Giới thiệu truyện:
- Na9 : Từ Niêm năm nay ngoài 30 tuổi mà chưa chịu kết hôn. Ông nội anh chọn cho anh 1 danh sách dài đến cả mấy chục trang để cho anh chọn mà anh không chọn được cô nào. Anh chức vụ là Chủ Tịch của từ thị nhưng quyền điều hành vẫn là ông nội anh. Ngoài ra anh còn bang chủ của Bang Hắc Đạo.
Bạn Thân là: Lâm Hiên Minh giám đốc của Lâm thị đồng thời là nhị lão đại của bang.
- Thư kí Hà Minh( hay còn gọi là thư kí Hà) cũng là bạn thân Na9 và là cánh tay đắc lực cho anh.
- Nu9: Mạc Tú Nhi năm nay 22t .Gia đình nghèo mẹ mất sớm. Bố suốt ngày rượu chè và cờ bạc nên nợ tiền của Từ Niên. Đến khất nợ và gặp na9. Có cô bạn thân là Phúc Hạnh Hi làm việc tại tập đoàn từ Thị.
- Nu8: Thanh Mai trúc mã của anh cũng đồng thời là người anh từng yêu tên Ngô Hiên Hiên năm nay 24t. Lí do cô ta rời xa anh là điều bí ẩn.
Mới sáng sớm thư kí Hà đã mang đến cho anh một loạt danh sách xem mắt cho anh. Toàn tiểu thư con nhà danh giá mà ông nội anh đã chọn.
- Sếp... anh xem xem
- Cậu tự chọn đi
Từ Niên anh nhàm chán nói với thư kí Hà. Anh cũng đau đầu mỗi lần gặp ông là ông lại đề cặp đến việc lập gia đình.
Thư kí Hà Há hốc mồm nhìn anh. Gì mà anh tự chọn, đây là chọn vợ của Từ Niên chứ đâu phải anh.
- Sếp à. chuyện này em không giúp được anh đâu.
- Cậu thấy cô nào ok thì chọn thôi
- Nhưng đây là vợ sếp chứ đâu phải chọn vợ cho em.
Hai người đang đùn đẩy nhau quyển sổ danh sách thì cánh cửa phòng mở ra. Bước vào không ai khác chính là Ông nội anh.
Ông thấy hai đứa đang đùn đẩy nhau ông nên tiếng.
- èm.. èm... Sao lại dằng co nhau?
- Ông nội. Sao ông đến đây ạ?
- Ý con là ta không được đến đây sao?
- Con không có ý đó. Con và thư kí Hà đang bàn luận xem cô nào được. Để chọn cháu dâu cho ông.
- Thật không? Thư kí Hà con xem xem thằng Từ Niêm đã chọn được chưa?
Thư kí Hà vội chạy đến chỗ ông đỡ ông ngồi xuống và nói.
- Con đã đưa danh sách cho cậu ấy chọn rồi? Có vẻ cậu ấy không thích con gái ông ạ.
Ông nội anh đang uống trà mà phun hết nước trà trong mồm ra. Gì mà không thích con gái. Cháu ông vậy là cong sao?
- Hả?.. cháu...
Ông nói và chỉ về hướng Từ Niêm. Thư kí Hà nhìn anh cười thích thú. Anh thì mặt đen như đít nồi, tên này vậy dám nói anh cong. Anh thấy ông tức giận vội vàng nên tiếng.
- Không phải đâu ông. Con cũng đã có ý chung nhân rồi nhưng mà duyên chưa đến ạ.
Anh vừa nói vừa xoa ngực ông cho ông đỡ giận và thêm đó là ánh mắt hình viên đạn hướng về thư kí Hà.
- Con liệu mà làm. Hết năm nay phải mang cháu dâu về cho ta. Còn thư kí Hà cả con cũng thế. Ta sẽ tống cổ hai đứa nếu như hai đứa không mang cháu dâu về cho ta.
Thư kí Hà anh vậy mà cũng dính đạn. Anh tuy làm thuê cho nhà họ Từ nhưng từ nhỏ ông nội Từ cũng xem anh là con cháu rồi. Từ Niên anh nghe thấy vậy mát hết lòng để cho tên này đỡ bớt kiêu với anh.
- Ta chỉ nói vậy với hai cháu. Giờ ta phải đi đến khu nhà trẻ đây.
- ông đi thoang thả nhé. con sẽ mang cháu dâu về cho ông.
Sau khi tiễn ông đi hai anh nhìn nhau vẻ đầy bất lực. Cái gì các anh không lo nhưng mà chuyện này thì lo thật. Ế cả đôi luôn rồi chứ đùa đâu.
- Cậu và tôi tối đi bar uống rượu đi gọi cả Lâm Hiên Minh đi nhé.
- Ok sếp. vậy còn danh sách này thì sao?
- Cứ để đó đi. tôi nhìn không ưng ai hết nên cho cậu đó.
Thư kí Lâm lè lưỡi anh cũng chịu nhìn cô nào cô ấy cũng phấn cả tảng thế này thì sinh con chắc từ nhỏ đi phẫu thuật gấp.
Buổi tối ba anh cùng đến bar uống rượu. Ba anh cũng chẳng hứng thú với gái nên phòng chỉ có ba anh. Khi cả ba đang uống rượu thì có một cô gái xông vào. Thuộc hạ của ba anh cản không được.
Các tên thuộc hạ của anh sợ sệt nói.
- Sếp em xin lỗi em cản không được cô ta.
Mạc Tú Nhi không nhanh không vội cô nói.
- Ai trong ba anh là Từ Niêm?
Cả căn phòng bỗng chốc im lặng. Không ai có thể tin được lại có người gọi thẳng họ tên của lão đại. Chắc cô gái này chán sống rồi.
- Là tôi. Sao cô gái?
Từ Niêm nhàn nhạt còn tay lắc cốc rượu và nói. Mắt không hiện cảm xúc.
- Tôi là con gái của Mạc Ngô người mà các anh đòi nợ sáng nay. Tôi muốn đến để khất nợ cho cha tôi. Anh hãy cho cha tôi thời gian tôi sẽ trả nợ cho ông ấy.
Từ Niêm vẫy tay thuộc hạ lại gần và nói nhỏ tai của thuộc hạ. Anh bình thường không quan tâm việc đòi nợ này lắm lên không biết ba cô nợ bao nhiêu. Thấy tên thuộc hạ nói lại với anh. Và anh ra hiệu cho lui.
- Cô đến khất nợ với chủ nợ như vậy sao? xem ra phải chặt tay của ba cô đi rồi.
Mạc Tú Nhi nghe vậy cô vội vàng cầu xin anh tha cho ba mình.
- Xin anh tha cho ông ấy. anh muốn tôi làm gì cũng được.
Lâm Hiên Minh và Thư kí Hà thấy lạ bình thường như vậy giao cho thuộc hạ là xong nay anh lại đích thân hỏi. Và còn nói nhiều với cô gái kia, nếu bình thường có lẽ chô đã làm mồi cho cá rồi.
- Thật không? tôi nói gì cô cũng nghe.
Từ Niêm anh lại thấy có hứng thú với cô gái này. Nhìn sâu mắt cô anh thấy cô rất thuần khiết.
Lâm Hiên Minh nghe anh nói vậy nhếch mép cười. Hắn vậy mà đã có hứng thú rồi.
- Cậu có hứng thú với cô ta?
- Đó không phải việc của cậu.
Lâm Hiên Minh nghe anh nói vậy không nên tiếng nữa. Mạc Tú Nhi vội gật đầu, cô nhìn thấy người đàn ông này cô có chút sợ. Trước lúc đến đây cô cũng tính kế hoạch sẽ đe dọa tên đó nhưng khi vào đây cô đối diện với người kia khiến cô không thể nào nhớ ra mình muốn gì.
- Đúng vậy. Anh cứ ra điều kiện đi.
- Rất rứt khoát tôi thích. Thư kí Hà. Anh mau báo với ông nội tôi sang tuần tôi tổ chức đám cưới.
Thư kí Hà Và Lâm Hiên Minh nghe xong giật mình và trợn mắt nhìn anh. Nhanh vậy đã tìm được đối tượng rồi. Tìm 3 năm không ưng ai giờ nhìn cái ưng luôn con nhà người ta.
Còn Mạc Tú Nhi cô chưa tiêu hóa được câu nói của tên này. Hắn muốn cưới vợ thì liên quan gì đến cô.
Khi cô hiểu xong được câu nói của Từ Niêm thì anh tiếp tục nói.
- Cô hãy theo tôi. Kết hôn với tôi 2 năm và sinh con cho tôi. Sau đó cô sẽ được tự do.
- Tôi... tôi...
- Cô có 1p sẽ để suy nghĩ. Nếu không muốn thấy xác ba cô.
Cô vậy mà phải khuất phục trước người đàn ông này. Cô thật vô dụng không thể bảo vệ ba mình. Số cô thật khổ vì khi sinh ra đã thiếu thốn tình thương. Ba cô là người thân duy nhất của cô. Mà Anh ta là ác bá nổi tiếng thành phố. Tú Nhi cô nghĩ liệu cô còn lựa chọn khác không nữa.
- Được tôi đồng ý.
Từ Niêm quay sang thư kí Hà Minh và nói. Giọng nói của anh rất điềm tĩnh nhưng đủ để đối phương câm tịt.
- Cậu mau dẫn cô ta về biệt thự của tôi. Và bảo chỉ dẫn cô ta cho tôi. Nợ của bố cô ta tạm thời xóa đi.
- Vâng sếp.
Thư kí Hà và Lâm Hiên Minh chỉ biết nhìn nhau. Từ Niêm là bị ông nội ép quá mà làm bừa sao? Cô gái này cũng đơn thuần không giống Ngô Hiên Hiên kia. Hai anh cũng chẳng ưa gì cô ta nhưng vì lão đại lại yêu cô lên đành phải gọi chị dâu.
Tú Nhi nghe theo lệnh anh thì cô có chút sợ, nhưng giờ cô đã đâm lao phải theo thôi. Nếu giờ mà cô từ chối chắc cái mạng nhỏ này của cô khó mà bảo toàn.
- Cô Mạc đi theo tôi.
- Cảm ơn anh.
Cô đi ra ngoài quán bar theo chân của thư kí Hà. Nhìn thấy chiếc xe sang trọng cô ngại bước lên vì sợ đồ mình bẩn làm bẩn xe anh. Cô trước khi ngồi còn lấy tay lau ghế trước sau đó mới dám ngồi lên nó. Cô thầm nghĩ đúng là người có tiền xe cũng sang toát lên mùi tiền.
- Cô mạc mời...
Thư kí Hà mở cửa cho cô và lịch sự bước lên xe.
- Anh cho tôi hỏi chút được không?
- Cô cứ hỏi?
- Nghe nói sếp anh không thích phụ nữ đúng không?
Thư kí Hà bật cười. Không ngờ sếp anh thiên hạ đồn như vậy. Anh nghĩ bảo sao sếp anh ế đến giờ cũng đúng thôi nhưng nay sếp lại hứng thú với cô gái này.
- Cái này cô vẫn lên hỏi Từ Niêm nhà chúng tôi.
- Tôi mà dám hỏi anh ta thì tôi đâu có hỏi cậu chứ
Hai người cũng vui vẻ trò chuyện trên xe đến khi về đến nhà. Cô thấy anh cũng khá gần gũi và ấm áp không như tay kia vừa lạnh vừa buốt bảo sao không ai ưa anh ta được.
Còn phía Từ Niêm anh đây đang uống rượu cùng bạn thân anh đến khi say mềm anh mới gọi thư kí Hà Minh đến đón.
Thư kí Hà Minh đưa anh về nhà xong rồi mới bắt đầu đi về nhà. Sắp xếp cho cả Mạc Tú Nhi và Anh xong thì anh thầm nghĩ đúng là có phước với vợ chồng nhà này quá.
Đúng như Từ Niêm nói anh đã báo với ông nội tuần sau kết hôn. Ông nội anh mừng ra mặt nhưng không tin tưởng anh cho lắm. Vào ngày cưới do họ hàng cô không có mấy nêm chủ yếu là họ hàng nhà anh. Ông cũng hứa sẽ giao lại cổ phần của mình cho anh tiếp quản.
Nhẫn cưới anh đặt riêng cho cặp đôi anh còn chủ động đặt cho cô cả váy cưới vừa size của cô.
Từ Niêm dẫn cô vào lễ đường để chào hỏi khách. Người khách vào không ai khác là ông nội anh.
- Ông...
Ông nhìn cô và gầm đánh giá cô. Cô nay mặc chiếc váy cưới màu trắng và ngắn giúp tôn lên vòng eo của cô. Ông khá ưng cô cháu dâu này. Nhìn cô hơn hẳn Ngô hiên Hiên kia, cô làm ông rất hà lòng.
Nghe anh gọi ông cô giật mình và cũng lắp bắp chào.
- Cháu chào ông ạ.
- Ngoan lắm cháu dâu ta.
Ông ghé sát tai anh ông nói : Con thật lòng chứ?
- Dạ con thật lòng mà ông.
- Được được...
Ông vỗ vai anh và đi vào hội trường. Lúc này cô mới dám thở, quả là đáng sợ.
- Cô sợ sao?
- Tôi... có một chút.
- Cứ yên tâm khoác tay tôi còn mọi thứ để tôi lo.
Cô cũng hít thở thật sâu rồi lấy lại tự tin khoác tay anh vào hội trường. Ông anh là người phát biểu trước.
- Cảm ơn các vị đã tham dự lễ cưới của cháu trai tôi Từ Niêm. Tôi xin tuyên bố sẽ chuyển 10% cổ phần của Từ Thị cho cháu dâu tôi.... là Mạc Tú Nhi
Ông vội quay sang chỗ cô và hỏi tên cô. Đúng là già rồi và một phần vui quá do cháu trai ông cũng có người rước nó.
Cả hội trường ai lấy cũng khen cô dâu có phước nên mới lấy được nhà họ Từ. Cô xúc động cô muốn từ chối nhưng bị Từ Niêm giữ tay lại. Anh không muốn ông nội mất hứng.
Sau màn phát biểu của Ông Nội anh thì chủ hôn cũng bắt đầu công việc của mình. Kết thúc lễ cưới anh dẫn cô đến cục dân chính.
Người làm cục dân chính thấy có vẻ như cô không tự nguyện lắm.
- Cô dâu cô không tự nguyện sao?
- Hả?.. tôi..
- Cô ấy rất tự nguyện. Chắc do cô ấy mệt quá.
- Nhân viên cục dân chính nói : tôi đâu có hỏi anh.
- Trả lời thay vợ cũng bị cấm sao?
Thấy cục diện không ổn chút nào. Cô đành lên tiếng giải thích.
- Anh nhân viên do tôi tự nguyện.
- Đấy đấy anh thấy chưa? Tôi đâu nó nói sai.
Từ Niêm thể hiện tình cảm là ôm cô sát vào lòng. Cười trêu tức tên nhân viên kia.
Mạc Tú Nhi thấy anh ta trẻ con vậy. Vậy mà thiên hạ đồn anh ta tàn ác, nhue tảng băng ấy.
Cẩm quyến sổ trên tay cô không nghĩ mình kết hôn rồi. Chông cô lại tên không gần nữ giới chứ. Thôi thì bà đây tìm trai vậy? Cô nghĩ vậy thôi chứ không dám làm.
Hai người xong thủ tục thì cùng nhau về biệt thự. Mỗi người một phòng không ai can thiệp vào công việc của người khác.
Mặc dù kết hôn giả nhưng anh cũng đối xử với cô rất tốt. Tú Nhi biết chỉ là hôn nhân hợp đồng lên cô cũng chẳng dám quá phận. Cô cũng yên phận mà làm việc của mình và luôn nhìn sắc mặt của anh để hiểu chuyện hơn.
Hai người đang ăn sáng thì điện thoại của anh reo. Từ Niêm mở điện thoại ra thì thấy đó là số điện thoại của Ông anh. Từ Niêm đoán được ông đã biết chuyện lên mới gọi đến. Bật Loa ngoài và anh nghe máy.
- Alo ông à.
- Mày còn biết là ông sao?
Giọng ông như hét gọi tên anh vậy. Từ Niêm phải đưa điện thoại ra xa cả mét mới dám nghe máy. Anh thấy sự tức giận của ông thì anh không mấy lo lắng nhưng ngược lại người đối diện cô thì hoảng sợ vì không biết ông nội anh là người như nào. Cô dừng mọi động tác trên bàn ăn và nhìn anh còn tai nghe âm thanh điện thoại phát ra.
- Ông gọi cháu có việc gì ạ?
- Cháu dâu ta đâu ta muốn nói chuyện?
Từ Niêm ra hiệu cho Tú Nhi nói chuyện với ông nhưng mà cô đang ngại và chưa biết nói gì lên cô cầu xin anh giúp đỡ. Mặt cô lúc này nhìn rất buồn cười vì hai tay thì chắp lại cầu xin anh và mặt còn diễn tả khẩu hình vì sợ anh không hiểu.
- À ông à. cô ấy đang không có ở đây.
- Vậy à? Tiếc quá. Vậy con tối nay dẫn cháu dâu ta về đi nhé.
Tú Nhi giật mình, Cô muốn thoát cũng không thoát được sao? Khiếp nạn của cô đến rồi đến thật rồi.
Từ Niêm nhìn mặt cô đỏ ửng hết cả nên thì thích thú muốn trêu cô.
- Vâng ông nội.
hì... hì.. vợ à chúng ta tối đến nhà ông nội anh ăn cơm nhé!
Từ Niêm ghé sát tai cô nói làm cô cảm thấy người nóng bừng bừng và tim thấy mình đập nhanh. Cô vậy mà rung động trước người đàn ông này sao? Nhìn anh cô thấy mặt anh đáng ghét hơn đáng yêu.
- Không đi có được không? Tôi sợ và thêm nữa chúng ta chỉ là hợp đồng.
- Hiện tại chúng ta đừng nói đến hợp đồng nhé. Dù gì giờ em cũng là vợ tôi đến nhà tôi cũng là bình thường mà.
Chẳng để cô kịp phản đối thì Từ Niêm đã đứng dậy và nói tiếp.
- Tôi đi làm trước em hãy ở nhà và chuẩn bị 17h tôi đón em qua nhà ông nội ăn cơm.
Từ Niêm đi làm còn cô dọn chén đĩa. Vì buồn chán lên cô đã đem sách ra đọc và tìm công việc làm thêm part time. Cô cũng cần có tiền để chi tiêu thay vì chờ Từ Niêm cho cô. Sau hồi tìm kiếm cô đã tìm thấy một công việc tại nhà hành chỉ làm từ 8h đến 12h đúng giờ mà Từ Niêm đi làm.
Nhìn đồng hồ cũng đã muộn cô thay quần áo và chuẩn bị chờ Từ Niêm về đón cô. Đúng giờ anh về và đón cô đến nhà ông nội anh. Trên xe thấy cô căng thẳng, Từ Niêm cầm tay cô xoa xoa tay và nói với cô.
- Em bình tĩnh chút. Ông nội rất dễ gần và thích vợ anh. Hì hì.
- Em đã gặp bao giờ đâu mà biết. Ai cũng nói người nhà mình như anh hết à.
- Em chỉ cần theo anh thôi. Có anh đây rồi em không cần phải lo lắng đâu.
- Vâng.
Tú Nhi gật đầu, cô hồi hộp không biết ông nội anh như nào? Vào cổng hai người bước chân vào thì người giúp việc đã đứng hàng chào cô và anh. Nhà anh quả là to lớn, người hầu cũng vài chục người đây gọi là gia tộc thì phải.
- Xin chào thiếu gia và phu nhân.
Tư Niêm gật đầu và dẫn cô vào nhà.
Ông nội anh đã chờ sẵn ở ghế sofa. Tay ông đang cầm tách trà thưởng thức nó.
- Ông...
- Về rồi sao? Tôi không gọi chắc e rằng đến lúc chết anh mới về thăm tôi.
Giọng ông nghiêm nghị nói làm cô có chút run sợ. Cô cúi đầu chào ông.
- Con chào ông nội.
Đến lượt cô chào thì ông thay đổi sắc mặt 180 độ luôn. Anh không biết ai mới là cháu ông nữa. Ông nhìn cô và vui vẻ giới thiệu về gia đình mình.
- Cháu dâu lại đây với ta. Cái thằng này tránh ra cho cháu dâu ông đi.
Từ Niêm bị ông gạt sang một bên. Anh bị như con ghẻ bị đẩy sang một bên lại còn bị mất vợ nữa chứ. Anh muốn gào thét và nói với ông đây là vợ anh mà.
- Cháu tên gì? bao nhiêu tuổi.
- con tên Mạc Tú Nhi. năm nay 22t ạ.
- Ngoan ngoan... Cháu đừng sợ ông. Nhìn cháu ông đã quý cháu rồi.
- Dạ vâng ông. Ông có bức tranh đẹp quá.
- Cháu hiểu về tranh sao? Nói cho ông nghe.
- Bức tranh này tác giả có chút bi thương nên khi vẽ về ngôi nhà kia tay có chút run nên nhiều nét vẽ không dứt khoát.
- cháu đúng là có mắt thẩm mỹ. Đúng rồi bức tranh này ta mua ở Ý lúc sang đó du lịch. Cháu rất giỏi.
Nhìn hai người nói chuyện vui vẻ mà anh bị coi là không khí vậy. Từ Niêm nghĩ rằng cô mới là cháu ông. Anh không muốn làm con ghẻ lên anh đã nhanh ý nói.
- Ông à. Cô ấy nhiều tài để sau ta bàn, giờ chúng ta đi ăn cơm thôi ông.
- À.. chắc cháu đói rồi. ta sơ ý quá. Chúng ta ăn cơm thôi. Mà sao nay cháu nhanh nhẹn vậy Từ Niêm.
- Có vợ rồi phải khác chứ ông.
Trên bàn ăn anh tưởng chừng sẽ kết thúc câu truyện nhưng không ông anh và cô vẫn tiếp tục bàn về tranh còn anh thì bị xem như kẻ không ấy. Anh nhuốt không nổi cơm nữa mà chỉ mong nhanh nhanh còn về chứ thế này anh đúng là uất ức mà. Cô thấy ông rất dễ gần lên cô cũng rất quý ông và nhiệt tình nói chuyện với ông mà cô cũng quên luôn Từ Niêm đang bên cạnh cô.
- Ông nội trên bàn ăn trước ông vẫn cấm không nói chuyện mà.
- Đúng là như vậy. Nhưng với cháu dâu ta thì khác. Cháu dâu ta sẽ tặng con hết cổ phần của Từ thị không cho nó xu nào.
- Ông à. con cảm ơn ông nhưng con có biết gì về công ty đâu.
- Yên tâm ta sẽ thuê nó làm thuê cho con.
Từ Niêm mắt nhìn cô không chớp mắt và mồm đang định ăn miếng thịt bò mà rơi luôn cả đũa. Gì vậy trời? anh cưới vợ về giờ anh thành kẻ ở thuê sao? rõ ràng ông bảo tặng cổ phần cho anh mà giờ thành vợ anh là sao? ông là đang lừa anh sao?
- Ông à. Cô ấy có biết gì về kinh doanh đâu mà ông giao cổ phần cho cô ấy.
- Không hiết có thể học. Mày thì biết nhỉ? năm mày làm giám đốc tí thì làm Từ Thị phá sản sao?
Cô vội vàng lên tiếng để giải thích cho ông rằng cô chỉ thích tranh thôi chứ không có hứng thú với kinh doanh.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play