Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Cố Chấp Yêu Em

Chương 1: Dọn Ra Khỏi Nhà

Màn đêm buông xuống, những con đường được tuyết phủ lên một lớp trắng tạo cho ta một cảm giác có chút sẽ lạnh vì mùa đông đã đến.

Trên con đường phố ấy có một cô gái có ngoại hình rất xinh đẹp nhưng trên gương mặt lại in lên một những vết lằn đỏ khiến người ta phải thương xót.

Tô Nhược Giang cầm chiếc vali của mình ngước lên nhìn màn đêm không biết bản thân nên đi về đâu, đếm đi đếm lại trong tài khoản chỉ còn 800 đồng, nếu thuê phòng trọ một đêm thì ít nhất cũng 300 đồng, còn lại 500 đồng cả tháng nay sẽ không đủ mất.

Một cảm giác uất ức trào lên nước mắt thi nhau rơi xuống, từ nhỏ đến lớn cô rất ngoan ngoãn và nghe lời, là một đứa nhỏ hiểu chuyện, lúc nào cũng nhường nhịn nhưng cô lại không nhận được sự yêu thương quan tâm nào hết từ những người thân của mình, bây giờ bọn họ còn muốn cắt đứt quan hệ với cô.

" Như vậy cũng tốt thôi! Tô Nhược Giang mày phải mạnh mẽ lên! bắt đầu cuộc sống cho riêng mày thôi! cố lên"

Quay lại một tiếng trước:

Tại một căn chung cư nhỏ, từ ngoài cửa đi vào ai cũng nghe được tiếng vang lớn bên trong căn nhà 077, những hàng xóm xung quanh thi nhau bàn tán bởi vì bọn họ biết trong căn nhà đó đang xảy ra chuyện gì có lẽ những chuyện này thường xảy ra thường xuyên và cũng trở thành chủ đề bàn tán của những người xung quanh căn nhà đó.

" Mày có giỏi thì cút ra khỏi nhà của tao! nhà họ Tô không có đứa con gái không hiểu chuyện như mày"

" Phải đấy! bọn tao nuôi mày ăn học đến bây giờ đây là cách mày trả hiếu cho bọn tao sao?"

" Nói nhiều với loại như nó làm gì? nó đâu biết thương em trai của nó đâu? nuôi nó chỉ tốn cơm của nhà họ Tô thôi"

" Được! ba mẹ đuổi con thì con đi"

Người đàn ông nhịn không được liên vươn tay lên *chát*

" Tốt! cút khỏi nhà tao đi"

" Tại sao tôi lại sinh ra một đứa tạp chủng như vậy trời ơi!"

Nhược Giang quay người vào phòng của mình thu dọn hành lý, bản thân cô cố gắng kiềm chế để không rơi một giọt nước mắt nào cả.

Bên ngoài phòng vẫn không ngừng những lời chửi mắng cô, cô chỉ ước gì bản thân cô đi ra khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

Đến lúc cô bước ra ngoài bọn họ không ngừng buông tha cho cô mà càng nói càng khiến người khác phải đau lòng thay cô, sự nhẫn nại của cô đã không tự chủ mà bộc phát.

" Ba mẹ nói con không hiểu chuyện sao? từ nhỏ con đã biết mọi người đều không ưa thích con bởi vì con là con gái như vậy là con có tội sao? lúc nào con cũng nhường nhịn em trai của mình, những món ngon mẹ đều dành cho em ấy ăn đến khi em ấy ngán con mới được phép ăn, từ nhỏ con không hề đòi hỏi ba mẹ mua thứ gì mới cho con ngay cả bộ đồ, khi con lên cấp hai cấp ba con đều được học bổng của nhà trường con không xin ba mẹ đồng nào cả, có thời gian nghỉ hè con cũng đi làm thêm mỗi tháng lương con đều cho ba mẹ, ba mẹ còn nói đều nuôi nấng con đi học sao? nực cười! những cuộc thi của con giành được giải thưởng mẹ đều lấy sô tiền đó cho em ấy đi chơi game và mua đồ mới cho em ấy, con có một lần nào oán trách người đâu chứ!"

" Mày im đi"

" Bởi nó là em trai mày"

" Mày nói đủ chưa? cút khỏi nhà tao, nhà họ Tô không còn quan hệ với mày nữa"

Trước khi mở cửa Nhược Giang còn quay lại cúi người chào bọn họ sau đó đi thẳng ra ngoài, cánh cửa vừa đóng mấy người hàng xóm xung quanh đó không ngừng thương xót cho cô nhưng cũng chẳng dám lên tiếng bênh vực.

Bởi vì bọn họ sợ Tô Hải là ba của cô, có một lần vì bênh vực Nhược Giang mà người hàng xóm đó ăn nguyên cú đấm của ông còn cảnh cáo bọn họ không nên lo chuyện bao đồng nên bọn họ cũng rất e ngại về việc giúp đỡ cô.

Thấy Nhược Giang đã đi xa rồi mới quay lại xúm nhau bàn tiếp, còn bên trong căn nhà kia ba người vẫn còn bực tức về vụ việc của cô.

" Vương nhi của bà cháu muốn ăn thêm món gì không? để bà nấu cho cháu ăn nha"

" Thôi cháu không có hứng ăn đâu"

" Tại con nhỏ chết tiệt đó làm cho cả nhà mất cả hứng ăn"

" Sao này đừng nhắc tên của nó trong căn nhà này"

" Vương nhi con sắp vào đại học rồi, có cần mẹ mua thêm đồ mới cho con không?"

" Cần chứ! ôi mẹ yêu dấu của con"

" Nào chúng ta tiếp tục ăn cơm nào?"

" Vâng"

Người được nhà họ Tô cưng chiều từ nhỏ đến lớn là Tô Vương cũng là em trai của Tô Nhược Giang, tính tình cũng chẳng kém gì bọn họ, học hành thì kém, lúc nổi nóng lúc thì tìm cớ để bắt nạt Nhược Giang, nhưng vì là con trai nên mới được gia đình ưu ái.

Từ lúc mang thai Nhược Giang bà Lâm Như mẹ cô và cả nhà đều rất mong đứa trẻ là con trai nhưng khi được bác sĩ kiểm tra thì lại vô cùng thất vọng, nên khi sinh ra cô chẳng có được tình thương của bọn họ.

Trong những ngày đó Trình Hoa là bà nội của cô không ngừng nói móc Lâm Như thế này thế kia, đến khi bà mang thai lần thứ hai bà nội mới ngừng việc lằn nhằn không sinh được con trai kia.

Chương 2: Cuộc Sống Mới

Nhược Giang cứ kéo hành lý của mình đi trên con đường đấy, mở di động tìm kiếm phòng trọ rẻ nhất để qua đêm, sáng sẽ đi tìm việc làm.

Năm nay cô đã 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học chuyên ngành marketing loại giỏi, những nổ lực của cô gia đình đều không công nhận việc đó.

Vậy thì cô sẽ chứng minh cho họ thấy cuộc sống của cô sẽ tốt hơn khi sống trong nhà họ Tô đó, nghĩ đến đứa em trai vô dụng kia cô liền nắm chắc phần thắng trong tay.

Tìm qua tìm lại cũng tìm được một nơi rẻ nhất, vì muốn tiết kiệm đành đi bộ đến đó, nhìn căn phòng củ kĩ thế còn có mùi ẩm mốc, không sao đây là biện pháp tốt nhất của cô rồi.

Dường như nơi này cách âm rất kém, những tiếng kêu từ phòng bên cạnh khiến đầu cô muốn nổi tung lên mãi gần đến 1 giờ sáng cô mới chìm vào giấc mộng của mình.

Sáng hôm sau, Nhược Giang dậy theo đồng hồ sinh học của mình, thay cho mình một bộ lịch thiệp một áo sơ mi kết hợp với váy công sở, hôm nay cô sẽ đi xin việc làm và tìm một nhà để thuê sống.

Nhược Giang đến tập đoàn Cố Thị xin việc, lúc tối cô đã thấy được trang mạng thông báo tập đoàn tuyển dụng nhân viên, có lẽ là ông trời thương xót cho cô đã tạo cơ hội tốt này.

Nhìn vào đồng hồ trên tay còn tận 15 phút nữa sẽ đến giờ phỏng vấn, nhìn quanh đây cũng rất nhiều người đến xin ứng cử nhưng Cố Thị chỉ tuyển khoảng 5 người.

" Dù có khó khăn đến mức nào cũng phải làm được! Tô Nhược Giang mày làm được mà! tự tin lên"

Đành tự thầm trấn an bản thân để vơi đi cái nổi sợ, đang lẩm bẩm một mình thì cô nghe người bên cạnh nói cái gì đó, vì muốn biết thêm thông tin cô cố gắng ngồi gần bọn họ một chút.

" Nghe nói lần này đích thân Cố Tổng đến phỏng vấn chúng ta đấy"

" Thật sao? vậy bọn mình có thể nhìn thấy Cố Tổng ngoài đời thật rồi, mong chờ quá đi"

" Cô xem tôi có nên đánh thêm một lớp phấn không? ai da đợi tôi tô thêm miếng son tí"

" Tôi còn nghe nói Cố Tổng rất nghiêm khắc trong việc tuyển chọn lần này!"

" Cố Tổng nổi tiếng với tính cách này rồi! biết trước là vậy nên hôm nay tôi chuẩn bị rất kĩ lưỡng"

Nhược Giang còn tưởng bản thân nghe những điều hữu ích trong cuộc phỏng vấn này chứ, xem ra bọn họ chỉ bàn về vẻ bề ngoài của Cố Tổng ra sao thôi.

Cô từng có coi thông tin về người này, cô rất ngưỡng mộ với tài năng kinh doanh của Cố Tổng, nếu lần này cô có cơ hội làm việc chung không chừng cô sẽ có kinh nghiệm rất nhiều trong lĩnh vực.

Đến giờ phỏng vấn, trong lòng cô không ngừng hồi hộp vừa nghe đến tên của mình vào phòng làm cho muốn chết đứng ngay tại chỗ, cô muốn coi lại mình trong gương đã chỉnh chu hơn chưa nhưng vẫn chưa kịp coi đã thấy ánh mắt thúc giục từ những người xung quanh rồi.

" Có tôi vào ngay"

Hít vào một hơi rồi thở ra trên miệng cô đã có một nụ cười tươi tắn, nụ cười này có chút khiến người đối diện ngay ra mấy giây, mỗi lần cô hồi hộp đều thực hiện động tác này như vậy cô mới tự tin chiến đấu được.

Trải qua 15 phút Nhược Giang cảm thấy đây giống như một cuộc sinh tử của mình vậy, những câu trả lời của cô không biết có vừa lòng của các vị cấp trên không, khi nãy cô đã quan sát từng gương mặt có vài người hài lòng nhưng vị Cố Tổng kia không biết có hài lòng không đây, nhìn gương mặt đó rất khó đoán nhưng nhìn lại cũng rất đẹp trai y như lời đồn.

Vừa bước ra đã bị hai cô gái khi nãy kéo đến hỏi chuyện, mọi người gần đó cũng rất tò mò nên cũng cố gắng lấy tai lắng nghe.

" Diện mạo Cố Tổng thế nào hả?"

" Y như trên mạng đấy"

" Còn buổi phỏng vấn của cô thì sao?"

" Cũng tạm được! khi nào có kết quả thì bên đó sẽ gửi tin thông báo"

" À! cảm ơn cô nha"

" Không có gì"

Bước ra ngoài nhìn bầu trời trong xanh làm cho tâm trạng cô vui lên không ít, hiện tại bản thân cô cũng không muốn nghĩ đến người nhà họ Tô nữa.

" Trước tiên tìm cái gì để lót bụng cái đã rồi sẽ đi tìm nhà ở thôi"

Ngồi trên xe buýt vừa tìm kiếm trên mạng vừa ăn một cái bánh, đến khi xe buýt dừng chạm cô cùng đoàn người đi xuống, cách chạm xe buýt đến tập đoàn Cố Thị cũng không xa.

Nhược Giang mở đi theo địa chỉ, nhìn bảng hiệu cho thuê nhà cô đã biết tìm đúng nơi rồi.

" Cháu chào bà"

" Ô cháu đến đây xem nhà sao?"

" Dạ"

"Nào nào mau vào bên trong thôi! ở ngoài này rất lạnh"

" Cháu cảm ơn"

Bên trong rất ấm đã vơi đi không ít cái lạnh trên người của cô, nhìn xung quanh không còn ai khác nữa cô đoán chắc bà chính là chủ ở đây, nhìn lên những bức ảnh trên tường bất giác nở một nụ cười.

" Ta tên là Trần Nhu mọi người ở đây thường gọi ta là bà Trần, sau này cháu cứ gọi ta như thế! Cháu nhìn xem còn mấy toà nhà đang trống đây! nếu cháu chưa có tiền thì khoan hả đưa tiền cọc cho ta, ta làm nghề này là vì sở thích thôi, có nhiều người họ rất bất hạnh nên khi đến đây thuê ta liền không ép người khác phải đưa tiền trước, ta giúp được nhiêu người thì giúp mong họ có thể vượt qua gian khổ trước mắt, ta cho người khác thuê đều như vậy cả!"

" Vậy cháu chọn căn này"

" Được để ta đưa cháu đi xem"

" Dạ bây giờ cháu chuyển đồ được không ạ?"

" Được chứ"

" Cháu cảm ơn bà ạ"

Cô cũng hiểu trên những tấm ảnh treo tường của bà Trần, những người được chụp chung với bà đều là được bà giúp đỡ trong hoàn cảnh khốn khó, mỗi lần người khác chuyển đến là bà có tấm khác để treo lên, coi như đây là kỉ niệm và là niềm hạnh phúc của bà Trần.

Chương 3: Ngày Đầu Làm Việc

Sau khi dọn nhà xong, tuy ở đây không rộng rãi nhưng vẫn đủ sống một mình, còn nhiều thứ phải mua nhưng khi lại trong túi thì cô lại mệt mỏi.

Đáng lẽ ra cô không nên cho tiền lương tháng này cho bọn họ, tiền tiết kiệm của cô bao nhiêu vẫn không đủ cho đứa em trai kia

Bà Trần có lẽ biết hoàn cảnh của cô không mấy khá khẩm nên đã đưa cho cô một bộ chăn gối như vậy cô có thể sưởi ấm đêm nay rồi.

Đến trưa Nhược Giang đến cửa hàng tiện lợi gần nhà để kím gì đó lót cái bụng đói của mình, sau khi ăn uống no nê di động cô vang lên một tiếng *ting*

Vừa mở điện thoại lên cô vui mừng muốn hét toán lên nhưng vẫn còn ở bên ngoài nên cô đành kiềm chế sự phấn khích này. Tâm tình cô hôm nay rất tốt đến khi ngủ cũng mơ thấy bản thân sắp trở thành phú bà rồi.

Sáng hôm sau, Nhược Giang đến công ty sớm 5 phút, cô đã canh thời gian rất chuẩn xác. Ngồi đợi được một lát thì có một người đàn ông lại đến chỗ cô để dẫn cô đi tham quan.

Người đó là Hàn Lộ là Trưởng phòng Marketing nơi cô sắp làm việc. Được Trưởng phòng Hàn nói thông tin và mô tả về công việc của mình sắp làm, từng câu từng chữ cô đều nhớ rất rõ và học hỏi cũng rất nhanh, tác phong này làm cho Trưởng phòng Hàn rất hài lòng.

"Mọi người! đây là nhân viên mới của ban chúng ta, em giới thiệu đi"

" Dạ! chào mọi người em tên là Tô Nhược Giang, trong thời gian này mong mọi người chỉ giáo thêm"

" Được chứ! chào mừng em đã đến" Vỗ tay

" Tới giờ làm việc rồi em ngồi vào chỗ của mình đi, chỗ làm việc em bên đó còn đây là tài liệu cũng chính là công việc đầu tiên của em! cố lên"

" Vâng cảm ơn Trưởng Phòng "

Trong phòng này cô đếm qua cũng có mười người, bọn họ cũng rất thân thiện với cô, môi trường làm việc như vậy cô rất thích a.

" Chào em! chị tên Nguyệt Đồng, sau này cứ gọi chị là chị Đồng"

" Còn tớ là Linh San, tớ với cậu bằng tuổi , sau này cứ gọi tớ là San San cũng được"

" Được mong hai người giúp đỡ tớ trong thời gian sắp tới"

" Không thành vấn đề"

Hai người đó đều ngồi bên cạnh Nhược Giang, người ngồi bên trái là Nguyệt Đồng còn bên trái là Linh San. Làm quen đã xong cô liền tập trung làm việc của mình, cô có chút tò mò về 4 người kia thế nào, không biết họ được vào ban nào nữa.

Ngồi làm việc suốt máy tiếng đồng hồ cuối cùng đến thời gian nghỉ trưa, mọi người tụ tập nhau đi ăn, cô được Linh San và Nguyệt Đồng đưa đi làm thẻ ăn cơm, cơm trong công ty đều được miễn phí.

Ba người chọn vào một chỗ vắng vắng rồi cùng nhau dùng bữa, tính tình hai người này đều rất tự nhiên, nói vài ba câu liền không kiên nể, làm cho cô vơi đi sự ngại ngùng mà hoà nhập vào cuộc nói chuyện không hồi kết này.

Hai người thay phiên nhau kể những chuyện xảy ra trong công ty, còn có nói xấu về đồng nghiệp xấu tính khác kêu cô tránh xa bọn họ một chút.

Thật trùng hợp cuộc nói chuyện đấy mới biết bọn họ lại có chung sở thích rồi còn nhiều điểm chung với nhau nữa. Có lẽ đây là hai người bạn đầu tiên của cô, trong những năm thời học sinh cô còn không có một người bạn nào cả vì bọn họ đều coi cô là đối tượng để xa lánh, nên khi được hai người tiếp chuyện cô nghĩ trong đầu nhất định sẽ được giữ mối quan hệ tốt đẹp này.

Đến cuối giờ làm việc, cô đưa lại tập tài liệu cho Trưởng Phòng Hàn, nhìn thấy gương mặt hài lòng kia cô liền thở phào một hơi.

" Làm tốt lắm! cứ thế mà phát huy thêm đấy"

" Vâng cảm ơn Trưởng Phòng Hàn"

" Đến giờ tan làm rồi! cô về đi"

" Vâng ạ! em xin phép"

" Ừm đi đi"

Nhược Giang vừa tung tăng vừa nở nụ cười, những người xung quanh cô dường như cũng nhận được sự tích cực lạc quan từ người cô phát ra bất giác làm cho họ cũng bớt đi một phần mệt mỏi vì công việc.

Cố Nhậm đứng từ xa nhìn người đang vui cười kia trong lòng có chút cảm giác vui vẻ, anh vẫn nhớ nụ cười xinh đẹp ấy trong buổi phỏng vấn và tên của cô cũng được anh nhớ rất kĩ trong những người còn lại.

" Cố Tổng chúng ta đi thôi"

" Ừm"

Người vừa lên tiếng là trợ lý của anh tên là A Thành cũng là cánh tay đắc lực của anh, bao nhiêu năm nay đều một lòng một dạ chung thành với Cố Nhậm nên cũng được xem là một người bạn của anh.

Tính tình của Cố Nhậm xưa nay đều rất nghiêm khắc và rất lạnh lùng, nhưng khoảng khắc này anh ta nhìn ra vị sếp tổng của mình tâm trạng hôm nay có chút thay đổi.

Ví dụ như khi nãy trong phòng họp đã rất tức giận mắng người, nhưng khi nãy lại đứng ngẩn ngơ nhìn một cô gái đến khi anh ta nhắc nhở mới thu hồi cái ánh nhìn kia, chắc có lẽ sếp tổng đang từ từ lọt vào lưới tình của cô gái đó rồi.

Nhược Giang không để ý ánh mắt của mọi người mà tiếp tục đi về phía trước, đến chạm xe buýt vừa đúng lúc tuyết lại rơi, cô vừa đưa tay hứng tuyết vừa cười đến ngay ngốc, nghịch được một lát thì xe buýt đã đến.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play