Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Ác Nhân Vũ Trụ

Chương 1

Vũ trụ bao la, rộng lớn và xinh đẹp. Không ai biết được chúng ta đã thực sự tìm ra hết những tồn tại bí ẩn ở nơi bóng tối sâu thẳm này, hay chỉ là một phần nổi của tảng băng chìm.

Hiện nay, đang có bảy đế quốc hùng mạnh nắm giữ mỗi một khu vực chủ chốt của vũ trụ. Mỗi đế quốc đều có giống loài mang trong mình năng lực khởi nguyên với các thuộc tính: hắc, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ và sinh vật.

Những người cầm quyền từng đế chế đều là người đầy dã tâm, muốn bành trướng thế lực, chỉ thời cơ thích hợp sẽ lập tức bùng nổ chiến tranh. Chúng muốn làm chủ nhân của vũ trụ, nhưng vì lí do nào đó kiềm chế mà nơi này vẫn luôn sống trong một sự yên bình giả tạo, chưa xuất hiện cuộc thảm sát nào quá lớn. Hiện tại chỉ diễn ra những cuộc chiến quy mô nhỏ nhưng kéo dài dai dẳng không biết hồi kết.

Cá lớn nuốt cá bé là đạo lý của kẻ mạnh, ai yếu ớt thì sẽ trở thành mồi cho thợ săn. Tuy nhiên, vũ trụ này có một luật bất thành văn rằng: không bao giờ được gây chiến với những tân thiên hà mới xuất hiện. Điều này lưu truyền từ thời xa xưa, không ai biết người đã lập ra.

Có rất nhiều truyền thuyết xoay quanh thứ được cả vũ trụ xem như "vòng bảo hộ " này. Họ nói rằng lúc bấy giờ, có một đế quốc nhỏ nào đó không sợ chết, dám cả gan thách thức quy tắc, tiến đánh tân thiên hà xuất hiện chưa tròn một năm. Sau này, tất cả mọi người đều nhớ có một nơi ngu ngốc như thế, tuy nhiên cứ nghĩ đến thì phát hiện mình không biết gì về nó cả.

Điều này cũng xem như một ân huệ dành cho những tân thiên hà này, 200 năm - đây là khoảng thời gian để có thể sống trong hòa bình và gia tăng thực lực, trở nên mạnh hơn. Các thiên hà chia ra làm bảy cấp bậc chính, theo thứ tự từ lớn đến bé: S, A, B, C, D, E và F. Nếu nơi nào đã đạt cấp A thì được xem như đạt chuẩn và mất đi vòng bảo hộ dù chưa đến kỳ hạn 200 năm. Thêm vào đó, nếu hết 200 năm thì dù cho cấp thấp đi chăng nữa cũng chẳng ai nhượng bộ cho thêm thời gian, rất tàn khốc.

Thiên hà Ánh Dương, cũng chính là quê hương của nhân loại. Từ năm 3512, sau khi xuất hiện hàng loạt dị năng giả và rất nhiều sinh vật biến dị, con người trải qua 200 năm vừa đấu tranh vừa phát triển rồi được chấp nhận tiến vào nền văn minh cao hơn. Không như các thiên hà khác chỉ sử dụng duy nhất một thuộc tính, Ánh Dương có rất nhiều người sở hữu sức mạnh khác nhau. Đến nay, nhân loại đã ổn định và cường đại hơn một cách nhanh chóng sau 170 năm, đạt tiêu chuẩn thiên hà cấp A. Từ cấp này trở lên, thiên hà Ánh Dương đã mất đi vòng bảo hộ vô hình, cũng sẽ bắt đầu những cuộc chiến tranh liên miên giữa các nơi không biết khi nào chấm dứt.

Ngày 7 tháng 7, năm 1488 lịch vũ trụ.

Bầu trời trong xanh, người đi kẻ lại tắp nập trên đường, chẳng ai thèm nhìn ai. Những chiếc xe bay chạy 'vù vù' trên không trung. Thành phố xây dựng rất hiện đại, những tòa cao ốc chọc trời san sát nhau. Có thể dễ dàng nhìn thấy nhiều cyber đủ loại hình xen lẫn trong dòng người.

Ở trong công viên đằng xa, một người đàn ông khoảng chừng hai mươi ngồi trên băng ghế dưới tán cây, phong cảnh yên bình làm vui mắt người nhìn. Người này mặt mày tuấn lãng, tóc đen điển hình của người châu Á cổ. Nhưng đôi mắt lại màu lam nhạt, khi ra nắng gần như trong suốt, người khác nhìn vào cứ tưởng bị mù.

Bây giờ tay anh đang cầm bánh mì ăn, mắt thì nhìn sang bên kia phố. Nơi đó có một người phụ nữ gầy yếu đang chờ sang đường, trên người thì mang toàn hàng hiệu xa xỉ. Từ xa, một thanh niên đi đến, tay nhẹ nhàng lấy hai ống gì đó từ trong túi áo của người phụ nữ, không một tiếng động lướt qua.

Người phụ nữ sau đó có khựng lại một chút, nhưng vẫn thản nhiên như không bước qua đường. Vụ trộm này xem như đã thành công mỹ mãn.

Sau khi xem hết toàn bộ quá trình, Bùi Duy Thần cười khẩy một tiếng, sung sướng nhìn theo bóng dáng tên trộm tặc. Mắt anh rất tốt, có thể nhìn rõ ràng từng chữ cách mấy ngàn mét. Theo như kinh nghiệm hơn một năm trong nghề của anh, người đàn bà này không bình thường.

Trong khi đang đóng vai thường dân tay không tấc sắt, mặc toàn hàng hiệu nhưng trên mình lại mang thuốc gen đặc chế riêng trong quân đội còn gọi là Genar.

Phải biết rằng những người không liên quan đều không được phép sử dụng. Những loại thuốc gen như thế này hỗ trợ cường hóa thân thể và giúp rèn luyện sức mạnh cho di năng giả, người được huấn luyện bài bản thì mới có thể dùng được. Còn dân thường chỉ được sở hữu những loại thuốc phổ thông Genmal.

Dù cho nếu có Genar thì cũng chằng ai ngu ngốc mà mang ra ngoài đường rêu rao cho công chúng biết, vì chả ai thích ngồi tù cả, trừ khi đầu óc có vấn đề.

Việc mang theo Genar bên người này, một là vừa mua lậu ở nơi nào đó, hai là vận chuyển hàng lậu đem bán, còn ba là một và hai đều sai. Cô ta chỉ là quân nhân đem theo để thực hiện nhiệm vụ, nhưng có sở thích chưng diện lộng lẫy, khoa trương mà thôi. Dù khả năng nào thì tên trộm kia đều gặp xui xẻo cả. Một và hai thì có khả năng chết mất xác hoặc còn xác, thứ ba thì thương tích đầy mình, không tàn cũng phế.

Thế nên bài học rút ra là: khi trộm ta phải quan sát thật kĩ thì mới có cái để ăn, chứ nhìn sơ qua rồi hành động thì có khi trộm gà không được còn mất nắm thóc.

Chương 2

Bùi Duy Thần chậm chạp ăn bánh mì, nhàn nhã, thảnh thơi tiếp tục sự nghiệp làm cảnh. Anh là một cảnh sát rất mẫu mực và cần mẫn trong giờ làm việc, ngoài giờ thì không liên quan. Hiện tại đang trong giờ nghỉ trưa, không gì có thể phá hủy khoảng thời gian tuyệt vời này...

"Reng... reng... reng..."

Tiếng chuông chói tai vang vọng khắp nơi, phá tan khung cảnh yên bình. Bùi Duy Thần đen mặt liếc nhìn hai chữ "Sếp gâu gâu", quyết định ngó lơ tiếp tục gặm bánh. Anh buông tha người ta nhưng tên đó không buông tha anh. Khi cuộc gọi thứ ba sắp tới, anh bắt máy.

Bùi Duy Thần chậm rì rì nói: "Gì thế sếp? "

Bên kia: "Cậu làm cái gì mà không bắt máy tôi thế?!"

Bùi Duy Thần: "Tôi vừa đi vệ sinh, vã lắm sếp ơi."

Sếp lặng thinh một lát sau đó "khụ khụ" hai tiếng: "Ăn uống lành mạnh một chút... Phải rồi, cậu quay về đây nhanh lên, viết báo cáo cho tôi."

"Nhưng..."

"Nhưng nhị cái gì! Về lẹ!" Giọng điệu bên kia tỏ vẻ phóng khoáng: "Làm đi. Tăng lương cho cậu, khuyến mãi thêm một bữa thịnh soạn luôn há!". Nói xong thì cúp cái rụp.

Bùi Duy Thần nắm điện thoại, cười dữ tợn. Cười xong thì thở dài, lẩm bẩm: "Không được xử ổng, thằng đó nắm mạch tài chính của mày đó."

Nói xong liền lê tấm thân tàn về cục. Trên đường đến văn phòng, đồng nghiệp lên tiếng chào hỏi:

"Anh Thần, sao về đây sớm vậy, bình thường ông canh sát giờ lắm mà?"

Ở trong đội cảnh sát, anh nổi tiếng với việc canh giờ chuẩn nhất. Cứ đúng giờ vào làm là có mặt, tan làm là biến mất. Được cả đội ưu ái đặt cho biệt danh 'kẻ thù dây thun'.

Hiện tại, 'kẻ thù dây thun' đang nghiến răng, nặn ra nụ cười mỉm, không thèm trả lời bước nhanh về phía trước.

Người bị lơ cũng không giận, tiếp tục cười trên sự đau khổ của người khác. Cả đội ai cũng biết tên này là chúa ghét làm thêm giờ. Bình thường vào những lúc như thế này, anh giống hệt chó điên gặp ai cũng cắn, chửi người cứ như súng máy, ai gặp cũng né tám mét. Nhưng hôm nay hình như tâm trạng thằng này khá bình tĩnh, giống có thứ gì bịt lại vậy.

Bùi Duy Thần một đường thẳng tiến đến văn phòng. Anh gõ vài cái tượng trưng sau đó mở cửa tiến vào.

Bên trong, một người đàn ông tuấn tú tóc nâu để đầu húi cua, mắt xanh Sapphire bắt chéo chân gác lên bàn, tay thì bấm lia lịa trên màn hình điện thoại. Nhìn vào thì ai biết người này là đội trưởng đội cảnh sát hình sự chứ, nếu nói đây là thằng lưu manh đầu đường xó chợ có khi còn đáng tin hơn. Người này đã nhậm chức được một năm, tên là Cao Bác Phong.

Nghe đâu họ Cao có ba là quân nhân, mẹ là tiểu thư nhà quyền quý, vào đây làm chỉ để trải nghiệm sự đời. Tuy nhiên, không thể phủ nhận nhận rằng tên này rất xuất sắc, nhiều án lớn đều do một tay hắn giải quyết.

Cao Bác Phong nghe tiếng mở cửa liền ngẩng đầu, hắn ngồi dậy niềm nở đón tiếp: "Duy Thần ơi, cậu đến rồi! Giúp anh viết báo cáo đi nhá, về đem quà cho cậu."

Bùi Duy Thần nhăn nhó ngồi xuống ghế, hỏi: "Ông định đi đâu đấy."

Hắn vừa cầm áo khoác đi ra ngoài vừa hớn hở trả lời: "Anh đây đi tìm chị dâu cho cậu, cổ đẹp lắm đó! Người gì mà thùy mị, nết na còn giỏi giang nữa chứ! Quá tuyệt vời!". Đi đến cửa thì bỗng quay lại nói: "Cậu cũng nên tìm người yêu đi... À thôi, cái tính sớm nắng chiều mưa như cậu thì ai mà thèm chớ! Há há há"

Dứt lời thì cũng chạy biến, trong phòng truyền tiếng cười như ma quỷ của hắn. Bùi Duy Thần nắm chặt bút nổi cả gân xanh, trong đầu thì nhủ thầm: Rồi sẽ có ngày mình nắm đầu thằng đó, đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ!

Sau khi an ủi tâm lý xong, anh bắt đầu vùi đầu vào công việc. Mở máy tính lên, một đống tài liệu mà tên đó gửi xuất hiện, nhìn vào khiến người ta hoa mắt chóng mặt có xúc động đấm vỡ màn hình. Anh thở dài, tiện tay nhấp vào file hắn vừa xem, là vụ án về việc lợi dụng năng lực giả chưa thành niên cướp bóc, giết người. Bùi Duy Thần không quan tâm lắm, thoát ra tiếp tục làm công việc dùm ông sếp trốn việc.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, sau khi gõ xong dòng cuối cùng, anh vươn vai thở phào nhẹ nhõm. Bùi Duy Thần liếc mắt ra cửa sổ, ánh chiều tà chiếu lên những hàng cây và những tòa nhà cao vút, phong cảnh yên bình, đẹp như trong tranh.

Bỗng nhiên điện thoại "tinh tinh" hai tiếng. Anh mở ra xem, là tin nhắn trong nhóm cảnh sát của đội anh.

Sếp gâu gâu: "Hôm nay tôi mời, vẫn quán cũ."

Sếp gâu gâu: "Ai tới thì ăn, không tới thì xéo. Không có đem về cho đâu!"

Lật xuống dưới chính là đủ thể loại biểu tượng cảm xúc. Bùi Duy Thần cười cười nhắn "Ok. Chờ đó.", sau đó khoái trá ngả người ra sau ghế. Theo như hiểu biết của anh, chó Phong đó tám chín phần mười là thất tình, mà nếu thành công thì hiện giờ phải đang ân ái với nhau, chứ làm gì mà nhớ đến mời anh em đi ăn. Bữa này anh nhất định phải đi mỉa mai tên đó một trận xem như niềm vui cuối ngày, nghĩ thôi mà đã sảng khoái ghê gớm!

Bùi Duy Thần đứng lên, bước ra ngoài đi đến điểm hẹn. Nơi đó là một quán ăn ngoài trời kế bên dòng sông, được trang trí theo phong cách xưa cũ. Anh dừng chân, liếc mắt tìm kiếm bàn của đội mình. Từ xa, một tiếng kêu kinh thiên động địa thu sự chú ý của mọi người.

"Anh Thần ới! Bên đây nè!"

Bùi Duy Thần mặt không đổi sắc, dửng dưng dòm về phía phát ra âm thanh. Cái tên la ó om sòm đó chính là thằng đệ đã chào hỏi anh hồi trưa, họ Vệ tên Triết. Anh nhấc chân bước về phía đó, Vệ Triết tiến lên khoác tay lên vai anh, miệng nói liến thoắng:

"Sếp Phong hôm nay thất tình rồi.”

Bùi Duy Thần ‘ha hả' một tiếng: "Biết ngay mà. Ổng chỉ được có cái mặt thôi, chứ tính nết thô lỗ muốn chết, con gái nào chịu nổi”

Hai người đến nơi cả bọn tập trung, ngồi xuống ghế, không hẹn mà cùng nhìn về người trong cuộc. Cao Bác Phong thường ngày đều mang vẻ mặt phong lưu, đểu cáng thì bây giờ vẻ mặt hắn lại vặn vẹo xen một chút bi thương. Hắn uống hết ly này đến ly khác, trông rất đau khổ. Bùi Duy Thần không quan tâm, tay lấy chén ăn miệng thì nói:

"Người yêu đâu? Chị dâu đâu? Sao không đi hẹn hò đi ở đây làm chi? "

Cao Bác Phong gầm rú: "Bùi Duy Thần! Tôi sẽ đuổi việc cậu!!! Phắn đi!!!".

Mọi người hi hi ha ha ăn đến khi trời chập tối rôi ai về nhà nấy. Bùi Duy Thần đi bộ dọc theo bờ sông để về nhà. Gió đêm thổi qua hàng cây xào xạc, bóng đêm tĩnh lặng. Con đường vắng vẻ ít người qua lại.

Anh sống trong căn chung cư khá lý tưởng, tên là chung cư An Tâm. Không khí ở đây trong lành mát mẻ nhưng giá rẻ bất ngờ. Bùi Duy Thần nghe người ta đồn gần nơi này có rất nhiều băng đảng giang hồ, trong chung cư thì bị ma ám, thế nên chả ai ngu mà ở đó. Nhưng anh là cảnh sát mà, sợ gì chứ. Với lại dù sao rẻ là được, anh túng lắm.

Đang bước đi thì hẻm phía trước truyền đến tiếng động mà người thường không thể làm được.

"Rầm! rầm!"

"Choang choang!"

Chương 3

Tiếng vang ầm trời của kim loại va chạm nhau. Có vẻ tình hình chiến đấu bên trong đang rất kịch liệt, anh nghĩ.

Bùi Duy Thần quyết định quay lại đi đường vòng. Đùa chắc, hiện tại anh tay không tấc sắt cũng chẳng phải dị năng giả, dù có sức mạnh cơ bắp nhưng người ta đang đánh lộn, anh vào đó để chầu trời chắc!

Nghĩ là làm, quay chân bỏ chạy được một đoạn thì cổ tay đột nhiên nóng lên. Bùi Duy Thần cả kinh nhìn phắt xuống. Chỉ thấy vòng quanh cổ tay trái xuất hiện những đường màu đen ngoằn ngoèo như giun, nơi nào nó đi qua đều nóng như lửa đốt.

Anh nhìn quanh, nhanh nhẹn trốn vào cái hẻm khác gần đó. Sau khi xác định không có ai liền dựa tường chậm rãi thở hắt ra, mồ hôi lạnh trên trán túa ra như mưa. Hiện tại, không chỉ cổ tay nóng, mà khắp người anh cũng như bị bốc cháy. Bùi Duy Thần nhịn đau đưa tay lên quan sát thật kĩ. Lúc đầu vẫn còn khá mờ, nhưng sau một lúc thì hoa văn càng rõ ràng hơn, là hình sợi xích. Một dây xích đen tuyền nối nhau bao quanh cổ tay trái, nhìn cứ như xăm lên, trông khá đơn giản.

Bùi Duy Thần thẫn thờ nhìn vào hình xăm. Anh nghĩ chắc mình đã trở thành dị năng giả. Vì mỗi khi bộc phát sức mạnh lần đầu thì cả cơ thể người đó đều nóng như bị phỏng, có thể đạt lên đến 50 độ C. Nhưng còn hình xăm là thế nào? Dù anh có lật tung mớ kiến thức của mình cũng không thể nhớ ra trường hợp như này! Chắc là do anh kiến thức hạn hẹp chứ không phải dị loại đâu nhỉ?

Tuy nhiên, việc có trở thành dị năng giả không đều được xác định từ khi còn nhỏ. Anh lúc ấy đã được người kiểm tra nói rằng không có căn cơ, cả đời này chắc chắn chỉ có thể làm một người bình thường.

Nhưng còn bây giờ là sao nữa?! Do ổng bịp anh, hay là do Bùi Duy Thần anh nhặt được cơ duyên trong truyền thuyết?!

Anh đau đầu, quyết định dẹp sang một bên. Bùi Duy Thần cẩn thận đưa tay sờ vào hình xăm. Một trận quay cuồng long trời lở đất đánh úp lại, anh phải vịn tường mới không bị ngã ngồi xuống. Trước mặt xuất hiện hình chiếu mờ mờ ảo ảo, ghi:

[Dây Xích Sinh Mệnh]

- Khoá bất kì sinh mệnh để cộng hưởng với người sở hữu.

- Đối tượng bị sử dụng và người sử dụng có thể liên kết với nhau về: tinh thần, sức mạnh,...

- Người sở hữu có thể thao túng một phần của đối tượng nếu đạt sự tin tưởng nhất định.

(Điều kiện: Đối tượng bị khóa phải tự nguyện, tự nguyện, tự nguyện.)

Cách dùng: Tiếp xúc với đối tượng.

Bùi Duy Thần nhìn chằm chằm vào thứ ảo diệu trước mắt, giật giật môi: “Mẹ nó! Cái gì đây? Giống xích chó thế?”. Rồi liếc tới điều kiện: “Còn tự nguyện nữa! Làm gì có ai muốn làm chó cho người khác chứ!”

Anh mệt mỏi day day thái dương, cái năng lực này không muốn cho anh dùng đúng không!

Trong khi đang nghiên cứu cái thứ quỷ quái này anh vẫn luôn chú ý đến động tĩnh xung quanh. Từ âm thanh mà suy đoán, tình hình hẳn đang nghiên về một phía. Bỗng nhiên “Rầm” một tiếng. Có vẻ là vật gì đó tông vào bức tường làm nó sụp xuống, vậy là kết quả thắng bại khá rõ ràng. Anh chuẩn bị chuồn đi thì nghe thấy tiếng phụ nữ hét chói tai đầy phẫn nộ:

“Mày chết đi!!!”

“Bùm!”

Đất đá văng tung toé, tường xi măng sụp đổ, khói bụi mịt mù. Bùi Duy Thần đứng ngoài phạm vi phát nổ đang lấy tay bụm mặt chặn bụi, kinh ngạc thốt lên: “Ulti (chiêu cuối) à.”

Đợi khói bụi tản ra, anh nhìn mảnh hoang tàn sau trận chiến ác liệt ‘chậc chậc’ mấy tiếng. Đúng là phá hoại môi trường. Bùi Duy Thần tính toán tiếp tục đi đường vòng tránh hiềm nghi, nhưng cuộc đời không như ý muốn.

“Khụ! Khụ! Khụ!”

Tiếng ho tê tâm liệt phế vang khắp màn đêm âm u. Kiểu như nếu đứa nào bỏ đi thì đứa đó là súc vật vậy, nghe ai đó ho mà anh cũng muốn nổ phổi dùm. Bình thường thì anh thà làm súc vật cũng không ở lại, nhưng hôm nay lại khác. Bùi Duy Thần cảm thấy mình thay đổi rồi, giống như tháo bỏ cái gì đó vậy. Chẳng lẽ trở thành năng lực giả cũng thay đổi bản tính luôn à?

Anh trừng mắt nhìn cổ tay, thở dài nhận mệnh. Thôi thì nghe theo tiếng gọi con tim đi!

Bùi Duy Thần ngao ngán lết từng bước đến nơi phát ra âm thanh. Nơi đó có một cậu trai hơi thở thoi thớp như sắp lìa đời, tên kia chắc nghe thấy tiếng bước chân liền mở bừng mắt ra.

“Mày... Mày đứng lại đó.”

Bùi Duy Thần không nghe lời, đi đến xem xét người đã phóng ra Ulti. Điều khá kinh ngạc là anh quen người này, chính là người phụ nữ hồi trưa bị móc túi. Toàn thân máu me be bét nằm trong đống đổ nát, đã chết ngay khi phóng chiêu cuối.

Sau khi xác định xong, anh lại ngó sang cậu trai kia. Thương tích không khá hơn là bao, vỡ đầu, chân bị tường đè, chắc gãy rồi.

Anh bày ra vẻ mặt hiền từ: “Bà chị kia là tự huỷ, bả chết không liên quan đến cậu.” Ngừng một chút, nói tiếp: “Nhưng cậu vẫn bị bắt vì ẩu đả gây thương tích và... trộm cắp?”

Bùi Duy Thần không chắc chắn lắm nhìn vào tay tên này. Đây chẳng phải là ống thuốc Genar bị ăn cắp của bà chị sao? Số phận hai ống thuốc này cũng long đong bấp bênh quá.

Giang Viễn thấy tên từ đâu chui ra này nhìn ống thuốc theo phản xạ liền dấu đi, nhưng không có sức nên làm nó lăn xuống. Cậu nhìn nhìn rồi cũng mặc kệ, mệt mỏi nhắm mắt cất giọng khàn khàn:

“Mày muốn lấy thì lấy luôn đi, tao cũng sắp chết rồi.” Im lặng một lát, liền bổ sung: “Rảnh thì đốt xác tao đi, không thì thôi.”

Dòm thái độ không muốn sống này, anh muốn nói lại thôi. Trận chiến khốc liệt cỡ này thì người trong cuộc chắc chắn là năng lực giả. Vậy thằng này không biết uống lọ này vào có thể khôi phục thể lực à? Xét thấy thằng nhỏ này có thể làm chuột bạch đầu tiên cho năng lực của anh, Bùi Duy Thần xốc lại tinh lần, hỏi:

“Người đàn bà kia mua lậu thuốc này à?”

Giang Viễn cảm thấy mình cũng sắp chết rồi nên kệ, đáp: “Ừm”

“Cậu tên gì?”

“Giang Viễn”

Bùi Duy Thần cẩn trọng hỏi: “Cậu... bị ép đi trộm à?” chứ nếu dùng cả tính mạng để trộm thì ít nhất cũng dãy dụa một chút chứ, ai đâu lại bỏ mặc buông xuôi thế này?

Sau khi nghe anh hỏi, đồng tử Giang Viễn co chặt lại, mấp máy miệng lại không phát ra âm thanh.

Bỗng dưng từ đâu vang lên tiếng “tít tít” rất nhỏ. Bây giờ anh mới chú ý đến trên cổ cậu đeo thứ gì đó. Nó là một vòng kim loại màu đen mỏng, nhìn như choker. Nếu không phải có âm thanh phát ra, anh cũng chẳng nghi ngờ cái này. Đây có lẽ là... thiết bị giám sát được cải tiến? Dính vào án lớn rồi à? Ngước mắt lên nhìn nhóc con, anh liền sửng sốt.

“Cậu sao thế?!”

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play