Tiểu Bạch Thố Và Hồ Ly Tinh
chap1: Lần đầu gặp mặt
Một tổ chức sát thủ giết người không ghê tay, được bách tính gọi là ma giáo.
Tổ chức thần bí này đã giết chết mấy trăm ngàn người. Từ già trẻ lớn bé, cho đến nam nữ, từ kẻ giàu sang cho đến bần hàn.
Lúc này 12 thế gia tượng trưng cho 12 môn phái trong giang hồ, cùng hợp lực tiêu diệt ma giáo. Trải qua trận chiến khốc liệt suốt một tháng ròng, không biết có bao nhiêu người đã bỏ mạng trên đỉnh núi Hư Sơn.
Cuối cùng mới xem như đẩy lùi được ma giáo, nhưng ma tôn Độc Cô Thành Kiện lại biến mất không thấy tăm hơi. Từ đó giang hồ không ngừng truy sát người của ma giáo, đồng thời liên tục truy tìm dấu vết của ma vương.
Thực ra lí do các môn phái không từ thủ đoạn để bắt người của ma giáo, đều từ một bí mật.
Giang hồ đồn rằng, ma giáo đang nắm giữ một miếng bản đồ, và chìa khoá dẫn đến kho báu. Nơi này cất giữ một bí mật lớn, có thể giúp người sở hữu thống nhất thiên hạ khiến lòng người sục sôi, sự tham lam trỗi dậy.
1 tháng sau. Sóng gió do ma giáo gây ra vừa lắng dịu đôi chút. Tàn dư của giáo phái này cũng bị tiêu diệt không ít .
Tại một nhà trọ ở Ninh Thuận trấn, có một nhóm 5- 6 người đang ăn cơm. Trong đó có 2 cô nương và mấy tên nam nhân trông có vẻ rất bí ẩn.
Một cô nương khác chừng 22 tuổi, mày thanh mi tú chăm chăm nhìn về phía một đám nam nhân thô lỗ. Bọn chúng nhìn vị cô nương yếu đuối kia, trong mắt chứa đầy dục vọng. Xem ra cũng không phải loại tốt lành gì.
Quả nhiên đêm khuya khi mọi người đã ngủ say, bọn chúng lén vào phòng của cô nương đó. Một tiếng hét thất thanh vang lên, những thuộc hạ ở phòng bên cạnh nhanh chóng chạy tới. Tuy giết sạch được đám dâm tặc này, nhưng một lát sau, cả đám đạo tặc lại cùng nhau kéo tới.
Người của cô nương đó tuy có võ công cao cường, nhưng không thể lấy ít địch nhiều. Vừa tiêu diệt được nửa đám thổ phỉ, đã bị giết chết toàn bộ. Đến tỳ nữ bên cạnh cũng bị giết chết tàn nhẫn.
Dạ Thiên Cẩn đứng một bên xem náo nhiệt, nhìn thấy cô nương yếu đuối mỏng manh kia ôm xác đám thuộc hạ, không ngừng khóc lóc. Trong lòng tuy có chút thương hại, nhưng đối với mấy danh môn khuê nữ gì đó từ lâu đã không thích.
Cô ta đã từng thấy những tiểu thư, thiếu gia này xem việc hành hạ người khác là niềm vui, lòng dạ ác độc như rắn rết. Đó là lí do vì sao một đại hiệp như cô ta lại không ra tay giúp người lúc nguy hiểm.
Dạ Thiên Cẩn
Đám yếu đuối vô dụng!
Lúc Thiên Cẩn vừa xoay người rời đi, thì một đạo kiếm bay tới, chém cho một tên đạo tặc ngã lăn ra đất, sau đó chắn trước mặt vị cô nương kia.
Người đến lần này cũng là một nữ tử, ánh mắt ôn hoà, gương mặt xinh đẹp, khi chất thanh tao. Đặc biệt là " biết võ công" khiến Dạ Thiên Cẩn vô cùng hứng thú.
Diệp Tuyết Vân
Đám đạo tặc các ngươi! Bắt nạt một cô nương yếu đuối, có đáng mặt đấng nam nhi hay không?
Người đến tên Diệp Tuyết Vân, 19 tuổi, con gái Diệp Hồng , chưởng môn phái Vân Du. Không đợi người khác có cơ hội mở lời, Tuyết Vân trực tiếp bay tới, liên tục hạ gục mấy tên.
Không may võ công kém người, ngay khi tên lão đại vừa ra trận, Diệp Tuyết Vân đã bị đánh bay ra xa.
Dạ Thiên Cẩn vốn dĩ không định lo chuyện bao đồng, vậy mà lại bay tới đỡ Diệp Tuyết Vân. Nhưng trong khoảnh khắc lộn nhào trên không trung, Thiên Cẩn đã bắt gặp ánh mắt lo lắng của cô nương kia.
Đôi mắt to tròn, long lanh tràn đầy lo lắng dõi theo người trước mặt, khiến người khác cảm thấy thương hại.
Nhưng Thiên Cẩn đối với tiểu thư yếu đuối lại không có chút hứng thú nào. Sau khi đặt Tuyết Vân xuống, liền lao tới phía trước, chỉ một đường kiếm đã có thể kết liễu tên đứng đầu. Quả là cao thủ!
chap2: Kết bằng hữu đi chung
Sau khi tên thủ lĩnh chết, đám đao tặc lập tức tan rã, cả đám người ùa ra cửa chạy trốn như đàn ong vỡ tổ.
Thiên Cẩn đến gần Tuyết Vân, ân cần hỏi han.
Dạ Thiên Cẩn
Cô nương không sao chứ.
Diệp Tuyết Vân
Ta không sao! Đa tạ nữ hiệp cứu giúp.
Dạ Thiên Cẩn
Không có gì! Người trên giang hồ giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn là chuyện bình thường. Cô Nương Không cần phải để ý.
Diệp Tuyết Vân
Tại hạ Diệp Tuyết Vân. Không biết nên xưng hô với nữ hiệp thế nào?
Dạ Thiên Cẩn
Ta tên Dạ Thiên Cẩn, gọi ta Thiên Cẩn được rồi.
Diệp Tuyết Vân
Đa tạ nữ hiệp Thiên Cẩn, đại ân cứu giúp, ngày sau ta nhất định sẽ đền đáp. Nếu sau này có việc cần, nữ hiệp có thể đến phái Vân Du gặp ta, ta nhất định sẽ dốc toàn lực giúp đỡ.
Dạ Thiên Cẩn
Phái Vân Du? Lẽ nào cô nương là con gái của Diệp chưởng môn- Diệp Hồng?
Diệp Tuyết Vân
Chính là tiểu nữ, lẽ nào nữ hiệp quen biết phụ thân ta?
Dạ Thiên Cẩn
Ta không biết Diệp chưởng môn, chỉ là lòng hiệp nghĩa của ông ấy vang xa khắp giang hồ, ta ngưỡng mộ đã lâu.
Diệp Tuyết Vân
Hóa ra là vậy, vậy thì nữ hiệp lại càng phải đến nhà ta phụ thân ta rất hiếu khách, đặc biệt là những người đến từ giang hồ.
Thiên Cẩn còn muốn nói thêm, nhưng Tuyết Vân lại quay sang hướng khác. Không nếm xỉa đến cô ta.
Diệp Tuyết Vân
Vị tiểu thư này không sao chứ?
Độc Cô Cẩm Hàn
Tiểu nữ không sao, vừa rồi may có hai vị nữ hiệp cứu giúp. Đại ơn này không biết phải báo đáp đến bao giờ mới hết.
Dạ Thiên Cẩn
( Đúng là đám tiểu thư, chỉ 1 câu đa tạ thôi cũng văn vở dài dòng.)
Diệp Tuyết Vân
Lần đầu tiên có người gọi ta là nữ hiệp đấy, thật khiến ta ngại ngùng. Không biết tên của tiểu thư là gì?
Độc Cô Cẩm Hàn
Tiểu nữ tên.... ( Không thể để ai biết họ của mình được) Tiểu nữ tên Hoa Cẩm Hàn, nữ hiệp cứ gọi Cẩm Hàn là được.
Diệp Tuyết Vân
Tên cô hay quá, thật giống một loài hoa. Tên đẹp giống người vậy.
Diệp Tuyết Vân
Vậy Cẩm Hàn bao nhiêu tuổi rồi, cô đang muốn đi đâu? Bây giờ người bảo vệ cô đều đã chết, một mình cô phải làm sao để đi tới đó?"
Độc Cô Cẩm Hàn
Năm nay tiểu nữ vừa tròn 18 tuổi, bản thân cũng không biết mình nên đi đâu nữa.
Diệp Tuyết Vân
Sao lại không biết mình đi đâu chứ, vậy người nhà của cô đâu, họ không lo lắng cho cô à?
Độc Cô Cẩm Hàn
Người nhà... Từ nhỏ tiểu nữ đã không có mẫu thân, phụ thân và những người trong nhà đều đã chết trong trận chiến với ma giáo.
Dạ Thiên Cẩn
( Xem ra cũng là một cô nương đáng thương, đám ma giáo làm bao nhiêu chuyện ác đó chết không hết tội.)
Diệp Tuyết Vân
Thật đáng thương! Thoáng chốc đã không còn người thân, vậy mà ta sống ở trong ngôi nhà có đầy đủ tình thương, lại không biết trân trọng.
Diệp Tuyết Vân
Không giấu gì hai vị, ta từ nhỏ đã luôn muốn làm một nữ hiệp giang hồ. Lần này bị ép lấy phu quân, nên mới trốn ra đây. Ta quyết tâm phải thực hiện được ước mơ giúp đỡ người khác.
Diệp Tuyết Vân
Cho nên ta muốn phiêu bạt giang hồ, làm một đại hiệp. Nếu đã không có nơi đến, vậy Cẩm Hàn có thể cùng ta lăn lộn trên giang hồ, ý cô thế nào?
Độc Cô Cẩm Hàn
Chuyện này! Liệu có làm phiền nữ hiệp không?
Diệp Tuyết Vân
Không phiền! Không phiền! Dù sao trên giang hồ có một bằng hữu như cô cũng tốt, sau này ta nhất định sẽ bảo vệ cô.
Diệp Tuyết Vân
Hơn nữa không hiểu lí do tại sao vừa nhìn cô ta đã thích.
Độc Cô Cẩm Hàn
Nếu đã vậy tiểu nữ cung kính không bằng tuân mệnh. Đa tạ nữ hiệp!
Diệp Tuyết Vân
Nữ hiệp cái gì chứ. Gọi ta là Tuyết Vân.
Độc Cô Cẩm Hàn
Tuyết Vân tiểu thư!
Diệp Tuyết Vân
Aii! Tiểu thư các cô đúng là nhiều lễ tiết.
Diệp Tuyết Vân
Không biết nữ hiệp Thiên Cẩn ở nơi nào, ngày sau Tuyết Vân ta nhất định phải đích thân tới nơi báo đáp.
Dạ Thiên Cẩn
Báo đáp thì không cần, ta cũng không có nơi ở cụ thể. Phiêu bạt giang hồ tứ hải đều là nhà của ta.
Diệp Tuyết Vân
Thật sao? Vậy cô có thể cho hai người bọn ta theo cùng không?
Dạ Thiên Cẩn
Cho cô thì có thể, chỉ là cô ta thì...
Dạ Thiên Cẩn
Ta đây có thể gọi là đang phiêu bạt giang hồ, có điều có thêm một bằng hữu trên giang hồ cũng tốt. Chúng ta có thể cùng nhau hành hiệp trượng nghĩa.
Hai người nói chuyện trên giang hồ rất ăn ý vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Cẩm Hàn nhìn Thiên Cẩn.
Sau khi giúp Cẩm Hàn chôn người chết, Thiên Cẩn và Tuyết Vân ngồi trên bàn ăn cùng nói chuyện.
Bọn họ không ngờ Cẩm Hàn đối với hạ nhân của mình lại tốt như vậy, thường thấy những tiểu thư, công tử nhà giàu bắt nạt người khác như súc sinh ngoài đường, thật hiếm có người đích thân đào đất chôn xác cho thuộc hạ.
chap3: Nguồn gốc cái tên Tiểu Bạch Thố
Hai người nói chuyện hăng say, đúng lúc này Cẩm Hàn từ trên lầu bước xuống, tóc búi gọn gàng, gương mặt sau khi lau đi vết máu xinh đẹp động lòng người, khiến cả hai người nhất thời không thể không rời mắt.
Diệp Tuyết Vân
Oa! Vốn đã biết cô xinh đẹp, nhưng không ngờ sau khi lau đi vết máu, ăn mặc chỉn chu lại thêm vài phần đáng yêu.
Độc Cô Cẩm Hàn
Tuyết Vân tiểu thư quá khen, Cẩm Hàn chỉ được xem là dễ nhìn, không thể so với hai vị tiểu thư.
Dạ Thiên Cẩn
( Tuy cô ta có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng suy cho cùng cũng là người lạ chưa thể hiểu hết tính cách. Ngược lại, Tuyết Vân nhan sắc không quá nổi bật, nhưng cùng là người giang hồ, lại có lòng hiệp nghĩa, nếu cô ta thực sự là con gái của chưởng môn phái Vân Du thì ta có thể tin tưởng vài phần.)
Thiên Cẩn vốn không muốn nói chuyện với Cẩm Hàn, nhưng nhìn thấy Tuyết Vân thích cô ta như vậy, cũng cố ý bắt chuyện vài câu.
Dạ Thiên Cẩn
Cẩm Hàn cô nương đừng khiếm tốn, ta chưa từng thấy người có khí chất như cô.
Dạ Thiên Cẩn
Những nữ nhân khác có vẻ ngoài sắc sảo lại thiếu sự mềm mại nữ tính, đường nét của cô nương không những sắc sảo xinh đẹp, lại có chút dịu dàng đáng yêu giống như Con thỏ vậy.
Dạ Thiên Cẩn
Hay ta gọi cô là tiểu bạch thố nhé!
Diệp Tuyết Vân
Tiểu bạch thố! Được đấy! Thiên Cẩn, cô nghĩ ra cái tên này rất hay, rất hợp với Cẩm Hàn.
Diệp Tuyết Vân
Cẩm Hàn! Cô thấy cái tên này thế nào?
Độc Cô Cẩm Hàn
Ta rất thích cái tên này!
Diệp Tuyết Vân
Được! Vậy từ nay chúng ta gọi cô là tiểu bạch thố nhé!
Cẩm Hàn cười một mình, cô rất thích cái tên này, không phải vì nó hay, mà vì nó là do Thiên Cẩn đặt.
Cẩm Hàn từ lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Cẩn đã rất có thiện cảm, từ nhỏ cô ta vẫn luôn ao ước được phiêu bạt giang hồi hành hiệp trượng nghĩa giống như những nhân vật trong các thoại bản từng đọc.
Khí chất của Thiên Cẩn rất đặc biệt nhất là khi cô ta ra tay thương nghĩa trông đặc biệt bá khí rất thu hút người nhìn.
Ba người ở Ninh Thuận mấy ngày cũng không có chuyện bất bình gì, Tuyết Vân cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Thiên Cẩn vì để Tuyết Vân vui vẻ, cố ý nói đến một nơi là thành An Khánh, nơi này có sông lớn, bến cảng tấp nập nhất cả nước. Ở đây có nhiều tệ nạn, đạo tặc và quan lại cấu kết với nhau làm khổ bá tánh, chỉ cần đến đó liền có thể thay bá tánh làm vài chuyện tốt.
Diệp Tuyết Vân nghe được liền thích thú, muốn Cẩm Hàn đến đó cùng mình. Nhưng Thiên Cẩn lại không muốn dẫn theo một người không biết võ công, xem cô ta như cục nợ.
Cũng may lời này cô ta chỉ nghĩ trong lòng, nếu nói ra, có lẽ sau này phải tăng thêm vài phần hối hận.
Mấy người thu dọn đồ đạc, sau đó cùng nhau lên đường, Cẩm Hàn không biết cưỡi ngựa, Tuyết Vân muốn cùng cô ta ngồi chung một con ngựa.
Chỉ tiếc là Tuyết Vân không biết chở người, bình thường cô ta cưỡi ngựa cũng ngã lên ngã xuống mấy lần, lần này cũng không ngoại lệ, hai người vừa đi không bao lâu đã suýt té mấy lần.
Cuối cùng Tuyết Vân đành miễn cưỡng để Cẩm Hàn đi chung một con ngựa với Thiên Cẩn. Mặc dù trong lòng không mấy vui vẻ nhưng vì đại cục, Thiên Cẩn cũng miễn cưỡng đồng ý.
Thiên Cẩn vòng qua eo Cẩm Hàn, nắm lấy dây cương, lại phát hiện cô ta đang run, dường như rất sợ.
Dạ Thiên Cẩn
( Cô ta run như vậy chắc hẳn trước nay chưa từng cưỡi ngựa. Cũng tốt! lần này ta sẽ dọa có một trận, để xem cô còn dám theo đuôi chúng ta không.)
Thiên Cẩn dùng roi đánh 1 cái, ngựa lập tức chạy như bay về phía trước.
Cẩm Hàn sợ hãi nắm chặt yên ngựa, Thiên Cẩn thích thú càng muốn chạy nhanh hơn nữa. Chỉ đến khi Tuyết Vân đuổi tới, cô ta mới chịu dừng lại.
Cẩm Hàn khóc sướt mướt, từ bé đến lớn cô còn chưa từng sợ hãi như vậy bao giờ.
Dạ Thiên Cẩn
( Đúng là cô tiểu thư yếu đuối, chỉ một chút kích thích như vậy cũng khóc.)
Diệp Tuyết Vân
Tiểu bạch thố! Cô có sao không?
Độc Cô Cẩm Hàn
Ta không sao! Hức! Chỉ là hơi hoảng sợ chút thôi.
Diệp Tuyết Vân
Thiên Cẩn! Sao cô lại cưỡi ngựa nhanh như thế, nhìn xem Tiểu bạch thố sợ hãi đến mức khóc luôn rồi này.
Dạ Thiên Cẩn
Hoá ra là sợ à, ban nãy hét lớn như vậy, ta còn tưởng cô rất thích chứ.
Diệp Tuyết Vân
Có ai thích mà lại khóc không?
Độc Cô Cẩm Hàn
Tuyết Vân! Cô đừng trách Thiên Cẩn, ta lần đầu cưỡi ngựa nên có chút hoảng sợ. Đã làm phiền hai người rồi.
Diệp Tuyết Vân
Cô đừng nói vậy, chúng ta là bằng hữu mà.
Dạ Thiên Cẩn
Phải! Là bằng hữu thì không nên khách sáo, ta không biết cô là lần đầu tiên cưỡi ngựa. Đã khiến cô sợ hãi rồi, tại đây xin tạ lỗi với cô nương.
Độc Cô Cẩm Hàn
Đừng như vậy! Đây không phải lỗi của ai cả, thực ra ta thấy cảm giác ban nãy cũng không tồi.
Độc Cô Cẩm Hàn
Chỉ là lần đầu có chút hoảng sợ, bây giờ nghĩ lại, cảm giác đó thật kích thích.
Dạ Thiên Cẩn
( Cô nương này đúng là giỏi nói dối thật đấy, chân tay còn run như cầy sấy, vậy mà dám nói hứng thú. Để ta cho cô một bài học.)
Dạ Thiên Cẩn
Nếu cô đã hứng thú như vậy, chi bằng để ta giúp cô toại nguyện.
Dứt lời, Thiên Cẩn bế Cẩm Hàn lên ngựa, một mạch phóng thẳng về phía trước.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play