lại đồng loạt đặt hết vũ khí trong tay xuống, ngay sau đó, thứ đáng sợ hơn mới chính là cảnh tượng lúc này.
"Rời xa tôi, chỉ có chết!"
"Em giống như chú chim non đang chập chững biết bay. Nó hiếu thắng bao nhiêu, to gan lớn mật nhường nào... Nhưng em biết không? Tôi là kẻ đi săn."
"Vãn Vãn, mệnh lệnh của tôi là đức tín của em."
...
Đám đông dạt sang hai bên, rẽ thành một lối, đích đến ở cô. Tim Hà Tiểu Vãn đập loạn, còn dáng hình Cố An Tước lại không ngừng khảm sâu trong cái nhìn đáng thương tràn ngập run rẩy.
Cô không rõ anh đang vui hay đang giận, nhưng lời nói kia lại vô thức khiến cô lạnh sống lưng.
"Vãn Vãn bé nhỏ, em định đi đâu thế?"
Download MangaToon APP on App Store and Google Play