Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Trời Vừa Rạng, Nắng Vừa Lên

Chương 1: Chấp niệm mười năm cất giấu.

Chân như bị gắn tạ, Cô cứ thế trơ mắt nhìn Điềm Thuỵ bị chiếc xe SUV đâm trúng.

Sơ Tình vội chạy lại hét lên một tiếng, mọi người xung quanh cũng vây lại. Cô lục tung giỏ xách để lấy chiếc điện thoại. Run rẩy bấm gọi cho đội cứu hộ, nước mắt trực trào.

“Alo, ở trên đường số 10 có người bị tông xe, mau lên giúp tôi. Anh ấy sẽ không chịu được mất…” Đầu dây được bắt máy, cô nói nhanh.

Khoảng 15 phút sau có đoạn xe cứu thương đi tới. Nhân viên y tế đưa anh lên cáng, kiểm tra nhịp tim… mọi thứ. Đâu đó khoảng mười phút sau, từ xa cô lại thấy nhân viên y tế đắp chiếc khăn trắng lên mặt anh.

Sơ Tình như mất đi lý trí chạy lại nắm chặt lấy tay anh, khóc nấc lên không muốn rời khỏi.. Lúc này có người hỏi cô “Cô có quan hệ gì với nạn nhân?”

“Bạn, tôi là bạn của anh ấy.” Sơ Tình yếu ớt trả lời.

Vị cảnh sát mời cô sang một bên để lấy thông tin, quá trình đó cô như một cái máy lặp đi lặp lại. Chỉ mong thật nhanh để quay lại với Điềm Thuỵ.

Ba mẹ của Điềm Thuỵ còn sống, nhưng cũng chẳng coi anh là con. Đúng hơn thì coi Điềm Thuỵ như cái máy rút tiền. Anh cật lực làm việc, một ngày 16 tiếng cũng không đủ để đáp ứng cái nhà kia.

Anh cũng có bạn gái, nhưng mà có thể cô ấy không chịu được cảnh gia đình Điềm Thuỵ như vậy, cộng thêm lượng làm việc lại nặng không có thời gian chăm sóc bạn gái. Nên hai người cũng chia tay sau một năm quen nhau.

Thực ra, Điềm Thuỵ rất trầm lặng cũng ít khi chia sẻ với ai. Mãi cho đến lúc anh quen người bạn gái kia mới thấy có sức sống một chút, sau này chia tay lại thấy anh còn tệ hơn ban đầu.

Tại sao Sơ Tình biết rõ như vậy ư? Vì Cô rất yêu Điềm Thuỵ, yêu anh ấy hẳn mười năm.

Chấp niệm cô luôn giấu kín sâu trong tim mình.

Ngày Điềm Thuỵ mất không có lấy một người thân đến nhận xác của anh. Mà cũng đúng họ xem anh như sự phiền phức mà nhỉ? Là bậc cha mẹ sao lại có thể lạnh nhạt như thế?

Sơ Tình làm thủ tục cũng như nhập liệm cho anh.

Khá ít người đến thăm, trong đó có bạn gái cũ của Điềm Thuỵ. Cô ấy tâm sự, khoảng thời gian quen Điềm Thuỵ có thấy anh phải uống thuốc an thần, cũng phát hiện bệnh án bị trầm cảm.

Cô ấy nói rằng cô thích Điềm Thuỵ vì ngoại hình, cũng vì công việc của anh rất đáng để khoe với bạn bè. Nhưng sau một thời gian, cô nhận ra được ở bên Điềm Thuỵ không được anh chăm sóc, anh khá ít nói, có một lần gặp người nhà anh, bảo cô là bạn gái sau này có thể là vợ cũng phải có trách nhiệm hiếu thuận ba mẹ, nói cô cho ít tiền. Cô thấy không chịu được như vậy nên mới phải chia tay

Hẳn anh phải nặng nề, bất lực lắm, rất cố gắng rất nỗ lực để sống đến hôm nay. Thế mà…

Ngày anh đi là một buổi tối rất đẹp có trăng có sao. Nhưng… vào ngày đẹp trời đó Sơ Tình lại mất đi Điềm Thuỵ.

‘Liệu em có thể một lần nữa thấy anh không, Điềm Thuỵ? Rất muốn để anh biết được nỗi niềm của em, nhưng em hết cơ hội rồi, vĩnh viễn em chẳng thể gặp được anh nữa.’

‘Điềm Thuỵ, bây giờ anh hãy bình yên, ngủ ngon như đúng cái tên của mình. Nếu như có thể quay lại, em sẽ can đảm đến bên cạnh và yêu anh’.

————-

“Sơ Tình, cậu mà còn không tỉnh Bà La Sát vào thấy cậu như vậy sẽ mắng chết cậu” Một giọng nói nhanh nhảu lọt vào tai cô.

Sơ Tình ngồi bật dậy, đảo mắt nhìn xung quanh, lại nhìn người con gái trước mặt.

“Thanh Hoa?” Cô đặt câu hỏi nghi vấn.

“Cậu ngủ đến quên mất mình lại ai luôn hả?” Thanh Hoa đưa tay nhéo má cô.

“Aa!!”

Ánh mắt Sơ Tình loé lên vẻ vui mừng. Có lẽ ông trời nghe được tâm tư, nên cho cô quay lại quá khứ đây mà.

Sơ Tình lại nhìn ngày tháng trên bảng, 20/10/2013. Cô đã quay lại mười năm trước sao?

Lúc này, giáo viên chủ nhiệm đi vào, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Theo sau giáo viên là chàng trai cao ráo, tóc mái hơi dài phủ trước mặt.

Hốc mắt cô nóng lên, mím chặt môi lại. Là Điềm Thuỵ.

“Điềm Thuỵ sẽ bắt đầu học lại cùng chúng ta từ học kì này. Nhưng bài vở còn thiếu trước đó, em mượn bạn bè trong lớp. Có gì không hiểu hãy đến hỏi cô!”

Điềm Thuỵ lặng lẽ gật đầu. Giáo viên lại chỉ điểm anh ngồi bàn phía sau lưng cô .

Ánh mắt Sơ Tình từ lúc anh bước vào chưa từng rời khỏi. Điềm Thuỵ cũng chạm phải ánh mắtcô, cũng không lâu lắm anh đã đi thẳng xuống bàn mình.

Nhớ lại lúc trước, Điềm Thuỵ có chút trầm lặng nhưng không phải kiểu người lạnh lùng, vẫn là thiếu niên tràn ngập hơi thở thanh xuân. Cũng chơi thể thao, cũng là một học bá. Sau này, cô mới dần thấy tâm trạng của anh trở nên uể oải, mệt mỏi.

Cho dù là gì, nếu đã được quay lại. Cô không muốn kết quả kia lặp lại một lần nữa. Nếu không chắc chắn cô cũng sẽ không gánh chịu nổi.

Chương 2: Kết bạn lại

Một tuần sau đó, Sơ Tình luôn bắt chuyện với Điềm Thuỵ, dù anh có nói chuyện hay không thì cũng nghe thấy tiếng của cô.

“Sơ Tình, cậu nói chuyện với cậu ta hoài, cậu ta cũng có trả lời cậu đâu. Làm chuyện vô nghĩa” Thanh Hoa bất mãn nói cô.

“Không sao, có lẽ cậu ấy chưa quen”.

Thanh Hoa thở dài một cái, cũng không để ý cô nữa. Sơ Tình lấy bài thi Anh tháng trước cho Điềm Thuỵ xem: “Điềm Thuỵ mình khá dốt môn anh, cậu giúp mình sửa bài nha”

Điềm Thuỵ liếc mắt nhìn bài thi, âm thanh khàn khàn của thiếu niên bị bể giọng lọt vào tai cô: “Câu đơn giản như vậy mà cậu cũng để sai sao?”

Nghe xong câu nói, Sơ Tình có chút ngại,cũng có chút bực bội nghĩ: ‘Đây là bài thi lúc mình chưa quay lại đây, sau này mình là phiên dịch viên cho ba ngôn ngữ đấy nhé!’

Tâm thì nghĩ thế, mà miệng cô thì nói:”Mình đã nói là mình yếu rồi mà, cậu giảng lại cho mình nha!” Cô nói có chút làm nũng.

Điềm Thuỵ lấy tờ bài thi, khoanh tròn những nơi trọng điểm, giảng lại sửa chữa chỗ sai cho cô. Sơ Tình chăm chú lắng nghe như muốn ghi nhớ giọng nói của anh.

Thấy tới giờ ăn trưa, Cô hỏi anh “Cậu có muốn đi ăn trưa cùng mình không?”

Điềm Thuỵ chững lại vài giây, lại nói “Không cần, mình không có thói quen ăn cùng người khác”.

“Thế sao? Vậy bình thường cậu hay ăn trưa ở đâu?” Sơ Tình được đà hỏi tới.

Điềm Thuỵ nhìn cô không trả lời. Anh lại cúi đầu làm công việc của mình.

Thấy anh như vậy cô cũng không hỏi thêm, quay người đi cùng Thanh Hoa đến căn tin ăn trưa.

Ăn trưa xong, Sơ Tình tới cửa hàng tiện lợi mua đồ kèm theo hộp sữa chua dâu. Không ai biết, chỉ có cô biết Điềm Thuỵ thích uống thứ này.

Còn đang trong giờ nghỉ trưa, quay lại lớp không thấy Điềm Thuỵ đâu cả, đặt hộp sữa chua lên bàn anh. Mắt cô liếc sang cuốn vở anh đang ghi, chữ rất đẹp.. hmmm.. Cả anh cũng đẹp.

Sơ Tình đứng ngây người một lúc, thoáng ngửi thấy mùi hương của xà phòng. Cô ngước mắt thấy Điềm Thuỵ đang nhìn cô bằng cặp mắt khó hiểu. Không hiểu sao bản thân cô lại thấy hơi buồn cười.

Thấy Điềm Thuỵ nhìn hộp sữa chua, Cô nói “Ừm.. Mình mua sữa chua ở cửa hàng tiện lợi. Là hàng mua một tặng một. Mình ăn không hết nên đem qua cho cậu”.

“Không cần đâu” Anh trả lời rất nhanh.

“Cần mà.. là mình cám ơn cậu vì đã sửa bài cho tớ. Cậu nhận nha, dù sao thì mình cũng không lấy lại nữa”. Sơ Tình nói xong liền đi nhanh về chỗ ngồi chỉ sợ anh đổi ý.

—————-

Sơ Tình biết Điềm Thuỵ là vừa học vừa làm, cũng biết anh đang làm bartender tại mộtrooftop.. Không biết ai lại dám thuê một người đang độ tuổi thành niên nữa.

“Cục cưng , mau xuống ăn cơm thôi con” Sơ Tình nghe thấy tiếng mẹ gọi dưới nhà. Lần này trở về thấy ba mẹ và mọi người như trẻ hơn mười tuổi cô rất vui. Vì là quay lại quá khứ nên cô cũng sẽ cố hết sức phụ giúp ba mẹ của mình.

Mùi thơm của món sườn xào nức lên làm con sâu tham ăn trong ngừoi cô trỗi dậy. Sơ Tình chạy xuống dưới nhà. Thấy ba mẹ và anh trai đã ngồi sẵn, cô cũng nhanh chóng ngồi vào bàn.

“Con gái con đứa, chạy cũng không sợ té. Càng ngày càng giống anh trai con”. Mẹ cô mắng, biết sao được Sơ Tình chỉ có thể nghe và cười trừ thôi.

“Con gái, giáo viên đã gửi bảng điểm cho ba mẹ rồi. Ba nghĩ là sẽ thuê gia sư dạy kèm môn tiếng Anh cho con”. Sơ Tình dở khóc dở cười nhìn ba mẹ, lại nhìn ông anh trai đang cười chọc quê mình.

Chương 3: Gia sư

Không lẽ Cô lại khai ra bản thân thạo ba ngôn ngữ cho ba mẹ biết sao, chắc ba mẹ sẽ sốc mất.

Nhưng rồi cô nhớ lại, hình như thời điểm này Điềm Thuỵ cũng đang tìm thêm công việc làm gia sư để kiếm tiền, một dòng suy nghĩ loé lên trong đầu, Cô nói với ba mẹ:

“Ba, lớp con có một bạn học rất giỏi. Gần đây cậu ấy cũng đang đi làm gia sư, hay ba thử mời cậu ấy thử xem. Dù sao là bạn cùng lớp con cũng quen hơn”.

“Bạn học của con tên gì?”

“Điềm Thuỵ ạ. Giáo viên chủ nhiệm có số của bạn ấy, ba thử liên hệ nha”.

“Được.”

“Ba, con ăn xong rồi. Tôi nay con có hẹn với bạn sẽ đi ăn sinh nhật”. Anh trai cô nói.

“Các con đi đâu thế đã 8 giờ tối rồi” Mẹ cô lên tiếng nhắc nhở.

“Mấy khi có dịp mà, bạn con tổ chức đại loại như quán nhậu thôi. Có thể con sẽ về trễ một xíu”.

“Đi đâu nhớ cẩn thận, tranh thủ về nghe chưa! Có uống bia rượu thì nhớ bắt xe về không được tự chạy”.

“Vâng, vâng con nghe rõ rồi”. Anh trai cô nói xong liền quay người đi lên lầu.

Sơ Tình cũng lên phòng để học bài, cô lấy điện thoại tìm kiếm lại nick facebook của Điềm Thuỵ.

Trang Facebook của Điềm Thuỵ không đăng gì nhiều, avatar là hình chú chó nhỏ, bài đăng cũng chỉ quanh quẩn chia sẻ kiến thức về công nghệ. Sơ Tình bấm kết bạn, trong lòng tim đập liên hồi không biết anh có chấp nhận hay không.

‘Ting’, màn hình hiển thị “Điềm Thuỵ đã chấp nhận lời mời kết bạn”.

Sơ Tình hưng phấn, lấy cuốn bài tập Hoá ra chụp đại một phần bài tập chưa làm. Cô vào mục tin nhắn gửi qua cho anh.

/ Điềm Thuỵ, mình là Sơ Tình, cậu đã ngủ chưa?/ Gửi tin nhắn xong, cô lại cảm thấy mình ngu ngốc. Anh ấy nếu ngủ rồi sao lại đồng ý kết bạn với mình được chứ.

/ Có chuyện gì sao?/ Điềm Thuỵ trả lời lại.

/Là như thế này, tớ có một bài tập hoá không biết làm cậu ghi hướng dẫn cho tớ được không?/ Sau đó cô gửi bức ảnh qua.

/Cậu học vượt à?/ Điềm Thuỵ nhắn.

Sơ Tình nhíu mày, học vượt là sao. Cô nhìn vào bài tập hoá, lại nhìn số chương đầu đề. Có chút khóc không ra nước mắt. Bài hoá này trên trường còn chưa được học tới.

Không đợi Sơ Tình trả lời, một tin nhắn mới lại đến, lần này là một tệp ảnh. Điềm Thuỵ gửi các bước giải bài tập cho cô.

/Nếu không hiểu, ngày mai tôi giảng lại cho cậu/ Anh nhắn lại. Nhận được tin nhắn, Sơ Tình cười tủm tỉm, Điềm Thuỵ đáng yêu quá.

/Được, cám ơn cậu nhé/

Trong lòng cô lúc này như nai con chạy loạn, tim đập liên hồi. Một lúc sau mới nghiêm túc làm bài tập trên lớp.

Hai ngày sau đó, Sơ Tình nhận được thông tin của ba là đã mời được gia sư cho cô rồi:

“Ba, là bạn học của con hay sao ạ?” Sơ Tình hỏi.

“Ừ, là cái bạn Điềm Thuỵ lúc trước con nói. Sao ba lại thấy con nhiệt tình hỏi cái này vậy, con quan tâm tới gia sư của con là ai à?” Ba hỏi cô.

Như bị nói trúng tim đen, cô nói: “Đương nhiên rồi, để con tập trung học tập cũng cần một gia sư không những giỏi mà còn phải tâm lý. Trên lớp con cũng hay hỏi bài cậu ấy, bây giờ nếu cậu ấy làm gia sư con cũng dễ học hơn” Sơ Tình càng nói càng lan man, cô hít một hơi nhìn ba mình.

“Con dài dòng như thế làm gì? Ba cũng không đổi gia sư của con”. Ba cô lừ mắt nhìn.

Sơ Tình cười tươi lại ôm cánh tay ba mình: “Đâu có ạ, là con đang muốn nhanh chóng học tập, học giỏi để sau này cho ba mẹ nở mày nở mặt”

Ba cô bị chính con gái mình chọc cười: “Đứng đắn lên, bắt đầu tối nay học, tuần ba buổi, một buổi 2 tiếng. Nhớ chăm chỉ, ba mà nghe gia sư con phàn nàn. Ba liền nói mẹ cắt tiền tiêu vặt của con”.

Sơ Tình giả bộ tỏ vẻ sợ hãi, cô cười lấy lòng “Dạ ba, con nhất định sẽ chăm chỉ” .

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play