Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Ánh Sáng Đời Anh Mãi Là Em

Trận đòn

Chát chát chát.

Màn đêm còn chưa buông xuống nhưng trước mắt Vương Đằng lại tối sầm, đứa trẻ mười ba tuổi phải chịu trận đòn như lấy mất nửa cái mạng của cậu, người đánh không ai khác là ba mẹ của Vương Đằng.

Khí trời sau cơn mưa rào rất mát mẻ, dễ chịu vô cùng, đám trẻ chơi đùa ngoài đường làng rất nhiều, vài đứa chạy đến nhà Vương Đằng, rủ cậu cùng đi chơi nhưng khi đến cổng, vừa nghe tiếng vút roi thì đám trẻ dường như đã hiểu hoàn cảnh hiện tại của cậu.

Chuyện này cũng chẳng hiếm, năm bữa nữa tháng người lớn nhà này lại lôi cậu con trai của mình ra đánh.

Đám trẻ cũng chẳng vào nữa mà tiếp tục hòa vào đám chơi, bên trong nhà cậu vẫn nằm cúi, bây giờ cha thì quất roi vào lưng, mẹ thì liên tục mắng :

" Đồ mất dạy, mày không làm gì ra hồn được hay sao hả, tao đã dặn mày thế nào hả."

" Bà nhiều lời với nó làm gì, cũng chẳng làm gì ra hồn."

Chẳng là bố mẹ Vương Đằng dặn cậu ở nhà coi thóc đang phơi ngoài sân, nhưng cậu lại ngủ quên, khi cơn mưa rào kéo đến cậu mới giật mình, cuống cuồng chạy đi gom thóc vào nhưng cơn mưa đến quá nhanh, cậu chỉ kịp gom được một nửa, trận mưa rào không lớn nhưng cũng đủ làm ướt nửa số thóc và cũng đủ làm cậu phải chịu trận đòn kinh khủng này.

Vương Đằng nhìn đám thóc bị ướt một nửa mà sốt ruột, cậu không được bố mẹ cưng chiều, tranh thủ lúc trời nắng trở lại, mang thóc trải ra phơi, cậu sợ ba mẹ sẽ đánh đòn cậu, nhưng không ngờ trận đòn lại khủng khiếp đến vậy.

Thóc chưa kịp khô thì bố mẹ Vương Đằng về đến, không kịp nghe cậu xin lỗi thì mẹ cậu đã tát cậu một cái, bà ấy đánh cậu không hề nhân nhượng, không hề coi người trước mắt là con mình.

Cứ thế, cậu bị đánh cho đến khi nhành trúc trong tay bố bị tét ra, lúc này cả lưng và mông của cậu đã chi chít vết thương, có chỗ còn rỉ máu.

Vương Đằng không biết làm thế nào mà cậu có thể vào phòng được, thoa thuốc qua loa vì bây giờ cả cơ thể Vương Đằng đã nặng trĩu, hơn nữa vết thương đó đều ở sau lưng, cậu khó mà tự thoa thuốc được.

Đêm đó Vương Đằng nằm nghiêng để ngủ, nước mắt cậu trải dài, cậu cứ thút thít mãi đến tận khuya, mệt quá nên ngất đi, từ lúc chiều sau khi bị đánh cậu đã không ăn uống gì, đến giờ ăn tối bố mẹ dọn cơm ra ăn, nhưng cũng không ai gọi cậu ra ăn cùng.

Giấc ngủ cứ chập chờn vì đau, Vương Đằng thức giấc chợt nhớ về bà ngoại, người duy nhất trên đời cho cậu cảm nhận được tình yêu thương.

Nhưng bây giờ bà ở rất xa, Vương Đằng rất muốn chạy đến bên bà, xà vào lòng bà và khóc thật to, kể cho bà nghe ngày hôm nay cậu đã tủi thân thế nào, cứ như vậy cậu nhóc mười ba tuổi cứ ngủ một chút lại tỉnh, và vết thương cứ làm cậu phải rít lên đau đớn cả đêm .

Cơn đau làm cậu khó ngủ, phải đến gần sáng Vương Đằng mới có thể chợp mắt một chút.

Nhưng khi đằng đông vừa léo lên những ánh nắng đầu tiên của ngày mới, cậu lại bị đánh thức bằng những tiếng mắng chửi.

Bố mẹ gọi cậu dậy để chuẩn bị đi học, họ chẳng nhớ lý do hôm nay cậu không dậy sớm như mọi hôm vì sao, vì ai đã đánh cậu. Họ mắng cậu vài câu rồi cũng bỏ cậu đi làm.

Khi bố mẹ Vương Đằng rời khỏi nhà, cậu đã thức nhưng vẫn chưa rời khỏi giường, nói đúng hơn là cậu dậy không nổi, cơn đau vẫn cứ âm ỉ mãi, đôi lúc cứ nhói lên khiến đứa trẻ mười ba tuổi không khỏi tủi thân.

Vương Đằng cố gắng gượng dậy, cơn đau truyền ra khắp thân thể, vừa đau còn vừa đói. Nhưng cậu lại không khóc, từ hôm qua cũng vậy, không biết do cậu mạnh mẽ hay quá thất vọng.

Trong quá khứ, khi còn là một đứa bé, mỗi khi bị bố mẹ đánh mắng, không biết cậu đã khóc bao nhiêu lần, xin lỗi giải thích bao nhiêu lần nhưng nỗi đau cứ kéo đến.

Có lẽ hôm nay cậu không khóc nữa vì có thể khóc thì sẽ lại bị đánh thêm, đứa trẻ từng mong ngóng trông chờ bố mẹ đi làm về bây giờ trong tâm hồn non nớt chỉ sợ rằng từng hành động cử chỉ của bản thân sẽ làm cho bố mẹ mình chướng mắt.

Vết thương thể xác không lớn bằng vết thương tinh thần, mà vết thương do những người ta yêu thương mang lại càng đau gấp vạn lần.

Hôm nay đã là nghỉ hè rồi, nhưng bố mẹ Vương Đằng đã đăng ký cho cậu một khóa học hè.

Cậu thật sự rất muốn nghỉ, nhưng nghĩ đến có thể sẽ lại bị thêm một trận đòn, nên cậu cắn răng dậy đi học.

Đi bộ trên đường, trán cậu cứ nhễ nhại mồ hôi, Vương Đằng sờ trán mình, tuy rất mệt mỏi nhưng cậu vẫn cảm nhận được gì đó.

Nóng quá!

Cậu phát sốt rồi, gắn gượng thêm một đoạn, Vương Đằng ngất đi.

Ấm áp

Đến khi Vương Đằng tỉnh giấc thì đã là buổi trưa hôm đó.

Cậu loáng thoáng nghe được bác sĩ đang nói chuyện với người nhà của cậu, khi nhìn rõ hơn cậu cứ tưởng bản thân mê man mà gặp ảo giác.

Kia là bà ngoại, thật sự là bà, quá đỗi bất ngờ xen lẫn hạnh phúc, nhìn thấy bà đang đứng gần mình, Vương Đằng như muốn vỡ òa, chỉ muốn lao ngay vào vòng tay của bà.

Nhưng cơ thể cậu vẫn còn yếu, chỉ vừa gượng dậy lập tức chao đảo, tay cậu cố chống vào thành giường bệnh, tiếng động dù nhỏ nhưng vẫn thu hút sự chú ý của mọi người.

Bác sĩ đến kiểm tra cho cậu một lượt rồi ra ngoài. Lúc này bà ngồi cạnh và xoa đầu cậu. Dù thời gian đã làm bà trông già đi thì vẻ phúc hậu ấy, nét hiền từ và từng đường nét đẹp đẽ ấy vẫn còn mãi.

Bà rất dịu dàng và yêu thương cậu, nhưng lúc này bà chợt rơi nước mắt, cậu cũng không hiểu vì sao, Vương Đằng vội nói:

" Bà sao vậy ạ, bà có chuyện gì sao?"

"Hay bà lo cho cháu, cháu không sao đâu, cháu chỉ hơi mệt thôi."

Bà khẽ xoa đầu Vương Đằng:

" Lúc nãy bác sĩ có nói với bà, cháu bị sốt, tạm thời đã ổn rồi, ngày mai cháu có thể về nhà."

"Vâng ạ. Vậy thì may quá. Bà đừng lo lắng nữa nha bà."

Bà đỏ hoe đôi mắt nhìn Vương Đằng:

" Nhưng mà vết thương của cháu... bác sĩ đã nói có thể cháu đã bị bạo hành, nói bà nghe, ai đã làm cháu bị thương nặng đến vậy!"

"Cháu không sao đâu bà, là do cháu không ngoan nên bị bố mẹ phạt."

" Bà à, bà đừng lo lắng, chỉ là vết thương nhỏ thôi, là do cháu không xử lý vết thương, cháu còn vận động lung tung nên vết thương mới nặng thêm, bà yên tâm nha."

Tâm Quỳnh nhìn đứa cháu ngoại dù đau đớn, tuổi thân nhưng vẫn dùng vẻ lạc quan để an ủi bà.

Trong lòng người phụ nữ đã gần sáu mươi không khỏi chạnh lòng, đây là đứa trẻ mà bà yêu thương nhất, cũng là đứa trẻ đáng thương nhất trong số con cháu của bà.

Vương Đằng từ nhỏ đã hiểu chuyện, nhưng vẫn luôn bị đánh mắng bởi bố mẹ ruột.

Có lần khi Vương Đằng mới năm tuổi đã bị đánh bầm cả tay, lúc ấy bà cháu vẫn ở gần nhau, cậu mếu máo chạy sang cầu cứu Tâm Quỳnh.

Hỏi ra mới biết, lí do đứa cháu nhỏ bị đánh là do kêu đói, một đứa trẻ năm tuổi ở nhà một mình từ sáng sớm đến trưa vẫn an toàn khỏe mạnh đã là may mắn rồi.

Thử hỏi có bố mẹ nào vô trách nhiệm như thế, bà càng giận hơn khi tại sao bận lại không mang cháu sang cho bà chăm.

Từ nhỏ Vương Đằng đã ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, nhưng lại chẳng nhận được tình yêu thương từ bố mẹ.

Dần dần cậu không mong bố mẹ có thể cưng chiều cậu nữa, chỉ mong những lúc họ không vui đừng mang đứa con này ra đánh mắng .

Càng nhìn càng thương, Tâm Quỳnh xoa đầu cậu: " Được rồi, bà không lo lắng, nhưng muốn bà không lo lắng nữa thì phải chăm sóc tốt cho bản thân đó."

" Cháu dậy ăn cháo đi, lúc nãy bà nhờ cô y tá chăm cháu rồi bà đi mua đó, là cháo đậu xanh mà hồi nhỏ cháu thích đây."

Đến chiều thì bố mẹ Vương Đằng vào thăm cậu, họ trách móc cậu vài câu nhưng vì có bà ở đó nên cũng không la mắng cậu nhiều.

Thì ra ban đầu mọi người thấy cậu ngất, dựa theo điện thoại của cậu mà gọi cho bố mẹ cậu trước nhưng họ không nghe máy nên mới gọi đến cho bà.

Nhờ vậy cậu mới được gặp bà, cậu cảm thấy đây cũng là một điều may mắn, chắc là ông trời đã thương cậu bị đánh mà tạo cơ hội cho cậu được gặp bà.

Tâm Quỳnh ở nhà con gái và con rể gần một tháng. Đó là một tháng đầy hạnh phúc với Vương Đằng.

Cậu không những không bị đánh mắng mà còn được sống trong tình yêu thương của bà, cậu cũng không thường xuyên gặp ác mộng nữa.

Vương Đằng được bà chăm, da dẻ hồng hào lên hẳn, lúc trước ăn không ngon, thi thoảng còn bị đánh nên trông cậu cứ xanh xao gầy gầy mãi.

Bà đã đến và mạng lại sự hạnh phúc cho cả gia đình cậu, lần đầu tiên trong đời, cả nhà ngồi ăn cơm với nhau một cách thoải mái.

Lần đầu tiên Vương Đằng háo hức trở về nhà sau mỗi buổi học, bố mẹ tuy vẫn thường xuyên la cậu, nhưng họ đã không còn dùng những từ như đối đầu với kẻ thù để dán lên người đứa con của mình nữa.

Chiều hôm ấy trời nắng nhẹ, chào đón Vương Đằng không phải là trận đòn thập tử nhất sinh mà là bữa cơm ấm áp, mẹ đang phụ bà dọn cơm, bố đang lau bàn, còn Vương Đằng thì cứ ngây ngốc chìm trong hạnh phúc.

Mọi chuyện cứ như giấc mơ vậy, cuộc sống cứ tiếp tục cho đến một ngày " chủ nợ" nhỏ của Vương Đằng xuất hiện.

Tiểu An

Hôm nay là ngày bà ngoại ra về, từ sáng sớm Vương Đằng đã rất háo hức, thức dậy từ sớm lau nhà một lượt rồi còn nấu cơm giúp bố mẹ.

Hôm qua cậu đã được bố mẹ Vương đồng ý cho cậu đến nhà ngoại một tuần, khỏi phải nói bây giờ cậu vui đến mức nào, từ hôm qua cậu đã lâng lâng hạnh phúc đến mức lăn lộn trên giường mãi đến khuya mới ngủ.

Bố mẹ Vương từ lúc được bà khuyên bảo về cách dạy dỗ con cái thì đã thay đổi rất nhiều.

Thực ra từ lúc xưa bà đã thường hay nhắc nhở họ phải yêu thương Vương Đằng hơn, nhưng họ vẫn không nhận ra được hậu quả của cách dạy dỗ bạo lực ấy.

Cho đến hôm Vương Đằng nhập viện, họ đã rất sốc khi chợt nhận ra họ đã tổn thương đứa con trai của họ thế nào.

Khi có người gọi đến báo rằng Vương Đằng nhập viện, từng ngóc ngách trong người Vương Kiệt và Châu Trâm dường như tê dại.

Đứa con trai của họ không biết đã chịu đựng bao nhiêu đau đớn, tồi tệ hơn khi nổi đau đó là do họ ban cho cậu.

Ban đầu, người ta gọi cho bố mẹ Vương Đằng đầu tiên nhưng họ đang di chuyển đến nơi làm việc không nghe máy ngay lập tức.

Khi trao đổi với bác sĩ nghe rằng con trai mình có thể bị bạo hành, Vương Kiệt và Châu Trâm chỉ có thể cúi đầu.

Đúng vậy, chính họ là kẻ bạo hành, đứa trẻ bị bạo hành đó chính là con của họ.

Khi gặp Vương Đằng họ vẫn trách móc cậu nhưng trong thâm tâm hai người cha mẹ này đã khắc sâu cảm giác ân hận, những ngày sau đó thi thoảng họ vẫn sẽ la mắng Vương Đằng.

Quả thật thói quen trong một thời gian dài khó mà thay đổi ngay lập tức nhưng từng ngày từng ngày cha mẹ Vương Đằng đã thể hiện tình yêu thương với đứa con này, học cách yêu thương cậu.

Làm bố mẹ không bao giờ là dễ dàng nhưng xin đừng ném áp lực và tức giận lên người con của mình.

Bức tranh những năm tháng tuổi thơ của đứa trẻ phần lớn sẽ do bố mẹ vẽ nên.

Ngày ngày nhìn Vương Đằng tốt lên, Vương Kiệt và Châu Trâm vừa vui mừng vừa tự trách vì bao bất hạnh mà chính bản thân đã gieo vào người con mình.

Họ quyết định cho Vương Đằng nghỉ học hè một tuần và cho cậu đến nhà bà ngoại, hơn ai hết họ hiểu rằng bà sẽ chăm sóc tốt cho cậu và nơi đó là nơi tốt nhất để cậu có thể thoải mái, vui vẻ cười đùa với đúng lứa tuổi của cậu.

Vương Kiệt và Châu Trâm đều mong rằng sau chuyến đi này Vương Đằng sẽ mở lòng với bố mẹ mình hơn, sẽ không sợ hãi dè dặt trong chính ngôi nhà của cậu nữa.

Từ nhà đến nhà ngoại tốn khoảng hơn một giờ, Tâm Quỳnh nhìn Vương Đằng đang háo hức nhìn đường phố qua tấm kín xe thì không khỏi hạnh phúc cùng với đó là xen lẫn chút xót xa.

Bà giận con gái và con rể mình rất nhiều, ngày xưa vợ chồng bà chưa từng dùng bạo lực để đánh đập, hay dùng lời lẽ mang tính bạo lực tinh thần như vậy với Châu Trâm.

Càng nghĩ bà càng thương Vương Đằng, một ngày bà còn đủ sức bà sẽ bảo vệ đứa cháu này bằng tất cả những gì bà có thể.

Bây giờ tuy Vương Đằng chưa hoàn toàn cởi mở với bố mẹ, nhưng đối với cậu họ đã vơi đi phần nào sự đáng sợ, Vương Đằng nhìn bà, bà ngoại luôn là người mang cho cậu sự ấm áp và an toàn.

" Tiểu Đằng, hôm nay chị họ của cháu cũng sẽ đến nhà bà đó, Tiểu Đằng của chúng ta sẽ có chị chơi cùng."

" Vâng ạ, cũng đã rất lâu rồi cháu chưa gặp chị ấy."

"Tiểu Kiều cũng lâu rồi bà chưa gặp, bây giờ chắc cũng đã lớn hơn nhiều rồi."

"Bà ơi, khi đến nhà cháu có thể ra vườn không bà."

"Tất nhiên là có thể rồi."

Vương Đằng nghe bà nói có thể ra vườn thì không giấu nổi hạnh phúc, gương mặt nhỏ nhắn cứ cười mãi.

Đã rất lâu rồi cậu mới vui như vậy.

"Bà ơi, cháu ra vườn chơi đây."

Vừa cất đồ vào nhà, Vương Đằng lập tức lao ra vườn, khu vườn đầy bí mật của cậu.

Vương Đằng đi đến tổ chim nhỏ, năm trước khi cậu phát hiện ở đây có một gia đình chim thì những chú chim đang còn là những chú chim non thôi. Cậu đã giúp gia đình nhỏ này xây dựng tổ chim chắc chắn hơn.

Vương Đằng không ngờ sau một năm trở lại, gia đình chim vẫn ở trong khu vườn, khu vườn của bà bây giờ đã có nhiều chim về làm tổ hơn, bà trồng cây hoa rất nhiều, cậu thật sự rất yêu nơi này.

Ngày đó vẫn còn là những sinh linh bé nhỏ, non nớt, bây giờ chúng đã vươn cánh bay lượn trên bầu trời cao. Cánh chim mang theo niềm tin của Vương Đằng sẽ bay thật cao.

Chú chó con nhà bà bây giờ cũng đã lớn hơn rồi, tên của nó là Màu Nâu, cái tên nghe qua có vẻ nói lên màu lông.

Nhưng không, lông của Màu Nâu là màu đen, không hiểu sao lúc nhỏ màu nâu mà lớn lên lại đen thui.

"Nè Nâu à, anh về rồi nè."

Từ xa Màu Nâu đã chạy đến và trong miệng còn ngậm theo gì đó. Ngay lập tức chú chó sà vào lòng của người bạn thân, nó hớn hở cho Vương Đằng xem vật trong miệng nó đang ngậm:

"Gì đây, em na theo giày búp bê của con gái làm gì đó."

"Gâu gâu."

Tiểu Đằng không hiểu nha!

Trong lúc cậu còn đang khó hiểu đã có một cô bé chạy đến, bé gái ấy mặc bộ đầm công chúa nhưng lại lấm lem hết cả người, chân này thì mang giày chân nọ thì không, nhìn kĩ lại thì chiếc giày còn lại trông y hệt chiếc giày đang ở trên tay Vương Đằng.

"Nè cái con heo đen thui kia có trả giày lại cho chị không hả!"

"Đây là giày của em sao, đây, trả cho em, xin..."

"A! Anh là đồng bọn của con heo đen này đó hả, trả giày lại cho tôi."

"Anh đúng là đồng bọn của Màu Nâu, nhưng anh không có trộm giày của em đâu."

"Gì chứ, con heo đen này đã lấy giày của tôi, làm gì có cái gì nâu ở đây."

"Em à, đây là con chó tên là Màu Nâu."

"Rõ ràng là một con heo đen mà."

Nâu buồn mà Nâu không thể nói!

"Gâu gâu gâu."

Nâu chỉ có thể sủa mà thôi.

"Heo mà cũng sủa gâu gâu được nữa hay sao."

"Đây là chó mà. Anh xin lỗi về việc chó nhà anh đã lấy giày của em."

"Không phải là anh xúi nó lấy giày của tôi đó chứ."

"Không phải đâu mà. Chắc là do Nâu muốn tặng cho anh thôi."

"Vậy ra anh thích giày búp bê công chúa hay sao."

"Không phải không phải. "

"Tiểu An à, về thôi con!"

Từ xa có giọng người đàn ông gọi với vào.

"Tôi phải về rồi không nói chuyện với anh nữa."

Cô bé để chiếc giày xuống định mang vào chân nhưng mang vào mãi không được nên Lạc Thanh An tháo luôn chiếc giày đang mang về đi chân trần trở ra khỏi vườn nhà bà của Vương Đằng và đi theo hướng của tiếng gọi ban nãy.

Vương Đằng nhìn theo dáng người nhỏ nhắn ấy mà không khỏi buồn cười, còn nhỏ nhưng đã rất cứng rắn nha.

Một lúc sau cậu cũng trở vào nhà cũng với Màu Nâu, ấn tượng của cậu về cô bé đó rất sâu sắc.

Cô bé với gương mặt bầu bĩnh dễ thương, giống nói non nớt ngọt ngào nhưng rất dứt khoát.

Và cậu nghe thấy có người đã gọi nhóc con dễ thương đó là Tiểu An.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play